Chương 81: GIEO NHÂN NÀO GẶT QUẢ NẤY
Minh Dã
22/01/2016
“Tần Vãn Thư, cô nàng mới là nguyên nhân chính để em không ly hôn không được có phải hay không?” Hàn Sĩ Bân vẻ mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Có lẽ, thế nhưng mọi việc đều có nguyên nhân mới ra kết quả, bắt đầu là do anh gieo hạt, hiện tại mới thành quả, người phải hỏi lại bản thân phải là anh mới đúng.” Tần Vãn Thư ôn hòa nói, nếu như không phải Hàn Sĩ Bân, mình căn bản sẽ không quen được Tả Khinh Hoan.
“Em có ý gì?” Hàn Sĩ Bân không phải hoàn toàn không biết ngụ ý của Tần Vãn Thư, chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Nếu không phải anh bất trung trước, em như thế nào nhận thức Tả Khinh Hoan đây?” Sự việc đã tới nước này, không cần phải che che giấu giấu nữa, Tần Vãn Thư trong lòng trái lại có chút thoải mái.
“Cho nên, em muốn trả thù anh?” Hàn Sĩ Bân hỏi, tuy rằng bản thân mình sai trước, thế nhưng Tần Vãn Thư cũng làm quá, cảm tình và thân thể của nam nhân vốn có khả năng phân tách, hắn không thừa nhận mình phản bội nàng về mặt tình cảm, hắn vẫn luôn đặt Tần Vãn Thư ở vị trí quan trọng nhất.
“Có lẽ ban đầu là như thế, nhưng sau lại trở thành giả diễn thực làm, nhân sinh luôn tràn ngập kết quả bất ngờ như trong kịch.” Tần Vãn Thư hờ hững nói, tránh nặng tìm nhẹ, nếu Hàn Sĩ Bân cho rằng mình muốn trả thù, coi như là mình đang trả thù đi. Do mình chủ động trêu chọc Tả Khinh Hoan, cùng với việc Tả Khinh Hoan chủ động tìm mình, điểm giận chó đánh mèo này hoàn toàn bất đồng. Tần Vãn Thư không hy vọng Hàn Sĩ Bân giận chó đánh mèo, đi tìm Tả Khinh Hoan gây rối.
“A, em nói đến nhân quả sao, nếu không phải em bị lãnh cảm, không cam tâm tình nguyện thỏa mãn anh, tại sao anh phải đi tìm những nữ nhân khác?” Hàn Sĩ Bân chất vấn, hắn không cảm thấy vấn đề bắt đầu từ bản thân mình.
“Cho nên, nếu chúng ta không có biện pháp giải quyết mâu thuẫn này, tốt nhất là ly hôn, anh muốn tìm nữ nhân nào giải quyết, em hoàn toàn không có ý kiến.” Tần Vãn Thư cảm thấy dây dưa lần lữa tại vấn đề này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
“Nếu cô thật sự bị lãnh cảm, tôi cũng đành chấp nhận, đằng này cô không có, không phải cô được Tả Khinh Hoan *chiều chuộng* thực thỏa mãn sao, giả vờ băng thanh ngọc khiết cho ai xem, bất quá cũng là một dâm phụ mà thôi…” Giận quá mất khôn, Hàn Sĩ Bân đem toàn bộ những câu lăng mạ đều nói ra, hiện tại hắn làm sao còn có một phần tu dưỡng hay khí độ của công tử thượng lưu.
Trái lại Tần Vãn Thư không vì những lời sỉ nhục của Hàn Sĩ Bân mà tức giận, chẳng qua nàng chỉ mỉm cười hết sức lạnh nhạt với hắn, bản thân ngàn chọn vạn tuyển, tuyển đến cuối cùng dĩ nhiên là một nam nhân như vậy, thật sự là châm chọc, may mắn, không phải ở chung cả đời mới phát hiện được, bằng không thật là một việc đáng hận.
Hàn Sĩ Bân nhìn thấy nụ cười xa cách của Tần Vãn Thư, toàn bộ những ngôn ngữ vô văn hóa kia đều tự động biến mất, có đôi khi nụ cười so với ngôn ngữ sắc bén hơn nhiều. Hàn Sĩ Bân hy vọng Tần Vãn Thư giải thích hoặc nói dối, thậm chí lừa gạt đều có thể, ít nhất chứng minh trong lòng nàng còn để ý đến cảm thụ của mình, nhưng là nàng không nói gì chỉ im lặng đứng nhìn và mỉm cười lạnh lùng, làm cho Hàn Sĩ Bân thật sự sợ hãi, hắn phát hiện bản thân thế nhưng không có khả năng giữ lại Tần Vãn Thư.
“Hàn Sĩ Bân, nói thật ra, tôi rất thất vọng về anh, nhưng không cần lo lắng, cảm giác của anh với tôi hay cảm giác của tôi với anh đã không còn quan trọng, chúng ta không có ràng buộc gì hết, cho nên mời anh đi cho, thuận tiện đưa lại chìa khóa nhà.” Tần Vãn Thư rất khách khí hạ lệnh đuổi khách, nhưng là giọng điệu càng lúc càng khách khí, càng phát ra lạnh lùng. Lúc trước không nói Hàn Sĩ Bân để lại chìa khóa, là vì còn chút tình nghĩa, nàng không muốn làm ra chuyện tuyệt tình như vừa ký thỏa thuận xong đã cùng người ta đoạn tuyệt quan hệ, nhưng mà hiện tại, Tần Vãn Thư một chút cũng không hy vọng Hàn Sĩ Bân quấy rầy cuộc sống riêng tư của mình.
“Cô không sợ gia gia biết chuyện cô cặp với một nữ nhân hay sao?” Hàn Sĩ Bân uy hiếp hỏi.
“Không cần anh lo lắng, đến lúc đó tôi tự giải thích với gia gia, hơn nữa anh làm cho tôi cảm thấy thất vọng với nam nhân, anh cũng không chỉ có một mình Tả Khinh Hoan, với lại, thân nhân vĩnh viễn là thân nhân, ngoại nhân thủy chung vẫn là ngoại nhân.” Tần Vãn Thư cảm thấy Hàn Sĩ Bân sẽ không dám ba hoa chích chòe trước mặt gia gia, nếu dám, cũng đừng trách mình trở mặt, đến lúc đó đổ toàn bộ trách nhiệm cho Hàn Sĩ Bân, nói bởi vì hắn nơi nơi vương tình, làm cho bản thân không dám ôm ấp hy vọng về nam nhân, gia gia *thăm hỏi* trước sợ không phải mình mà là Hàn Sĩ Bân. Thân nhân nhất định sẽ đối phó ngoại nhân trước, sau đó mới giải quyết đến mâu thuẫn nội bộ, quan hệ lợi hại như vậy Hàn Sĩ Bân hẳn là biết rõ. Có thể dạy ra người như Tần Đằng, Tần Vãn Thư cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, nàng luôn giữ nguyên tắc: nếu người không phạm ta, ta cũng không đụng người, nàng bình thường thích cùng người khác hòa hảo, thế nhưng không có nghĩa nàng dễ bị khi dễ.
Hàn Sĩ Bân lộ ra vẻ thua cuộc, hắn không cam tâm, nhưng lại không có biện pháp đối phó Tần Vãn Thư và Tả Khinh Hoan, rõ ràng một bụng đầy hỏa, lại không có chỗ phát tiết.
“Mời anh đi ngay, để lại chìa khóa.” Tần Vãn Thư khách khí nhắc lại lần nữa.
Sắc mặt Hàn Sĩ Bân càng khó coi hơn, ném chìa khóa xuống sàn, sau đó đẩy cửa đi ra, lúc nhìn thấy Tả Khinh Hoan dựa cửa, trừng mắt liếc nàng một cái, vẻ mặt dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Tả Khinh Hoan nhìn thấy trong lòng có chút sợ hãi.
“Xem bộ dáng của Hàn Sĩ Bân, ta có hơi lo lắng.” Tả Khinh Hoan lo lắng nói với Tần Vãn Thư.
