Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!
Chương 64: Bộ sưu tập thú biến dị
Hoàng Hôn Họa Nguyệt
19/06/2022
"Ôi trời, chị à, chị đánh trúng người rồi kìa!". Nhìn bụi bay mù mịt ở phía xa xa, Khanh Ngữ nhịn không được mà lo lắng nói với Hoàng Băng Ngân đang đứng bên cạnh mình.
"Có người đang đứng bên đấy à? Là chị không để ý tới, họ có sao không?". Hoàng Băng Ngân lịch thiệp hỏi một câu nhưng gương mặt lại vẫn luôn biểu lộ một thái độ thờ ơ, vừa nhìn là biết chỉ hỏi cho có.
"Thật là, em chắc chắn chị đang cố ý." Khanh Ngữ trợn mắt.
Hoàng Băng Ngân không tiếp tục nói với cô ấy về vấn đề này nữa, chị ta ngước mắt nhìn về phương hướng của mặt trời có chút không chắc chắn mà nói: "Có lẽ chúng ta sắp đến khu an toàn rồi."
(Ở đây mình xưng hô Hoàng Băng Ngân là chị, chị ta còn Khanh Ngữ là cô, cô ấy nha để dễ phân biệt.)
"Chị nói câu này chắc cũng cả trăm lần rồi đấy." Khanh Ngữ bất lực mà nhìn Hoàng Băng Ngân, sau đó bất giác thở dài.
Cô mà biết chị ấy là họ hàng của Zoro thì cô còn lâu mới để chị ấy dẫn đường.
Giờ thì hay rồi, dẫn một phát đi thẳng vào trong bầy thú biến dị luôn.
Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, Khanh Ngữ thật sự muốn vỗ tay vài phát bái phục năng lực đi lạc bất chấp này của Hoàng Băng Ngân.
Trong lúc hai người nói chuyện mấy con Hổ Răng Kiếm CRF còn lại bắt đầu vây quanh hai người lại thành vòng tròn, chực chờ muốn tấn công, bọn chúng cũng không vì nhìn thấy đồng bọn bị đánh bay mà trùng bước.
"Chị à, chị nói xem hiện tại chúng ta có thể chạy thoát được bọn chúng hay không đây?". Chênh lệch thực lực quá lớn, Khanh Ngữ chỉ thần cầu mong là mình được chết toàn thây.
"Không thể." Hoàng Băng Ngân lạnh mặt nói ra hai chữ, cho dù hiện tại bọn họ có may mắn thoát được đàn hổ này thì chẳng mấy chốc mùi máu sẽ hấp dẫn những con khác tới, nhất là mấy con thú biến dị đã bị nhiễm bệnh độc V-00.
"Thú vị thật, hai người họ đang gặp nguy hiểm như vậy mà nhìn bọn họ lại chẳng giống như đang sợ hãi chút nào." Lam Phương Lâm đứng ở trên cành cây gần đó nhịn không được cảm thán.
"Ba người kia không phải là bị con Hổ Răng Kiếm CRF kia đè chết rồi chứ?". An Tử Thiên ngược lại có phần lo lắng cho bọn Diệp Thanh An hơn.
"Ha ha vậy thì ắt hẳn báo tin tế ngày mai sẽ có tin rất giật gân cho coi ví dụ như:
[Hot] Thí sinh tham gia khảo hạch quân đội với thành tích cùng biểu hiện vô cùng xuất sắc, trong cuộc chiến với thú biến dị không hề chùn bước cuối cùng lại bị một con hổ bị người đá văng ra đè chết.
Tớ đảm bảo tin này sẽ treo trên bảng hot tinh tế một tuần liền."
An Tử Thiên nhịn không được cười khẽ một tiếng: "Tớ cảm thấy hình như cậu bị Nhạc Dương Vũ dạy hư rồi thì phải đấy, còn dám nghĩ đến như vậy trí tưởng tượng của cậu cũng thật tốt."
"Có thời gian tưởng tượng như vậy sao các cậu không nghĩ xem nên làm như thế nào mới giúp tôi thu thập đủ một bộ sưu tập thú cưng biến dị siêu đáng yêu đi."
Diệp Thanh An đột nhiên xuất hiện phía sau hai người An Tử Thiên, dọa cho hai người còn đang cười nói hết hồn.
Lam Phương Lâm cười gượng mấy tiếng: "Cậu, ha ha qua đây khi nào vậy?".
Diệp Thanh An cười cười: "Mới qua đến thôi..."
Lam Phương Lâm hơi thở phào, xem ra là cũng không nghe thấy gì nhiều nhỉ?
"Vừa vặn nghe được bản tin giật gân của nhà báo tinh tế nào đó." Diệp Thanh An nói tiếp.
Lam Phương Lâm: "..." Tôi sai rồi.
"Đừng tám nhảm nữa có được không, không nhìn thấy bên kia có hai cô gái yếu đuối cần giúp đỡ hay sao?". Quân Minh nhíu mày đi tới, nhắc nhở mấy người Diệp Thanh An.
Tần Ngôn đưa mắt nhìn sang vừa vặn thấy "hai cô gái yếu đuối" một cước đá bay đầu một con Hổ Răng Kiếm CRF.
Hay lắm, đúng là yếu đuối!
"Hử?". Tần Ngôn nheo mắt nhìn về phía hay người Hoàng Băng Ngân đang chiến đấu, ánh mắt càng ngày càng nghiêm túc.
Mùi máu thoang thoảng đã đánh thức giác quan của vài thú biến dị ở gần đó, bọn chúng điên cuồng lao đến chổ này để cùng nhau chia sẻ miếng mồi ngon, chỉ là hai miếng mồi này có vẻ cũng chẳng yếu đuối như vẻ bên ngoài.
Số lượng thú biến dị vây tới càng ngày càng nhiều mà Hổ Răng Kiếm CRF cũng không phải chỉ có một đàn, một đàn khác nghe được mùi cũng đã mon men đi tới mà trong số đó có một con đặc biệt hơn tất cả những con đó rất nhiều.
Thân Hổ Răng Kiếm CRF vốn là màu vàng với những họa tiết màu đen trên lưng nhìn bề ngoài không khác mấy với Hổ Răng Kiếm tiền sử nhưng kích thước to hơn, nhưng Tần Ngôn lại tinh mắt để ý thấy có một con bên trong đó hoàn toàn khác biệt với những con bình thường bộ lông của nó có màu bạc vô cùng xinh đẹp đặt biệt hơn cả là đôi mắt của nó, hai con mắt có hai màu khác nhau, thật sự là vô cùng đặc biệt.
Mà Diệp Thanh An tất nhiên cũng tinh mắt nhìn thấy nó.
Con Hổ Răng Kiếm CRF màu bạc dường như chính là thủ lĩnh của đàn hổ vừa mới tới, nó chỉ gầm gừ mấy tiếng lập tức những con ở phái sau nhanh chóng vọt lên tiếng vào vòng vây chực chờ tấn công Hoàng Băng Ngân và Khanh Ngữ.
Ngược lại với vẻ mặt nghiêm túc của Tần Ngôn, Diệp Thanh An lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thú cưng thứ ba của cậu đã tìm được rồi này, thật là khổ quá đi cậu phải mau nghĩ một cái tên thật hay cho nó mới được.1
_________
[Hot] Tác giả nào đó bình thường đã lười nay lại lười gấp đôi, bị đọc giả nhắn tin hăm dọa 7749 lần cuối cùng cũng đã trồi mặt lên hứa hẹn sẽ tiếp tục những ngày tháng lăn lê bò lếch để lấp hố. Còn có chăm chỉ hay không thì phải xem xem đọc giả kia đòi chương nhây hay tác giả lười nhây:((((
"Có người đang đứng bên đấy à? Là chị không để ý tới, họ có sao không?". Hoàng Băng Ngân lịch thiệp hỏi một câu nhưng gương mặt lại vẫn luôn biểu lộ một thái độ thờ ơ, vừa nhìn là biết chỉ hỏi cho có.
"Thật là, em chắc chắn chị đang cố ý." Khanh Ngữ trợn mắt.
Hoàng Băng Ngân không tiếp tục nói với cô ấy về vấn đề này nữa, chị ta ngước mắt nhìn về phương hướng của mặt trời có chút không chắc chắn mà nói: "Có lẽ chúng ta sắp đến khu an toàn rồi."
(Ở đây mình xưng hô Hoàng Băng Ngân là chị, chị ta còn Khanh Ngữ là cô, cô ấy nha để dễ phân biệt.)
"Chị nói câu này chắc cũng cả trăm lần rồi đấy." Khanh Ngữ bất lực mà nhìn Hoàng Băng Ngân, sau đó bất giác thở dài.
Cô mà biết chị ấy là họ hàng của Zoro thì cô còn lâu mới để chị ấy dẫn đường.
Giờ thì hay rồi, dẫn một phát đi thẳng vào trong bầy thú biến dị luôn.
Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, Khanh Ngữ thật sự muốn vỗ tay vài phát bái phục năng lực đi lạc bất chấp này của Hoàng Băng Ngân.
Trong lúc hai người nói chuyện mấy con Hổ Răng Kiếm CRF còn lại bắt đầu vây quanh hai người lại thành vòng tròn, chực chờ muốn tấn công, bọn chúng cũng không vì nhìn thấy đồng bọn bị đánh bay mà trùng bước.
"Chị à, chị nói xem hiện tại chúng ta có thể chạy thoát được bọn chúng hay không đây?". Chênh lệch thực lực quá lớn, Khanh Ngữ chỉ thần cầu mong là mình được chết toàn thây.
"Không thể." Hoàng Băng Ngân lạnh mặt nói ra hai chữ, cho dù hiện tại bọn họ có may mắn thoát được đàn hổ này thì chẳng mấy chốc mùi máu sẽ hấp dẫn những con khác tới, nhất là mấy con thú biến dị đã bị nhiễm bệnh độc V-00.
"Thú vị thật, hai người họ đang gặp nguy hiểm như vậy mà nhìn bọn họ lại chẳng giống như đang sợ hãi chút nào." Lam Phương Lâm đứng ở trên cành cây gần đó nhịn không được cảm thán.
"Ba người kia không phải là bị con Hổ Răng Kiếm CRF kia đè chết rồi chứ?". An Tử Thiên ngược lại có phần lo lắng cho bọn Diệp Thanh An hơn.
"Ha ha vậy thì ắt hẳn báo tin tế ngày mai sẽ có tin rất giật gân cho coi ví dụ như:
[Hot] Thí sinh tham gia khảo hạch quân đội với thành tích cùng biểu hiện vô cùng xuất sắc, trong cuộc chiến với thú biến dị không hề chùn bước cuối cùng lại bị một con hổ bị người đá văng ra đè chết.
Tớ đảm bảo tin này sẽ treo trên bảng hot tinh tế một tuần liền."
An Tử Thiên nhịn không được cười khẽ một tiếng: "Tớ cảm thấy hình như cậu bị Nhạc Dương Vũ dạy hư rồi thì phải đấy, còn dám nghĩ đến như vậy trí tưởng tượng của cậu cũng thật tốt."
"Có thời gian tưởng tượng như vậy sao các cậu không nghĩ xem nên làm như thế nào mới giúp tôi thu thập đủ một bộ sưu tập thú cưng biến dị siêu đáng yêu đi."
Diệp Thanh An đột nhiên xuất hiện phía sau hai người An Tử Thiên, dọa cho hai người còn đang cười nói hết hồn.
Lam Phương Lâm cười gượng mấy tiếng: "Cậu, ha ha qua đây khi nào vậy?".
Diệp Thanh An cười cười: "Mới qua đến thôi..."
Lam Phương Lâm hơi thở phào, xem ra là cũng không nghe thấy gì nhiều nhỉ?
"Vừa vặn nghe được bản tin giật gân của nhà báo tinh tế nào đó." Diệp Thanh An nói tiếp.
Lam Phương Lâm: "..." Tôi sai rồi.
"Đừng tám nhảm nữa có được không, không nhìn thấy bên kia có hai cô gái yếu đuối cần giúp đỡ hay sao?". Quân Minh nhíu mày đi tới, nhắc nhở mấy người Diệp Thanh An.
Tần Ngôn đưa mắt nhìn sang vừa vặn thấy "hai cô gái yếu đuối" một cước đá bay đầu một con Hổ Răng Kiếm CRF.
Hay lắm, đúng là yếu đuối!
"Hử?". Tần Ngôn nheo mắt nhìn về phía hay người Hoàng Băng Ngân đang chiến đấu, ánh mắt càng ngày càng nghiêm túc.
Mùi máu thoang thoảng đã đánh thức giác quan của vài thú biến dị ở gần đó, bọn chúng điên cuồng lao đến chổ này để cùng nhau chia sẻ miếng mồi ngon, chỉ là hai miếng mồi này có vẻ cũng chẳng yếu đuối như vẻ bên ngoài.
Số lượng thú biến dị vây tới càng ngày càng nhiều mà Hổ Răng Kiếm CRF cũng không phải chỉ có một đàn, một đàn khác nghe được mùi cũng đã mon men đi tới mà trong số đó có một con đặc biệt hơn tất cả những con đó rất nhiều.
Thân Hổ Răng Kiếm CRF vốn là màu vàng với những họa tiết màu đen trên lưng nhìn bề ngoài không khác mấy với Hổ Răng Kiếm tiền sử nhưng kích thước to hơn, nhưng Tần Ngôn lại tinh mắt để ý thấy có một con bên trong đó hoàn toàn khác biệt với những con bình thường bộ lông của nó có màu bạc vô cùng xinh đẹp đặt biệt hơn cả là đôi mắt của nó, hai con mắt có hai màu khác nhau, thật sự là vô cùng đặc biệt.
Mà Diệp Thanh An tất nhiên cũng tinh mắt nhìn thấy nó.
Con Hổ Răng Kiếm CRF màu bạc dường như chính là thủ lĩnh của đàn hổ vừa mới tới, nó chỉ gầm gừ mấy tiếng lập tức những con ở phái sau nhanh chóng vọt lên tiếng vào vòng vây chực chờ tấn công Hoàng Băng Ngân và Khanh Ngữ.
Ngược lại với vẻ mặt nghiêm túc của Tần Ngôn, Diệp Thanh An lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thú cưng thứ ba của cậu đã tìm được rồi này, thật là khổ quá đi cậu phải mau nghĩ một cái tên thật hay cho nó mới được.1
_________
[Hot] Tác giả nào đó bình thường đã lười nay lại lười gấp đôi, bị đọc giả nhắn tin hăm dọa 7749 lần cuối cùng cũng đã trồi mặt lên hứa hẹn sẽ tiếp tục những ngày tháng lăn lê bò lếch để lấp hố. Còn có chăm chỉ hay không thì phải xem xem đọc giả kia đòi chương nhây hay tác giả lười nhây:((((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.