Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 3: Ẩn Thế Cao Nhân Thạch Chuỳ

Mộc Hạ Trĩ Thủy

21/08/2021

Lỗ chân lông toàn thân Lạc Thi Vũ mở ra, trong đầu nàng ta hiện lên một cảm giác bí ẩn khó hiểu.

Như là thể hồ quán đỉnh, một số lĩnh ngộ mù mờ khó hiểu vào lúc này lập tức hiểu được!

Trúc Cơ, hoàn thành!

Trong con ngươi của nàng còn mang theo một chút vẻ hoang mang, nhìn vào vỏ dưa hấu trước mặt một chút, lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi.

Quả dưa hấu này ... chẳng những có linh khí, hơn nữa lại có thể có một chút đạo vận bám vào!

Thật khó có thể tin!

Đạo vận gọi là cái gì, đây là nền tảng của đại đạo, người tu tiên đột phá bình cảnh quan trọng nhất chính là dựa vào cảm ngộ đại đạo!

Nói tóm lại, đạo vận quả thực là rất hiếm được, tuy rằng bên trong dưa hấu khả năng chỉ có một chút mà thôi, nhưng vẫn có thể để cho Lạc Thi Vũ đột phá Trúc Cơ một cách dễ dàng!

Ánh mắt của Lạc Thi Vũ đã hoàn toàn thay đổi, gần như trở thành một fan hâm mộ của Lý Niệm Phàm.

Nàng ta vội vàng đứng lên, bái một bái cung kính đối với Lý Niệm Phàm nói: "Cảm tạ tiền bối ban dưa cho giúp ta đột phá Trúc Cơ!"

Xưng hô đã từ công tử biến thành tiền bối.

Tuy nhiên sắc mặt Lý Niệm Phàm lại tối sầm lại.

Nha đầu này có phải là choáng váng hay không, ăn dưa hấu không rụt rè chút nào không nói, bây giờ còn bắt đầu mở giọng chế giễu?

Ta chỉ là một phàm nhân, ngươi đột phá thì có liên quan cái rắm gì tới ta, còn cảm tạ ta ban dưa cho, chẳng lẽ là ăn dưa hấu của ta để cho ngươi đột phá?

Cái này giống như là một phú ông tài sản ức vạn nói cám ơn ta vì đã cho ta một số tiền vậy, vô cùng chối tai.

"Ta nói rồi, ta chỉ là một kẻ phàm nhân, quả dưa hấu này cũng chỉ là quả dưa hấu bình thường, cám ơn ta làm cái gì? Mà còn gọi ta là tiền bối, ta có già như vậy sao?" Lý Niệm Phàm không thể không có chút tức giận, giọng điệu không tốt.

Người tu tiên làm sao vậy, người tu tiên là có thể chà đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?

Nội tâm Lạc Thi Vũ hơi kinh hãi, trong mắt lóe lên một chút nghi hoặc, chính mình đây là chọc giận cao nhân rồi?

Nàng ta vội vàng suy nghĩ lại.

Đúng rồi, vị cao nhân này lấy thân phận là phàm nhân để ẩn cư ở nơi này, không phải là vì cảm ngộ cuộc sống thế gian mà làm việc khiêm tốn sao? Chính mình vừa rồi đùng một cái phá hỏng thân phận của hắn, hắn tự nhiên sẽ tức giận.

Chính mình thật sự là quá lỗ mãng a, không nên không nên!

Lạc Thi Vũ vội vàng thêm lời, nói lời xin lỗi: "Tiền ... công tử, thật xin lỗi, vừa rồi ta là nhất thời kích động cho nên mạo phạm."



Thái độ nha đầu này ngược lại là rất không tệ, xinh đẹp nhưng không cao ngạo, không có chút sự kiêu ngạo nào của người tu tiên.

Lý Niệm Phàm khoát tay áo, nói: "Được rồi, ta cũng không có để ở trong lòng."

Lạc Thi Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng ta cắn rằng, từ bên hông gỡ xuống ngọc bội của chính mình.

"Công tử, ngọc bội này là phụ thân tặng cho ta lúc ta trưởng thành, xem như đáp lại hôm nay ăn dưa hấu của ngươi đi."

Ngọc bội này vào tay ấm ẩm, trên đó khắc lấy hoa văn Phượng Hoàng, lóe ra hào quang lấp lánh, trông có vẻ không tầm thường.

Nha hoàn bên cạnh Lạc Thi Vũ khiếp sợ dùng tay che miệng, kéo Lạc Thi Vỗ vội kêu lên: "Tiểu thư, không được làm như vậy!"

Lý Niệm Phàm cũng bị sự hào phóng của cô nương này làm cho giật nảy cả mình, lắc đầu mở miệng nói: "Lạc cô nương, ngươi quá khách khí rồi, một quả dưa hấu mà thôi, không tính là cái gì, ngọc bội này của ngươi vẫn là thu về đi thôi."

Cầm lấy ngọc bội tốt như vậy tới đổi dưa hấu, trong nhà có điều kiện a, có mỏ sao?

"Đại Hắc, đi ra ăn dưa!" Lý Niệm Phàm hướng hậu viện hô to.

Chẳng mấy chốc, Đại Hắc đã lao ra, nhìn vào dưa hấu mà giữ lấy nước miếng.

Lúc bình thường nó đều ở hậu viện chăm sóc ruộng đồng, nơi này dù sao cũng là rừng núi, tuy rằng Lý Niệm Phàm chưa từng gặp dã thú tập kích, nhưng phòng bị vẫn là không thể thiếu.