“Hiện tại hắn chỉ là suy nghĩ không thông trong chốc lát, để cho hắn bình tĩnh vài ngày thì sẽ không sao nữa, dù sao nếu làm lớn chuyện, bản thân hắn cũng sẽ không có kết quả tốt, hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được quan hệ lợi hại, hơn nữa do hắn đuối lý trước, sẽ không dám làm căng không nhả.” Tần Vãn Thư an ủi, nàng dám cùng Hàn Sĩ Bân ngả bài, hậu quả xấu nhất, nàng cũng đã nghĩ tới rồi.
“Tạo thêm phiền toái cho ngươi, nếu không phải ta tùy hứng, sẽ không gặp phải nhiều chuyện phiền phức.” Tả Khinh Hoan có chút tự trách.
“Ta không thích một Tả Khinh Hoan khách khí với ta như vậy, ta thích ngươi toàn tâm toàn ý ỷ lại ta. Chung sống cùng nhau là chuyện lâu dài, không chỉ đơn thuần dựa vào cảm xúc nhất thời và tình yêu bốc đồng, còn có ý thức trách nhiệm. Khi lựa chọn cùng một chỗ với ngươi, ta hy vọng ngươi là người có thể làm bạn đến già cùng ta, chiếu cố ngươi là trách nhiệm của ta.” Tần Vãn Thư sờ đầu Tả Khinh Hoan chân thành giải thích, bộ dáng hiện giờ của Tả Khinh Hoan rất giống học sinh tiểu học phạm phải sai lầm, thật cẩn thận, nhìn rất lạ. Hơn nữa Tần Vãn Thư cũng không cho đây là lỗi của Tả Khinh Hoan, bản thân mình hoàn toàn có thể ngăn cản nàng, nhưng lại chọn lựa dung túng, chẳng qua như vậy cũng tốt, sau này không cần lúc nào cũng tránh né Hàn Sĩ Bân, giống như là mình làm chuyện có lỗi với hắn, tuy rằng bản thân có chút không đúng nhưng tính ra cùng lắm thì ngang ngửa với Hàn Sĩ Bân thôi.
“Tần Vãn Thư, không biết kiếp trước ta tích đức bao lâu, kiếp này mới có thể gặp được ngươi?” Ánh mắt của Tả Khinh Hoan hơi đỏ lên, nàng nhất định sẽ đối xử tốt với Tần Vãn Thư, cũng chỉ đối tốt với một mình Tần Vãn Thư.
“Ngốc tử, nói không chừng là đời trước ta thiếu nợ ngươi, cho nên đời này trả lại cho hết.” Tần Vãn Thư trêu nàng mà nói, Tả Khinh Hoan nếu làm nhiều việc thiện như vậy, hơn 20 năm trước sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy.
“Ha ha, có thể lắm.” Tả Khinh Hoan áp chế cảm giác chua xót đang trào dâng ở chóp mũi, vừa cười vừa nói, nàng biết bản thân lúc cười đẹp hơn lúc khóc nhiều lắm.
“Gần đây vừa mới mở một cái siêu thị khá lớn, chúng ta cùng đi mua một ít thực phẩm về làm cơm chiều đi, ta rất chờ mong những bữa cơm nóng sốt của Tả đại trù.” Tần Vãn Thư nói sang chuyện khác. Nàng phát hiện bản thân tận hưởng cuộc sống đơn giản như vậy, lộ ra thản nhiên ấm áp và bình phàm hạnh phúc.
“Được, chúng ta lập tức đi thôi.” Tả Khinh Hoan lên tiếng phá tan không khí u ám do sự xuất hiện của Hàn Sĩ Bân tạo nên, chờ mong bữa cơm đầu tiên sau khi Tần Vãn Thư ly hôn, đây là một ngày rất đáng kỷ niệm.
Cả hai đều không thích động chút là lái xe, bình thường nếu là ở những chỗ gần, các nàng sẽ lựa chọn đi bộ, chẳng qua những cơ hội như thế cũng không phải nhiều lắm.
Từ biệt thự đến siêu thị, xe cộ và người qua đường cũng không nhiều, đường sá rộng rãi có vẻ rất thoáng đãng.
“Chúng ta chạy đua về được không?” Tần Vãn Thư bỗng nhiên hăng hái hỏi.
“Thi chạy?” Tả Khinh Hoan vô cùng kinh ngạc, từ lúc bỏ khiêu vũ đến giờ, trời biết có bao lâu nàng không vận động qua.
“Ân, chúng ta thử tài một chút, xem ai chạy đến nhà đầu tiên.” Tần Vãn Thư đối với đề nghị này rất có hứng thú.
“Được thôi.” Bản thân mình trẻ hơn Tần Vãn Thư đến 6 tuổi, không có lý do để thua cuộc.
Thế nhưng Tả Khinh Hoan rất nhanh đã phát hiện được, bản thân đuổi không kịp Tần Vãn Thư, nàng không nghĩ tới thể lực của Tần Vãn Thư tốt như vậy, vậy mà hơi vận động trên giường một chút đã nói mệt, thì ra là gạt người ta.
Tần Vãn Thư chạy chậm lại, Tả Khinh Hoan mới thở hổn hển đuổi kịp.
“Mới được vài phút đồng hồ, nhìn ngươi mệt như vậy.” Tần Vãn Thư dừng chân, cười trêu chọc nói, tuổi trẻ như vậy mà chạy không bằng mình, xem ra Tả Khinh Hoan rất ít khi vận động.
“…ít nhất… có một ngàn mét rồi, không mệt mới là lạ.” Tả Khinh Hoan thân thủ cầm tay Tần Vãn Thư, nàng chính là thích chậm rãi tay trong tay tản bộ, so với chạy bộ lãng mạn hơn nhiều.
“Sau này phải thường xuyên chạy bộ mới được.” Tần Vãn Thư vươn tay sửa lại phần mái do vừa mới chạy mà có chút tán loạn cho Tả Khinh Hoan, dung nhan Tả Khinh Hoan trong ánh hoàng hôn vàng nhạt dìu dịu của mặt trời chiều, xinh đẹp có chút không thực, làm cho Tần Vãn Thư trong lúc nhất thời có phần ngơ ngẩn say mê, hiện tại Tả Khinh Hoan trong lòng của Tần Vãn Thư không thể nghi ngờ là đẹp nhất trên đời.
Hoàn toàn không phát hiện có một chiếc xe đậu ở cách đó không xa, trong xe ngồi một nam nhân với sắc mặt lo lắng.
Hàn Sĩ Bân rời khỏi biệt thự nhưng không có lái xe đi hẳn, hắn vẫn ngồi trong xe, nhớ tới chuyện xảy ra gần đây, càng nghĩ càng phẫn nộ hơn, cảm giác bản thân bị hai nữ nhân lừa gạt. Thời gian gần đây nữ nhân xuất hiện quanh hắn có chút kỳ lạ, từ chuyện biểu hiện của Tả Khinh Hoan trở nên bất thường sau khi mình đi công tác trở về, sự lạnh nhạt của Tần Vãn Thư, lừa mình ký vào thỏa thuận ly hôn, còn có hình ảnh thân mật làm cho trái tim của hắn đau đớn, nhìn về phía hai bóng dáng cách đó không xa vừa nói vừa cười, biểu hiện cực kỳ thân thiết và ân ái của hai nữ nhân đó làm cho thần kinh vốn đã phẫn nộ của hắn càng kéo căng hơn, toàn bộ tức giận và ghen tị tại một khắc đạt đến đỉnh điểm, bàn tay hung hăng nắm chặt vô – lăng, gân xanh lộ rõ ra ngoài, hai con tiện nhân chết tiệt, hắn sẽ không buông tha tùy các nàng tiêu dao khoái hoạt, ma xui quỷ khiến, Hàn Sĩ Bân giẫm mạnh vào chân ga, tăng thêm tốc độ, chiếc xe giống như con ngựa bất kham đâm thẳng về phía trước.
Tả Khinh Hoan tinh mắt phát hiện có một chiếc xe hướng các nàng bay tới, nguy hiểm tới gần, Tả Khinh Hoan theo bản năng dùng sức đẩy Tần Vãn Thư sang một bên, còn thân thể của nàng lại bị tông trúng, bay ra xa.
