Chương 11
Mị Dạ Thủy Thảo
14/04/2015
" Wey wey wey, mau tránh ra, quan phủ làm việc, nhàn tạp thứ dân không được tới gần ! " quan sai vừa đi vừa một bên xua đuổi mọi người xung quanh đang coi náo nhiệt.
Chỉ chốc lát sau, năm quan sai đã đứng trước cửa tiệm bán bánh bao, trong đó có một quan sai có vẻ là đầu lĩnh sắc mặt có chút khó coi.
" Các ngươi là người đã đả thương gia nô của nhà Thượng thư đại nhân ? " quan sai chất vấn.
Nghe xong lời nói của quan sai… Mị Ngạn Nhi lộ ra vẻ mặt chính thế.
Thanh âm quan sai rất lớn mà phòng cũng rất nhỏ, Thạch Mặc một khắc liền chạy ra, chứng kiến người đến là quan sai, có chút kinh hoảng đứng tại chỗ.
" Người là ta đánh, nhưng đến nháo sự là bọn họ, các ngươi chẳng lẽ hắc bạch không phân minh mà đã đến bắt người a ? " trong giọng nói của Mị Ngạn Nhi cũng không có chút khách khí nào, tuy vẫn mang theo ý giải thích nhưng trên căn bản nàng thừa biết nàng không có làm việc gì sai.
Tuy quốc gia hiện tại hoàng đế anh minh, chính trị thanh minh, nhưng quan lại bao che lẫn nhau là một việc không thể nào thay đổi, như bọn họ chỉ là một dân chúng không quyền không thế, nếu quả thật đắc tội nhân gia thì chỉ còn cách tự nhận mình xui xẻo.
" Hừ, đã đánh người vậy liền theo chúng ta đi một chuyến a. " quan sai cũng không nói nhảm, ý là bọn họ đến đây là để dẫn người về.
" Hảo, ta cùng các ngươi đi, nhưng chuyện này không hề liên quan đến nàng, nàng chỉ là một người giúp việc trong tiệm của ta, ta mới là lão bản. " Lúc này Thạch Mặc cắn răng một cái đứng lên.
Mị Ngạn Nhi có chút kinh ngạc nhìn về phía Thạch Mặc.
Đám quan sai nhíu mày nhìn nhau, cái gã quan sai thủ lĩnh mới lên tiếng : " ai đánh người thì bọn ta bắt người đó, người ta báo án đó là một nữ nhân, không có nói là ngươi. "
" Nàng chỉ là người giúp việc, coi như đánh người thì cũng là do ta chỉ thị, các ngươi liền bắt ta đi, chuyện đó không hề liên quan đến nàng. " Thạch Mặc cũng không sợ hãi mà đi tới trước mặt quan sai, kiên định nói, hắn làm sao có thể để cho Mị Nhi vì hắn mà gặp một hồi lao ngục tai ương.
" Thạch Mặc ! Quay về đi, chuyện này không có liên quan đến ngươi. " mặc dù trong lòng khá cảm động nhưng nàng đường đường là một nữ nhân, làm sao có thể đứng phía sau một nam nhân chờ một sự che chở chứ, huống chi… nàng cũng không đem đám quan gia này để vào mắt.
Nói xong, Mị Ngạn nhi liền đem Thạch Mặc kéo lại đẩy về trong phòng, nhưng Thạch Mặc lại giãy dụa muốn nàng không rời đi, quật cường làm cho Mị Ngạn Nhi có chút tức giận.
" Không được, ta làm sao có thể để cho bọn họ bắt ngươi đi, cái này nguyên nhân đều tại ta, ta đi là được rồi, ngươi ở lại chỗ này chăm sóc cho đệ đệ của ta được không ? " giọng nói Thạch Mặc mang theo chút cầu khẩn.
