Chương 1
Ô Ngang Vi Vương
15/02/2023
1.
Ta giúp Thái tử chữa khỏi căn bệnh lâu năm, được Thánh thượng thưởng cho trăm lượng hoàng kim. Ngoài ra còn giúp tỷ tỷ ta định ra hôn kỳ, gả tới Đông cung.
Ta kéo cái chân bị thương tiếp chỉ, thất thần nhìn tỷ ấy ngã sấp như chó ăn bùn. A tỷ ngồi dưới đất ôm chặt chân, Lý Cẩn giúp tỷ ấy kiểm tra.
Ngày thường, hắn là châu báu của thế gian, ngay cả góc áo dính bụi cũng không cần tự mình làm sạch, nay lại cam nguyện vì a tỷ mà quỳ gối trên đất, dịu dàng như nước.
A tỷ ủy khuất nhìn ta, nhỏ giọng nói “A Nguyệt, xin lỗi …”
Lý Cẩn dỗ dành tỷ ấy “A Ngọc, Cô với nàng là lương duyên trời định, nàng sai chỗ nào chứ?” Hắn độc ác lườm ta một cái, đá đá chân ta “Tô Dung Nguyệt, một vết thương nhỏ đổi lại trăm lượng hoàng kim, đáng lắm, còn khóc khóc nháo nháo thì lại thành đạo đức giả quá.”
Vết thương đau đớt tột cùng, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, ta co chân, lửa giận công tâm bật cười một tiếng. Vết thương nhỏ? Đạo đức giả?
Đoạn Trường Nhai cao hơn chục mét, ta từ lưng chừng núi rơi xuống, ngã tới mức thổ huyết, chân phải suýt chút nữa không giữ được. Lý Cẩn còn dám nói ta chẳng qua bị thương nhẹ, ta đạo đức giả.
Ta cắn chặt răng, chật vật đứng dậy từ nền đất.
Hắn lạnh mặt nhìn ta, uy nghiêm của trữ quân bộc lộ toàn bộ, trầm giọng cảnh cáo “Giờ đây mọi chuyện đã như vậy, Tô Dung Nguyệt, ngươi tốt nhất nên đem mấy thứ tâm tư không đáng để người nhìn thu lại cho tốt.”
Thành thật mà nói, ta xác thực rất thích Lý Cẩn, tâm ý này đường đường chính chính, chẳng hề đen tối đến mức gặp không được người ta. Có điều, kinh thành có nhiều thiếu nữ thích hắn như thế, hắn đều lấy lễ nghĩa mà đối đãi, duy chỉ có ta, hắn luôn duy trì sự khinh thường.
Hắn nói ta giả tạo, độc ác, thâm tâm toàn là quỷ kế.
Ta hỏi hắn ta như thế khi nào?
Hắn chỉ đáp “Trong lòng ngươi tự mình biết rõ.”
Hắn không muốn nói nhiều, mà ta vừa vặn chẳng muốn hỏi thêm.
Ta giúp Thái tử chữa khỏi căn bệnh lâu năm, được Thánh thượng thưởng cho trăm lượng hoàng kim. Ngoài ra còn giúp tỷ tỷ ta định ra hôn kỳ, gả tới Đông cung.
Ta kéo cái chân bị thương tiếp chỉ, thất thần nhìn tỷ ấy ngã sấp như chó ăn bùn. A tỷ ngồi dưới đất ôm chặt chân, Lý Cẩn giúp tỷ ấy kiểm tra.
Ngày thường, hắn là châu báu của thế gian, ngay cả góc áo dính bụi cũng không cần tự mình làm sạch, nay lại cam nguyện vì a tỷ mà quỳ gối trên đất, dịu dàng như nước.
A tỷ ủy khuất nhìn ta, nhỏ giọng nói “A Nguyệt, xin lỗi …”
Lý Cẩn dỗ dành tỷ ấy “A Ngọc, Cô với nàng là lương duyên trời định, nàng sai chỗ nào chứ?” Hắn độc ác lườm ta một cái, đá đá chân ta “Tô Dung Nguyệt, một vết thương nhỏ đổi lại trăm lượng hoàng kim, đáng lắm, còn khóc khóc nháo nháo thì lại thành đạo đức giả quá.”
Vết thương đau đớt tột cùng, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, ta co chân, lửa giận công tâm bật cười một tiếng. Vết thương nhỏ? Đạo đức giả?
Đoạn Trường Nhai cao hơn chục mét, ta từ lưng chừng núi rơi xuống, ngã tới mức thổ huyết, chân phải suýt chút nữa không giữ được. Lý Cẩn còn dám nói ta chẳng qua bị thương nhẹ, ta đạo đức giả.
Ta cắn chặt răng, chật vật đứng dậy từ nền đất.
Hắn lạnh mặt nhìn ta, uy nghiêm của trữ quân bộc lộ toàn bộ, trầm giọng cảnh cáo “Giờ đây mọi chuyện đã như vậy, Tô Dung Nguyệt, ngươi tốt nhất nên đem mấy thứ tâm tư không đáng để người nhìn thu lại cho tốt.”
Thành thật mà nói, ta xác thực rất thích Lý Cẩn, tâm ý này đường đường chính chính, chẳng hề đen tối đến mức gặp không được người ta. Có điều, kinh thành có nhiều thiếu nữ thích hắn như thế, hắn đều lấy lễ nghĩa mà đối đãi, duy chỉ có ta, hắn luôn duy trì sự khinh thường.
Hắn nói ta giả tạo, độc ác, thâm tâm toàn là quỷ kế.
Ta hỏi hắn ta như thế khi nào?
Hắn chỉ đáp “Trong lòng ngươi tự mình biết rõ.”
Hắn không muốn nói nhiều, mà ta vừa vặn chẳng muốn hỏi thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.