Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 17

Niếp Kiển Tù Đoàn

20/02/2014

Trong bóng tối, phảng phất có thở dài lặng lẽ từ bên đôi môi đỏ mọng, nhất thời không khí thật quyến rũ.

Ta đột nhiên thức tỉnh, gió đêm quất vào mặt, mát mẻ thích ý.

Mặc dù ánh mắt quấn băng gạc, nhưng ta rõ ràng nhớ được trước khi đi ngủ đã đóng cửa sổ, vì sao lại có gió đêm quất vào mặt?

Chẳng lẽ mới vừa rồi thật sự có người đến?!

Nghĩ tới đây ta sợ hãi mồ hôi lạnh ướt lưng, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ.

Sẽ là ai chứ? Đây đã là ngày cuối cùng phải băng gạc, nửa tháng phòng bị đè nén, đã sắp có thể nhìn thấy ánh mặt trời, thời khắc trọng yếu như thế ngàn vạn lần đừng xảy ra cái gì không may nữa nha.

Ngày mai cởi bỏ băng gạc liền phải đi gặp Tư Mã Hiển Dương, phải nghĩ biện pháp từ chối cho bằng được, hoặc là đi ra ngoài làm loạn rồi thừa dịp bỏ chạy. Tư Mã Hiển Dương sau khi lợi dụng ta, vốn sẽ không giữ ta lại uống trà, hơn phân nửa sẽ ném ta cho La Yến Thanh hành hạ đủ kiểu. Nghĩ đến ánh mắt oán độc của La mỹ nữ, ta không khỏi rùng mình một cái.

“Mở mắt đi”, Trường Sinh vui vẻ nói.

Ta mở trừng hai mắt, ánh sáng đột nhiên ập vào sâu vào đôi con ngươi nên có chút chua xót, dần dần xuất hiện ít hình ảnh, ta thấy được Trường Sinh, thấy lão có tới bốn khuôn mặt, kế tiếp là hai, sau đó lại biến thành ba, cuối cùng hợp lại làm một khuôn mặt.

“Trường Sinh!”, ta kích động nói: “Ta chưa bao giờ phát hiện ra ông đẹp trai đến như vậy nha!”.

Trường Sinh thấy vậy không thể trách được, vuốt cằm, “Mấy ngày nay nghỉ ngơi sớm đi, không nên dùng mắt quá nhiều, vậy thì không cần lo ngại nữa”.

Đôi mắt à, tha thứ cho tao bây giờ mới phát hiện ra mày quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Không có mày, làm sao tao kiếm tiền?

Không có mày, làm sao tao nhìn mỹ nam đây?

Không có mày… Ách, chỗ này lược bớt vô số chữ trữ tình, dùng để biểu đạt niềm vui sướng của nữ chính sau khi hồi phục thị lực.

Thị vệ bên cạnh cung kính nói: “Mời Các chủ cùng thần y di giá đến Sự Đường”.

Xong rồi, nhìn được nên cao hứng quá, chuyện phải gặp Tư Mã Hiển Dương ta đã quên mất không còn một mống. Mấy ngày nay quanh mình đều là cao thủ giám sát ta, lâu như vậy cũng không trông thấy Hồng Đào, nhất định đã bị người của Triêu Thánh Môn áp chế, cũng không biết Diệp Vô Trần có biết ta đang ở chỗ này hay không, aiz, bất luận các huynh đệ có khả năng cao cường, kết quả vẫn là: Vào lúc nên dựa vào chính mình thì không thể trông cậy vào người khác. Tinh thần ta rung lên, lúc lão nương mù lòa cũng không có chuyện gì xảy ra, bây giờ ánh mắt cũng khá rồi, đại nạn không chết, tất có hậu phúc, tục ngữ luôn là có đạo lý, hắc hắc.

* * *

Sự Đường, phân đà Tô Châu Triêu Thánh Môn.

