Chương 11: Bị tập kích
Phế Sài Bạc Hà Nhuyễn Đường
13/08/2022
Tàu bay Tiêu gia cung cấp đã được quân bộ tiến hành cải tạo hoàn toàn, gần như có thể so sánh với quân hạm bình thường, mà hệ thống thêm vào này là thành quả nghiên cứu mới nhất của quân bộ, tàu bay qua cải tạo hoàn toàn sẽ không vô cớ sáng lên cảnh báo màu đỏ.
Tiêu Kỳ Thụ còn muốn nói gì đó, hắn ta cũng không biết huyền bí bên trong tàu bay này, bởi vậy đối với đèn đỏ cũng không hề có phản ứng, chỉ tưởng là phi hành trục trặc bình thường, đi lên vài bước muốn đến bên cạnh Tề Sâm.
Tề Sâm đột nhiên nhìn về phía hắn ta.
Cặp mắt kia lạnh băng mà vô tình không giống con người, càng giống một cỗ máy móc không cảm tình hơn.
Tiêu Kỳ Thụ trong chớp mắt lâm vào bên trong khủng hoảng.
Hắn ta nghĩ tới buổi chiều lần đầu tiên nhìn thấy nguyên soái, người đàn ông ấy cũng dùng ánh mắt lạnh nhạt mà xa lạ tương tự nhìn hắn ta. Mà hiện giờ bọn họ làm vị hôn phu ở chung đã hơn nửa tháng. Hơn nửa tháng này, Tiêu Kỳ Thụ không có lúc nào không đi lấy lòng đối phương, cố gắng làm chính mình cách đối phương càng gần một chút.
Vốn tưởng rằng nỗ lực như vậy, cho dù Tề Sâm lạnh nhạt như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng có thể lưu lại một chút dấu vết trong lòng đối phương. Mà khi nhìn đến ánh mắt này, Tiêu Kỳ Thụ chợt hiểu được.
Việc hắn lấy lòng, hắn cố tình giả vờ, đối với Tề Sâm mà nói đều không có bất cứ ý nghĩa gì.
Đối Tề Sâm mà nói, ý nghĩa duy nhất mà Tiêu Kỳ Thụ tồn tại chính là hoàn thành nhiệm vụ “Đưa Tiêu Kỳ Thụ tới trước mặt Tề phu nhân” mà thôi.
Tay Tiêu Kỳ Thụ ở giữa không trung cứng lại, chân hắn cũng không hề chuyển động.
Hắn đứng tại chỗ, trong lòng không cam.
“Lập tức rời khỏi tàu bay.” Nguyên soái nói, hắn nhìn chằm chằm ánh sáng đỏ lập loè kia, bước nhanh đến màn hình trước mặt, nhanh chóng gõ khống chế trên đài.
Rất nhanh, giữa không trung phóng ra một bộ bản đồ sao trời hoa mỹ, những điểm hoặc sáng hoặc tối đại biểu cho mỗi một tinh cầu, mà trong đó nhìn thấy đầu tiên lại là một điểm đỏ so tro bụi còn nhỏ hơn.
Tiếng cảnh báo chói tai đưa đám thuộc hạ của nguyên soái tới, bọn họ vội vàng từ bên người Tiêu Kỳ Thụ xuyên qua, chờ đến khi tới trước bản đồ kia lại nhịn không được hít hà một hơi.
Bộ phận khu vực đã bị nguyên soái phóng to, bản vẽ lập thể càng thêm kỹ càng tỉ mỉ, trên đó có điểm màu đỏ di động với tốc độ cao.
“Nhiệm vụ xuất hiện tình huống dị thường, liên hệ với cơ trưởng.” Nguyên soái bình tĩnh hạ mệnh lệnh.
Tề Sâm chưa bao giờ là người sẽ bị cảm tình trói buộc, cho dù người kia là mẫu thân và vị hôn phu trên pháp luật của hắn.
Hắn có thể ở lại tinh cầu Frost một thời gian lâu như vậy, một phần rất nhỏ là mệnh lệnh của Tề phu nhân và Tiêu gia giữ lại, quan trọng nhất chính là bởi vì nơi này có một nhiệm vụ, mà độ quan trọng của nhiệm vụ này đủ để hắn chịu đựng sinh hoạt khó chịu hơn nửa tháng, hơn nữa tự mình đưa Tiêu Kỳ Thụ đến Thủ Đô Tinh chịu đựng quấy rầy càng nhiều ngày sau.
Bởi vì nó thực sự quá trọng yếu, không cho phép xảy ra một chút sai lầm nào.
“Thông tin bị gián đoạn, xác nhận mục tiêu tàu bay đã mất liên lạc.” Phó quan nhanh chóng báo cáo.
Tề Sâm ánh mắt âm trầm, hắn cầm lấy áo khoác đặt ở một bên, nghiêm túc cài nút áo đến trên cùng, ôn nhuận bị cố tình đắp nặn ra trong chớp mắt biến mất vô tung.
Người đàn ông này lạnh thấu xương giống một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
“Chuẩn bị xông vào.”
~~~~~~~~~~
Tay Tiêu Ngô Đồng đã đặt trên then cửa, chỉ cần đẩy ra phía ngoài là có thể mở cánh cửa này ra.
Nhưng y lại đột nhiên ngừng lại, lực vừa định đẩy ra ngoài trong chốc lát lại ra sức kéo vào bên trong, cửa phòng bị gắt gao đóng kín, khóa chết.
“Có chút không thích hợp.” Khóa kỹ cửa, Tiêu Ngô Đồng bước về sau hai bước, y mím môi lộ ra bộ dáng thận trọng: “Ai sẽ đến nơi hẻo lánh này đi WC chứ.”
Sinh vật âm lãnh ác ý ở gần ngoài cửa nhanh chóng đánh úp lại, Tiêu Ngô Đồng nhìn trái nhìn phải định tìm kiếm một ít dụng cụ tiện tay.
Nhẫn trữ vật của Phượng tiên sinh cũng chỉ có quần áo mỹ thực y tùy tay bỏ vào, phần lớn không dùng đến mà lúc này trong WC……
Tiêu Ngô Đồng tầm mắt chuyển tới khối pha lê lớn trên tường, tiếc nuối cưỡng ép mình dời lực chú ý đi.
Không được không được, đây là làm hư hao của công.
Y trái lo phải nghĩ, khi tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, y đột nhiên vọt tới gian bên cạnh, lấy ra một đống giấy vệ sinh lớn.
“Ký chủ, ngươi muốn làm gì?”
Chẳng lẽ là được thất tâm phong? (?)
Tiêu Ngô Đồng không trả lời nó, y ôm giấy vệ sinh cảnh giác nhìn cửa, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, gần đến mức hệ thống cũng nghe ra quái dị trong đó.
Không phải là tiếng bước chân rõ ràng của con người, loại cảm giác này giống như con rết bò trên mặt đất hoặc là loài vật nào đó nhiều chân tới mức đủ loại.
Mồ hôi lạnh lập tức từ trên trán hệ thống chảy xuống, cho dù nó chỉ có ý thức không có hình thể nhưng cũng cảm nhận được sợ hãi.
Lùi mình vào sâu trong thức hải của ký chủ, hệ thống thấp thỏm hỏi: “Đó là cái gì?”
Đó là cái gì?
Tiêu Ngô Đồng cũng không biết.
Nếu nơi này là đại lục Lam Thương y vốn quen thuộc, y có thể liệt kê tới mấy trăm loại thanh âm linh thú đi đường, thậm chí có thể nói ra mấy chục loại yêu tu. Nhưng ở thế giới này, y mỗi ngày nghĩ là làm thế nào trải qua ngày tháng an ổn ở tinh cầu Frost, làm sao biết được suy nghĩ của y dính dáng gì tới sinh vật kia.
Trong mắt y chỉ có địa bàn của mình, so với ếch ngồi đáy giếng còn nhỏ hẹp hơn.
“Ngươi không phải ——” Y nghiến răng nghiến lợi chất vấn hệ thống.
Nhưng mới vừa mở miệng, tiếng bước chân kia đột nhiên dồn dập như đã xác nhận đằng sau cánh cửa này có người, vọt nhanh tới đây, lưỡi hái như vũ khí sắc bén xuyên thấu qua cửa sắt thép, sau đó rút chân thật mạnh về phía sau.
“—— Hệ thống!”
Tiêu Ngô Đồng không hề chờ đợi, y ném giấy vệ sinh trong lồng ngực ra ngoài. Đống giấy kia bay đến giữa không trung uổng phí mà tạm dừng, sau đó như phiêu du trên mặt nước, hơi hơi phập phồng.
Cửa sắt phát ra thanh âm kẽo kẹt, cái này vốn không phải dùng để phòng ngự khỏi công kích, tự nhiên cũng không có tác dụng ngăn cản được gì, rất nhanh, cánh cửa dưới bạo lực cực độ báo hỏng.
Lúc này, Tiêu Ngô Đồng mới nói ra nửa câu sau: “Điều tra rõ cho ta đây là thứ gì!!”
Xác ngoài ngăm đen, lạnh băng, cứng rắn hút hết ánh đèn, áo giáp dày nặng bao trùm toàn bộ phần đầu, chỉ chừa ra một vòng lại một vòng cái mồm dữ tợn khủng bố, đoản râu nhỏ được cẩn thận che giấu cạnh giáp xác bên ngoài, thân thể thật lớn như vô biên vô hạn, rậm rạp đủ bộ lại còn có nhịp đập nhỏ.
“Là Trùng tộc!” Hệ thống thét chói tai.
“Không cần ngươi nói, ta đã nhìn ra!” Tiêu Ngô Đồng nheo mắt lại: “Tra xem đây là Trùng tộc gì.”
“Là con rết —— cẩn thận!”
Con trùng phá hỏng cửa kia hung hăng ném cửa lớn về phía y, Tiêu Ngô Đồng nhanh chóng túm đoạn giấy vệ sinh, để phần nổi giữa không trung lại tại chỗ, dưới chân hơi dùng sức, cả người trong khoảnh khắc nhảy dựng lên, đạp lên mặt khối pha lê lớn đằng sau, sau khi hung hăng giẫm, lẻn lên trên trần nhà.
Cửa sắt dính đầy giấy vệ sinh mà đống giấy phản trọng lực ở giữa không trung kia lại đột ngột hiện lên ánh sáng.
Đó là tảng lớn bạch quang từ bốn phương tám hướng tề tựu về phía trung tâm, nếu có bất kỳ Phù Chú Sư đương thời nào ở đây đều sẽ kinh ngạc phát hiện đó cũng không phải tảng lớn ánh sáng.
—— Đó là lực lượng từ vô số sợi tơ hình thành lưu động như nước.
Bởi vì đường cong quá mức tinh mịn, lực lượng cũng quá mức tinh thuần nên khi toàn bộ bùa chú bị kích phát giống như sáng lên tảng lớn ánh quang, trên thực tế lại là vô số phù văn phức tạp khó phân biệt đang phát huy hiệu quả.
“Đùng!!!!”
Vòng bảo hộ vỏ trứng trong suốt trống rỗng dựng lên dễ dàng ngăn lại cánh cửa sắt, mà khi lực lượng lớn đè xuống, cánh cửa sắt kia nháy mắt uốn lượn, chặt chẽ mắc trên vòng bảo hộ như biến thành một tầng thân xác.
“Lực lượng không tồi, con sâu này.” Linh lực ngưng tụ đủ bộ, Tiêu Ngô Đồng vững vàng quỳ một chân trên trần nhà, nửa mái tóc đen dài dưới ảnh hưởng của trọng lực dựng chổng ngược xuống lại cố tình không thể ảnh hưởng tới gương mặt mỹ mạo kia.
Thiếu niên khóe môi khẽ nhếch như cố tình nhẫn nại, cuối cùng trở thành một bộ biểu tình quái dị.
Như đang cười, lại như đang khóc.
Cuối cùng, y nở nụ cười.
Đôi môi hồng nhạt nhếch cao, đôi mắt màu nâu cong ra độ cung thỏa mãn, y bật cười khanh khách, hơi lấy tay che: “Ôi ~”
“Thật là quá thú vị.”
“Mày là một con rết à, thật đáng yêu.”
Y mở tay ra, đống giấy vệ sinh rũ xuống dưới, theo ngoại giới chảy vào gió, nhẹ nhàng phiêu động.
“Vậy thì tao đảm đương con nhện đi.”
Giấy trắng thoáng như con nhện kết thành mạng, một con lại một con từ trần nhà rũ xuống, ngữ khí của Tiêu Ngô Đồng áp lực lại quái dị, y nói nhưng Trùng tộc lại không có khả năng nghe được.
Con sâu rết siêu lớn kia nâng nửa người lên cao, lộ ra phần thân bị che giấu.
Đó đều là đống dao nhỏ.
Hơn nữa loại dao nhỏ này vô cùng sắc bén, là vũ khí Trùng tộc làm ra sau vô số lần tiến hóa mới có được, đủ để chặt đứt mọi thứ trong gian WC này.
Nhưng không bao gồm Tiêu Ngô Đồng và mạng nhện của y.
Trùng đao dừng trên đoàn giấy trắng, lưỡi dao sắc bén lâm sâu vào trong đó tựa hồ nháy mắt tiếp theo đống giấy theo tiếng mà đứt, hoàn toàn biến mất, nhưng mặc kệ trùng đao múa may lại dùng lực tới cỡ nào đi nữa, lưỡi dao chìm vào đống giấy lớn lại càng sâu không mảy may tổn hao chút “Tơ nhện” nào.
Con sâu rết muốn rút chân trước về, lúc này đống giấy lại không thuận theo, không buông tha mà dính lại đây giống như mạng nhện, khi rơi vào trong đó liền không có cách nào trốn thoát.
Tiêu Ngô Đồng cười khanh khách, y thú vị nhìn con sâu giãy giụa, ngón tay rơi xuống một đoàn giấy khác, trong giây lát linh lực phong phú ngưng kết thành dấu vết phù văn, một đống giấy bình thường liền biến thành bùa chú.
“Này!”
Y gọi một tiếng.
Mạng nhện càng dính càng chặt, con sâu rết giống như mấy con côn trùng rơi vào mạng nhện, trùng đao sắc bén mà đáng sợ bị trói buộc mà nó càng giãy giụa, trói buộc kia càng mãnh liệt, kết quả là chỉ có thể chờ con nhện đến để giải thoát cho nó.
Con sâu rết ngẩng đầu lên.
Nhân loại trên trần nhà đứng lên, y nhàn nhã đi đến phía trên con sâu, trong tay cầm xấp bùa chú mới vừa làm xong.
“Xem này!”
Những thần sắc quái dị kia biến thành một nụ cười điềm mỹ mà hồn nhiên, ngón tay thiếu niên buông ra, bùa chú liền phiêu phiêu đãng đãng theo không khí lưu động rớt xuống.
“Thưởng cho mày ~”
Tiêu Kỳ Thụ còn muốn nói gì đó, hắn ta cũng không biết huyền bí bên trong tàu bay này, bởi vậy đối với đèn đỏ cũng không hề có phản ứng, chỉ tưởng là phi hành trục trặc bình thường, đi lên vài bước muốn đến bên cạnh Tề Sâm.
Tề Sâm đột nhiên nhìn về phía hắn ta.
Cặp mắt kia lạnh băng mà vô tình không giống con người, càng giống một cỗ máy móc không cảm tình hơn.
Tiêu Kỳ Thụ trong chớp mắt lâm vào bên trong khủng hoảng.
Hắn ta nghĩ tới buổi chiều lần đầu tiên nhìn thấy nguyên soái, người đàn ông ấy cũng dùng ánh mắt lạnh nhạt mà xa lạ tương tự nhìn hắn ta. Mà hiện giờ bọn họ làm vị hôn phu ở chung đã hơn nửa tháng. Hơn nửa tháng này, Tiêu Kỳ Thụ không có lúc nào không đi lấy lòng đối phương, cố gắng làm chính mình cách đối phương càng gần một chút.
Vốn tưởng rằng nỗ lực như vậy, cho dù Tề Sâm lạnh nhạt như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng có thể lưu lại một chút dấu vết trong lòng đối phương. Mà khi nhìn đến ánh mắt này, Tiêu Kỳ Thụ chợt hiểu được.
Việc hắn lấy lòng, hắn cố tình giả vờ, đối với Tề Sâm mà nói đều không có bất cứ ý nghĩa gì.
Đối Tề Sâm mà nói, ý nghĩa duy nhất mà Tiêu Kỳ Thụ tồn tại chính là hoàn thành nhiệm vụ “Đưa Tiêu Kỳ Thụ tới trước mặt Tề phu nhân” mà thôi.
Tay Tiêu Kỳ Thụ ở giữa không trung cứng lại, chân hắn cũng không hề chuyển động.
Hắn đứng tại chỗ, trong lòng không cam.
“Lập tức rời khỏi tàu bay.” Nguyên soái nói, hắn nhìn chằm chằm ánh sáng đỏ lập loè kia, bước nhanh đến màn hình trước mặt, nhanh chóng gõ khống chế trên đài.
Rất nhanh, giữa không trung phóng ra một bộ bản đồ sao trời hoa mỹ, những điểm hoặc sáng hoặc tối đại biểu cho mỗi một tinh cầu, mà trong đó nhìn thấy đầu tiên lại là một điểm đỏ so tro bụi còn nhỏ hơn.
Tiếng cảnh báo chói tai đưa đám thuộc hạ của nguyên soái tới, bọn họ vội vàng từ bên người Tiêu Kỳ Thụ xuyên qua, chờ đến khi tới trước bản đồ kia lại nhịn không được hít hà một hơi.
Bộ phận khu vực đã bị nguyên soái phóng to, bản vẽ lập thể càng thêm kỹ càng tỉ mỉ, trên đó có điểm màu đỏ di động với tốc độ cao.
“Nhiệm vụ xuất hiện tình huống dị thường, liên hệ với cơ trưởng.” Nguyên soái bình tĩnh hạ mệnh lệnh.
Tề Sâm chưa bao giờ là người sẽ bị cảm tình trói buộc, cho dù người kia là mẫu thân và vị hôn phu trên pháp luật của hắn.
Hắn có thể ở lại tinh cầu Frost một thời gian lâu như vậy, một phần rất nhỏ là mệnh lệnh của Tề phu nhân và Tiêu gia giữ lại, quan trọng nhất chính là bởi vì nơi này có một nhiệm vụ, mà độ quan trọng của nhiệm vụ này đủ để hắn chịu đựng sinh hoạt khó chịu hơn nửa tháng, hơn nữa tự mình đưa Tiêu Kỳ Thụ đến Thủ Đô Tinh chịu đựng quấy rầy càng nhiều ngày sau.
Bởi vì nó thực sự quá trọng yếu, không cho phép xảy ra một chút sai lầm nào.
“Thông tin bị gián đoạn, xác nhận mục tiêu tàu bay đã mất liên lạc.” Phó quan nhanh chóng báo cáo.
Tề Sâm ánh mắt âm trầm, hắn cầm lấy áo khoác đặt ở một bên, nghiêm túc cài nút áo đến trên cùng, ôn nhuận bị cố tình đắp nặn ra trong chớp mắt biến mất vô tung.
Người đàn ông này lạnh thấu xương giống một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
“Chuẩn bị xông vào.”
~~~~~~~~~~
Tay Tiêu Ngô Đồng đã đặt trên then cửa, chỉ cần đẩy ra phía ngoài là có thể mở cánh cửa này ra.
Nhưng y lại đột nhiên ngừng lại, lực vừa định đẩy ra ngoài trong chốc lát lại ra sức kéo vào bên trong, cửa phòng bị gắt gao đóng kín, khóa chết.
“Có chút không thích hợp.” Khóa kỹ cửa, Tiêu Ngô Đồng bước về sau hai bước, y mím môi lộ ra bộ dáng thận trọng: “Ai sẽ đến nơi hẻo lánh này đi WC chứ.”
Sinh vật âm lãnh ác ý ở gần ngoài cửa nhanh chóng đánh úp lại, Tiêu Ngô Đồng nhìn trái nhìn phải định tìm kiếm một ít dụng cụ tiện tay.
Nhẫn trữ vật của Phượng tiên sinh cũng chỉ có quần áo mỹ thực y tùy tay bỏ vào, phần lớn không dùng đến mà lúc này trong WC……
Tiêu Ngô Đồng tầm mắt chuyển tới khối pha lê lớn trên tường, tiếc nuối cưỡng ép mình dời lực chú ý đi.
Không được không được, đây là làm hư hao của công.
Y trái lo phải nghĩ, khi tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, y đột nhiên vọt tới gian bên cạnh, lấy ra một đống giấy vệ sinh lớn.
“Ký chủ, ngươi muốn làm gì?”
Chẳng lẽ là được thất tâm phong? (?)
Tiêu Ngô Đồng không trả lời nó, y ôm giấy vệ sinh cảnh giác nhìn cửa, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, gần đến mức hệ thống cũng nghe ra quái dị trong đó.
Không phải là tiếng bước chân rõ ràng của con người, loại cảm giác này giống như con rết bò trên mặt đất hoặc là loài vật nào đó nhiều chân tới mức đủ loại.
Mồ hôi lạnh lập tức từ trên trán hệ thống chảy xuống, cho dù nó chỉ có ý thức không có hình thể nhưng cũng cảm nhận được sợ hãi.
Lùi mình vào sâu trong thức hải của ký chủ, hệ thống thấp thỏm hỏi: “Đó là cái gì?”
Đó là cái gì?
Tiêu Ngô Đồng cũng không biết.
Nếu nơi này là đại lục Lam Thương y vốn quen thuộc, y có thể liệt kê tới mấy trăm loại thanh âm linh thú đi đường, thậm chí có thể nói ra mấy chục loại yêu tu. Nhưng ở thế giới này, y mỗi ngày nghĩ là làm thế nào trải qua ngày tháng an ổn ở tinh cầu Frost, làm sao biết được suy nghĩ của y dính dáng gì tới sinh vật kia.
Trong mắt y chỉ có địa bàn của mình, so với ếch ngồi đáy giếng còn nhỏ hẹp hơn.
“Ngươi không phải ——” Y nghiến răng nghiến lợi chất vấn hệ thống.
Nhưng mới vừa mở miệng, tiếng bước chân kia đột nhiên dồn dập như đã xác nhận đằng sau cánh cửa này có người, vọt nhanh tới đây, lưỡi hái như vũ khí sắc bén xuyên thấu qua cửa sắt thép, sau đó rút chân thật mạnh về phía sau.
“—— Hệ thống!”
Tiêu Ngô Đồng không hề chờ đợi, y ném giấy vệ sinh trong lồng ngực ra ngoài. Đống giấy kia bay đến giữa không trung uổng phí mà tạm dừng, sau đó như phiêu du trên mặt nước, hơi hơi phập phồng.
Cửa sắt phát ra thanh âm kẽo kẹt, cái này vốn không phải dùng để phòng ngự khỏi công kích, tự nhiên cũng không có tác dụng ngăn cản được gì, rất nhanh, cánh cửa dưới bạo lực cực độ báo hỏng.
Lúc này, Tiêu Ngô Đồng mới nói ra nửa câu sau: “Điều tra rõ cho ta đây là thứ gì!!”
Xác ngoài ngăm đen, lạnh băng, cứng rắn hút hết ánh đèn, áo giáp dày nặng bao trùm toàn bộ phần đầu, chỉ chừa ra một vòng lại một vòng cái mồm dữ tợn khủng bố, đoản râu nhỏ được cẩn thận che giấu cạnh giáp xác bên ngoài, thân thể thật lớn như vô biên vô hạn, rậm rạp đủ bộ lại còn có nhịp đập nhỏ.
“Là Trùng tộc!” Hệ thống thét chói tai.
“Không cần ngươi nói, ta đã nhìn ra!” Tiêu Ngô Đồng nheo mắt lại: “Tra xem đây là Trùng tộc gì.”
“Là con rết —— cẩn thận!”
Con trùng phá hỏng cửa kia hung hăng ném cửa lớn về phía y, Tiêu Ngô Đồng nhanh chóng túm đoạn giấy vệ sinh, để phần nổi giữa không trung lại tại chỗ, dưới chân hơi dùng sức, cả người trong khoảnh khắc nhảy dựng lên, đạp lên mặt khối pha lê lớn đằng sau, sau khi hung hăng giẫm, lẻn lên trên trần nhà.
Cửa sắt dính đầy giấy vệ sinh mà đống giấy phản trọng lực ở giữa không trung kia lại đột ngột hiện lên ánh sáng.
Đó là tảng lớn bạch quang từ bốn phương tám hướng tề tựu về phía trung tâm, nếu có bất kỳ Phù Chú Sư đương thời nào ở đây đều sẽ kinh ngạc phát hiện đó cũng không phải tảng lớn ánh sáng.
—— Đó là lực lượng từ vô số sợi tơ hình thành lưu động như nước.
Bởi vì đường cong quá mức tinh mịn, lực lượng cũng quá mức tinh thuần nên khi toàn bộ bùa chú bị kích phát giống như sáng lên tảng lớn ánh quang, trên thực tế lại là vô số phù văn phức tạp khó phân biệt đang phát huy hiệu quả.
“Đùng!!!!”
Vòng bảo hộ vỏ trứng trong suốt trống rỗng dựng lên dễ dàng ngăn lại cánh cửa sắt, mà khi lực lượng lớn đè xuống, cánh cửa sắt kia nháy mắt uốn lượn, chặt chẽ mắc trên vòng bảo hộ như biến thành một tầng thân xác.
“Lực lượng không tồi, con sâu này.” Linh lực ngưng tụ đủ bộ, Tiêu Ngô Đồng vững vàng quỳ một chân trên trần nhà, nửa mái tóc đen dài dưới ảnh hưởng của trọng lực dựng chổng ngược xuống lại cố tình không thể ảnh hưởng tới gương mặt mỹ mạo kia.
Thiếu niên khóe môi khẽ nhếch như cố tình nhẫn nại, cuối cùng trở thành một bộ biểu tình quái dị.
Như đang cười, lại như đang khóc.
Cuối cùng, y nở nụ cười.
Đôi môi hồng nhạt nhếch cao, đôi mắt màu nâu cong ra độ cung thỏa mãn, y bật cười khanh khách, hơi lấy tay che: “Ôi ~”
“Thật là quá thú vị.”
“Mày là một con rết à, thật đáng yêu.”
Y mở tay ra, đống giấy vệ sinh rũ xuống dưới, theo ngoại giới chảy vào gió, nhẹ nhàng phiêu động.
“Vậy thì tao đảm đương con nhện đi.”
Giấy trắng thoáng như con nhện kết thành mạng, một con lại một con từ trần nhà rũ xuống, ngữ khí của Tiêu Ngô Đồng áp lực lại quái dị, y nói nhưng Trùng tộc lại không có khả năng nghe được.
Con sâu rết siêu lớn kia nâng nửa người lên cao, lộ ra phần thân bị che giấu.
Đó đều là đống dao nhỏ.
Hơn nữa loại dao nhỏ này vô cùng sắc bén, là vũ khí Trùng tộc làm ra sau vô số lần tiến hóa mới có được, đủ để chặt đứt mọi thứ trong gian WC này.
Nhưng không bao gồm Tiêu Ngô Đồng và mạng nhện của y.
Trùng đao dừng trên đoàn giấy trắng, lưỡi dao sắc bén lâm sâu vào trong đó tựa hồ nháy mắt tiếp theo đống giấy theo tiếng mà đứt, hoàn toàn biến mất, nhưng mặc kệ trùng đao múa may lại dùng lực tới cỡ nào đi nữa, lưỡi dao chìm vào đống giấy lớn lại càng sâu không mảy may tổn hao chút “Tơ nhện” nào.
Con sâu rết muốn rút chân trước về, lúc này đống giấy lại không thuận theo, không buông tha mà dính lại đây giống như mạng nhện, khi rơi vào trong đó liền không có cách nào trốn thoát.
Tiêu Ngô Đồng cười khanh khách, y thú vị nhìn con sâu giãy giụa, ngón tay rơi xuống một đoàn giấy khác, trong giây lát linh lực phong phú ngưng kết thành dấu vết phù văn, một đống giấy bình thường liền biến thành bùa chú.
“Này!”
Y gọi một tiếng.
Mạng nhện càng dính càng chặt, con sâu rết giống như mấy con côn trùng rơi vào mạng nhện, trùng đao sắc bén mà đáng sợ bị trói buộc mà nó càng giãy giụa, trói buộc kia càng mãnh liệt, kết quả là chỉ có thể chờ con nhện đến để giải thoát cho nó.
Con sâu rết ngẩng đầu lên.
Nhân loại trên trần nhà đứng lên, y nhàn nhã đi đến phía trên con sâu, trong tay cầm xấp bùa chú mới vừa làm xong.
“Xem này!”
Những thần sắc quái dị kia biến thành một nụ cười điềm mỹ mà hồn nhiên, ngón tay thiếu niên buông ra, bùa chú liền phiêu phiêu đãng đãng theo không khí lưu động rớt xuống.
“Thưởng cho mày ~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.