Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân

Chương 16: Lấy lệnh bài

Phế Sài Bạc Hà Nhuyễn Đường

13/08/2022

Xuất phát từ vấn đề an toàn, người đàn ông kia theo sau lưng Tề Sâm đi xuống, hắn ta biết cái thông đạo này trực tiếp liên thông với kho để hàng hoá chuyên chở, đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Trùng tộc vây quanh, mà khi hắn ta thật sự từ cửa thông đạo đi xuống, chung quanh thế mà an tĩnh ngoài dự đoán.

Tề Sâm đứng ở cửa vào vẫn không nhúc nhích, người đàn ông kia cho rằng bên ngoài có Trùng tộc vây công, thật cẩn thận tránh ở sau lưng đối phương ngó ra ngoài xem.

Hắn ta quả nhiên nhìn thấy lượng lớn Trùng tộc, một mảnh đen nghìn nghịt bao trùm mỗi một góc nhưng đám sâu này vẫn không nhúc nhích, nhìn thấy hai người lớn sống sờ sờ mà một chút phản ứng cũng không có.

“Nguyên soái……” Hắn ta thật cẩn thận hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

“Đây đều là thi thể.” Màu đen trong mắt nguyên soái tinh tế chiếu ra xác con sâu.

Xác sâu kia nhìn như hoàn chỉnh nhưng bên trong đã là một mảnh hỗn độn.

“Trời ơi!” Thanh âm người đàn ông kia đều run rẩy: “Đều là…… Đều là thi thể?”

Hắn há miệng, trong tai gần như không nghe được nguyên soái trả lời, chỉ có tim đập vang dội càng ngày càng dồn dập, một tiếng so với một tiếng rõ ràng nhảy lên bên tai. Cảm giác khiếp sợ cùng kích động nào đó nói không nên lời từ trái tim hắn thoáng qua, lan tràn đến toàn thân.

Đây là…… Kỳ tích thần minh……

~~~~~~~~

Tiêu Ngô Đồng dừng bước chân, ánh mắt y lướt qua thân thể mẫu trùng rách nát thấy được đồ vật bị nó đè ở dưới thân.

Đó là thùng giấy bình thường được chủ nhân cẩn thận bao bọc để vào kho hàng hoá chuyên chở, giấy vận chuyển còn dán chỉnh tề ở bên ngoài.

Mặt trên viết là —— kho để hàng hoá chuyên chở thứ sáu, phòng thứ tám.

“Chúng ta hiện tại đang ở đâu?”

“Kho để hàng hoá chuyên chở thứ sáu, phòng thứ mười sáu.”

Đây là cái rương bị Trùng tộc vác tới đây.

Chẳng trách Tiêu Ngô Đồng lật tung nơi này lên đến cuối cùng mới nhìn thấy mẫu trùng, thì ra không phải mẫu trùng có vận khí tốt mà là nó đã phát hiện bọn họ, đang tránh né khắp nơi.

Mẫu trùng thân thể yếu ớt lại một hai phải mang theo một cái rương kéo chân sau này, rất rõ ràng, đây là mục đích của con sâu này.

“Thật ghê tởm.” Tiêu Ngô Đồng rũ mắt xuống, che lại ánh sáng lập loè trong mắt: “Vì tư lợi bản thân, giết nhiều hại sinh mệnh như vậy.”

“Tội không thể tha.”

Y cong người xuống, dễ dàng kéo cái rương ra ngoài, lộ ra đồ vật bên trong.

Nhìn qua chỉ là một cái rương hành lý hành khách bình thường, rải rác vài chiếc quần áo cùng một ít văn kiện, đặt mấy thứ này ở một bên, hai mắt Tiêu Ngô Đồng không khỏi co rụt lại.

Bên dưới đống đồ hỗn độn kia là một viên đá quý lung linh rực rỡ.

Lấy viên đá kia ra, hoá ra là một viên đá quý lớn đỉnh màu tím, hộp gỗ quý giá điêu khắc hoa văn cổ xưa đẹp đẽ bên trên.

“Tê.” Hệ thống nhịn không được hít hà một hơi: “Huyền Mộc Vạn năm! Tử Tinh Thạch! Còn có điêu khắc này! Trời ạ! Cái hộp này giá trị ít nhất……”

Nó suy nghĩ nửa ngày vẫn không dám nói ra một cái giá chính xác, chỉ nói: “Đây là báu vật vô giá.”

“Ta cảm thấy đồ vật ở trong này càng quý giá hơn.” Tiêu Ngô Đồng gõ gõ bên ngoài hộp, xuyên thấu qua điêu khắc Tử Tinh Thạch mờ mờ ảo ảo có thể nhìn ra được bên trong là đồ vật hình dáng như một cái lệnh bài: “Ta thích thứ này, ta muốn mang nó đi.”

“Đừng náo loạn! Ngươi không sợ chính phủ Liên Minh tìm tới cửa sao!?” Hệ thống nói: “Đám sâu kia chính là vì thứ này mà tới!”

“Cũng đúng.” Tuy nói như vậy nhưng Tiêu Ngô Đồng vẫn tìm kiếm chốt mở hộp.

~~~~~~~~~~~



Tiếng bước chân con người quanh quẩn trên hành lang trống trải, người đàn ông kia gắt gao theo sau nguyên soái, đối với xác sâu dường như vô cùng vô tận bên cạnh đã chết lặng, hắn ta thậm chí không thể đoán được rốt cuộc có bao nhiêu sâu chết ở tầng dưới chót kho hàng hoá chuyên chở? Mấy trăm? Mấy ngàn?

Bực bội và sợ hãi khó kiềm chế dung hợp vào nhau, trong hoàn cảnh máu vương mùi tanh này, cảm xúc của người đàn ông kia phập phồng lên xuống, nhưng khi hắn ta thu ánh mắt chung quanh nhìn về phía nguyên soái đằng trước, loại cảm xúc này đột ngột biến mất.

Tề Sâm mặc quân trang ngắn gọn, ngón tay thon dài nắm chặt trường kiếm, khuôn mặt hắn lạnh băng, trong mắt đen nhánh nhìn không ra cảm xúc, bước từng bước về phía trước, giày da đạp trên sàn nhà phát ra thanh âm kiên định mà hữu lực.

Nói cũng kỳ lạ, khi mọi người nghe đến tên Tề Sâm phần lớn sẽ liên tưởng đến gương mặt anh tuấn đến cực điểm cùng công tích uy danh hiển hách của hắn, nhưng khi bọn họ nhìn thấy người thật, sẽ vĩnh viễn bị khí chất của hắn hấp dẫn.

Giống như mũi kiếm thời cổ lạnh băng mà sắc bén, phảng phất như thoáng tới gần sẽ bị khí lạnh cắt trúng.

Nhưng cũng bởi vậy khi ở bên cạnh hắn, mọi người như nắm trong tay vũ khí sắc bén mà cảm thấy an tâm.

“Nguyên soái, ngài cảm thấy đám sâu này bị giết chết như thế nào?” Người đàn ông kia bình phục lại tâm tình, dùng khẩu khí kính sợ nói: “Đây quả thực chính là thần tích.”

Tề Sâm trầm mặc không nói, khi người đàn ông kia cho rằng hắn sẽ không trả lời, Tề Sâm đột nhiên mở miệng: “Đây không phải thần tích, là người làm.”

“Anh nhìn kỹ đi, đám sâu này đều là bị bùa chú giết chết.”

“Âm Phù, Hỏa Phù, Chấn Phù……”

“Giết chết bọn nó là một Phù Chú Sư cao minh…… Không, hẳn là Phù Chú Sư tốt nhất trên thế giới này.”

“Đúng vậy…… Đây đều là bùa chú cổ xưa hiện đại đã thất truyền……” Tề Sâm nói, nhịn không được duỗi tay vuốt ve ấn ký trên xác trùng xấu xí: “Không biết người nào làm ra bùa chú này, tôi bình sinh…… Chưa bao giờ gặp qua dấu vết mỹ lệ như thế.”

Ngữ khí của hắn không giống như tôn sùng với loại bùa chú mà đại chúng khi tiếp xúc được này, mà là lấy thân phận bản thân than thở.

Tề Sâm nhận ra loại khác nhau này, nhưng hắn cũng không có hứng thú thảo luận thân phận của vị thần bí kia với người được hắn cứu này, cau mày đánh giá tình cảnh bốn phía.

Phạm vi dấu vết lớn như thế hắn không có khả năng hoàn toàn xoá bỏ, nhưng cũng may người sử dụng bùa chú kia ước chừng có chút thu liễm, lúc ấy giết sâu đều dùng bùa chú bình thường thường xuyên sử dụng, không có loại bùa chú hoàn toàn mới xuất hiện.

Lúc viết báo cáo đem công lao giết sâu đều đẩy hết lên người thần bí kia đi.

Trong lòng hạ quyết định, bước chân Tề Sâm càng nhanh, hắn đã đi qua phòng thứ tám, lệnh bài gửi ở nơi đó đã không thấy chắc chắn là bị sâu mang đi, cũng không biết trước mắt chúng nó đã rời khỏi tàu bay chưa.

“Lạnh quá!” Từ kho hàng hoá chuyên chở thứ mười lăm ra, người đàn ông kia đột nhiên hít hà một hơi, kêu lên: “Nơi này thật lạnh.”

Tề Sâm ngẩng đầu, trước mặt hắn là kho hàng hoá chuyên chở —— phòng thứ mười sáu.

~~~~~~~~~

“Không được, hoàn toàn không tìm được cách mở ra.” Theo ý ký chủ, hệ thống rà quét toàn diện chiếc hộp, mặt ủ mày ê: “Cảm giác giống như điêu khắc chạm rỗng.”

“Hừ, điêu khắc chạm rỗng có thể bỏ một cái lệnh bài lớn như vậy vào được?” Tiêu Ngô Đồng quơ quơ chiếc hộp, cách điêu khắc thủy tinh màu tím, lệnh bài va chạm vào cạnh hộp, phát ra thanh thanh trầm đục: “Chắc chắn có chốt mở.”

Hệ thống nghe tiếng bước chân từ khoang chứa hàng bên ngoài truyền tới, quả thực sắp phải quỳ xuống ký chủ nhà nó: “Ngươi không phải là muốn trốn tránh người khác sao, sắp có người tới rồi ngươi vẫn còn muốn nghiên cứu thứ này!?”

“Chờ bọn họ đi vào, ta sớm đã mang đồ đi rồi.” Đối với bản thân, Tiêu Ngô Đồng luôn có loại tự tin mê tín.

“Ngươi trực tiếp mang hộp đi không phải là được rồi sao!?”

“Không được! Cái hộp này không dễ làm giả đâu!”

Lăn qua lộn lại nhìn vài lần, Tiêu Ngô Đồng cuối cùng đặt tay trên khối thủy tinh điêu khắc màu tím, điều động linh lực trong cơ thể, điên cuồng phát ra phía thủy tinh màu tím.

Linh lực người tu tiên đều thanh chính bình thản, mà cỗ linh lực y dùng lại mang theo khí huyết nhè nhẹ.

“Ngươi làm cái gì đấy!” Hệ thống sợ hãi kêu lên, nó đã gặp qua một chiêu này của Tiêu Ngô Đồng, lần trước là trực tiếp ném bay nửa cánh rừng nguyên thủy, cũng may rừng rậm kia ngày thường hiếm thấy vết chân người, chờ lúc con người phát hiện ra, ký chủ sớm chạy lấy người.

Dưới tình huống bên ngoài còn có người, chiêu này của Tiêu Ngô Đồng còn không phải là tự bại lộ bản thân sao!

Cộp. Cộp. Cộp.



Tiếng cách cửa sắt dày nặng chấn động rất nhỏ hóa thành tiếng bước chân bị hệ thống nghe được, ngay sau đó cửa lớn truyền tới một tiếng: “Tích”.

Có người sắp đi vào.

Nhưng Tiêu Ngô Đồng cũng không chú ý tới biến hóa này, bởi vì vào lúc này y kinh hỉ kêu lên: “Mở rồi!”

~~~~~~~

Tề Sâm đã quên mất đằng sau mình còn có người đi theo, hắn càng đi càng nhanh, cuối cùng cũng không nhịn được dùng toàn lực chạy đi.

Muốn nhanh tới kho hàng hoá chuyên chở tiếp theo, muốn nhanh một chút nhìn thấy dấu vết mới, muốn…… muốn nhìn thấy người kia……

Người kia là ai?

Không biết.

Nhưng hắn cảm thấy người sử dụng bùa chú kia đang ở trong kho hàng hoá chuyên chở trước mặt!

Nhanh một chút, nhanh lên một chút!

Càng tới gần cửa kho hàng hoá chuyên chở, tim Tề Sâm đập càng nhanh, hắn cảm giác được trái tim đang nhảy lên, cảm giác được máu trong tim đè xuống tuần hoàn toàn thân.

Đó là cảm giác của sinh mệnh.

Rốt cuộc, hắn ngừng lại ở cánh cửa trước mặt.

Người đàn ông kia đã bị ném xa đằng sau, đứng ở chỗ này chỉ có một mình hắn.

Tề Sâm mở cửa ra.

Hắn đột ngột có chút lo lắng.

Người ở bên trong kia là ai, lớn lên như thế nào, người đó có suy nghĩ gì về mình?

Nhóm phó quan đều nói mình quá nghiêm túc, có nên cười một cái không.

Hắn hy vọng ở chỗ này, người kia nhìn thấy được một mặt của mình, là mình đang cười.

Cửa mở ra khe nhỏ hơi lộ ra cảnh tượng bên trong, băng tuyết tràn ngập mỗi góc, ngay cả con sâu xấu xí cũng trở thành nghệ thuật kỳ quỷ.

Tề Sâm gấp không chờ nổi, ngẩng đầu lên.

~~~~~~

“Hắn vào rồi!” Hệ thống thét chói tai như muốn kéo ký chủ của mình chạy ra bên ngoài.

“Mở rồi!” Mà đồng thời Tiêu Ngô Đồng cũng vui vẻ kêu lên, thanh âm của y thậm chí còn lớn hơn nữa, át cả hệ thống.

Trong hộp Huyền Mộc, một lệnh bài cổ xưa yên tĩnh ở bên trong, Tiêu Ngô Đồng gấp không chờ nổi lấy ra bỏ vào nhẫn trữ vật.

~~~~~~

Tề Sâm ngẩng đầu nhìn.

Dấu vết băng tuyết từ cửa kéo một đường dài đến trung tâm, hàng hóa bị chồng chất thành một tòa núi nhỏ, núi nhỏ này quá cao, đứng ở bên ngoài không nhìn được tình huống ở đỉnh núi.

Hắn cố gắng nở nụ cười dịu dàng đã từng xem qua, khóe môi cứng đờ cong lên, khi cửa mở ra một khoảng, hắn gấp không chờ nổi nước vào.

Sau đó nhìn về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook