Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em
Chương 55: Đánh thuốc mê
lacyy
20/09/2023
Phó Lập Thành thật sự cho người đi giặt sạch áo khoác gửi lại cho Khương Duy Minh, tiện thể hắn viết một bức thư tay vô cùng đặt biệt với nội dung như sau gửi cho anh...
"Cậu Khương thật sự có lòng khi đã dành tình cảm sâu sắc cho vợ tương lai của tôi, nể mặt cha cậu phụng sự cho gia đình tôi trong suốt thời gian vừa qua...tôi sẽ mời cậu đến lễ thành hôn của chúng tôi..."
Cuối thư Phó Lập Thành không quên kí tên hắn để xác nhận danh tính, thật không ngờ cái tên trêu ngươi hắn ngày xưa nay phải nhìn hắn cùng Hạ Nghi đến với nhau. Hắn nghĩ rằng Khương Duy Minh nhận được món quà này ắt sẽ vui lắm...
Món quà được gửi đến tòa thành Khương gia chỉ trong vòng ba mươi phút, quản gia lập tức mang nó lên phòng làm việc của Khương Duy Minh để anh tự tay mở ra...
"Thưa cậu chủ, gia chủ nhà Walton có món quà gửi đến ngài đấy ạ, có vẻ ngài ấy rất quý mến ngài..."
Khương Duy Minh vẫn còn nghi hoặc vì lời nói của quản gia nhưng vẫn nhận lấy món quà được đưa đến, anh nhanh chóng mở ra xem thử Phó Lập Thành muốn giở trò gì...
"Ha...tên điên đó..."
Khương Duy Minh thẳng tay ném hộp quà vào trong thùng rác bên cạnh, anh không ngờ rằng Hạ Nghi lại thật sự yêu cái tên khốn mà cô từng căm ghét. Vậy chẳng phải cô chia tay anh chính là vì hết yêu anh rồi hay sao, nếu thứ gì anh không có được...vậy anh sẽ ra sức hủy hoại nó triệt để...
Khương Duy Minh bấm một dãy số của Hạ Nghi trên điện thoại liền gọi cho cô, nhưng may mắn sao cô thật sự nghe máy...
"Alo...em rảnh không...?"
Hạ Nghi tỏ thái độ nghi hoặc khi Khương Duy Minh biết số điẹn thoại của cô, dường như anh đã cho người điều tra mọi thứ về cô trong suốt mấy tháng qua..
-Không rảnh.
Khương Duy Minh chỉ cười trừ trước câu trả lời cục súc của Hạ Nghi, là cô không rảnh hay cô bận dành thời gian cho kẻ khác. Nhưng hiện tại đối với anh cũng chẳng quan trọng nữa rồi...
"Tôi không muốn em khó xử nên quyết định sẽ đi du học nước ngoài, rất xa thành phố này...liệu em có thể dành cho tôi chút thời gian được không...chỉ mười phút thôi cũng được..."
Hạ Nghi có chút ngờ vực nhưng cô lại nghĩ đến những chuyện hồi xưa đã cùng Khương Duy Minh trải qua, có lẽ chỉ gặp nhau khoảng chừng mười phút sẽ không có vấn đề gì to tát...
-Được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau lần cuối ở tiệm bánh ngọt lúc trước...chỉ đúng mười phút mà thôi...
Hạ Nghi thở dài chán nản tiếp tục mang hồ sơ vào phòng làm việc giúp Phó Lập Thành, cô nghĩ trước khi đi đâu đó hay gặp ai cũng nên nói với hắn một tiếng...
"Chiều nay tôi có hẹn ra ngoài một chút, đoán chừng chỉ mất mười phút mà thôi..."
Phó Lập Thành khó hiểu nhìn Hạ Nghi khi cô chủ động nói ra việc riêng của bản thân với hắn, bàn tay cơ hội liền vòng sang eo cô kéo Hạ Nghi ngồi vào lòng hắn...
"Tôi hiện tại rất vui đấy, không ngờ rằng sẽ có một ngày em chủ động nói chuyện này với tôi..."
Phó Lập Thành dụi dụi đầu vào cổ Hạ Nghi tận hưởng hương thơm mát mẻ được tỏa ra trên người cô, có lẽ Hạ Nghi vẫn đang cố gắng để thích nghi với những hànb động thân mật của Phó Lập Thành nên cô không vội đẩy hắn ra...
"Tôi đã bảo tôi sẽ cố gắng để hiểu anh rồi mà, chỉ là cho tôi thêm chút thời gian nữa..."
Phó Lập Thành cười hài lòng, hắn mở ngăn kéo lấy ra một thứ móc treo điện thoại được làm bằng hoa oải hương tươi đưa cho cô, nhưng thực chất thứ đó chính là định vị để hắn nhận diện vị trí của Hạ Nghi, phòng trường hợp cô gặp khi hiểm codn có thể sử dụng đến...
"Để tôi gắn vào điện thoại cho em..."
Hạ Nghi nhìn thấy móc khóa vô cùng đẹp nên cũng chẳng để tâm là bao, cô vui vẻ đưa điện thoại cho Phó Lập Thành để hắn gắn vào giúp cô...
"Cảm ơn anh..."
Hạ Nghi trở lại vêd chỗ ngồi tiếp tục xử lý công việc nhanh chóng để ba giờ chiều đi gặp Khương Duy Minh lần cuối. May sao cô chỉ nói có hẹn ra ngoài chứ không nói có hẹn với ai, e rằng Phó Lập Thành có nằm mơ cũng không bao giờ cho cô đi gặp anh...
Hạ Nghi để ý tới giờ liền bắt taxi đến tiệm bánh ngọt ngày xưa cô và anh thường hay hẹn hò tại nơi này, bây giờ nhìn lại cũng chỉ còn là kỉ niệm nhất thời của tuổi học trò mà thôi. Nhưng dù có được lựa chọn lại đi chăng nữa, cô vẫn muốn chọn anh...
Hạ Nghi quan sát xung quanh liền bắt gặp Khương Duy Minh đã đợi sẵn từ bao giờ, cô tiến đến chỗ anh liền thấy bánh ngọt và nước đã được gọi sắn...nhưng hiện giờ cô không có tâm trạng ăn uống là mấy...
"Có chuyện gì thì anh nói ngay đi...tôi chỉ có mười phút..."
Khương Duy Minh cười khổ nhìn khuôn mặt không có cảm xúc của Hạ Nghi, chẳng biết anh còn mơ tưởng thêm bất cứ điều gì về tình yêu của cô nữa đây. Rõ ràng ai ai cũng có thể nhìn thấy được, người con gái trước mắt không còn thuộc về riêng anh nữa rồi...
"Tôi có gọi bánh và nước đúng loại em thích, cứ từ từ rồi chúng ta nói chuyện cũng không muộn mà..."
Hạ Nghi vẫn nhất quyết không có ý định ăn uống, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một chuỗi cảm xúc không yên tâm nhìn về phía anh...cảm giác hôm nay quán bánh chỉ vỏn vẹn có hai người duy nhất, rõ ràng ngày thường vẫn rất đông khách mà...
"Không...anh...anh cố tình kêu tôi đến nơi này..."
Hạ Nghi chợt nhận ra điều bất thường, cô vội vàng đứng thẳng dậy để rời đi trước...nhưng chưa được mấy bước đã chóng mặt liền ngất đi dựa vào người Khương Duy Minh. Cô vốn tưởng rằng anh đã bỏ thứ gì đó vào đồ ăn lẫn thức uống...nhưng không ngờ Khương Duy Minh lại đánh thuốc mê vào trong mùi hương thoang thoảng nơi này, e rằng không ngửi kỉ cũng không ai nhận ra được...
"Đến lúc trở về nhà cùng tôi rồi..."
Khương Duy Minh bế Hạ Nghi ôm chặt vào lòng liền ra bên ngoài xe đã chờ sẵn, anh nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ dịn dẹp lại quán bánh ngọt tránh để lại dấu vết. Camera quan sát khắp tuyến đường cũng đã bị người của anh giở trò...
Cuối cùng Hạ Nghi cũng trở lại vòng tay của anh như lúc trước, mặc kệ cô có chia tay bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô vẫn mãi mãi phải thuộc về một mình anh...
"Cậu Khương thật sự có lòng khi đã dành tình cảm sâu sắc cho vợ tương lai của tôi, nể mặt cha cậu phụng sự cho gia đình tôi trong suốt thời gian vừa qua...tôi sẽ mời cậu đến lễ thành hôn của chúng tôi..."
Cuối thư Phó Lập Thành không quên kí tên hắn để xác nhận danh tính, thật không ngờ cái tên trêu ngươi hắn ngày xưa nay phải nhìn hắn cùng Hạ Nghi đến với nhau. Hắn nghĩ rằng Khương Duy Minh nhận được món quà này ắt sẽ vui lắm...
Món quà được gửi đến tòa thành Khương gia chỉ trong vòng ba mươi phút, quản gia lập tức mang nó lên phòng làm việc của Khương Duy Minh để anh tự tay mở ra...
"Thưa cậu chủ, gia chủ nhà Walton có món quà gửi đến ngài đấy ạ, có vẻ ngài ấy rất quý mến ngài..."
Khương Duy Minh vẫn còn nghi hoặc vì lời nói của quản gia nhưng vẫn nhận lấy món quà được đưa đến, anh nhanh chóng mở ra xem thử Phó Lập Thành muốn giở trò gì...
"Ha...tên điên đó..."
Khương Duy Minh thẳng tay ném hộp quà vào trong thùng rác bên cạnh, anh không ngờ rằng Hạ Nghi lại thật sự yêu cái tên khốn mà cô từng căm ghét. Vậy chẳng phải cô chia tay anh chính là vì hết yêu anh rồi hay sao, nếu thứ gì anh không có được...vậy anh sẽ ra sức hủy hoại nó triệt để...
Khương Duy Minh bấm một dãy số của Hạ Nghi trên điện thoại liền gọi cho cô, nhưng may mắn sao cô thật sự nghe máy...
"Alo...em rảnh không...?"
Hạ Nghi tỏ thái độ nghi hoặc khi Khương Duy Minh biết số điẹn thoại của cô, dường như anh đã cho người điều tra mọi thứ về cô trong suốt mấy tháng qua..
-Không rảnh.
Khương Duy Minh chỉ cười trừ trước câu trả lời cục súc của Hạ Nghi, là cô không rảnh hay cô bận dành thời gian cho kẻ khác. Nhưng hiện tại đối với anh cũng chẳng quan trọng nữa rồi...
"Tôi không muốn em khó xử nên quyết định sẽ đi du học nước ngoài, rất xa thành phố này...liệu em có thể dành cho tôi chút thời gian được không...chỉ mười phút thôi cũng được..."
Hạ Nghi có chút ngờ vực nhưng cô lại nghĩ đến những chuyện hồi xưa đã cùng Khương Duy Minh trải qua, có lẽ chỉ gặp nhau khoảng chừng mười phút sẽ không có vấn đề gì to tát...
-Được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau lần cuối ở tiệm bánh ngọt lúc trước...chỉ đúng mười phút mà thôi...
Hạ Nghi thở dài chán nản tiếp tục mang hồ sơ vào phòng làm việc giúp Phó Lập Thành, cô nghĩ trước khi đi đâu đó hay gặp ai cũng nên nói với hắn một tiếng...
"Chiều nay tôi có hẹn ra ngoài một chút, đoán chừng chỉ mất mười phút mà thôi..."
Phó Lập Thành khó hiểu nhìn Hạ Nghi khi cô chủ động nói ra việc riêng của bản thân với hắn, bàn tay cơ hội liền vòng sang eo cô kéo Hạ Nghi ngồi vào lòng hắn...
"Tôi hiện tại rất vui đấy, không ngờ rằng sẽ có một ngày em chủ động nói chuyện này với tôi..."
Phó Lập Thành dụi dụi đầu vào cổ Hạ Nghi tận hưởng hương thơm mát mẻ được tỏa ra trên người cô, có lẽ Hạ Nghi vẫn đang cố gắng để thích nghi với những hànb động thân mật của Phó Lập Thành nên cô không vội đẩy hắn ra...
"Tôi đã bảo tôi sẽ cố gắng để hiểu anh rồi mà, chỉ là cho tôi thêm chút thời gian nữa..."
Phó Lập Thành cười hài lòng, hắn mở ngăn kéo lấy ra một thứ móc treo điện thoại được làm bằng hoa oải hương tươi đưa cho cô, nhưng thực chất thứ đó chính là định vị để hắn nhận diện vị trí của Hạ Nghi, phòng trường hợp cô gặp khi hiểm codn có thể sử dụng đến...
"Để tôi gắn vào điện thoại cho em..."
Hạ Nghi nhìn thấy móc khóa vô cùng đẹp nên cũng chẳng để tâm là bao, cô vui vẻ đưa điện thoại cho Phó Lập Thành để hắn gắn vào giúp cô...
"Cảm ơn anh..."
Hạ Nghi trở lại vêd chỗ ngồi tiếp tục xử lý công việc nhanh chóng để ba giờ chiều đi gặp Khương Duy Minh lần cuối. May sao cô chỉ nói có hẹn ra ngoài chứ không nói có hẹn với ai, e rằng Phó Lập Thành có nằm mơ cũng không bao giờ cho cô đi gặp anh...
Hạ Nghi để ý tới giờ liền bắt taxi đến tiệm bánh ngọt ngày xưa cô và anh thường hay hẹn hò tại nơi này, bây giờ nhìn lại cũng chỉ còn là kỉ niệm nhất thời của tuổi học trò mà thôi. Nhưng dù có được lựa chọn lại đi chăng nữa, cô vẫn muốn chọn anh...
Hạ Nghi quan sát xung quanh liền bắt gặp Khương Duy Minh đã đợi sẵn từ bao giờ, cô tiến đến chỗ anh liền thấy bánh ngọt và nước đã được gọi sắn...nhưng hiện giờ cô không có tâm trạng ăn uống là mấy...
"Có chuyện gì thì anh nói ngay đi...tôi chỉ có mười phút..."
Khương Duy Minh cười khổ nhìn khuôn mặt không có cảm xúc của Hạ Nghi, chẳng biết anh còn mơ tưởng thêm bất cứ điều gì về tình yêu của cô nữa đây. Rõ ràng ai ai cũng có thể nhìn thấy được, người con gái trước mắt không còn thuộc về riêng anh nữa rồi...
"Tôi có gọi bánh và nước đúng loại em thích, cứ từ từ rồi chúng ta nói chuyện cũng không muộn mà..."
Hạ Nghi vẫn nhất quyết không có ý định ăn uống, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một chuỗi cảm xúc không yên tâm nhìn về phía anh...cảm giác hôm nay quán bánh chỉ vỏn vẹn có hai người duy nhất, rõ ràng ngày thường vẫn rất đông khách mà...
"Không...anh...anh cố tình kêu tôi đến nơi này..."
Hạ Nghi chợt nhận ra điều bất thường, cô vội vàng đứng thẳng dậy để rời đi trước...nhưng chưa được mấy bước đã chóng mặt liền ngất đi dựa vào người Khương Duy Minh. Cô vốn tưởng rằng anh đã bỏ thứ gì đó vào đồ ăn lẫn thức uống...nhưng không ngờ Khương Duy Minh lại đánh thuốc mê vào trong mùi hương thoang thoảng nơi này, e rằng không ngửi kỉ cũng không ai nhận ra được...
"Đến lúc trở về nhà cùng tôi rồi..."
Khương Duy Minh bế Hạ Nghi ôm chặt vào lòng liền ra bên ngoài xe đã chờ sẵn, anh nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ dịn dẹp lại quán bánh ngọt tránh để lại dấu vết. Camera quan sát khắp tuyến đường cũng đã bị người của anh giở trò...
Cuối cùng Hạ Nghi cũng trở lại vòng tay của anh như lúc trước, mặc kệ cô có chia tay bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô vẫn mãi mãi phải thuộc về một mình anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.