Lý Niệm Phàm thuận tay ném dưa hấu còn lại vào trên mặt đất, cười nói: "Trông cái dáng tham ăn của ngươi này, ăn đi."

Răng rắc răng rắc!

Đại Hắc tuyệt không tỏ vẻ, cả khuôn mặt chó đều vùi vào bên trong dưa hấu, ngay cả vỏ dưa hấu cũng nuốt luôn.

Lạc Thi Vũ mở to hai mắt mà nhìn, nhịn không được nói: "Công tử, cái này cũng quá lãng phí a!"

Đây chính là dưa hấu ẩn chứa đạo vận, giá trị thậm chí còn vượt qua cả linh quả, cứ như vậy ném cho một con chó ăn?

Hơn nữa nàng ta nhìn chằm chằm vào Đại Hắc, liên tục xác nhận, con chó này chính là một con chó rất bình thường ở nhân gian!

Nếu như để cho người tu tiên khác biết, sợ rằng sẽ bị kích động tới nôn ra máu, người tu tiên không bằng một con chó!

Hô, nghĩ không ra cô nương nhà giàu này lại biết tiết kiệm như vậy a.

Hảo cảm của Lý Niệm Phàm đối với Lạc Thi Vũ cũng tăng lên nhiều, cười nói: "Dưa hấu mà thôi, nơi này còn nhiều, rất nhiều, hơn nữa cho Đại Hắc ăn cũng không tính là lãng phí."

Khóe miệng Lạc Thi Vũ giật một cái, thở dài nói: "Công tử nói cực phải."

Là tự lấy chính mình ra soi, loại dưa hấu này đối với cao nhân ẩn thế mà nói thì tự nhiên không tính là gì.



Đồng thời, nàng ta càng tăng lên lòng kết giao, bất kể như thế nào, nếu như có thể kết một thiện duyên này thì chính là phúc phận lớn bằng trời đối với mình.

Lạc Thi Vũ đưa ngọc bội tới, khuyên nhủ: "Công tử mặc dù thân ở trong núi rừng cũng khó tránh khỏi gặp phải nhân vật không có mắt, nhà ta ở gần đây cũng xem như có chút thế lực, nếu như có người mạo phạm công tử đều có thể lấy ngọc bội này của ta ra, có thể giảm đi rất nhiều phiền phức không cần thiết."

"Cái này ... được a."

Lý Niệm Phàm suy nghĩ một chút rồi đưa tay nhận lấy, đồng thời nói: "Sau này nếu như cô nương muốn tới ăn dưa hấu thì lúc nào cũng hoan nghênh."

Hắn nhìn vào ngọc bội trong tay, lại phát hiện đường vân trên đó viết ngoáy quá mức, mặc dù là ngoại hình Phượng Hoàng, nhưng không có một chút thần vận nào, thủ pháp điêu khác có thể nói là rất ẩu, uổng công vật liệu tốt như vậy, nói không chừng mình có thể gia công lại một phen.

Hai mắt Lạc Thi Vũ lập tức tỏa sáng, kích động nói: "Đa tạ công tử."

Nha hoàn bên cạnh xem tới ngây người, nàng ta căn bản không thể hiểu vì sao công chúa lại để ý tới một kẻ phàm nhân như vậy, xem như những con cháu quý tộc kia, có thể uống trà với công chúa đã hô to vạn hạnh rồi.

"Hôm nay đã quấy rầy công tử, Thi Vũ xin từ biệt."

Lạc Thi Vũ rất có chừng mực, thiện duyên đã kết chuẩn bị rời đi.

Lý Niệm Phàm đứng lên nói: "Ta tiễn ngươi."

...

Từ Tứ Hợp viện đi ra, suy nghĩ của Lạc Thi Vũ đều có chút phiêu tán, nếu như không phải thực sự đã đột phá tới Trúc Cơ cảnh, nàng đều cho rằng đây là một giấc mộng.

Phúc phận của mình quả nhiên thâm hậu, ngay cả loại cao nhân ẩn thế này cũng có thể gặp được.

Đằng sau nàng, nha hoàn nghi ngờ hỏi: "Công chúa, tại sao ngươi lại khách khí đối với hắn như vậy? Ta nhìn thế nào cũng đều chỉ thấy hắn là một kẻ phàm nhân."

Lạc Thi Vũ quay người, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, mở miệng nói: "Lục La, chuyện xảy ra ngày hôm nay ngươi tuyệt đối không được tiết lộ nửa câu, càng không được nói lộ ra nơi ở của công tử có biết hay không?"

Vị tiền bối cao nhân này ẩn cư ở đây chắc chắn là không muốn bị người quấy rầy tới, chính mình tuyệt không thể làm ra chuyện không tốt đối với cao nhân.

Lục La chưa bao giờ thấy công chúa thật tình như vậy, sợ hãi vội vàng nói: "Công chúa, ta đã biết."

"Ai nha, ta quên thỉnh giáo cao nhân!" Lạc Thi Vũ đột nhiên kinh hô một tiếng.

Nàng ta muốn thoát khỏi việc phụ hoàng an bài hôn sự cho mình, nếu như mình hỏi thăm cao nhân, nói không chừng có thể tìm được biện pháp giải quyết.

Lạc Thi Vũ buồn bực không thôi, hiện tại quay trở lại hiển nhiên là không thích hợp.

"Ai, chỉ có thể chờ đợi lần sau lại tới."

Lạc Thi Vũ ngẩng đấu nhìn về phía Tứ Hợp viện, phát hiện sương mù dày đặc đã hình thành dưới những tảng đá và cây cối, khiến Tứ Hợp viện trở nên như ẩn như hiện...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook