Chương 26: Tìm bạn cùng phòng
Phế Sài Bạc Hà Nhuyễn Đường
27/08/2022
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Tiêu Ngô Đồng cởi áo choàng, thở ra một hơi thật dài.
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì?” Hệ thống ở trong đầu hỏi y: “Đứa trẻ kia đang nói dối, ngươi lại không phải không nhìn ra.”
“Chính là bởi vì ta đã nhìn ra nên ta mới muốn nhanh chóng rời đi đó.” Tiêu Ngô Đồng nhìn trái nhìn phải ra khỏi khu biệt thự, bốn phía dần trở nên náo nhiệt.
Nơi này cách học viện cũng không xa, lộ trình nhiều nhất cũng chỉ hơn một giờ, nhưng Tiêu Ngô Đồng lại cảm thấy trong lòng bị đè nén, y đơn giản từ bỏ việc trở lại trường học, dọc theo đường nhỏ đi tới phố buôn bán phụ cận: “Ngươi phải biết rằng, ta thật sự không muốn nổi danh.”
Hệ thống trong thức hải nhìn về phía trước, giữa khe hở trời và biển giao nhau, một chiếc bóng đột ngột lướt qua.
Tình cảnh này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện.
Hình ảnh kia xuất hiện quá nhanh, biến mất cũng quá nhanh, bởi vậy nhìn cũng không rõ ràng, chỉ mơ hồ nhìn thấy không trung âm u cùng với ánh sáng phảng phất như tia chớp lớn xé rách mây đen.
Chắc là hình ảnh lúc ký chủ phi thăng?
Nhưng mặc kệ hệ thống nghĩ như thế nào, đây cũng chỉ là suy đoán, phản ứng của thức hải chính là biểu hiện chân thật nhất trong nội tâm một người, có lẽ nó có thể hiểu được Tiêu Ngô Đồng lánh đời là có nguyên nhân của mình, nhưng lại vĩnh viễn không có khả năng biết được nguyên do cuối cùng trong đó.
Hiểu biết của hệ thống đối với người tu chân cũng không quá rõ ràng, nhưng nó vẫn có chút thường thức.
Ví dụ như Phượng tiên sinh dùng Thuật Nhiếp Hồn để thao túng nhân viên làm việc, người tu tiên không nên sử dụng pháp thuật như vậy.
Mà Tiêu Ngô Đồng lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ giải thích là phòng thân.
Dưới tình huống như thế nào mà một người tu tiên muốn tu luyện pháp thuật tà ác như vậy để phòng thân? Huống chi ký chủ còn là thủ lĩnh của toàn bộ người tu tiên.
Hệ thống chỉ là máy móc trí năng, nó tự nhận không hẳn là khai quật quá nhiều quá khứ của ký chủ, rốt cuộc thì quan hệ giữa hai bên chỉ là người tuyên bố nhiệm vụ và người hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trên thực tế, hệ thống đã lùi bước với Tiêu Ngô Đồng quá nhiều.
Nó thậm chí còn tự mình giữ gìn mộng tưởng sinh hoạt bình phàm của y, cam chịu hành vi thoái thác của Tiêu Ngô Đồng.
Trong mười mấy năm ký kết khế ước, nó chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn trừng phạt nào với Tiêu Ngô Đồng.
Nó xuống phía dưới xem, sâu trong thức hải quay cuồng phảng phất như có hung thú đang muốn thoát ra.
Thế giới thức hải của Tiêu Ngô Đồng dao động càng lúc càng lớn.
Nó rất lo lắng, khi cảm xúc kia tới điểm giới hạn, đối phương sẽ làm ra cái gì.
Rốt cuộc thì tinh cầu Thủ Đô cũng không phải là tinh cầu Frost, nơi này không có rừng rậm nguyên thủy không người cho đối phương phát tiết, cũng sẽ không không vô duyên vô cớ nhảy ra đống lớn Trùng tộc cho Tiêu Ngô Đồng giết chóc.
Chẳng qua……
Nó lại nghĩ tới những người trong học viện kia, thở dài.
Có bạn bè kiềm chế, thời gian ký chủ rác rưởi bùng nổ xem ra vẫn có thể kéo dài một đoạn thời gian, đến lúc đó rồi lại nghĩ cách sau.
Khu biệt thự cách phố buôn bán còn một quãng, Tiêu Ngô Đồng cuối cùng cũng không kiên nhẫn tản bộ thong thả, đơn giản dùng pháp thuật *Súc Địa Thiên Lí, đảo mắt đã tới nơi. Y sờ đống tiền cuối cùng trên người, đó đều là thù lao đóng phim đạo diễn Kern cho y, suy nghĩ muốn đi đâu thả lỏng tâm tình.
(*Chắc là 'rút trời cắt đất' gì đó)
Tiêu Ngô Đồng vĩnh viễn không thể từ chối bạn bè.
Khi y làm Phượng tiên sinh, nhìn Elton luôn mồm nói mình đã có mộng tưởng mới nhưng ngón tay lại bất giác nắm thành nắm đấm, nội tâm kiên định của y đã dao động.
Nhưng không thể, y không thể nổi danh.
Lực chú ý của Tiêu Ngô Đồng rất nhanh bị khu trò chơi bên kia hấp dẫn, đôi mắt to tròn xoe sáng ngời, hưng phấn vung vẩy nắm tay: “Quyết định cái này đi!”
Vọt vào khu trò chơi, đổi tiền thành tiền trò chơi, Tiêu Ngô Đồng ném toàn bộ tiền của mình vào trong máy chơi game sặc sỡ, chơi vui vẻ vô cùng.
Y thoải mái cười, khuôn mặt trắng sứ nổi lên rặng đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt màu nâu như mật ong sáng bóng, giống với bất kỳ đứa trẻ ham chơi nào.
Người bị động tĩnh của y làm phiền đến tức giận nhìn qua đây, lại bao dung lắc đầu, dung túng đứa nhỏ này chơi đùa.
Là trẻ con à, chơi vui cũng không có gì đáng trách.
~~~~~~
“Nguyên soái?” Phó quan nhẹ giọng kêu.
Bên cạnh anh ta, cả người Tề Sâm đều dựa vào trên đầu xe, mồ hôi tẩm ướt quần áo hắn lại bị chiếc xe thổi khô.
Phó quan nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Lông mi khẽ run, mí mắt Tề Sâm giật giật lộ ra hai mắt đen nhánh, hắn mím môi hỏi: “Thế nào?”
“Tôi…… Chúng tôi không biết ngài muốn tìm ai……”
“Nếu y tới, tôi sẽ biết.” Tề Sâm thở ra một hơi, tận lực thả chậm thanh âm, hiện tại mỗi một câu hắn nói, đại não như bị búa tạ đánh vào, ầm ầm vang lên: “Tôi đang hỏi cậu, quân đoàn có liên hệ gì với học viện hay không.”
“Ngài chỉ phương diện nào?”
“Loại chiến đấu……” Tề Sâm theo trực giác nói, cho dù Phượng tiên sinh chưa bao giờ thể hiện sức chiến đấu trước đại chúng, nhưng Tề Sâm cảm thấy đối phương có thể so được với bất cứ Chiến Sĩ Cơ Giáp nào: “Cơ giáp, đấu kỹ…… Cái gì cũng được.”
“Nếu là cơ giáp thì–” Phó quan thật cẩn thận nói: “Chín đại quân đội đúng là có một hoạt động lớn với trường học, nhưng lúc trước ngài đã từ chối, cho nên hiện tại quân đội khác đang thảo luận.”
“Không cần thảo luận nữa.” Tề Sâm nói: “Quân Đệ Cửu sẽ chủ trì chuyện này.”
Hắn nói bá đạo mà vô lễ, nhưng không ai sẽ nghi ngờ lời này bởi vì dưới sự lãnh đạo của người đàn ông này, chín đại quân đội trên thực tế đã trở thành Quân Đệ Cửu và tám đại quân đội khác.
Liên Minh chỉ có chín Nguyên soái, Tề Sâm trẻ tuổi nhất, nhưng lại có địa vị tối cao.
“Tôi sẽ thông báo cho bọn họ.” Phó quan lập tức đáp: “Hai tiếng đã hết rồi, ngài còn phải đợi tiếp sao?”
Đại não hôn hôn trầm trầm, gần như không thể suy nghĩ bất cứ việc gì, Tề Sâm chậm rãi bình tĩnh lại, hắn tự tin mình có thể tìm được đối phương, nhưng cũng không muốn gặp đối phương khi hắn chưa xử lý xong việc trên người mình.
“Gọi bác sĩ tới đây.”
Hắn còn muốn chờ một lúc nữa nhưng vừa mới nói xong, đau đớn kịch liệt hơn lúc trước đột ngột xé rách toàn thân, chỉ một thoáng cả người đã lâm vào hôn mê.
~~~~~~
Tiêu Ngô Đồng đã tiêu sách sẽ tiền trên người, y cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút, y không ngồi xe, tùy ý bẻ một nhánh cây trên cây xuống, phủ phù văn lên, coi như phi hành khí tạm thời, một đường *ngự kiếm trở về cổng trường.
(*Chỗ này phải là 'ngự cây' chứ nhỉ =))))
Cổng trường tụ tập không ít người kêu loạn ầm ĩ gì đó, xe cứu thương đã tới, Tiêu Ngô Đồng tùy ý liếc mắt một cái, chui từ khe hở giữa đám người đi vào trường học, đi xe của trường trở về phòng ngủ, ngả đầu lên giường lăn ra ngủ.
Y bị tiếng đập cửa rất lớn đánh thức.
Bởi vì biết bạn cùng phòng đều không phải người thô lỗ, Tiêu Ngô Đồng vội vàng chỉnh sửa bản thân rồi chạy ra mở cửa.
“Ngày hôm qua Elton không trở về!” Bên ngoài là Trì Nhạc và Lance đang đứng, bọn họ nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Ngô Đồng.
Tiêu Ngô Đồng đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo.
“Tôi đi tìm người.”
“Cậu không cần đi.” Lance bình tĩnh nói: “Lát nữa còn có tiết lịch sử, hai người các cậu đi học trước, tôi tìm giáo sư xin nghỉ một buổi.”
“Elton không trở về, tôi sẽ không đi học.” Trên mặt Tiêu Ngô Đồng hiện lên biểu cảm nghiêm túc.
Cảm xúc áy náy như đã từng có, dâng lên trong lòng y.
Ngày hôm qua rõ ràng nhìn thấy đối phương khác thường, vì sao không kịp thời xử lý chứ.
Y quả nhiên vẫn là……
“Ngô Đồng!”
Lance đột nhiên cao giọng gọi, suy nghĩ của Tiêu Ngô Đồng bị đánh gãy, y ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Thanh niên soái khí nghiêm túc đến cực điểm, hắn nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên, lạnh lùng nói: “Tôi biết cậu đã trải qua cái gì, nhưng nhớ kỹ cho tôi, cậu mới mười sáu tuổi, tương lai của cậu còn có rất nhiều khả năng!”
“Không phải tất cả mọi người sẽ thương tổn cậu giống Tiêu Kỳ Thụ, cậu cũng không cần luôn ngụy trang bản thân như vậy, cậu không nợ bất cứ một ai cả!”
“Để cho người khác coi cậu là một đứa trẻ không hiểu thế sự, như vậy đã đủ chưa!”
“Tương lai của cậu còn có rất nhiều khả năng!”
“Tôi không có……” Tiêu Ngô Đồng mở to hai mắt nhìn, muốn phản bác.
Y ngụy trang *thiên y vô phùng, sẽ không bị bất cứ ai nhìn thấu.
(*Hoàn mỹ)
Nhưng Lance đã không nghe y giải thích, thanh niên này có sức quan sát vô cùng nhạy bén, hắn có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu cảm xúc của bất cứ ai, cho dù tầng ngụy trang kia có hoàn mỹ đến đâu.
“Cho dù cậu không thể hiểu được gánh nặng tâm lý nhưng chúng ta là bạn bè, bạn bè là để cho nhau dựa vào chứ không phải là để một mình cậu gánh vác mọi chuyện.”
Lance sờ sờ đỉnh đầu thiếu niên, sợi tóc màu đen dừng trên má trắng sứ của y, phảng phất như búp bê sứ yếu ớt đến cực điểm.
Mỹ lệ nhưng yếu ớt.
“Nghe lời, đi theo Trì Nhạc đi học đi.”
Tiêu Ngô Đồng mím môi, chậm rãi gật gật đầu.
Lance lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người rời khỏi phòng.
Trì Nhạc ở một bên nhìn cửa đóng lại, lại nhìn Tiêu Ngô Đồng đang ngây ngốc, mặt đầy nghi hoặc.
“Các cậu đang nói cái gì?”
Tiêu Ngô Đồng liếc mắt nhìn cậu ta, hừ một tiếng xoay đầu đi: “Không thèm nói cho anh!”
“Này!”
