Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 5: Người Phàm Và Con Chó!

Mộc Hạ Trĩ Thủy

21/08/2021

Lúc này, trên núi đang bộc phát ra một trận đại chiến.

"Ta nghĩ là yêu tinh nào dám càn rỡ như vậy, hóa ra là một con Báo tinh!"

"Báo tinh, tranh thủ thời gian thả người ra, sư huynh muội ba người chúng ta còn có thể cân nhắc cho ngươi được toàn thây!"

Hai tên nam tử trẻ tuổi khí phách, phối hợp với một nữ tử khác lấy tư thế hình tam giác vây Báo tinh vào giữa.

"Ha ha ha, ba đứa con nít chưa mọc lông miệng còn hôi sữa mà cũng dám học người ta trảm yêu trừ ma, hôm nay hãy để cho Báo gia ta đây ăn thịt các ngươi đi!" Báo tinh cười ha hả, thân thể của nó đã hóa thành hình người, tuy nhiên tứ chi và đầu vẫn còn giữ nguyên dạng.

"Bớt nói nhảm, nạp mạng đi!"

Ba người đưa thanh trường kiếm tới trước mặt, ngón tay miết trên thân kiếm, tất cả đồng thanh hô: "Ngự Kiếm thuật!"

Ba thanh trường kiếm phóng lên trời, quây Báo tinh vào giữa, kiếm khí trùng thiên.

"Rống!"

Báo tinh nổi giận gầm lên một tiếng, há miệng ra, yêu đan màu vàng kim từ trong miệng bay ra, lóe ra ánh sáng đỏ yêu dị.

Yêu đan hình thành một cái lồng ánh sáng, bao phủ Báo tinh lại.

Đinh đinh đang đang!

Trường kiếm thế mà không cách nào phá bỏ phòng ngự của lồng ánh sáng.

Trên mặt ba người kia hiện ra vẻ chấn kinh, không thể tin nổi nói: "Điều này sao có thể?"

Ba người bọn họ đều là lính mới tò te, vốn còn muốn hành hiệp trượng nghĩa, muốn dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được thành tựu, không nghĩ ra vừa mới ra thì lập tức gặp phải yêu quái lợi hại như vậy.

"Tu luyện có mấy năm đã muốn đi ra làm anh hùng? Báo gia ta đã có tu vi hơn hai trăm năm, một cái tay là có thể hành hạ các ngươi!"

Báo tinh dương dương đắc ý, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, yêu đan lập tức phát ra ba luồng ánh sáng đỏ bắn vọt về phía ba người.

Ba người kia căn bản không có cách nào tránh né, trong nháy mắt đã tê liệt ngã xuống mặt đất, trường kiếm cũng đã mất đi hào quang, cứ thế mà rơi xuống đất.

Báo tinh thu hồi yêu đan, đánh giá ba người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người nữ tử kia.

Nó liếm liếm đầu lưỡi: "Nữ tử nhân loại da mịn thịt mềm, dáng vẻ này của ngươi, mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon miệng."

Hai người còn lại lập tức cuống lên, mắt đỏ lên quát: "Yêu nghiệt, ngươi dám đụng tới sư muội của ta thì chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!"

"Chúng ta là đệ tử Vạn Kiếm Tiên tông, Vạn Kiếm Tiên tông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Ở cái nơi rừng núi hoang dã này thì ta có gì mà không dám? Ta bây giờ ở ngay trước mặt các ngươi, cắn vị sư muội xinh đẹp mỹ lệ này của các ngươi từng miếng một mà ăn!" Báo tinh không kiêng nể gì cả, nói ra lời nói vô cùng tàn nhẫn.

Ba người kia trong lòng đều mát lạnh, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi.

Hai thiếu niên kia vội vàng nói: "Thả sư muội ta ra, muốn ăn thì ăn chúng ta trước!"

Báo tinh mặc kệ, bước từng bước về phía thiếu nữ kia.



Sa sa sa ——

Một loạt tiếng bước chân truyền tới.

Ba người nghe thấy tiếng bước chân thì như gặp được đường sống trong chỗ chết, thầm mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.

Đã thấy, một con chó màu đen đang từ từ xuất hiện, không nhanh không chậm lao về bên này.

Ba người lập tức như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy, lạnh buốt tới cực điểm.

Báo tinh nói lạnh như băng: "Chó từ đâu tới, hôm nay Báo gia có tâm tình tốt không ăn thịt ngươi, cút sang một bên đi!"

Chó đen vẫn đứng nguyên tại chỗ, thế mà há hốc miệng ra, cao giọng lạnh nhạt mà nói: "Báo tinh, ngươi tự sát đi, không nên ép ta động thủ."

"A? Hóa ra là một con Cẩu yêu nho nhỏ!"

Báo tinh sững sờ một lát, sau đó nhịn không được cười nhạo nói: "Chó đen, có phải ngươi tu luyện tới choáng váng đầu óc hay không, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"

Ba người kia đều trợn tròn mắt, thiếu chút nữa thì cho rằng mình nghe nhầm.

Cẩu yêu này quá xuất sắc, há miệng lại bảo người ta đi tự sát, trâu tới không đỡ nổi.

"Thôi được, chủ nhân ta sắp tới, không nhiều lời với ngươi." Đại Hắc lắc đầu phách lối tới cực điểm, nếu như không phải bề ngoài của nó chỉ là một con chó đen bình thường, người khác chỉ sợ còn tưởng rằng là một vị đại lão nào đó.

"Ha ha, muốn chết!"

Báo tinh thở gấp mà cười, miệng há ra, một ngụm gió tanh tưởi bao phủ về phía Đại Hắc, muốn hút Đại Hắc tới một ngụm nuốt vào.

Tuy nhiên, thân thể Đại Hắc lù lù bất động, chỉ là đơn giản giơ lên một cái chân chó.

Trong nháy mắt, gió lớn nổi dậy, bầu trời trở nên u ám.

Giữa những đám mây đen, một cái chân chó to lớn nhô ra từ trong mây mù, ép xuống về phía Báo tinh.

Cái chân chó này giống y như đúc cái chân chó của Đại Hắc, chỉ có điều lớn hơn vô số lần, giống như ngọn núi năm ngón tay của Phật Như Lai vậy.

Báo tinh bị dọa kêu ra tiếng mèo, trực tiếp hiện ra nguyên hình, lông toàn thân đều dựng lên trông như là con nhím muốn chạy trốn vậy.

Chỉ có điều, nó phát hiện xung quanh chính mình thế mà đều đã bị giam cầm, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cái chân chó kia đập xuống.

"Ta chỉ là một con Báo yêu nhỏ bé, cầu chó đại gia tha mạng a!" Báo tinh tuyệt vọng cầu xin tha thứ.

Phốc!

Ngay sau đó, đầu của nó lập tức nổ tung lên.

Chân chó còn chưa có đập tới đất, chỉ là uy áp to lớn này thôi cũng đã đủ để báo tinh không có khả năng tiếp nhận nổi.

Sau đó, chân chó biến mất không còn tăm hơi, bầu trời sáng sủa trở lại, mọi chuyện vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.

Ba người tu tiên nhìn vào Đại Hắc, thở mạnh cũng không dám, giống như biến thành bức tượng vậy.



Đại Hắc thì lại giống như chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, thản nhiên nói: "Chủ nhân ta thích lấy thân phận người phàm để trải nghiệm cuộc sống, các ngươi nhớ kỹ, Báo tinh này là các ngươi giết chứ không liên quan gì tới ta, chờ chủ nhân ta tới, các ngươi không được nói bất luận chuyện gì liên quan tới ta, coi chủ nhân ta như một người phàm bình thường, mà ta thì chỉ là một con chó bình thường, nhớ kỹ chưa?"

Ba người tu tiên kia ngơ ngác mà gật đầu.

Nội tâm vừa sợ hãi lại vừa chờ mong.

