Chương 41: Trời tối, xin hãy nhắm mắt!
Sở Hàn Y Thanh
15/07/2021
Tịch Ca chưa bao giờ chơi board game, Rhein cũng chưa bao giờ chơi board game, chỉ có Khổng Thạch là biết chơi, còn chơi đến vô cùng tự tin.
Trò chơi bắt đầu, Tịch Ca chia bài, ba người lần lượt rút bài.
Ván đầu tiên, Rhein thắng.
Ván thứ hai, Tịch Ca thắng.
Ván thứ ba, Rhein thắng.
Ván thứ tư, Tịch Ca thắng.
Tuần hoàn vô hạn.
Bọn họ một bên đánh bài một bên nói chuyện phiếm, chủ yếu là boy tò mò Tịch Ca đặt câu hỏi: “Các cơ sở board game này đều là cứ điểm của các anh à?”
Khổng Thạch: “Đúng vậy… những quán board game có tên này thuộc sở hữu của thế giới Hắc Ám, nhưng không phải tất cả cơ sở đều là cứ điểm. Dù sao mọi người cũng có nhu cầu kinh doanh bình thường mà.”
Tịch Ca: “Tuy rằng nói ẩn náu trong thành thị, nhưng hiện tại đâu đâu cũng toàn người là người, các anh chưa từng bị người thường phát hiện ra ư?”
Khổng Thạch: “Chưa từng, mỗi tháng đều có vài người thường vô tình xâm nhập vào thế giới hắc ám. Có điều khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, hầu hết mọi người cũng không tưởng thật, chỉ nghĩ là một hội quán triển lãm các tác phẩm giả tưởng, hoặc là những địa điểm áp dụng hiệu ứng 3D 4D, cũng chỉ một hai người thật sự nhận ra sự tồn tại của thế giới Hắc Ám, mà tẩy não một hai người này rất dễ dàng, khiến cho bọn họ quên hết mọi chuyện ở thế giới hắc ám.”
Tịch Ca không khỏi nhìn về phía Rhein.
Mỗi tháng luôn có vài người bất hạnh tìm ra thế giới Hắc Ám.
Mà cậu, mang tiếng dân bản xứ cố tình lại bị thế giới hắc ám chặn ngoài cửa.
Rhein trả lại cho Tịch Ca một ánh nhìn, lạnh lẽo. Tiếp đó, cậu ném ra một lá bài.
Tịch Ca nhìn, chậc, lại thắng!
Hắn bỏ bài, Khổng Thạch cũng bỏ bài.
Khổng Thạch, người đã bốc được bài xấu liên tiếp mấy ván sắp phát khóc: “Hôm nay sao lại đen đủi thế này!”
Không ai nói chuyện, Tịch Ca tiếp tục xáo bài chia bài.
Khổng Thạch còn nói: “Vận may của các cậu tốt quá!”
Lúc này, hai ma cà rồng nhất tề nhướng mày.
Buồn cười, ngay cả cứ điểm của thế giới Hắc Ám cũng bước vào rồi, anh thật sự chơi game bằng vận may?
Ba rưỡi chiều, ba người tới quán board game.
Sáu rưỡi chiều, ba người vẫn còn ngồi ở trung tâm.
Đang lúc Tịch Ca quyết định hay là đi ăn cơm trước, bỗng có tiếng “tinh tinh” vang lên.
Nhân viên phục vụ vốn ngồi sau quầy không biết từ khi nào đã biến mất, thay bằng một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, trông rất anh tuấn.
Khi người đàn ông này vừa mới xuất hiện, Tịch Ca và Rhein liếc nhau.
Người cùng tộc.
Vị cùng tộc này lấy ra một cái loa khuếch đại âm thanh, đứng sau quầy hô:
“Tối hôm nay, chủ quán có việc, ngừng kinh doanh, xin khách hàng vui lòng rời đi.”
“Tối hôm nay, chủ quán có việc, ngừng kinh doanh, xin khách hàng vui lòng rời đi.”
“Tối hôm nay, chủ quán có việc, ngừng kinh doanh, xin khách hàng vui lòng rời đi.”
Thông báo tổng cộng ba lần, những vị khách xung quanh Tịch Ca lần lượt đứng dậy rồi rời đi, tầm khoảng năm phút sau, ma cà rồng anh tuấn sau quầy mới đi đến cửa, kéo cửa chớp xuống, trong tiếng chốt cửa “lạch cạch”, thoáng chốc vang lên tiếng cười sắc nhọn không phân biệt được nam hay nữ:
“Nhóm huyết tộc đang ngồi kia, xem ra người dẫn đường đã nói cho các ngươi biết quy tắc của trò chơi.”
Tịch Ca chờ một màn này lâu lắm rồi!
Hắn âm thầm mở chức năng quay phim của camera hình dơi, tiếp đến hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hắn nhỏ giọng hỏi Khổng Thạch: “Anh ta nói quy tắc gì cơ? Chẳng lẽ, để ra nhập thế giới Hắc Ám cần phải tham gia hoạt động nào đó?”
Khổng Thạch bày ra vẻ mặt mờ mịt, hắn cuối cùng đã nhớ ra mình quên mất thứ gì rồi.
Một lúc sau, hắn mới lắp bắp mở miệng: “Cái đó, ngại quá, trong khoảng thời gian này tôi cứ mải nghĩ đến việc kiểm tra cho cậu, quên nói cho cậu biết ở mỗi cứ điểm của thế giới Hắc Ám đều có một người phụ trách, người phụ trách có nhiệm vụ xác định những người mới có phù hợp để gia nhập thế giới Hắc Ám hay không. Nói chung, bọn họ sẽ sắp xếp một trò chơi nhỏ cho người mới, chỉ có những người vượt qua cuộc kiểm tra này, mới được cho phép gia nhập thế giới Hắc Ám —— có điều cậu yên tâm, nếu xảy ra nguy hiểm trong quá trình kiểm tra, cậu có quyền từ bỏ cuộc thi bất cứ lúc nào, một khi cậu đã từ bỏ, người phụ trách sẽ đưa cậu rời khỏi trường thi đấu.”
Trong cửa tiệm cực kỳ yên tĩnh.
Đồng nghĩa với việc, tất cả mọi người đều nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tịch Ca và Khổng Thạch.
“Ha hả ha hả a…” Tiếng cười sắc nhọn kia lần nữa vang lên, “Xem ra cứ sau ba năm lại có người mới không hiểu luật chơi của thế giới Hắc Ám.”
“Nhưng đã đến thời gian kiểm tra, mời người dẫn đường ra ngoài.”
Ma cà rồng vừa đóng cửa quán đã đi đến vị trí trung tâm, Khổng Thạch cùng những người dẫn đường khác đồng loạt đứng lên, theo ma cà rồng rời đi.
Trước khi rời đi, Khổng Thạch còn lặng lẽ quay đầu lại, cho Tịch Ca một ánh mắt cổ vũ.
Lúc này hiện trường chỉ còn lại huyết tộc chuẩn bị gia nhập thế giới hắc ám.
Bọn họ bắt đầu đánh giá nhau, Tịch Ca cũng quan sát những người xung quanh.
Hắn phát hiện phía bên trái mình có hai nam một nữ.
Trong đó có một người nam trên dưới ba mươi, mặc vest đen, mang kính mắt gọng vàng, nhìn qua có thể là luật sư hoặc nhân viên tiêu thụ.
Còn có một người nam cao gầy, trong tay là một bộ bài tú-lơ-khơ bị xáo trộn, mang theo hộp dụng cụ y tế bên cạnh, gây ấn tượng rất sâu cho người khác.
Người phụ nữ duy nhất trong nhóm ba người, ngồi trong góc tối gần cửa sổ. Dáng vẻ đoán chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, gương mặt phổ thông nhưng tỏa ra khí chất văn nhã, mặc một chiếc váy len ôm body màu be, trong tay cầm cuốn sách giải mã giấc mơ.
Tịch Ca lại nhìn về vị trí bên tay phải, tay phải hắn cũng có ba người đang ngồi.
Một thanh niên ăn mặc theo phong cách Punk và nhuộm tóc, cậu ta không chơi board game, mà chơi game trên điện thoại.
Một người trung niên đầy mặt dữ tợn, cho dù nhiệt độ đang giảm xuống những vẫn mặc áo sơ mi ngắn tay, để lộ sợi dây chuyền vàng to tổ chảng treo trên cổ và hình xăm cuồng long trên cánh tay.
Người còn lại là một phu nhân, bà mặc áo khoác lông thú, mang nhẫn bảo thạch, ngồi sau bàn vừa rụt rè lại vừa tò mò nhìn mọi người.
Qua một hai phút, tất cả người dẫn đường đã rời đi, thanh âm sắc nhọn lần thứ hai vang lên:
“Hiện tại, đã tới giờ.”
“Hãy để chúng ta đến đúng nơi ta thuộc về.”
Thanh âm của hắn vừa mới hạ xuống, một cánh cửa nhỏ cất giấu trong góc không tiếng động mở ra.
Mấy người liếc nhau, người đàn ông vạm vỡ với cánh tay xăm trổ đứng dậy đầu tiên, mặc áo khoác vào, nghênh ngang tiến vào cánh cửa nhỏ.
Mọi người cũng lần lượt theo sau.
Một lối đi hẹp dài tối đen xuất hiện trước mắt Tịch Ca.
Phía trước phía sau hắn đều có người, nhưng khi di chuyển, dường như chẳng ai muốn nói chuyện, xung quanh lặng ngắt như tờ, gương mặt của ai nấy đều giấu trong bóng tối, âm thầm theo dõi những người còn lại.
Tiến lên từng bước một, hơi thở trở thành một đoạn dây thừng tinh xảo quấn quanh cổ, tiếng tim đập biến thành nhịp trống dồn dập.
Nghe hô hấp và tiếng tim đập của mình, không hiểu sao Tịch Ca có một chút khẩn trương.
Vì thế hắn duỗi tay về phía sau, cầm lấy một bàn tay lạnh như băng nhưng không thiếu phần quen thuộc, tay của Rhein.
Không hề chần chừ, khi Tịch Ca đụng tới Rhein, Rhein cũng cầm tay Tịch Ca.
Cậu nắm lấy bàn tay ấm áp. Trong huyết tộc, chỉ có hậu duệ của cậu mới sở hữu nhiệt độ như vậy.
Chỉ trong chớp mắt, trái tim hai người đều yên ổn.
Đã đi tới cuối hành lang tối tăm.
Cuối hành lang lại là một cánh cửa nhỏ khác.
Từng người một tiến vào cánh cửa nhỏ này, Tịch Ca vốn cho rằng bên kia là một lối đi khác hoặc là một không gian rộng lớn, nhưng khi hắn vừa bước qua cánh cửa, hắn ngạc nhiên phát hiện, thế nhưng mình lại xuất hiện ở một căn phòng hình hộp rộng khoảng năm mét vuông, giữa phòng có một cái bàn chân cao, trên bàn đặt ba loại đồ vật, một chiếc áo choàng đen viền kim sắc, một cái mặt nạ bạc có nhũ đỏ, còn có một tấm thẻ viết số 3.
Những người tiến vào trước đều không thấy đâu cả.
Trong phòng chỉ có mình hắn.
Tịch Ca lập tức xoay đầu nhìn lại, phát hiện cánh cửa kia vẫn ở nguyên vị trí cũ, nhưng bên kia cửa không phải lối đi, mà biến thành một bức tường đá, trên tường đá dán một tờ ghi chú nhỏ.
Hắn bước lên trước gõ gõ tường đá, dội lại tiếng vọng cực kỳ nặng nề.
Hắn lại đem ánh mắt dán lên những dòng chữ trên tường đá, tiếc chữ như vàng mà viết những việc cần chú ý.
Giải thích chi tiết về đạo cụ:
1, Xin hãy mặc đạo cụ và đừng quên nhận thẻ bài của mình.
2, Những người phá hỏng đạo cụ trên người, sẽ bị coi như thua cuộc.
Giải thích dừng tại đây.
Tịch Ca giật tờ ghi chép xuống, đầu tiên cầm áo choàng và mặt nạ trong tay, quan sát cẩn thận.
Mặt nạ được chế tạo từ bạc, cầm trong tay nặng trịch, ở giữa trán có hoa văn vương miện được vẽ bằng nhũ đỏ.
Áo choàng làm từ da lộn, cũng rất nặng, ven rìa thêu chỉ vàng, bên trong chỉ vàng thế nhưng lại thần kỳ lộ ra ánh đỏ.
Không hổ là đồ vật của ma cà rồng, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của máu.
Tịch Ca cảm khái một chút, theo hướng dẫn, Tịch Ca đeo mặt nạ, phủ áo choàng bên ngoài, nhưng khi hắn nhặt tấm thẻ có ghi số “3” lên, trên tấm thẻ bỗng xuất hiện hai chữ.
“Dân thường”.
Trong đầu hắn chợt lóe lên.
Áo choàng, mặt nạ, dân thường, trò chơi.
Trời tối, xin hãy nhắm mắt?
*
Lý Lập Phương cầm ly trà sữa về xưởng luyện kim.
Tối Chủ nhật nhàn rỗi, cậu ta quyết định đăng nhập tài khoản “Thủy Lập Phương” của mình để livestream. Dù sao thì cậu ta cũng là một game streamer, mỗi tuần đều sẽ phát trực tiếp một hai lần, cụ thể, hôm nay chọn một game thể loại pixel-art (1), hướng dẫn qua màn.
Cậu ta chuẩn bị một game đang hot gần đây,.
Cậu ta ngồi xuống trước máy tính, di di chuột để mở màn hình, vừa mới đăng nhập vào tài khoản để chuẩn bị livestream, còn chưa mở game <Lâu đài thần bí>, người xem đã nghe thấy một giọng nói sắc nhọn truyền ra: “Trò chơi của chúng ta tên là ‘Trời tối, xin hãy nhắm mắt’ —— “
Không hề có chuẩn bị, Lý Lập Phương sợ hãi nhảy cẫng lên, không cẩn thận làm đổ trà sữa, nửa cốc đổ trên bàn, nửa cốc đổ ướt cả quần.
“Má nó…”
Lý Lập Phương rối ren, vội vàng hô một tiếng vào mic:
“Trà sữa đổ rồi, tôi đi sửa sang chút, livestream sẽ trễ hơn, hai mươi phút sau tôi quay lại.”
Nói xong, cậu ta cũng không quan tâm đến vài ba người trong phòng livestream, sau khi vội vàng lau sạch bàn liền xông vào phòng tắm tắm rửa thay quần, hoàn toàn không chú ý tới, trong lúc hỗn loạn, cậu ta đụng phải chuột máy tính mấy lần, không cẩn thận ấn trúng một cái icon mà cậu ta đã thu nhỏ lại trên thanh taskbar, vì thế hình ảnh mà cúc áo dơi quay được liền trực tiếp nhảy ra trên màn hình.
Đồng thời, cũng xuất hiện cực kỳ rõ nét trên kênh livestream của cậu ta.
Một căn phòng hình hộp nhỏ hẹp.
Một người đeo mặt nạ, thân khoác áo choàng.
Còn có một giọng nói sắc nhọn đang hô lớn:
“Trò chơi của chúng ta tên là ‘Trời tối, xin hãy nhắm mắt’, quy tắc như sau: “
“Trò chơi sẽ có một Thẩm Phán, một cảnh sát, một sát thủ, và sáu dân thường.”
“Thân phận được chỉ định ngẫu nhiên, mọi người đã nhận được một thẻ bài ghi mã số và thân phận.
“Trời tối, xin hãy nhắm mắt, mọi người đều bị trói buộc.”
“Thẩm Phán tuyên bố sát thủ mở mắt. Sát thủ có cơ hội hành động một lần. Lựa chọn một người để tấn công, thời gian chiến đấu là ba phút.
“Người bị tấn công có thể chống cự, chống cự thành công có thể tiếp tục tham gia trò chơi.”
“Thẩm Phán tuyên bố cảnh sát mở mắt. Cảnh sát có cơ hội hành động một lần. Có thể dò hỏi thân phận của một người, Thẩm Phán sẽ trả lời.”
“Thẩm Phán tuyên bố trời sáng. Mọi người sẽ thoát khỏi trói buộc, tất cả mọi người đều có cơ hội tự do lên tiếng, sau đó phải bỏ phiếu chọn một đối tượng để tấn công, người bị bỏ phiếu nhiều nhất sẽ bị những người khác tấn công.
“Người bị tấn công có thể chống cự, chống cự thành công có thể tiếp tục tham gia trò chơi.
“Trong thời gian hoạt động tự do, ngoại trừ người bị bỏ phiếu, tấn công người khác xem như thua cuộc.”
“Tất cả các thí sinh đều có quyền từ bỏ cuộc thi nếu gặp nguy hiểm, người bỏ cuộc có thể rời khỏi đấu trường.”
“Hiện tại, trò chơi xin được bắt đầu.”
“Trời tối, xin hãy nhắm mắt!”
Màn hình biến thành màu đen.
Trên kênh livestream bắt đầu sôi nổi.
Càng ngày càng có nhiều người tiến vào phòng livestream, hầu hết bọn họ đều nghe rõ luật chơi, mà cho dù bỏ lỡ thì cũng có người giải thích trên kênh comment.
Có người thắc mắc:
“Đây là phòng livestream Thủy Lập Phương đúng không? Không phải nói muốn stream game <Lâu đài thần bí> à, sao đột nhiên lại đổi thành trời tối, xin hãy nhắm mắt phiên bản người thật vậy? Nhìn qua cũng giống phim đấy chứ.”
Chú thích:
(1) Pixel-art game – một dạng game có đồ hoạ theo phong cách điểm ảnh (pixel) và âm thanh hiện đại.
Chú ý: Do ban đầu, tớ edit đến đâu đọc đến đó, nhưng hôm qua do nhàm chán đã đọc trước vài chục chương và phát hiện ra cần sửa bug. Theo bản QT, Tịch Ca gọi quản gia nhà mình là “lão Tát”, tớ nghĩ chữ “Tát” là từ tiếng Anh phiên âm ra tiếng Trung, nên đã tự ý đổi “lão Tát” thành “Hussein” (tớ có dùng gg dịch để dịch truyện từ tiếng Trung ra tiếng Anh và phát hiện ra cái tên này), nhưng thực tế thì không phải, hơn nữa nó có liên quan đến thận phận của vị quản gia này, nên tớ xin thông báo sẽ sửa “Hussein” ở mấy chương trước thành “lão Sa”. Không biết có ai đoán ra thân phận của ổng không nữa hiu hiu…
Trò chơi bắt đầu, Tịch Ca chia bài, ba người lần lượt rút bài.
Ván đầu tiên, Rhein thắng.
Ván thứ hai, Tịch Ca thắng.
Ván thứ ba, Rhein thắng.
Ván thứ tư, Tịch Ca thắng.
Tuần hoàn vô hạn.
Bọn họ một bên đánh bài một bên nói chuyện phiếm, chủ yếu là boy tò mò Tịch Ca đặt câu hỏi: “Các cơ sở board game này đều là cứ điểm của các anh à?”
Khổng Thạch: “Đúng vậy… những quán board game có tên này thuộc sở hữu của thế giới Hắc Ám, nhưng không phải tất cả cơ sở đều là cứ điểm. Dù sao mọi người cũng có nhu cầu kinh doanh bình thường mà.”
Tịch Ca: “Tuy rằng nói ẩn náu trong thành thị, nhưng hiện tại đâu đâu cũng toàn người là người, các anh chưa từng bị người thường phát hiện ra ư?”
Khổng Thạch: “Chưa từng, mỗi tháng đều có vài người thường vô tình xâm nhập vào thế giới hắc ám. Có điều khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, hầu hết mọi người cũng không tưởng thật, chỉ nghĩ là một hội quán triển lãm các tác phẩm giả tưởng, hoặc là những địa điểm áp dụng hiệu ứng 3D 4D, cũng chỉ một hai người thật sự nhận ra sự tồn tại của thế giới Hắc Ám, mà tẩy não một hai người này rất dễ dàng, khiến cho bọn họ quên hết mọi chuyện ở thế giới hắc ám.”
Tịch Ca không khỏi nhìn về phía Rhein.
Mỗi tháng luôn có vài người bất hạnh tìm ra thế giới Hắc Ám.
Mà cậu, mang tiếng dân bản xứ cố tình lại bị thế giới hắc ám chặn ngoài cửa.
Rhein trả lại cho Tịch Ca một ánh nhìn, lạnh lẽo. Tiếp đó, cậu ném ra một lá bài.
Tịch Ca nhìn, chậc, lại thắng!
Hắn bỏ bài, Khổng Thạch cũng bỏ bài.
Khổng Thạch, người đã bốc được bài xấu liên tiếp mấy ván sắp phát khóc: “Hôm nay sao lại đen đủi thế này!”
Không ai nói chuyện, Tịch Ca tiếp tục xáo bài chia bài.
Khổng Thạch còn nói: “Vận may của các cậu tốt quá!”
Lúc này, hai ma cà rồng nhất tề nhướng mày.
Buồn cười, ngay cả cứ điểm của thế giới Hắc Ám cũng bước vào rồi, anh thật sự chơi game bằng vận may?
Ba rưỡi chiều, ba người tới quán board game.
Sáu rưỡi chiều, ba người vẫn còn ngồi ở trung tâm.
Đang lúc Tịch Ca quyết định hay là đi ăn cơm trước, bỗng có tiếng “tinh tinh” vang lên.
Nhân viên phục vụ vốn ngồi sau quầy không biết từ khi nào đã biến mất, thay bằng một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, trông rất anh tuấn.
Khi người đàn ông này vừa mới xuất hiện, Tịch Ca và Rhein liếc nhau.
Người cùng tộc.
Vị cùng tộc này lấy ra một cái loa khuếch đại âm thanh, đứng sau quầy hô:
“Tối hôm nay, chủ quán có việc, ngừng kinh doanh, xin khách hàng vui lòng rời đi.”
“Tối hôm nay, chủ quán có việc, ngừng kinh doanh, xin khách hàng vui lòng rời đi.”
“Tối hôm nay, chủ quán có việc, ngừng kinh doanh, xin khách hàng vui lòng rời đi.”
Thông báo tổng cộng ba lần, những vị khách xung quanh Tịch Ca lần lượt đứng dậy rồi rời đi, tầm khoảng năm phút sau, ma cà rồng anh tuấn sau quầy mới đi đến cửa, kéo cửa chớp xuống, trong tiếng chốt cửa “lạch cạch”, thoáng chốc vang lên tiếng cười sắc nhọn không phân biệt được nam hay nữ:
“Nhóm huyết tộc đang ngồi kia, xem ra người dẫn đường đã nói cho các ngươi biết quy tắc của trò chơi.”
Tịch Ca chờ một màn này lâu lắm rồi!
Hắn âm thầm mở chức năng quay phim của camera hình dơi, tiếp đến hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hắn nhỏ giọng hỏi Khổng Thạch: “Anh ta nói quy tắc gì cơ? Chẳng lẽ, để ra nhập thế giới Hắc Ám cần phải tham gia hoạt động nào đó?”
Khổng Thạch bày ra vẻ mặt mờ mịt, hắn cuối cùng đã nhớ ra mình quên mất thứ gì rồi.
Một lúc sau, hắn mới lắp bắp mở miệng: “Cái đó, ngại quá, trong khoảng thời gian này tôi cứ mải nghĩ đến việc kiểm tra cho cậu, quên nói cho cậu biết ở mỗi cứ điểm của thế giới Hắc Ám đều có một người phụ trách, người phụ trách có nhiệm vụ xác định những người mới có phù hợp để gia nhập thế giới Hắc Ám hay không. Nói chung, bọn họ sẽ sắp xếp một trò chơi nhỏ cho người mới, chỉ có những người vượt qua cuộc kiểm tra này, mới được cho phép gia nhập thế giới Hắc Ám —— có điều cậu yên tâm, nếu xảy ra nguy hiểm trong quá trình kiểm tra, cậu có quyền từ bỏ cuộc thi bất cứ lúc nào, một khi cậu đã từ bỏ, người phụ trách sẽ đưa cậu rời khỏi trường thi đấu.”
Trong cửa tiệm cực kỳ yên tĩnh.
Đồng nghĩa với việc, tất cả mọi người đều nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tịch Ca và Khổng Thạch.
“Ha hả ha hả a…” Tiếng cười sắc nhọn kia lần nữa vang lên, “Xem ra cứ sau ba năm lại có người mới không hiểu luật chơi của thế giới Hắc Ám.”
“Nhưng đã đến thời gian kiểm tra, mời người dẫn đường ra ngoài.”
Ma cà rồng vừa đóng cửa quán đã đi đến vị trí trung tâm, Khổng Thạch cùng những người dẫn đường khác đồng loạt đứng lên, theo ma cà rồng rời đi.
Trước khi rời đi, Khổng Thạch còn lặng lẽ quay đầu lại, cho Tịch Ca một ánh mắt cổ vũ.
Lúc này hiện trường chỉ còn lại huyết tộc chuẩn bị gia nhập thế giới hắc ám.
Bọn họ bắt đầu đánh giá nhau, Tịch Ca cũng quan sát những người xung quanh.
Hắn phát hiện phía bên trái mình có hai nam một nữ.
Trong đó có một người nam trên dưới ba mươi, mặc vest đen, mang kính mắt gọng vàng, nhìn qua có thể là luật sư hoặc nhân viên tiêu thụ.
Còn có một người nam cao gầy, trong tay là một bộ bài tú-lơ-khơ bị xáo trộn, mang theo hộp dụng cụ y tế bên cạnh, gây ấn tượng rất sâu cho người khác.
Người phụ nữ duy nhất trong nhóm ba người, ngồi trong góc tối gần cửa sổ. Dáng vẻ đoán chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, gương mặt phổ thông nhưng tỏa ra khí chất văn nhã, mặc một chiếc váy len ôm body màu be, trong tay cầm cuốn sách giải mã giấc mơ.
Tịch Ca lại nhìn về vị trí bên tay phải, tay phải hắn cũng có ba người đang ngồi.
Một thanh niên ăn mặc theo phong cách Punk và nhuộm tóc, cậu ta không chơi board game, mà chơi game trên điện thoại.
Một người trung niên đầy mặt dữ tợn, cho dù nhiệt độ đang giảm xuống những vẫn mặc áo sơ mi ngắn tay, để lộ sợi dây chuyền vàng to tổ chảng treo trên cổ và hình xăm cuồng long trên cánh tay.
Người còn lại là một phu nhân, bà mặc áo khoác lông thú, mang nhẫn bảo thạch, ngồi sau bàn vừa rụt rè lại vừa tò mò nhìn mọi người.
Qua một hai phút, tất cả người dẫn đường đã rời đi, thanh âm sắc nhọn lần thứ hai vang lên:
“Hiện tại, đã tới giờ.”
“Hãy để chúng ta đến đúng nơi ta thuộc về.”
Thanh âm của hắn vừa mới hạ xuống, một cánh cửa nhỏ cất giấu trong góc không tiếng động mở ra.
Mấy người liếc nhau, người đàn ông vạm vỡ với cánh tay xăm trổ đứng dậy đầu tiên, mặc áo khoác vào, nghênh ngang tiến vào cánh cửa nhỏ.
Mọi người cũng lần lượt theo sau.
Một lối đi hẹp dài tối đen xuất hiện trước mắt Tịch Ca.
Phía trước phía sau hắn đều có người, nhưng khi di chuyển, dường như chẳng ai muốn nói chuyện, xung quanh lặng ngắt như tờ, gương mặt của ai nấy đều giấu trong bóng tối, âm thầm theo dõi những người còn lại.
Tiến lên từng bước một, hơi thở trở thành một đoạn dây thừng tinh xảo quấn quanh cổ, tiếng tim đập biến thành nhịp trống dồn dập.
Nghe hô hấp và tiếng tim đập của mình, không hiểu sao Tịch Ca có một chút khẩn trương.
Vì thế hắn duỗi tay về phía sau, cầm lấy một bàn tay lạnh như băng nhưng không thiếu phần quen thuộc, tay của Rhein.
Không hề chần chừ, khi Tịch Ca đụng tới Rhein, Rhein cũng cầm tay Tịch Ca.
Cậu nắm lấy bàn tay ấm áp. Trong huyết tộc, chỉ có hậu duệ của cậu mới sở hữu nhiệt độ như vậy.
Chỉ trong chớp mắt, trái tim hai người đều yên ổn.
Đã đi tới cuối hành lang tối tăm.
Cuối hành lang lại là một cánh cửa nhỏ khác.
Từng người một tiến vào cánh cửa nhỏ này, Tịch Ca vốn cho rằng bên kia là một lối đi khác hoặc là một không gian rộng lớn, nhưng khi hắn vừa bước qua cánh cửa, hắn ngạc nhiên phát hiện, thế nhưng mình lại xuất hiện ở một căn phòng hình hộp rộng khoảng năm mét vuông, giữa phòng có một cái bàn chân cao, trên bàn đặt ba loại đồ vật, một chiếc áo choàng đen viền kim sắc, một cái mặt nạ bạc có nhũ đỏ, còn có một tấm thẻ viết số 3.
Những người tiến vào trước đều không thấy đâu cả.
Trong phòng chỉ có mình hắn.
Tịch Ca lập tức xoay đầu nhìn lại, phát hiện cánh cửa kia vẫn ở nguyên vị trí cũ, nhưng bên kia cửa không phải lối đi, mà biến thành một bức tường đá, trên tường đá dán một tờ ghi chú nhỏ.
Hắn bước lên trước gõ gõ tường đá, dội lại tiếng vọng cực kỳ nặng nề.
Hắn lại đem ánh mắt dán lên những dòng chữ trên tường đá, tiếc chữ như vàng mà viết những việc cần chú ý.
Giải thích chi tiết về đạo cụ:
1, Xin hãy mặc đạo cụ và đừng quên nhận thẻ bài của mình.
2, Những người phá hỏng đạo cụ trên người, sẽ bị coi như thua cuộc.
Giải thích dừng tại đây.
Tịch Ca giật tờ ghi chép xuống, đầu tiên cầm áo choàng và mặt nạ trong tay, quan sát cẩn thận.
Mặt nạ được chế tạo từ bạc, cầm trong tay nặng trịch, ở giữa trán có hoa văn vương miện được vẽ bằng nhũ đỏ.
Áo choàng làm từ da lộn, cũng rất nặng, ven rìa thêu chỉ vàng, bên trong chỉ vàng thế nhưng lại thần kỳ lộ ra ánh đỏ.
Không hổ là đồ vật của ma cà rồng, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của máu.
Tịch Ca cảm khái một chút, theo hướng dẫn, Tịch Ca đeo mặt nạ, phủ áo choàng bên ngoài, nhưng khi hắn nhặt tấm thẻ có ghi số “3” lên, trên tấm thẻ bỗng xuất hiện hai chữ.
“Dân thường”.
Trong đầu hắn chợt lóe lên.
Áo choàng, mặt nạ, dân thường, trò chơi.
Trời tối, xin hãy nhắm mắt?
*
Lý Lập Phương cầm ly trà sữa về xưởng luyện kim.
Tối Chủ nhật nhàn rỗi, cậu ta quyết định đăng nhập tài khoản “Thủy Lập Phương” của mình để livestream. Dù sao thì cậu ta cũng là một game streamer, mỗi tuần đều sẽ phát trực tiếp một hai lần, cụ thể, hôm nay chọn một game thể loại pixel-art (1), hướng dẫn qua màn.
Cậu ta chuẩn bị một game đang hot gần đây,.
Cậu ta ngồi xuống trước máy tính, di di chuột để mở màn hình, vừa mới đăng nhập vào tài khoản để chuẩn bị livestream, còn chưa mở game <Lâu đài thần bí>, người xem đã nghe thấy một giọng nói sắc nhọn truyền ra: “Trò chơi của chúng ta tên là ‘Trời tối, xin hãy nhắm mắt’ —— “
Không hề có chuẩn bị, Lý Lập Phương sợ hãi nhảy cẫng lên, không cẩn thận làm đổ trà sữa, nửa cốc đổ trên bàn, nửa cốc đổ ướt cả quần.
“Má nó…”
Lý Lập Phương rối ren, vội vàng hô một tiếng vào mic:
“Trà sữa đổ rồi, tôi đi sửa sang chút, livestream sẽ trễ hơn, hai mươi phút sau tôi quay lại.”
Nói xong, cậu ta cũng không quan tâm đến vài ba người trong phòng livestream, sau khi vội vàng lau sạch bàn liền xông vào phòng tắm tắm rửa thay quần, hoàn toàn không chú ý tới, trong lúc hỗn loạn, cậu ta đụng phải chuột máy tính mấy lần, không cẩn thận ấn trúng một cái icon mà cậu ta đã thu nhỏ lại trên thanh taskbar, vì thế hình ảnh mà cúc áo dơi quay được liền trực tiếp nhảy ra trên màn hình.
Đồng thời, cũng xuất hiện cực kỳ rõ nét trên kênh livestream của cậu ta.
Một căn phòng hình hộp nhỏ hẹp.
Một người đeo mặt nạ, thân khoác áo choàng.
Còn có một giọng nói sắc nhọn đang hô lớn:
“Trò chơi của chúng ta tên là ‘Trời tối, xin hãy nhắm mắt’, quy tắc như sau: “
“Trò chơi sẽ có một Thẩm Phán, một cảnh sát, một sát thủ, và sáu dân thường.”
“Thân phận được chỉ định ngẫu nhiên, mọi người đã nhận được một thẻ bài ghi mã số và thân phận.
“Trời tối, xin hãy nhắm mắt, mọi người đều bị trói buộc.”
“Thẩm Phán tuyên bố sát thủ mở mắt. Sát thủ có cơ hội hành động một lần. Lựa chọn một người để tấn công, thời gian chiến đấu là ba phút.
“Người bị tấn công có thể chống cự, chống cự thành công có thể tiếp tục tham gia trò chơi.”
“Thẩm Phán tuyên bố cảnh sát mở mắt. Cảnh sát có cơ hội hành động một lần. Có thể dò hỏi thân phận của một người, Thẩm Phán sẽ trả lời.”
“Thẩm Phán tuyên bố trời sáng. Mọi người sẽ thoát khỏi trói buộc, tất cả mọi người đều có cơ hội tự do lên tiếng, sau đó phải bỏ phiếu chọn một đối tượng để tấn công, người bị bỏ phiếu nhiều nhất sẽ bị những người khác tấn công.
“Người bị tấn công có thể chống cự, chống cự thành công có thể tiếp tục tham gia trò chơi.
“Trong thời gian hoạt động tự do, ngoại trừ người bị bỏ phiếu, tấn công người khác xem như thua cuộc.”
“Tất cả các thí sinh đều có quyền từ bỏ cuộc thi nếu gặp nguy hiểm, người bỏ cuộc có thể rời khỏi đấu trường.”
“Hiện tại, trò chơi xin được bắt đầu.”
“Trời tối, xin hãy nhắm mắt!”
Màn hình biến thành màu đen.
Trên kênh livestream bắt đầu sôi nổi.
Càng ngày càng có nhiều người tiến vào phòng livestream, hầu hết bọn họ đều nghe rõ luật chơi, mà cho dù bỏ lỡ thì cũng có người giải thích trên kênh comment.
Có người thắc mắc:
“Đây là phòng livestream Thủy Lập Phương đúng không? Không phải nói muốn stream game <Lâu đài thần bí> à, sao đột nhiên lại đổi thành trời tối, xin hãy nhắm mắt phiên bản người thật vậy? Nhìn qua cũng giống phim đấy chứ.”
Chú thích:
(1) Pixel-art game – một dạng game có đồ hoạ theo phong cách điểm ảnh (pixel) và âm thanh hiện đại.
Chú ý: Do ban đầu, tớ edit đến đâu đọc đến đó, nhưng hôm qua do nhàm chán đã đọc trước vài chục chương và phát hiện ra cần sửa bug. Theo bản QT, Tịch Ca gọi quản gia nhà mình là “lão Tát”, tớ nghĩ chữ “Tát” là từ tiếng Anh phiên âm ra tiếng Trung, nên đã tự ý đổi “lão Tát” thành “Hussein” (tớ có dùng gg dịch để dịch truyện từ tiếng Trung ra tiếng Anh và phát hiện ra cái tên này), nhưng thực tế thì không phải, hơn nữa nó có liên quan đến thận phận của vị quản gia này, nên tớ xin thông báo sẽ sửa “Hussein” ở mấy chương trước thành “lão Sa”. Không biết có ai đoán ra thân phận của ổng không nữa hiu hiu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.