Chương 44
Diệp Cảnh
18/10/2020
Trời hôm nay đẹp a…
Trong lòng người nào đó không kìm được cảm thán một câu.
Cảnh sắc ở thung lũng này thật làm say người, nhất là dải núi mượt mà trải dài dưới chân trời xanh thẳm. Rộng lớn mà không trống rỗng khiến người ta cảm thấy yên bình.
“Ngươi cũng thích thời tiết như vậy, đúng không hả Tiểu Bạch?” Nguyên Nhược Ngữ trở mình, nằm dài trên bãi cỏ. Hắn lười biếng khép mắt lại, tay ôm con thỏ trắng như tuyết (Tiểu Bạch) từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lại nhớ tới ngày ấy.
Lần đầu tiên đối mặt với tử thần gần đến thế song hắn không hề có cảm giác sợ hãi, không hề có một tia do dự.
Nhưng chính thời điểm rơi xuống khiến hắn hiểu bản thân còn chưa từ bỏ được nếu không đã không cố gắng bám vào cành cây chìa ra ở vách đá. Hóa ra, mình vẫn sợ chết.
Đáng tiếc, Thanh Hải nhai cứ là Thanh Hải nhai. Khi Nhược Ngữ tưởng mình phải bỏ mạng thì có nhành cây cứu nhưng bởi không chịu được sức nặng nên lập tức bị bẻ gẫy. Và ngay lúc hắn nghĩ lần này phải đi gặp tử thần thật thì dòng nước không biết từ đâu hung hăng dìm hắn xuống, ồ ạt tràn vào khoang miệng khiến hắn không thể thở nổi rồi bất tỉnh. Khi được vớt lên thì một chân đã gãy, các vết thương lớn nhỏ trải khắp thân thể.
Trải qua mấy ngày sốt cao, cuối cùng Nhược Ngữ cũng thấy khá hơn.
Thời điểm mới mở mắt, hắn gặp ngay khuôn mặt điên đảo trời đất. Sau đó, liền bất tỉnh lần thứ hai. Trong cơn mê, hắn thấy thiên sứ ở thiên đường tới đón mình.
Tỉnh lại lần thứ hai, thứ đập vào mắt hắn là vài dầm gỗ trông khá cổ trên trần, xung quanh đồ đạc bày biện đơn giản. Một gian phòng ngập tràn mùi nắng ấm. Điều đầu tiên Nhược Ngữ nhận thức được đó là mình không chết và hiện tại toàn thân hắn đang được băng kín.
Hắn vất vả xuống giường, nhìn quanh không thấy ai mới chậm chạp đi ra ngoài. Nơi này là một thung lũng rất lớn, có một bãi cỏ rộng, một con sông ở xa xa đang phản chiếu ánh nắng mặt trời khiến hắn phải nheo mắt lại vì chói.
Một cái cây kì lạ đã thu hút Nhược Ngữ. Cả cây được bao phủ bởi mầu hoa phấn hồng, trông khá giống với anh đào nhưng hình dạng hoa lại khác hẳn.
Yên bình làm người ta cảm thấy thư thái.
Chợt một cơn gió tình cờ lướt qua cuốn theo vô số những cánh hoa bé xíu. Giữa nền hồng phấn mơ màng, người trong cơn mê của hắn bỗng xuất hiện.
Là người mà hắn tưởng là thiên sứ.
Người ấy chậm rãi tiến lại gần, mỉm cười với kẻ đang ngây dại.
Nhất tiếu vạn nhân khuynh.
Nhược Ngữ có cảm tưởng mình vừa lạc vào trang truyện thần thoại, được gặp vị tiên tử tại nơi thần thiên. Ai, đáng tiếc đây là nam tử chứ không phải thần tiên tỷ tỷ.
Trong lòng người ấy là một con thỏ lông trắng như tuyết bị thương ở chân. Theo ánh cười trong đôi mắt trong veo tinh khiết kia, hắn biết nam tử muốn mình quay về phòng.
Sau này, Nhược Ngữ biết người ấy đã cứu hắn. Nam tử cho hay, lúc hắn rơi từ trên núi xuống đã không còn hy vọng nhưng không hiểu lý do gì níu hắn lại với cuộc sống. Vì thế, chính là hắn đã tự cứu mình.
Nhìn tờ giấy trước mặt nhìn chi chít chữ, Nhược Ngữ có chút đau lòng. Hắn, người vốn lãnh đạm lại có cảm giác đau lòng với nam tử xinh đẹp vừa mới quen.
Là người câm điếc.
Là người không thể nghe, không thể nói
…….
Nhưng nam tử này lại có đôi mắt biết nói.
Nam tử vốn là một cô nhi. Hắn không có tên mà cũng lâu rồi không có ai gọi hắn.
Trong lòng Nhược Ngữ bỗng dâng lên một thứ xúc động khó hiểu. Nói, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên nhé!
Đôi mắt xinh đẹp liền ánh lên tia sáng rực rỡ.
Vậy gọi là Thất Dạ đi.
Hắn mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Ta sẽ luôn gọi như thế, ngươi không được quên đâu đấy.
Đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi trong chốc lát rồi nhanh chóng biến thành đôi trăng non, vui vẻ sung sướng.
Nhược Ngữ đã từng nghĩ rằng, chính vì chỉ quanh quẩn ở thung lũng này, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên Thất Dạ với giữ được tính cách như một đứa nhỏ mới sinh, vô tư hồn nhiên đến thế. Thậm chí, còn ngửi được hương vị trong lành nữa. Song hóa ra hắn đã nhầm.
Sư phó của Thất Dạ là đệ nhất thần y. Cuộc sống của hắn được bắt đầu từ phàm trần. Hắn sớm đã thấy được nơi hắc ám nhất thế gian, nơi nhà giam lớn nhất cùng những bức tường cung cao nhất. Hắn chính là người đã cứu sống Hàn Tử Ngâm.
Nhưng Thất Dạ vẫn giữ nguyên được sự thuần thiết hoàn hảo. Giống như mọi thứ dơ bẩn không cách nào có thể chạm được tới hắn. Thật là một con người thần kỳ.
Thất Dạ là người mang vẻ đẹp thiên phú nhất mà Nhược Ngữ từng gặp. Dù hắn đứng giữa bóng tối thì người ta vẫn có thể cảm nhận được khí chất thần tiên ấy. May mắn, sư phó đã để hắn ở lại nơi này, nếu không thực không thể tưởng tượng nổi bộ dạng lưu lạc bên ngoài của hắn ra sao. Một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành như vậy chắc sẽ gây nên màn tinh phong huyết vũ khắp thiên hạ. Cho dù là nam tử.
Song qua một thời gian, quan điểm của Nhược Ngữ thay đổi không ít. Đệ nhất hoa dung tất nhiên là không thay đổi nhưng…
Sư phó có lẽ chỉ truyền thụ cho hắn kiến thức về y học còn về sinh hoạt thường ngày thì hắn y hệt như một cô nhi 3 tuổi. Vết thương còn chưa khỏi hẳn, Nhược Ngữ đã cảm thấy mình trở thành bảo mẫu tự khi nào không hay. Dạ dày đau
“Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, mặc quần áo vào!” Nhược Ngữ mặt đỏ tía tai, hướng nam tử tuyệt mĩ trần như nhộng rống to. Vì sao con người xinh đẹp thế này lại ngốc nghếch đến vậy?! Vì sao mỗi khi hắn lộ ra biểu tình ngốc nghếch ta vừa thấy tức giận nhưng đồng thời thấy hắn đáng yêu. Hắn là nam nhân và còn cao hơn ta a!!!
Khunh cảnh bây giờ là: một kẻ mặt đen xì lẩm bẩm gì đó, một kẻ đứng bên cạnh lúng túng mặc quần áo.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu, Nhược Ngữ liền nhớ tới bức vẽ những nhân vật bé xíu dễ thương.
Kỳ thật, Nhược Ngữ cũng nhận ra mình đang thay đổi.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống, hắn đã nghĩ,
Ta không muốn chết… Ta không muốn chết…
Ta còn muốn gặp lại bọn họ… Ta không hy vọng sẽ không thể gặp được bọn họ nữa…
Hóa ra, khát vọng sống lại mãnh liệt đến thế. Tại sao từ trước đây không hề phát hiện ra. Sợ chết vì trong lòng đã tồn tại sự thương nhớ, sự lưu luyến. Chẳng phải là vì mình sao? Có phải ngay từ đầu vốn hy vọng được nhận hơi ấm và khi nó xuất hiện thì muốn giữ chặt bên người. Hóa ra, trước kia mình đã nhát gan rồi… Thật nực cười…
Hồi ức chầm chập quay trở về…
Hơn nữa không chỉ nghĩ tới một người mà là rất nhiều. Tiêu Nam, Phi Lăng, Lý Nhứ Ca và còn cả người kia… (bố mẹ, em gái, sư phó thì ku để đâu???)
Sự hồi tưởng này như không có điểm dừng. Càng nhớ lại càng khao khát. Song rốt cuộc chỉ là nắm bắt hư không.
Tim thắt lại, đau đớn…
Đấy chẳng phải là điều ngươi muốn sao, Nhược Ngữ? Ngươi cố gắng gom nhặt kỷ niệm, cố gắng nhồi nhét để đẩy sự tịch mịch đáng sợ này xuống dưới đáy nhưng lúc xưa, chỉ cần bọn họ bên canh, chỉ cần một câu của bọn họ là có thể an lòng.
Chợt nhận ra, tự bao giờ sợi dây rằng buộc với thế giới này lại nhiều vậy.
Đợi khi nào thân thể hồi phục sẽ đi tìm bọn họ.
Không ngờ khi nào tương đương với khoảng thời gian 3 năm.
Trong lòng người nào đó không kìm được cảm thán một câu.
Cảnh sắc ở thung lũng này thật làm say người, nhất là dải núi mượt mà trải dài dưới chân trời xanh thẳm. Rộng lớn mà không trống rỗng khiến người ta cảm thấy yên bình.
“Ngươi cũng thích thời tiết như vậy, đúng không hả Tiểu Bạch?” Nguyên Nhược Ngữ trở mình, nằm dài trên bãi cỏ. Hắn lười biếng khép mắt lại, tay ôm con thỏ trắng như tuyết (Tiểu Bạch) từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lại nhớ tới ngày ấy.
Lần đầu tiên đối mặt với tử thần gần đến thế song hắn không hề có cảm giác sợ hãi, không hề có một tia do dự.
Nhưng chính thời điểm rơi xuống khiến hắn hiểu bản thân còn chưa từ bỏ được nếu không đã không cố gắng bám vào cành cây chìa ra ở vách đá. Hóa ra, mình vẫn sợ chết.
Đáng tiếc, Thanh Hải nhai cứ là Thanh Hải nhai. Khi Nhược Ngữ tưởng mình phải bỏ mạng thì có nhành cây cứu nhưng bởi không chịu được sức nặng nên lập tức bị bẻ gẫy. Và ngay lúc hắn nghĩ lần này phải đi gặp tử thần thật thì dòng nước không biết từ đâu hung hăng dìm hắn xuống, ồ ạt tràn vào khoang miệng khiến hắn không thể thở nổi rồi bất tỉnh. Khi được vớt lên thì một chân đã gãy, các vết thương lớn nhỏ trải khắp thân thể.
Trải qua mấy ngày sốt cao, cuối cùng Nhược Ngữ cũng thấy khá hơn.
Thời điểm mới mở mắt, hắn gặp ngay khuôn mặt điên đảo trời đất. Sau đó, liền bất tỉnh lần thứ hai. Trong cơn mê, hắn thấy thiên sứ ở thiên đường tới đón mình.
Tỉnh lại lần thứ hai, thứ đập vào mắt hắn là vài dầm gỗ trông khá cổ trên trần, xung quanh đồ đạc bày biện đơn giản. Một gian phòng ngập tràn mùi nắng ấm. Điều đầu tiên Nhược Ngữ nhận thức được đó là mình không chết và hiện tại toàn thân hắn đang được băng kín.
Hắn vất vả xuống giường, nhìn quanh không thấy ai mới chậm chạp đi ra ngoài. Nơi này là một thung lũng rất lớn, có một bãi cỏ rộng, một con sông ở xa xa đang phản chiếu ánh nắng mặt trời khiến hắn phải nheo mắt lại vì chói.
Một cái cây kì lạ đã thu hút Nhược Ngữ. Cả cây được bao phủ bởi mầu hoa phấn hồng, trông khá giống với anh đào nhưng hình dạng hoa lại khác hẳn.
Yên bình làm người ta cảm thấy thư thái.
Chợt một cơn gió tình cờ lướt qua cuốn theo vô số những cánh hoa bé xíu. Giữa nền hồng phấn mơ màng, người trong cơn mê của hắn bỗng xuất hiện.
Là người mà hắn tưởng là thiên sứ.
Người ấy chậm rãi tiến lại gần, mỉm cười với kẻ đang ngây dại.
Nhất tiếu vạn nhân khuynh.
Nhược Ngữ có cảm tưởng mình vừa lạc vào trang truyện thần thoại, được gặp vị tiên tử tại nơi thần thiên. Ai, đáng tiếc đây là nam tử chứ không phải thần tiên tỷ tỷ.
Trong lòng người ấy là một con thỏ lông trắng như tuyết bị thương ở chân. Theo ánh cười trong đôi mắt trong veo tinh khiết kia, hắn biết nam tử muốn mình quay về phòng.
Sau này, Nhược Ngữ biết người ấy đã cứu hắn. Nam tử cho hay, lúc hắn rơi từ trên núi xuống đã không còn hy vọng nhưng không hiểu lý do gì níu hắn lại với cuộc sống. Vì thế, chính là hắn đã tự cứu mình.
Nhìn tờ giấy trước mặt nhìn chi chít chữ, Nhược Ngữ có chút đau lòng. Hắn, người vốn lãnh đạm lại có cảm giác đau lòng với nam tử xinh đẹp vừa mới quen.
Là người câm điếc.
Là người không thể nghe, không thể nói
…….
Nhưng nam tử này lại có đôi mắt biết nói.
Nam tử vốn là một cô nhi. Hắn không có tên mà cũng lâu rồi không có ai gọi hắn.
Trong lòng Nhược Ngữ bỗng dâng lên một thứ xúc động khó hiểu. Nói, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên nhé!
Đôi mắt xinh đẹp liền ánh lên tia sáng rực rỡ.
Vậy gọi là Thất Dạ đi.
Hắn mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Ta sẽ luôn gọi như thế, ngươi không được quên đâu đấy.
Đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi trong chốc lát rồi nhanh chóng biến thành đôi trăng non, vui vẻ sung sướng.
Nhược Ngữ đã từng nghĩ rằng, chính vì chỉ quanh quẩn ở thung lũng này, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên Thất Dạ với giữ được tính cách như một đứa nhỏ mới sinh, vô tư hồn nhiên đến thế. Thậm chí, còn ngửi được hương vị trong lành nữa. Song hóa ra hắn đã nhầm.
Sư phó của Thất Dạ là đệ nhất thần y. Cuộc sống của hắn được bắt đầu từ phàm trần. Hắn sớm đã thấy được nơi hắc ám nhất thế gian, nơi nhà giam lớn nhất cùng những bức tường cung cao nhất. Hắn chính là người đã cứu sống Hàn Tử Ngâm.
Nhưng Thất Dạ vẫn giữ nguyên được sự thuần thiết hoàn hảo. Giống như mọi thứ dơ bẩn không cách nào có thể chạm được tới hắn. Thật là một con người thần kỳ.
Thất Dạ là người mang vẻ đẹp thiên phú nhất mà Nhược Ngữ từng gặp. Dù hắn đứng giữa bóng tối thì người ta vẫn có thể cảm nhận được khí chất thần tiên ấy. May mắn, sư phó đã để hắn ở lại nơi này, nếu không thực không thể tưởng tượng nổi bộ dạng lưu lạc bên ngoài của hắn ra sao. Một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành như vậy chắc sẽ gây nên màn tinh phong huyết vũ khắp thiên hạ. Cho dù là nam tử.
Song qua một thời gian, quan điểm của Nhược Ngữ thay đổi không ít. Đệ nhất hoa dung tất nhiên là không thay đổi nhưng…
Sư phó có lẽ chỉ truyền thụ cho hắn kiến thức về y học còn về sinh hoạt thường ngày thì hắn y hệt như một cô nhi 3 tuổi. Vết thương còn chưa khỏi hẳn, Nhược Ngữ đã cảm thấy mình trở thành bảo mẫu tự khi nào không hay. Dạ dày đau
“Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, mặc quần áo vào!” Nhược Ngữ mặt đỏ tía tai, hướng nam tử tuyệt mĩ trần như nhộng rống to. Vì sao con người xinh đẹp thế này lại ngốc nghếch đến vậy?! Vì sao mỗi khi hắn lộ ra biểu tình ngốc nghếch ta vừa thấy tức giận nhưng đồng thời thấy hắn đáng yêu. Hắn là nam nhân và còn cao hơn ta a!!!
Khunh cảnh bây giờ là: một kẻ mặt đen xì lẩm bẩm gì đó, một kẻ đứng bên cạnh lúng túng mặc quần áo.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu, Nhược Ngữ liền nhớ tới bức vẽ những nhân vật bé xíu dễ thương.
Kỳ thật, Nhược Ngữ cũng nhận ra mình đang thay đổi.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống, hắn đã nghĩ,
Ta không muốn chết… Ta không muốn chết…
Ta còn muốn gặp lại bọn họ… Ta không hy vọng sẽ không thể gặp được bọn họ nữa…
Hóa ra, khát vọng sống lại mãnh liệt đến thế. Tại sao từ trước đây không hề phát hiện ra. Sợ chết vì trong lòng đã tồn tại sự thương nhớ, sự lưu luyến. Chẳng phải là vì mình sao? Có phải ngay từ đầu vốn hy vọng được nhận hơi ấm và khi nó xuất hiện thì muốn giữ chặt bên người. Hóa ra, trước kia mình đã nhát gan rồi… Thật nực cười…
Hồi ức chầm chập quay trở về…
Hơn nữa không chỉ nghĩ tới một người mà là rất nhiều. Tiêu Nam, Phi Lăng, Lý Nhứ Ca và còn cả người kia… (bố mẹ, em gái, sư phó thì ku để đâu???)
Sự hồi tưởng này như không có điểm dừng. Càng nhớ lại càng khao khát. Song rốt cuộc chỉ là nắm bắt hư không.
Tim thắt lại, đau đớn…
Đấy chẳng phải là điều ngươi muốn sao, Nhược Ngữ? Ngươi cố gắng gom nhặt kỷ niệm, cố gắng nhồi nhét để đẩy sự tịch mịch đáng sợ này xuống dưới đáy nhưng lúc xưa, chỉ cần bọn họ bên canh, chỉ cần một câu của bọn họ là có thể an lòng.
Chợt nhận ra, tự bao giờ sợi dây rằng buộc với thế giới này lại nhiều vậy.
Đợi khi nào thân thể hồi phục sẽ đi tìm bọn họ.
Không ngờ khi nào tương đương với khoảng thời gian 3 năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.