Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ

Chương 15: Đến Mạc phủ

A Thụy

03/07/2018

Vì tôi bị thương ngoài ý muốn, chuyện đến Mạc phủ phải lùi lại mười ngày. Thật ra thương tích cũng không nghiêm trọng đến thế, nhưng lần này không chỉ lão Lục mà hai em trai trước nay đều rất nghe lời của tôi, ai nấy đều nổi giận! Vốn chuyện này là tôi sai, tự bản thân cũng thấy mình rất ngu ngốc, nên ngoan ngoãn im miệng, nằm trên giường để bọn họ phục vụ.

Vừa ăn sáng xong, đang định bảo Trần Ninh đi gọi lão Lục đến thì Tiểu Bạch lâu ngày không gặp lại đột nhiên xuất hiện trước cửa lều. Hai cậu em trai vừa trông thấy Tiểu Bạch liền nhíu chặt chân mày, ánh mắt tỏa ra nộ khí. Tôi dở khóc dở cười đành mở miệng bảo Tiểu Bạch đi vào. Cậu ta vừa vào liền quỳ xuống, ngẩng đầu thẳng thắn nhìn tôi:

“Tử Tuyết đến xin vào đội thân vệ của đại nguyên soái”.

Tôi chưa kịp nói gì, Trần Ninh bên cạnh bật cười một tiếng, giọng trào phúng:

“Ngươi tính toán cũng hay thật. Đã đả thương đại ca ta, huynh ấy tốt bụng miễn cho ngươi quân pháp, một roi cũng không phạt. Ngươi ngược lại còn có thể mặt dày chạy đến đây cầu chức tước?”.

Tiểu Bạch quay đầu nhìn Trần Ninh:

“Trần giáo úy, thuộc hạ đầu quân là để giết giặc, không phải để bợ đỡ, nịnh nọt người nào. Tử Tuyết trong lòng áy náy, muốn sau này trên chiến trường có thể bảo vệ nguyên soái, lập công chuộc tội, không dám có ý nghĩ nào khác. Huống hồ, thân vệ cũng chẳng phải chức quan to lớn gì”.

Trần Ninh tức giận há miệng:

“Ngươi…”.

Tôi mất kiên nhẫn, xua tay nói:

“A Ninh, đệ đi mời lão Lục đến đây, nói đại ca muốn nhờ anh ta cùng đến Mạc phủ một chuyến”.

Trần Ninh hậm hực rời đi, lúc vén lều còn ngoái đầu nhìn bóng lưng đang quỳ của Tiểu Bạch mà hừ một tiếng. Tôi không quen nhất là thấy người khác quỳ gối, dập đầu, liền nói:

“Đứng lên đi”.

Rồi hỏi ý Trần Đường, vì chuyện sắp xếp chức vụ trong quân, tôi vốn không rành rọt gì:

“A Đường, đội thân vệ có thiếu người không?”.

Trần Đường nhẹ giọng đáp:

“Thân vệ của đại nguyên soái có một ngàn người. Lần trước Đại Đầu chết, vốn định bổ sung binh sĩ khác vào, nhưng đại ca có ý muốn để Tử Tuyết làm thân vệ, chỉ cần đại ca nói được là được”.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

“Đội thân vệ đông người như vậy?”.

Trần Đường mỉm cười:

“Đại nguyên soái cũng không phải là tướng quân bình thường. Có điều trước kia đại ca cũng không thích có nhiều người bên cạnh, nên chỉ giữ lại mười người. Những người khác đều được Lạc tướng quân đến “mượn” rồi. Trên danh nghĩa bọn họ vẫn là thân vệ của đại ca, nhưng lúc không đánh nhau đều theo lệnh Lạc tướng quân lên rừng săn bắn”.

Lạc Doanh? Cái cậu tướng quân trẻ tuổi có ánh mắt giảo hoạt đó đúng là rất biết nắm bắt cơ hội. Tôi không giống Trần Ngạn. Anh ta thứ gì cũng không cần, tôi ngược lại, cái tốt tuyệt đối không bỏ! Tôi tươi cười nói:

“Tiểu Bạch kể từ hôm nay sẽ trở thành thân vệ của tôi. Còn chín trăm chín mươi thân vệ kia, ngày mai đệ cùng tôi đến chỗ Lạc tướng quân thăm họ. Đều là những người có võ nghệ không tệ, cả ngày đi bắt thỏ bẫy gà thì quá phí phạm rồi”.

Tiểu Bạch chắp tay, ánh mắt vui mừng:

“Tuân lệnh nguyên soái!”.

Lời vừa dứt, đã thấy Lục Ca tay vén lều đi vào. Tôi đi đến tủ lục tìm áo, Trần Đường thấy vậy mang áo khoác dày định khoác lên người tôi, bị tôi đưa tay ngăn lại:

“Đừng. Chúng ta là đi nhờ vả. Ăn mặc rách rưới một chút, người ta mới tin là chúng ta đói khổ”.

Tôi lựa một tấm áo choàng khá dày chỉ có điều hơi cũ kĩ, lớp lông trên áo đôi chỗ còn bị rụng mất, xoay người lại thì thấy Trần Đường trên mặt có chút mất tự nhiên, Tiểu Bạch khóe môi giật giật, chỉ có Lục Ca là thản nhiên khoanh tay đánh giá tôi từ trên xuống dưới, mắt đầy ý cười, gật đầu một cái:

“Rất hợp. Đi thôi, đừng để nhạc phụ đại nhân của đệ phải đợi”.

Tôi đi tới sóng vai bên cạnh, giả bộ lo lắng:

“Lão Lục à, anh chưa có tuổi mà đã có chút hồ đồ rồi này. Lần trước nhớ nhầm bản thân đã có vợ, bây giờ lại nhầm lẫn lần nữa. Mạc đại nhân là nhạc phụ của anh mới đúng”.

Thấy Tiểu Bạch vẫn đứng im sau lưng, tôi hất hất cằm:

“Ngây ra đấy làm gì, cậu là thân vệ, không theo bên cạnh bảo vệ tôi, không muốn nhận lương hả?”.

Lão Lục bên cạnh không lên tiếng phản bác, chỉ có khóe miệng cong cong.

Bốn người bọn tôi cưỡi ngựa từ đại doanh thẳng một đường đến Mạc phủ. Nhữ Bình là thành lớn, tuy không thể so với kinh thành, nhưng ở phương Bắc này cũng được tính là một trong những thành thị phồn hoa, náo nhiệt nhất. Cho nên, phủ của chủ thành đương nhiên cũng không nhỏ. Tôi xuống ngựa, nhìn chữ “Mạc” đầy khí thế trên đầu, trước mặt lại là hai cánh cửa khép chặt trông rất uy nghiêm. Lính canh cửa một người tiến lên hành lễ với tôi, một người chạy đi thông báo cho Mạc Triết. Tôi nhìn binh lính quỳ với mình, Trần Ngạn xem ra đã từng đến phủ này rồi.



Mạc Triết tốc độ thực sự rất nhanh, trong chốc lát đã đích thân chạy tới nghênh đón. Thấy ông ta vừa định hành lễ, tôi liền bước nhanh tới đỡ lấy, nâng ông ta dậy, cười rất thân thiết:

“Mạc đại nhân không cần đa lễ”.

Tôi hiện tại là đi “xin cơm”, sao có thể để chủ nhà quỳ với mình? Vậy còn xin xỏ gì được nữa. Mạc Triết thấy tôi cười liền có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn tươi cười đưa tay mời:

“Nguyên soái, Trần tướng quân, Lục tướng quân, mời vào”.

Nhìn Mạc Triết tôi liền biết đây là một người khôn khéo. Ông ta hơn bốn mươi tuổi một chút, người nhiều thịt, da dẻ hồng hào. Cuộc sống khẳng định rất sung túc. Không sợ ông ta “béo tốt”, chỉ sợ ông ta không béo mà thôi.

Vào đến đại sảnh, Mạc Triết và tôi lại khách sáo một hồi, ông ta mới chịu ngồi ở ghế chủ vị. Trần Đường ngồi bên cạnh tôi, Lục Ca ngồi ở đối diện, Tiểu Bạch thì đứng ở đằng sau. Tôi cảm thấy cách “bày trận” này rất tốt, Mạc Triết bị vây ở trong cùng, muốn chạy cũng khó!

Thấy ba người bọn tôi từ lúc vào chẳng ai lên tiếng, chỉ tập trung uống trà, chủ nhà muốn dò ý xem hôm nay mấy người khách này đột nhiên ghé thăm là “rồng đến nhà tôm” hay “cáo chúc tết gà”, nhưng lại không tiện mở miệng. Hồi lâu, rút cục mất kiên nhẫn, Mạc Triết dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, cười lấy lòng hỏi:

“Không biết… trà có hợp ý các vị tướng quân hay không?”.

Lục Ca bên kia chỉ lạnh nhạt gảy gảy nắp trà, không khen ngon cũng chẳng chê dở. Tôi vừa lắc đầu vừa thở dài nhìn Mạc Triết:

“Mấy người chúng tôi lâu rồi không được uống trà. Ở trong doanh, nguồn nước cách xa, các binh sĩ mỗi lần muốn pha trà đều tốn rất nhiều công sức. Mà đợi bọn họ mang được nước về, đun sôi nấu trà… bọn tôi đều đã không nhịn được khát mà uống nước trong cả rồi. Thật là xấu hổ, nãy giờ tham uống trà ngon, đã để Mạc đại nhân chê cười rồi”.

Mạc Triết nghe tôi kể lể thì đần mặt, sau lại vội vàng nói:

“Không dám, không dám. Các vị tướng quân vì nước vì dân, quả thực vất vả. Hạ quan khâm phục, nào dám chê cười”.

Tôi vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt đáng thương, không ngừng thở dài, ánh mắt đau đớn như nhà có tang:

“Mạc đại nhân ở đây nhiều năm, chắc có biết cửa hàng bán quan tài nào vừa chất lượng mà giá cả phải chăng? Có thể giới thiệu cho Trần Ngạn hay không?”.

Mạc Triết hết sức sửng sốt:

“Không biết nguyên soái vì sao lại nói lời này? Trong quân có vị tướng quân nào chẳng may qua đời ư?”.

Tôi buồn rầu lắc đầu:

“Tôi là chuẩn bị trước, hai mươi vạn cái quan tài, nếu lúc đó mới đặt mua chỉ sợ các cửa hàng trong thành này không kịp làm”. Vờ như không thấy Mạc Triết đang há hốc mồm, tôi tranh thủ nói cho hết ý: “Mùa đông đến rồi, gió lạnh hiu hắt, tuyết trắng phủ khắp nơi, hai mươi vạn binh sĩ đáng thương chỉ mặc một lớp áo mỏng chịu đựng cái lạnh giá rét. Trần Ngạn chỉ hận bản thân vô năng, ngoài sớm chuẩn bị hậu sự cho bọn họ, cũng không còn cách nào khác”.

Mạc Triết cuối cùng cũng hiểu rõ mấy câu nói bóng nói gió của tôi, cúi đầu suy nghĩ. Tôi thấy ông ta chần chừ, thì cười nhạt trong lòng. Kẻ này sợ bọn tôi “ăn bám” đây mà. Không chỉ người làm kinh doanh mới quan tâm đến lợi nhuận, những kẻ làm quan cũng chẳng khác chút nào. Quả nhiên, ông ta cũng học tôi bày ra bộ dạng “manh chiếu áo rách”:

“Nguyên soái nặng lời rồi. Cái khó của ngài, hạ quan cũng hiểu, dân chúng trong thành này mùa đông đến cũng là thiếu thốn vô cùng, chúng ta đều chỉ có thể cố gắng chống đỡ…”.

Tôi đang cầm ly trà, tay đặt mạnh xuống bàn, nắp trà va vào chén loảng xoảng. Tôi phẩy phẩy y phục vốn chẳng có bụi bặm gì, nhàn nhạt nói:

“Tô Khải Bạch ở Tùy Châu chơi lâu như vậy, có lẽ cũng chán rồi. Không quá ba tháng nữa, anh ta sẽ đến đây du ngoạn. Không biết Mạc đại nhân có hứng thú làm “hướng dẫn viên du lịch” cho anh ta hay không?”.

Ông ta không muốn bỏ ra cái gì, tôi lại muốn cho ông ta hiểu rõ, kẻ nào muốn an ổn giữ của đến lúc tính mạng nguy hiểm, có hối cũng không kịp! Thành Nhữ Bình này, Tô Khải Bạch nhất định sẽ đánh chiếm. Mạc Triết không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên là biết điều này. Chẳng qua ông ta muốn để cho bọn tôi đứng ra tiếp “khách”, còn bản thân thì thoải mái ở trong phủ uống trà xem ca vũ. Ông ta tính toán rất tốt, có điều Trần Ngạn thích làm cao, chứ tôi thì không.

Mạc Triết im lặng suy tính một hồi, mới ngẩng đầu nhìn tôi hỏi:

“Không biết, nguyên soái định an bài thế nào?”.

Tôi không thèm khách sáo nữa, lập tức nói ngay:

“Bọn tôi chỉ phiền Mạc đại nhân sắp xếp chỗ ở cho quan quân và binh sĩ. Lương thực sẽ không cần Mạc đại nhân cung cấp, tuy nhiên quần áo mùa đông vẫn phải phiền đại nhân may giúp vài bộ. Đầu năm sau có chiến sự, năm vạn binh của thành này, nhờ đại nhân chỉ huy bọn họ cùng đại quân hợp lực giữ thành”.

Mạc Triết không ngờ tôi trước kia từ chối “lòng tốt” của ông ta, tự lực cánh sinh, nay vừa mở miệng đã đòi món lợi to như vậy. “Vài bộ quần áo” nghe thật nhẹ nhàng, tính ra lại không biết sẽ ngốn của ông ta hết bao nhiêu bạc. Mà tôi lại còn muốn mượn binh từ trong tay ông ta để dùng. Mạc Triết trong lòng tức giận, nhưng không dám phát tác, chỉ có thể nói năng nhỏ nhẹ:

“Y phục cho binh sĩ của nguyên soái, hạ quan sẽ cố gắng lo đủ. Chỉ là… năm vạn quân, nếu không có ý chỉ của hoàng thượng, hạ quan không dám gật bừa”.

Tôi nhếch môi:

“Mạc đại nhân nói lời nhầm lẫn rồi. Binh sĩ là của hoàng thượng, của Đại Chu, không phải của Trần Ngạn này. Còn chuyện điều động binh mã, nếu quân tình có biến, đương nhiên phải hỏi ý hoàng thượng. Nhưng năm vạn quân trong thành Nhữ Bình, đại nhân ngài có toàn quyền sai khiến. Tôi đã nói từ trước, Trần Ngạn là kẻ vô năng. Muốn kẻ bất tài này dùng hai mươi vạn quân ta đánh tan ba mươi vạn quân địch, chẳng phải là đang nói đùa ư? Mạc đại nhân muốn đợi đến lúc Tô Khải Bạch một đường giết thẳng đến đây mới đổi ý, e là đã muộn rồi!”.

Mạc Triết cũng không ngờ tôi lại có thể nói năng hùng hồn, lời lẽ cứng rắn như vậy, không chừa cho ông ta một lý do nào để thoái thác. Tôi cũng không dồn ép thêm, điều cần nói đều đã nói, cứ để ông ta ngồi đấy suy nghĩ, chẳng sợ ông ta trốn thoát được. Ai bảo chức chủ thành này là ông ta nắm giữ!

Tôi uống đến ly trà thứ ba, Mạc Triết mới đứng dậy, chắp tay nghiêm túc nói:

“Mọi chuyện hạ quan đều nghe nguyên soái phân phó. Chỉ mong nguyên soái cùng các vị tướng quân có thể đánh đuổi quân giặc ra khỏi quan ải, bảo vệ tính mạng dân chúng trong thành”.

Tôi liền bước tới, nắm chặt vai ông ta, giống như lâu ngày gặp bạn tốt, vui mừng khôn xiết:

“Sớm đã nghe tiếng đại nhân yêu dân như con, ngài có thể trợ sức, mấy tên giặc cỏ thì có đáng gì”.



Mạc Triết thấy tôi vừa nãy còn bảo quân địch người đông thế mạnh, chỉ thoắt cái đã thản nhiên nói ba mươi vạn “đàn em” của Tô Khải Bạch chỉ là cỏ rác không đáng nhắc tới, ông ta liếc mắt nhìn rồi vội cúi đầu nói:

“Nguyên soái quá lời rồi”.

Tôi thừa biết ông ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng, nhất định là đang ở trong bụng chửi rủa tôi đây mà. Không sao, tôi cũng chẳng so đo với ông ta chút chuyện cỏn con này. Lục Ca nãy giờ chỉ ngồi uống trà, giờ mới mở miệng:

“A Ngạn, đệ đã hai ngày chưa ăn gì rồi, chúng ta mau hồi doanh, trong quân có lẽ còn vài củ khoai lang chưa nướng”.

Mạc Triết hai chân run rẩy. Lão Lục này đúng là không lên tiếng thì thôi, hễ hé môi là nói câu nào khiến người ta giật mình câu nấy. Ngoài lúc ăn sáng thì hai bữa trưa, chiều, ngày nào anh ta chẳng mò đến lều tôi cùng dùng cơm. Không lẽ miệng anh ta so với tôi còn rộng hơn, không chỉ muốn đòi Mạc Triết chỗ ở, quần áo; còn đòi thêm lương thực? Mạc Triết có lẽ cũng nghe ra thâm ý, sợ bọn tôi được nước lấn tới, dấn thêm bước nữa, ông ta có mà phá sản, liền vội vã nói:

“Trong phủ hạ quan có cơm canh nhạt, nếu các vị tướng quân không chê, xin mời ở lại dùng bữa”.

Lục Ca híp mắt cười, thản nhiên nhìn ông ta:

“Đa tạ”.

Bữa cơm thân mật ngoài mấy người đàn ông bọn tôi thì có thêm vợ cả và con gái của Mạc Triết. Mạc phu nhân cứ nhìn tôi với ánh mắt như đang kén rễ. Tôi vừa cụng chén nói mấy lời khách sáo với chồng bà ta xong, còn chưa kịp đụng đũa, Mạc phu nhân đã lên tiếng hỏi:

“Không biết Trần nguyên soái đã có ý trung nhân hay chưa?”.

Mạc Triết thấp giọng mắng:

“Chớ có vô lễ”.

Nhưng bản thân ông ta cũng nhìn tôi chằm chằm chờ câu trả lời. Lục Ca bên cạnh vui vẻ ngồi uống rượu. Tôi ra hiệu cho Mạc Triết cho người hầu lui hết ra, lại làm ra vẻ thần bí, hơi chúi người về phía trước nói nhỏ:

“Tôi… chỉ thích đàn ông”.

Gia đình ba người trước mặt há hốc mồm, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Trần Đường và Lục Ca, thấy thái độ hai người bên cạnh tôi chẳng có vẻ gì là bất ngờ, vẫn dửng dưng ăn uống thì liền tin là thật. Mạc Triết cúi đầu thở dài. Mạc phu nhân và con gái nhìn nhau lắc đầu. Tôi hài lòng gắp thức ăn, nghiêng đầu nháy mắt với Trần Đường, khóe mắt lại liếc thấy Tiểu Bạch đang lạ lùng nhìn mình.

Mạc Triết thấy hụt mất miếng thịt là tôi, liền muốn tranh thủ miếng mỡ là Lục Ca bên cạnh:

“Nghe nói Lục tướng quân nhiều năm chinh chiến, cũng trễ nãi chuyện hôn sự, không biết là…”.

Lục Ca nhìn ông ta ngắt lời:

“Đa tạ ý tốt của đại nhân, tôi và A Ngạn tình nghĩa sâu nặng, không nỡ khiến đệ ấy đau lòng”.

Miếng thịt tôi đang gắp giữa chừng rơi xuống bàn. Tôi quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, tên yêu quái này, đúng là không chỉnh tôi thì không chịu được! Vợ chồng Mạc Triết lại hiểu lầm cái nhìn của tôi là “liếc mắt đưa tình”, cuối cùng nhìn nhau lắc đầu từ bỏ ý định.

Hai lần “kinh hỉ” quá độ, vừa xong bữa cơm, Mạc phu nhân và con gái đều nhanh chóng xin phép về phòng. Tôi lúc này mới quay lại chuyện chính sự:

“Chuyện chỗ ở cho binh sĩ vẫn mong đại nhân nhọc lòng, Trần Ngạn không có ý thúc giục, chỉ là quân tình gấp rút, sắp xếp xong sớm ngày nào, mới có thể nghĩ ra đối sách đối phó với quân địch ngày ấy”.

Mạc Triết biết không thể thoái thác nên cũng chẳng rề rà thêm, nhận mệnh nói:

“Xin nguyên soái cứ an tâm. Bảy ngày sau, hạ quan sẽ tự mình đến đón nguyên soái và đại quân. Chỉ là, trong thành có nhiều phủ, không biết nguyên soái định ở nơi nào để hạ quan đi sắp xếp?”.

Tôi làm ra vẻ cảm động:

“Tôi ở đây không người thân thích, không có may mắn quen biết các vị đại nhân khác, chỉ có thể lại làm phiền ngài, hi vọng Mạc đại nhân không ghét bỏ”.

Ông ta có ghét cũng không dám nói thật, liền khách sáo nói:

“Nguyên soái chịu ở đây là phúc của hạ quan, trong phủ có tiểu viện đằng sau, hạ quan cùng phu nhân sẽ chuyển đến đấy. Viện lớn đằng trước sẽ quét dọn lại sạch sẽ, nguyên soái có thể vào ở bất cứ lúc nào”.

Tôi giả bộ giật mình la lên:

“Sao tôi dám làm xáo trộn cuộc sống của ngài, bọn tôi ở nhờ tiểu viện đã là tốt lắm rồi. Bảy ngày sau, Trần Ngạn cùng huynh đệ trong doanh sẽ đến, thời gian tới xin nhờ cả vào đại nhân”.

Mạc Triết cung kính khom lưng, chắp tay:

“Hạ quan nhất định không để nguyên soái thất vọng”.

Tôi đã đàm phán xong, rất hài lòng với kết quả, vui vẻ nói:

“Vậy Trần Ngạn chờ tin của đại nhân. Trong quân còn có việc, tới đây được rồi, đại nhân không cần tiễn xa”.

Ông ta đáp “vâng”, nhưng vẫn cho người hầu đưa bọn tôi đến tận cửa phủ. Bốn người lại leo lên ngựa, tâm tình thoải mái hồi doanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook