Chương 56: Vết máu
Sở Hàn Y Thanh
15/07/2021
Sau năm phút đồng hồ giằng co, Tịch Ca sửa sang lại quần áo, Rhein sửa sang lại cảm xúc, ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, nói chuyện.
Thời tiết vừa đẹp, Tịch Ca mặc sơ mi, ăn bát chè mè đen nóng hôi hổi, hỏi Rhein: “Sao trên ngực tôi lại có cái này? Chẳng lẽ lúc tôi ngủ cậu dùng bút đỏ vẽ…”
Rhein giật giật khóe miệng: “Vì sao ta phải làm chuyện đó?”
Tịch Ca suy nghĩ sâu xa: “Thật ra tôi cũng không biết, có lẽ là chơi vui?”
Rhein: “Vui chỗ nào?”
Tịch Ca buồn bực: “Không vui sao? Nếu không phải do hôm qua quá mệt, tôi đã giành trước làm vậy với cậu rồi. Hai người đàn ông ngủ cùng một cái giường rất nhàm chán, đương nhiên phải vận động trước khi ngủ, nói chuyện phiếm, đánh bài, vật tay, cái nào cũng hấp dẫn.”
Rhein: “…”
Cậu rốt cuộc đã ý thức được, tư duy của mình và Tịch Ca có bao nhiêu khác biệt.
Có lẽ đây không chỉ là khác biệt giữa phương Đông và phương Tây, còn là khác biệt giữa bậc cha chú và hậu duệ.
Cậu kiên nhẫn giải thích: “Đêm qua chúng ta đều ngủ rất say, ta không có cởi quần áo của ngươi, cũng không vẽ lung tung lên ngực ngươi.”
Tịch Ca bĩu môi.
Thành thật mà nói, hắn có hơi chút thất vọng, hắn vốn đang rất chờ mong các loại vận động trước khi ngủ cùng Bì Bì.
Hắn cúi đầu lần nữa, dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc lên ngực mình: “Vậy thứ này từ đâu mà ra?”
Rhein nhìn thoáng qua ngực Tịch Ca, chợt vội thu hồi tầm mắt: “Đó là minh chứng cho năng lượng trong máu của ngươi.”
Tịch Ca: “Hửm?”
Hắn tạm thời bỏ qua vận động trước khi đi ngủ, lòng hiếu kỳ lại bị khơi dậy: “Có ý gì?”
Rhein đổi tư thế, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cậu nói: “Lần trước ta đã nói với ngươi, cấp bậc huyết tộc chia thành Công Hầu Bá Tử Nam, trên Công tước phía trên có Thân Vương, dưới Nam tước là huyết tộc phổ thông. Theo thời gian hoặc là thông qua săn mồi, huyết tộc phổ thông có thể tấn chức lên Nam tước, trên ngực bọn họ sẽ xuất hiện dấu vết mờ, đó là dấu vết của Nguyên Huyết (1).”
Tịch Ca chú ý tới từ mới: “Nguyên Huyết?”
Rhein: “Ngọn nguồn chi huyết.” Cậu bắt đầu giải thích, “Thuỷ tổ Cain dùng máu của mình tạo ra đời thứ hai, đời thứ hai lại tạo ra đời thứ ba bằng cách sơ ủng. Từ đời thứ ba, huyết mạch của thuỷ tổ càng ngày càng loãng, năng lực của huyết tộc càng ngày càng yếu. Sau khi phát hiện ra điểm này, để ghi nhớ ân đức của huyết tộc, huyết tộc có cấp bậc đã lấy một cái tên khác để chỉ máu trong cơ thể mình, Nguyên Huyết.”
Cậu lại cúi đầu, dùng tiếng Do Thái nói:
“Nhờ vào ân đức của ngài, ta thừa hưởng ngọn nguồn chi huyết, sự bất tử và lực lượng của nó.”
Tịch Ca phát hiện mình hiểu được những gì Rhein nói!
Nhưng hắn chỉ kinh ngạc trong chớp mắt liền chấp nhận sự thật này, dù sao hắn mất trí nhớ không biết bao nhiêu lần, có lẽ trước khi mất trí nhớ hắn từng học qua loại ngôn ngữ này chăng?
Hắn bắt chước Rhein, cúi đầu niệm câu nói kia, bằng tiếng Trung:
“Nhờ vào ân đức của ngài, ta thừa hưởng ngọn nguồn chi huyết, sự bất tử và lực lượng của nó.”
Đọc xong câu này, dường như có thứ gì đó khẽ khàng đụng chạm trái tim, nhưng cảm giác đó rất mờ nhạt, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Tịch Ca ngẩng đầu lên, hắn phát hiện Rhein đang nhìn mình chăm chú.
Rhein: “Ngươi hiểu được ta vừa nói gì? Ngươi biết loại ngôn ngữ này sao?”
Tịch Ca: “Hình như thế.”
Rhein: “…”
Tịch Ca: “…”
Hai người nhìn nhau một hồi.
Tịch Ca hàm hồ đáp: “Dù sao tôi cũng từng mất trí nhớ … ba lần.”
Rhein thở dài, tiếp tục nói: “Khi Nguyên Huyết nổi trên da, chứng tỏ ngươi đã bước thêm một bước vững chắc đến tước vị Nam tước. Chờ đến khi chúng nó…”
Rhein vươn tay giữa không trung, chỉ những vệt đỏ hỗn loạn xuất hiện trên ngực Tịch Ca.
“Trở thành đồ án hoàn chỉnh, ngươi chính là Nam tước.”
Tịch Ca: “Vậy mất bao lâu để huyết tộc phổ thông trở thành Nam tước?”
Rhein: “Dưới tình huống bình thường, phải trải qua 50 đến 100 năm.”
Tịch Ca tự hỏi: “Ừm… Từ khi cậu sơ ủng tôi đến giờ, hình như vào khoảng 20 đến 40 ngày.”
Rhein đột nhiên trầm mặc.
Tịch Ca cân nhắc: “Tính như vậy, tôi cảm thấy tương lai vô cùng xán lạn!”
Rhein trầm mặc thật lâu.
Tịch Ca lại kéo quần áo cúi đầu nhìn lồng ngực mình, hắn còn rất nhiều câu hỏi: “Vậy Tử tước thì sao? Bá tước thì sao? Và những tước vị bên trên nữa, ngực của bọn họ cũng có vết máu chứ?”
Rhein kiên cường nói tiếp: “… Gần như là vậy. Nhưng màu sắc khác nhau, nông sâu khác nhau.”
Tịch Ca: “A?”
Rhein: “Nói đơn giản, vết máu của Nam tước như dùng bút vẽ, vết máu của Tử tước giống hình xăm, vết máu của Bá tước là vết sẹo nhợt nhạt, vết máu của Hầu tước lại tựa như một dấu ấn rơi trên ngực. Đồng thời, màu sắc cũng sẽ dần biến hóa, nói chung là bắt đầu từ màu đỏ nhạt, càng lên cao thì càng đậm.”
Tịch Ca tính toán: “Thế còn Công tước và Thân Vương?”
Rhein: “Vết máu của Công tước và Thân vương không thay đổi nhiều lắm so với lúc trước, nhưng vết máu của Công tước sẽ từ màu đỏ biến thành màu tím, Thân Vương lại là màu đỏ sậm.”
Tịch Ca: “Ừm… cậu biết khá nhiều đấy, Bì Bì.”
Rhein trầm mặc một lát, tìm một cái cớ: “Đây cũng không phải là bí mật gì.”
Tịch Ca nghĩ cũng đúng, nếu huyết tộc có trường học, thì đây chắc chắn là câu hỏi trong bài thi chuyển cấp của trẻ mẫu giáo, hơn nữa còn là câu hỏi lấy điểm.
“Khoan đã, không đúng!” Tịch Ca đột nhiên nói.
“Không đúng cái gì?” Rhein hỏi.
“Lúc trước tôi thay quần áo giúp cậu, không hề phát hiện vết máu trên ngực cậu, hoàn toàn sạch sẽ.” Tịch Ca nói.
“Ngươi thay quần áo cho ta khi nào?” Rhein hỏi.
“Vào đêm cậu cắn tôi rồi phát sốt đó, thế nào, cậu không nhớ?” Tịch Ca buồn bực.
Rhein không nói nên lời, càng không biết đáp lại như thế nào. Lát sau, cậu quyết định làm bộ như chưa nghe thấy gì: “Dưới tình huống bình thường, chỉ khi sử dụng năng lượng máu, trên ngực mới hiện lên vết tích của Nguyên Huyết.”
“Thế tình huống hiện tại là sao?” Tịch Ca.
“Trong giai đoạn đột phá, năng lượng trong máu không ổn định, một khi tăng vọt, nó sẽ kích thích Nguyên Huyết hiện ra.” Rhein giải thích.
“Thì ra là thế, tôi hiểu được đại khái rồi.” Tịch Ca cẩn thận ngẫm nghĩ, bỗng nhiên chớp mắt nhìn về phía ngực Rhein, “Cái kia, Bì Bì, tôi…”
Rhein: “Không được.”
Phòng khách rất yên tĩnh, hai người trầm mặc đối diện nhau.
Tịch Ca: “Tôi chưa nói gì hết.”
Rhein: “Ta biết ngươi muốn nói gì.”
Tịch Ca không tin: “A? Vậy tôi định nói gì nào?”
Rhein lạnh lùng nói: “Ta sẽ không cho ngươi xem vết máu trên ngực ta.”
Đờ, thật sự biết tôi muốn nói gì à…
Tịch Ca bất mãn đáp: “Sao lại không cho tôi xem… Tôi chỉ là muốn biết hoa văn xuất hiện trên ngực tôi sẽ trông như thế nào thôi mà.”
Rhein: “Vết máu Nguyên Huyết trên ngực mỗi huyết tộc không giống nhau. Nguyên Huyết tạo ra đồ án dựa trên dị năng thiên phú.”
Tịch Ca tự hỏi một chút: “Vết máu trên ngực cậu thì thế nào? Hình giọt nước? Hình vệt nước? Hay hình gợn sóng?”
Rhein: “…”
Bầu không khí trầm mặc.
Trầm mặc đến nỗi dường như có chút đáng sợ.
Tịch Ca ý thức được điều gì đó bất thường, hắn liếc mắt nhìn Rhein một cái.
Thanh niên tóc bạch kim ngồi ở đối diện mím chặt môi, sắc mặt nặng nề đến đáng sợ, tựa hồ giây sau sẽ uất ức mà chảy nước mắt.
Hình như Bì Bì tức giận?
Bì Bì không thích chủ đề này ư?
Mặc dù không hiểu tại sao Rhein lại tức giận, Tịch Ca vẫn rất có mắt nhìn mà chuyển chủ đề: “Vết máu của tôi trông như thế nào? Tôi có thể xem trước được không? Không hài lòng sẽ được chỉnh sửa chứ?”
Rhein thở dài.
Đây cũng chẳng phải đề nghị gì quá đáng, nhưng cậu lại không được tự nhiên.
Từ khi Tịch Ca để trần đứng trước mặt cậu, cậu đã cảm thấy có điểm là lạ.
Rhein rơi vào ảo não, cũng có chút chán ghét bản thân.
Mỗi ngày cậu đều tự dặn lòng mình: Ta đối với hậu duệ chỉ có tình thân thuần khiết! Nhưng theo thời gian, cậu lại phát hiện tình thân của mình cũng chẳng phải thuần khiết gì cho cam.
Hỡi Cain…
Rhein thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, mang theo một tia cam chịu, đặt tay lên vị trí trái tim của Tịch Ca.
Cậu nói:
“Ngươi không thể thay đổi đồ án, nhưng nếu ngươi muốn nhìn thấy trạng thái hoàn chỉnh của vết máu Nguyên Huyết…”
Rhein đang muốn vận dụng năng lượng máu, bỗng nhiên cảm nhận được người thứ ba xuất hiện.
Tịch Ca cũng nhận ra điều đó.
Bọn họ cùng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ sát đất ngoài đại sảnh.
Bên ngoài cửa sổ, Lý Lập Phương ngập ngừng, nhìn bọn họ.
Không khí rất kỳ quái.
Rhein ngồi ở đối diện bỗng biến đâu mất tăm.
Tịch Ca bình tĩnh nhìn Lý Lập Phương bên ngoài, nói: “Cậu đừng hiểu lầm.”
Lý Lập Phương nghiêm mặt nói: “BOSS yên tâm, tôi chẳng biết gì cả, tôi chẳng thấy gì cả.”
Tịch Ca: “…” Cứ cảm thấy cậu thật sự đã hiểu lầm gì đó.
Nhưng loại chuyện này càng giải thích thì càng rối, Tịch Ca sờ sờ mũi, dứt khoát buông tha cái chủ đề này, đứng dậy mở cửa cho Lý Lập Phương.
Lý Lập Phương đi vào từ cửa chính.
Cậu ta thật sự không hề quan tâm đến chuyện của Tịch Ca và Rhein, cũng không kinh ngạc lắm, dù sao xem livestream hôm qua có thể nhìn ra hai người này GAY đến cỡ nào.
Thành thật mà nói, ở cái thời đại mà chỉ có động vật lông xù mới sờ sờ được cái đuôi top search, nam nam gay nhau đã lỗi thời rồi, miễn là BOSS không nợ tiền lương, cậu ta có yêu ai cũng được tất…
Cậu trực tiếp nói chính sự: “Đêm qua, có vài tên hacker muốn tấn công máy tính của tôi, tôi phản trinh sát, phát hiện địa chỉ IP của bọn họ khá kỳ lạ, nên tỉ mỉ phân tích kỹ càng một lượt, sau đó tính ra một khu vực…”
Cậu ta đưa khu vực mà mình đã tính ra cho Tịch Ca xem.
Tịch Ca nhìn thoáng qua, cảm thấy địa chỉ này hơi quen mắt, sau đó hắn lại đối chiếu với địa chỉ mà Khổng Thạch cho mình: “Ừm, hai vị trí này có phải sát ngay bên cạnh nhau?”
Lý Lập Phương mở bản đồ, kiểm tra một lượt: “Cách nhau chỉ 1000 mét.”
Tịch Ca: “Nói cách khác…”
Khổng Thạch: “Các cậu đang nói đến thế giới Hắc Ám ư? Tôi biết, đến hỏi tôi đi!”
Hai người cùng nhìn về phía Khổng Thạch không biết từ đâu chui ra.
Tịch Ca: “Sao anh lại tới đây?”
Khổng Thạch: “Tôi đang trên đường đến quán trà sữa, ngang qua đây nên thuận tiện vào xem.”
Tịch Ca nghi ngờ: “Nay bảo vệ tiểu khu làm việc thiếu chuyên nghiệp vậy à? Sao chẳng có ai gọi cho tôi báo anh đến.”
Khổng Thạch muốn nói lại thôi: “Thật ra bảo vệ ở tiểu khu này rất lợi hại, có điều chắc bọn họ tưởng tôi là vật nuôi ở đây…”
Tịch Ca: “Vậy là, anh biến thành chim để lẻn vào?”
Khổng Thạch cam chịu.
Tịch Ca và Lý Lập Phương cùng cạn lời, nước đi này quá 6!
Tịch Ca bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, mình có nên qua chào hỏi bảo vệ một chuyến không, nói bọn họ đề phòng các loài động vật đáng ngờ thừa nước đục thả câu, chạy vào tiểu khu làm loạn…
Hai người đều không nói lời nào.
Khổng Thạch nhìn Tịch Ca, lại nhìn Lý Lập Phương, chủ động phá vỡ sự im lặng, tích cực bắt chuyện: “Các cậu muốn biết tin tức của thế giới Hắc Ám hả, chỗ tôi cũng vừa nghe được một tin: có vẻ đợt khảo hạch lần này đã xảy ra chuyện gì đó trái với luật, ba nhà sáng lập giận tím mặt, đang điều tra các giám khảo, nghe bảo làm rất mạnh tay, thậm chí còn yêu cầu giám khảo thể hiện dị năng của mình.”
Tịch Ca và Lý Lập Phương liếc nhau, nhớ tới vụ livestream.
Lý Lập Phương nhỏ giọng: “Động tác nhanh thật.”
Tịch Ca cũng nhỏ giọng nói: “Dù sao, chẳng ai ngờ nhân vật phản diện lại lắm miệng như thế…”
Khổng Thạch: “Các cậu đang nói gì đó?”
Hai người: “Không có gì.”
Khổng Thạch cảm thấy mình lại bị cho ra rìa.
Nhưng hắn chỉ ủ rũ trong chốc lát, lại lập tức lên tinh thần, chờ mong hỏi Tịch Ca: “Vậy, chừng nào cậu đến ‘ảnh ngược’ để tiếp nhiệm vụ?”
Do bị thương nặng trong cuộc chiến ngày hôm qua, Tịch Ca quyết định tạm hoãn việc đăng ký gia nhập thế giới Hắc Ám, huống chi hắn cũng không định đánh đấm cả đời: “Còn phải lên lớp nữa, cuối tuần rồi nói.”
Đối phương bày ra vẻ mặt kiên quyết, dường như không thể bị thuyết phục…
Khổng Thạch nhẩm tính, thầm nghĩ phải thắt lưng buộc bụng thôi, số điểm còn lại chỉ có thể chống đỡ thêm một tuần.
Vì thế hắn đem ánh mắt chuyển sang Lý Lập Phương, gần đây hắn mới biết đối phương là thuật sư luyện kim.
Tịch Ca không sử dụng lông chim của hắn, trong tay hắn vẫn còn sợi lông cuối cùng, hắn có thể kiểm tra thêm một người rồi dẫn người đó vào thế giới Hắc Ám.
Hắn lấy ra chiếc lông đuôi có đốm trắng ở chính giữa, ôm ấp chờ mong nhìn Lý Lập Phương nói: “Bạn học Lý, tôi…”
Lý Lập Phương: “Không.”
Khổng Thạch kinh ngạc hỏi: “Tôi còn chưa nói gì mà?”
Lý Lập Phương: “Nhất quyết không.”
Khổng Thạch vẫn chưa từ bỏ: “Thật ra tôi định hỏi cậu có muốn kiểm tra năng lực một chút không. Cho dù cậu không muốn gia nhập thế giới Hắc Ám, nhưng cũng nên tìm hiểu kỹ về tình trạng năng lực của mình chứ, lại nói, chỉ cần cậu vượt qua bài kiểm tra, ở thế giới Hắc Ám có vô số nguyên liệu luyện kim cho cậu tha hồ sử dụng…”
Lý Lập Phương lạnh lùng nói: “Nhất quyết nhất quyết không!”
Anh có bị ngốc không đấy?
Anh cho rằng sau khi xem livestream ngày hôm qua, tôi vẫn còn muốn gia nhập thế giới Hắc Ám ư?
Nằm mơ!
Tôi vất vả đi học nhiều năm như vậy, tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi, là vì muốn mua nhà thủ đô, trở thành chuyên gia IT nổi tiếng, mới không đâm đầu vào cái thế giới Hắc Ám gì đó, rồi bị đánh thành đầu heo đâu!
Chú thích:
(1) Nguyên Huyết – Nguyên: nguồn gốc, huyết: máu, nói nôm na là máu gốc, loại nguyên bản nhất. không pha tạp với những loại máu khác.
Thời tiết vừa đẹp, Tịch Ca mặc sơ mi, ăn bát chè mè đen nóng hôi hổi, hỏi Rhein: “Sao trên ngực tôi lại có cái này? Chẳng lẽ lúc tôi ngủ cậu dùng bút đỏ vẽ…”
Rhein giật giật khóe miệng: “Vì sao ta phải làm chuyện đó?”
Tịch Ca suy nghĩ sâu xa: “Thật ra tôi cũng không biết, có lẽ là chơi vui?”
Rhein: “Vui chỗ nào?”
Tịch Ca buồn bực: “Không vui sao? Nếu không phải do hôm qua quá mệt, tôi đã giành trước làm vậy với cậu rồi. Hai người đàn ông ngủ cùng một cái giường rất nhàm chán, đương nhiên phải vận động trước khi ngủ, nói chuyện phiếm, đánh bài, vật tay, cái nào cũng hấp dẫn.”
Rhein: “…”
Cậu rốt cuộc đã ý thức được, tư duy của mình và Tịch Ca có bao nhiêu khác biệt.
Có lẽ đây không chỉ là khác biệt giữa phương Đông và phương Tây, còn là khác biệt giữa bậc cha chú và hậu duệ.
Cậu kiên nhẫn giải thích: “Đêm qua chúng ta đều ngủ rất say, ta không có cởi quần áo của ngươi, cũng không vẽ lung tung lên ngực ngươi.”
Tịch Ca bĩu môi.
Thành thật mà nói, hắn có hơi chút thất vọng, hắn vốn đang rất chờ mong các loại vận động trước khi ngủ cùng Bì Bì.
Hắn cúi đầu lần nữa, dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc lên ngực mình: “Vậy thứ này từ đâu mà ra?”
Rhein nhìn thoáng qua ngực Tịch Ca, chợt vội thu hồi tầm mắt: “Đó là minh chứng cho năng lượng trong máu của ngươi.”
Tịch Ca: “Hửm?”
Hắn tạm thời bỏ qua vận động trước khi đi ngủ, lòng hiếu kỳ lại bị khơi dậy: “Có ý gì?”
Rhein đổi tư thế, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cậu nói: “Lần trước ta đã nói với ngươi, cấp bậc huyết tộc chia thành Công Hầu Bá Tử Nam, trên Công tước phía trên có Thân Vương, dưới Nam tước là huyết tộc phổ thông. Theo thời gian hoặc là thông qua săn mồi, huyết tộc phổ thông có thể tấn chức lên Nam tước, trên ngực bọn họ sẽ xuất hiện dấu vết mờ, đó là dấu vết của Nguyên Huyết (1).”
Tịch Ca chú ý tới từ mới: “Nguyên Huyết?”
Rhein: “Ngọn nguồn chi huyết.” Cậu bắt đầu giải thích, “Thuỷ tổ Cain dùng máu của mình tạo ra đời thứ hai, đời thứ hai lại tạo ra đời thứ ba bằng cách sơ ủng. Từ đời thứ ba, huyết mạch của thuỷ tổ càng ngày càng loãng, năng lực của huyết tộc càng ngày càng yếu. Sau khi phát hiện ra điểm này, để ghi nhớ ân đức của huyết tộc, huyết tộc có cấp bậc đã lấy một cái tên khác để chỉ máu trong cơ thể mình, Nguyên Huyết.”
Cậu lại cúi đầu, dùng tiếng Do Thái nói:
“Nhờ vào ân đức của ngài, ta thừa hưởng ngọn nguồn chi huyết, sự bất tử và lực lượng của nó.”
Tịch Ca phát hiện mình hiểu được những gì Rhein nói!
Nhưng hắn chỉ kinh ngạc trong chớp mắt liền chấp nhận sự thật này, dù sao hắn mất trí nhớ không biết bao nhiêu lần, có lẽ trước khi mất trí nhớ hắn từng học qua loại ngôn ngữ này chăng?
Hắn bắt chước Rhein, cúi đầu niệm câu nói kia, bằng tiếng Trung:
“Nhờ vào ân đức của ngài, ta thừa hưởng ngọn nguồn chi huyết, sự bất tử và lực lượng của nó.”
Đọc xong câu này, dường như có thứ gì đó khẽ khàng đụng chạm trái tim, nhưng cảm giác đó rất mờ nhạt, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Tịch Ca ngẩng đầu lên, hắn phát hiện Rhein đang nhìn mình chăm chú.
Rhein: “Ngươi hiểu được ta vừa nói gì? Ngươi biết loại ngôn ngữ này sao?”
Tịch Ca: “Hình như thế.”
Rhein: “…”
Tịch Ca: “…”
Hai người nhìn nhau một hồi.
Tịch Ca hàm hồ đáp: “Dù sao tôi cũng từng mất trí nhớ … ba lần.”
Rhein thở dài, tiếp tục nói: “Khi Nguyên Huyết nổi trên da, chứng tỏ ngươi đã bước thêm một bước vững chắc đến tước vị Nam tước. Chờ đến khi chúng nó…”
Rhein vươn tay giữa không trung, chỉ những vệt đỏ hỗn loạn xuất hiện trên ngực Tịch Ca.
“Trở thành đồ án hoàn chỉnh, ngươi chính là Nam tước.”
Tịch Ca: “Vậy mất bao lâu để huyết tộc phổ thông trở thành Nam tước?”
Rhein: “Dưới tình huống bình thường, phải trải qua 50 đến 100 năm.”
Tịch Ca tự hỏi: “Ừm… Từ khi cậu sơ ủng tôi đến giờ, hình như vào khoảng 20 đến 40 ngày.”
Rhein đột nhiên trầm mặc.
Tịch Ca cân nhắc: “Tính như vậy, tôi cảm thấy tương lai vô cùng xán lạn!”
Rhein trầm mặc thật lâu.
Tịch Ca lại kéo quần áo cúi đầu nhìn lồng ngực mình, hắn còn rất nhiều câu hỏi: “Vậy Tử tước thì sao? Bá tước thì sao? Và những tước vị bên trên nữa, ngực của bọn họ cũng có vết máu chứ?”
Rhein kiên cường nói tiếp: “… Gần như là vậy. Nhưng màu sắc khác nhau, nông sâu khác nhau.”
Tịch Ca: “A?”
Rhein: “Nói đơn giản, vết máu của Nam tước như dùng bút vẽ, vết máu của Tử tước giống hình xăm, vết máu của Bá tước là vết sẹo nhợt nhạt, vết máu của Hầu tước lại tựa như một dấu ấn rơi trên ngực. Đồng thời, màu sắc cũng sẽ dần biến hóa, nói chung là bắt đầu từ màu đỏ nhạt, càng lên cao thì càng đậm.”
Tịch Ca tính toán: “Thế còn Công tước và Thân Vương?”
Rhein: “Vết máu của Công tước và Thân vương không thay đổi nhiều lắm so với lúc trước, nhưng vết máu của Công tước sẽ từ màu đỏ biến thành màu tím, Thân Vương lại là màu đỏ sậm.”
Tịch Ca: “Ừm… cậu biết khá nhiều đấy, Bì Bì.”
Rhein trầm mặc một lát, tìm một cái cớ: “Đây cũng không phải là bí mật gì.”
Tịch Ca nghĩ cũng đúng, nếu huyết tộc có trường học, thì đây chắc chắn là câu hỏi trong bài thi chuyển cấp của trẻ mẫu giáo, hơn nữa còn là câu hỏi lấy điểm.
“Khoan đã, không đúng!” Tịch Ca đột nhiên nói.
“Không đúng cái gì?” Rhein hỏi.
“Lúc trước tôi thay quần áo giúp cậu, không hề phát hiện vết máu trên ngực cậu, hoàn toàn sạch sẽ.” Tịch Ca nói.
“Ngươi thay quần áo cho ta khi nào?” Rhein hỏi.
“Vào đêm cậu cắn tôi rồi phát sốt đó, thế nào, cậu không nhớ?” Tịch Ca buồn bực.
Rhein không nói nên lời, càng không biết đáp lại như thế nào. Lát sau, cậu quyết định làm bộ như chưa nghe thấy gì: “Dưới tình huống bình thường, chỉ khi sử dụng năng lượng máu, trên ngực mới hiện lên vết tích của Nguyên Huyết.”
“Thế tình huống hiện tại là sao?” Tịch Ca.
“Trong giai đoạn đột phá, năng lượng trong máu không ổn định, một khi tăng vọt, nó sẽ kích thích Nguyên Huyết hiện ra.” Rhein giải thích.
“Thì ra là thế, tôi hiểu được đại khái rồi.” Tịch Ca cẩn thận ngẫm nghĩ, bỗng nhiên chớp mắt nhìn về phía ngực Rhein, “Cái kia, Bì Bì, tôi…”
Rhein: “Không được.”
Phòng khách rất yên tĩnh, hai người trầm mặc đối diện nhau.
Tịch Ca: “Tôi chưa nói gì hết.”
Rhein: “Ta biết ngươi muốn nói gì.”
Tịch Ca không tin: “A? Vậy tôi định nói gì nào?”
Rhein lạnh lùng nói: “Ta sẽ không cho ngươi xem vết máu trên ngực ta.”
Đờ, thật sự biết tôi muốn nói gì à…
Tịch Ca bất mãn đáp: “Sao lại không cho tôi xem… Tôi chỉ là muốn biết hoa văn xuất hiện trên ngực tôi sẽ trông như thế nào thôi mà.”
Rhein: “Vết máu Nguyên Huyết trên ngực mỗi huyết tộc không giống nhau. Nguyên Huyết tạo ra đồ án dựa trên dị năng thiên phú.”
Tịch Ca tự hỏi một chút: “Vết máu trên ngực cậu thì thế nào? Hình giọt nước? Hình vệt nước? Hay hình gợn sóng?”
Rhein: “…”
Bầu không khí trầm mặc.
Trầm mặc đến nỗi dường như có chút đáng sợ.
Tịch Ca ý thức được điều gì đó bất thường, hắn liếc mắt nhìn Rhein một cái.
Thanh niên tóc bạch kim ngồi ở đối diện mím chặt môi, sắc mặt nặng nề đến đáng sợ, tựa hồ giây sau sẽ uất ức mà chảy nước mắt.
Hình như Bì Bì tức giận?
Bì Bì không thích chủ đề này ư?
Mặc dù không hiểu tại sao Rhein lại tức giận, Tịch Ca vẫn rất có mắt nhìn mà chuyển chủ đề: “Vết máu của tôi trông như thế nào? Tôi có thể xem trước được không? Không hài lòng sẽ được chỉnh sửa chứ?”
Rhein thở dài.
Đây cũng chẳng phải đề nghị gì quá đáng, nhưng cậu lại không được tự nhiên.
Từ khi Tịch Ca để trần đứng trước mặt cậu, cậu đã cảm thấy có điểm là lạ.
Rhein rơi vào ảo não, cũng có chút chán ghét bản thân.
Mỗi ngày cậu đều tự dặn lòng mình: Ta đối với hậu duệ chỉ có tình thân thuần khiết! Nhưng theo thời gian, cậu lại phát hiện tình thân của mình cũng chẳng phải thuần khiết gì cho cam.
Hỡi Cain…
Rhein thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, mang theo một tia cam chịu, đặt tay lên vị trí trái tim của Tịch Ca.
Cậu nói:
“Ngươi không thể thay đổi đồ án, nhưng nếu ngươi muốn nhìn thấy trạng thái hoàn chỉnh của vết máu Nguyên Huyết…”
Rhein đang muốn vận dụng năng lượng máu, bỗng nhiên cảm nhận được người thứ ba xuất hiện.
Tịch Ca cũng nhận ra điều đó.
Bọn họ cùng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ sát đất ngoài đại sảnh.
Bên ngoài cửa sổ, Lý Lập Phương ngập ngừng, nhìn bọn họ.
Không khí rất kỳ quái.
Rhein ngồi ở đối diện bỗng biến đâu mất tăm.
Tịch Ca bình tĩnh nhìn Lý Lập Phương bên ngoài, nói: “Cậu đừng hiểu lầm.”
Lý Lập Phương nghiêm mặt nói: “BOSS yên tâm, tôi chẳng biết gì cả, tôi chẳng thấy gì cả.”
Tịch Ca: “…” Cứ cảm thấy cậu thật sự đã hiểu lầm gì đó.
Nhưng loại chuyện này càng giải thích thì càng rối, Tịch Ca sờ sờ mũi, dứt khoát buông tha cái chủ đề này, đứng dậy mở cửa cho Lý Lập Phương.
Lý Lập Phương đi vào từ cửa chính.
Cậu ta thật sự không hề quan tâm đến chuyện của Tịch Ca và Rhein, cũng không kinh ngạc lắm, dù sao xem livestream hôm qua có thể nhìn ra hai người này GAY đến cỡ nào.
Thành thật mà nói, ở cái thời đại mà chỉ có động vật lông xù mới sờ sờ được cái đuôi top search, nam nam gay nhau đã lỗi thời rồi, miễn là BOSS không nợ tiền lương, cậu ta có yêu ai cũng được tất…
Cậu trực tiếp nói chính sự: “Đêm qua, có vài tên hacker muốn tấn công máy tính của tôi, tôi phản trinh sát, phát hiện địa chỉ IP của bọn họ khá kỳ lạ, nên tỉ mỉ phân tích kỹ càng một lượt, sau đó tính ra một khu vực…”
Cậu ta đưa khu vực mà mình đã tính ra cho Tịch Ca xem.
Tịch Ca nhìn thoáng qua, cảm thấy địa chỉ này hơi quen mắt, sau đó hắn lại đối chiếu với địa chỉ mà Khổng Thạch cho mình: “Ừm, hai vị trí này có phải sát ngay bên cạnh nhau?”
Lý Lập Phương mở bản đồ, kiểm tra một lượt: “Cách nhau chỉ 1000 mét.”
Tịch Ca: “Nói cách khác…”
Khổng Thạch: “Các cậu đang nói đến thế giới Hắc Ám ư? Tôi biết, đến hỏi tôi đi!”
Hai người cùng nhìn về phía Khổng Thạch không biết từ đâu chui ra.
Tịch Ca: “Sao anh lại tới đây?”
Khổng Thạch: “Tôi đang trên đường đến quán trà sữa, ngang qua đây nên thuận tiện vào xem.”
Tịch Ca nghi ngờ: “Nay bảo vệ tiểu khu làm việc thiếu chuyên nghiệp vậy à? Sao chẳng có ai gọi cho tôi báo anh đến.”
Khổng Thạch muốn nói lại thôi: “Thật ra bảo vệ ở tiểu khu này rất lợi hại, có điều chắc bọn họ tưởng tôi là vật nuôi ở đây…”
Tịch Ca: “Vậy là, anh biến thành chim để lẻn vào?”
Khổng Thạch cam chịu.
Tịch Ca và Lý Lập Phương cùng cạn lời, nước đi này quá 6!
Tịch Ca bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, mình có nên qua chào hỏi bảo vệ một chuyến không, nói bọn họ đề phòng các loài động vật đáng ngờ thừa nước đục thả câu, chạy vào tiểu khu làm loạn…
Hai người đều không nói lời nào.
Khổng Thạch nhìn Tịch Ca, lại nhìn Lý Lập Phương, chủ động phá vỡ sự im lặng, tích cực bắt chuyện: “Các cậu muốn biết tin tức của thế giới Hắc Ám hả, chỗ tôi cũng vừa nghe được một tin: có vẻ đợt khảo hạch lần này đã xảy ra chuyện gì đó trái với luật, ba nhà sáng lập giận tím mặt, đang điều tra các giám khảo, nghe bảo làm rất mạnh tay, thậm chí còn yêu cầu giám khảo thể hiện dị năng của mình.”
Tịch Ca và Lý Lập Phương liếc nhau, nhớ tới vụ livestream.
Lý Lập Phương nhỏ giọng: “Động tác nhanh thật.”
Tịch Ca cũng nhỏ giọng nói: “Dù sao, chẳng ai ngờ nhân vật phản diện lại lắm miệng như thế…”
Khổng Thạch: “Các cậu đang nói gì đó?”
Hai người: “Không có gì.”
Khổng Thạch cảm thấy mình lại bị cho ra rìa.
Nhưng hắn chỉ ủ rũ trong chốc lát, lại lập tức lên tinh thần, chờ mong hỏi Tịch Ca: “Vậy, chừng nào cậu đến ‘ảnh ngược’ để tiếp nhiệm vụ?”
Do bị thương nặng trong cuộc chiến ngày hôm qua, Tịch Ca quyết định tạm hoãn việc đăng ký gia nhập thế giới Hắc Ám, huống chi hắn cũng không định đánh đấm cả đời: “Còn phải lên lớp nữa, cuối tuần rồi nói.”
Đối phương bày ra vẻ mặt kiên quyết, dường như không thể bị thuyết phục…
Khổng Thạch nhẩm tính, thầm nghĩ phải thắt lưng buộc bụng thôi, số điểm còn lại chỉ có thể chống đỡ thêm một tuần.
Vì thế hắn đem ánh mắt chuyển sang Lý Lập Phương, gần đây hắn mới biết đối phương là thuật sư luyện kim.
Tịch Ca không sử dụng lông chim của hắn, trong tay hắn vẫn còn sợi lông cuối cùng, hắn có thể kiểm tra thêm một người rồi dẫn người đó vào thế giới Hắc Ám.
Hắn lấy ra chiếc lông đuôi có đốm trắng ở chính giữa, ôm ấp chờ mong nhìn Lý Lập Phương nói: “Bạn học Lý, tôi…”
Lý Lập Phương: “Không.”
Khổng Thạch kinh ngạc hỏi: “Tôi còn chưa nói gì mà?”
Lý Lập Phương: “Nhất quyết không.”
Khổng Thạch vẫn chưa từ bỏ: “Thật ra tôi định hỏi cậu có muốn kiểm tra năng lực một chút không. Cho dù cậu không muốn gia nhập thế giới Hắc Ám, nhưng cũng nên tìm hiểu kỹ về tình trạng năng lực của mình chứ, lại nói, chỉ cần cậu vượt qua bài kiểm tra, ở thế giới Hắc Ám có vô số nguyên liệu luyện kim cho cậu tha hồ sử dụng…”
Lý Lập Phương lạnh lùng nói: “Nhất quyết nhất quyết không!”
Anh có bị ngốc không đấy?
Anh cho rằng sau khi xem livestream ngày hôm qua, tôi vẫn còn muốn gia nhập thế giới Hắc Ám ư?
Nằm mơ!
Tôi vất vả đi học nhiều năm như vậy, tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi, là vì muốn mua nhà thủ đô, trở thành chuyên gia IT nổi tiếng, mới không đâm đầu vào cái thế giới Hắc Ám gì đó, rồi bị đánh thành đầu heo đâu!
Chú thích:
(1) Nguyên Huyết – Nguyên: nguồn gốc, huyết: máu, nói nôm na là máu gốc, loại nguyên bản nhất. không pha tạp với những loại máu khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.