“Có lẽ, thế nhưng mọi việc đều có nguyên nhân mới ra kết quả, bắt đầu là do anh gieo hạt, hiện tại mới thành quả, người phải hỏi lại bản thân phải là anh mới đúng.” Tần Vãn Thư ôn hòa nói, nếu như không phải Hàn Sĩ Bân, mình căn bản sẽ không quen được Tả Khinh Hoan.
“Em có ý gì?” Hàn Sĩ Bân không phải hoàn toàn không biết ngụ ý của Tần Vãn Thư, chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Nếu không phải anh bất trung trước, em như thế nào nhận thức Tả Khinh Hoan đây?” Sự việc đã tới nước này, không cần phải che che giấu giấu nữa, Tần Vãn Thư trong lòng trái lại có chút thoải mái.
“Cho nên, em muốn trả thù anh?” Hàn Sĩ Bân hỏi, tuy rằng bản thân mình sai trước, thế nhưng Tần Vãn Thư cũng làm quá, cảm tình và thân thể của nam nhân vốn có khả năng phân tách, hắn không thừa nhận mình phản bội nàng về mặt tình cảm, hắn vẫn luôn đặt Tần Vãn Thư ở vị trí quan trọng nhất.
“Có lẽ ban đầu là như thế, nhưng sau lại trở thành giả diễn thực làm, nhân sinh luôn tràn ngập kết quả bất ngờ như trong kịch.” Tần Vãn Thư hờ hững nói, tránh nặng tìm nhẹ, nếu Hàn Sĩ Bân cho rằng mình muốn trả thù, coi như là mình đang trả thù đi. Do mình chủ động trêu chọc Tả Khinh Hoan, cùng với việc Tả Khinh Hoan chủ động tìm mình, điểm giận chó đánh mèo này hoàn toàn bất đồng. Tần Vãn Thư không hy vọng Hàn Sĩ Bân giận chó đánh mèo, đi tìm Tả Khinh Hoan gây rối.
“A, em nói đến nhân quả sao, nếu không phải em bị lãnh cảm, không cam tâm tình nguyện thỏa mãn anh, tại sao anh phải đi tìm những nữ nhân khác?” Hàn Sĩ Bân chất vấn, hắn không cảm thấy vấn đề bắt đầu từ bản thân mình.
“Cho nên, nếu chúng ta không có biện pháp giải quyết mâu thuẫn này, tốt nhất là ly hôn, anh muốn tìm nữ nhân nào giải quyết, em hoàn toàn không có ý kiến.” Tần Vãn Thư cảm thấy dây dưa lần lữa tại vấn đề này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
“Nếu cô thật sự bị lãnh cảm, tôi cũng đành chấp nhận, đằng này cô không có, không phải cô được Tả Khinh Hoan *chiều chuộng* thực thỏa mãn sao, giả vờ băng thanh ngọc khiết cho ai xem, bất quá cũng là một dâm phụ mà thôi…” Giận quá mất khôn, Hàn Sĩ Bân đem toàn bộ những câu lăng mạ đều nói ra, hiện tại hắn làm sao còn có một phần tu dưỡng hay khí độ của công tử thượng lưu.
Trái lại Tần Vãn Thư không vì những lời sỉ nhục của Hàn Sĩ Bân mà tức giận, chẳng qua nàng chỉ mỉm cười hết sức lạnh nhạt với hắn, bản thân ngàn chọn vạn tuyển, tuyển đến cuối cùng dĩ nhiên là một nam nhân như vậy, thật sự là châm chọc, may mắn, không phải ở chung cả đời mới phát hiện được, bằng không thật là một việc đáng hận.
Hàn Sĩ Bân nhìn thấy nụ cười xa cách của Tần Vãn Thư, toàn bộ những ngôn ngữ vô văn hóa kia đều tự động biến mất, có đôi khi nụ cười so với ngôn ngữ sắc bén hơn nhiều. Hàn Sĩ Bân hy vọng Tần Vãn Thư giải thích hoặc nói dối, thậm chí lừa gạt đều có thể, ít nhất chứng minh trong lòng nàng còn để ý đến cảm thụ của mình, nhưng là nàng không nói gì chỉ im lặng đứng nhìn và mỉm cười lạnh lùng, làm cho Hàn Sĩ Bân thật sự sợ hãi, hắn phát hiện bản thân thế nhưng không có khả năng giữ lại Tần Vãn Thư.
“Hàn Sĩ Bân, nói thật ra, tôi rất thất vọng về anh, nhưng không cần lo lắng, cảm giác của anh với tôi hay cảm giác của tôi với anh đã không còn quan trọng, chúng ta không có ràng buộc gì hết, cho nên mời anh đi cho, thuận tiện đưa lại chìa khóa nhà.” Tần Vãn Thư rất khách khí hạ lệnh đuổi khách, nhưng là giọng điệu càng lúc càng khách khí, càng phát ra lạnh lùng. Lúc trước không nói Hàn Sĩ Bân để lại chìa khóa, là vì còn chút tình nghĩa, nàng không muốn làm ra chuyện tuyệt tình như vừa ký thỏa thuận xong đã cùng người ta đoạn tuyệt quan hệ, nhưng mà hiện tại, Tần Vãn Thư một chút cũng không hy vọng Hàn Sĩ Bân quấy rầy cuộc sống riêng tư của mình.
“Cô không sợ gia gia biết chuyện cô cặp với một nữ nhân hay sao?” Hàn Sĩ Bân uy hiếp hỏi.
“Không cần anh lo lắng, đến lúc đó tôi tự giải thích với gia gia, hơn nữa anh làm cho tôi cảm thấy thất vọng với nam nhân, anh cũng không chỉ có một mình Tả Khinh Hoan, với lại, thân nhân vĩnh viễn là thân nhân, ngoại nhân thủy chung vẫn là ngoại nhân.” Tần Vãn Thư cảm thấy Hàn Sĩ Bân sẽ không dám ba hoa chích chòe trước mặt gia gia, nếu dám, cũng đừng trách mình trở mặt, đến lúc đó đổ toàn bộ trách nhiệm cho Hàn Sĩ Bân, nói bởi vì hắn nơi nơi vương tình, làm cho bản thân không dám ôm ấp hy vọng về nam nhân, gia gia *thăm hỏi* trước sợ không phải mình mà là Hàn Sĩ Bân. Thân nhân nhất định sẽ đối phó ngoại nhân trước, sau đó mới giải quyết đến mâu thuẫn nội bộ, quan hệ lợi hại như vậy Hàn Sĩ Bân hẳn là biết rõ. Có thể dạy ra người như Tần Đằng, Tần Vãn Thư cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, nàng luôn giữ nguyên tắc: nếu người không phạm ta, ta cũng không đụng người, nàng bình thường thích cùng người khác hòa hảo, thế nhưng không có nghĩa nàng dễ bị khi dễ.
Hàn Sĩ Bân lộ ra vẻ thua cuộc, hắn không cam tâm, nhưng lại không có biện pháp đối phó Tần Vãn Thư và Tả Khinh Hoan, rõ ràng một bụng đầy hỏa, lại không có chỗ phát tiết.
“Mời anh đi ngay, để lại chìa khóa.” Tần Vãn Thư khách khí nhắc lại lần nữa.
Sắc mặt Hàn Sĩ Bân càng khó coi hơn, ném chìa khóa xuống sàn, sau đó đẩy cửa đi ra, lúc nhìn thấy Tả Khinh Hoan dựa cửa, trừng mắt liếc nàng một cái, vẻ mặt dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Tả Khinh Hoan nhìn thấy trong lòng có chút sợ hãi.
“Xem bộ dáng của Hàn Sĩ Bân, ta có hơi lo lắng.” Tả Khinh Hoan lo lắng nói với Tần Vãn Thư.
“Hiện tại hắn chỉ là suy nghĩ không thông trong chốc lát, để cho hắn bình tĩnh vài ngày thì sẽ không sao nữa, dù sao nếu làm lớn chuyện, bản thân hắn cũng sẽ không có kết quả tốt, hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được quan hệ lợi hại, hơn nữa do hắn đuối lý trước, sẽ không dám làm căng không nhả.” Tần Vãn Thư an ủi, nàng dám cùng Hàn Sĩ Bân ngả bài, hậu quả xấu nhất, nàng cũng đã nghĩ tới rồi.
“Tạo thêm phiền toái cho ngươi, nếu không phải ta tùy hứng, sẽ không gặp phải nhiều chuyện phiền phức.” Tả Khinh Hoan có chút tự trách.
“Ta không thích một Tả Khinh Hoan khách khí với ta như vậy, ta thích ngươi toàn tâm toàn ý ỷ lại ta. Chung sống cùng nhau là chuyện lâu dài, không chỉ đơn thuần dựa vào cảm xúc nhất thời và tình yêu bốc đồng, còn có ý thức trách nhiệm. Khi lựa chọn cùng một chỗ với ngươi, ta hy vọng ngươi là người có thể làm bạn đến già cùng ta, chiếu cố ngươi là trách nhiệm của ta.” Tần Vãn Thư sờ đầu Tả Khinh Hoan chân thành giải thích, bộ dáng hiện giờ của Tả Khinh Hoan rất giống học sinh tiểu học phạm phải sai lầm, thật cẩn thận, nhìn rất lạ. Hơn nữa Tần Vãn Thư cũng không cho đây là lỗi của Tả Khinh Hoan, bản thân mình hoàn toàn có thể ngăn cản nàng, nhưng lại chọn lựa dung túng, chẳng qua như vậy cũng tốt, sau này không cần lúc nào cũng tránh né Hàn Sĩ Bân, giống như là mình làm chuyện có lỗi với hắn, tuy rằng bản thân có chút không đúng nhưng tính ra cùng lắm thì ngang ngửa với Hàn Sĩ Bân thôi.
“Tần Vãn Thư, không biết kiếp trước ta tích đức bao lâu, kiếp này mới có thể gặp được ngươi?” Ánh mắt của Tả Khinh Hoan hơi đỏ lên, nàng nhất định sẽ đối xử tốt với Tần Vãn Thư, cũng chỉ đối tốt với một mình Tần Vãn Thư.
“Ngốc tử, nói không chừng là đời trước ta thiếu nợ ngươi, cho nên đời này trả lại cho hết.” Tần Vãn Thư trêu nàng mà nói, Tả Khinh Hoan nếu làm nhiều việc thiện như vậy, hơn 20 năm trước sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy.
“Ha ha, có thể lắm.” Tả Khinh Hoan áp chế cảm giác chua xót đang trào dâng ở chóp mũi, vừa cười vừa nói, nàng biết bản thân lúc cười đẹp hơn lúc khóc nhiều lắm.
“Gần đây vừa mới mở một cái siêu thị khá lớn, chúng ta cùng đi mua một ít thực phẩm về làm cơm chiều đi, ta rất chờ mong những bữa cơm nóng sốt của Tả đại trù.” Tần Vãn Thư nói sang chuyện khác. Nàng phát hiện bản thân tận hưởng cuộc sống đơn giản như vậy, lộ ra thản nhiên ấm áp và bình phàm hạnh phúc.
“Được, chúng ta lập tức đi thôi.” Tả Khinh Hoan lên tiếng phá tan không khí u ám do sự xuất hiện của Hàn Sĩ Bân tạo nên, chờ mong bữa cơm đầu tiên sau khi Tần Vãn Thư ly hôn, đây là một ngày rất đáng kỷ niệm.
Cả hai đều không thích động chút là lái xe, bình thường nếu là ở những chỗ gần, các nàng sẽ lựa chọn đi bộ, chẳng qua những cơ hội như thế cũng không phải nhiều lắm.
Từ biệt thự đến siêu thị, xe cộ và người qua đường cũng không nhiều, đường sá rộng rãi có vẻ rất thoáng đãng.
“Chúng ta chạy đua về được không?” Tần Vãn Thư bỗng nhiên hăng hái hỏi.
“Thi chạy?” Tả Khinh Hoan vô cùng kinh ngạc, từ lúc bỏ khiêu vũ đến giờ, trời biết có bao lâu nàng không vận động qua.
“Ân, chúng ta thử tài một chút, xem ai chạy đến nhà đầu tiên.” Tần Vãn Thư đối với đề nghị này rất có hứng thú.
“Được thôi.” Bản thân mình trẻ hơn Tần Vãn Thư đến 6 tuổi, không có lý do để thua cuộc.
Thế nhưng Tả Khinh Hoan rất nhanh đã phát hiện được, bản thân đuổi không kịp Tần Vãn Thư, nàng không nghĩ tới thể lực của Tần Vãn Thư tốt như vậy, vậy mà hơi vận động trên giường một chút đã nói mệt, thì ra là gạt người ta.
Tần Vãn Thư chạy chậm lại, Tả Khinh Hoan mới thở hổn hển đuổi kịp.
“Mới được vài phút đồng hồ, nhìn ngươi mệt như vậy.” Tần Vãn Thư dừng chân, cười trêu chọc nói, tuổi trẻ như vậy mà chạy không bằng mình, xem ra Tả Khinh Hoan rất ít khi vận động.
“…ít nhất… có một ngàn mét rồi, không mệt mới là lạ.” Tả Khinh Hoan thân thủ cầm tay Tần Vãn Thư, nàng chính là thích chậm rãi tay trong tay tản bộ, so với chạy bộ lãng mạn hơn nhiều.
“Sau này phải thường xuyên chạy bộ mới được.” Tần Vãn Thư vươn tay sửa lại phần mái do vừa mới chạy mà có chút tán loạn cho Tả Khinh Hoan, dung nhan Tả Khinh Hoan trong ánh hoàng hôn vàng nhạt dìu dịu của mặt trời chiều, xinh đẹp có chút không thực, làm cho Tần Vãn Thư trong lúc nhất thời có phần ngơ ngẩn say mê, hiện tại Tả Khinh Hoan trong lòng của Tần Vãn Thư không thể nghi ngờ là đẹp nhất trên đời.
Hoàn toàn không phát hiện có một chiếc xe đậu ở cách đó không xa, trong xe ngồi một nam nhân với sắc mặt lo lắng.
Hàn Sĩ Bân rời khỏi biệt thự nhưng không có lái xe đi hẳn, hắn vẫn ngồi trong xe, nhớ tới chuyện xảy ra gần đây, càng nghĩ càng phẫn nộ hơn, cảm giác bản thân bị hai nữ nhân lừa gạt. Thời gian gần đây nữ nhân xuất hiện quanh hắn có chút kỳ lạ, từ chuyện biểu hiện của Tả Khinh Hoan trở nên bất thường sau khi mình đi công tác trở về, sự lạnh nhạt của Tần Vãn Thư, lừa mình ký vào thỏa thuận ly hôn, còn có hình ảnh thân mật làm cho trái tim của hắn đau đớn, nhìn về phía hai bóng dáng cách đó không xa vừa nói vừa cười, biểu hiện cực kỳ thân thiết và ân ái của hai nữ nhân đó làm cho thần kinh vốn đã phẫn nộ của hắn càng kéo căng hơn, toàn bộ tức giận và ghen tị tại một khắc đạt đến đỉnh điểm, bàn tay hung hăng nắm chặt vô – lăng, gân xanh lộ rõ ra ngoài, hai con tiện nhân chết tiệt, hắn sẽ không buông tha tùy các nàng tiêu dao khoái hoạt, ma xui quỷ khiến, Hàn Sĩ Bân giẫm mạnh vào chân ga, tăng thêm tốc độ, chiếc xe giống như con ngựa bất kham đâm thẳng về phía trước.
Tả Khinh Hoan tinh mắt phát hiện có một chiếc xe hướng các nàng bay tới, nguy hiểm tới gần, Tả Khinh Hoan theo bản năng dùng sức đẩy Tần Vãn Thư sang một bên, còn thân thể của nàng lại bị tông trúng, bay ra xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.