Chương 29: Đi hát
Phế Sài Bạc Hà Nhuyễn Đường
27/08/2022
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
“Haizz ——” Tiêu Ngô Đồng kéo dài âm cuối, bất mãn nói: “Hệ thống thống hành động quá nhanh! Hừ!”
“Không phải ngươi bảo ta nhanh tìm biện pháp sao?” Hệ thống biết rõ không thể dây dưa nhiều cùng Tiêu Ngô Đồng trong trạng thái này, nó nhanh chóng mở quang não ra, ở giữa không trung hình chiếu ra một màn hình: “Đây là ta kiểm tra tài khoản của ngươi thì nhìn thấy.”
Bước chân Tiêu Ngô Đồng chậm rãi dừng lại, ánh mắt dừng trên màn hình.
Bên trên là một tin nhắn, thời gian gửi là tháng trước, nội dung là mời Phượng tiên sinh đảm đương giám khảo thi đấu ca hát, có lẽ đối phương không ôm hy vọng gì đối với việc này, bởi vậy viết tình hình cụ thể và tỉ mỉ về thi đấu không nhiều lắm.
Nhưng như vậy đã đủ rồi.
Tiêu Ngô Đồng híp mắt thấy được một hàng khen thưởng kia, có một viên tinh hạch cấp năm.
Đây là nhu cầu cấp bách của bọn họ!
Bốn người phòng 534, Elton bị gia tộc đuổi đi, Trì Nhạc chỉ là xa nhà, Tiêu Ngô Đồng mọi người đều biết là kẻ nghèo hèn, Lance thật ra có tiền nhưng hắn căn bản không có cách.
Tinh hạch cấp năm chế tạo ra bùa chú đã có thể làm nguồn năng lượng cho cơ giáp, đồ vật quan trọng như vậy, chính phủ Liên Minh không có khả năng mặc kệ dân chúng mua bán, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lance và Elton nháy mắt mất đi hy vọng dự thi.
Thân phận của bọn họ, căn bản không có khả năng mua được bùa chú đủ để điều khiển Phi Ảnh.
Nhưng Tiêu Ngô Đồng có thể.
Chỉ cần có tài liệu, y thậm chí có thể sử dụng tinh hạch bậc một làm ra bùa chú cấp mười, nhưng lại có một vấn đề khác, loại bùa chú không rõ lai lịch này không có khả năng được trường học thừa nhận, nơi có được bùa chú của bọn họ chỉ có thể kiếm trên đường đi.
Một viên tinh hạch cấp năm, lấy tiêu chuẩn giới bùa chú Liên Minh ra xem, nhiều nhất có thể chế tạo ra bùa chú cấp sáu, miễn cưỡng có thể điều khiển Phi Ảnh.
Chỉ cần bọn họ thắng được thi đấu là có thể lấy được tinh hạch.
Chỉ cần lấy được tinh hạch, bọn họ có thể báo danh.
Ánh mắt dời xuống, Tiêu Ngô Đồng thấy thời gian trận chung kết.
Ngày 30 tháng 10, vừa lúc là một ngày trước khi báo danh cuộc tuyển chọn hết hạn.
“Chính là cái này!” Cảm xúc vặn vẹo thu lại không còn, khuôn mặt Tiêu Ngô Đồng đỏ bừng, đôi mắt cong cong tựa như trẻ con được thỏa mãn: “Có cái này, bọn ta có thể báo danh!”
Y vui vẻ cười, bắt đầu hừ hừ hát khẽ, thức hải quay cuồng chợt bình phục lại, cặp mắt đỏ máu sâu trong thức hải kia chậm rãi khép lại.
Cảm xúc chợt bùng nổ bị thong thả vuốt phẳng.
“Hệ thống ~ Mau hướng dẫn giúp ta!” Tiêu Ngô Đồng sung sướng: “Ta phải nhanh chóng nói cho bọn họ!”
Sâu bên trong, hệ thống nhìn thức hải an tĩnh, thở dài một hơi.
Ký chủ rác rưởi, thiếu chút nữa hại chết nó!
Luôn có một tên chết tiệt muốn giày vò nó đến chết! Giải trừ khế ước!
Hừ!
Được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Giải trừ khế ước gì đó vẫn nên để sau rồi nói.
Elton đặt tư liệu lên bàn phòng khách, hắn vỗ vỗ tay quay đầu lại nhìn về phía đám bạn cùng phòng trầm mặc phía sau, nỗ lực làm mình cười lên: “Không có tinh thần như vậy là sao chứ, cũng không phải việc lớn gì, cho dù chúng ta báo danh được, không chừng thi đấu trận đầu đã bị ném xuống dưới rồi.”
Trì Nhạc không phục: “Nhưng vẫn không giống nhau! Tham dự với không tham dự vẫn là không giống nhau!”
Lance kịp thời bịt kín miệng cậu ta, tươi cười trấn an Elton: “Đừng nghe cậu ta nói loạn, Trì Nhạc cái gì cũng không hiểu. Lăn lộn cả một buổi sáng phỏng chừng cũng đã đói bụng, chờ Ngô Đồng trở về cùng nhau ra ngoài ăn cơm, thế nào?”
Hắn tươi cười cực mỹ lệ, đôi mắt dịu dàng kia luôn có thể liếc một cái đã nhìn thấu bí mật sâu nhất trong nội tâm mỗi người, nhưng Lance cũng sẽ không tùy tiện chọc phá tâm sự của bạn bè, hắn chỉ biết dùng phương thức của mình để giữ gìn cảm tình bạn bè.
Cũng thật kỳ quái, giới giải trí lớn như cái chảo nhuộm như vậy, hắn xen lẫn bên trong cũng không dễ dàng thổ lộ tình cảm với người khác nhưng lại vô tình coi ba người trong phòng như bạn bè chí giao.
Chắc hẳn trên thế gian luôn có những người như vậy, sinh ra phải làm bạn người ta.
Ném những ý nghĩ này ra sau đầu, ấn Trì Nhạc giãy giụa không yên xuống, Lance lơ đãng ngẩng đầu, liếc mắt một cái thấy poster Phượng tiên sinh dán trên tường.
Đúng vậy!
Nếu là Phượng Tiên Hoa nói! Giữa bạn bè gì đó hoàn toàn không có vấn đề!
Mỗi người có thể nhìn thấy chính bản poster Phượng tiên sinh duy nhất trên Liên Minh, thật là hạnh phúc muốn chết!
“Loảng xoảng!”
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, thiếu niên xông vào kia ánh mắt sáng ngời như chứa đầy sao, y hít một hơi thật sâu, đứng vững thân thể, thẳng thắt lưng, lớn tiếng kêu lên.
“Elton, tôi có cách!”
“Đừng đứng kêu loạn ở hành lang, mau vào đây.”
Lance phản ứng lại trước tiên, hắn nói còn chưa xong đã thấy Tiêu Ngô Đồng hưng phấn chạy vội vào, dùng chân thô bạo đá cửa, quang não ở giữa không trung chiếu ra màn hình thật lớn.
“Xem! Xem phần thưởng này!”
Tầm mắt mọi người nhìn theo y chỉ dừng trên màn hình, đây là một poster tuyên truyền, ở giữa viết mấy chữ to “Ngôi Sao Ngày Mai”, poster làm tinh xảo mà hoa lệ khiến cho hoạt động này nhìn qua cấp bậc không thấp, mà ở dưới cùng viết rõ ràng phần thưởng cho người thắng lợi.
“Tinh hạch!”
“Bùa chú!”
Trì Nhạc kinh ngạc hô lên, đảo mắt đã vui vẻ ra mặt: “Chỉ cần thắng thi đấu là có thể báo danh!”
“Hơn nữa anh xem!” Tiêu Ngô Đồng hung hăng gật đầu, ngón tay y chỉ xuống thời gian trận chung kết phía dưới: “Trận chung kết vừa lúc là một ngày trước khi báo danh hết hạn!”
“Vậy thì còn chờ cái gì nữa!” Trì Nhạc múa may cánh tay: “Lập tức báo danh thôi!”
Nhưng so với hai đứa nhóc cuồng hoan, hai người bạn cùng phòng còn lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, Lance cân nhắc thời gian tuyển chọn thi đấu, Elton lại tự hỏi càng nhiều.
“Nhưng chỉ có hai người đứng đầu mới có phần thưởng, chúng ta có thể thắng sao?”
“Nếu là so đấu cơ giáp tôi cũng không dám nhận, nhưng nếu là ca hát.” Lance liếc mắt nhìn hắn, khóe môi cong lên, lộ ra ý vị kiêu ngạo: “Ca hát diễn kịch, tôi cũng không sợ bất cứ kẻ nào!”
Trì Nhạc ở một bên hát đệm: “Elton cậu không biết chứ! Lance hát siêu lợi hại!”
Elton không chú ý tới giới giải trí, yên lặng nhìn Tiêu Ngô Đồng bên cạnh, mở miệng nói: “Vậy thì……”
“Vậy thì chúng ta đi báo danh thôi!” Trì Nhạc giơ cao hai tay lên, đoạt lời nói tiếp: “Thời gian tuyển chọn ngày mai đã kết thúc rồi!”
“Nhưng chúng ta hát bài gì?”
“Hát ca khúc của Phượng tiên sinh!”
“Nhạc đệm thì sao?”
“Muốn diễn tấu nhạc đệm gì!?”
“Nhạc cụ đâu?”
“Tôi cung cấp.” Elton yên lặng nối tiếp câu chuyện, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn về phía bạn cùng phòng, hỏi: “Các cậu cần nhạc cụ gì, tôi cung cấp.”
Tiêu Ngô Đồng có loại dự cảm không tốt, y âm thầm chọc chọc hệ thống.
“Ta có cảm giác không đúng, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.”
“Ồ.” Hệ thống rầm rì một tiếng, đối phó với ký chủ bị bệnh tâm thần đã làm thể xác và tinh thần nó mỏi mệt.
Không được đáp lại, Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt liếc Elton.
Đối phương đi vào phòng của mình, bên trong phát ra một đống lớn thanh âm leng ka leng keng, hình như thật sự có nhạc cụ.
Nhưng Elton không giống thiếu niên yêu âm nhạc, sẽ mang nhạc cụ đến trường học đến như vậy, hắn lấy nhạc cụ đâu ra?
Từ từ!
Tiêu Ngô Đồng đột nhiên nghĩ ra!
Nhưng lúc này Elton đã bắt đầu dọn đồ ra bên ngoài.
Trống to, đàn tỳ bà, đàn tranh, đàn dương cầm…… Những nhạc cụ cổ xưa đó được cẩn thận bày biện ở giữa phòng khách, mà chủ nhân của chúng nó khó nén kích động đứng ở một bên.
“Tuy rằng rất xin lỗi Phượng tiên sinh, nhưng tôi vẫn muốn nói cho các cậu biết.” Trong thanh âm Elton càng thêm phần kích động: “Tôi là người được Phượng tiên sinh lựa chọn!”
Trong phòng ngủ một mảnh yên tĩnh.
Tiêu Ngô Đồng đưa tay che kín mặt.
Elton dõng dạc hùng hồn: “Trong một lần phát sóng trực tiếp mới đây của Phượng tiên sinh, tôi chính là người phụ trách gõ trống cổ kia! Dựa theo quy định, sau khi phát sóng trực tiếp xong các đồ vật đều bị tiêu hủy, nhưng tôi luyến tiếc tiêu hủy đồ vật của Phượng tiên sinh, cho nên trộm giữ mấy nhạc cụ này lại.”
“Quả nhiên.” Tiêu Ngô Đồng đờ đẫn: “Ta không nên giải trừ Thuật Nhiếp Hồn cho hắn!”
“Nhìn những nhạc cụ này thật giống như Phượng tiên sinh đang ở bên người chúng ta, nhìn chăm chú vào chúng ta! Chúng ta hãy mang theo chúc phúc của Phượng tiên sinh cùng đi thi đấu đi!”
Phượng tiên sinh một chút cũng không muốn chúc phúc cho các cậu, cảm ơn!
Buông tha cho Phượng tiên sinh đi! Tâm y rất mệt! Thật sự!
Hệ thống cười càng khoa trương.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Tiêu Ngô Đồng nghiến răng nghiến lợi trong thức hải.
Nhưng mà Phượng tiên sinh ngụy trang kia vẫn đi theo bạn cùng phòng của y mang theo nhạc cụ chạy ra khỏi trường học.
Địa điểm báo danh cuộc thi Ngôi Sao Ngày Mai ở lân cận thành thị Học Viện Tổng Hợp thủ đô, tìm hiểu địa điểm xong, mấy người cãi cọ ồn ào bên đường tự thuê xe cho mình, đi đến nơi.
~~~~~~
“Từ từ.”
Tiêu Kỳ Thụ phất tay ngăn một người phụ trách công việc của gia tộc lại, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tầm mắt hắn ta dừng lâu trên khuôn mặt thiếu niên tương tự mình kia, mãi đến khi đối phương ngồi vào xe mới bỏ qua.
“Thời gian này Tiêu Ngô Đồng đang làm gì?”
Tiêu Kỳ Thụ không nghi ngờ người đang hưng phấn rời đi kia là Tiêu Ngô Đồng, hắn ta lập tức kêu tài xế quay đầu xe, đi theo sau xe taxi kia.
“Thiếu gia, hôm nay ngài còn phải đi báo danh cuộc tuyển chọn, đồng đội mà gia chủ chuẩn bị cho ngài đều đang chờ……” Một thuộc hạ khó xử: “Hiện tại rời đi, chỉ sợ không tiện báo cáo.”
“Tôi là thiếu gia hay anh là thiếu gia!” Tiêu Kỳ Thụ trực tiếp cáu trở về, hắn ta lạnh như băng nhìn thuộc hạ, không che giấu sự xấu tính của mình chút nào: “Để bọn họ chờ, thiếu gia tôi đây cũng không rời đi bao lâu!”
“Vâng, vâng.” Thấy đối phương đã phát cáu, thuộc hạ vâng vâng dạ dạ gật gật đầu.
“Đúng rồi.” Tiêu Kỳ Thụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Tiêu Ngô Đồng gần đây đang làm gì.”
“Đều là đi học bình thường, nhưng hôm nay lại đi báo danh cuộc tuyển chọn.” Thuộc hạ rất nhanh đáp lại, tư liệu về Tiêu Ngô Đồng trong tay bọn họ chỉ sợ còn nhiều hơn so với Tiêu Kỳ Thụ.
Giám thị Tiêu Ngô Đồng cũng không phải công việc của bọn họ, nhưng nếu muốn làm thuộc hạ của Tiêu Kỳ Thụ, phải tùy thời tùy chỗ báo cáo tin tức của Tiêu Ngô Đồng.
Ác ý của người này đối với em trai có quan hệ huyết thống của mình đã dày đặc tới nỗi làm người khác nghẹn họng nhìn trân trối.
“Thành công báo danh?” Tiêu Kỳ Thụ lạnh giọng hỏi.
“Không, cơ giáp của bọn họ không có bùa chú, không thể khởi động.”
“Vậy à……” Tiêu Kỳ Thụ cười lạnh: “Tôi đây càng muốn theo sau nhìn một cái, Tiêu Ngô Đồng quỷ kế đa đoan, ai biết lần này nó lại muốn làm ra cái gì.”
Thuộc hạ không nhiều lời nữa, hắn cúi đầu, ngón tay bị ống tay áo che lấp nhanh chóng truyền tin tức đến nhà chính.
Máy thông tin của Tiêu Mặc Tức vang lên, hắn cầm lấy nhìn thoáng qua, mặt mày thình lình hiện lên một chút tức giận.
“Tiêu Kỳ Thụ này đúng là một đứa ngu xuẩn.” Môi hơi hơi giật giật, Tiêu Mặc Tức hạ giọng mắng, hắn mở thông tin liên lạc của Tiêu Kỳ Thụ, đang muốn gọi đi, lại đột nhiên nhớ tới gì đó.
Tề phu nhân không muốn liên hôn với Tiêu gia, mà Tề Sâm gần đây đối với Tiêu gia cũng càng ngày có vẻ không kiên nhẫn, Tiêu Kỳ Thụ lại là một đứa *bùn nhão không trét nổi tường……
(*Ăn hại, vô dụng)
Có lẽ đây là một cơ hội.
Tiêu Kỳ Thụ là học sinh Hệ Chiến Ca, nó có được một phần học Chiến Ca, mà cuộc thi đấu lung tung rối loạn này lại là so ca hát.
Người bình thường trên phương diện ca hát này vĩnh viễn không so được với Người Hát Chiến Ca, mà cạnh tranh cùng người bình thường cũng chỉ là cho đối phương triển lãm một chút nguy hiểm sáng rọi trên người mà thôi.
Cảm xúc của Tiêu Mặc Tức chậm rãi bình thường lại, hắn suy nghĩ sâu xa một lát, ngược lại gọi cho Tề Sâm.
“Nguyên soái, tôi là Tiêu Mặc Tức.” Gia chủ Tiêu gia lộ ra nụ cười ổn trọng, thân thiết: “Kỳ Thụ mới vừa cùng tôi đi xem một tiết mục ca hát, tôi nhớ ngài gần đây cũng thích nghe hát, muốn nói cho ngài một tiếng.”
Một đầu khác của màn hình, người đàn ông kia lãnh đạm nói: “Tôi biết rồi.”
“Tôi bảo Kỳ Thụ mang vé xem diễn đến cho ngài……”
“Không cần.” Tề Sâm khẽ nhíu mày, hiện ra một chút không kiên nhẫn: “Đến lúc đó tôi tự xem.”
Hắn duỗi tay đóng thông tin, phó quan đứng một bên cúi đầu hỏi.
“Nguyên soái, ngài thật sự muốn đi xem?”
“Đến lúc đó tùy tiện xem vài phút, coi như cho Tiêu gia mặt mũi.” Tề Sâm nói: “Được rồi, chúng ta đi tìm Phượng tiên sinh.”
“Haizz ——” Tiêu Ngô Đồng kéo dài âm cuối, bất mãn nói: “Hệ thống thống hành động quá nhanh! Hừ!”
“Không phải ngươi bảo ta nhanh tìm biện pháp sao?” Hệ thống biết rõ không thể dây dưa nhiều cùng Tiêu Ngô Đồng trong trạng thái này, nó nhanh chóng mở quang não ra, ở giữa không trung hình chiếu ra một màn hình: “Đây là ta kiểm tra tài khoản của ngươi thì nhìn thấy.”
Bước chân Tiêu Ngô Đồng chậm rãi dừng lại, ánh mắt dừng trên màn hình.
Bên trên là một tin nhắn, thời gian gửi là tháng trước, nội dung là mời Phượng tiên sinh đảm đương giám khảo thi đấu ca hát, có lẽ đối phương không ôm hy vọng gì đối với việc này, bởi vậy viết tình hình cụ thể và tỉ mỉ về thi đấu không nhiều lắm.
Nhưng như vậy đã đủ rồi.
Tiêu Ngô Đồng híp mắt thấy được một hàng khen thưởng kia, có một viên tinh hạch cấp năm.
Đây là nhu cầu cấp bách của bọn họ!
Bốn người phòng 534, Elton bị gia tộc đuổi đi, Trì Nhạc chỉ là xa nhà, Tiêu Ngô Đồng mọi người đều biết là kẻ nghèo hèn, Lance thật ra có tiền nhưng hắn căn bản không có cách.
Tinh hạch cấp năm chế tạo ra bùa chú đã có thể làm nguồn năng lượng cho cơ giáp, đồ vật quan trọng như vậy, chính phủ Liên Minh không có khả năng mặc kệ dân chúng mua bán, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lance và Elton nháy mắt mất đi hy vọng dự thi.
Thân phận của bọn họ, căn bản không có khả năng mua được bùa chú đủ để điều khiển Phi Ảnh.
Nhưng Tiêu Ngô Đồng có thể.
Chỉ cần có tài liệu, y thậm chí có thể sử dụng tinh hạch bậc một làm ra bùa chú cấp mười, nhưng lại có một vấn đề khác, loại bùa chú không rõ lai lịch này không có khả năng được trường học thừa nhận, nơi có được bùa chú của bọn họ chỉ có thể kiếm trên đường đi.
Một viên tinh hạch cấp năm, lấy tiêu chuẩn giới bùa chú Liên Minh ra xem, nhiều nhất có thể chế tạo ra bùa chú cấp sáu, miễn cưỡng có thể điều khiển Phi Ảnh.
Chỉ cần bọn họ thắng được thi đấu là có thể lấy được tinh hạch.
Chỉ cần lấy được tinh hạch, bọn họ có thể báo danh.
Ánh mắt dời xuống, Tiêu Ngô Đồng thấy thời gian trận chung kết.
Ngày 30 tháng 10, vừa lúc là một ngày trước khi báo danh cuộc tuyển chọn hết hạn.
“Chính là cái này!” Cảm xúc vặn vẹo thu lại không còn, khuôn mặt Tiêu Ngô Đồng đỏ bừng, đôi mắt cong cong tựa như trẻ con được thỏa mãn: “Có cái này, bọn ta có thể báo danh!”
Y vui vẻ cười, bắt đầu hừ hừ hát khẽ, thức hải quay cuồng chợt bình phục lại, cặp mắt đỏ máu sâu trong thức hải kia chậm rãi khép lại.
Cảm xúc chợt bùng nổ bị thong thả vuốt phẳng.
“Hệ thống ~ Mau hướng dẫn giúp ta!” Tiêu Ngô Đồng sung sướng: “Ta phải nhanh chóng nói cho bọn họ!”
Sâu bên trong, hệ thống nhìn thức hải an tĩnh, thở dài một hơi.
Ký chủ rác rưởi, thiếu chút nữa hại chết nó!
Luôn có một tên chết tiệt muốn giày vò nó đến chết! Giải trừ khế ước!
Hừ!
Được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Giải trừ khế ước gì đó vẫn nên để sau rồi nói.
Elton đặt tư liệu lên bàn phòng khách, hắn vỗ vỗ tay quay đầu lại nhìn về phía đám bạn cùng phòng trầm mặc phía sau, nỗ lực làm mình cười lên: “Không có tinh thần như vậy là sao chứ, cũng không phải việc lớn gì, cho dù chúng ta báo danh được, không chừng thi đấu trận đầu đã bị ném xuống dưới rồi.”
Trì Nhạc không phục: “Nhưng vẫn không giống nhau! Tham dự với không tham dự vẫn là không giống nhau!”
Lance kịp thời bịt kín miệng cậu ta, tươi cười trấn an Elton: “Đừng nghe cậu ta nói loạn, Trì Nhạc cái gì cũng không hiểu. Lăn lộn cả một buổi sáng phỏng chừng cũng đã đói bụng, chờ Ngô Đồng trở về cùng nhau ra ngoài ăn cơm, thế nào?”
Hắn tươi cười cực mỹ lệ, đôi mắt dịu dàng kia luôn có thể liếc một cái đã nhìn thấu bí mật sâu nhất trong nội tâm mỗi người, nhưng Lance cũng sẽ không tùy tiện chọc phá tâm sự của bạn bè, hắn chỉ biết dùng phương thức của mình để giữ gìn cảm tình bạn bè.
Cũng thật kỳ quái, giới giải trí lớn như cái chảo nhuộm như vậy, hắn xen lẫn bên trong cũng không dễ dàng thổ lộ tình cảm với người khác nhưng lại vô tình coi ba người trong phòng như bạn bè chí giao.
Chắc hẳn trên thế gian luôn có những người như vậy, sinh ra phải làm bạn người ta.
Ném những ý nghĩ này ra sau đầu, ấn Trì Nhạc giãy giụa không yên xuống, Lance lơ đãng ngẩng đầu, liếc mắt một cái thấy poster Phượng tiên sinh dán trên tường.
Đúng vậy!
Nếu là Phượng Tiên Hoa nói! Giữa bạn bè gì đó hoàn toàn không có vấn đề!
Mỗi người có thể nhìn thấy chính bản poster Phượng tiên sinh duy nhất trên Liên Minh, thật là hạnh phúc muốn chết!
“Loảng xoảng!”
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, thiếu niên xông vào kia ánh mắt sáng ngời như chứa đầy sao, y hít một hơi thật sâu, đứng vững thân thể, thẳng thắt lưng, lớn tiếng kêu lên.
“Elton, tôi có cách!”
“Đừng đứng kêu loạn ở hành lang, mau vào đây.”
Lance phản ứng lại trước tiên, hắn nói còn chưa xong đã thấy Tiêu Ngô Đồng hưng phấn chạy vội vào, dùng chân thô bạo đá cửa, quang não ở giữa không trung chiếu ra màn hình thật lớn.
“Xem! Xem phần thưởng này!”
Tầm mắt mọi người nhìn theo y chỉ dừng trên màn hình, đây là một poster tuyên truyền, ở giữa viết mấy chữ to “Ngôi Sao Ngày Mai”, poster làm tinh xảo mà hoa lệ khiến cho hoạt động này nhìn qua cấp bậc không thấp, mà ở dưới cùng viết rõ ràng phần thưởng cho người thắng lợi.
“Tinh hạch!”
“Bùa chú!”
Trì Nhạc kinh ngạc hô lên, đảo mắt đã vui vẻ ra mặt: “Chỉ cần thắng thi đấu là có thể báo danh!”
“Hơn nữa anh xem!” Tiêu Ngô Đồng hung hăng gật đầu, ngón tay y chỉ xuống thời gian trận chung kết phía dưới: “Trận chung kết vừa lúc là một ngày trước khi báo danh hết hạn!”
“Vậy thì còn chờ cái gì nữa!” Trì Nhạc múa may cánh tay: “Lập tức báo danh thôi!”
Nhưng so với hai đứa nhóc cuồng hoan, hai người bạn cùng phòng còn lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, Lance cân nhắc thời gian tuyển chọn thi đấu, Elton lại tự hỏi càng nhiều.
“Nhưng chỉ có hai người đứng đầu mới có phần thưởng, chúng ta có thể thắng sao?”
“Nếu là so đấu cơ giáp tôi cũng không dám nhận, nhưng nếu là ca hát.” Lance liếc mắt nhìn hắn, khóe môi cong lên, lộ ra ý vị kiêu ngạo: “Ca hát diễn kịch, tôi cũng không sợ bất cứ kẻ nào!”
Trì Nhạc ở một bên hát đệm: “Elton cậu không biết chứ! Lance hát siêu lợi hại!”
Elton không chú ý tới giới giải trí, yên lặng nhìn Tiêu Ngô Đồng bên cạnh, mở miệng nói: “Vậy thì……”
“Vậy thì chúng ta đi báo danh thôi!” Trì Nhạc giơ cao hai tay lên, đoạt lời nói tiếp: “Thời gian tuyển chọn ngày mai đã kết thúc rồi!”
“Nhưng chúng ta hát bài gì?”
“Hát ca khúc của Phượng tiên sinh!”
“Nhạc đệm thì sao?”
“Muốn diễn tấu nhạc đệm gì!?”
“Nhạc cụ đâu?”
“Tôi cung cấp.” Elton yên lặng nối tiếp câu chuyện, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn về phía bạn cùng phòng, hỏi: “Các cậu cần nhạc cụ gì, tôi cung cấp.”
Tiêu Ngô Đồng có loại dự cảm không tốt, y âm thầm chọc chọc hệ thống.
“Ta có cảm giác không đúng, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.”
“Ồ.” Hệ thống rầm rì một tiếng, đối phó với ký chủ bị bệnh tâm thần đã làm thể xác và tinh thần nó mỏi mệt.
Không được đáp lại, Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt liếc Elton.
Đối phương đi vào phòng của mình, bên trong phát ra một đống lớn thanh âm leng ka leng keng, hình như thật sự có nhạc cụ.
Nhưng Elton không giống thiếu niên yêu âm nhạc, sẽ mang nhạc cụ đến trường học đến như vậy, hắn lấy nhạc cụ đâu ra?
Từ từ!
Tiêu Ngô Đồng đột nhiên nghĩ ra!
Nhưng lúc này Elton đã bắt đầu dọn đồ ra bên ngoài.
Trống to, đàn tỳ bà, đàn tranh, đàn dương cầm…… Những nhạc cụ cổ xưa đó được cẩn thận bày biện ở giữa phòng khách, mà chủ nhân của chúng nó khó nén kích động đứng ở một bên.
“Tuy rằng rất xin lỗi Phượng tiên sinh, nhưng tôi vẫn muốn nói cho các cậu biết.” Trong thanh âm Elton càng thêm phần kích động: “Tôi là người được Phượng tiên sinh lựa chọn!”
Trong phòng ngủ một mảnh yên tĩnh.
Tiêu Ngô Đồng đưa tay che kín mặt.
Elton dõng dạc hùng hồn: “Trong một lần phát sóng trực tiếp mới đây của Phượng tiên sinh, tôi chính là người phụ trách gõ trống cổ kia! Dựa theo quy định, sau khi phát sóng trực tiếp xong các đồ vật đều bị tiêu hủy, nhưng tôi luyến tiếc tiêu hủy đồ vật của Phượng tiên sinh, cho nên trộm giữ mấy nhạc cụ này lại.”
“Quả nhiên.” Tiêu Ngô Đồng đờ đẫn: “Ta không nên giải trừ Thuật Nhiếp Hồn cho hắn!”
“Nhìn những nhạc cụ này thật giống như Phượng tiên sinh đang ở bên người chúng ta, nhìn chăm chú vào chúng ta! Chúng ta hãy mang theo chúc phúc của Phượng tiên sinh cùng đi thi đấu đi!”
Phượng tiên sinh một chút cũng không muốn chúc phúc cho các cậu, cảm ơn!
Buông tha cho Phượng tiên sinh đi! Tâm y rất mệt! Thật sự!
Hệ thống cười càng khoa trương.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Tiêu Ngô Đồng nghiến răng nghiến lợi trong thức hải.
Nhưng mà Phượng tiên sinh ngụy trang kia vẫn đi theo bạn cùng phòng của y mang theo nhạc cụ chạy ra khỏi trường học.
Địa điểm báo danh cuộc thi Ngôi Sao Ngày Mai ở lân cận thành thị Học Viện Tổng Hợp thủ đô, tìm hiểu địa điểm xong, mấy người cãi cọ ồn ào bên đường tự thuê xe cho mình, đi đến nơi.
~~~~~~
“Từ từ.”
Tiêu Kỳ Thụ phất tay ngăn một người phụ trách công việc của gia tộc lại, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tầm mắt hắn ta dừng lâu trên khuôn mặt thiếu niên tương tự mình kia, mãi đến khi đối phương ngồi vào xe mới bỏ qua.
“Thời gian này Tiêu Ngô Đồng đang làm gì?”
Tiêu Kỳ Thụ không nghi ngờ người đang hưng phấn rời đi kia là Tiêu Ngô Đồng, hắn ta lập tức kêu tài xế quay đầu xe, đi theo sau xe taxi kia.
“Thiếu gia, hôm nay ngài còn phải đi báo danh cuộc tuyển chọn, đồng đội mà gia chủ chuẩn bị cho ngài đều đang chờ……” Một thuộc hạ khó xử: “Hiện tại rời đi, chỉ sợ không tiện báo cáo.”
“Tôi là thiếu gia hay anh là thiếu gia!” Tiêu Kỳ Thụ trực tiếp cáu trở về, hắn ta lạnh như băng nhìn thuộc hạ, không che giấu sự xấu tính của mình chút nào: “Để bọn họ chờ, thiếu gia tôi đây cũng không rời đi bao lâu!”
“Vâng, vâng.” Thấy đối phương đã phát cáu, thuộc hạ vâng vâng dạ dạ gật gật đầu.
“Đúng rồi.” Tiêu Kỳ Thụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Tiêu Ngô Đồng gần đây đang làm gì.”
“Đều là đi học bình thường, nhưng hôm nay lại đi báo danh cuộc tuyển chọn.” Thuộc hạ rất nhanh đáp lại, tư liệu về Tiêu Ngô Đồng trong tay bọn họ chỉ sợ còn nhiều hơn so với Tiêu Kỳ Thụ.
Giám thị Tiêu Ngô Đồng cũng không phải công việc của bọn họ, nhưng nếu muốn làm thuộc hạ của Tiêu Kỳ Thụ, phải tùy thời tùy chỗ báo cáo tin tức của Tiêu Ngô Đồng.
Ác ý của người này đối với em trai có quan hệ huyết thống của mình đã dày đặc tới nỗi làm người khác nghẹn họng nhìn trân trối.
“Thành công báo danh?” Tiêu Kỳ Thụ lạnh giọng hỏi.
“Không, cơ giáp của bọn họ không có bùa chú, không thể khởi động.”
“Vậy à……” Tiêu Kỳ Thụ cười lạnh: “Tôi đây càng muốn theo sau nhìn một cái, Tiêu Ngô Đồng quỷ kế đa đoan, ai biết lần này nó lại muốn làm ra cái gì.”
Thuộc hạ không nhiều lời nữa, hắn cúi đầu, ngón tay bị ống tay áo che lấp nhanh chóng truyền tin tức đến nhà chính.
Máy thông tin của Tiêu Mặc Tức vang lên, hắn cầm lấy nhìn thoáng qua, mặt mày thình lình hiện lên một chút tức giận.
“Tiêu Kỳ Thụ này đúng là một đứa ngu xuẩn.” Môi hơi hơi giật giật, Tiêu Mặc Tức hạ giọng mắng, hắn mở thông tin liên lạc của Tiêu Kỳ Thụ, đang muốn gọi đi, lại đột nhiên nhớ tới gì đó.
Tề phu nhân không muốn liên hôn với Tiêu gia, mà Tề Sâm gần đây đối với Tiêu gia cũng càng ngày có vẻ không kiên nhẫn, Tiêu Kỳ Thụ lại là một đứa *bùn nhão không trét nổi tường……
(*Ăn hại, vô dụng)
Có lẽ đây là một cơ hội.
Tiêu Kỳ Thụ là học sinh Hệ Chiến Ca, nó có được một phần học Chiến Ca, mà cuộc thi đấu lung tung rối loạn này lại là so ca hát.
Người bình thường trên phương diện ca hát này vĩnh viễn không so được với Người Hát Chiến Ca, mà cạnh tranh cùng người bình thường cũng chỉ là cho đối phương triển lãm một chút nguy hiểm sáng rọi trên người mà thôi.
Cảm xúc của Tiêu Mặc Tức chậm rãi bình thường lại, hắn suy nghĩ sâu xa một lát, ngược lại gọi cho Tề Sâm.
“Nguyên soái, tôi là Tiêu Mặc Tức.” Gia chủ Tiêu gia lộ ra nụ cười ổn trọng, thân thiết: “Kỳ Thụ mới vừa cùng tôi đi xem một tiết mục ca hát, tôi nhớ ngài gần đây cũng thích nghe hát, muốn nói cho ngài một tiếng.”
Một đầu khác của màn hình, người đàn ông kia lãnh đạm nói: “Tôi biết rồi.”
“Tôi bảo Kỳ Thụ mang vé xem diễn đến cho ngài……”
“Không cần.” Tề Sâm khẽ nhíu mày, hiện ra một chút không kiên nhẫn: “Đến lúc đó tôi tự xem.”
Hắn duỗi tay đóng thông tin, phó quan đứng một bên cúi đầu hỏi.
“Nguyên soái, ngài thật sự muốn đi xem?”
“Đến lúc đó tùy tiện xem vài phút, coi như cho Tiêu gia mặt mũi.” Tề Sâm nói: “Được rồi, chúng ta đi tìm Phượng tiên sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.