Chương 30
Mị Dạ Thủy Thảo
14/04/2015
Tay cuối cùng cũng không rơi xuống, thấy bộ dáng Thạch Mặc nhắm mắt lại chuẩn bị thừa nhận, Mị Ngạn Nhi oán hận thu tay về.
"Thạch Mặc, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Mị Ngạn Nhi cắn răng hỏi.
"Ta nghĩ như thế nào, ngươi hỏi ta muốn như thế nào, ngươi nói ta có thể như thế nào, ta..." Thạch Mặc mạnh mở mắt ra, kích động hô lên, nhưng lời còn chưa nói hết, lại hôn mê, ngã xuống giường.
"Thạch Mặc, Thạch Mặc." Mị Ngạn Nhi có chút kinh hoảng ghé vào bên giường Thạch Mặc, xác nhận Thạch Mặc thật sự hôn mê bất tỉnh, liền lập tức đối với ngoài cửa hô: "Người đâu, lập tức đi gọi ngự y tới!"
"Dạ!" Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tiểu Mộng Nhi, sau đó tiếng bước chân vội vàng rời đi.
....
Mị Ngạn Nhi lo lắng nhìn người hôn mê, kinh ngạc phát hiện mình thậm chí có chút bối rối cùng sợ hãi, nguyên lai, nàng đã quan tâm người nam nhân này như thế...
Ai, quên đi, không cần lại làm khó nam nhân quật cường này, đã trải qua nhiều chuyện như vậy hắn cũng có thể đã đến cực hạn, còn nghe nàng nói nhảm nhiều như vậy, làm cho hắn dù tối ôn hòa cũng trở nên có chút xúc động phẫn nộ rồi, nhớ tới người nam nhân này mới vừa biểu lộ cực kỳ bi thương, Mị Ngạn Nhi quyết định đợi cho Thạch Mặc tỉnh lại rồi đối với hắn thật tốt, không nói những lời đả thương người kia nữa.
...
Thời gian không quá lâu, ngự y trong nội cung liền vội vàng chạy tới, tiểu vương gia điều động, nàng nào dám chậm trễ a.
Chẩn mạch, sắc mặt ngự y trở nên có chút cổ quái... Nhìn tướng mạo của nam nhân trên giường, lại nhìn một chút vẻ lo lắng của Ngạn tiểu vương gia, ngự y có chút do dự mở miệng.
"Vương gia, khó thở công tâm, thân thể suy yếu, tựa hồ vị công tử này là bị một ít kích thích mới ngất đi ." Nói đến đây, ngự y ngừng một chút.
"Ừ, vậy có vấn đề gì không, khi nào thì có thể tỉnh lại." Tuy không hiểu y thuật, nhưng nàng căn bản cũng hiểu được nguyên nhân hắn xỉu, cũng không cho rằng thân thể Thạch Mặc có vấn đề gì.
"... Còn có, chính là vị công tử này đang có thai, hẳn là chú ý điều dưỡng, không thể lại chịu kích thích. . . . . ." Ngự y trong lòng tuyệt đối run sợ đem mấy câu cuối cùng nói xong, bởi vì thời điểm khi hắn nói đến vị công tử này đang có thai, trong nháy mắt sắc mặt tiểu vương gia biến thành khó coi .
Nuốt ngụm nước miếng, ngự y có chút luống cuống, nàng cũng không hiểu rõ tình huống, nhìn sắc mặt tiểu vương gia thoạt nhìn lo lắng, tựa hồ có ý tứ với vị công tử này, nhưng bộ dáng trưởng thành của vị công tử này, cũng không biết có phải hay không thật được tiểu vương gia coi trọng, hơn nữa thời điểm tiểu vương gia nghe vị công tử này mang thai lại lộ ra sắc mặt như vậy, thật đúng là làm cho nàng có chút suy nghĩ không ra.
"... Thời gian bao lâu?" Mặt đen lên, Mị Ngạn Nhi cắn răng hỏi.
"Thời gian ước chừng hai mươi ngày." Ngự y cẩn thận trả lời.
"... Xoá sạch!" Nàng đội nhiên hung dữ liền hù dọa ngự y, cũng hù dọa Tiểu Mộng nhi cùng tiểu Huyễn Nhi hầu hạ ở một bên.
"Cái này, tiểu vương gia, ngài không suy nghĩ thêm một chút ư, xoá sạch..." Ngự y biết mình không nên lắm miệng, nhưng đó là một tánh mạng a...
"Câm miệng, đây là mệnh lệnh, ngươi bây giờ phải đi phối dược!" Mị Ngạn Nhi không cho phản bác nói.
"Dạ, dạ, nô tài đi." Ngự y không dám tiếp tục nhiều lời, một tánh mạng tuy trọng yếu, nhưng là không trọng yếu bằng tánh mạng của mình.
Tiểu Mộng Nhi cùng Tiểu Huyễn Nhi cúi đầu đứng ở một bên, cũng không dám lắm miệng, Mị Ngạn Nhi xanh mặt đứng ở bên giường nhìn Thạch Mặc còn hôn mê .
Hắn có bầu, hắn thậm chí có thai, làm sao có thể, vô luận như thế nào, nàng sẽ không cho người nam nhân này sinh hạ hài tử của nữ nhân khác, quyết không!
...
Một lát sau, ngự y liền tự mình bưng một chén thuốc đi đến, sau đó cũng không dám nhìn Mị Ngạn Nhi, liền run rẩy chính mình bưng thuốc đi đến bên giường.
"Tiểu vương gia, nô tài mớm thuốc cho vị công tử này?"
"Ừ!"
Mị Ngạn Nhi mặt lạnh nhìn ngự y đem thuốc từng chút từng chút đút vào trong miệng Thạch Mặc, có chút nuốt không kịp theo khóe miệng chảy ra, Huyễn Nhi do dự tiến lên lau...
Một chén thuốc, một lát liền đút hết, ngự y bưng cái chén không đứng qua một bên.
"Có thể hay không có tác dụng phụ gì, hắn khi nào thì có thể tỉnh dậy?"
"Theo lời của tiểu vương gia... thuốc cũng có tác dụng nhất định, ví dụ như nôn mửa hoặc thân thể không thoải mái, chỉ cần chú ý bồi bổ nhiều cho vị công tử này thì tốt rồi, công tử cần nghỉ ngơi một hồi, ước chừng hai canh giờ sau sẽ tỉnh lại." Ngự y lúc nói lời này một mực cúi đầu, nhưng Mị Ngạn Nhi một mực chú ý Thạch Mặc, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
"Ừ, Mộng Nhi, tiễn khách." Mị Ngạn Nhi phân phó xong liền đi tới bên giường ngồi xuống, tầm mắt một mực không có rời khỏi mặt Thạch Mặc.
"Tiểu vương gia, nô tài cáo lui." Ngự y cũng không nói gì thêm, cúi đầu liền vội vàng rời đi, Mộng nhi một đường đưa đến bên ngoài.
...
"Huyễn Nhi, ngươi cũng đi ra ngoài đi, chuẩn bị chút thứ tốt, buổi tối cho chủ tử ngươi bồi bổ." Chủ tử trong lời nói của Mị Ngạn Nhi dĩ nhiên là Thạch Mặc nằm trên giường.
"Dạ" Huyễn Nhi cũng đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc.
Ngón tay Mị Ngạn Nhi trượt trên gương mặt có chút cương nghị của Thạch Mặc, theo lông mày xuống phía dưới, một đường đến bên miệng, vuốt ve khóe miệng lưu lại dấu vết của thuốc, ánh mắt thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì...
"Thạch Mặc, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Mị Ngạn Nhi cắn răng hỏi.
"Ta nghĩ như thế nào, ngươi hỏi ta muốn như thế nào, ngươi nói ta có thể như thế nào, ta..." Thạch Mặc mạnh mở mắt ra, kích động hô lên, nhưng lời còn chưa nói hết, lại hôn mê, ngã xuống giường.
"Thạch Mặc, Thạch Mặc." Mị Ngạn Nhi có chút kinh hoảng ghé vào bên giường Thạch Mặc, xác nhận Thạch Mặc thật sự hôn mê bất tỉnh, liền lập tức đối với ngoài cửa hô: "Người đâu, lập tức đi gọi ngự y tới!"
"Dạ!" Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tiểu Mộng Nhi, sau đó tiếng bước chân vội vàng rời đi.
....
Mị Ngạn Nhi lo lắng nhìn người hôn mê, kinh ngạc phát hiện mình thậm chí có chút bối rối cùng sợ hãi, nguyên lai, nàng đã quan tâm người nam nhân này như thế...
Ai, quên đi, không cần lại làm khó nam nhân quật cường này, đã trải qua nhiều chuyện như vậy hắn cũng có thể đã đến cực hạn, còn nghe nàng nói nhảm nhiều như vậy, làm cho hắn dù tối ôn hòa cũng trở nên có chút xúc động phẫn nộ rồi, nhớ tới người nam nhân này mới vừa biểu lộ cực kỳ bi thương, Mị Ngạn Nhi quyết định đợi cho Thạch Mặc tỉnh lại rồi đối với hắn thật tốt, không nói những lời đả thương người kia nữa.
...
Thời gian không quá lâu, ngự y trong nội cung liền vội vàng chạy tới, tiểu vương gia điều động, nàng nào dám chậm trễ a.
Chẩn mạch, sắc mặt ngự y trở nên có chút cổ quái... Nhìn tướng mạo của nam nhân trên giường, lại nhìn một chút vẻ lo lắng của Ngạn tiểu vương gia, ngự y có chút do dự mở miệng.
"Vương gia, khó thở công tâm, thân thể suy yếu, tựa hồ vị công tử này là bị một ít kích thích mới ngất đi ." Nói đến đây, ngự y ngừng một chút.
"Ừ, vậy có vấn đề gì không, khi nào thì có thể tỉnh lại." Tuy không hiểu y thuật, nhưng nàng căn bản cũng hiểu được nguyên nhân hắn xỉu, cũng không cho rằng thân thể Thạch Mặc có vấn đề gì.
"... Còn có, chính là vị công tử này đang có thai, hẳn là chú ý điều dưỡng, không thể lại chịu kích thích. . . . . ." Ngự y trong lòng tuyệt đối run sợ đem mấy câu cuối cùng nói xong, bởi vì thời điểm khi hắn nói đến vị công tử này đang có thai, trong nháy mắt sắc mặt tiểu vương gia biến thành khó coi .
Nuốt ngụm nước miếng, ngự y có chút luống cuống, nàng cũng không hiểu rõ tình huống, nhìn sắc mặt tiểu vương gia thoạt nhìn lo lắng, tựa hồ có ý tứ với vị công tử này, nhưng bộ dáng trưởng thành của vị công tử này, cũng không biết có phải hay không thật được tiểu vương gia coi trọng, hơn nữa thời điểm tiểu vương gia nghe vị công tử này mang thai lại lộ ra sắc mặt như vậy, thật đúng là làm cho nàng có chút suy nghĩ không ra.
"... Thời gian bao lâu?" Mặt đen lên, Mị Ngạn Nhi cắn răng hỏi.
"Thời gian ước chừng hai mươi ngày." Ngự y cẩn thận trả lời.
"... Xoá sạch!" Nàng đội nhiên hung dữ liền hù dọa ngự y, cũng hù dọa Tiểu Mộng nhi cùng tiểu Huyễn Nhi hầu hạ ở một bên.
"Cái này, tiểu vương gia, ngài không suy nghĩ thêm một chút ư, xoá sạch..." Ngự y biết mình không nên lắm miệng, nhưng đó là một tánh mạng a...
"Câm miệng, đây là mệnh lệnh, ngươi bây giờ phải đi phối dược!" Mị Ngạn Nhi không cho phản bác nói.
"Dạ, dạ, nô tài đi." Ngự y không dám tiếp tục nhiều lời, một tánh mạng tuy trọng yếu, nhưng là không trọng yếu bằng tánh mạng của mình.
Tiểu Mộng Nhi cùng Tiểu Huyễn Nhi cúi đầu đứng ở một bên, cũng không dám lắm miệng, Mị Ngạn Nhi xanh mặt đứng ở bên giường nhìn Thạch Mặc còn hôn mê .
Hắn có bầu, hắn thậm chí có thai, làm sao có thể, vô luận như thế nào, nàng sẽ không cho người nam nhân này sinh hạ hài tử của nữ nhân khác, quyết không!
...
Một lát sau, ngự y liền tự mình bưng một chén thuốc đi đến, sau đó cũng không dám nhìn Mị Ngạn Nhi, liền run rẩy chính mình bưng thuốc đi đến bên giường.
"Tiểu vương gia, nô tài mớm thuốc cho vị công tử này?"
"Ừ!"
Mị Ngạn Nhi mặt lạnh nhìn ngự y đem thuốc từng chút từng chút đút vào trong miệng Thạch Mặc, có chút nuốt không kịp theo khóe miệng chảy ra, Huyễn Nhi do dự tiến lên lau...
Một chén thuốc, một lát liền đút hết, ngự y bưng cái chén không đứng qua một bên.
"Có thể hay không có tác dụng phụ gì, hắn khi nào thì có thể tỉnh dậy?"
"Theo lời của tiểu vương gia... thuốc cũng có tác dụng nhất định, ví dụ như nôn mửa hoặc thân thể không thoải mái, chỉ cần chú ý bồi bổ nhiều cho vị công tử này thì tốt rồi, công tử cần nghỉ ngơi một hồi, ước chừng hai canh giờ sau sẽ tỉnh lại." Ngự y lúc nói lời này một mực cúi đầu, nhưng Mị Ngạn Nhi một mực chú ý Thạch Mặc, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
"Ừ, Mộng Nhi, tiễn khách." Mị Ngạn Nhi phân phó xong liền đi tới bên giường ngồi xuống, tầm mắt một mực không có rời khỏi mặt Thạch Mặc.
"Tiểu vương gia, nô tài cáo lui." Ngự y cũng không nói gì thêm, cúi đầu liền vội vàng rời đi, Mộng nhi một đường đưa đến bên ngoài.
...
"Huyễn Nhi, ngươi cũng đi ra ngoài đi, chuẩn bị chút thứ tốt, buổi tối cho chủ tử ngươi bồi bổ." Chủ tử trong lời nói của Mị Ngạn Nhi dĩ nhiên là Thạch Mặc nằm trên giường.
"Dạ" Huyễn Nhi cũng đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc.
Ngón tay Mị Ngạn Nhi trượt trên gương mặt có chút cương nghị của Thạch Mặc, theo lông mày xuống phía dưới, một đường đến bên miệng, vuốt ve khóe miệng lưu lại dấu vết của thuốc, ánh mắt thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.