" Không có khả năng, chớ nói nhảm, ta đánh những người kia căn bản cùng ngươi cũng không có quan hệ, ngươi nhiều chuyện làm gì… còn nữa, tin tưởng ta, ta sẽ không bị gì đâu ! " Nửa câu sau của Mị Ngạn Nhi dường như đã dính sát lên lỗ tai Thạch Mặc, Thạch Mặc chăm chú nhíu lông mày mình lại, không quá tin tưởng vào lời giải thích của Mị Ngạn nhi, cho rằng nàng hơn phân nữa là an ủi mình.
Dân không cùng quan đấu, đạo lý này hắn cũng biết, nếu quả thật có gì không may xãy ra, sẽ phát sinh sự tình gì thì cũng không đến lượt những thường dân như bọn họ làm chủ.
" Không được, ta không cho ngươi đi, bọn họ muốn bắt thì hãy bắt ta. " Thạch Mặc vẫn như trước không nhượng bộ, rất là cố chấp.
Đây là lần đầu tiên Mị Ngạn Nhi thấy Thạch mặt cố chấp như thế, có chút đau đầu, cũng có chút mừng rỡ, ít nhất người nam nhân cũng tại sự tình này mà không phủ quyết quan hệ với nàng, ngược lại dũng cảm đứng ở trước mặt nàng, làm nàng cảm động càng thêm cao hứng.
" Tốt lắm tốt lắm, hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, hay là đi chung cũng được. " Tuy về công đạo chỉ là đem nữ nhân này về, nhưng cũng không biết phải xử lý nam nhân này như thế nào, thuận tay mang về cũng không có mảy may gì quan hệ a.
" Không được ! " Thạch Mặc còn chưa nói gì thì Mị Nhạn Nhi liền đã rất nhanh phản đối.
" Không được cũng phải đi, các người đừng có không biết tốt xấu, theo chúng ta mau lên, bằng không cũng đừng trách ta không khách khí. " Bọn họ đúng là rất ít nói, ngày thường đi bắt người thì cũng rất ít khi nói chuyện với người khác, chỉ là lần này phía trên đặc biệt chỉ thị xuống, ngàn vạn không thể để người bị thương, nhất định phải hoàn hảo không tổn hao mà đem về, nhưng lại nói họ phải cẩn thận giọng điệu, đừng có quá phận.
Điều này làm cho bọn họ rất kỳ quái, nhưng cũng không dám thắc mắc.
" Không khách khí, hừ, ta muốn cho các ngươi xem cái gì gọi là không khách khí. " Mị Ngạn Nhi lời này đã muốn quyết định hảo hảo giáo huấn đám quan sai này rồi, lại dám chọc nàng, không hảo hảo giáo huấn thì đã không phải là nàng, nếu quả thật việc này biến lớn thì nàng cùng lắm sẽ nói ra thân phận của mình, đến lúc đó cái gì gây sự cũng chẳng còn chút nào sót lại.
Kỳ thật, đối với Mị Ngạn Nhi mà nói thì đây chính là một loại trò chơi mới lạ, dù sao thì ngoại trừ mẫu vương ra, thì cũng không có người nào dám bắt lấy nàng, huống chi đám người này chỉ là quan sai.
" Ngươi… " người đầu lĩnh cũng sinh khí rồi, phẫn nộ muốn sôi trào thì lại bị một nữ nhân đứng phía sau níu lại.
" Đầu lĩnh, ngươi đã quên ư, họ không phải đã đưa một phong thư sao, ngươi lúc này hãy đưa cho nàng ta xem a. " Nữ nhân kia tuy thanh âm rất nhỏ nhưng lại đủ để bọn Mị Ngạn Nhi đứng gần đó nghe được.
Người đầu lĩnh vui vẻ, lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ, cũng may không có quên, thượng cấp dường như cũng đã dự liệu được trước tình huống này nên cũng đã cấp công đạo nếu gặp phản kháng thì liền đưa cho đối phương xem.
" Đưa cho ngươi. " đầu lĩnh đưa thư tới.
Mị Ngạn Nhi cau mày mở ra tín thư, chỉ một thoáng mà sắc mặt đã trở nên khó coi…
Chỉ chốc lát sau, năm quan sai đã đứng trước cửa tiệm bán bánh bao, trong đó có một quan sai có vẻ là đầu lĩnh sắc mặt có chút khó coi.
" Các ngươi là người đã đả thương gia nô của nhà Thượng thư đại nhân ? " quan sai chất vấn.
Nghe xong lời nói của quan sai… Mị Ngạn Nhi lộ ra vẻ mặt chính thế.
Thanh âm quan sai rất lớn mà phòng cũng rất nhỏ, Thạch Mặc một khắc liền chạy ra, chứng kiến người đến là quan sai, có chút kinh hoảng đứng tại chỗ.
" Người là ta đánh, nhưng đến nháo sự là bọn họ, các ngươi chẳng lẽ hắc bạch không phân minh mà đã đến bắt người a ? " trong giọng nói của Mị Ngạn Nhi cũng không có chút khách khí nào, tuy vẫn mang theo ý giải thích nhưng trên căn bản nàng thừa biết nàng không có làm việc gì sai.
Tuy quốc gia hiện tại hoàng đế anh minh, chính trị thanh minh, nhưng quan lại bao che lẫn nhau là một việc không thể nào thay đổi, như bọn họ chỉ là một dân chúng không quyền không thế, nếu quả thật đắc tội nhân gia thì chỉ còn cách tự nhận mình xui xẻo.
" Hừ, đã đánh người vậy liền theo chúng ta đi một chuyến a. " quan sai cũng không nói nhảm, ý là bọn họ đến đây là để dẫn người về.
" Hảo, ta cùng các ngươi đi, nhưng chuyện này không hề liên quan đến nàng, nàng chỉ là một người giúp việc trong tiệm của ta, ta mới là lão bản. " Lúc này Thạch Mặc cắn răng một cái đứng lên.
Mị Ngạn Nhi có chút kinh ngạc nhìn về phía Thạch Mặc.
Đám quan sai nhíu mày nhìn nhau, cái gã quan sai thủ lĩnh mới lên tiếng : " ai đánh người thì bọn ta bắt người đó, người ta báo án đó là một nữ nhân, không có nói là ngươi. "
" Nàng chỉ là người giúp việc, coi như đánh người thì cũng là do ta chỉ thị, các ngươi liền bắt ta đi, chuyện đó không hề liên quan đến nàng. " Thạch Mặc cũng không sợ hãi mà đi tới trước mặt quan sai, kiên định nói, hắn làm sao có thể để cho Mị Nhi vì hắn mà gặp một hồi lao ngục tai ương.
" Thạch Mặc ! Quay về đi, chuyện này không có liên quan đến ngươi. " mặc dù trong lòng khá cảm động nhưng nàng đường đường là một nữ nhân, làm sao có thể đứng phía sau một nam nhân chờ một sự che chở chứ, huống chi… nàng cũng không đem đám quan gia này để vào mắt.
Nói xong, Mị Ngạn nhi liền đem Thạch Mặc kéo lại đẩy về trong phòng, nhưng Thạch Mặc lại giãy dụa muốn nàng không rời đi, quật cường làm cho Mị Ngạn Nhi có chút tức giận.
" Không được, ta làm sao có thể để cho bọn họ bắt ngươi đi, cái này nguyên nhân đều tại ta, ta đi là được rồi, ngươi ở lại chỗ này chăm sóc cho đệ đệ của ta được không ? " giọng nói Thạch Mặc mang theo chút cầu khẩn.
" Không có khả năng, chớ nói nhảm, ta đánh những người kia căn bản cùng ngươi cũng không có quan hệ, ngươi nhiều chuyện làm gì… còn nữa, tin tưởng ta, ta sẽ không bị gì đâu ! " Nửa câu sau của Mị Ngạn Nhi dường như đã dính sát lên lỗ tai Thạch Mặc, Thạch Mặc chăm chú nhíu lông mày mình lại, không quá tin tưởng vào lời giải thích của Mị Ngạn nhi, cho rằng nàng hơn phân nữa là an ủi mình.
Dân không cùng quan đấu, đạo lý này hắn cũng biết, nếu quả thật có gì không may xãy ra, sẽ phát sinh sự tình gì thì cũng không đến lượt những thường dân như bọn họ làm chủ.
" Không được, ta không cho ngươi đi, bọn họ muốn bắt thì hãy bắt ta. " Thạch Mặc vẫn như trước không nhượng bộ, rất là cố chấp.
Đây là lần đầu tiên Mị Ngạn Nhi thấy Thạch mặt cố chấp như thế, có chút đau đầu, cũng có chút mừng rỡ, ít nhất người nam nhân cũng tại sự tình này mà không phủ quyết quan hệ với nàng, ngược lại dũng cảm đứng ở trước mặt nàng, làm nàng cảm động càng thêm cao hứng.
" Tốt lắm tốt lắm, hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, hay là đi chung cũng được. " Tuy về công đạo chỉ là đem nữ nhân này về, nhưng cũng không biết phải xử lý nam nhân này như thế nào, thuận tay mang về cũng không có mảy may gì quan hệ a.
" Không được ! " Thạch Mặc còn chưa nói gì thì Mị Nhạn Nhi liền đã rất nhanh phản đối.
" Không được cũng phải đi, các người đừng có không biết tốt xấu, theo chúng ta mau lên, bằng không cũng đừng trách ta không khách khí. " Bọn họ đúng là rất ít nói, ngày thường đi bắt người thì cũng rất ít khi nói chuyện với người khác, chỉ là lần này phía trên đặc biệt chỉ thị xuống, ngàn vạn không thể để người bị thương, nhất định phải hoàn hảo không tổn hao mà đem về, nhưng lại nói họ phải cẩn thận giọng điệu, đừng có quá phận.
Điều này làm cho bọn họ rất kỳ quái, nhưng cũng không dám thắc mắc.
" Không khách khí, hừ, ta muốn cho các ngươi xem cái gì gọi là không khách khí. " Mị Ngạn Nhi lời này đã muốn quyết định hảo hảo giáo huấn đám quan sai này rồi, lại dám chọc nàng, không hảo hảo giáo huấn thì đã không phải là nàng, nếu quả thật việc này biến lớn thì nàng cùng lắm sẽ nói ra thân phận của mình, đến lúc đó cái gì gây sự cũng chẳng còn chút nào sót lại.
Kỳ thật, đối với Mị Ngạn Nhi mà nói thì đây chính là một loại trò chơi mới lạ, dù sao thì ngoại trừ mẫu vương ra, thì cũng không có người nào dám bắt lấy nàng, huống chi đám người này chỉ là quan sai.
" Ngươi… " người đầu lĩnh cũng sinh khí rồi, phẫn nộ muốn sôi trào thì lại bị một nữ nhân đứng phía sau níu lại.
" Đầu lĩnh, ngươi đã quên ư, họ không phải đã đưa một phong thư sao, ngươi lúc này hãy đưa cho nàng ta xem a. " Nữ nhân kia tuy thanh âm rất nhỏ nhưng lại đủ để bọn Mị Ngạn Nhi đứng gần đó nghe được.
Người đầu lĩnh vui vẻ, lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ, cũng may không có quên, thượng cấp dường như cũng đã dự liệu được trước tình huống này nên cũng đã cấp công đạo nếu gặp phản kháng thì liền đưa cho đối phương xem.
" Đưa cho ngươi. " đầu lĩnh đưa thư tới.
Mị Ngạn Nhi cau mày mở ra tín thư, chỉ một thoáng mà sắc mặt đã trở nên khó coi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.