Cẩu yêu lợi hại như thế, chủ nhân của nó lại là nhân vật kinh diễm ngập trời tới cỡ nào.

Đều nói đại nhân vật thích giả bộ thành người phàm chơi trò chơi hồng trần, hóa ra là thật, lần này cuối cùng có thể gặp được.

"Đại Hắc!"

Lý Niệm Phàm lo lắng hô to, bước nhanh đuổi theo, một bàn tay vỗ vào trên đầu chó của Đại hắc, "Ta gọi ngươi ngươi nghe không được sao? Chạy cái gì mà chạy! Tức chết ta rồi!"

Hắn càng nghĩ càng tức, dùng sức vò đầu của Đại Hắc.

Tổ ba người tu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này thì huyết dịch toàn thân đều cứng đò, lông tơ dựng ngược lên, quả tim thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài.

Đây chính là Cẩu yêu một chân chó che trời a, ở trong tiềm thức của bọn họ, xem như sư phụ của bọn họ, không đúng, xem như toàn bộ tông phái bọn họ cộng lại cũng đỡ không nổi một cái chân chó vừa rồi.

Mà bây giờ, chó đại gia thế mà bị người chà đạp vặn vẹo cái đầu chó một cách tùy ý tới như vậy, thế giới này thực sự quá điên cuồng!

Bọn họ không dám nhìn nhiều, sợ chó đại gia tức giận.

Giáo huấn Đại Hắc một trận, Lý Niệm Phàm lúc này mới ngước mắt nhìn lên.

Hai nam một nữ, còn có thi thể của một con báo bị nổ mất đầu, Niếp Niếp thì bất tỉnh nằm ở dưới một gốc cây cách đó không xa.

Xem ra Báo tinh là bị ba người tu tiên này chế phục, vận khí của chính mình không tệ, gặp phải tình huống tốt.

Lý Niệm Phàm vội vàng chạy tới dò xét tình huống của Niếp Niếp, phát hiện chỉ là bị ngất đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Ta gọi Lý Niệm Phàm, hôm nay đa tạ ba vị thiếu hiệp trảm yêu, không chỉ ra tay cứu Niếp Niếp cũng xem như mang tới một chút yên bình cho Lạc Tiên trấn." Hắn nói lời cảm tạ đối với ba người.

Ba người đều lộ vẻ xấu hổ, lý nhí trả lời: "Lý công tử khách khí, chúng ta thật ra cũng không có ra bao nhiêu lực."

Bọn họ phát hiện khắp toàn thân từ đầu xuống chân của Lý Niệm Phàm không có một chút linh lực ba động nào, trông thế nào đều là một người phàm, không thể không thầm nghĩ trong lòng: "Cao nhân làm việc quả nhiên là cao thâm khó dò, thích làm gì thì làm."

Niệm Phàm, Niệm Phàm, không phải có ý tứ là để nhớ phàm trần sao?

Khó trách cao nhân sẽ ẩn thế ở bên trong phàm trần này, ngay cả tên cũng có ý cảnh như vậy, cao nhân không hổ là cao nhân!

Đối mặt với đại lão thế này, nói không căng thẳng mới là giả.

Trong ba người thì thiếu nữ mặc váy lam kia mềm giọng nói: "Tiểu nữ tử là Bạch Lạc Sương, bái kiến Lý công tử, hai vị này là sư huynh của ta, tên là La Hạo và Tần Trúc."

"Hóa ra là Bạch cô nương, La thiếu hiệp, Tần thiếu hiệp." Lý Niệm Phàm chào hỏi từng người, ánh mắt nhìn về phía thi thể của Báo tinh kia, không thể không lấy làm kỳ lạ.

Nguyên hình của Báo tinh chẳng qua là một con Kim Tiền Bóa bình thường, tuy nhiên hình thể lớn hơn rất nhiều.

Hắn vẫn là lần đầu tiên trông thấy yêu quái ở thế giới tu tiên này, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy, đáng tiếc không thể nhìn thấy quá trình hàng yêu cụ thể như thế nào, có chút tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook