Nguyên Huyết

Chương 147: Nguy cơ cận kề

Sở Hàn Y Thanh

16/07/2021

Trước Giáo đường Maria, tất cả thành viên Giáo hội đều quan sát nhất cử nhất động của Tịch Ca, mà trong mắt Tịch Ca lại chỉ có Rhein.

Mỗi một chữ của Tịch Ca, đều nện thật mạnh vào trong lòng bọn họ, để lại vết hằn thật sâu.

Bầu trời đêm bị ánh lửa nhuộm đỏ.

Ngọn lửa hừng hực biến đổi một cách ảo diệu ngay khi Tịch Ca bước vào.

Dường như nó không đơn thuần chỉ là ngọn lửa tượng trưng cho thanh tẩy, mà còn là nụ cười dữ tợn của ác ma.

Bóng đêm và ngọn lửa, vốn là điềm báo ác ma xuất hiện!

Sau vài hơi thở, Hồng y giáo chủ xoay người lại.

Ông ta đối mặt với Tịch Ca, giơ quyền trượng lên cao, giọng nói uy nghiêm: “Ma cà rồng tà ác, ngươi dám ăn nói bừa bãi trong Thánh đường của Chúa, xúc phạm đến vinh quang của Chúa, Chúa sẽ không tha thứ ngươi!”

Cuối cùng tầm mắt của Tịch Ca cũng thay đổi.

Sau lưng hắn bỗng nhiên phóng ra một đôi cánh dơi, cánh dơi run run, kình phong gào thét, tức thì trên mặt đất xuất hiện một bóng đen cực lớn!

Cánh dơi canh giữ xung quanh hắn, bóng đêm dệt thành áo choàng, Tịch Ca bay thẳng tới trước tòa tháp, mặt đối mặt với Hồng y giáo chủ.

Tận mắt nhìn thấy Rhein bị cột vào thập tự giá, cơn giận vốn đã nén xuống trong lòng giờ lại bùng lên. Hắn cười với Hồng y giáo chủ.

Một nửa gương mặt của hắn chìm trong bóng tối.

Giọng nói của hắn tựa như tiếng vọng từ địa ngục: “Chúa của ngươi không thể từ thiên đường xuống cứu ngươi được đâu, hiện giờ ở trước mặt ngươi là ta, tha thứ cho ngươi hay không, cũng chỉ có ta quyết định.”

Bay lượn luôn là giấc mộng vĩnh hằng của nhân loại, mà khi giấc mộng này bị kẻ địch cướp đoạt, kích động và sợ hãi liền bất giác chiếm lấy linh hồn!

Dưới khiếp sợ, Hồng y giáo chủ chợt lui ra sau một bước, thậm chí quên mất phản bác Tịch Ca.

Mà ông ta phản ứng như vậy đã xem như bình tĩnh, bên dưới, người Giáo hội vô cùng hoảng loạn, vây quanh Rhein thành một vòng tròn, không chừa ra một kẽ hở!

Sau một chớp mắt thất thố, Hồng y giáo chủ tìm về lý trí, ông ta nắm quyền trượng, cao giọng niệm thánh ngôn.

Thánh ngôn vang lên, quyền trượng phát ra hào quang, một màng bọc trông như bong bóng xuất hiện giữa không trung, bao vây Rhein!

Dưới sự dẫn dắt của Hồng y giáo chủ, người Giáo hội bắt đầu tỉnh táo lại từ trong kinh hoảng, bọn họ cùng hành động, Thánh kỵ sĩ rút vũ khí, nhóm Thần Quan thắp thánh quang.

Mà đông đảo dân chúng vây quanh Giáo đường chuẩn bị xem hoả hình, những người thường tay trói gà không chặt, bọn họ đã hoàn toàn mất bình tĩnh trước trận quyết đấu giữa quang minh và hắc ám.

Giống như con cừu non bị dao mổ kề bên cổ, tiếng la hét hoảng loạn tràn ngập phố xá, đám đông đang chen chúc, vội vàng quay đầu chạy trốn!

Hồng y giáo chủ hô: “Kỵ sĩ Trưởng, mang kỵ sĩ ra ngoài giữ trật tự, đừng để dân chúng trên phố dẫm đạp nhau!”

Trong lúc nói chuyện, ông ta lại giơ cao quyền trượng lần nữa, phóng ra hào quang.

Vầng hào quang đầu tiên thì vây nhốt Rhein, vầng hào quang thứ hai thì bắn về phía không trung.

Một quả cầu ánh sáng lơ lửng trên không trung, trông giống như một mặt trời nhỏ, xoay tròn theo chiều kim đồng hồ tỏa ra những tia sáng rạng rỡ. Những tia sáng này từ không trung bay tới mọi ngóc ngách trong Thánh đường, triển lộ ra sắc thái rực rỡ trong bóng tối, hình thành kết giới ngăn cách Giáo đường với thế giới bên ngoài. Đứng ở bên ngoài, đừng nói người thường, ngay cả kỵ sĩ và Thần Quan Giáo hội ra ngoài giữ gìn trật tự cũng không thể biết được tình hình bên trong!

Tịch Ca chẳng hề bận tâm đến loại ma pháp thứ hai, hắn trực tiếp vươn tay, nắm màng bọc.

Hào quang vốn nên khắc chế lực lượng hắc ám lại yếu ớt như thể một quả cầu lông.

Hắn siết chặt năm ngón tay, quả cầu kia liền hóa thành những sợi lông vũ ánh sáng, bay tán loạn giữa không trung.

Hồng y giáo chủ đang xây dựng kết giới bao phủ Giáo đường, phía sau ông ta, một vị Thần Quan giơ cây đuốc trong tay, hét lớn một tiếng: “Ma cà rồng tà ác, ngươi đừng vọng tưởng cứu được hắn, hắn sẽ bị ngọn lửa thanh tẩy ngay trước mắt ngươi!”

Dứt lời, ông ta liền xoay người, ném cây đuốc về phía Rhein.

Ngọn lửa vẽ ra một đường cong sáng ngời trong đêm tối.



Ngọn lửa chiếu sáng gương mặt của Rhein. Ngọn lửa phóng lớn trong đôi con ngươi, hùng hổ chiếm đoạt tầm nhìn của cậu.

Nhưng ánh mắt của Rhein lại không đặt ở ngọn lửa gần trong gang tấc, mặc cho ngọn tóc của cậu đã hơi xoăn lại trước sức nóng.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt luôn dừng trên người Tịch Ca.

Cậu chưa từng nghĩ rằng, cậu thành kính thờ phụng Chúa suốt mười bảy năm qua, để đổi lại kết quả trở thành sinh vật hắc ám bị cột trên thập tự giá.

Nhưng tất cả đều có thể xảy ra ở cái thế giới hoang đường này.

Cậu trở thành sinh vật hắc ám, bị trói vào thập tự giá.

Mà cuối cùng, người đến cứu vớt cậu, lại là một ma cà rồng mới quen biết mấy ngày.

Vì sao anh ta lại đến chứ?

Anh ta hẳn là biết nơi này có bao nhiêu bẫy rập đang chờ đợi.

Nếu anh ta đến, có lẽ cả hai đều phải bỏ mạng ở đây.

Đáng nhẽ ra sinh vật hắc ám phải ích kỷ, tàn nhẫn, điên cuồng mới đúng chứ, ở họ không có bất cứ phẩm chất tốt đẹp nào.

Cho nên, anh ta không nên tới.

Rhein thầm nghĩ.

Nếu mình và anh ta đổi vị trí.

Minh có đến cứu anh ta không?

Ngay thời khắc ngọn lửa tiếp xúc với củi khổ dưới chân Rhein, sương giá dày đặc từ trên trời đổ ập xuống.

Trong tiếng “răng rắc”, không khí nhanh chóng đông cứng, sương giá dừng trên ngọn lửa hừng hực, dập tắt ngọn lửa trong thời gian ngắn nhất. Cùng lúc đó, tầng tầng băng sương lan tràn bên ngoài các tòa kiến trúc, cũng làm đuôi lông mày của thành viên Giáo hội kết băng, chân tay cứng đờ.

Động tác của bọn họ chậm lại trong một giây.

Ngay tại một giây này, Tịch Ca lập tức sử dụng năng lực thiên phú của mình!

Hắn vươn tay chạm vào hư không.

Một loạt đồng hồ cát xếp thành hình tròn, xuất hiện trên bầu trời đêm. Vị trí của chúng tương ứng với vị trí của các thành viên Giáo hội vây quanh Rhein, bởi vì những chiếc đồng hồ này đại diện cho thời gian của những người đó.

Đồng hồ cát xuất hiện, Tịch Ca nhẹ nhàng phất tay.

Ánh sáng mờ ảo lập lòe trong bóng đêm, đồng hồ cát gãy đôi, hạt cát bên trong ào ào đổ xuống, chớp mắt đã trống rỗng.

Hạt cát đổ ra một phần ba, đám người vây quanh Rhein già đi.

Hạt cát đổ ra hai phần ba, đám người vây quanh Rhein đã thoi thóp.

Hạt cát đổ ra toàn bộ, làn da của đám người vây quanh Rhein tan chảy, xương cốt thành tro bụi rồi bị gió cuốn đi, giống như một bức tranh cát rách nát.

Biến hóa chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhóm người chắn giữa Rhein và Tịch Ca đã toàn bộ biến mất. Tịch Ca vươn tay về phía trước, nắm gông xiềng trên người Rhein, dùng sức bẻ gãy!

Gông xiềng vỡ vụn, Rhein từ trên thập tự giá ngã về phía Tịch Ca.

Tịch Ca ôm người vào trong ngực. Hắn nhìn thấy vết cháy đen hình thánh giá trên cổ Rhein, hắn vươn một tay khác, nhẹ nhàng chạm vào dấu vết kia.

Hắn ôm Rhein bay lên cao, thủ thỉ bên tai cậu: “Đau không?”

Cái ôm lạnh như băng khiến Rhein cứng đờ.



Vào thời khắc này, thần đàn trong tâm linh đã sụp đổ.

Chính từ thần đàn bên trong biến mất, nên ẩn xuất hiện thần đàn bên trong.

Rhein ôm lại Tịch Ca, cậu trả lời đối phương: “Không, không có cảm giác gì.”

Đồng thời cậu thầm cầu nguyện trong lòng: Hỡi Cain, nếu ngài có thể giúp chúng tôi bình yên qua được tối nay, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ coi ngài là Đấng tối cao trong lòng, tôi sẽ lấy máu lấy mạng ra mà tôn thờ ngài!

Hồng y giáo chủ đứng cách xa Rhein, may mắn tránh được một kiếp.

Nhưng chứng kiến thuộc hạ của mình ngã xuống vẫn khiến lòng ông ta nhức nhối không thôi.

Ông ta hét lớn: “Công tước Tử Vong, các ngươi còn chờ gì nữa!”

Bên dưới kết giới ánh sáng, lại một kết giới bóng tối dâng lên.

Ánh sáng từ không trung úp xuống, bóng tối từ dưới đất ngoi lên.

Kết giới sáng tối cùng bao trùm lên Giáo đường, kết giới ánh sáng lừa gạt kẻ ngu muội, kết giới bóng tối mới là đòn sát thủ trong trận chiến này.

Công tước Tử Vong sở dĩ nhận lấy cái tên Tử Vong, là bởi vì ông ta dám đối đầu với Thân Vương.

Chính bởi vì ông ta sở hữu một loại thiên phú đặc biệt thậm chí khiến Thân Vương phải dè chừng.

Dị năng thiên phú của ông ta, “Giam cầm tuyệt đối”.

Giam cầm tuyệt đối: lấy danh nghĩa của ta, nơi đây là lãnh địa của ta, tất cả đều phải tuân thủ quy tắc do ta đặt ra, kẻ địch của ta, không được phép sử dụng năng lực thiên phú!

Khi tấm màn đen khép lại, Tịch Ca có thể cảm nhận được hai loại dị năng của mình đều bị áp chế, hắn nhanh chóng phản ứng: Dị năng thiên phú của Công tước Tử Vong chính là áp chế dị năng của kẻ địch!

Đã cướp được Rhein.

Việc quan trọng nhất đã hoàn thành.

Cánh tay hắn bỗng căng chặt, ánh mắt đảo quanh mọi nơi, chọn ra một vị trí an toàn, chuẩn bị ném Rhein về phía đó!

Lực cánh tay từ đối phương truyền đến thân thể Rhein, cậu lập tức hiểu rõ Tịch Ca muốn làm gì!

Sợ hãi chiếm trọn tâm trí Rhein, cậu không sợ chết, nhưng cậu sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy người nọ lần nữa!

Rhein dùng sức chống trả, ôm chặt lấy Tịch Ca, cậu hô lớn: “Không, đừng ném tôi ra ngoài, tôi muốn ở cùng ngài! Cùng nhau đối mặt với mọi kẻ địch!”

Cho dù là sống hay chết!

Lực tay của Tịch Ca không tiếp tục gia tăng, cứ việc thế cục đã hết sức căng thẳng, hắn vẫn giành thời gian xoay đầu liếc nhìn Rhein.

Trên gương mặt non nớt của Bì Bì tràn ngập lo lắng và sợ hãi.

Hắn dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

Đây không phải lo lắng và sợ hãi khi đối mặt với cái chết, mà là sợ hãi bị bỏ lại một mình, không thể cùng nhau đối mặt với khó khăn.

Nếu lúc này đổi vị trí. Tịch Ca nghĩ. Hắn cũng sẵn sàng cùng Rhein đối mặt với tất cả, chứ không phải chờ ở một nơi an toàn, chờ đợi tin tức may mắn hoặc bất hạnh.

Hắn mỉm cười nhìn Rhein.

Hắn ôm lại Rhein, nói với Rhein rằng: “Được, chúng ta cùng nhau, bất cứ lúc nào.”

Ngay sau đó, tấm màn đen khép lại hoàn toàn.

Lĩnh vực tuyệt đối của Công tước Tử Vong đã hoàn thành.

Lĩnh vực vừa bố trí xong, ba bóng người liền xuất hiện trong sân, tam đại Công tước đi vào Giáo đường, cùng Hồng y giáo chủ kề vai chiến đấu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook