Chương 82
Mạn Bộ Trường An
19/09/2022
Trong hoàng cung, đại điện đèn đuốc sáng trưng. Chính Khang đế nhận được mật báo từ khu vực ngoài kinh thành, người truyền tin là Cảnh Tu Huyền. Hắn đọc xong, long nhan tức giận.
Trương Đông Hải đứng ở sau, khó khăn lắm nhìn thấy mấy chữ Hiền Vương bị ám sát, lòng kinh sợ.
Gạch trong điện sáng đến độ có thể thấy bóng người, ánh đèn bị phản chiếu, người ta có thể thấy rõ ánh đèn trên bàn vua. Lưu quang như nước, như có mấy con rồng vang đang bơi lội trong đó.
Khi thì tụ lại, khi thì tản ra.
Sắp bắt đầu rồi?
Xưa nay hài cốt chất thành đống dưới hoàng quyền, huynh đệ tương tàn dưới bảo tọ. Cuộc chiến tranh đoạt vị trí đã không thay đổi từ xưa, từ trước đến nay đều là ngươi chết ta mất mạng, huynh đệ phản bội nhau.
Bệ hạ là hoàng tử duy nhất của tiên đế, tất nhiên không trải qua tranh đấu tàn khốc. Nhưng cho tới nay, hắn thân là tâm phúc của bệ hạ, biết bệ hạ lo lắng hoàng tử ngầm đấu với nhau.
Lúc này, Thái Tử đã sớm được lập. Bệ hạ biết rõ tâm tư của Phương Thái hậu và Lương phi, cho rằng tranh đấu hẳn bắt đầu từ Thái Tử và Ninh Vương.
Vì sao là Hiền Vương?
Trương Đông Hải cúi đầu nhíu mày, đứng yên.
Chính Khang siết chặt quyển sổ trong tay, gương mặt nặng nề, rất đáng sợ. Tầm nửa khắc, hắn ném quyển sổ trong tay xuống đất.
“Thật to gan!”
Trương Đông Hải càng cúi thấp người hơn, cung nhân thái giám quỳ đầy bên ngoài. Những người này quỳ theo thói quen, nhưng phàm là điện có dị động, bọn họ sẽ quỳ.
Quả nhiên, trong chốc lát, bệ hạ nổi giận đi ra điện.
Long bào vàng rực đi ngang trước mặt bọn họ, con rồng trên đó giương nanh múa vuốt. Khi đuôi rồng biến mất, mọi người thở phào. Họ vẫn không dám đứng dậy, phải quỳ đủ nửa canh giờ mới có thể đứng dậy.
Chính Khang đế đi đến Trường Dương cung của Hoàng Hậu, xụ mặt tiến vào điện, Trình Hoàng hậu bồn chồn.
Nàng ta nhìn Trương Đông Hải phía sau, thấy Trương Đông Hải cúi đầu, không đối diện với nàng ta. Nàng ta cảm thấy nặng nề đoán, đoán ra lần này bệ hạ rất tức giận.
“Bệ hạ tới đúng lúc, Hà Tây cống nạp trái cây, thần thiếp thấy chúng không tồi.”
Trình Hoàng hậu cười, thu xếp cung nhân mang trái cây lên. Quả nho màu tím mã não, được đặt trong đĩa lưu ly, quả nào cũng sáng bóng. Còn có một trái lựu đỏ đã được tách vỏ, được đặt trong đĩa, như bảo thạch hồng.
Chính Khang đế không vui, Trình Hoàng hậu như chẳng phát hiện, lấy ngón tay ngọc thon dài tháo vỏ một quả nho, cẩn thận dùng nĩa bạc lấy hạt bên trong ra, cho vào miệng hắn.
Hắn há miệng, chậm rãi nhấm nháp.
Trình Hoàng hậu vui mừng, “Thần thiếp biết bệ hạ thích ăn nho, cố ý cho người chuẩn bị. Năm nay Hà Tây mưa thuận gió hoà, sản vật được mùa, trái cây cống nạp tươi hơn năm rồi.”
Sắc mặt Chính Khang đế hòa hoãn, kẻ làm đế vương thích nghe vương triều của hắn quốc thái dân an, bá tánh an cư.
Hắn lại ăn một quả nho Hoàng Hậu đưa qua, cảm thấy như lời Hoàng Hậu nói, trái cây năm nay còn ngọt, lớn và mọng nước hơn trái cây năm rồi.
“Củng Phúc Ninh có cách thống trị, trẫm sẽ thưởng thật mạnh.”
“Đều do bệ hạ có con mắt tinh tường.”
Trình Hoàng hậu nhàn nhạt nói, cũng không phát biểu ý kiến. Củng Phúc Ninh và Trình gia sâu xa, không để người khác biết lúc ở kinh thành, nhưng lại rất sành ăn, được người ta gọi là Củng Sành Ăn.
Chính Khang đế nghĩ đến hạ thần nói chuyện ăn uống thì hai mắt tỏa sáng, mặt có ý cười. Củng Phúc Ninh từng gây không ít trò cười vì chuyện ăn uống.
Tươi cười nhanh chóng cứng đờ, hắn rũ mắt nhìn chằm chằm hai đĩa trái cây.
“Nếu năm nay có sản lượng cao, tặng cho mỗi nhà một chút đi.”
Mỗi nhà để ám chỉ quan to tam phẩm trở lên.
Trình Hoàng hậu mỉm cười đồng ý, lại bóc vỏ một quả nho, tùy ý đưa qua. Ngón tay ngọc và xanh nhạt, móng tay đỏ tươi làm quả nho hết sức mê người.
Chính Khang đế rũ mắt đứng dậy.
“Trẫm còn có chuyện, ngày khác lại đến chỗ Hoàng Hậu.”
“Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
Hoàng Hậu thấy bóng dáng vàng rực biến mất ở cửa cung, ý cười chậm rãi nhạt. Nàng ta cười tự giễu, ăn quả nho vừa tự bóc vỏ, lại dùng khăn lau ngón tay.
“Nương nương, sao không giữ bệ hạ lại?”
Lão ma ma phía sau nàng ta hỏi, có chút tiếc nuối. Trừ mùng một mười lăm, ngày khác bệ hạ sẽ không tới Trường Dương cung. Hôm nay không biết có gió gì, bệ hạ phá lệ đến đây.
Hoàng hậu nương nương sao không nhân cơ hội giữ bệ hạ, tăng tình cảm phu thê?
“Giữ hắn lại làm gì, tâm không ở bổn cung, giữ lại, sợ không tốt, còn bị oán hận.” Hoàng Hậu cho tay vào thau vàng cung nữ đem tới, rửa tay, lại lau khô.
Sắc mặt lão ma ma phức tạp, bà ta thở dài, “Nương nương quá tốt tính.”
“Không tốt tính còn có thể thế nào? Bổn cung là Hoàng Hậu, không làm những chuyện tranh giành tình cảm. Ngươi nghĩ hôm nay bệ hạ tới thăm bổn cung?”
Lão ma ma lẩm bẩm, “Bệ hạ kính trọng nương nương, ai không biết…”
Trình Hoàng hậu nhếch khóe môi, nhìn lão ma ma, cười, “Bổn cung không biết, chỉ biết hắn tới hỏi tội.”
“Nương nương…”
Lão ma ma có chút đau lòng, nàng là bà vú của Hoàng Hậu, có tình cảm rất tốt với Hoàng Hậu. Cho nên bà ta có tiếng nói nhất trước mặt Hoàng Hậu. Bà ta cũng nói chuyện không kiêng dè trước mặt Hoàng Hậu.
“Hắn ấy, kính trọng thân phận của phụ thân, mà không phải bổn cung. Nếu không phải thân phận Hoàng Hậu, sao hắn nhìn bổn cung chứ?” Trình Hoàng hậu nói, ngẩng đầu, nhìn cái bàn, “Dọn đi, các ngươi tự chia nhau đi.” Lão ma ma ra hiệu cho cung nhân đứng cách đó không xa, các cung nhân tiến lên, đâu vào đấy thu dọn đĩa, lau sạch bàn, sau đó lui ra ngoài, đứng ngoài điện đợi lệnh.
“Nương nương, tháng này bệ hạ ở Triều Nguyệt cung nhiều hơn tháng trước, ngài không thể không phòng. Còn Ninh Vương, một khi kết thân với Thành Quốc Công phủ, càng khó xử lý.”
Bà ta vừa nói vừa vén rèm châu thay Trình Hoàng hậu.
Trình Hoàng hậu chậm rãi ngồi chiếc giường vải gấm vàng, mỉm cười, “Sợ là không kết được, vị kia của Lộ Hoa cung vốn không vui, như thế thật ra hợp ý. Không chỉ hợp ý nàng ta, cũng gãi đúng chỗ ngứa của người ở Triều Nguyệt cung.”
Lão ma ma nghe mà kinh hãi, biết nàng ta ám chỉ gì. Hiền Vương bị ám sát, người khác không biết, nhưng Trình Hoàng hậu biết. Nàng ta thậm chí biết sớm hơn bệ hạ mười lăm phút.
Thân là tâm phúc của Trình Hoàng hậu, lão ma ma tất nhiên biết chuyện đó.
“Chuyện đó… Bệ hạ có nghi ngờ ngài không?”
Ý cười của Trình Hoàng hậu càng sâu, mang theo chế nhạo.
“Nghi ngờ? Thân là đế vương, ai không nghi ngờ? Hắn càng nghi ngờ càng tốt, ma ma chờ xem, tối nay, hắn sẽ ở Ngự Thư Phòng.”
Nàng muốn đế vương nghi ngờ, chỉ cần hai nhà kia không ngừng ngầm đấu, hậu vị của nàng ta mới càng củng cố. Vì khiến hai nhà mâu thuẫn, nàng ta bày mưu đặt kế mẫu thân gả Bát muội vào Phương gia, muốn khuấy đục vũng nước này.
Sau đó, nàng ta không cần làm gì cả.
Không làm sẽ không hỏng chuyện, nàng ta muốn ổn định.
Hành động của Chính Khang đế quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng ta, hắn đi đến cửa cung Triều Nguyệt cung, vẫn trở lại Ngự Thư Phòng, ngủ một mình trên long sàng, chưa triệu tẩm bất cứ phi tần nào.
Trời chưa sáng, một chiếc xe ngựa vọt từ ngoài cửa thành vào thành. Nếu người cẩn thận, sẽ phát hiện mỗi người hộ tống có thân thủ bất phàm, vẻ mặt nghiêm túc.
Xe ngựa ngừng ở Hiền Vương phủ, quản gia Hiền Vương phủ tự mở cửa, đứng hầu cạnh xe ngựa. Hai thị vệ đỡ Triệu Hiển, Triệu Hiển được bọc trong áo choàng đậm màu, Cảnh Tu Huyền đi bên cạnh hắn.
Đoàn người đi vào phủ, cánh cửa phủ lập tức được đóng lại.
Cảnh Tu Huyền sắp xếp cho Hiền Vương xong, về phủ thay triều phục, tiến cung diện thánh.
Giờ Tỵ vừa qua, Hiền Vương phủ nghênh đón hai vị khách thần bí, Chính Khang đế và An Phi nương nương cải trang xuất cung. Hốc mắt An Phi nương nương ửng đỏ, nàng ta đau lòng.
Từ khi Chính Khang đế nói Hiền Vương bị ám sát, nàng ta cực lực nén nước mắt, cắn môi, hồng hốc mắt, không hỏi một chữ.
Ẩn nhẫn kiên cường như vậy, đế vương lo lắng.
Nàng ta nhìn thấy sắc mặt con trai trắng bệch, hắn nằm trên giường, nước mắt mới chảy xuống giống trân châu, cực kỳ bi ai, không có cách ngừng.
“Hiển Nhi, con chịu khổ rồi… Mẫu phi lo lắng chết mất…”
Nàng ta chưa nói xong, đã khóc không thành tiếng, nghẹn ngào không thể nói thành lời.
“Mẫu phi, nhi thần không sao, chỉ bị thương nhẹ. Chỉ tiếc, những thị vệ bảo vệ nhi thần, toàn bộ gặp nạn… Nhi thần nhất định an táng bọn họ, trợ cấp gia quyến của bọn họ.”
Triệu Hiển nhắc tới thị vệ đã chết, thanh âm có chút nhỏ.
Rốt cuộc hắn cũng còn nhỏ, những thị vệ đó đã bảo vệ hắn lâu. Đột nhiên có một ngày, toàn bộ chết sạch, hắn nhất thời khó tiếp thu.
“Nên trọng thưởng…” Hai mắt An Phi đẫm lệ, nàng ta cẩn thận đánh giá con trai, đau lòng, quan tâm cùng yêu thương.
“Ái phi không cần lo lắng, thái y đã xem qua, không bị thương chỗ hiểm, nghỉ ngơi một thời gian là có thể lành.” Chính Khang đế nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta, an ủi.
“Bệ hạ, thần thiếp có một chuyện muốn nhờ.”
An Phi nói xong, đứng dậy, quỳ gối trước mặt Chính Khang đế, “Kẻ làm mẫu thân, khi cốt nhục xảy ra chuyện, không thể bảo vệ, đã là tiếc nuối cực điểm. Hiện tại Hiển Nhi có thương tích, thần thiếp thật sự không thể không quan tâm. Xin bệ hạ rủ lòng thương, cho thần thiếp ở lại, đợi thương thế của Hiển Nhi khỏi hẳn, thần thiếp lại hồi cung. Bệ hạ… Thần thiếp xin ngài ân chuẩn!”
Nàng ta nói xong, quỳ sát đất dập đầu.
Chính Khang đế vội nâng nàng ta, “Ái phi mau đứng dậy, trẫm đồng ý là được.”
An Phi lúc này mới nín khóc mỉm cười, thuận theo đứng dậy.
Chính Khang đế ở đây nửa canh giờ, đứng dậy hồi cung.
An Phi ở lại, từ ái nhìn con trai, “Hiển Nhi, sao con mạo muội xuất cung?”
Triệu Hiển nghe vậy, nháy mắt thất thần, nhanh chóng hoãn lại, đáp: “Mẫu phi, nhi thần và Khuông thiếu gia cùng nhau rời kinh. Đúng lúc là muốn thỉnh giáo Cảnh Hầu gia võ học, không ngờ Cảnh Hầu gia và Cảnh phu nhân đi thôn trang ngoài kinh thành. Vì thế, nhi thần và Khuông thiếu gia đi chung với nhau, nhân cơ hội này đi dạo. Nào biết, trên đường về trúng mai phục…”
“Những kẻ đáng chết, mẫu phi nhất định thay con tra rõ ràng.”
An Phi thấp thỏm, vẻ mặt sợ hãi.
“Hiển Nhi, con đáp ứng mẫu phi, sau này ngàn lần đừng dễ dàng rời kinh thành, được không?”
Đối mặt với thỉnh cầu của nàng ta, thân là con cái, Triệu Hiển trừ gật đầu, không thể nói gì hơn. An Phi được hắn bảo đảm, làm như vui mừng, dùng khăn lau khóe mắt.
“Mẫu phi nghe nói gần đây con và Cảnh phu nhân thân thiết?”
“Khụ… Mẫu phi, nhi thần thấy nàng ấy giống ngài, cho nên gần gũi. Còn nữa, Cảnh phu nhân làm người tiêu sái, nói năng không tầm thường, không chỉ nhi thần, sư huynh cũng khen ngợi.”
An Phi có chút bất ngờ, có thể được Hiển Nhi khen ngợi cũng không phải chuyện dễ dàng. Nàng ta gặp đứa bé kia rồi, thoạt nhìn chững chạc, thật ra rất khác trong lời đồn trước kia.
“Có thể được các con khen ngợi, nàng ấy tất nhiên có chỗ hơn người. Tính lên, nàng ấy là biểu tỷ của con, Cảnh Hầu gia là biểu tỷ phu của con, con và bọn họ thân thiết, cũng là lẽ phải.”
Lúc này, hạ nhân bưng thuốc đi vào đây. Nàng ta thuận tay nhận, tự đút thuốc cho con trai.
Triệu Hiển không quen, “Mẫu phi, nhi thần tự làm.”
“Tay con bị thương, mẫu phi làm cho. Từ khi con xuất cung, mẫu tử chúng ta đã lâu không ở chung với nhau. Có lẽ con không biết, lúc con vừa dọn khỏi cung, mẫu phi hàng đêm phải đi căn phòng trước kia của con, ngồi đến khuya…”
“Mẫu phi…”
“Được rồi, con nghỉ ngơi đi.” An Phi đút thuốc xong, đưa chén thuốc cho hạ nhân.
Nàng ta vẫn ngồi đó, vỗ chăn từng chút một.
Triệu Hiển buồn ngủ, đêm qua ngủ không an ổn, hơn nữa sáng sớm vào kinh thành. Mẫu phi nói thế, hắn nhớ tới vài ký ức mơ hồ, nghe lời nhắm mắt, nhận ra sức lực nhẹ nhàng của mẫu phi, vỗ chăn trên người hắn từng chút một.
Ánh mắt An Phi chậm rãi phức tạp, tựa hồ xuyên qua hắn, nhìn một người khác.
Nàng ta nhanh chóng lắc đầu.
Nàng ta cần gì nhớ lại những ký ức tồi tệ đó.
Nàng ta không ngừng động tác trong tay, suy nghĩ bay xa thật lâu.
Ngày kế tiếp, Úc Vân Từ được bí mật mời vào Hiền Vương phủ.
Cùng ngày Hiền Vương rời đi, nàng và Đình Sinh cùng vào kinh thành. Chuyện ám sát được giấu rất kỹ càng, trừ bọn họ và người hành hung, sợ là không người nào biết.
Dọc đường đi, nàng còn suy nghĩ sao Hiền Vương muốn gặp nàng.
Nàng nhìn thấy An Phi, mới biết người muốn gặp nàng là một người khác.
Cách ăn diện của An Phi khi ở đây và ở trong cung hoàn toàn không giống nhau, tố nhã hơn rất nhiều. Đáy mắt có quầng thâm, sợ là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt. An Phi nhìn nàng tiến vào, nháy mắt thất thần.
“Cảnh phu nhân mau ngồi.”
Úc Vân Từ tạ ân, nghiêng người ngồi ở ghế dài.
Hôm nay nàng cũng mặc quần áo có màu sắc giản dị, không ai đi thăm người bệnh mà ăn diện lòe loạt, quần áo có màu khá giống với quần áo của An Phi. Hai người nhìn giống như tỷ muội song sinh.
Nàng rũ mắt, nhận ra ánh mắt tìm tòi của An Phi.
Nàng buồn bực, suy đoán nguyên nhân An Phi muốn gặp nàng. Hiền Vương bị ám sát, An Phi tự chăm sóc, chẳng lẽ trách Hầu gia hộ chủ không tốt, mượn nàng trách phạt.
Nàng suy nghĩ đến đây, ngồi càng ngay ngắn.
Ánh mắt của An Phi đi từ mặt nàng xuống trân châu đính trên chiếc giày, nàng ta thầm nghĩ lớn lên xác thật giống nàng ta. Hình như nàng ta không thấy tìm dấu vết của người khác trên người nàng.
Không có bệ hạ, cũng không có nam nhân kia.
Nữ tử trước mắt bình tĩnh, không giống với khi còn nhỏ. Nàng ta nhớ rõ lúc đó đứa nhỏ này nhát gan, dễ bị dụ dỗ. Thậm chí quá hiền lành, không phân rõ người tốt người xấu.
“Cảnh phu nhân chớ câu nệ, bổn cung sớm nghe Hiền Vương nhắc ngươi, nói ngươi có kiến thức bất phàm, nên muốn trò chuyện với ngươi. Mẫu thân ngươi và bổn cung là tỷ muội, ngươi phải gọi bổn cung là Lục di.”
Úc Vân Từ không dám kêu Lục di, cũng sẽ không kêu Lục di, vừa kêu Lục di, sẽ nghĩ đến Thất di, gọi một người muốn lấy mạng của mình là Thất di, thật là châm chọc.
“Nương nương hậu ái, thần phụ thẹn không dám nhận.”
An Phi cười dịu dàng, ra hiệu cho cung nhân tiến lên.
Cung nhân nâng một hộp gấm.
“Hai lần trước ngươi tiến cung, nhiều người sẽ phức tạp, bổn cung không chuẩn bị quà gặp mặt. Lần này ngươi xem như dì cháu chúng ta lần đầu tiên chân chính đơn độc gặp nhau. Bổn cung cố ý chuẩn bị một phần lễ gặp mặt, mong ngươi nhận cho.”
Úc Vân Từ đứng lên, hành lễ nhận hộp gấm. Hộp gấm hơi nặng, nàng nhẹ nhàng mở hộp, một cây gậy Như Ý bóng sáng bóng bên trong chiếc hộp gấm màu đỏ.
“Nương nương, cái này…”
Lễ gặp mặt quá quý trọng.
“Cho ngươi thì cứ cầm đi, bổn cung và mẫu thân là tỷ muội ruột. Nếu không phải mấy năm trước Phương thị ở giữa làm khó dễ, gậy Như Ý này nên ở trong tay ngươi khi ngươi xuất giá.”
An Phi nói xong, cảm khái thở dài.
“Thần phụ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói cách khác, Úc Vân Từ không biết nói từ chỗ nào. Người xuất giá không phải nàng, nói vậy khi đó Thành Quốc Công phủ còn có An Phi, cực thất vọng nguyên chủ.
Cho nên, không ai cho nguyên chủ thể diện.
Kể từ đó, Phương thị bọn họ càng không kiêng nể.
Trong xương cốt, An Phi và Phạm thị giống nhau, có lẽ có chút thân tình với nàng. Nhưng tất cả thân tình đều thành lập trên lợi ích. Nếu nàng không có giá trị lợi dụng, mặc kệ là An Phi hay là Phạm thị, chỉ sợ sẽ không thèm nhìn nàng.
An Phi lại hỏi nàng chi tiết cuộc sống, nghe nàng và Hầu gia có tình cảm phu thê tốt, đối phương rõ ràng hài lòng. Nàng nghĩ bản thân có giá trị lợi dụng nhất chính là thân phận Hầu phu nhân.
Thân phận này tạo ra bi kịch cả đời của nguyên chủ, cũng thành cơ hội nàng xuyên tới đây.
Bọn họ trò chuyện với nhau, lại vòng đề tài đến Thành Quốc Công phủ.
“Bổn cung nhớ rõ khi chưa xuất các, hoa sen trong Quốc Công phủ nở sớm nhất kinh thành, mỗi lần chúng nở, ta luôn tổ chức hội hoa, mời hai ba người bạn tốt, cùng nhau ngắm hoa.”
An Phi hoài niệm, ánh mắt nhu hòa.
Úc Vân Từ lại nghe ra ý ngoài lời của đối phương, có lẽ là vì chuyện hôm ấy xảy ra ở Quốc Công phủ. An Phi tới thăm nàng, hoặc là tới nói tốt thay cho Quốc Công phủ.
Nàng không đoán sai, trong chốc lát, nàng nghe An Phi nói: “Hai ngày trước, Thành Quốc Công phu nhân tiến cung kể chuyện hội hoa năm nay, có chút tiếc nuối. Bà ấy nói hội hoa có khúc chiết, hại Cảnh phu nhân hoảng sợ. Tại đây, bổn cung muốn nói hai câu, cũng là Băng Lan từ nhỏ được nuôi trong đạo quan, không hiểu lễ nghi thế gian. Nguyên Trinh tiên cô cũng là người không rõ chuyện thế tục, cho nên mới gây ra tình huống như thế.”
Thì ra An Phi gặp nàng là để cầu tình.
Úc Vân Từ nghĩ chuyện kia có phải hiểu lầm không, nàng rất rõ ràng. Thành Băng Lan cất giấu Thẩm Thiệu Lăng trong mật thất, dụng tâm hiểm ác rõ như ban ngày.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng An Phi.
“Nương nương, thần phụ từ nhỏ đã sống không dễ, cho nên nhát gan. Chuyện ngày đó, thần phụ sợ tới mức liên tiếp gặp ác mộng mấy đêm…”
Thanh âm yếu ớt run rẩy, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ bị dọa quá độ. Nàng nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng nhỏ.
“Bổn cung biết ngươi sợ hãi, cũng may hữu kinh vô hiểm. Đợi qua một thời gian, ngươi lại tới cửa xin lỗi Thành Quốc Công phu nhân. Ngươi ngày ấy nói chuyện cũng cứng rắn, tổn thương ngoại tổ mẫu ngươi. Dù ngươi sợ hãi, cũng không thể tỏ vẻ trước mặt trưởng bối. Thành Quốc Công phu nhân yêu thương vãn bối, chưa từng trách ngươi, nhưng ngươi thân là vãn bối, cúi đầu nhận sai trước luôn đúng.”
Nàng cười khẩy, cảm thấy những người này thật buồn cười. Với lý do dọa sợ, có thể bỏ qua tất cả sự thật. Mặc kệ Phạm thị và An Phi có biết Thành Băng Lan đã làm gì không, nhưng nàng nghĩ họ nhất định biết cách làm người của Thành Băng Lan.
“Nương nương, thứ thần phụ không làm được.”
Nàng nói xong câu này, An Phi thay đổi sắc mặt. Ánh mắt dịu dàng biến thành ánh mắt sắc bén, nàng ta nhìn nàng, muốn nhìn ra thứ gì đó từ mặt nàng.
Nàng không né không sợ, nói tiếp: “Nương nương, có một số việc mọi người biết rõ trong lòng. Nếu nói toạc, ngược lại không hay. Chuyện ngày đó có phải hiểu lầm không, thần phụ nghĩ Thành Quốc Công phu nhân rõ ràng. Thần phụ tuy mệnh tiện, nhưng không tiện đến mức đưa cổ mặc người ta xâu xé!”
“Ngươi… Làm càn!”
An Phi đập bàn đứng lên, rất tức giận.
Úc Vân Từ không cãi cọ, thuận theo quỳ xuống, trầm mặc đối diện nàng ta.
“Thật sự thiếu giáo huấn! Dám chống đối trưởng bối!”
“Thần phụ xác thật thiếu giáo huấn, kinh thành đều biết thần phụ là một đứa trẻ không có mẫu thân. Thần phụ là hạng người tham sống sợ chết, nương nương hà tất chấp nhặt thần phụ.”
“Ngươi…” An Phi chóng mặt, cả đời này không có lúc nào tức giận như lúc này. Đứa nhỏ này sao lại ngoan cố như thế chứ?
Rốt cuộc giống ai?
Nàng ta nói một chữ ngươi, nói vài lần, không nói được lời kế tiếp.
Thành ma ma đỡ nàng ta, liên tục cầu xin, “Nương nương, ngàn lần không thể tức giận, cẩn thận sức khỏe…”
An Phi ngồi xuống, không ngẩng đầu, vẫy tay hai cái, không muốn nhìn thấy gương mặt bướng bỉnh kia nữa, “Ngươi về đi…”
“Nương nương bảo trọng thân thể, thần phụ cáo lui.”
Úc Vân Từ đứng dậy hành lễ, lui ra ngoài phòng.
An Phi tức giận, tim đập nhanh, Thành ma ma rót một ly trà đưa tới tay nàng ta.
Lúc Úc Vân Từ sắp bước ra khỏi phòng, quay đầu, nói: “Nương nương, thần phụ cả gan nói thêm câu nữa, trưởng bối không hiền lành, hậu bối cần gì tôn kính? Thành Thất tiểu thư có thành kiến nặng nề với thần phụ, căm ghét thần phụ không che giấu. Cho nên thần phụ có lý do tin chuyện ngày đó không phải hiểu lầm.”
An Phi cả kinh, buông ly, vội hỏi: “Nàng ta nói với ngươi cái gì?”
“Nàng ta từng nói với thần phụ nàng ta ghét mẫu thân của thần phụ. Chỉ vì thần phụ giống mẫu thân, nàng ta mới ghét. Mặc kệ nương nương tin hay không, thần phụ khát vọng tương thân tương ái với người thân hơn ai khác. Nhưng hiển nhiên, trời xanh chẳng bao giờ cho thần phụ cơ hội.”
Dù là bản thân ban đầu hay là thân phận hiện tại, cũng không được tình thân bảo vệ.
Nàng nói xong, hành lễ, rời khỏi căn phòng.
An Phi như mất hồn, nghĩ tới câu nói nàng nói trước khi rời đi. Hồi lâu, nàng ta đờ đẫn bưng ly, nhẹ nhấp mấy ngụm, chậm rãi bình tĩnh.
Cửa trống rỗng, bóng dáng kia đã không thấy đâu.
Nàng ta thở dài, buồn bã mất mát.
Trương Đông Hải đứng ở sau, khó khăn lắm nhìn thấy mấy chữ Hiền Vương bị ám sát, lòng kinh sợ.
Gạch trong điện sáng đến độ có thể thấy bóng người, ánh đèn bị phản chiếu, người ta có thể thấy rõ ánh đèn trên bàn vua. Lưu quang như nước, như có mấy con rồng vang đang bơi lội trong đó.
Khi thì tụ lại, khi thì tản ra.
Sắp bắt đầu rồi?
Xưa nay hài cốt chất thành đống dưới hoàng quyền, huynh đệ tương tàn dưới bảo tọ. Cuộc chiến tranh đoạt vị trí đã không thay đổi từ xưa, từ trước đến nay đều là ngươi chết ta mất mạng, huynh đệ phản bội nhau.
Bệ hạ là hoàng tử duy nhất của tiên đế, tất nhiên không trải qua tranh đấu tàn khốc. Nhưng cho tới nay, hắn thân là tâm phúc của bệ hạ, biết bệ hạ lo lắng hoàng tử ngầm đấu với nhau.
Lúc này, Thái Tử đã sớm được lập. Bệ hạ biết rõ tâm tư của Phương Thái hậu và Lương phi, cho rằng tranh đấu hẳn bắt đầu từ Thái Tử và Ninh Vương.
Vì sao là Hiền Vương?
Trương Đông Hải cúi đầu nhíu mày, đứng yên.
Chính Khang siết chặt quyển sổ trong tay, gương mặt nặng nề, rất đáng sợ. Tầm nửa khắc, hắn ném quyển sổ trong tay xuống đất.
“Thật to gan!”
Trương Đông Hải càng cúi thấp người hơn, cung nhân thái giám quỳ đầy bên ngoài. Những người này quỳ theo thói quen, nhưng phàm là điện có dị động, bọn họ sẽ quỳ.
Quả nhiên, trong chốc lát, bệ hạ nổi giận đi ra điện.
Long bào vàng rực đi ngang trước mặt bọn họ, con rồng trên đó giương nanh múa vuốt. Khi đuôi rồng biến mất, mọi người thở phào. Họ vẫn không dám đứng dậy, phải quỳ đủ nửa canh giờ mới có thể đứng dậy.
Chính Khang đế đi đến Trường Dương cung của Hoàng Hậu, xụ mặt tiến vào điện, Trình Hoàng hậu bồn chồn.
Nàng ta nhìn Trương Đông Hải phía sau, thấy Trương Đông Hải cúi đầu, không đối diện với nàng ta. Nàng ta cảm thấy nặng nề đoán, đoán ra lần này bệ hạ rất tức giận.
“Bệ hạ tới đúng lúc, Hà Tây cống nạp trái cây, thần thiếp thấy chúng không tồi.”
Trình Hoàng hậu cười, thu xếp cung nhân mang trái cây lên. Quả nho màu tím mã não, được đặt trong đĩa lưu ly, quả nào cũng sáng bóng. Còn có một trái lựu đỏ đã được tách vỏ, được đặt trong đĩa, như bảo thạch hồng.
Chính Khang đế không vui, Trình Hoàng hậu như chẳng phát hiện, lấy ngón tay ngọc thon dài tháo vỏ một quả nho, cẩn thận dùng nĩa bạc lấy hạt bên trong ra, cho vào miệng hắn.
Hắn há miệng, chậm rãi nhấm nháp.
Trình Hoàng hậu vui mừng, “Thần thiếp biết bệ hạ thích ăn nho, cố ý cho người chuẩn bị. Năm nay Hà Tây mưa thuận gió hoà, sản vật được mùa, trái cây cống nạp tươi hơn năm rồi.”
Sắc mặt Chính Khang đế hòa hoãn, kẻ làm đế vương thích nghe vương triều của hắn quốc thái dân an, bá tánh an cư.
Hắn lại ăn một quả nho Hoàng Hậu đưa qua, cảm thấy như lời Hoàng Hậu nói, trái cây năm nay còn ngọt, lớn và mọng nước hơn trái cây năm rồi.
“Củng Phúc Ninh có cách thống trị, trẫm sẽ thưởng thật mạnh.”
“Đều do bệ hạ có con mắt tinh tường.”
Trình Hoàng hậu nhàn nhạt nói, cũng không phát biểu ý kiến. Củng Phúc Ninh và Trình gia sâu xa, không để người khác biết lúc ở kinh thành, nhưng lại rất sành ăn, được người ta gọi là Củng Sành Ăn.
Chính Khang đế nghĩ đến hạ thần nói chuyện ăn uống thì hai mắt tỏa sáng, mặt có ý cười. Củng Phúc Ninh từng gây không ít trò cười vì chuyện ăn uống.
Tươi cười nhanh chóng cứng đờ, hắn rũ mắt nhìn chằm chằm hai đĩa trái cây.
“Nếu năm nay có sản lượng cao, tặng cho mỗi nhà một chút đi.”
Mỗi nhà để ám chỉ quan to tam phẩm trở lên.
Trình Hoàng hậu mỉm cười đồng ý, lại bóc vỏ một quả nho, tùy ý đưa qua. Ngón tay ngọc và xanh nhạt, móng tay đỏ tươi làm quả nho hết sức mê người.
Chính Khang đế rũ mắt đứng dậy.
“Trẫm còn có chuyện, ngày khác lại đến chỗ Hoàng Hậu.”
“Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
Hoàng Hậu thấy bóng dáng vàng rực biến mất ở cửa cung, ý cười chậm rãi nhạt. Nàng ta cười tự giễu, ăn quả nho vừa tự bóc vỏ, lại dùng khăn lau ngón tay.
“Nương nương, sao không giữ bệ hạ lại?”
Lão ma ma phía sau nàng ta hỏi, có chút tiếc nuối. Trừ mùng một mười lăm, ngày khác bệ hạ sẽ không tới Trường Dương cung. Hôm nay không biết có gió gì, bệ hạ phá lệ đến đây.
Hoàng hậu nương nương sao không nhân cơ hội giữ bệ hạ, tăng tình cảm phu thê?
“Giữ hắn lại làm gì, tâm không ở bổn cung, giữ lại, sợ không tốt, còn bị oán hận.” Hoàng Hậu cho tay vào thau vàng cung nữ đem tới, rửa tay, lại lau khô.
Sắc mặt lão ma ma phức tạp, bà ta thở dài, “Nương nương quá tốt tính.”
“Không tốt tính còn có thể thế nào? Bổn cung là Hoàng Hậu, không làm những chuyện tranh giành tình cảm. Ngươi nghĩ hôm nay bệ hạ tới thăm bổn cung?”
Lão ma ma lẩm bẩm, “Bệ hạ kính trọng nương nương, ai không biết…”
Trình Hoàng hậu nhếch khóe môi, nhìn lão ma ma, cười, “Bổn cung không biết, chỉ biết hắn tới hỏi tội.”
“Nương nương…”
Lão ma ma có chút đau lòng, nàng là bà vú của Hoàng Hậu, có tình cảm rất tốt với Hoàng Hậu. Cho nên bà ta có tiếng nói nhất trước mặt Hoàng Hậu. Bà ta cũng nói chuyện không kiêng dè trước mặt Hoàng Hậu.
“Hắn ấy, kính trọng thân phận của phụ thân, mà không phải bổn cung. Nếu không phải thân phận Hoàng Hậu, sao hắn nhìn bổn cung chứ?” Trình Hoàng hậu nói, ngẩng đầu, nhìn cái bàn, “Dọn đi, các ngươi tự chia nhau đi.” Lão ma ma ra hiệu cho cung nhân đứng cách đó không xa, các cung nhân tiến lên, đâu vào đấy thu dọn đĩa, lau sạch bàn, sau đó lui ra ngoài, đứng ngoài điện đợi lệnh.
“Nương nương, tháng này bệ hạ ở Triều Nguyệt cung nhiều hơn tháng trước, ngài không thể không phòng. Còn Ninh Vương, một khi kết thân với Thành Quốc Công phủ, càng khó xử lý.”
Bà ta vừa nói vừa vén rèm châu thay Trình Hoàng hậu.
Trình Hoàng hậu chậm rãi ngồi chiếc giường vải gấm vàng, mỉm cười, “Sợ là không kết được, vị kia của Lộ Hoa cung vốn không vui, như thế thật ra hợp ý. Không chỉ hợp ý nàng ta, cũng gãi đúng chỗ ngứa của người ở Triều Nguyệt cung.”
Lão ma ma nghe mà kinh hãi, biết nàng ta ám chỉ gì. Hiền Vương bị ám sát, người khác không biết, nhưng Trình Hoàng hậu biết. Nàng ta thậm chí biết sớm hơn bệ hạ mười lăm phút.
Thân là tâm phúc của Trình Hoàng hậu, lão ma ma tất nhiên biết chuyện đó.
“Chuyện đó… Bệ hạ có nghi ngờ ngài không?”
Ý cười của Trình Hoàng hậu càng sâu, mang theo chế nhạo.
“Nghi ngờ? Thân là đế vương, ai không nghi ngờ? Hắn càng nghi ngờ càng tốt, ma ma chờ xem, tối nay, hắn sẽ ở Ngự Thư Phòng.”
Nàng muốn đế vương nghi ngờ, chỉ cần hai nhà kia không ngừng ngầm đấu, hậu vị của nàng ta mới càng củng cố. Vì khiến hai nhà mâu thuẫn, nàng ta bày mưu đặt kế mẫu thân gả Bát muội vào Phương gia, muốn khuấy đục vũng nước này.
Sau đó, nàng ta không cần làm gì cả.
Không làm sẽ không hỏng chuyện, nàng ta muốn ổn định.
Hành động của Chính Khang đế quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng ta, hắn đi đến cửa cung Triều Nguyệt cung, vẫn trở lại Ngự Thư Phòng, ngủ một mình trên long sàng, chưa triệu tẩm bất cứ phi tần nào.
Trời chưa sáng, một chiếc xe ngựa vọt từ ngoài cửa thành vào thành. Nếu người cẩn thận, sẽ phát hiện mỗi người hộ tống có thân thủ bất phàm, vẻ mặt nghiêm túc.
Xe ngựa ngừng ở Hiền Vương phủ, quản gia Hiền Vương phủ tự mở cửa, đứng hầu cạnh xe ngựa. Hai thị vệ đỡ Triệu Hiển, Triệu Hiển được bọc trong áo choàng đậm màu, Cảnh Tu Huyền đi bên cạnh hắn.
Đoàn người đi vào phủ, cánh cửa phủ lập tức được đóng lại.
Cảnh Tu Huyền sắp xếp cho Hiền Vương xong, về phủ thay triều phục, tiến cung diện thánh.
Giờ Tỵ vừa qua, Hiền Vương phủ nghênh đón hai vị khách thần bí, Chính Khang đế và An Phi nương nương cải trang xuất cung. Hốc mắt An Phi nương nương ửng đỏ, nàng ta đau lòng.
Từ khi Chính Khang đế nói Hiền Vương bị ám sát, nàng ta cực lực nén nước mắt, cắn môi, hồng hốc mắt, không hỏi một chữ.
Ẩn nhẫn kiên cường như vậy, đế vương lo lắng.
Nàng ta nhìn thấy sắc mặt con trai trắng bệch, hắn nằm trên giường, nước mắt mới chảy xuống giống trân châu, cực kỳ bi ai, không có cách ngừng.
“Hiển Nhi, con chịu khổ rồi… Mẫu phi lo lắng chết mất…”
Nàng ta chưa nói xong, đã khóc không thành tiếng, nghẹn ngào không thể nói thành lời.
“Mẫu phi, nhi thần không sao, chỉ bị thương nhẹ. Chỉ tiếc, những thị vệ bảo vệ nhi thần, toàn bộ gặp nạn… Nhi thần nhất định an táng bọn họ, trợ cấp gia quyến của bọn họ.”
Triệu Hiển nhắc tới thị vệ đã chết, thanh âm có chút nhỏ.
Rốt cuộc hắn cũng còn nhỏ, những thị vệ đó đã bảo vệ hắn lâu. Đột nhiên có một ngày, toàn bộ chết sạch, hắn nhất thời khó tiếp thu.
“Nên trọng thưởng…” Hai mắt An Phi đẫm lệ, nàng ta cẩn thận đánh giá con trai, đau lòng, quan tâm cùng yêu thương.
“Ái phi không cần lo lắng, thái y đã xem qua, không bị thương chỗ hiểm, nghỉ ngơi một thời gian là có thể lành.” Chính Khang đế nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta, an ủi.
“Bệ hạ, thần thiếp có một chuyện muốn nhờ.”
An Phi nói xong, đứng dậy, quỳ gối trước mặt Chính Khang đế, “Kẻ làm mẫu thân, khi cốt nhục xảy ra chuyện, không thể bảo vệ, đã là tiếc nuối cực điểm. Hiện tại Hiển Nhi có thương tích, thần thiếp thật sự không thể không quan tâm. Xin bệ hạ rủ lòng thương, cho thần thiếp ở lại, đợi thương thế của Hiển Nhi khỏi hẳn, thần thiếp lại hồi cung. Bệ hạ… Thần thiếp xin ngài ân chuẩn!”
Nàng ta nói xong, quỳ sát đất dập đầu.
Chính Khang đế vội nâng nàng ta, “Ái phi mau đứng dậy, trẫm đồng ý là được.”
An Phi lúc này mới nín khóc mỉm cười, thuận theo đứng dậy.
Chính Khang đế ở đây nửa canh giờ, đứng dậy hồi cung.
An Phi ở lại, từ ái nhìn con trai, “Hiển Nhi, sao con mạo muội xuất cung?”
Triệu Hiển nghe vậy, nháy mắt thất thần, nhanh chóng hoãn lại, đáp: “Mẫu phi, nhi thần và Khuông thiếu gia cùng nhau rời kinh. Đúng lúc là muốn thỉnh giáo Cảnh Hầu gia võ học, không ngờ Cảnh Hầu gia và Cảnh phu nhân đi thôn trang ngoài kinh thành. Vì thế, nhi thần và Khuông thiếu gia đi chung với nhau, nhân cơ hội này đi dạo. Nào biết, trên đường về trúng mai phục…”
“Những kẻ đáng chết, mẫu phi nhất định thay con tra rõ ràng.”
An Phi thấp thỏm, vẻ mặt sợ hãi.
“Hiển Nhi, con đáp ứng mẫu phi, sau này ngàn lần đừng dễ dàng rời kinh thành, được không?”
Đối mặt với thỉnh cầu của nàng ta, thân là con cái, Triệu Hiển trừ gật đầu, không thể nói gì hơn. An Phi được hắn bảo đảm, làm như vui mừng, dùng khăn lau khóe mắt.
“Mẫu phi nghe nói gần đây con và Cảnh phu nhân thân thiết?”
“Khụ… Mẫu phi, nhi thần thấy nàng ấy giống ngài, cho nên gần gũi. Còn nữa, Cảnh phu nhân làm người tiêu sái, nói năng không tầm thường, không chỉ nhi thần, sư huynh cũng khen ngợi.”
An Phi có chút bất ngờ, có thể được Hiển Nhi khen ngợi cũng không phải chuyện dễ dàng. Nàng ta gặp đứa bé kia rồi, thoạt nhìn chững chạc, thật ra rất khác trong lời đồn trước kia.
“Có thể được các con khen ngợi, nàng ấy tất nhiên có chỗ hơn người. Tính lên, nàng ấy là biểu tỷ của con, Cảnh Hầu gia là biểu tỷ phu của con, con và bọn họ thân thiết, cũng là lẽ phải.”
Lúc này, hạ nhân bưng thuốc đi vào đây. Nàng ta thuận tay nhận, tự đút thuốc cho con trai.
Triệu Hiển không quen, “Mẫu phi, nhi thần tự làm.”
“Tay con bị thương, mẫu phi làm cho. Từ khi con xuất cung, mẫu tử chúng ta đã lâu không ở chung với nhau. Có lẽ con không biết, lúc con vừa dọn khỏi cung, mẫu phi hàng đêm phải đi căn phòng trước kia của con, ngồi đến khuya…”
“Mẫu phi…”
“Được rồi, con nghỉ ngơi đi.” An Phi đút thuốc xong, đưa chén thuốc cho hạ nhân.
Nàng ta vẫn ngồi đó, vỗ chăn từng chút một.
Triệu Hiển buồn ngủ, đêm qua ngủ không an ổn, hơn nữa sáng sớm vào kinh thành. Mẫu phi nói thế, hắn nhớ tới vài ký ức mơ hồ, nghe lời nhắm mắt, nhận ra sức lực nhẹ nhàng của mẫu phi, vỗ chăn trên người hắn từng chút một.
Ánh mắt An Phi chậm rãi phức tạp, tựa hồ xuyên qua hắn, nhìn một người khác.
Nàng ta nhanh chóng lắc đầu.
Nàng ta cần gì nhớ lại những ký ức tồi tệ đó.
Nàng ta không ngừng động tác trong tay, suy nghĩ bay xa thật lâu.
Ngày kế tiếp, Úc Vân Từ được bí mật mời vào Hiền Vương phủ.
Cùng ngày Hiền Vương rời đi, nàng và Đình Sinh cùng vào kinh thành. Chuyện ám sát được giấu rất kỹ càng, trừ bọn họ và người hành hung, sợ là không người nào biết.
Dọc đường đi, nàng còn suy nghĩ sao Hiền Vương muốn gặp nàng.
Nàng nhìn thấy An Phi, mới biết người muốn gặp nàng là một người khác.
Cách ăn diện của An Phi khi ở đây và ở trong cung hoàn toàn không giống nhau, tố nhã hơn rất nhiều. Đáy mắt có quầng thâm, sợ là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt. An Phi nhìn nàng tiến vào, nháy mắt thất thần.
“Cảnh phu nhân mau ngồi.”
Úc Vân Từ tạ ân, nghiêng người ngồi ở ghế dài.
Hôm nay nàng cũng mặc quần áo có màu sắc giản dị, không ai đi thăm người bệnh mà ăn diện lòe loạt, quần áo có màu khá giống với quần áo của An Phi. Hai người nhìn giống như tỷ muội song sinh.
Nàng rũ mắt, nhận ra ánh mắt tìm tòi của An Phi.
Nàng buồn bực, suy đoán nguyên nhân An Phi muốn gặp nàng. Hiền Vương bị ám sát, An Phi tự chăm sóc, chẳng lẽ trách Hầu gia hộ chủ không tốt, mượn nàng trách phạt.
Nàng suy nghĩ đến đây, ngồi càng ngay ngắn.
Ánh mắt của An Phi đi từ mặt nàng xuống trân châu đính trên chiếc giày, nàng ta thầm nghĩ lớn lên xác thật giống nàng ta. Hình như nàng ta không thấy tìm dấu vết của người khác trên người nàng.
Không có bệ hạ, cũng không có nam nhân kia.
Nữ tử trước mắt bình tĩnh, không giống với khi còn nhỏ. Nàng ta nhớ rõ lúc đó đứa nhỏ này nhát gan, dễ bị dụ dỗ. Thậm chí quá hiền lành, không phân rõ người tốt người xấu.
“Cảnh phu nhân chớ câu nệ, bổn cung sớm nghe Hiền Vương nhắc ngươi, nói ngươi có kiến thức bất phàm, nên muốn trò chuyện với ngươi. Mẫu thân ngươi và bổn cung là tỷ muội, ngươi phải gọi bổn cung là Lục di.”
Úc Vân Từ không dám kêu Lục di, cũng sẽ không kêu Lục di, vừa kêu Lục di, sẽ nghĩ đến Thất di, gọi một người muốn lấy mạng của mình là Thất di, thật là châm chọc.
“Nương nương hậu ái, thần phụ thẹn không dám nhận.”
An Phi cười dịu dàng, ra hiệu cho cung nhân tiến lên.
Cung nhân nâng một hộp gấm.
“Hai lần trước ngươi tiến cung, nhiều người sẽ phức tạp, bổn cung không chuẩn bị quà gặp mặt. Lần này ngươi xem như dì cháu chúng ta lần đầu tiên chân chính đơn độc gặp nhau. Bổn cung cố ý chuẩn bị một phần lễ gặp mặt, mong ngươi nhận cho.”
Úc Vân Từ đứng lên, hành lễ nhận hộp gấm. Hộp gấm hơi nặng, nàng nhẹ nhàng mở hộp, một cây gậy Như Ý bóng sáng bóng bên trong chiếc hộp gấm màu đỏ.
“Nương nương, cái này…”
Lễ gặp mặt quá quý trọng.
“Cho ngươi thì cứ cầm đi, bổn cung và mẫu thân là tỷ muội ruột. Nếu không phải mấy năm trước Phương thị ở giữa làm khó dễ, gậy Như Ý này nên ở trong tay ngươi khi ngươi xuất giá.”
An Phi nói xong, cảm khái thở dài.
“Thần phụ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói cách khác, Úc Vân Từ không biết nói từ chỗ nào. Người xuất giá không phải nàng, nói vậy khi đó Thành Quốc Công phủ còn có An Phi, cực thất vọng nguyên chủ.
Cho nên, không ai cho nguyên chủ thể diện.
Kể từ đó, Phương thị bọn họ càng không kiêng nể.
Trong xương cốt, An Phi và Phạm thị giống nhau, có lẽ có chút thân tình với nàng. Nhưng tất cả thân tình đều thành lập trên lợi ích. Nếu nàng không có giá trị lợi dụng, mặc kệ là An Phi hay là Phạm thị, chỉ sợ sẽ không thèm nhìn nàng.
An Phi lại hỏi nàng chi tiết cuộc sống, nghe nàng và Hầu gia có tình cảm phu thê tốt, đối phương rõ ràng hài lòng. Nàng nghĩ bản thân có giá trị lợi dụng nhất chính là thân phận Hầu phu nhân.
Thân phận này tạo ra bi kịch cả đời của nguyên chủ, cũng thành cơ hội nàng xuyên tới đây.
Bọn họ trò chuyện với nhau, lại vòng đề tài đến Thành Quốc Công phủ.
“Bổn cung nhớ rõ khi chưa xuất các, hoa sen trong Quốc Công phủ nở sớm nhất kinh thành, mỗi lần chúng nở, ta luôn tổ chức hội hoa, mời hai ba người bạn tốt, cùng nhau ngắm hoa.”
An Phi hoài niệm, ánh mắt nhu hòa.
Úc Vân Từ lại nghe ra ý ngoài lời của đối phương, có lẽ là vì chuyện hôm ấy xảy ra ở Quốc Công phủ. An Phi tới thăm nàng, hoặc là tới nói tốt thay cho Quốc Công phủ.
Nàng không đoán sai, trong chốc lát, nàng nghe An Phi nói: “Hai ngày trước, Thành Quốc Công phu nhân tiến cung kể chuyện hội hoa năm nay, có chút tiếc nuối. Bà ấy nói hội hoa có khúc chiết, hại Cảnh phu nhân hoảng sợ. Tại đây, bổn cung muốn nói hai câu, cũng là Băng Lan từ nhỏ được nuôi trong đạo quan, không hiểu lễ nghi thế gian. Nguyên Trinh tiên cô cũng là người không rõ chuyện thế tục, cho nên mới gây ra tình huống như thế.”
Thì ra An Phi gặp nàng là để cầu tình.
Úc Vân Từ nghĩ chuyện kia có phải hiểu lầm không, nàng rất rõ ràng. Thành Băng Lan cất giấu Thẩm Thiệu Lăng trong mật thất, dụng tâm hiểm ác rõ như ban ngày.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng An Phi.
“Nương nương, thần phụ từ nhỏ đã sống không dễ, cho nên nhát gan. Chuyện ngày đó, thần phụ sợ tới mức liên tiếp gặp ác mộng mấy đêm…”
Thanh âm yếu ớt run rẩy, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ bị dọa quá độ. Nàng nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng nhỏ.
“Bổn cung biết ngươi sợ hãi, cũng may hữu kinh vô hiểm. Đợi qua một thời gian, ngươi lại tới cửa xin lỗi Thành Quốc Công phu nhân. Ngươi ngày ấy nói chuyện cũng cứng rắn, tổn thương ngoại tổ mẫu ngươi. Dù ngươi sợ hãi, cũng không thể tỏ vẻ trước mặt trưởng bối. Thành Quốc Công phu nhân yêu thương vãn bối, chưa từng trách ngươi, nhưng ngươi thân là vãn bối, cúi đầu nhận sai trước luôn đúng.”
Nàng cười khẩy, cảm thấy những người này thật buồn cười. Với lý do dọa sợ, có thể bỏ qua tất cả sự thật. Mặc kệ Phạm thị và An Phi có biết Thành Băng Lan đã làm gì không, nhưng nàng nghĩ họ nhất định biết cách làm người của Thành Băng Lan.
“Nương nương, thứ thần phụ không làm được.”
Nàng nói xong câu này, An Phi thay đổi sắc mặt. Ánh mắt dịu dàng biến thành ánh mắt sắc bén, nàng ta nhìn nàng, muốn nhìn ra thứ gì đó từ mặt nàng.
Nàng không né không sợ, nói tiếp: “Nương nương, có một số việc mọi người biết rõ trong lòng. Nếu nói toạc, ngược lại không hay. Chuyện ngày đó có phải hiểu lầm không, thần phụ nghĩ Thành Quốc Công phu nhân rõ ràng. Thần phụ tuy mệnh tiện, nhưng không tiện đến mức đưa cổ mặc người ta xâu xé!”
“Ngươi… Làm càn!”
An Phi đập bàn đứng lên, rất tức giận.
Úc Vân Từ không cãi cọ, thuận theo quỳ xuống, trầm mặc đối diện nàng ta.
“Thật sự thiếu giáo huấn! Dám chống đối trưởng bối!”
“Thần phụ xác thật thiếu giáo huấn, kinh thành đều biết thần phụ là một đứa trẻ không có mẫu thân. Thần phụ là hạng người tham sống sợ chết, nương nương hà tất chấp nhặt thần phụ.”
“Ngươi…” An Phi chóng mặt, cả đời này không có lúc nào tức giận như lúc này. Đứa nhỏ này sao lại ngoan cố như thế chứ?
Rốt cuộc giống ai?
Nàng ta nói một chữ ngươi, nói vài lần, không nói được lời kế tiếp.
Thành ma ma đỡ nàng ta, liên tục cầu xin, “Nương nương, ngàn lần không thể tức giận, cẩn thận sức khỏe…”
An Phi ngồi xuống, không ngẩng đầu, vẫy tay hai cái, không muốn nhìn thấy gương mặt bướng bỉnh kia nữa, “Ngươi về đi…”
“Nương nương bảo trọng thân thể, thần phụ cáo lui.”
Úc Vân Từ đứng dậy hành lễ, lui ra ngoài phòng.
An Phi tức giận, tim đập nhanh, Thành ma ma rót một ly trà đưa tới tay nàng ta.
Lúc Úc Vân Từ sắp bước ra khỏi phòng, quay đầu, nói: “Nương nương, thần phụ cả gan nói thêm câu nữa, trưởng bối không hiền lành, hậu bối cần gì tôn kính? Thành Thất tiểu thư có thành kiến nặng nề với thần phụ, căm ghét thần phụ không che giấu. Cho nên thần phụ có lý do tin chuyện ngày đó không phải hiểu lầm.”
An Phi cả kinh, buông ly, vội hỏi: “Nàng ta nói với ngươi cái gì?”
“Nàng ta từng nói với thần phụ nàng ta ghét mẫu thân của thần phụ. Chỉ vì thần phụ giống mẫu thân, nàng ta mới ghét. Mặc kệ nương nương tin hay không, thần phụ khát vọng tương thân tương ái với người thân hơn ai khác. Nhưng hiển nhiên, trời xanh chẳng bao giờ cho thần phụ cơ hội.”
Dù là bản thân ban đầu hay là thân phận hiện tại, cũng không được tình thân bảo vệ.
Nàng nói xong, hành lễ, rời khỏi căn phòng.
An Phi như mất hồn, nghĩ tới câu nói nàng nói trước khi rời đi. Hồi lâu, nàng ta đờ đẫn bưng ly, nhẹ nhấp mấy ngụm, chậm rãi bình tĩnh.
Cửa trống rỗng, bóng dáng kia đã không thấy đâu.
Nàng ta thở dài, buồn bã mất mát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.