Chương 12
Thiên Hà Vũ Bạch
06/02/2023
" Làm sao vậy
Đi không nhìn đường sao"
Bên cạnh thiếu niên bị người gặp đại thần bị mạo phạm, liền trực tiếp mở dỗi.
Còn không quên xum xoe đỡ thiếu niên.
Bị người chửi Nguyên Hạo khó chịu.
Nhưng trước hết Nguyên Hạo đối diện với người trước mắt.
Chính sắc đối với người trước mắt xin lỗi.
Cái ngước mắt này lại không tầm thường, hình bóng trước mắt như đi vào trong tâm khảm.
không khỏi phân trần cảm thấy đây là một người như thế nào?
Thiếu niên mặc xiêm y màu lam khí chất ôn hòa nho nhã.
Đây là lần đầu đụng phải người thanh triệt lại có nụ cười đẹp như vậy, khóe miệng hơi kiều lên lại không đột ngột chỉ cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng.
Giống nhau là tự nhiên sinh thành, không cho người cảm giác miễn cưỡng, cành như là trung bầu trời chỉ có bờ biển mênh mông.
Bao lã lại yên tĩnh.
Sao xuyến nhàn nhã lại ôn nhu xứng với ngũ quan tinh xảo không tính là tuyệt mỹ, nhưng:
Đối diện với con ngươi ôn hòa như là thanh trúc thanh triệt sáng ngời, mềm nhẹ trải vuốt nóng nảy, đứng trong tấp nấp đám người trong Ngân Úy Thư Viện lại không dung bỏ qua.
Chỉ cần người nơi đó, tựa như có ma lực nào đó chỉ cần nhìn đến, không khỏi bất ngờ, khí chất nổi bật thiếu niên trong đám người lại khiến chứng kiến giả không cầm lòng được mà nhìn nhiều thêm vài mắt.
Thanh Vọng!
Mặc Vũ che trở thiếu gia nhà mình, vốn muốn cùng người ta tạ lỗi .
Nhưng vạn sự nan vẫn là cần thiết thiếu gia tỏ thái độ.
Này đây thiếu gia lại ngây ngốc.
Mặc Vũ tỏ vẻ thật bất đắc dĩ, thiếu gia nhà ta a;
Ngài thật sự thần du thiên ngoại đúng lúc ác. Thiếu gia nhà mình trừ dung túng ra còn có thể làm sao đâu.
Nguyên Hạo: "A!" tỉnh thần lại, xấu hổ mặt đều có chút biến sắc chỉ là không có gương cũng không biết màu gì.
Người xung quanh có tân cũng có cũ nhốn nhào trò truyện xem Nguyên Hạo chê cười.
Nguyên Hạo da mặt vẫn chưa luyện đến trình độ đao thương bất nhập, ngượng ngùng đối với thanh niên trước mặt xin lỗi. Hắn thật không cố ý.
Thanh Vọng tuy nổi danh với học viện, lần này là đến giúp đỡ thu nhận tân học viên.
Còn người đi bên cạnh hắn là Tướng Lai học đệ năm hai.
Biết người trước mắt chỉ vô tình không có ý đồ gây rối, nhưng phản ứng của Nguyên Hạo như vậy cũng không quen.
Giữ lại Tướng Lai ý bảo không có việc gì, tạ lỗi với Nguyên Hạo.
"Học đệ chớ để ý, Tướng Lai chỉ là có chút nóng nảy, vừa rồi nặng lời ta thay đệ ấy xin lỗi"
Thần tượng như vậy ôn hòa xin lỗi, Nguyên Hạo ban đầu có chút không vui hiện tại đã tiêu tan không còn.
Có chút không nhanh xua tay không có việc gì.
Thanh Vọng xem đây cũng hẳn là học viên mới cũng không ngại chức trách.
Thanh Vọng: "Học đệ đây là mới vào học viện, không biết đã ghi danh hay chưa?"
Hừ! Tướng La có chút không vui, chỉ trách học trưởng quá ôn hòa, mới có người dám mạo phạm.
Ai không biết Thanh Vọng học trưởng là "tương lai danh giả" bên trong thành viên, xưa nay chỉ có người nơi xa ngước nhìn nào có ai dám như Nguyên Hạo như vậy vô lễ.
Là tân học viên thì sao, danh ngũ tương lai danh giả có mấy ai không biết, chẳng lẽ Nguyên Hạo là từ vùng khỉ ho gà gáy.
Tướng Lai đoán đúng rồi, nhưng lại không tự biết.
Nguyên Hạo tuy không phải từ nơi hẻo lánh đến, nhưng tương quan tri thức thì không kém bao nhiêu.
Ngại ngùng cười Nguyên Hạo ý bảo Mặc Vũ không có việc gì cũng thuận theo Thanh Vọng học trưởng tiến đến phòng nội.
Phòng rộng lớn xếp một hàng dài. Bên trong là người ghi danh nam nhân mặc áo màu đen, bên ngực còn tiêu chí một cánh lông vũ màu bạc điểm xuyết dưới là đám mây.
Đây là phu tử Huyền Chi, là chuyên giáo ban võ nghệ.
Khí thế sắc bén. Bút tích lưu loát, chẳng mấy chốc là đến người tiếp theo.
Thanh Vọng đã rời đi, nơi Thanh Vọng cần hỗ trợ là sinh viên bình thường không ở chỗ này. Cáo biệt Nguyên Hạo rời đi. Làm ngơ những ánh mắt sùng bái, bước đi thanh phong nhanh chóng nhưng lại không mất ưu nhã rời đi.
Tướng Lai nhanh chóng đi theo rời đi.
Trước khi đi còn không quên trừng mắt Nguyên Hạo, nhất là Mặc Vũ.
Mặc Vũ! Hắn cũng thực vô tội a, thật nhỏ mọn.
Nguyên Hạo còn trong tiếc nuối Thanh Vọng rời đi, nhưng lại nhớ lại mình cũng sắp học cùng thư viện.
Nháy mắt tinh thần tỏa sáng, đối tương lai vườn trường rất chờ mong.
Gã thiếu niên tóc vàng tiến đến cọ cọ đến bên người, Nguyên Hạo chỉ ngạc nhiên tò mò nhìn tóc màu vàng của đối phương
Người đến ghi danh ở nơi đây không là phú nhị đại cũng là nhất đại.
Từ vào học viện, trông thấy có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ màu tóc khác nhau, không biết đây là nhuộm đến hay là tự nhiên.
" Hai"
"Huynh đệ, người hồi nãy là ca ca ngươi, trong có vẻ là một nhân vật?"
Tóc vàng thiếu niên chào hỏi, Nguyên Hạo cũng muốn thỏa mãn hiếu kỳ tâm cùng thiếu niên tóc vàng liêu lên.
Đặc biệt là nhìn thiếu niên tóc vành Nguyên Hạo cảm thấy người này không xấu
Thiếu niên tóc vàng mới nãy hắn thấy người thiếu niên toát lên khí chất không tầm thường đưa Nguyên Hạo vào, cho nên bắt đầu làm quen với Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo câu lên khóe môi, còn có chút tự hào
"Không phải, đó là Thanh Vọng học trưởng"
"Là Thanh Vọng học trưởng, đúng là phong thần tuấn lãng, hẳn là một thiên kiêu" Thiếu niên tóc đỏ tán thưởng, đừng trách hắn ngôn từ không đủ thần, trước giờ đều là người khác xu nịnh, nào có hắn khen người khác đâu.
Nguyên Hạo tán thưởng nhìn thiếu niên tóc vàng. Ý tứ rõ ràng ngươi thật có mắt.
Hai người bắt đầu liêu lên, Nguyên Hạo cũng biết thiếu niên tóc vàng gọi là Chương Vạn thiết, cái tên thật khó hiểu, cha hắn làm quan bổng lộc đương nhiên không kém.
"Thiết huynh, nghe nói học viện năm nay tuyển rất nhiều học viên?"
Vạn Thiết " Hạo huynh nói không sai, nghe nói năm sau chính là đại tái thi đấu của chư nước"
"Aizz, chúng ta huynh đệ chỉ có thể ở một bên xem diễn"
"Nghe nói học viện vì chuyện này còn chuyên môn tổ chức một ban nhằm huấn luyện thi đấu năm sau, hầu hết chỉ cần có ở ban đó thì 9 phần mười là thành viên vì Ngân Triều thi đấu"
Nguyên Hạo tò mò" Thi đấu giữa các nước?"
"Thiết! cũng không biết máy lão già đó suy nghĩ gì, năm nay lại yêu cầu chúng ta cũng phải tham gia đặc huấn"
Một câu nói chen ngang hai người, quay đầu nhìn lại.
Nguyên Hạo nhận ra đây là thiếu niên có trong rồi đám người xem náo nhiệt hồi nãy, cũng là người này không chê sự còn khuyến khích Tước Lai gây sự.
Đúng là phần tử nổi loạn mà.
Vạn Thiết thấy có người mới gi nhạp cũng vui thêm bằng hữu, bồi câu "Ừ, phải rồi, mấy lần trước đâu như lần này, năm nay tuyển nhận thật nhiều học viên mới, ngạch cửa cũng thấp hơn"
Nguyên Hạo: "Đặc huấn" Đầu đầy dấu chấm hỏi.
Nguyên Hạo có dự cảm bất hảo.
Nghiên Hành tự nhiên ngồi bên cạnh Nguyên hạo.
"Ừ là chúng ta đặc huấn"
Hiện tại mới rõ ý, Vạn Thiết thất thanh kêu "Cái gì! Đặc Huấn"
Người xung quanh bị thanh hô này đều nhìn sang, còn khe khẽ nói nhỏ.
Chỉ nháy mắt đại sảnh ồn ào lên.
Vạn Thiết bị cái nhìn sắc bén của Huyền Chi, rụt cổ, ngồi lại chỗ của mình.
Phu tử Huyền Chi Huyền Chi quét mắt toàn trường, không ai còn dám lên tiếng, cúi đầu tiếp tục viết thông tin.
Vạn Thiết thở phào vỗ ngực, thật đáng sợ, đối diện với phu tử Huyền Chi, Vạn Thiết cảm thấy mình chết chắc rồi, cảm giác khủng hoảng đó, đến giờ nghĩ lại còn kinh.
Nguyên Hạo cũng không kém bao nhiêu, chỉ một cái liếc nhìn, cảm giác như trụy hầm băng, giống như tất cả bí mật đều bị biết đến.
Toàn trường yên tĩnh không ai dám mở miệng, một đám ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, như một buổi học chính thức.
Đi không nhìn đường sao"
Bên cạnh thiếu niên bị người gặp đại thần bị mạo phạm, liền trực tiếp mở dỗi.
Còn không quên xum xoe đỡ thiếu niên.
Bị người chửi Nguyên Hạo khó chịu.
Nhưng trước hết Nguyên Hạo đối diện với người trước mắt.
Chính sắc đối với người trước mắt xin lỗi.
Cái ngước mắt này lại không tầm thường, hình bóng trước mắt như đi vào trong tâm khảm.
không khỏi phân trần cảm thấy đây là một người như thế nào?
Thiếu niên mặc xiêm y màu lam khí chất ôn hòa nho nhã.
Đây là lần đầu đụng phải người thanh triệt lại có nụ cười đẹp như vậy, khóe miệng hơi kiều lên lại không đột ngột chỉ cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng.
Giống nhau là tự nhiên sinh thành, không cho người cảm giác miễn cưỡng, cành như là trung bầu trời chỉ có bờ biển mênh mông.
Bao lã lại yên tĩnh.
Sao xuyến nhàn nhã lại ôn nhu xứng với ngũ quan tinh xảo không tính là tuyệt mỹ, nhưng:
Đối diện với con ngươi ôn hòa như là thanh trúc thanh triệt sáng ngời, mềm nhẹ trải vuốt nóng nảy, đứng trong tấp nấp đám người trong Ngân Úy Thư Viện lại không dung bỏ qua.
Chỉ cần người nơi đó, tựa như có ma lực nào đó chỉ cần nhìn đến, không khỏi bất ngờ, khí chất nổi bật thiếu niên trong đám người lại khiến chứng kiến giả không cầm lòng được mà nhìn nhiều thêm vài mắt.
Thanh Vọng!
Mặc Vũ che trở thiếu gia nhà mình, vốn muốn cùng người ta tạ lỗi .
Nhưng vạn sự nan vẫn là cần thiết thiếu gia tỏ thái độ.
Này đây thiếu gia lại ngây ngốc.
Mặc Vũ tỏ vẻ thật bất đắc dĩ, thiếu gia nhà ta a;
Ngài thật sự thần du thiên ngoại đúng lúc ác. Thiếu gia nhà mình trừ dung túng ra còn có thể làm sao đâu.
Nguyên Hạo: "A!" tỉnh thần lại, xấu hổ mặt đều có chút biến sắc chỉ là không có gương cũng không biết màu gì.
Người xung quanh có tân cũng có cũ nhốn nhào trò truyện xem Nguyên Hạo chê cười.
Nguyên Hạo da mặt vẫn chưa luyện đến trình độ đao thương bất nhập, ngượng ngùng đối với thanh niên trước mặt xin lỗi. Hắn thật không cố ý.
Thanh Vọng tuy nổi danh với học viện, lần này là đến giúp đỡ thu nhận tân học viên.
Còn người đi bên cạnh hắn là Tướng Lai học đệ năm hai.
Biết người trước mắt chỉ vô tình không có ý đồ gây rối, nhưng phản ứng của Nguyên Hạo như vậy cũng không quen.
Giữ lại Tướng Lai ý bảo không có việc gì, tạ lỗi với Nguyên Hạo.
"Học đệ chớ để ý, Tướng Lai chỉ là có chút nóng nảy, vừa rồi nặng lời ta thay đệ ấy xin lỗi"
Thần tượng như vậy ôn hòa xin lỗi, Nguyên Hạo ban đầu có chút không vui hiện tại đã tiêu tan không còn.
Có chút không nhanh xua tay không có việc gì.
Thanh Vọng xem đây cũng hẳn là học viên mới cũng không ngại chức trách.
Thanh Vọng: "Học đệ đây là mới vào học viện, không biết đã ghi danh hay chưa?"
Hừ! Tướng La có chút không vui, chỉ trách học trưởng quá ôn hòa, mới có người dám mạo phạm.
Ai không biết Thanh Vọng học trưởng là "tương lai danh giả" bên trong thành viên, xưa nay chỉ có người nơi xa ngước nhìn nào có ai dám như Nguyên Hạo như vậy vô lễ.
Là tân học viên thì sao, danh ngũ tương lai danh giả có mấy ai không biết, chẳng lẽ Nguyên Hạo là từ vùng khỉ ho gà gáy.
Tướng Lai đoán đúng rồi, nhưng lại không tự biết.
Nguyên Hạo tuy không phải từ nơi hẻo lánh đến, nhưng tương quan tri thức thì không kém bao nhiêu.
Ngại ngùng cười Nguyên Hạo ý bảo Mặc Vũ không có việc gì cũng thuận theo Thanh Vọng học trưởng tiến đến phòng nội.
Phòng rộng lớn xếp một hàng dài. Bên trong là người ghi danh nam nhân mặc áo màu đen, bên ngực còn tiêu chí một cánh lông vũ màu bạc điểm xuyết dưới là đám mây.
Đây là phu tử Huyền Chi, là chuyên giáo ban võ nghệ.
Khí thế sắc bén. Bút tích lưu loát, chẳng mấy chốc là đến người tiếp theo.
Thanh Vọng đã rời đi, nơi Thanh Vọng cần hỗ trợ là sinh viên bình thường không ở chỗ này. Cáo biệt Nguyên Hạo rời đi. Làm ngơ những ánh mắt sùng bái, bước đi thanh phong nhanh chóng nhưng lại không mất ưu nhã rời đi.
Tướng Lai nhanh chóng đi theo rời đi.
Trước khi đi còn không quên trừng mắt Nguyên Hạo, nhất là Mặc Vũ.
Mặc Vũ! Hắn cũng thực vô tội a, thật nhỏ mọn.
Nguyên Hạo còn trong tiếc nuối Thanh Vọng rời đi, nhưng lại nhớ lại mình cũng sắp học cùng thư viện.
Nháy mắt tinh thần tỏa sáng, đối tương lai vườn trường rất chờ mong.
Gã thiếu niên tóc vàng tiến đến cọ cọ đến bên người, Nguyên Hạo chỉ ngạc nhiên tò mò nhìn tóc màu vàng của đối phương
Người đến ghi danh ở nơi đây không là phú nhị đại cũng là nhất đại.
Từ vào học viện, trông thấy có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ màu tóc khác nhau, không biết đây là nhuộm đến hay là tự nhiên.
" Hai"
"Huynh đệ, người hồi nãy là ca ca ngươi, trong có vẻ là một nhân vật?"
Tóc vàng thiếu niên chào hỏi, Nguyên Hạo cũng muốn thỏa mãn hiếu kỳ tâm cùng thiếu niên tóc vàng liêu lên.
Đặc biệt là nhìn thiếu niên tóc vành Nguyên Hạo cảm thấy người này không xấu
Thiếu niên tóc vàng mới nãy hắn thấy người thiếu niên toát lên khí chất không tầm thường đưa Nguyên Hạo vào, cho nên bắt đầu làm quen với Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo câu lên khóe môi, còn có chút tự hào
"Không phải, đó là Thanh Vọng học trưởng"
"Là Thanh Vọng học trưởng, đúng là phong thần tuấn lãng, hẳn là một thiên kiêu" Thiếu niên tóc đỏ tán thưởng, đừng trách hắn ngôn từ không đủ thần, trước giờ đều là người khác xu nịnh, nào có hắn khen người khác đâu.
Nguyên Hạo tán thưởng nhìn thiếu niên tóc vàng. Ý tứ rõ ràng ngươi thật có mắt.
Hai người bắt đầu liêu lên, Nguyên Hạo cũng biết thiếu niên tóc vàng gọi là Chương Vạn thiết, cái tên thật khó hiểu, cha hắn làm quan bổng lộc đương nhiên không kém.
"Thiết huynh, nghe nói học viện năm nay tuyển rất nhiều học viên?"
Vạn Thiết " Hạo huynh nói không sai, nghe nói năm sau chính là đại tái thi đấu của chư nước"
"Aizz, chúng ta huynh đệ chỉ có thể ở một bên xem diễn"
"Nghe nói học viện vì chuyện này còn chuyên môn tổ chức một ban nhằm huấn luyện thi đấu năm sau, hầu hết chỉ cần có ở ban đó thì 9 phần mười là thành viên vì Ngân Triều thi đấu"
Nguyên Hạo tò mò" Thi đấu giữa các nước?"
"Thiết! cũng không biết máy lão già đó suy nghĩ gì, năm nay lại yêu cầu chúng ta cũng phải tham gia đặc huấn"
Một câu nói chen ngang hai người, quay đầu nhìn lại.
Nguyên Hạo nhận ra đây là thiếu niên có trong rồi đám người xem náo nhiệt hồi nãy, cũng là người này không chê sự còn khuyến khích Tước Lai gây sự.
Đúng là phần tử nổi loạn mà.
Vạn Thiết thấy có người mới gi nhạp cũng vui thêm bằng hữu, bồi câu "Ừ, phải rồi, mấy lần trước đâu như lần này, năm nay tuyển nhận thật nhiều học viên mới, ngạch cửa cũng thấp hơn"
Nguyên Hạo: "Đặc huấn" Đầu đầy dấu chấm hỏi.
Nguyên Hạo có dự cảm bất hảo.
Nghiên Hành tự nhiên ngồi bên cạnh Nguyên hạo.
"Ừ là chúng ta đặc huấn"
Hiện tại mới rõ ý, Vạn Thiết thất thanh kêu "Cái gì! Đặc Huấn"
Người xung quanh bị thanh hô này đều nhìn sang, còn khe khẽ nói nhỏ.
Chỉ nháy mắt đại sảnh ồn ào lên.
Vạn Thiết bị cái nhìn sắc bén của Huyền Chi, rụt cổ, ngồi lại chỗ của mình.
Phu tử Huyền Chi Huyền Chi quét mắt toàn trường, không ai còn dám lên tiếng, cúi đầu tiếp tục viết thông tin.
Vạn Thiết thở phào vỗ ngực, thật đáng sợ, đối diện với phu tử Huyền Chi, Vạn Thiết cảm thấy mình chết chắc rồi, cảm giác khủng hoảng đó, đến giờ nghĩ lại còn kinh.
Nguyên Hạo cũng không kém bao nhiêu, chỉ một cái liếc nhìn, cảm giác như trụy hầm băng, giống như tất cả bí mật đều bị biết đến.
Toàn trường yên tĩnh không ai dám mở miệng, một đám ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, như một buổi học chính thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.