Tiết lịch sử vẫn tiến hành ở gian phòng học thật lớn kia, Tiêu Ngô Đồng lôi kéo Trì Nhạc chiếm một loạt chỗ ngồi cuối cùng, tiết học cũng không nghe, thẳng tắp nhìn cửa sau phòng học.
Y đang đợi Lance và Elton.
Nhưng ngoài ý muốn là tiết học bắt đầu chưa được bao lâu, cửa sau đã bị lặng yên không một tiếng động mở ra, Lance cúi thấp người xuống đi vào, chạy tới bên người bạn cùng phòng.
“Elton đâu?”
“Tôi tìm giáo sư,” Lance nhỏ giọng trả lời: “Nhưng giáo sư nói ngày hôm qua ông ấy nhận được giấy xin nghỉ của Elton.”
“Nếu xin nghỉ, sao không nói cho chúng ta biết?” Trì Nhạc gãi gãi đầu.
“Chắc là hắn có lý do của mình.” Lance chau mày.
Nhưng Trì Nhạc lại như nghĩ tới cái gì, cậu ta đùa nghịch mở quang não, chiếu màn hình lên mặt bàn, liên tục mở tư liệu ra.
“Các cậu cứ nói tôi không hiểu biết về Elton, cho nên tôi ngầm điều tra một chút.” Cậu ta phóng lớn tư liệu, đặt trước mặt bạn cùng phòng: “Vốn dĩ tôi muốn ngầm tìm hiểu cậu ta, không muốn truyền những việc này ra. Nhưng tôi cảm thấy các cậu nên xem cái này.”
Tiêu Ngô Đồng nhìn lên trên màn hình, đặt ở đằng trước là một tấm ảnh chụp, vai chính trên ảnh chụp kia là một bộ cơ giáp uy vũ, khoang điều khiển mở ra có thể nhìn thấy người điều khiển ngồi bên trong.
Đó là Elton trên mặt còn chưa có sẹo, đang thoải mái cười lớn.
“Tôi mới biết được, Elton tên đầy đủ là Elton - Mongotugue.” Trì Nhạc nói.
“Mongotugue?” Tiêu Ngô Đồng cảm thấy dòng họ này có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở nơi nào đó.
Nhưng phản ứng của Lance còn lớn hơn y: “Nguyên soái Mongotugue?”
“Là ông nội cậu ta, Nguyên soái chưởng quản Quân Đệ Nhất.” Trì Nhạc nghiêm túc gật đầu: “Elton là đứa trẻ nhỏ nhất thế hệ này của gia tộc Mongotugue, thiên phú của cậu ta cũng tương đối cao, sau khi trưởng thành trực tiếp tiến vào Quân Đệ Nhất chiến đấu dưới trướng Nguyên soái Mongotugue, đến khi hắn xuất ngũ đã tấn chức là phó tướng.”
(Mình cứ lỡ mồm đọc là Montague:)))
“Nguyên nhân hắn xuất ngũ nghe nói là nhiệm vụ xảy ra ngoài ý muốn, binh lính cùng đội đều đã chết, chỉ có hắn còn sống nhưng bị tổn thương tinh thần lực.” Trì Nhạc tiếp tục lướt xuống phía dưới tư liệu, nhưng trên tư liệu, nhiệm vụ dẫn tới Elton bị thương lại là một cuộc chiến bình thường với hải tặc tinh tế.
Địa điểm cuộc chiến là ở biên cảnh tinh vực của Liên Minh.
“Hắn chắc chắn là người muốn tham gia cuộc tuyển chọn cơ giáp liên hợp nhất trong chúng ta.” Ngay cả loại người thần kinh thô như Trì Nhạc cũng thở dài: “Đáng tiếc.”
Ánh mắt Tiêu Ngô Đồng dừng trên ảnh chụp thiếu niên thoải mái cười to, y nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy trong mắt đối phương lấp lánh tinh quang, một luồng cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng.
“Tôi đi tìm hắn.”
“Ngô Đồng, nếu Elton không nói cho chúng ta biết hắn xin nghỉ thì hiển nhiên là muốn yên lặng một mình.”
“Tôi biết.” Tiêu Ngô Đồng quay đầu nhìn hắn, ánh mặt trời rơi vào đáy mắt y phảng phất như thiêu đốt một mảnh màu nâu kia thành ánh vàng: “Nhưng tôi có một việc, cần phải nói cho hắn.”
Lance sửng sốt, khi hoàn hồn lại, Tiêu Ngô Đồng đã từ trong phòng học đi ra ngoài.
Tiêu Ngô Đồng cởi áo choàng, thở ra một hơi thật dài.
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì?” Hệ thống ở trong đầu hỏi y: “Đứa trẻ kia đang nói dối, ngươi lại không phải không nhìn ra.”
“Chính là bởi vì ta đã nhìn ra nên ta mới muốn nhanh chóng rời đi đó.” Tiêu Ngô Đồng nhìn trái nhìn phải ra khỏi khu biệt thự, bốn phía dần trở nên náo nhiệt.
Nơi này cách học viện cũng không xa, lộ trình nhiều nhất cũng chỉ hơn một giờ, nhưng Tiêu Ngô Đồng lại cảm thấy trong lòng bị đè nén, y đơn giản từ bỏ việc trở lại trường học, dọc theo đường nhỏ đi tới phố buôn bán phụ cận: “Ngươi phải biết rằng, ta thật sự không muốn nổi danh.”
Hệ thống trong thức hải nhìn về phía trước, giữa khe hở trời và biển giao nhau, một chiếc bóng đột ngột lướt qua.
Tình cảnh này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện.
Hình ảnh kia xuất hiện quá nhanh, biến mất cũng quá nhanh, bởi vậy nhìn cũng không rõ ràng, chỉ mơ hồ nhìn thấy không trung âm u cùng với ánh sáng phảng phất như tia chớp lớn xé rách mây đen.
Chắc là hình ảnh lúc ký chủ phi thăng?
Nhưng mặc kệ hệ thống nghĩ như thế nào, đây cũng chỉ là suy đoán, phản ứng của thức hải chính là biểu hiện chân thật nhất trong nội tâm một người, có lẽ nó có thể hiểu được Tiêu Ngô Đồng lánh đời là có nguyên nhân của mình, nhưng lại vĩnh viễn không có khả năng biết được nguyên do cuối cùng trong đó.
Hiểu biết của hệ thống đối với người tu chân cũng không quá rõ ràng, nhưng nó vẫn có chút thường thức.
Ví dụ như Phượng tiên sinh dùng Thuật Nhiếp Hồn để thao túng nhân viên làm việc, người tu tiên không nên sử dụng pháp thuật như vậy.
Mà Tiêu Ngô Đồng lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ giải thích là phòng thân.
Dưới tình huống như thế nào mà một người tu tiên muốn tu luyện pháp thuật tà ác như vậy để phòng thân? Huống chi ký chủ còn là thủ lĩnh của toàn bộ người tu tiên.
Hệ thống chỉ là máy móc trí năng, nó tự nhận không hẳn là khai quật quá nhiều quá khứ của ký chủ, rốt cuộc thì quan hệ giữa hai bên chỉ là người tuyên bố nhiệm vụ và người hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trên thực tế, hệ thống đã lùi bước với Tiêu Ngô Đồng quá nhiều.
Nó thậm chí còn tự mình giữ gìn mộng tưởng sinh hoạt bình phàm của y, cam chịu hành vi thoái thác của Tiêu Ngô Đồng.
Trong mười mấy năm ký kết khế ước, nó chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn trừng phạt nào với Tiêu Ngô Đồng.
Nó xuống phía dưới xem, sâu trong thức hải quay cuồng phảng phất như có hung thú đang muốn thoát ra.
Thế giới thức hải của Tiêu Ngô Đồng dao động càng lúc càng lớn.
Nó rất lo lắng, khi cảm xúc kia tới điểm giới hạn, đối phương sẽ làm ra cái gì.
Rốt cuộc thì tinh cầu Thủ Đô cũng không phải là tinh cầu Frost, nơi này không có rừng rậm nguyên thủy không người cho đối phương phát tiết, cũng sẽ không không vô duyên vô cớ nhảy ra đống lớn Trùng tộc cho Tiêu Ngô Đồng giết chóc.
Chẳng qua……
Nó lại nghĩ tới những người trong học viện kia, thở dài.
Có bạn bè kiềm chế, thời gian ký chủ rác rưởi bùng nổ xem ra vẫn có thể kéo dài một đoạn thời gian, đến lúc đó rồi lại nghĩ cách sau.
Khu biệt thự cách phố buôn bán còn một quãng, Tiêu Ngô Đồng cuối cùng cũng không kiên nhẫn tản bộ thong thả, đơn giản dùng pháp thuật *Súc Địa Thiên Lí, đảo mắt đã tới nơi. Y sờ đống tiền cuối cùng trên người, đó đều là thù lao đóng phim đạo diễn Kern cho y, suy nghĩ muốn đi đâu thả lỏng tâm tình.
(*Chắc là 'rút trời cắt đất' gì đó)
Tiêu Ngô Đồng vĩnh viễn không thể từ chối bạn bè.
Khi y làm Phượng tiên sinh, nhìn Elton luôn mồm nói mình đã có mộng tưởng mới nhưng ngón tay lại bất giác nắm thành nắm đấm, nội tâm kiên định của y đã dao động.
Nhưng không thể, y không thể nổi danh.
Lực chú ý của Tiêu Ngô Đồng rất nhanh bị khu trò chơi bên kia hấp dẫn, đôi mắt to tròn xoe sáng ngời, hưng phấn vung vẩy nắm tay: “Quyết định cái này đi!”
Vọt vào khu trò chơi, đổi tiền thành tiền trò chơi, Tiêu Ngô Đồng ném toàn bộ tiền của mình vào trong máy chơi game sặc sỡ, chơi vui vẻ vô cùng.
Y thoải mái cười, khuôn mặt trắng sứ nổi lên rặng đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt màu nâu như mật ong sáng bóng, giống với bất kỳ đứa trẻ ham chơi nào.
Người bị động tĩnh của y làm phiền đến tức giận nhìn qua đây, lại bao dung lắc đầu, dung túng đứa nhỏ này chơi đùa.
Là trẻ con à, chơi vui cũng không có gì đáng trách.
~~~~~~
“Nguyên soái?” Phó quan nhẹ giọng kêu.
Bên cạnh anh ta, cả người Tề Sâm đều dựa vào trên đầu xe, mồ hôi tẩm ướt quần áo hắn lại bị chiếc xe thổi khô.
Phó quan nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Lông mi khẽ run, mí mắt Tề Sâm giật giật lộ ra hai mắt đen nhánh, hắn mím môi hỏi: “Thế nào?”
“Tôi…… Chúng tôi không biết ngài muốn tìm ai……”
“Nếu y tới, tôi sẽ biết.” Tề Sâm thở ra một hơi, tận lực thả chậm thanh âm, hiện tại mỗi một câu hắn nói, đại não như bị búa tạ đánh vào, ầm ầm vang lên: “Tôi đang hỏi cậu, quân đoàn có liên hệ gì với học viện hay không.”
“Ngài chỉ phương diện nào?”
“Loại chiến đấu……” Tề Sâm theo trực giác nói, cho dù Phượng tiên sinh chưa bao giờ thể hiện sức chiến đấu trước đại chúng, nhưng Tề Sâm cảm thấy đối phương có thể so được với bất cứ Chiến Sĩ Cơ Giáp nào: “Cơ giáp, đấu kỹ…… Cái gì cũng được.”
“Nếu là cơ giáp thì–” Phó quan thật cẩn thận nói: “Chín đại quân đội đúng là có một hoạt động lớn với trường học, nhưng lúc trước ngài đã từ chối, cho nên hiện tại quân đội khác đang thảo luận.”
“Không cần thảo luận nữa.” Tề Sâm nói: “Quân Đệ Cửu sẽ chủ trì chuyện này.”
Hắn nói bá đạo mà vô lễ, nhưng không ai sẽ nghi ngờ lời này bởi vì dưới sự lãnh đạo của người đàn ông này, chín đại quân đội trên thực tế đã trở thành Quân Đệ Cửu và tám đại quân đội khác.
Liên Minh chỉ có chín Nguyên soái, Tề Sâm trẻ tuổi nhất, nhưng lại có địa vị tối cao.
“Tôi sẽ thông báo cho bọn họ.” Phó quan lập tức đáp: “Hai tiếng đã hết rồi, ngài còn phải đợi tiếp sao?”
Đại não hôn hôn trầm trầm, gần như không thể suy nghĩ bất cứ việc gì, Tề Sâm chậm rãi bình tĩnh lại, hắn tự tin mình có thể tìm được đối phương, nhưng cũng không muốn gặp đối phương khi hắn chưa xử lý xong việc trên người mình.
“Gọi bác sĩ tới đây.”
Hắn còn muốn chờ một lúc nữa nhưng vừa mới nói xong, đau đớn kịch liệt hơn lúc trước đột ngột xé rách toàn thân, chỉ một thoáng cả người đã lâm vào hôn mê.
~~~~~~
Tiêu Ngô Đồng đã tiêu sách sẽ tiền trên người, y cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút, y không ngồi xe, tùy ý bẻ một nhánh cây trên cây xuống, phủ phù văn lên, coi như phi hành khí tạm thời, một đường *ngự kiếm trở về cổng trường.
(*Chỗ này phải là 'ngự cây' chứ nhỉ =))))
Cổng trường tụ tập không ít người kêu loạn ầm ĩ gì đó, xe cứu thương đã tới, Tiêu Ngô Đồng tùy ý liếc mắt một cái, chui từ khe hở giữa đám người đi vào trường học, đi xe của trường trở về phòng ngủ, ngả đầu lên giường lăn ra ngủ.
Y bị tiếng đập cửa rất lớn đánh thức.
Bởi vì biết bạn cùng phòng đều không phải người thô lỗ, Tiêu Ngô Đồng vội vàng chỉnh sửa bản thân rồi chạy ra mở cửa.
“Ngày hôm qua Elton không trở về!” Bên ngoài là Trì Nhạc và Lance đang đứng, bọn họ nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Ngô Đồng.
Tiêu Ngô Đồng đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo.
“Tôi đi tìm người.”
“Cậu không cần đi.” Lance bình tĩnh nói: “Lát nữa còn có tiết lịch sử, hai người các cậu đi học trước, tôi tìm giáo sư xin nghỉ một buổi.”
“Elton không trở về, tôi sẽ không đi học.” Trên mặt Tiêu Ngô Đồng hiện lên biểu cảm nghiêm túc.
Cảm xúc áy náy như đã từng có, dâng lên trong lòng y.
Ngày hôm qua rõ ràng nhìn thấy đối phương khác thường, vì sao không kịp thời xử lý chứ.
Y quả nhiên vẫn là……
“Ngô Đồng!”
Lance đột nhiên cao giọng gọi, suy nghĩ của Tiêu Ngô Đồng bị đánh gãy, y ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Thanh niên soái khí nghiêm túc đến cực điểm, hắn nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên, lạnh lùng nói: “Tôi biết cậu đã trải qua cái gì, nhưng nhớ kỹ cho tôi, cậu mới mười sáu tuổi, tương lai của cậu còn có rất nhiều khả năng!”
“Không phải tất cả mọi người sẽ thương tổn cậu giống Tiêu Kỳ Thụ, cậu cũng không cần luôn ngụy trang bản thân như vậy, cậu không nợ bất cứ một ai cả!”
“Để cho người khác coi cậu là một đứa trẻ không hiểu thế sự, như vậy đã đủ chưa!”
“Tương lai của cậu còn có rất nhiều khả năng!”
“Tôi không có……” Tiêu Ngô Đồng mở to hai mắt nhìn, muốn phản bác.
Y ngụy trang *thiên y vô phùng, sẽ không bị bất cứ ai nhìn thấu.
(*Hoàn mỹ)
Nhưng Lance đã không nghe y giải thích, thanh niên này có sức quan sát vô cùng nhạy bén, hắn có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu cảm xúc của bất cứ ai, cho dù tầng ngụy trang kia có hoàn mỹ đến đâu.
“Cho dù cậu không thể hiểu được gánh nặng tâm lý nhưng chúng ta là bạn bè, bạn bè là để cho nhau dựa vào chứ không phải là để một mình cậu gánh vác mọi chuyện.”
Lance sờ sờ đỉnh đầu thiếu niên, sợi tóc màu đen dừng trên má trắng sứ của y, phảng phất như búp bê sứ yếu ớt đến cực điểm.
Mỹ lệ nhưng yếu ớt.
“Nghe lời, đi theo Trì Nhạc đi học đi.”
Tiêu Ngô Đồng mím môi, chậm rãi gật gật đầu.
Lance lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người rời khỏi phòng.
Trì Nhạc ở một bên nhìn cửa đóng lại, lại nhìn Tiêu Ngô Đồng đang ngây ngốc, mặt đầy nghi hoặc.
“Các cậu đang nói cái gì?”
Tiêu Ngô Đồng liếc mắt nhìn cậu ta, hừ một tiếng xoay đầu đi: “Không thèm nói cho anh!”
“Này!”
Tiết lịch sử vẫn tiến hành ở gian phòng học thật lớn kia, Tiêu Ngô Đồng lôi kéo Trì Nhạc chiếm một loạt chỗ ngồi cuối cùng, tiết học cũng không nghe, thẳng tắp nhìn cửa sau phòng học.
Y đang đợi Lance và Elton.
Nhưng ngoài ý muốn là tiết học bắt đầu chưa được bao lâu, cửa sau đã bị lặng yên không một tiếng động mở ra, Lance cúi thấp người xuống đi vào, chạy tới bên người bạn cùng phòng.
“Elton đâu?”
“Tôi tìm giáo sư,” Lance nhỏ giọng trả lời: “Nhưng giáo sư nói ngày hôm qua ông ấy nhận được giấy xin nghỉ của Elton.”
“Nếu xin nghỉ, sao không nói cho chúng ta biết?” Trì Nhạc gãi gãi đầu.
“Chắc là hắn có lý do của mình.” Lance chau mày.
Nhưng Trì Nhạc lại như nghĩ tới cái gì, cậu ta đùa nghịch mở quang não, chiếu màn hình lên mặt bàn, liên tục mở tư liệu ra.
“Các cậu cứ nói tôi không hiểu biết về Elton, cho nên tôi ngầm điều tra một chút.” Cậu ta phóng lớn tư liệu, đặt trước mặt bạn cùng phòng: “Vốn dĩ tôi muốn ngầm tìm hiểu cậu ta, không muốn truyền những việc này ra. Nhưng tôi cảm thấy các cậu nên xem cái này.”
Tiêu Ngô Đồng nhìn lên trên màn hình, đặt ở đằng trước là một tấm ảnh chụp, vai chính trên ảnh chụp kia là một bộ cơ giáp uy vũ, khoang điều khiển mở ra có thể nhìn thấy người điều khiển ngồi bên trong.
Đó là Elton trên mặt còn chưa có sẹo, đang thoải mái cười lớn.
“Tôi mới biết được, Elton tên đầy đủ là Elton - Mongotugue.” Trì Nhạc nói.
“Mongotugue?” Tiêu Ngô Đồng cảm thấy dòng họ này có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở nơi nào đó.
Nhưng phản ứng của Lance còn lớn hơn y: “Nguyên soái Mongotugue?”
“Là ông nội cậu ta, Nguyên soái chưởng quản Quân Đệ Nhất.” Trì Nhạc nghiêm túc gật đầu: “Elton là đứa trẻ nhỏ nhất thế hệ này của gia tộc Mongotugue, thiên phú của cậu ta cũng tương đối cao, sau khi trưởng thành trực tiếp tiến vào Quân Đệ Nhất chiến đấu dưới trướng Nguyên soái Mongotugue, đến khi hắn xuất ngũ đã tấn chức là phó tướng.”
(Mình cứ lỡ mồm đọc là Montague:)))
“Nguyên nhân hắn xuất ngũ nghe nói là nhiệm vụ xảy ra ngoài ý muốn, binh lính cùng đội đều đã chết, chỉ có hắn còn sống nhưng bị tổn thương tinh thần lực.” Trì Nhạc tiếp tục lướt xuống phía dưới tư liệu, nhưng trên tư liệu, nhiệm vụ dẫn tới Elton bị thương lại là một cuộc chiến bình thường với hải tặc tinh tế.
Địa điểm cuộc chiến là ở biên cảnh tinh vực của Liên Minh.
“Hắn chắc chắn là người muốn tham gia cuộc tuyển chọn cơ giáp liên hợp nhất trong chúng ta.” Ngay cả loại người thần kinh thô như Trì Nhạc cũng thở dài: “Đáng tiếc.”
Ánh mắt Tiêu Ngô Đồng dừng trên ảnh chụp thiếu niên thoải mái cười to, y nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy trong mắt đối phương lấp lánh tinh quang, một luồng cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng.
“Tôi đi tìm hắn.”
“Ngô Đồng, nếu Elton không nói cho chúng ta biết hắn xin nghỉ thì hiển nhiên là muốn yên lặng một mình.”
“Tôi biết.” Tiêu Ngô Đồng quay đầu nhìn hắn, ánh mặt trời rơi vào đáy mắt y phảng phất như thiêu đốt một mảnh màu nâu kia thành ánh vàng: “Nhưng tôi có một việc, cần phải nói cho hắn.”
Lance sửng sốt, khi hoàn hồn lại, Tiêu Ngô Đồng đã từ trong phòng học đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.