Nguyên Huyết

Chương 172: Đỉnh núi ánh sáng

Sở Hàn Y Thanh

16/07/2021

Cùng thời gian, nhà thờ lớn, thành phố Thánh.

Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu đến cửa sổ pha lê, tạo thành những mảng màu rực rỡ và sáng lạn, mỗi miếng pha lê đều lập loè hào quang xinh đẹp thuộc về riêng mình, ánh nắng lưu động, nhà thờ lớn được chiếu sáng đến huy hoàng và mỹ diệu, đáng nhẽ, nó nên giống như trước đây, mang đến niềm an ủi cho bất cứ linh hồn nào bước chân vào nơi đây.

Nhưng nay đã khác xưa.

Thế giới Hắc Ám xảy ra chuyện lớn, chuyện lớn này đủ để làm điên đảo thế cục hiện tại.

Chuyện lớn này là……

Giáo Hoàng ngồi dưới tượng Thánh nhà thờ lớn.

Đầu tóc hoa râm, tuổi già sức yếu, thân hình ông ta cũng không đủ cường tráng, khi ông ngồi trên ghế, mũ miện trên đầu tưởng chừng như sắp trượt xuống, áo choàng trên người càng làm nổi bật dáng người gầy gò.

Lúc ông ta mở miệng, ai cẩn thận có thể phát hiện ra, ở vị trí răng hàm của ông ta có một lỗ hổng tối om, nơi đó thiếu mất một chiếc răng.

Mặc dù tay cầm quyền trượng, nhưng nhìn qua ông ta trông không khác gì một ông lão bình thường.

Nhưng nhóm người Giáo hội đang đứng ở nhà thờ lớn, không một ai dám khinh thường vẻ bề ngoài của Giáo Hoàng. Những người từng làm vậy, hiện giờ đều đã sung quân biên cảnh, trở thành đồ ăn của sinh vật hắc ám —— hoặc là đang trên đường trở thành đồ ăn của sinh vật hắc ám.

Giáo Hoàng đang suy ngẫm.

Ông ta hỏi: “Bốn người Miró thật sự đã chết rồi ư?”

Giám mục áo tím bước ra khỏi hàng. Ông ta là Tổng giám mục của Giáo hội, ở trên hầu hết các giám mục: “Đây là tin tức đáng tin cậy, bốn người này đều đã tử vong.”

Giáo Hoàng lại nói chuyện: “Giết người đầu tiên và giết ba người sau đó, đều là cùng một nhóm người?”

Tổng giám mục trầm ngâm nói: “Về điều này thì không có chứng cứ cụ thể, nhưng thời gian bốn Thân Vương tử vong rất gần nhau, cá nhân tôi cho rằng, cho dù bọn chúng không phải bị giết bởi cùng một nhóm người, thì cũng khó thoát khỏi liên can.”

Giáo Hoàng nhắm mắt.

Bốn Thân Vương chết một người, bên này giảm bên kia tăng, thực lực của Giáo hội gia tăng trên diện rộng, ông có nằm mơ cũng cười tỉnh.

Nhưng mà hiện giờ, bốn Thân Vương đều chết sạch, điều này đối với Giáo hội mà nói, không phải là một tin tốt. Quả thật trong trận chiến này, thế giới Hắc Ám tổn thật gần như một nửa, Giáo hội đang chiếm ưu thế tuyệt đối, có thể dễ như trở bàn tay mà treo cổ thế giới Hắc Ám, hoàn thành nhiệm vụ Chúa giao cho…

Nhưng, đừng quên.

Thực lực Giáo hội và thế giới Hắc Ám ngang nhau, luôn trong trạng thái giằng co.

Những kẻ thần bí đó có thể giết chết bốn vị Thân Vương thế giới Hắc Ám, đương nhiên cũng đủ năng lực giết chết Tổng giám mục của Giáo hội, hủy diệt đoàn kỵ sĩ thần thánh của Giáo hội, thậm chí có khả năng ám sát mình……

Thế giới Hắc Ám đã không còn là vấn đề quan trọng vào giờ phút này nữa.

Vấn đề quan trọng là ở những kẻ thần bí kia…

Giáo Hoàng vừa nghĩ ngợi vừa trầm giọng nói: “Trước tiên tra xem bọn họ rốt cuộc là ai… Đừng rút dây động rừng, đừng thể hiện địch ý, làm rõ ràng thân phận của người đã giết chết bốn Thân Vương, cùng với mục đích của bọn họ, sau đó bẩm báo ta.”

Nói tới đây, rốt cuộc Giáo Hoàng cũng mở to mắt, ông nhìn mọi người xung quanh: “Ta nói vậy, các ngươi có hiểu rõ không?”

Mọi người cùng kêu lên: “Chúng tôi đã rõ.”

Hai tay Giáo Hoàng đan vào nhau: “Tốt lắm, vất vả cho chư vị, nguyện Chúa phù hộ cho chúng ta.”

Mọi người: “Nguyện Chúa phù hộ cho chúng ta!”

***

Chuyến tàu đã đến nhà ga.

Cửa toa tàu mở ra, hành khách trên chuyến tàu này nối đuôi nhau bước xuống.

Vừa mới ló đầu ra, không khí mát lạnh đã ập vào mặt, ánh dương tươi đẹp trải dài trên vùng đất lạnh, một chút ấm áp xen lẫn với rét lạnh, mỗi khi có người mở miệng nói chuyện, hơi thở liền hóa thành một màn khói trắng.



Sau khi xuống tàu, đầu tiên Tịch Ca làm động tác giãn cơ, tiếp đó nắm tay Rhein, tránh xa đám đông, hướng về núi sâu.

Phong cảnh trên núi tuyệt đẹp.

Tịch Ca tính cùng Rhein tản bộ núi rừng hoang vu, ngắm bầu trời, ngắm vách núi, rồi tìm xem trong núi có suối nước nóng hay không, nếu có, vậy thì vừa đẹp, nếu không có…… Cũng không sao cả, đằng nào hắn cũng có một cái thiên phú là điều chỉnh nhiệt độ, không có suối nước nóng tự nhiên, thì làm suối nước nóng nhân tạo cũng không tồi, ừm, vừa hay có thể nghỉ ngơi thư giãn.

Về phần cái gì mà “nơi dãy núi tập trung ánh sáng”, ai thèm để ý, kẻ cầm đầu đã bị xóa sổ rồi, cho dù sào huyệt ở đây thật thì thế nào, lười quan tâm…

Gió bắc thổi tới, cuốn theo những bông tuyết nhỏ tí xíu; gót chân dẫm trên đất đá, phía trên mặt đất phủ một lớp băng mỏng.

Hai người thản nhiên bước qua dãy núi, đưa mắt trông về phía xa, trời đất một màu tuyết trắng sáng rực, phối hợp với mây mù mờ dần khi thái dương nhô lên trên đỉnh núi, ánh nắng vàng nở rộ từ nơi cao nhất phía chân trời, muôn vàn hào quang rải khắp dãy núi.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt Tịch Ca và Rhein.

Rhein thích ý chớp chớp mắt, sau ngày hôm đó, không chỉ có thêm vị giác, hơi ấm, mà ngay cả ánh mặt trời cũng không còn làm cậu cảm thấy phiền chán hay buồn ngủ.

Điều này khiến cậu nhớ tới lúc mình còn nhỏ, cậu cũng thường du ngoạn trong rừng cùng người nhà mình, chơi đến khi mệt mỏi, liền nằm ngửa trên mặt cỏ cười đùa, cơn gió nhẹ vuốt ve hai má, chầm chậm rơi vào giấc ngủ……

Ký ức đã mơ hồ, thế nhưng ánh sáng chiếu vào tận đáy lòng sẽ không phai màu.

Mặc dù kế tiếp đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện…

Rhein bỗng nhìn thoáng qua Tịch Ca bên cạnh.

Tịch Ca đang lẩm nhẩm một giai điệu không biết tên nào đó, làn điệu du dương truyền xa nơi núi non trùng điệp.

Trên tay cậu khẽ dùng lực, cậu kéo mình lại gần Tịch Ca.

Cậu nhớ, có nhà hiền triết đã từng nói.

Trong cuộc đời dài lê thê, bạn sẽ gặp gỡ rất nhiều người, hầu hết đều là khách qua đường, vội vàng đến với bạn rồi lại vội vàng rời đi; còn có vài người vừa yêu vừa hận bạn, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chọn rời đi; chỉ còn lại một hai người, mặc kệ nữ thần vận mệnh vẽ ra bao nhiêu chướng ngại và chia cắt các bạn, cuối cùng các bạn cũng sẽ trở về bên nhau.

Đó là người thân, người yêu, hoặc chỉ là bạn bè.

Nhưng chắc chắn, người đó là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời bạn.

“Tịch Ca,” Rhein bỗng nhiên cất tiếng: “Trước khi trở về, ngươi ở bên ngoài vực sâu với ta một đoạn thời gian được không?”

Tịch Ca: “Sao thế?”

Rhein: “Ta muốn mang ngươi khám phá thế giới bên ngoài, muốn cho ngươi thấy những nơi ta đã đi qua, những điều ta đã trải qua mấy năm gần đây……”

Trước đây Rhein theo đuổi bước chân người rời đi, đến những nơi hắn từng đi qua, tưởng tượng ra những câu chuyện hắn đã gặp phải. Hiện giờ, Rhein muốn nắm tay người ấy, bước lên chuyến hành trình của chính mình.

“Ngoài ra…” Rhein khẽ ho khan một tiếng, “Chúng ta có thể nghỉ ngơi tại các lâu đài của ta, vừa ngắm nhìn thế giới, vừa ghé thăm nhà ta, sau đó, chúng ta có thể đến nơi ngươi thích, chọn một địa chỉ mới, trang trí một ngôi nhà mới…”

Rhein nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, cậu sẽ rối rắm nên dùng loại giấy dán tường loại gì, nên trải loại thảm nào dưới sàn nhà… Cũng không biết ngôi nhà mà mình và Tịch Ca sẽ cùng chung sống sẽ trông như thế nào?

Tịch Ca bị Rhein thuyết phục.

Hắn dễ dàng nghe ra vẻ chờ mong của Rhein, phần tình cảm nhiệt thành trong lòng đối phương được giấu trong những lời nói chất phác, rồi truyền lại đây.

Khóe miệng hắn cong cong, hắn kéo Rhein đi qua đoạn đường cuối cùng, lên đến đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi, hắn đang định trả lời, bỗng “Rầm” một tiếng, một nắm tuyết đổ ập xuống từ trên cái cây duy nhất trên đỉnh núi, ngay sau đó, một người mặc áo choàng đỏ sậm ngã sấp trên mặt đất.

Mọi lời muốn nói đều nghẹn lại bởi bóng người bất thình lình xuất hiện.

Bầu không khí lúc này vô cùng yên tĩnh, hai bên lẳng lặng đối diện nhau, chỉ có biển mây là cuồn cuộn không ngừng dưới chân bọn họ.

Sau vài giây tạm dừng, áo choàng đỏ sậm đột nhiên xoay người, nhảy xuống vách núi.

Lúc hắn nhảy xuống, dưới vách núi đột nhiên sáng lên một vòng kim quang, kim quang xán lạn, trông như nước chảy, từ vòng tròn xung quanh chảy về phía vòng tròn trung tâm.

Ánh sáng lấp đầy vòng tròn.



Ánh mặt trời bị vòng tròn vàng kim phản xạ vào dãy núi, biển mây thì lắc lư không thôi. Ánh vàng nhộn nhạo như những vòng gợn sóng lung linh, tấm gương lơ lửng giữa không trung tựa như mặt hồ huyền ảo!

Áo choàng đỏ sậm lặng yên không một tiếng động rơi vào vòng tròn, mất tăm mất tích.

Cùng lúc đó, những tiếng cảm thán lập tức vang vọng khắp dãy núi, bị gió đưa đi, mơ hồ truyền tới đỉnh núi, bọn họ đang hô to:

“Hồ Kỳ Tích! Hồ Kỳ Tích xuất hiện!”

Trên đỉnh núi, Tịch Ca cùng Rhein lẳng lặng nhìn phía trước.

Tịch Ca có chút khó thở: “Bì Bì, em nói đi, chắc là tôi nhìn nhầm rồi phải không, sao tôi lại thấy một ma cà rồng đột nhiên rớt xuống từ trên cây, sau đó lại xoay người nhảy vực, kết quả là nhảy vào một mặt gương giấu trong mây?”

Rhein: “Ngươi không nhìn nhầm.”

Tịch Ca: “Tôi bắt đầu lo lắng.”

Rhein: “Lo lắng cái gì?”

Tịch Ca: “Một người chạy, một đám tới.”

Rhein: “……”

Tịch Ca canh cánh trong lòng, lầm bầm lầu bầu: “Bọn họ không định đến đây thật chứ? Quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị sét đánh đó, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy đám người này một chút nào hết, tôi chỉ muốn ở bên mình em thôi……”

Rhein phát hiện Tịch Ca đã nói hết nỗi lòng của mình, cậu suy nghĩ cẩn thận, trả lời Tịch Ca: “Hay là chúng ta đi đường vòng?”

Công tước canh giữ ở đỉnh núi nhảy vào pháo đài của Miró.

Toà pháo đài này rất lớn, pháo đài lơ lửng phía trên biển mây cũng không hề rực rỡ hào quang như vẻ bề ngoài, ma cà rồng dù sao vẫn là ma cà rồng, cho dù dị năng thiên phú của Miró sẽ phản xạ lại cảnh trong gương, nhưng lúc hắn bố trí thành lũy, cũng chỉ đặt ánh sáng trong đình viện.

Ánh sáng bên ngoài và bên trong tạo thành đối lập rõ ràng, quang minh thì càng sáng, hắc ám thì càng tối.

Vị Công tước này vội vã xuyên qua con đường tối đen, tiến vào trung tâm pháo đài, ở đây đang đứng bốn Công tước, bọn họ đều rất quyết tâm muốn phản kháng Giáo hội và Rhein!

Hắn nhảy vào trung tâm pháo đài, hò hét: “Không tốt, Rhein dẫn người tới ——”

Bốn người đang đưa lưng về phía hắn lập tức quay đầu.

Ở trung tâm pháo đài, đặt một mặt gương cực lớn.

Mặt gương này cực kỳ tương tự với vẻ bề ngoài của toà pháo đài, chỉ là giờ đây, mặt gương vàng kim đã bị máu tươi nhiễm đỏ, máu tươi nhạt màu bơi giữa mặt gương dát vàng, tụ lại càng ngày càng nhiều, trông hết sức quỷ dị.

Công tước cầm đầu cướp lời hỏi: “Ngươi nói gì? Rhein tới? Hiện giờ đang ở trong núi?”

Công tước chạy nhanhới: “Đúng vậy, ta vừa giáp mặt với bọn chúng, bọn chúng đã ở bên ngoài pháo đài rồi!”

Công tước cầm đầu bỗng nhiên cười to, tiếng cười càn rỡ vang vọng, hồi lâu vẫn không ngừng.

Lúc sau, cuối cùng giọng cười của hắn cùng biến mất, thay bằng mặt mày dữ tợn:

“Tới đúng lúc lắm, lúc Thân Vương xây nên toà pháo đài này đã bố trí pháp trận luyện kim rất lợi hại, lúc này, kết giới máu đã bao trùm cả dãy núi, mọi sinh vật trong rừng, đều bị kết giới này hút cạn máu, máu của chúng, sẽ trở thành cội nguồn sức mạnh cho tòa pháo đài này ——”

Không trung sáng ngời đột nhiên vang lên tiếng sấm sét.

Vốn đã quyết định đi đường vòng mặc kệ mấy tên Công tước này, Tịch Ca và Rhein lại phải dừng bước chân.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn trời, không biết từ bao giờ, không trung hiện ra một tầng hồng nhạt.

Nhưng tầng hồng nhạt này không phải đến từ bầu trời, chúng đến từ……

Hai người quay đầu lại.

Bọn họ nhìn thấy vòng tròn vàng kim lơ lửng giữa biển mây, đã phủ kín một tầng huyết quang báo hiệu điềm chẳng lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook