Chương 29
Thiên Hà Vũ Bạch
06/02/2023
"Sao lại thế này?"
Tây cảnh biên một ngọn núi, thôn dân tụ tập ở chân núi nhìn bao la ngọn núi rung chuyển có chút sợ hãi.
"Không phải là địa long xoay người đi"
"Hít hà"
"Như vậy phải chạy nhanh"
"Yên tĩnh" Một lão ông năm sáu chục tuổi tóc đã bạc phơ, thân hình dựa vào một bên con trai đỡ thượng đi đến.
Một tiếng thôn dân lập tức yên tĩnh, Túc lão thôn trưởng rất có uy vọng.
Dùng đôi mắt nhặp nhèn nhìn mặt đất ngọn núi hơi có biên động nho nhỏ rung động, nếu không phải yên tĩnh lại lắng nghe nhận không ra. Nhưng thú điểu động vật nhỏ lại tấp nập chạy ra bên ngoài đây mới làm thôn dân nghi ngờ.
Động vật tiếp cận thiên nhiên, đối với tự nhiên biến hóa cũng là linh mẫn nhất.
Này không, có không ít thở, gà rừng, sóc, heo rừng chạy ra ngọn núi vào thôn, Cũng may trong ngọn núi không có loại lớn hình động vật như cọp như lang, nếu không thôn dân chắc chắn gặp tai ương.
"Thôn trưởng ngài nói một tiếng, chúng ta lập tức lấy đồ chạy đi"
"Đúng vậy thôn trưởng, ngài nói một tiếng chúng ta nhất định nghe theo"
Một phụ nhân bỗng nhiên vỗ đùi nói "Ai nha! chẳng lẽ là thần tiên ở núi trên tu luyện"
Một phụ nhân khác phụ họa, nữ nhân tắc dễ nhất tin thần linh chuyện này. Đây không phải ngọn núi Ô sơn có truyền thuyết thần tiên cự ngụ không, nếu không ngọn núi không dã thú lại tài nguyên phong phú sớm bị người mua, cũng không có nhiều tài nguyên sung túc đến nay.
"Hừ! chỉ có các ngươi bà nương mới tưởng như vậy"
"Nói cái gì, muốn có thần tiên xem các ngươi ai sao không lên núi. Nói không chừng sẽ được thần tiên coi trọng đâu"
Phụ nhân tranh cãi, nam nhân vài người cũng trộn lẫn vào sảo không thắng phiền.
Túc lão thôn trưởng mở đôi mắt sương mù có chút nhìn không chính xác, nhưng tai là nghe cái rõ ràng thậm chí còn chịu này âm quấy nhiếu đau cả đầu.
"Lắc bắc" gõ mạnh cây gậy chống trên tay, "Ồn ào cái gi để không yên"
Lập tức im miệng câm như ve mùa đông.
"Ngọn núi này là thần tiên tuyển chọn, danh Ô sơn tắc thái dương nơi ở, không cần sợ hãi ai về nhà nấy, có việc làm việc, cấm không cho bất luận kẻ nào tiến gần Ô sơn."
Lại một gõ, giọng già nua nhưng khí phách "Nhưng có nghe rõ"
"Vâng thôn trưởng"
Lại chỉ còn tán loạn động vật "Bắt lấy, ai bắt được là ai"
Hoan hô. cả nam lẫn nữ nhao tới đàn động vật nhỏ, tích cực vô cùng. Ngu sao không tích cực nhiều như vậy động vật không sợ không có chỉ sợ không đủ thịt.
Lão thôn trưởng lắc lắc đầu thở dài, nhìn Ô sơn, thu hồi ánh mắt nói với con trai bên cạnh.
"Ngươi cũng đi thôi, ta chậm rãi trở về"
"Cha, để ta đưa ngươi, có ta hài tử cùng tức phụ đi bắt, không thiếu ta một người"
"Hảo, hảo hài tử" Túc lão thôn trưởng tươi cười thêm nếp gấp, dựa vào con trai nâng đỡ trở về đi.
Ô sơn khác thường một sự tình, trong lòng có sẵn so đo. Không vội nhất thời.
----
Thiên địa bên trong chờ cho hồng đỏ quang mang từ dải lụa phai nhạt. Cũng đi qua hai ngày, Nguyên Hạo không có tỉnh lại, trên người vết thương cũng khép không sai biệt lắm.
Giữa thiên địa lại trôi nổi một cỗ u hương du dương quanh quẩn khắp sơn hà. Ngay cả sa mặc bên đã ngất xỉu vì thiếu nước thiếu lương Tiểu Thất cũng tràn ngập u hương không biết nơi truyền đến như vốn dĩ tồn taij ở nơi đó, lại khắp thiên địa đều du đãng thật thần kỳ.
U hương hiện lam sắc sương khoi nhỏ, tô điểm thế giới như một bức tranh từ hồng lam hai màu tạo khởi.
Chim ríu rít hót vang vũ giữ không trung, màu lông óng lam sắc, cái đuôi nhỏ điểm xuyết hồng nhạt, cái mỏ nho nhỏ tiếng hót lanh lảnh vui sướng bay lượn giữ không trung thành một vùng trời quang cảnh.
Tất cả động vật từ lớn đến bé không có một tý hung dữ mà như tiểu động vật vô hại vui sướng dạo khắp núi rừng, gặp là ngày thường con mồi cũng không bắt tới ăn, còn hữu hỏa lướt qua, làm như không thấy.
Thần kỳ biến hóa bên trong thiên địa là một quang cảnh, bên trong hẻm Hắc diệm lại bình thường vô kỳ, vốn là có có đàn trận văn bây giờ cũng lóe sáng như nhận đươc năng lượng rót vào, quang mang sáng chói, bên trong tế đàn quang cảnh cũng nhìn không rõ mơ mơ hồ hồ hồng quang thấu ra.
"Tích táp" âm thanh giọt nước vang bên tai, Nguyên Hạo mơ hồ mở mắt, lại hoảng hốt gian như là rất lâu, nhìn xung quanh là cây cối xanh um, thật nhiều cây thụ không biết tên.
Quần áo trên người phá không còn gì đủ che lấp mộ chut xíu da thịt, còn lại lỏng lẻo rách mướp treo trên người.
Nguyên Hạo không hiểu ra sao. "Sao lại chuyển địa phương mới rồi"
Sờ soạng bị cắn xé vết thương bây giờ chỉ còn có nhi nhỏ bằng hạt đậu vết thương, rõ ràng là bị cắn xé xuống da thịt lồi lõm bất kham.
Bây giờ lại lành lặn, chỉ chừa như vậy khắp người tý xíu vết thương nhỏ.
Một lần lạ, hai lần quen Nguyên Hạo tỏ vẻ hắn không bất ngờ.
Lần đầu tỉnh lại hoang mang, lần thứ hai ngất xỉu đau đớn, thêm lần bị truyền tống thế giới xa lạ.
Cộng thêm lần này ngất đi mất đi ý thức trước Nguyên Hạo còn không nghỉ là sẽ tỉnh lại, đây là làn thứ 5 đi.
Chuyện khác thường liên tục xuất hiện, lại nhớ được tiểu thuyết viết này đó bị an bài vận mệnh bàn tay to, không câm rùng mình.
"Không, làm sao có chuyện khủng khiếp như vậy" Tim đập gia tốc, hít sâu cố gắng bình tĩnh bình thường.
Nhắm mắt hít sâu, đè ép trong lòng ý tưởng. Nguyên Hạo sỡ hãi đây là thật sự như vậy hắn nằm ở vị trí thượng vô cùng nguy hiểm, càng nghĩ càng như có cỗ áp lực vô hình đè ép lấy khó thở vô cùng.
Trong chốc lát mới khôi phục Nguyên Hạo lẩm bẩm nói sang chuyện khác.
" Tiểu Thất không biết đang ở đâu, ai không phải đến Tây Châu thôi sao, làm gì khó như lên trời vậy chứ" Oán giận xong Nguyên Hạo lại đánh giá thượng bây giờ vị trí.
Một mảnh an tĩnh, không nghe thấy động vật hay chim chóc tiếng kêu, phá lệ an tĩnh dọa người, bây giờ là ban ngày nhưng mà cây cối cao to che bớt ánh sáng thấm người âm u ẩm thấp.
Nguyên Hạo lạnh run. toàn thân nổi da gà, bên người may mắn còn treo lúc lắc không còn nhiều nước.
Xem hoàn cảnh xa lạ, lại không thấy dải lụa hồng quang, Nguyên Hạo không biết hắn đã rời khỏi thế giới kia, hay bây giờ còn thế giới đó bên trong.
Nguyên Hạo xuyên qua lắm tai nạn ai, trước kia cảm thấy nhân vật xuyên qua trải qua nguy hiểm trắc trở thành nhân đỉnh nhân, Nguyên Hạo còn khỏi hâm mộ tới.
Tự mình thể nghiệm mới biết gian nan bao nhiêu. Thà làm người binnhf thường bình an sinh hoạt còn hơn trong sinh tử nguy hiểm như đi trên băng mỏng, không cẩn thận trượt qua một bên còn không biết bên này là tốt là xấu đâu.
Nhưng Nguyên Hạo không có sự lựa chọn a, bởi vì hắn đến thế giới này, không phải kia thời đại có quốc gia, có người nhà che chở hắn.
Càng nghĩ càng không vui, cất tiếng gọi to "Tiểu Thất"
"Tiểu Thất" vang vọng trong núi rừng, một chút không sợ dẫn ra thứ gì động vật, Nguyên Hạo còn mong có đâu cho hắn đánh cái đã nghiền a.
Không biết tự giác trung Nguyên Hạo dã thú tính điên cuồng trong nội tâm bị gơi dậy, trở nên hùng hổ còn có chút thị huyết không tự nhận thấy.
Tùy ý làm theo ý mình không màng hậu quả, Nguyên Hạo bất giác trung đang thay đổi. Là tốt là xấu đâu thời gian sẽ cho ra kết quả.
Tây cảnh biên một ngọn núi, thôn dân tụ tập ở chân núi nhìn bao la ngọn núi rung chuyển có chút sợ hãi.
"Không phải là địa long xoay người đi"
"Hít hà"
"Như vậy phải chạy nhanh"
"Yên tĩnh" Một lão ông năm sáu chục tuổi tóc đã bạc phơ, thân hình dựa vào một bên con trai đỡ thượng đi đến.
Một tiếng thôn dân lập tức yên tĩnh, Túc lão thôn trưởng rất có uy vọng.
Dùng đôi mắt nhặp nhèn nhìn mặt đất ngọn núi hơi có biên động nho nhỏ rung động, nếu không phải yên tĩnh lại lắng nghe nhận không ra. Nhưng thú điểu động vật nhỏ lại tấp nập chạy ra bên ngoài đây mới làm thôn dân nghi ngờ.
Động vật tiếp cận thiên nhiên, đối với tự nhiên biến hóa cũng là linh mẫn nhất.
Này không, có không ít thở, gà rừng, sóc, heo rừng chạy ra ngọn núi vào thôn, Cũng may trong ngọn núi không có loại lớn hình động vật như cọp như lang, nếu không thôn dân chắc chắn gặp tai ương.
"Thôn trưởng ngài nói một tiếng, chúng ta lập tức lấy đồ chạy đi"
"Đúng vậy thôn trưởng, ngài nói một tiếng chúng ta nhất định nghe theo"
Một phụ nhân bỗng nhiên vỗ đùi nói "Ai nha! chẳng lẽ là thần tiên ở núi trên tu luyện"
Một phụ nhân khác phụ họa, nữ nhân tắc dễ nhất tin thần linh chuyện này. Đây không phải ngọn núi Ô sơn có truyền thuyết thần tiên cự ngụ không, nếu không ngọn núi không dã thú lại tài nguyên phong phú sớm bị người mua, cũng không có nhiều tài nguyên sung túc đến nay.
"Hừ! chỉ có các ngươi bà nương mới tưởng như vậy"
"Nói cái gì, muốn có thần tiên xem các ngươi ai sao không lên núi. Nói không chừng sẽ được thần tiên coi trọng đâu"
Phụ nhân tranh cãi, nam nhân vài người cũng trộn lẫn vào sảo không thắng phiền.
Túc lão thôn trưởng mở đôi mắt sương mù có chút nhìn không chính xác, nhưng tai là nghe cái rõ ràng thậm chí còn chịu này âm quấy nhiếu đau cả đầu.
"Lắc bắc" gõ mạnh cây gậy chống trên tay, "Ồn ào cái gi để không yên"
Lập tức im miệng câm như ve mùa đông.
"Ngọn núi này là thần tiên tuyển chọn, danh Ô sơn tắc thái dương nơi ở, không cần sợ hãi ai về nhà nấy, có việc làm việc, cấm không cho bất luận kẻ nào tiến gần Ô sơn."
Lại một gõ, giọng già nua nhưng khí phách "Nhưng có nghe rõ"
"Vâng thôn trưởng"
Lại chỉ còn tán loạn động vật "Bắt lấy, ai bắt được là ai"
Hoan hô. cả nam lẫn nữ nhao tới đàn động vật nhỏ, tích cực vô cùng. Ngu sao không tích cực nhiều như vậy động vật không sợ không có chỉ sợ không đủ thịt.
Lão thôn trưởng lắc lắc đầu thở dài, nhìn Ô sơn, thu hồi ánh mắt nói với con trai bên cạnh.
"Ngươi cũng đi thôi, ta chậm rãi trở về"
"Cha, để ta đưa ngươi, có ta hài tử cùng tức phụ đi bắt, không thiếu ta một người"
"Hảo, hảo hài tử" Túc lão thôn trưởng tươi cười thêm nếp gấp, dựa vào con trai nâng đỡ trở về đi.
Ô sơn khác thường một sự tình, trong lòng có sẵn so đo. Không vội nhất thời.
----
Thiên địa bên trong chờ cho hồng đỏ quang mang từ dải lụa phai nhạt. Cũng đi qua hai ngày, Nguyên Hạo không có tỉnh lại, trên người vết thương cũng khép không sai biệt lắm.
Giữa thiên địa lại trôi nổi một cỗ u hương du dương quanh quẩn khắp sơn hà. Ngay cả sa mặc bên đã ngất xỉu vì thiếu nước thiếu lương Tiểu Thất cũng tràn ngập u hương không biết nơi truyền đến như vốn dĩ tồn taij ở nơi đó, lại khắp thiên địa đều du đãng thật thần kỳ.
U hương hiện lam sắc sương khoi nhỏ, tô điểm thế giới như một bức tranh từ hồng lam hai màu tạo khởi.
Chim ríu rít hót vang vũ giữ không trung, màu lông óng lam sắc, cái đuôi nhỏ điểm xuyết hồng nhạt, cái mỏ nho nhỏ tiếng hót lanh lảnh vui sướng bay lượn giữ không trung thành một vùng trời quang cảnh.
Tất cả động vật từ lớn đến bé không có một tý hung dữ mà như tiểu động vật vô hại vui sướng dạo khắp núi rừng, gặp là ngày thường con mồi cũng không bắt tới ăn, còn hữu hỏa lướt qua, làm như không thấy.
Thần kỳ biến hóa bên trong thiên địa là một quang cảnh, bên trong hẻm Hắc diệm lại bình thường vô kỳ, vốn là có có đàn trận văn bây giờ cũng lóe sáng như nhận đươc năng lượng rót vào, quang mang sáng chói, bên trong tế đàn quang cảnh cũng nhìn không rõ mơ mơ hồ hồ hồng quang thấu ra.
"Tích táp" âm thanh giọt nước vang bên tai, Nguyên Hạo mơ hồ mở mắt, lại hoảng hốt gian như là rất lâu, nhìn xung quanh là cây cối xanh um, thật nhiều cây thụ không biết tên.
Quần áo trên người phá không còn gì đủ che lấp mộ chut xíu da thịt, còn lại lỏng lẻo rách mướp treo trên người.
Nguyên Hạo không hiểu ra sao. "Sao lại chuyển địa phương mới rồi"
Sờ soạng bị cắn xé vết thương bây giờ chỉ còn có nhi nhỏ bằng hạt đậu vết thương, rõ ràng là bị cắn xé xuống da thịt lồi lõm bất kham.
Bây giờ lại lành lặn, chỉ chừa như vậy khắp người tý xíu vết thương nhỏ.
Một lần lạ, hai lần quen Nguyên Hạo tỏ vẻ hắn không bất ngờ.
Lần đầu tỉnh lại hoang mang, lần thứ hai ngất xỉu đau đớn, thêm lần bị truyền tống thế giới xa lạ.
Cộng thêm lần này ngất đi mất đi ý thức trước Nguyên Hạo còn không nghỉ là sẽ tỉnh lại, đây là làn thứ 5 đi.
Chuyện khác thường liên tục xuất hiện, lại nhớ được tiểu thuyết viết này đó bị an bài vận mệnh bàn tay to, không câm rùng mình.
"Không, làm sao có chuyện khủng khiếp như vậy" Tim đập gia tốc, hít sâu cố gắng bình tĩnh bình thường.
Nhắm mắt hít sâu, đè ép trong lòng ý tưởng. Nguyên Hạo sỡ hãi đây là thật sự như vậy hắn nằm ở vị trí thượng vô cùng nguy hiểm, càng nghĩ càng như có cỗ áp lực vô hình đè ép lấy khó thở vô cùng.
Trong chốc lát mới khôi phục Nguyên Hạo lẩm bẩm nói sang chuyện khác.
" Tiểu Thất không biết đang ở đâu, ai không phải đến Tây Châu thôi sao, làm gì khó như lên trời vậy chứ" Oán giận xong Nguyên Hạo lại đánh giá thượng bây giờ vị trí.
Một mảnh an tĩnh, không nghe thấy động vật hay chim chóc tiếng kêu, phá lệ an tĩnh dọa người, bây giờ là ban ngày nhưng mà cây cối cao to che bớt ánh sáng thấm người âm u ẩm thấp.
Nguyên Hạo lạnh run. toàn thân nổi da gà, bên người may mắn còn treo lúc lắc không còn nhiều nước.
Xem hoàn cảnh xa lạ, lại không thấy dải lụa hồng quang, Nguyên Hạo không biết hắn đã rời khỏi thế giới kia, hay bây giờ còn thế giới đó bên trong.
Nguyên Hạo xuyên qua lắm tai nạn ai, trước kia cảm thấy nhân vật xuyên qua trải qua nguy hiểm trắc trở thành nhân đỉnh nhân, Nguyên Hạo còn khỏi hâm mộ tới.
Tự mình thể nghiệm mới biết gian nan bao nhiêu. Thà làm người binnhf thường bình an sinh hoạt còn hơn trong sinh tử nguy hiểm như đi trên băng mỏng, không cẩn thận trượt qua một bên còn không biết bên này là tốt là xấu đâu.
Nhưng Nguyên Hạo không có sự lựa chọn a, bởi vì hắn đến thế giới này, không phải kia thời đại có quốc gia, có người nhà che chở hắn.
Càng nghĩ càng không vui, cất tiếng gọi to "Tiểu Thất"
"Tiểu Thất" vang vọng trong núi rừng, một chút không sợ dẫn ra thứ gì động vật, Nguyên Hạo còn mong có đâu cho hắn đánh cái đã nghiền a.
Không biết tự giác trung Nguyên Hạo dã thú tính điên cuồng trong nội tâm bị gơi dậy, trở nên hùng hổ còn có chút thị huyết không tự nhận thấy.
Tùy ý làm theo ý mình không màng hậu quả, Nguyên Hạo bất giác trung đang thay đổi. Là tốt là xấu đâu thời gian sẽ cho ra kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.