Chương 18
Diệp Cảnh
18/10/2020
“Ngươi cho rằng như vậy liền có thể chết?!!” Cơ hồ Lý Hồng Huyên bắt đầu tức giận.
“Buông! Ngươi rõ ràng hiểu… Rõ ràng hiểu… Chúng ta không có khả năng… Tại sao ngươi không buông tha cho ta?!”
“Không!!! Ngươi là của ta! Đừng hòng tính đến chuyện rời đi!!! Nói để ngươi hay, nếu ngươi không uống thuốc ngay lập tức ta sẽ chiếu cố hết thảy người ở Mặc Trúc đình này được chôn cùng ngươi!!!”
“… Lý Hồng Huyên… Ngươi nghĩ kế ấy còn hữu dụng… Ta cái gì cũng không có, cái gì cũng không muốn quan tâm!!!”
“……”
“……”
“… Ha ha ha, phải là cái gì ngươi cũng không muốn quan tâm? Vậy xem xem Hàn Tử Ngâm của chúng ta kiên định tới mức nào?” Lý Hồng Huyên hướng tiền thính nói vọng ra, “Tiến vào.”
Hít sâu một cái, Nguyên Nhược Ngữ bước vào. Ánh sáng trong gian phòng nhỏ mập mờ hơn bên ngoài chút ít nhưng hắn vẫn thấy rõ khuôn mặt quen thuộc nhưng thập phần tái nhợt hơn trước. Bởi Tử Ngâm luôn luôn gặp bệnh nên hai má lõm hẳn xuống, thân thể nằm trên giường gầy yếu tới mức sắp thành bộ dạng phế nhân… Nhược Ngữ cảm thấy phi thường đau lòng.
“Tiểu Ngữ…” Hàn Tử Ngâm giật mình, không hiểu vì sao hắn xuất hiện ở đây.
Nhược Ngữ định lại gần đỡ lấy người hắn thương nhớ song đột ngột cổ liền bị một bàn tay bóp chặt.
Lý Hồng Huyên bóp chặt cổ tiểu hài tử, đem nâng hắn lên cao khiến hai chân ly khai khỏi mặt đất. Nguyên Nhược Ngữ cảm giác rất đau, rất đau đớn, hắn không thể thở nổi.
“Không! Buông hắn ra!!!” Hàn Tử Ngâm luống cuống muốn xuống giường, “Lý Hồng Huyên, ngươi định làm gì?”
“Chẳng làm gì, chỉ muốn lưu hắn lại cùng ngươi.” Hắn quay sang nhìn tiểu hài tử, “Ngươi trông, khuôn mặt này thật phiêu lượng. Không biết liệu khắc hoa trên mặt còn xinh đẹp tới nhường nào…”
“Lý Hồng Huyên!!! Hàn Tử Ngâm cuối cùng cũng rời được giường, loạng choạng đến trước mặt đối phương, níu tay hắn, “Buông Tiểu Ngữ ra!”
Hoàng đế dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay gầy gò của Hàn Tử Ngâm, “Nói để ngươi hay, nếu ngươi còn không chịu uống thuốc thì mỗi ngày ta sẽ sai người khắc hoa trên mặt hắn rồi sau đó liền đem bẻ từng ngón tay hắn một. Ngươi tin rằng ta có rất nhiều biện pháp khiến cho hắn sống không bằng chết?”
“Thật đau quá… Mình sẽ chết sao? …Hô hấp… Hô hấp……
“…” Hàn Tử Ngâm trừng mắt nhìn kẻ vừa thốt những câu nói độc ác kia.
“Ngươi nghĩ ta không dám.” Dứt lời Lý Hồng Huyên càng gia tăng lực, tiểu hài tử sắp nghẹt thở đến nơi.
“……”
“……”
“… Mau thả hắn, ta… đáp ứng ngươi…”
Hô… Đột nhiên không khí lùa vào khoang miệng. Nhược Ngữ ngã nhào ra đất, ho khan dữ hội, khóe mắt đã ầm ập nước.
“Tiểu Ngữ! Ngươi không sao chứ?!” Hàn Tử Ngâm ngồi xổm xuống đất, vội vàng hỏi.
“… Không việc gì.”
“Khi thái giám đưa thuốc tới, ta muốn ngươi phải uống.” Hoàng đế từ trên cao quan sát hai người bọn họ. Hàn Tử Ngâm cúi đầu không nhìn thấy biểu tình.
……
Ngày kế tiếp, cuộc sống của Nhược Ngữ tại Mặc Trúc đình bắt đầu. Lý Hồng Huyên đã giải thích với phụ mẫu hắn rằng nhi tử của mình tài năng xuất chúng, cần phải ở lại trong cung giáo dưỡng, làm bọn họ trở về Giang Nam trước. Nguyên Nhược Ngữ khi nghe xong không khỏi buồn cười, “tài năng xuất chúng” đi làm công cụ “uy hiếp người khác”.
“Chủ tử, thuốc đã đến.” Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của tiểu thái giám.
Nhược Ngữ mở cửa đón lấy bát thuốc. Thái giám kia cũng chỉ là giám thị do Hoàng đế phái đến mà thôi.
Ngay từ đầu, Hàn Tử Ngâm tự ép mình uống nên thuốc vừa miễn cưỡng uống xong lập tức nôn hết ra. Nhược Ngữ thấy vậy bèn đến trù phòng mượn ít đồ dùng cùng nguyên vật liệu, kỳ thực hắn vẫn được tự do đi lại. Sau ba ngày, cuối cùng hắn mang tới món kẹo đường hoa quả nhiều vị. Thêm vị ngọt, Hàn Tử Ngâm uống thuốc dễ dàng hơn. Trong cung biết Mặc Trúc đình có loại kẹo thần kỳ đều tranh nhau xin. Dần dần thân thể Tử Ngâm cũng bắt đầu chuyển biến ít nhiều tốt lên, bất quá ngự ý nói, tâm bệnh này không cách nào trị khỏi được.
Nhược Ngữ đem thuốc đi vào, thấy người không có trong phòng biết ngay hắn ở phòng nhỏ phía sau viện, liền cước bộ sang bên ấy, trên tay còn cầm mấy viên kẹo.
Đây không phải lần đầu Nhược Ngữ đến nơi này bởi hàng ngày Tử Ngâm vẫn ghé qua đây, tất nhiên là trong khoảng thời gian chắc chắn Lý Hồng Huyên không đến.
Ánh sáng trong phòng mang đến cảm giác mịt mờ, cách bài trí thì vô cùng đơn giản. Hắn cũng loáng thoáng đoán ra bài vị kia là của người nào đó mà Hàn Tử Ngâm tế bái. Hắn im lặng đứng chờ, không hề cất lời khuấy động bầu không khí ngưng đọng, mùi hương đàn bao phủ toàn bộ. Là ai khiến Tử Ngâm mỗi ngày đều tới cúng bái? Nhược Ngữ bỗng hơi tò mò.
“Tiểu Ngữ à?” Hàn Tử Ngâm nhận ra sự có mặt của đứa nhỏ, “Lại đây.”
“Hảo.” Nhược Ngữ bưng thuốc lại gần, tên khắc trên tấm bài vị từ từ rõ ràng hơn…
——————————–
khắc hoa trên má ẻm ẻm càng đẹp hơn anh Hoàng Thượng nhỉ,em ủng hộ, Thượng Quan Uyển Nhi là hình tượng điển hình a
“Buông! Ngươi rõ ràng hiểu… Rõ ràng hiểu… Chúng ta không có khả năng… Tại sao ngươi không buông tha cho ta?!”
“Không!!! Ngươi là của ta! Đừng hòng tính đến chuyện rời đi!!! Nói để ngươi hay, nếu ngươi không uống thuốc ngay lập tức ta sẽ chiếu cố hết thảy người ở Mặc Trúc đình này được chôn cùng ngươi!!!”
“… Lý Hồng Huyên… Ngươi nghĩ kế ấy còn hữu dụng… Ta cái gì cũng không có, cái gì cũng không muốn quan tâm!!!”
“……”
“……”
“… Ha ha ha, phải là cái gì ngươi cũng không muốn quan tâm? Vậy xem xem Hàn Tử Ngâm của chúng ta kiên định tới mức nào?” Lý Hồng Huyên hướng tiền thính nói vọng ra, “Tiến vào.”
Hít sâu một cái, Nguyên Nhược Ngữ bước vào. Ánh sáng trong gian phòng nhỏ mập mờ hơn bên ngoài chút ít nhưng hắn vẫn thấy rõ khuôn mặt quen thuộc nhưng thập phần tái nhợt hơn trước. Bởi Tử Ngâm luôn luôn gặp bệnh nên hai má lõm hẳn xuống, thân thể nằm trên giường gầy yếu tới mức sắp thành bộ dạng phế nhân… Nhược Ngữ cảm thấy phi thường đau lòng.
“Tiểu Ngữ…” Hàn Tử Ngâm giật mình, không hiểu vì sao hắn xuất hiện ở đây.
Nhược Ngữ định lại gần đỡ lấy người hắn thương nhớ song đột ngột cổ liền bị một bàn tay bóp chặt.
Lý Hồng Huyên bóp chặt cổ tiểu hài tử, đem nâng hắn lên cao khiến hai chân ly khai khỏi mặt đất. Nguyên Nhược Ngữ cảm giác rất đau, rất đau đớn, hắn không thể thở nổi.
“Không! Buông hắn ra!!!” Hàn Tử Ngâm luống cuống muốn xuống giường, “Lý Hồng Huyên, ngươi định làm gì?”
“Chẳng làm gì, chỉ muốn lưu hắn lại cùng ngươi.” Hắn quay sang nhìn tiểu hài tử, “Ngươi trông, khuôn mặt này thật phiêu lượng. Không biết liệu khắc hoa trên mặt còn xinh đẹp tới nhường nào…”
“Lý Hồng Huyên!!! Hàn Tử Ngâm cuối cùng cũng rời được giường, loạng choạng đến trước mặt đối phương, níu tay hắn, “Buông Tiểu Ngữ ra!”
Hoàng đế dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay gầy gò của Hàn Tử Ngâm, “Nói để ngươi hay, nếu ngươi còn không chịu uống thuốc thì mỗi ngày ta sẽ sai người khắc hoa trên mặt hắn rồi sau đó liền đem bẻ từng ngón tay hắn một. Ngươi tin rằng ta có rất nhiều biện pháp khiến cho hắn sống không bằng chết?”
“Thật đau quá… Mình sẽ chết sao? …Hô hấp… Hô hấp……
“…” Hàn Tử Ngâm trừng mắt nhìn kẻ vừa thốt những câu nói độc ác kia.
“Ngươi nghĩ ta không dám.” Dứt lời Lý Hồng Huyên càng gia tăng lực, tiểu hài tử sắp nghẹt thở đến nơi.
“……”
“……”
“… Mau thả hắn, ta… đáp ứng ngươi…”
Hô… Đột nhiên không khí lùa vào khoang miệng. Nhược Ngữ ngã nhào ra đất, ho khan dữ hội, khóe mắt đã ầm ập nước.
“Tiểu Ngữ! Ngươi không sao chứ?!” Hàn Tử Ngâm ngồi xổm xuống đất, vội vàng hỏi.
“… Không việc gì.”
“Khi thái giám đưa thuốc tới, ta muốn ngươi phải uống.” Hoàng đế từ trên cao quan sát hai người bọn họ. Hàn Tử Ngâm cúi đầu không nhìn thấy biểu tình.
……
Ngày kế tiếp, cuộc sống của Nhược Ngữ tại Mặc Trúc đình bắt đầu. Lý Hồng Huyên đã giải thích với phụ mẫu hắn rằng nhi tử của mình tài năng xuất chúng, cần phải ở lại trong cung giáo dưỡng, làm bọn họ trở về Giang Nam trước. Nguyên Nhược Ngữ khi nghe xong không khỏi buồn cười, “tài năng xuất chúng” đi làm công cụ “uy hiếp người khác”.
“Chủ tử, thuốc đã đến.” Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của tiểu thái giám.
Nhược Ngữ mở cửa đón lấy bát thuốc. Thái giám kia cũng chỉ là giám thị do Hoàng đế phái đến mà thôi.
Ngay từ đầu, Hàn Tử Ngâm tự ép mình uống nên thuốc vừa miễn cưỡng uống xong lập tức nôn hết ra. Nhược Ngữ thấy vậy bèn đến trù phòng mượn ít đồ dùng cùng nguyên vật liệu, kỳ thực hắn vẫn được tự do đi lại. Sau ba ngày, cuối cùng hắn mang tới món kẹo đường hoa quả nhiều vị. Thêm vị ngọt, Hàn Tử Ngâm uống thuốc dễ dàng hơn. Trong cung biết Mặc Trúc đình có loại kẹo thần kỳ đều tranh nhau xin. Dần dần thân thể Tử Ngâm cũng bắt đầu chuyển biến ít nhiều tốt lên, bất quá ngự ý nói, tâm bệnh này không cách nào trị khỏi được.
Nhược Ngữ đem thuốc đi vào, thấy người không có trong phòng biết ngay hắn ở phòng nhỏ phía sau viện, liền cước bộ sang bên ấy, trên tay còn cầm mấy viên kẹo.
Đây không phải lần đầu Nhược Ngữ đến nơi này bởi hàng ngày Tử Ngâm vẫn ghé qua đây, tất nhiên là trong khoảng thời gian chắc chắn Lý Hồng Huyên không đến.
Ánh sáng trong phòng mang đến cảm giác mịt mờ, cách bài trí thì vô cùng đơn giản. Hắn cũng loáng thoáng đoán ra bài vị kia là của người nào đó mà Hàn Tử Ngâm tế bái. Hắn im lặng đứng chờ, không hề cất lời khuấy động bầu không khí ngưng đọng, mùi hương đàn bao phủ toàn bộ. Là ai khiến Tử Ngâm mỗi ngày đều tới cúng bái? Nhược Ngữ bỗng hơi tò mò.
“Tiểu Ngữ à?” Hàn Tử Ngâm nhận ra sự có mặt của đứa nhỏ, “Lại đây.”
“Hảo.” Nhược Ngữ bưng thuốc lại gần, tên khắc trên tấm bài vị từ từ rõ ràng hơn…
——————————–
khắc hoa trên má ẻm ẻm càng đẹp hơn anh Hoàng Thượng nhỉ,em ủng hộ, Thượng Quan Uyển Nhi là hình tượng điển hình a
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.