Cái gì mà Sự Đường cơ chứ, ta bĩu môi, không phải chính là đại sảnh sao, tất cả mọi người tụ lại một chỗ tám chuyện xì xào ta ta ngươi ngươi, hừ, Thượng Đế phù hộ các ngươi.

Lúc quẹo vào hành lang, mơ hồ từ trong đại điện lóe ra ánh xanh ánh vàng rực rỡ. Ta mới vừa hồi phục thị lực nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ vô cùng, nhưng mà… Con sư tử này thật sự là làm bằng bạch ngọc sao? Còn có cái cửa kia hình như là cũng dát vàng… Đây mà chỉ là một phân đà sao, so với cái thôn nhỏ của Thanh Phong Các thì khác xa một trời một vực, nhưng đó là vì ta tính toán tỉ mỉ thôi chứ không phải ta keo kiệt nha, tất cả những thứ này trông thì đẹp mà không dùng được thì mua làm gì phí tiền, tên Tư Mã Hiển Dương này, nên đổi quản gia đi thôi, aiz.

Ta giả bộ thanh cao vô cùng, tư thái hếch lỗ mũi đi vào đại sảnh, lúc đi ngang qua sư tử bạch ngọc ta đã cẩn thận xem xét, hình như là có thể bê đi được…

Hừ hừ, ai bảo các ngươi khoe khoang, hôm nào ta kêu Thảo Hoa tới trộm không còn một mống, khà khà.

Rốt cuộc đã bước vào sảnh chính, hơi thở khiến người ta bị áp bức đập vào mặt. Ta bước vào phía trong dưới đủ loại ánh mắt từ hai bên càn quét bắn tới, cô gái xinh đẹp đứng phía trước kia là ai vậy ta… A, là La mỹ nữ, ta nhất định phải đứng ở chỗ ả ta không với tay tới được, Thượng Đế phù hộ.



Xoay chuyển ánh mắt, cái người áo xanh xoay lưng lại đứng chắp tay kia là… Tư Mã Hiển Dương?

Nhịp tim đập của ta đột nhiên tăng tốc, bóng lưng màu xanh khí vũ hiên ngang không ai bì nổi, khí thế bức người không ngừng bắn ra, thế cho nên cả đại điện gần ba trăm người, không một ai dám phát ra tiếng động. Ách… Ta thật sự đã đùa bỡn tới người này sao? Không nhìn ra thế giới thật nhỏ a…

Chân ta như muốn nhũn ra, trong lòng đột nhiên tỏa ra chút ngạo khí, ta cũng là lão Đại chứ bộ, tại sao ta lại phải sợ hắn? Cho nên tiếp tục hếch lỗ mũi lên trời, học hỏi ngữ khí lười biếng của Dạ Kiếm Ly, “Ngươi tìm ta?”.

Tiếng hít vào của cả đại điện không dứt bên tai, ta thầm đắc ý, ngay cả khi có thể xảy ra hậu quả đáng sợ cũng không để ý.

Tư Mã Hiển Dương cười khẽ, giọng cười nhàn nhạt, cảm giác quen thuộc lại phát ra mãnh liệt, rốt cuộc người này là ai?!

Ta nhìn hắn chậm rãi xoay người, áo bào xanh thâm trầm, tóc đen búi lại dưới mũ quan.

Ngay giây phút ta nhìn thấy mặt người này, tiếng ta hít sâu vào còn vang dội hơn so với mấy trăm người mới vừa rồi.

Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, da thịt màu đồng nổi bật lên vẻ tuấn lãng cao ngạo, khí phách không che dấu chút nào lại càng tăng thêm mị lực rung động lòng người.

Đó là một người đẹp trai trong số những người đẹp trai.

Nhưng đó cũng không phải nguyên nhân ta đờ đẫn.

Trong thoáng chốc, ta nhớ lại thanh âm quen thuộc của anh ta, giai điệu từng đi cùng ta qua những đêm cô đơn tịch mịch, chỉ có một mình ta ngơ ngác đối mặt với vách tường.

Anh ta cười, nói: “Các chủ vì sao không nói lời nào?”.

Ta phản ứng trở lại, sau đó nhanh chóng lục lọi trên người một lúc lâu, lệ nóng cơ hồ đã dâng trào khóe mắt, móc ra bút máy hình con thỏ, kích động đến mức giọng nói cũng phát run, “Xin hỏi… Anh có thể ký tên cho tôi được không?”.

Tư Mã Hiển Dương sửng sốt, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

“Tôi là fan bự của anh đó nha!”, nhìn anh ta tựa hồ còn không kịp phản ứng, ta gấp đến mức nhảy nhảy lên. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, ta mở miệng quát um lên: “Lãng bôn… bôn bôn bôn bôn…”.

Tư Mã Hiển Dương ngơ ngác, không tự chủ được bật thốt lên: “Lãng lưu… lưu lưu lưu lưu lưu…”.

Chúng ta ngưng mắt nhìn đối phương, hợp thanh hát tiếp: “Vạn lý… đào đào… giang thủy… vĩnh bất hưu…”.[1]

Trong đại điện, tất cả mọi người đều u mê, chỉ có ta cùng Tư Mã Hiển Dương nhìn nhau thật lâu, trong mắt dấy lên thần thái chỉ có đối phương mới hiểu.

“Không ngờ… Anh còn sống, Tô Hà”.

Vẻ mặt Tư Mã Hiển Dương thiên biến vạn hóa, anh ta xông lên giữ lấy bờ vai của ta, cẩn thận chu đáo nhìn ta thật lâu, sau đó không biết phát ra tiếng của một người đang khóc hay là đang cười, nhưng ngay sau đó ôm ta thật chặt vào trong lồng ngực.

Mặc dù bị ôm chặt đến mức sắp ngạt chết, nhưng ta vẫn kích động đến mức không chịu được. Tình thế nghịch chuyển quá nhanh, đến bây giờ ta còn không thể tin được, kẻ tử thù đối đầu mà ta minh tranh ám đấu hai năm, hóa ra lại là một người ta từng thần tượng, kinh tài tuyệt diễm nhưng lam nhan bạc mệnh – Tô Hà!

Có chút nóng ấm ở khóe mắt chợt lóe rồi biến mất, năm năm rồi… Ta cứng nhắc túm lấy cổ áo Tư Mã Hiển Dương, rốt cuộc không phải chỉ có một mình ta phải không… Ta ngẩng đầu nhìn anh ta, lại thấy vẻ mặt anh ta đột nhiên khôi phục bình thường, nhẹ nhàng đẩy ta ra.

“Cô gái này là thế thân của Các chủ Thanh Phong Các, Các chủ chân chính của Thanh Phong Các há có thể dễ dàng bị bắt như vậy? Trong đây nhất định có chút hiểu lầm”. Anh ta bình tĩnh thoải mái như thể đúng rồi, lần lượt nhìn xuống từng cái miệng chữ O bên dưới, “Cô ấy là… Bạn bè cũ nhiều năm ta không gặp, muốn ôn chuyện, truyền lệnh ta, La tả sứ hộ tống thần y vào kinh, các ngươi lui ra đi”.

Ta kinh ngạc nhìn anh ta nói láo mặt không đổi sắc tim không nhảy thót, quả là…



“Người đâu, đưa Kỷ cô nương đi nghỉ ngơi”.

Người của Triêu Thánh Môn cuối cùng cũng ngậm miệng, nhưng mà thần sắc mập mờ, ta không khỏi đỏ mặt lên. Trong lúc lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến ánh mắt La Yến Thanh, trừ oán độc còn mang một tia căm hận… Đại tỷ à, ngươi đừng nói với ta là ngươi thầm mến Tư Mã Hiển Dương đó nha? Ta cho tới hôm nay mới nhìn thấy mặt anh ta a, mới vừa rồi là tại anh ta, không có liên quan tới ta nha!

Trong thoáng chốc, tỳ nữ dẫn đường đã đem ta tới trước một gian phòng, kính cẩn nói: “Đây là phòng ngủ của Môn chủ, mời cô nương theo nô tỳ đi tắm”.

Ta đã nhiều ngày nay không được tắm rửa, cho nên vui vẻ đi theo nàng vào bên trong.

Phía sau tấm bình phong, cánh hoa rơi lả tả, sương mù lượn lờ, ta ngẩng mặt lên ngâm toàn thân vào trong nước, hô, thoải mái thở dài, có thể tắm thì cuộc sống mới là cuộc sống đầy đủ trọn vẹn! Dĩ nhiên nếu như bên cạnh không có ai tới thăm thì sẽ tốt hơn…

Ta ngại ngùng nhìn các nàng, “Ngươi, các ngươi có thể xoay qua chỗ khác hay không”.

Một người trong đám tỳ nữ nói: “Môn chủ đã hạ lệnh, nô tỳ phải tận tâm hầu hạ cô nương”.

“Không cần, ta chỉ là tù binh”.

“Cô nương có điều không biết rồi”, một tỳ nữ khác đột nhiên cười mập mờ, “Đây là lần đầu tiên Môn chủ chấp thuận cho một cô gái bước vào phòng ngủ của ngài, ngay cả La tả sứ cũng chưa từng bước vào”.

Ta đột nhiên kịp nhận ra: “Không phải nói là nghỉ ngơi sao, tại sao lại phải mang ta tới phòng của anh ta?!”.

Hai tỳ nữ nhìn nhau cười một tiếng, vẻ mặt kia giống như là nói, hai người ở trước mắt bao nhiêu người nhìn cũng đã nhìn, ôm cũng đã ôm, lại còn xấu hổ cái gì nữa.

Ta lập tức nhảy ra khỏi mặt nước, bất chấp thân thể bị nhìn thấy hết sạch, cầm quần áo lên khoác lên trên người, hai tỳ nữ sợ hãi xông lên giúp ta thay quần áo, tay chân luống cuống, cuối cùng mới có thể mặc hết váy áo đã được chuẩn bị lên người ta. Quần áo cổ đại tay áo rất rộng, còn có thể che kín khuyết điểm của vóc người, nhưng mà bộ váy hoa lụa màu tím này tại sao lại… Ôm chặt như vậy? Vòng eo của ta…

Tỳ nữ cũng nhướn mày, do dự nói: “Cô nương, cái này…”.

“Không thích hợp”, ta nghiêm túc nói: “Ngươi giúp ta chuẩn bị một bộ quần áo, phải màu đen”.

Tỳ nữ kia nhận lệnh rời đi, khà khà, y phục màu đen nha, đương nhiên là để dễ dàng chuồn đi.

“Tham kiến Môn chủ”.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng tỳ nữ, trong lòng ta kinh hãi, Tư Mã Hiển Dương tới rồi! Cho nên nhanh chóng trốn ra phía sau bình phong, nháy mắt với một tỳ nữ khác, nói: “Nói ta không có ở đây!”.

“Cái này…”, tỳ nữ kia lúng túng nhìn ta.

Cô gái nhỏ này sao lại đần như vậy, ta khó chịu ló đầu ra, rõ ràng nhìn thấy Tư Mã Hiển Dương đã đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt lạnh nhạt như nước. Ta lập tức u mê.

“Ngươi lui xuống đi”.

“Dạ”, tỳ nữ lui ra.

Trái tim điên cuồng nhảy dựng lên, trên mặt bay lên hai rặng mây đỏ. Từ lúc mới vừa gặp mặt, ta vẫn muốn làm như vậy, nhưng vừa rồi nhiều người quá, ta không biết làm như vậy có thích hợp hay không, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt Tư Mã Hiển Dương hóa thành vẻ mặt Tô Hà, ta liền ức chế không kiềm được dục vọng cuồng nhiệt trong lòng.

“Anh…”, ta lại móc ra bút máy hình con thỏ, “Có thể ký tên cho tôi được không?!”.

Tư Mã Hiển Dương vốn có vẻ mặt mong đợi, đột nhiên sa sút tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook