Chương 7: Sơ ủng và kim cương
Sở Hàn Y Thanh
15/07/2021
Thật sự có tác dụng!
Thì ra ma cà rồng đều bị ngốc, không biết rằng đồ bạc sẽ gây thương tổn cho mình!
Tịch Ca lập tức lên tinh thần, đang định vung tay đập Vương Nhị Ngưu thêm phát nữa, cánh tay hắn bỗng bị bắt lấy.
Tuy rằng ma cà rồng đau đớn đến độ khóc thét lên, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, hắn nghe thấy tiếng gió, liền hung hăng kéo chặt cổ tay Tịch Ca, một phen đem người đè lại trên tường.
Tịch Ca: “Khụ khụ —— khụ khụ khụ —— “
Ma cà rồng tóc bạc vừa rơi xuống đất, ngay lập tức cậu phóng về phía Vương Nhị Ngưu, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kẻ địch của ngươi là ta!”
Vương Nhị Ngưu không quay đầu lại, hung hăng đá một kích, đã đem ma cà rồng nọ đánh ra xa. Lúc này mọi hận thù trong hắn đều đang tập trung trên người Tịch Ca, ngay cả cơn thèm khát đối với máu tươi của vị cấp cao kia cũng phải lui ra sau. Hắn không nói hai lời, hung hăng cắn một hơi lên cổ Tịch Ca, từng ngụm từng ngụm nuốt vào máu tươi của đối phương.
Mặt hắn bị bỏng nặng, tầm nhìn khá mơ hồ.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho hắn. Trên gương mặt hắn lộ ra một nụ cười vặn vẹo, so với lúc trước càng dữ tợn hơn.
Hắn một bên uống máu, một bên mơ hồ nói: “Ngươi có biết… ma cà rồng nhanh nhất… trong bao lâu, sẽ hút khô một người không?”
“Ha ha, chỉ cần… một phút đồng hồ!”
…Phỏng chừng không cần đến một phút đồng hồ, mình sẽ chết.
Hai mắt Tịch Ca bắt đầu mờ nhạt dần.
Mất máu quá nhiều mang đến đủ loại di chứng cho cơ thể hắn, hắn khát nước, tim đập nhanh, đổ mồ hôi lạnh liên tục, luôn cảm thấy ngay lập tức mình sẽ hoàn toàn ngã xuống.
Chẳng lẽ mình sẽ chết ư…
Bị giết chết bởi một ma cà rồng tuy rằng khá đặc biệt, nhưng mình chưa từng nghĩ muốn chết kiểu này…
Trước khi chết, mình…
Tịch Ca mê man một chút, trong khoảnh khắc này, hắn chợt phát hiện, cho dù có đang gần kề với tử vong, hình như hắn chẳng có lấy một ai khiến mình luyến tiếc, cũng không có mục tiêu cao cả nào muốn hoàn thành.
Chẳng lẽ, cuộc đời mình, quả nhiên đã quá hoàn mỹ, không có gì để tiếc nuối, dường như có thể bình tĩnh đối diện với cái chết…
Mới là lạ!
Tịch Ca dùng chút sức lực cuối cùng, ra sức phản kháng, sao hắn phải khuất phục dưới tay tên sát nhân tàn bạo này chứ!
Không biết có phải là ảo giác trước khi chết hay không, hắn phát hiện mình giãy dụa ngày càng mạnh, sức lực của tên ma cà rồng đang bắt lấy mình trở nên ngày càng yếu ớt, tốc độ mất máu cũng chậm hơn…
“Rầm” một tiếng.
Vương Nhị Ngưu đột nhiên bị Tịch Ca đẩy ra, té trên mặt đất. Khuôn mắt hắn sưng đến độ đỏ bừng, cơ thể co giật kịch liệt, chẳng khác nào đang lên cơn nghiện, tứ chi, cổ, toàn bộ thân thể, đều ngày một phình to, giống như một quả bóng bay căng tròn, khuôn mặt sủi bọt nom cực kỳ đáng sợ.
Tịch Ca cũng rơi xuống theo, hai chân tê liệt ngã trên mặt đất.
Vương Nhị Ngưu có linh cảm rất xấu, hắn không đứng dậy được nỗi, đứt quãng nói rằng: “Ngươi, các ngươi, đã làm gì… Ta, ta … chủ nhân, sẽ không, buông tha… cho các ngươi!”
Ma cà rồng tóc bạc nọ lần nữa xông lên, sững sờ một chút, chợt ý thức được nguy hiểm, mắng một tiếng: “Ai thèm quan tâm đến chủ nhân nhà ngươi!”
Tiếp đó, một cước đá bay hắn ra xa, rồi lao về phía Tịch Ca đang nằm dưới đất, che chắn trước mặt đối phương.
Giây sau, một tiếng nổ thật mạnh, Vương Nhị Ngưu bay giữa không trung đột nhiên nổ tung, sóng xung kích như một cái vòi rồng, quét sạch mọi ngóc ngách trong biệt thự.
Ma cà rồng tóc bạc kêu rên một tiếng, nhưng rất nhanh đã gắng gượng lại, cậu chẳng có thời gian đi tìm tòi xem tại sao Vương Nhị Ngưu đột nhiên lại phát nổ, chạy nhanh đến nâng Tịch Ca dậy, dùng sức vỗ vỗ mặt hắn: “Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, ngươi thế nào rồi?”
“…” Tịch Ca tỉnh không nổi, hắn vốn đã mất máu nghiêm trọng, lại chịu thêm sự ảnh hưởng của sóng xung kích, sắp chết đến nơi rồi.
Hắn chất chứa hy vọng nhìn Bì Bì, dùng ánh mắt nói ra lời thỉnh cầu: Nhanh, cứu tôi…!
Ma cà rồng cũng phát hiện ra điều này.
Giống loài bọn họ cực kỳ mẫn cảm với máu.
“Lượng máu xói mòn trong cơ thể ngươi đã vượt qua 70%…” Vẻ mặt ma cà rồng tóc bạc cực kỳ nghiêm túc, trong nghiêm túc thế nhưng còn mang theo một hai phần thương xót, “Ngươi hãy nghe ta nói, ngươi là nhân loại dũng cảm nhất ta từng gặp, ngươi có tư cách biết tên ta, ta là Rhein.”
“…” Tịch Ca dùng tia khí lực cuối cùng, suy yếu đập mạnh xuống sàn nhà.
Ai thèm biết tên cậu! Gọi xe cứu thương cho tôi mau lên!
“Ngươi đừng khẩn cầu nữa, ta sẽ không cho ngươi máu của ta.” Rhein lạnh lùng nói, “Ma cà rồng là sinh vật bị thần linh nguyền rủa, nhân loại là tạo vật thần ban đến cho thế giới này. Vứt bỏ thân phận loài người chuyển hóa thành ma cà rồng, không có kết cục tốt, ngươi đánh bạc bằng chính linh hồn mình, chờ đợi ngươi không phải sự sống vĩnh hằng, mà là một đời vĩnh viễn chìm trong bóng tối…”
Cậu thấp giọng lẩm bẩm, niệm một đoạn kinh thánh mà Cain đã từng nói với thượng đế, giọng điệu đều đều giống như đang ngâm thơ:
“Hình phạt dành cho con quá nặng không thể mang nổi. Đây, hôm nay Ngài xua đuổi con khỏi mặt đất. Con sẽ phải trốn tránh để khỏi giáp mặt Ngài, sẽ phải lang thang phiêu bạt trên mặt đất, và bất cứ ai gặp con sẽ giết con.” (1)
“…” Nếu Tịch Ca còn khỏe, nhất định hắn có thể đập thủng một lỗ trên sàn nhà.
Xin cậu đó, tôi không muốn nghe cậu hát thánh ca, chỉ là tôi cảm thấy mình vẫn còn cứu được, xin cậu thương xót gọi 120 giúp tôi đí! Vì sao cậu không giúp tôi gọi 120!
Tịch Ca tuyệt vọng, hắn không còn mong chờ gì vào Bì Bì nữa rồi, ngược lại tự nằm sấp xuống sàn nhà, kiên cường bò về phía sau Bì Bì, di động của hắn rơi ở đó.
“Đủ rồi, sao ngươi vẫn không chịu hiểu chứ! Loài người các ngươi ai cũng đều như vậy, đến lúc chuyển hóa xong mới hối hận không thôi!” Rhein vừa nôn nóng vừa tức giận, còn ẩn ẩn một tia cam chịu.
Cậu đột nhiên vươn tay, dùng móng tay xẹt qua da, làn da từng bị Tịch Ca dùng đủ loại vật liệu thí nghiệm nhưng vẫn không thể đâm thủng, lúc này dễ dàng mở ra, máu tươi từng chút trào ra khỏi miệng vết thương, nhỏ xuống trên mặt Tịch Ca.
“???” Tịch Ca ngây người.
Ớ ớ ớ, cái thao tác gì đây, tôi thật sự không muốn biến thành ma cà rồng mà?!
Nhưng giờ khắc này, sự phản kháng của hắn căn bản không truyền đến được Rhein.
Rhein đặt cơ thể Tịch Ca nằm ngửa ra, mở khóe miệng đang mím chặt của đối phương, tiếp đến nâng cằm hắn lên, sau khi bảo đảm mỗi một giọt máu của mình sẽ không bị lãng phí, mới đem cánh tay bị cắt qua tiến đến bên miệng đối phương.
Máu của ma cà rồng đang ngày càng tới gần, ngày càng gần.
Cùng lúc đó, Rhein lạnh lùng nói: “Ngươi sẽ hối hận, sinh mệnh quý trọng nhất ở thời gian và sự bình yên khi chìm vào giấc ngủ. Mà kiếp sống bất tử của ma cà rồng hoàn toàn không đẹp đẽ như ngươi đã tưởng tượng. Ý nghĩa của nó…”
Giọng nói của cậu bỗng nhỏ dần, giống như đang tự nói cho mình nghe.
“Là sự phản bội không có hồi kết, hận thù, giết chóc, truy đuổi và nhàm chán…”
Tịch Ca dùng hết khí lực còn sót lại, nghẹn ngào nói ra nửa câu: “Tôi… cậu…!”
Không kịp rồi!
Hắn đã uống máu ma cà rồng!
Một khắc kia, khi máu ma cà rồng tràn vào khoang miệng, trượt xuống yết hầu, tựa như có một ngọn lửa đột nhiên bốc lên từ dưới dạ dày. Hắn có cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, từng tế bào giãn nở khiến hắn thoải mái muốn ngất đi.
Tịch Ca không thể tránh né, bị giam cầm trong xúc cảm tuyệt diệu đó.
Hắn rời khỏi hiện thực, đi đến một nơi rất kỳ quái, có lẽ là bên trong thân thể hắn, một không gian hư ảo nào đó mà hắn tự tưởng tượng ra.
Không gian này được tạo nên từ hai màu đen đỏ, sương trắng lượn lờ khắp nơi, hắn đặt mình bên trong, di chuyển nhẹ nhàng giống như một cơn gió.
