Chương 7
Thiên Hà Vũ Bạch
06/02/2023
Nghe bên cạnh bàn đàm tiếu thanh.
Có nam có nữ tùy ý cùng nhau nói chuyện, bàn bên còn có nhân mang vũ khí.
Xem ra Ngân Triều coi trọng văn cũng coi trọng võ, thậm chí nam nữ có thể nói là bình đẳng, đối nữ tử mở rộng rất nhiều, cũng không khác gì mấy hiện đại, nhưng nghe đến có nữ cũng giống nam nhân tam thê tứ thiếp đều có.
Tiểu nhị món ăn đưa lên, sắc hương vị đều hấp dẫn người tầm mắt, nhấp thử ly Quế viên rượu, nhè nhẹ ngòn ngọt hương, lại có chút cay cay, rất thích hợp với nữ tử, cùng công tử thư sinh không yêu rượu mạnh.
Nguyên Hạo kiếp trước là học sinh ngoan cũng không có uống quá nhiều rượu, nhiều lắm chỉ nhấp một ly.
Hắn cũng không yêu thích rượu mạnh, Quế Viên tửu đúng là hợp ý hắn.
Gọi lại tiểu nhị hởi thăm xem nơi đâu mua bán nô lệ.
Tuy dân phong nơi đây mở rộng, nhưng những lễ nghi, giai cấp vẫn tồn tại, hoạt động mua bán nhân cũng có diễn ra.
Nguyên Hạo hỏi thăm mua người, vì đây là con đường tốt nhất chọn thân tín, hiện tại hắn không nhận biết nhiều người, tự tuyển chọn an toàn hơn.
Tiểu nhị xua nịnh cười cười đồng thời hai ngón tay ở xoa xoa.
Nguyên Hạo hiểu đây là ý gì, đem 2 đồng bạc ném trên bàn, kiêu ngạo lên tiếng.
“Nói nói tiểu gia nghe, gần đây nơi nào mua người hầu nào là tốt nhất”
Tiểu nhị ái muội cười:
“Thiếu gia ngài hỏi đúng người rồi, mấy ngày nay ở Thương nhân phường tới một đợt cô nương xinh đẹp, tuổi trẻ, nghe nói có mấy người được Vân Thư Các tuyển chọn”
“Thiếu gia nếu ngài muốn, này đây tiểu nhân sai người dẫn ngài đi”
Nguyên Hạo sặc, vội buông ly rượu túc giận nhìn tiểu nhị.
Đang nói tiểu nhị nhìn thấy Nguyên Hạo không vui, còn tưởng là hắn giới thiệu chưa đủ, đang định nói phường khác.
Nguyên Hạo là người như vậy sao, thôi hắn cũng từng nghe qua chuyện xấu của nguyên chủ, nhưng đây cũng không là nguyên nhân để tiểu nhị giới thiệu cô nương cho hắn a. Nguyên hạo tức giận ngắt lời tiểu nhị.
“Ngươi coi bản thiếu gia là người nào, ngươi đây là đang vũ nhục ta sao”
“Tiểu gia ta muốn là nam nhân không phải nữ nhân”
Tiểu nhị kinh rớt cả cằm, chẳng lẽ Nguyên Hạo thiếu gia vì không truy được Vân Thư các hoa khôi, hiện tại chuyển sang yêu thích nam nhân.
Cả lâu ba yên tĩnh, nơi đây nói chuyện mấy người khiếp sợ nhìn Nguyên Hạo, trong đó cũng không ít người nhận thức Nguyên Hạo. Trong đầu đều là :
[Hóa ra Nhị thiếu gia Nguyên Hạo thích nam nhân]
Sợ nhất là không gian yên tĩnh, Nguyên Hạo chợt nghĩ lại câu nói vừa rồi, hối hận ruột đều thanh.
Xem mọi người nhìn bên này, Nguyên Hạo vội phủ nhận:
“Ta không yêu thích nam nhân, ta thật không có hứng thú với nam nhân”
Càng giải thích càng không xong, Nguyên Hạo bất chấp tất cả. Lớn tiếng nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, không lo ăn đi thức ăn đều lạnh, nhìn ta no được sao”
Nhìn hô quát uy phong lắm, nhưng Nguyên Hạo mới biết trong lòng hắn cũng run sợ, có thẹn cảm.
Mắng xong cũng không dám nhìn mọi người xung quanh phản ứng.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Hạo làm như vậy, nếu là trước kia hắn chắc chắn cũng không dám làm ra như vậy hành vi.
Nhưng muốn thay đổi cuộc sống, hắn phải ngẩng đầu ưởn ngực mà sống, Không muốn nhút nhát, khi nói vẫn nên nói, cường ngạnh vẫn cần cường ngạnh.
Dù sao sự tình mất trí nhớ cũng chưa truyền khai, hắn cần lập uy, Nguyên Hạo sợ hiện tại yếu thế sau này nửa bước đều khó đi.
Hắn cần là hoàn cảnh yên bình chứ không phải là tôm tép bị bắt nạt, theo nguyên chủ cách sống đều có thể sống xuân phong đắc ý, thì hắn làm như vậy cũng không quá mức.
“Ta muốn tự mua một gã sai vặt , tiểu gia có tiền, tìm người dẫn tiểu gia qua xem vừa lòng 2 lượng bạc này là của ngươi”
Nguyên Hạo chỉ chỉ 2 lượng bạc trên bàn nói.
“Vâng này đây tiểu nhân liền kêu người dẫn ngài qua” Tiểu Nhị vội thu hồi hai lượng bạc vào ống tay áo.
Ăn uống thỏa mãn Nguyên Hạo cùng một người gọi là Tiểu Phúc dẫn hắn đi đúng là Thương Nhân phường, đây là nơi bán nô lệ lớn nhất ở kinh thành.
Mua bán người tuy diễn ra, nhưng Thương Nhân Phường được triều đình kiểm soát, đa số là người nghèo bán nhi, bán nữ, hoặc là nô lệ
Tiểu Phúc tay chân nhanh nhẹn dẫn một người quản sự ra.
Một trung niên lão nhân chắp tay chào Nguyên Hạo
“Thiếu gia, ngài muốn người nào, lão nô giúp ngài gọi người tới”
“Ta muốn một gã sai vặt, muốn thông minh, lanh lợi, tốt nhất là biết võ”
Lão nhân rời đi, Tiểu Phúc đến bên cạnh Nguyên Hạo rót nước.
“Thiếu gia, Thương Nhân Phường còn có một đấu tràng nhưng không thường mở ra, đúng lúc ngày mai đấu
trường mở ra lúc, ngài muốn hay không đi xem”
Tiểu Phúc giới thiệu đến đấu trường thỉnh thoảng mới mở ra, là nơi đấu võ của các đấu sĩ, trong đó cũng có người nghe danh mà đến, cũng có nô lệ được đề cử lên, chỉ cần thắng liên tiếp 10 tràng thi đấu là thân tự do.
Rất náo nhiệt, Nguyên Hạo cũng nghĩ không có việc gì đi xem cũng có thể.
Thấy Nguyên Hạo ý động, Tiểu Phúc tiếp tục nỗ lực.
"Thiếu gia ngài có thể đến xem náo nhiệt, Thiếu gia ngài có thể đặt cược người thắng, cũng có thể thuê người tiến hành thi đấu, bạc thắng toàn bộ về thiếu gia ngài"
Nguyên Hạo nghĩ nghĩ liền đồng ý.
Lão nhân vui vẻ khom người dẫn theo mười mấy cá nhân ra
"Thiếu gia, ngài xem đây đều là những người xuất xắc nhất của Thương Nhân phường chúng ta"
Tự hào giới thiệu với Nguyên Hạo những người này xuất thân.
Trong đó có bốn, năm người là trung niên nhân Nguyên Hạo trực tiếp bỏ qua, còn lại có một người thiếu niên nhìn tương đối nổi bật, vải thô rách tung tóe, không nhìn ra một chỗ ngon lành.
Chỉ vào thiếu niên, Nguyên Hạo hỏi giá
"Người này bao nhiêu tiền"
Lão nhân ngay lập tức vui tươi hớn hở "Thiếu gia ngài thật tinh mắt, đây là người mới cũng là tốt nhất của phường, niên thiếu trẻ tuổi lại còn biết chút tự, xuất thân tuyệt đối trong sạch. Ngài xem trong đây là người này khỏe mạnh nhất, tiền này cũng không ít a"
Không đợi Nguyên Hạo nói, Tiểu Phúc đã trước tỏ vẻ
"Lão ca a, ngài không cần lo lắng, Hạo thiếu gia sẽ không thiếu ngươi tiền" Nói đùa thân là nhị thiếu gia Phong An hầu phủ còn thiếu tiền.
Được Tiểu Phúc bảo đảm, Lão nhân cũng không dong dài báo giá 50 lượng bạc.
Giao tiền nhận lấy khế ước bán thân của thiếu niên, Nguyên Hạo hỏi thiếu niên tên.
"Ngươi tên gì"
Ngẩn người thiếu niên cũng không quá bất ngờ, trong đám người hắn là trẻ tuổi nhất cũng là khỏe mạnh nhất người, tỷ lệ hắn bị chọn rất lớn.
"Không có tên" Không có một chút cung kính, chỉ trầm mặc đáp lại.
Hoắc, Nguyên Hạo cảm thấy hứng thú, cảm thấy người này vẫn rất thích hợp đi theo bên người, chỉ không biết năng lực như thế nào.
"Ít nhất cũng nên có tên gọi, vậy gọi ngươi là Mặc Vũ, hắc trong bóng đêm, vũ trong phong vũ"
"Mặc Vũ từ đây người là người của ta, nhớ rõ" Nguyên Hạo khí phách đối Mặc Vũ nói.
Nhìn Nguyên Hạo hăng hái đặt tên cho hắn, Mặc Vũ không có ý kiến, đồng ý cái tên mới này.
Mặc Vũ "Đa tạ thiếu gia ban tên" đi đến bên người Nguyên Hạo.
Có nam có nữ tùy ý cùng nhau nói chuyện, bàn bên còn có nhân mang vũ khí.
Xem ra Ngân Triều coi trọng văn cũng coi trọng võ, thậm chí nam nữ có thể nói là bình đẳng, đối nữ tử mở rộng rất nhiều, cũng không khác gì mấy hiện đại, nhưng nghe đến có nữ cũng giống nam nhân tam thê tứ thiếp đều có.
Tiểu nhị món ăn đưa lên, sắc hương vị đều hấp dẫn người tầm mắt, nhấp thử ly Quế viên rượu, nhè nhẹ ngòn ngọt hương, lại có chút cay cay, rất thích hợp với nữ tử, cùng công tử thư sinh không yêu rượu mạnh.
Nguyên Hạo kiếp trước là học sinh ngoan cũng không có uống quá nhiều rượu, nhiều lắm chỉ nhấp một ly.
Hắn cũng không yêu thích rượu mạnh, Quế Viên tửu đúng là hợp ý hắn.
Gọi lại tiểu nhị hởi thăm xem nơi đâu mua bán nô lệ.
Tuy dân phong nơi đây mở rộng, nhưng những lễ nghi, giai cấp vẫn tồn tại, hoạt động mua bán nhân cũng có diễn ra.
Nguyên Hạo hỏi thăm mua người, vì đây là con đường tốt nhất chọn thân tín, hiện tại hắn không nhận biết nhiều người, tự tuyển chọn an toàn hơn.
Tiểu nhị xua nịnh cười cười đồng thời hai ngón tay ở xoa xoa.
Nguyên Hạo hiểu đây là ý gì, đem 2 đồng bạc ném trên bàn, kiêu ngạo lên tiếng.
“Nói nói tiểu gia nghe, gần đây nơi nào mua người hầu nào là tốt nhất”
Tiểu nhị ái muội cười:
“Thiếu gia ngài hỏi đúng người rồi, mấy ngày nay ở Thương nhân phường tới một đợt cô nương xinh đẹp, tuổi trẻ, nghe nói có mấy người được Vân Thư Các tuyển chọn”
“Thiếu gia nếu ngài muốn, này đây tiểu nhân sai người dẫn ngài đi”
Nguyên Hạo sặc, vội buông ly rượu túc giận nhìn tiểu nhị.
Đang nói tiểu nhị nhìn thấy Nguyên Hạo không vui, còn tưởng là hắn giới thiệu chưa đủ, đang định nói phường khác.
Nguyên Hạo là người như vậy sao, thôi hắn cũng từng nghe qua chuyện xấu của nguyên chủ, nhưng đây cũng không là nguyên nhân để tiểu nhị giới thiệu cô nương cho hắn a. Nguyên hạo tức giận ngắt lời tiểu nhị.
“Ngươi coi bản thiếu gia là người nào, ngươi đây là đang vũ nhục ta sao”
“Tiểu gia ta muốn là nam nhân không phải nữ nhân”
Tiểu nhị kinh rớt cả cằm, chẳng lẽ Nguyên Hạo thiếu gia vì không truy được Vân Thư các hoa khôi, hiện tại chuyển sang yêu thích nam nhân.
Cả lâu ba yên tĩnh, nơi đây nói chuyện mấy người khiếp sợ nhìn Nguyên Hạo, trong đó cũng không ít người nhận thức Nguyên Hạo. Trong đầu đều là :
[Hóa ra Nhị thiếu gia Nguyên Hạo thích nam nhân]
Sợ nhất là không gian yên tĩnh, Nguyên Hạo chợt nghĩ lại câu nói vừa rồi, hối hận ruột đều thanh.
Xem mọi người nhìn bên này, Nguyên Hạo vội phủ nhận:
“Ta không yêu thích nam nhân, ta thật không có hứng thú với nam nhân”
Càng giải thích càng không xong, Nguyên Hạo bất chấp tất cả. Lớn tiếng nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, không lo ăn đi thức ăn đều lạnh, nhìn ta no được sao”
Nhìn hô quát uy phong lắm, nhưng Nguyên Hạo mới biết trong lòng hắn cũng run sợ, có thẹn cảm.
Mắng xong cũng không dám nhìn mọi người xung quanh phản ứng.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Hạo làm như vậy, nếu là trước kia hắn chắc chắn cũng không dám làm ra như vậy hành vi.
Nhưng muốn thay đổi cuộc sống, hắn phải ngẩng đầu ưởn ngực mà sống, Không muốn nhút nhát, khi nói vẫn nên nói, cường ngạnh vẫn cần cường ngạnh.
Dù sao sự tình mất trí nhớ cũng chưa truyền khai, hắn cần lập uy, Nguyên Hạo sợ hiện tại yếu thế sau này nửa bước đều khó đi.
Hắn cần là hoàn cảnh yên bình chứ không phải là tôm tép bị bắt nạt, theo nguyên chủ cách sống đều có thể sống xuân phong đắc ý, thì hắn làm như vậy cũng không quá mức.
“Ta muốn tự mua một gã sai vặt , tiểu gia có tiền, tìm người dẫn tiểu gia qua xem vừa lòng 2 lượng bạc này là của ngươi”
Nguyên Hạo chỉ chỉ 2 lượng bạc trên bàn nói.
“Vâng này đây tiểu nhân liền kêu người dẫn ngài qua” Tiểu Nhị vội thu hồi hai lượng bạc vào ống tay áo.
Ăn uống thỏa mãn Nguyên Hạo cùng một người gọi là Tiểu Phúc dẫn hắn đi đúng là Thương Nhân phường, đây là nơi bán nô lệ lớn nhất ở kinh thành.
Mua bán người tuy diễn ra, nhưng Thương Nhân Phường được triều đình kiểm soát, đa số là người nghèo bán nhi, bán nữ, hoặc là nô lệ
Tiểu Phúc tay chân nhanh nhẹn dẫn một người quản sự ra.
Một trung niên lão nhân chắp tay chào Nguyên Hạo
“Thiếu gia, ngài muốn người nào, lão nô giúp ngài gọi người tới”
“Ta muốn một gã sai vặt, muốn thông minh, lanh lợi, tốt nhất là biết võ”
Lão nhân rời đi, Tiểu Phúc đến bên cạnh Nguyên Hạo rót nước.
“Thiếu gia, Thương Nhân Phường còn có một đấu tràng nhưng không thường mở ra, đúng lúc ngày mai đấu
trường mở ra lúc, ngài muốn hay không đi xem”
Tiểu Phúc giới thiệu đến đấu trường thỉnh thoảng mới mở ra, là nơi đấu võ của các đấu sĩ, trong đó cũng có người nghe danh mà đến, cũng có nô lệ được đề cử lên, chỉ cần thắng liên tiếp 10 tràng thi đấu là thân tự do.
Rất náo nhiệt, Nguyên Hạo cũng nghĩ không có việc gì đi xem cũng có thể.
Thấy Nguyên Hạo ý động, Tiểu Phúc tiếp tục nỗ lực.
"Thiếu gia ngài có thể đến xem náo nhiệt, Thiếu gia ngài có thể đặt cược người thắng, cũng có thể thuê người tiến hành thi đấu, bạc thắng toàn bộ về thiếu gia ngài"
Nguyên Hạo nghĩ nghĩ liền đồng ý.
Lão nhân vui vẻ khom người dẫn theo mười mấy cá nhân ra
"Thiếu gia, ngài xem đây đều là những người xuất xắc nhất của Thương Nhân phường chúng ta"
Tự hào giới thiệu với Nguyên Hạo những người này xuất thân.
Trong đó có bốn, năm người là trung niên nhân Nguyên Hạo trực tiếp bỏ qua, còn lại có một người thiếu niên nhìn tương đối nổi bật, vải thô rách tung tóe, không nhìn ra một chỗ ngon lành.
Chỉ vào thiếu niên, Nguyên Hạo hỏi giá
"Người này bao nhiêu tiền"
Lão nhân ngay lập tức vui tươi hớn hở "Thiếu gia ngài thật tinh mắt, đây là người mới cũng là tốt nhất của phường, niên thiếu trẻ tuổi lại còn biết chút tự, xuất thân tuyệt đối trong sạch. Ngài xem trong đây là người này khỏe mạnh nhất, tiền này cũng không ít a"
Không đợi Nguyên Hạo nói, Tiểu Phúc đã trước tỏ vẻ
"Lão ca a, ngài không cần lo lắng, Hạo thiếu gia sẽ không thiếu ngươi tiền" Nói đùa thân là nhị thiếu gia Phong An hầu phủ còn thiếu tiền.
Được Tiểu Phúc bảo đảm, Lão nhân cũng không dong dài báo giá 50 lượng bạc.
Giao tiền nhận lấy khế ước bán thân của thiếu niên, Nguyên Hạo hỏi thiếu niên tên.
"Ngươi tên gì"
Ngẩn người thiếu niên cũng không quá bất ngờ, trong đám người hắn là trẻ tuổi nhất cũng là khỏe mạnh nhất người, tỷ lệ hắn bị chọn rất lớn.
"Không có tên" Không có một chút cung kính, chỉ trầm mặc đáp lại.
Hoắc, Nguyên Hạo cảm thấy hứng thú, cảm thấy người này vẫn rất thích hợp đi theo bên người, chỉ không biết năng lực như thế nào.
"Ít nhất cũng nên có tên gọi, vậy gọi ngươi là Mặc Vũ, hắc trong bóng đêm, vũ trong phong vũ"
"Mặc Vũ từ đây người là người của ta, nhớ rõ" Nguyên Hạo khí phách đối Mặc Vũ nói.
Nhìn Nguyên Hạo hăng hái đặt tên cho hắn, Mặc Vũ không có ý kiến, đồng ý cái tên mới này.
Mặc Vũ "Đa tạ thiếu gia ban tên" đi đến bên người Nguyên Hạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.