Hắn đắm chìm ở nơi xa lạ này, mơ hồ khơi dậy trong hắn một sự thân thiết kỳ lạ, giống như duyên phận đưa đẩy hắn một lần nữa trở về trong bụng mẹ, an nhiên và thoải mái.
Hắn lang thang khắp nơi, vừa thích ý, lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sự thoải mái và ấm áp như ở trong bụng mẹ ôn nhu níu kéo hắn, nhưng đàn ông trời sinh vốn ưa mạo hiểm, chính bởi vì cảm giác hiện tại quá mức thoải mái, Tịch Ca ngược lại càng cố chấp đi về nơi khiến mình chán ghét, đó là nơi sâu nhất trong lớp sương mù.
Thịch.
Thình Thịch.
Thình Thịch Thình Thịch.
Càng đi sâu vào làn sương mù, âm thanh thình thịch lại càng rõ ràng, cảm giác thoải mái dần biến mất, hắn tỉnh táo hơn rất nhiều —— âm thanh như tiếng trống nổi kia, có phải tiếng tim mình đập?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, hắn lao nhanh về phía trước, đi tới nơi phát ra âm thanh.
Nhưng nơi đó không có quả tim nào cả, trơ trọi giữa màn sương mù, là một viên kim cương thật lớn đang không ngừng run rẩy!
“Không đúng.” Hiện thực, Rhein đột nhiên chau mày.
Cậu tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Tịch Ca, phát hiện có điểm không thích hợp:
Biểu tình của nhân loại quá mức bình tĩnh thoải mái, không hề có một tia thống khổ nào, trên cơ thể cũng không có dấu hiệu cho thấy hắn đang chuyển hóa thành ma cà rồng, hô hấp còn đó tim vẫn đập, đồng tử không đỏ lên, răng nanh cũng không nhô ra.
Hay là do không đủ máu?
Rhein trầm ngâm vài giây, liền ghì chặt tay, máu ồ ạt chảy vào khoang miệng Tịch Ca.
Đồng thời, cậu cẩn thận quan sát sự biến đổi của nhân loại, phát hiện theo từng giọt máu đưa vào, nhịp tim của Tịch Ca ngày càng thong thả, hô hấp rất mỏng, đồng tử bắt đầu tan rã, bên trong nhiễm chút huyết sắc, răng nanh cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu biến nhọn.
Không sao rồi.
Rhein thở phào một hơi.
Chỉ là chuyển hóa đến chậm mà thôi, có lẽ thể chất của hắn không dễ biến dị…
Tiếng còi cảnh sát dồn dập đột nhiên truyền đến.
Bởi vì vài phút trước xảy ra vụ nổ nên phải khẩn cấp huy động đến lực lượng cảnh sát chống bạo động, tách ra canh giữ các lối ra vào trong biệt thự, hàng xóm xung quanh người thì trốn dưới tàng cây, người thì ở ngay lối đi, trong hoa viên, sau cửa sổ, tò mò nhìn về phía này.
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, cảnh sát cầm loa hô lớn: “Kẻ bắt cóc bên trong, anh đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng!”
Bọn họ đến quá nhanh, không thể để cho bọn họ nhìn thấy quá trình nhân loại chuyển hóa.
Rhein bắt lấy cánh tay Tịch Ca, nhanh chóng tìm kiếm nơi ẩn náu trong biệt thự.
Trong thế giới hư ảo.
Tịch Ca hai tay ôm ngực, trầm ngâm nhìn viên kim cương đang không ngừng nảy lên.
Đây có phải là ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy đó không ta?
Quả nhiên mình quá giàu, ngay cả quả tim cũng làm bằng kim cương. Nhưng mình đâu có bị ám ảnh bởi tiền bạc phù phiếm? Không phải ai đó từng nói, thiếu cái gì mới mơ thấy cái đó hay sao, mình cũng đâu thiếu tiền, không đến mức nằm mơ cũng muốn biến trái tim thành kim cương đấy chứ?
Hắn không quá chắc chắn, dạo quanh kim cương một vòng, đột nhiên ngứa tay, đến gần chọc vào trái tim kim cương một cái.
Trong nháy mắt, kim cương tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chói lóa như pháo sáng vậy, lập tức đá hắn khỏi thế giới hư ảo!
Đồng tử tan rã, bỗng nhiên ngưng tụ lại.
Nhịp tim và hô hấp vốn đang dần xói mòn bỗng nhiên tăng mạnh, vô số đường cong và sắc khối lần nữa tụ lại trong mắt hắn, hắn nhìn thấy cả nhà mình bị phá tan hoàng, còn có Bì Bì ở bên cạnh.
Chẳng hiểu tại sao, trong mắt Bì Bì tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc, nhìn qua cả gương mặt đều vặn vẹo.
Hắn chưa kịp cất tiếng, lại một tiếng “Phanh” nữa vang lên!
Sao vậy? Lại nổ cái gì nữa?
Tịch Ca mờ mịt nghĩ.
Nhưng không có nổ mạnh, cảnh sát canh giữ ở vòng ngoài đã tiến vào, bọn họ nhanh chóng chiếm lĩnh các vị trí quan trọng, hai người trong đó đi tới bên cạnh Tịch Ca, trước quan sát con ngươi của hắn, kiểm tra mạch đập, cuối cùng nói vào trong bộ đàm: “Trong phòng có người bị thương, xin liên hệ xe cứu thương.”
Những cảnh sát còn lại không tìm thấy bất cứ một ai trong biệt thự nữa, nhưng bọn họ phát hiện tàn dư sau vụ nổ, lúc ấy không nhịn được giật giật khóe môi:
Trời ạ, tai nạn chết người, án lớn lại tới nữa rồi!
Tịch Ca bị cảnh sát nâng lên, tiếng còi xe cứu thương từ xa xa vọng lại. Hắn bị người nâng lên xe, sau khi bác sĩ và y tá kiểm tra đơn giản xong, liền lập tức truyền máu cho hắn.
Hắn vẫn còn mang theo di chứng sau khi mất máu và vụ nổ vừa rồi, ngồi trên giường cấp cứu, ôm chặt chăn y tế, mờ mịt nhìn xung quanh.
Bì Bì đâu, mới nãy còn đây mà…
Xe cứu thương đã đi xa, cảnh sát kiểm tra xong tòa biệt thự cũng nối đuôi rời khỏi.
Rhein tránh trên cây hơi thả lỏng thân thể.
Tay trái cậu nâng lên, một con mèo đen với đôi mắt phỉ thúy xuất hiện trên bàn tay cậu.
Thiếu máu nghiêm trọng khiến thân thể cậu suy kiệt, lại phải chiến đấu trong thời gian dài và thực hiện chuyển hóa khiến cậu rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, lòng bàn tay và da thịt cậu đều bắt đầu héo rút như người già.
Ăn?
Hay không ăn?
Mèo đen mở to đôi đồng tử màu lục vô tội chăm chú nhìn Rhein, từ trên xuống dưới là một vật nhỏ đáng yêu, thông minh.
Bàn tay Rhein buông lỏng.
Ngay lập tức, mèo đen dùng sức đạp một cái, thoát khỏi tay Rhein, một bên cất tiếng kêu thê lương, một bên thẳng tắp vọt vào bụi rậm lẩn trốn!
Bác sĩ đang tránh sau gốc cây, quan sát mọi chuyện liền bị con mèo đen này dọa sợ!
Gã quơ tay, nhỏ giọng quát con mèo đen đang liếm giày mình, gã không đuổi được con mèo nọ đi, nhưng lại thu hút được sự chú ý của Rhein.
Rhein ngưng thần lắng nghe, nhận ra giọng nói của bác sĩ đúng là kẻ mấy ngày nay lén lút xung quanh nhà.
Vẻ mặt cậu trầm xuống.
Hôm nay, tên ma cà rồng kia xuất hiện, nói không chừng là được con chuột cống này dẫn tới…
Một nhánh cây xuất hiện trong tay Rhein, cậu hơi dùng lực, ném về phía bác sĩ đang ẩn nấp, phát ra một tiếng vang thật lớn!
Cảnh sát đang rời khỏi hiện trường hoảng sợ, mọi người lấp ló ở xung quanh cũng hoảng sợ.
Gã lập tức bật dậy, lui về sau một bước, lập tức khiến cảnh sát xung quanh chú ý!
Cảnh sát tiến đến hỏi: “Anh từ đâu tới? Sao lại ở đây? Lấy giấy tờ tùy thân ra tôi kiểm tra một chút!”
Bác sĩ cái khó ló cái khôn, trả lời cảnh sát: “Tôi là bác sĩ tư nhân của chủ nhân ngôi biệt thự này, vừa nghe thấy tiếng nổ mạnh, nên mới vào xem thế nào.”
Cảnh sát kiểm tra căn cước xong xuôi, không có ghi chép phạm tội, nhưng càng nhìn càng cảm thấy người này có chút quen mắt, hắn đánh giá từ trên xuống dưới, cứ cảm thấy nghi ngờ.
Bác sĩ run lên bần bật, miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài trấn định: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước, tôi còn có chuyện phải làm…”
“Từ từ đã, ” Cảnh sát càng hoài nghi: “Anh giải thích một chút…”
Bác sĩ thốt lên: “Tôi không có giết người!”
Một tiếng phát ra, cả hai yên tĩnh.
“Cạch” một tiếng, còng tay đã nằm trên cổ tay bác sĩ.
Cảnh sát sắc mặt lạnh như băng: “Được, cùng tôi về đồn giải thích tình hình lúc đó đi.”
Mọi chuyện đã đi đến tình huống khó cứu vãn, bác sĩ bỗng từ trong sợ hãi tỉnh táo lại.
Gã bỗng nhiên nghĩ: Dù sao người phụ nữ đó là Vương Nhị Ngưu giết chứ không phải mình, lẻn vào nhà tên nhị thế tổ ngu ngốc kia rồi nổ tung cũng là Vương Nhị Ngưu không phải mình, từ đầu tới đuôi ngoại trừ uống một ly máu và đứng ngoài sân nhìn trộm nhà cậu chủ, mình đâu có làm chuyện gì phạm pháp? Không có nhỉ? Vậy sao mình phải sợ?
Cân nhắc tình hình một lượt, gã dần trở nên thong dong, nói với cảnh sát: “Các anh đến cũng đúng lúc lắm, tôi có ít chuyện về một tổ chức tà giáo muốn nói cho các anh biết, chúng ta về cục cảnh sát nói chuyện —— còn nữa, mời luật sư hẳn là quyền lợi của công dân nhỉ?”
Tất cả mọi người đi rồi, tòa biệt thự nọ khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.
“Bịch” một tiếng, Rhein ngã từ trên cây xuống mặt đất.
Ánh chiều tà vẫn còn quyến luyến thế gian.
Rhein buông tha ý định trở lại biệt thự, dùng tia khí lực cuối cùng, nhặt lên một chiếc lá rụng, che mắt, ngủ thiếp đi.
Ánh mặt trời chói quá… Đáng nhẽ mình nên ăn sạch con mèo kia!
Chú thích:
(1) Đây là lời của Cain nói với Chúa, trích trong Sáng Thế chương 4. Cain là con trai đầu lòng của Adam và Eva, Chúa đã tuyên bố hắn bị nguyền rủa vì tội giết em trai Abel.
Thì ra ma cà rồng đều bị ngốc, không biết rằng đồ bạc sẽ gây thương tổn cho mình!
Tịch Ca lập tức lên tinh thần, đang định vung tay đập Vương Nhị Ngưu thêm phát nữa, cánh tay hắn bỗng bị bắt lấy.
Tuy rằng ma cà rồng đau đớn đến độ khóc thét lên, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, hắn nghe thấy tiếng gió, liền hung hăng kéo chặt cổ tay Tịch Ca, một phen đem người đè lại trên tường.
Tịch Ca: “Khụ khụ —— khụ khụ khụ —— “
Ma cà rồng tóc bạc vừa rơi xuống đất, ngay lập tức cậu phóng về phía Vương Nhị Ngưu, nổi giận gầm lên một tiếng: “Kẻ địch của ngươi là ta!”
Vương Nhị Ngưu không quay đầu lại, hung hăng đá một kích, đã đem ma cà rồng nọ đánh ra xa. Lúc này mọi hận thù trong hắn đều đang tập trung trên người Tịch Ca, ngay cả cơn thèm khát đối với máu tươi của vị cấp cao kia cũng phải lui ra sau. Hắn không nói hai lời, hung hăng cắn một hơi lên cổ Tịch Ca, từng ngụm từng ngụm nuốt vào máu tươi của đối phương.
Mặt hắn bị bỏng nặng, tầm nhìn khá mơ hồ.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho hắn. Trên gương mặt hắn lộ ra một nụ cười vặn vẹo, so với lúc trước càng dữ tợn hơn.
Hắn một bên uống máu, một bên mơ hồ nói: “Ngươi có biết… ma cà rồng nhanh nhất… trong bao lâu, sẽ hút khô một người không?”
“Ha ha, chỉ cần… một phút đồng hồ!”
…Phỏng chừng không cần đến một phút đồng hồ, mình sẽ chết.
Hai mắt Tịch Ca bắt đầu mờ nhạt dần.
Mất máu quá nhiều mang đến đủ loại di chứng cho cơ thể hắn, hắn khát nước, tim đập nhanh, đổ mồ hôi lạnh liên tục, luôn cảm thấy ngay lập tức mình sẽ hoàn toàn ngã xuống.
Chẳng lẽ mình sẽ chết ư…
Bị giết chết bởi một ma cà rồng tuy rằng khá đặc biệt, nhưng mình chưa từng nghĩ muốn chết kiểu này…
Trước khi chết, mình…
Tịch Ca mê man một chút, trong khoảnh khắc này, hắn chợt phát hiện, cho dù có đang gần kề với tử vong, hình như hắn chẳng có lấy một ai khiến mình luyến tiếc, cũng không có mục tiêu cao cả nào muốn hoàn thành.
Chẳng lẽ, cuộc đời mình, quả nhiên đã quá hoàn mỹ, không có gì để tiếc nuối, dường như có thể bình tĩnh đối diện với cái chết…
Mới là lạ!
Tịch Ca dùng chút sức lực cuối cùng, ra sức phản kháng, sao hắn phải khuất phục dưới tay tên sát nhân tàn bạo này chứ!
Không biết có phải là ảo giác trước khi chết hay không, hắn phát hiện mình giãy dụa ngày càng mạnh, sức lực của tên ma cà rồng đang bắt lấy mình trở nên ngày càng yếu ớt, tốc độ mất máu cũng chậm hơn…
“Rầm” một tiếng.
Vương Nhị Ngưu đột nhiên bị Tịch Ca đẩy ra, té trên mặt đất. Khuôn mắt hắn sưng đến độ đỏ bừng, cơ thể co giật kịch liệt, chẳng khác nào đang lên cơn nghiện, tứ chi, cổ, toàn bộ thân thể, đều ngày một phình to, giống như một quả bóng bay căng tròn, khuôn mặt sủi bọt nom cực kỳ đáng sợ.
Tịch Ca cũng rơi xuống theo, hai chân tê liệt ngã trên mặt đất.
Vương Nhị Ngưu có linh cảm rất xấu, hắn không đứng dậy được nỗi, đứt quãng nói rằng: “Ngươi, các ngươi, đã làm gì… Ta, ta … chủ nhân, sẽ không, buông tha… cho các ngươi!”
Ma cà rồng tóc bạc nọ lần nữa xông lên, sững sờ một chút, chợt ý thức được nguy hiểm, mắng một tiếng: “Ai thèm quan tâm đến chủ nhân nhà ngươi!”
Tiếp đó, một cước đá bay hắn ra xa, rồi lao về phía Tịch Ca đang nằm dưới đất, che chắn trước mặt đối phương.
Giây sau, một tiếng nổ thật mạnh, Vương Nhị Ngưu bay giữa không trung đột nhiên nổ tung, sóng xung kích như một cái vòi rồng, quét sạch mọi ngóc ngách trong biệt thự.
Ma cà rồng tóc bạc kêu rên một tiếng, nhưng rất nhanh đã gắng gượng lại, cậu chẳng có thời gian đi tìm tòi xem tại sao Vương Nhị Ngưu đột nhiên lại phát nổ, chạy nhanh đến nâng Tịch Ca dậy, dùng sức vỗ vỗ mặt hắn: “Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, ngươi thế nào rồi?”
“…” Tịch Ca tỉnh không nổi, hắn vốn đã mất máu nghiêm trọng, lại chịu thêm sự ảnh hưởng của sóng xung kích, sắp chết đến nơi rồi.
Hắn chất chứa hy vọng nhìn Bì Bì, dùng ánh mắt nói ra lời thỉnh cầu: Nhanh, cứu tôi…!
Ma cà rồng cũng phát hiện ra điều này.
Giống loài bọn họ cực kỳ mẫn cảm với máu.
“Lượng máu xói mòn trong cơ thể ngươi đã vượt qua 70%…” Vẻ mặt ma cà rồng tóc bạc cực kỳ nghiêm túc, trong nghiêm túc thế nhưng còn mang theo một hai phần thương xót, “Ngươi hãy nghe ta nói, ngươi là nhân loại dũng cảm nhất ta từng gặp, ngươi có tư cách biết tên ta, ta là Rhein.”
“…” Tịch Ca dùng tia khí lực cuối cùng, suy yếu đập mạnh xuống sàn nhà.
Ai thèm biết tên cậu! Gọi xe cứu thương cho tôi mau lên!
“Ngươi đừng khẩn cầu nữa, ta sẽ không cho ngươi máu của ta.” Rhein lạnh lùng nói, “Ma cà rồng là sinh vật bị thần linh nguyền rủa, nhân loại là tạo vật thần ban đến cho thế giới này. Vứt bỏ thân phận loài người chuyển hóa thành ma cà rồng, không có kết cục tốt, ngươi đánh bạc bằng chính linh hồn mình, chờ đợi ngươi không phải sự sống vĩnh hằng, mà là một đời vĩnh viễn chìm trong bóng tối…”
Cậu thấp giọng lẩm bẩm, niệm một đoạn kinh thánh mà Cain đã từng nói với thượng đế, giọng điệu đều đều giống như đang ngâm thơ:
“Hình phạt dành cho con quá nặng không thể mang nổi. Đây, hôm nay Ngài xua đuổi con khỏi mặt đất. Con sẽ phải trốn tránh để khỏi giáp mặt Ngài, sẽ phải lang thang phiêu bạt trên mặt đất, và bất cứ ai gặp con sẽ giết con.” (1)
“…” Nếu Tịch Ca còn khỏe, nhất định hắn có thể đập thủng một lỗ trên sàn nhà.
Xin cậu đó, tôi không muốn nghe cậu hát thánh ca, chỉ là tôi cảm thấy mình vẫn còn cứu được, xin cậu thương xót gọi 120 giúp tôi đí! Vì sao cậu không giúp tôi gọi 120!
Tịch Ca tuyệt vọng, hắn không còn mong chờ gì vào Bì Bì nữa rồi, ngược lại tự nằm sấp xuống sàn nhà, kiên cường bò về phía sau Bì Bì, di động của hắn rơi ở đó.
“Đủ rồi, sao ngươi vẫn không chịu hiểu chứ! Loài người các ngươi ai cũng đều như vậy, đến lúc chuyển hóa xong mới hối hận không thôi!” Rhein vừa nôn nóng vừa tức giận, còn ẩn ẩn một tia cam chịu.
Cậu đột nhiên vươn tay, dùng móng tay xẹt qua da, làn da từng bị Tịch Ca dùng đủ loại vật liệu thí nghiệm nhưng vẫn không thể đâm thủng, lúc này dễ dàng mở ra, máu tươi từng chút trào ra khỏi miệng vết thương, nhỏ xuống trên mặt Tịch Ca.
“???” Tịch Ca ngây người.
Ớ ớ ớ, cái thao tác gì đây, tôi thật sự không muốn biến thành ma cà rồng mà?!
Nhưng giờ khắc này, sự phản kháng của hắn căn bản không truyền đến được Rhein.
Rhein đặt cơ thể Tịch Ca nằm ngửa ra, mở khóe miệng đang mím chặt của đối phương, tiếp đến nâng cằm hắn lên, sau khi bảo đảm mỗi một giọt máu của mình sẽ không bị lãng phí, mới đem cánh tay bị cắt qua tiến đến bên miệng đối phương.
Máu của ma cà rồng đang ngày càng tới gần, ngày càng gần.
Cùng lúc đó, Rhein lạnh lùng nói: “Ngươi sẽ hối hận, sinh mệnh quý trọng nhất ở thời gian và sự bình yên khi chìm vào giấc ngủ. Mà kiếp sống bất tử của ma cà rồng hoàn toàn không đẹp đẽ như ngươi đã tưởng tượng. Ý nghĩa của nó…”
Giọng nói của cậu bỗng nhỏ dần, giống như đang tự nói cho mình nghe.
“Là sự phản bội không có hồi kết, hận thù, giết chóc, truy đuổi và nhàm chán…”
Tịch Ca dùng hết khí lực còn sót lại, nghẹn ngào nói ra nửa câu: “Tôi… cậu…!”
Không kịp rồi!
Hắn đã uống máu ma cà rồng!
Một khắc kia, khi máu ma cà rồng tràn vào khoang miệng, trượt xuống yết hầu, tựa như có một ngọn lửa đột nhiên bốc lên từ dưới dạ dày. Hắn có cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, từng tế bào giãn nở khiến hắn thoải mái muốn ngất đi.
Tịch Ca không thể tránh né, bị giam cầm trong xúc cảm tuyệt diệu đó.
Hắn rời khỏi hiện thực, đi đến một nơi rất kỳ quái, có lẽ là bên trong thân thể hắn, một không gian hư ảo nào đó mà hắn tự tưởng tượng ra.
Không gian này được tạo nên từ hai màu đen đỏ, sương trắng lượn lờ khắp nơi, hắn đặt mình bên trong, di chuyển nhẹ nhàng giống như một cơn gió.
Hắn đắm chìm ở nơi xa lạ này, mơ hồ khơi dậy trong hắn một sự thân thiết kỳ lạ, giống như duyên phận đưa đẩy hắn một lần nữa trở về trong bụng mẹ, an nhiên và thoải mái.
Hắn lang thang khắp nơi, vừa thích ý, lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sự thoải mái và ấm áp như ở trong bụng mẹ ôn nhu níu kéo hắn, nhưng đàn ông trời sinh vốn ưa mạo hiểm, chính bởi vì cảm giác hiện tại quá mức thoải mái, Tịch Ca ngược lại càng cố chấp đi về nơi khiến mình chán ghét, đó là nơi sâu nhất trong lớp sương mù.
Thịch.
Thình Thịch.
Thình Thịch Thình Thịch.
Càng đi sâu vào làn sương mù, âm thanh thình thịch lại càng rõ ràng, cảm giác thoải mái dần biến mất, hắn tỉnh táo hơn rất nhiều —— âm thanh như tiếng trống nổi kia, có phải tiếng tim mình đập?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, hắn lao nhanh về phía trước, đi tới nơi phát ra âm thanh.
Nhưng nơi đó không có quả tim nào cả, trơ trọi giữa màn sương mù, là một viên kim cương thật lớn đang không ngừng run rẩy!
“Không đúng.” Hiện thực, Rhein đột nhiên chau mày.
Cậu tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Tịch Ca, phát hiện có điểm không thích hợp:
Biểu tình của nhân loại quá mức bình tĩnh thoải mái, không hề có một tia thống khổ nào, trên cơ thể cũng không có dấu hiệu cho thấy hắn đang chuyển hóa thành ma cà rồng, hô hấp còn đó tim vẫn đập, đồng tử không đỏ lên, răng nanh cũng không nhô ra.
Hay là do không đủ máu?
Rhein trầm ngâm vài giây, liền ghì chặt tay, máu ồ ạt chảy vào khoang miệng Tịch Ca.
Đồng thời, cậu cẩn thận quan sát sự biến đổi của nhân loại, phát hiện theo từng giọt máu đưa vào, nhịp tim của Tịch Ca ngày càng thong thả, hô hấp rất mỏng, đồng tử bắt đầu tan rã, bên trong nhiễm chút huyết sắc, răng nanh cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu biến nhọn.
Không sao rồi.
Rhein thở phào một hơi.
Chỉ là chuyển hóa đến chậm mà thôi, có lẽ thể chất của hắn không dễ biến dị…
Tiếng còi cảnh sát dồn dập đột nhiên truyền đến.
Bởi vì vài phút trước xảy ra vụ nổ nên phải khẩn cấp huy động đến lực lượng cảnh sát chống bạo động, tách ra canh giữ các lối ra vào trong biệt thự, hàng xóm xung quanh người thì trốn dưới tàng cây, người thì ở ngay lối đi, trong hoa viên, sau cửa sổ, tò mò nhìn về phía này.
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, cảnh sát cầm loa hô lớn: “Kẻ bắt cóc bên trong, anh đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng!”
Bọn họ đến quá nhanh, không thể để cho bọn họ nhìn thấy quá trình nhân loại chuyển hóa.
Rhein bắt lấy cánh tay Tịch Ca, nhanh chóng tìm kiếm nơi ẩn náu trong biệt thự.
Trong thế giới hư ảo.
Tịch Ca hai tay ôm ngực, trầm ngâm nhìn viên kim cương đang không ngừng nảy lên.
Đây có phải là ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy đó không ta?
Quả nhiên mình quá giàu, ngay cả quả tim cũng làm bằng kim cương. Nhưng mình đâu có bị ám ảnh bởi tiền bạc phù phiếm? Không phải ai đó từng nói, thiếu cái gì mới mơ thấy cái đó hay sao, mình cũng đâu thiếu tiền, không đến mức nằm mơ cũng muốn biến trái tim thành kim cương đấy chứ?
Hắn không quá chắc chắn, dạo quanh kim cương một vòng, đột nhiên ngứa tay, đến gần chọc vào trái tim kim cương một cái.
Trong nháy mắt, kim cương tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chói lóa như pháo sáng vậy, lập tức đá hắn khỏi thế giới hư ảo!
Đồng tử tan rã, bỗng nhiên ngưng tụ lại.
Nhịp tim và hô hấp vốn đang dần xói mòn bỗng nhiên tăng mạnh, vô số đường cong và sắc khối lần nữa tụ lại trong mắt hắn, hắn nhìn thấy cả nhà mình bị phá tan hoàng, còn có Bì Bì ở bên cạnh.
Chẳng hiểu tại sao, trong mắt Bì Bì tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc, nhìn qua cả gương mặt đều vặn vẹo.
Hắn chưa kịp cất tiếng, lại một tiếng “Phanh” nữa vang lên!
Sao vậy? Lại nổ cái gì nữa?
Tịch Ca mờ mịt nghĩ.
Nhưng không có nổ mạnh, cảnh sát canh giữ ở vòng ngoài đã tiến vào, bọn họ nhanh chóng chiếm lĩnh các vị trí quan trọng, hai người trong đó đi tới bên cạnh Tịch Ca, trước quan sát con ngươi của hắn, kiểm tra mạch đập, cuối cùng nói vào trong bộ đàm: “Trong phòng có người bị thương, xin liên hệ xe cứu thương.”
Những cảnh sát còn lại không tìm thấy bất cứ một ai trong biệt thự nữa, nhưng bọn họ phát hiện tàn dư sau vụ nổ, lúc ấy không nhịn được giật giật khóe môi:
Trời ạ, tai nạn chết người, án lớn lại tới nữa rồi!
Tịch Ca bị cảnh sát nâng lên, tiếng còi xe cứu thương từ xa xa vọng lại. Hắn bị người nâng lên xe, sau khi bác sĩ và y tá kiểm tra đơn giản xong, liền lập tức truyền máu cho hắn.
Hắn vẫn còn mang theo di chứng sau khi mất máu và vụ nổ vừa rồi, ngồi trên giường cấp cứu, ôm chặt chăn y tế, mờ mịt nhìn xung quanh.
Bì Bì đâu, mới nãy còn đây mà…
Xe cứu thương đã đi xa, cảnh sát kiểm tra xong tòa biệt thự cũng nối đuôi rời khỏi.
Rhein tránh trên cây hơi thả lỏng thân thể.
Tay trái cậu nâng lên, một con mèo đen với đôi mắt phỉ thúy xuất hiện trên bàn tay cậu.
Thiếu máu nghiêm trọng khiến thân thể cậu suy kiệt, lại phải chiến đấu trong thời gian dài và thực hiện chuyển hóa khiến cậu rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm, lòng bàn tay và da thịt cậu đều bắt đầu héo rút như người già.
Ăn?
Hay không ăn?
Mèo đen mở to đôi đồng tử màu lục vô tội chăm chú nhìn Rhein, từ trên xuống dưới là một vật nhỏ đáng yêu, thông minh.
Bàn tay Rhein buông lỏng.
Ngay lập tức, mèo đen dùng sức đạp một cái, thoát khỏi tay Rhein, một bên cất tiếng kêu thê lương, một bên thẳng tắp vọt vào bụi rậm lẩn trốn!
Bác sĩ đang tránh sau gốc cây, quan sát mọi chuyện liền bị con mèo đen này dọa sợ!
Gã quơ tay, nhỏ giọng quát con mèo đen đang liếm giày mình, gã không đuổi được con mèo nọ đi, nhưng lại thu hút được sự chú ý của Rhein.
Rhein ngưng thần lắng nghe, nhận ra giọng nói của bác sĩ đúng là kẻ mấy ngày nay lén lút xung quanh nhà.
Vẻ mặt cậu trầm xuống.
Hôm nay, tên ma cà rồng kia xuất hiện, nói không chừng là được con chuột cống này dẫn tới…
Một nhánh cây xuất hiện trong tay Rhein, cậu hơi dùng lực, ném về phía bác sĩ đang ẩn nấp, phát ra một tiếng vang thật lớn!
Cảnh sát đang rời khỏi hiện trường hoảng sợ, mọi người lấp ló ở xung quanh cũng hoảng sợ.
Gã lập tức bật dậy, lui về sau một bước, lập tức khiến cảnh sát xung quanh chú ý!
Cảnh sát tiến đến hỏi: “Anh từ đâu tới? Sao lại ở đây? Lấy giấy tờ tùy thân ra tôi kiểm tra một chút!”
Bác sĩ cái khó ló cái khôn, trả lời cảnh sát: “Tôi là bác sĩ tư nhân của chủ nhân ngôi biệt thự này, vừa nghe thấy tiếng nổ mạnh, nên mới vào xem thế nào.”
Cảnh sát kiểm tra căn cước xong xuôi, không có ghi chép phạm tội, nhưng càng nhìn càng cảm thấy người này có chút quen mắt, hắn đánh giá từ trên xuống dưới, cứ cảm thấy nghi ngờ.
Bác sĩ run lên bần bật, miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài trấn định: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước, tôi còn có chuyện phải làm…”
“Từ từ đã, ” Cảnh sát càng hoài nghi: “Anh giải thích một chút…”
Bác sĩ thốt lên: “Tôi không có giết người!”
Một tiếng phát ra, cả hai yên tĩnh.
“Cạch” một tiếng, còng tay đã nằm trên cổ tay bác sĩ.
Cảnh sát sắc mặt lạnh như băng: “Được, cùng tôi về đồn giải thích tình hình lúc đó đi.”
Mọi chuyện đã đi đến tình huống khó cứu vãn, bác sĩ bỗng từ trong sợ hãi tỉnh táo lại.
Gã bỗng nhiên nghĩ: Dù sao người phụ nữ đó là Vương Nhị Ngưu giết chứ không phải mình, lẻn vào nhà tên nhị thế tổ ngu ngốc kia rồi nổ tung cũng là Vương Nhị Ngưu không phải mình, từ đầu tới đuôi ngoại trừ uống một ly máu và đứng ngoài sân nhìn trộm nhà cậu chủ, mình đâu có làm chuyện gì phạm pháp? Không có nhỉ? Vậy sao mình phải sợ?
Cân nhắc tình hình một lượt, gã dần trở nên thong dong, nói với cảnh sát: “Các anh đến cũng đúng lúc lắm, tôi có ít chuyện về một tổ chức tà giáo muốn nói cho các anh biết, chúng ta về cục cảnh sát nói chuyện —— còn nữa, mời luật sư hẳn là quyền lợi của công dân nhỉ?”
Tất cả mọi người đi rồi, tòa biệt thự nọ khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.
“Bịch” một tiếng, Rhein ngã từ trên cây xuống mặt đất.
Ánh chiều tà vẫn còn quyến luyến thế gian.
Rhein buông tha ý định trở lại biệt thự, dùng tia khí lực cuối cùng, nhặt lên một chiếc lá rụng, che mắt, ngủ thiếp đi.
Ánh mặt trời chói quá… Đáng nhẽ mình nên ăn sạch con mèo kia!
Chú thích:
(1) Đây là lời của Cain nói với Chúa, trích trong Sáng Thế chương 4. Cain là con trai đầu lòng của Adam và Eva, Chúa đã tuyên bố hắn bị nguyền rủa vì tội giết em trai Abel.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.