Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!
Chương 81: Chung kí túc xá
Hoàng Hôn Họa Nguyệt
19/06/2022
Diệp Thanh An không biết rằng vũ trụ này vậy mà nhỏ như vậy, sao lúc nào cũng có thể 'trùng hợp' gặp được Nam Cung Hàn Dương. Nói với cậu chuyện này không có sự sắp đặt nào khác cậu chết cũng không tin.
Nam Cung Hàn Dương vẫn đứng trước mặt Diệp Thanh An nở nụ cười, hoàn toàn không biết hiệu suất của việc 'tình cờ gặp mặt' dạo gần đây nhiều đến bất thường.
"Sao ngài lại ở đây?". Diệp Thanh An hỏi hắn.
"Tôi là viện khảo của trường cho nên chịu trách nhiệm việc kiểm tra xem viện sinh có mang những món đồ bị cấm vào trong kí túc xá hay không." Nam Cung Hàn Dương đỉnh đạc nói.
"Viện khảo trong trường không thiếu, còn phải để đích thân nguyên soái như ngài đi sao?". Diệp Thanh An thở dài, nhìn ra phía sau, nhận thấy ba người bạn còn lại cũng không có chú ý đến hai người bọn họ thì đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nam Cung Hàn Dương bị vạch trần cũng không có ngại ngùng, chỉ cười cười nhìn Diệp Thanh An.
Diệp Thanh An thở dài nhìn hắn: "Nếu ngài đã tới vậy thì có thể phiền nguyên soái dẫn tôi đi tham quan trường một vòng không?".
"Dĩ nhiên rồi!". Nam Cung Hàn Dương cầu còn không được, vui vẻ dẫn cậu đi dạo vài vòng.
Bên ngoài ai cũng bảo trường quân đội đệ nhất Liên Bang vô cùng lớn, Diệp Thanh An cũng biết việc đó, chỉ là không ngờ nó lại lớn đến vậy. Từ tòa kí túc xá đến khu hành chính vậy mà phải dùng xe huyền phù đi vài phút mới tới nơi. Quả thật là rộng không thể tả.
Trong trường cơ sở vật chất càng không có gì để bàn cãi, nhất là sân đấu cơ giáp ở phía trước còn có một hàng cơ giáp sáng loáng được trưng bày.
Lúc đi đến khu này hai mắt Diệp Thanh An như là sắp phát sáng vậy, nhìn đến mê mẫn luôn. Nếu không phải vì cơ giáp ở đây không bán cậu thật sự muốn hốt hết về nhà luôn.
Nam Cung Hàn Dương luôn để ý đến Diệp Thanh An cho nên cũng nhìn thấy được nét yêu thích của cậu. Nhớ đến lúc trước khi cơ giáp vốn chuẩn bị cho mình bị Diệp Thanh An lấy mất không hiểu sao hắn lại có chút buồn cười.
"Không phải cậu có cơ giáp rồi sao? Mua nhiều sao dùng hết được?"
Diệp Thanh An đến một ánh mắt cũng không cho hắn: "Tôi mua để sưu tầm không được à?".
Sưu tầm cơ giáp?
Sở thích này lần đầu hắn mới nghe thấy đó. Kinh phí làm ra một con cơ giáp chiến đấu cũng không phải rẻ, cơ giáp nào có tính năng mạnh mẽ một chút thì đều sẽ được Liên Bang ưu tiên cho những người có thành tích nổi bật, sau này chắc chắn đều là trụ cột của mỗi quốc gia nào có ai nghĩ đến chuyện sẽ đem cơ giáp mạnh mẽ để phủi bụi trong nhà để sưu tầm?
Nam Cung Hàn Dương cứ nghĩ sở thích sưu tầm thú biến dị của Diệp Thanh An đã dị lắm rồi không ngờ cậu còn có ý định 'xuất sắc' hơn nữa.
Chỉ là nếu cậu thích, thì việc này cũng không thể không được.
Bàn tính trong lòng Nam Cung Hàn Dương gõ lạch cạch. Một hồi sau hắn hắng giọng, nói: "Vậy sao? Ở nhà tôi có rất nhiều cơ giáp có tính năng vượt bật, nếu cậu muốn thì đợi cậu học xong khóa này tôi dẫn cậu đi tham quan!".1
"Thật sao? Có nhiều lắm không?". Ánh mắt Diệp Thanh An nóng rực.
Nam Cung Hàn Dương ho mấy cái, lảng tránh ánh mắt của cậu: "Tất nhiên rồi, khá nhiều khoảng hai trăm con, đều là đặc chế cả..."
"Anh hứa rồi đó, đến lúc đó cũng đừng thất hứa."
"Tất nhiên, Nguyên soái không bao giờ nuốt lời." Nam Cung Hàn Dương chắc chắn.
**
Diệp Thanh An mỹ mãn mà trở lại phòng kí túc xá, chỉ là lúc cậu trở lại mới phát hiện bạn cùng phòng của mình đã đổi người rồi. Hơn nữa còn không phải là một người mà là 3 người.
Nhạc Dương Vũ đang ngồi trên giường của mình gấp chăn nhìn thấy Diệp Thanh An mở cửa ra thì nở nụ cười chào hỏi: "Chào, tôi là bạn cùng phòng mới của cậu này!".
"Cả tôi nữa!". Lam Phương Lâm đang đánh răng ở trong nhà vệ sinh thò đầu ra.
Hiện tại ở trong phòng chỉ có hai người Lam Phương Lâm và Nhạc Dương Vũ nhưng Diệp Thanh An vẫn có thể đoán được người còn lại là ai. Quả nhiên không lâu sau An Tử Thiên cũng bước vào, nhìn đồ cậu ta cầm trên tay chắc là đi mua bữa trưa cho mọi người.
Diệp Thanh An khá ngạc nhiên: "Sao mấy cậu lại ở đây?".
"Tôi muốn chung phòng kí túc xá với cậu mà!". Nhạc Dương Vũ cười hì hì.
"Còn tôi thì bị phân khác phòng với An Tử Thiên nên tôi định đổi phòng với bạn cùng phòng của An Tử Thiên chỉ là vừa vặn tôi ở gần phòng với Nhạc Dương Vũ biết được cậu ấy đang tìm cậu, vừa vặn bốn người chúng ta đều quen nhau ở chung có lẽ sẽ thoải mái hơn nên tôi cùng An Tử Thiên cũng chuyển qua đây!". Lam Phương Lâm đã đánh răng xong, vừa lau lau mặt vừa kể lại sự tình.1
"Mà nói thật, bạn cùng phòng của cậu cũng thật dễ tính, ba người bọn tôi vừa yêu cầu đổi phòng họ liền gật đầu đồng ý ngay cũng không ngại phiền phức khi vừa sắp xếp đồ xong." Lam Phương Lâm cảm thán.
"Tất là phải đồng ý ngay rồi, các cậu không biết Diệp Thanh An chính là phiền phức lớn nhất rồi hay sao?" Nhạc Dương Vũ nói đùa.
Diệp Thanh An nhướng mày: "Sao lại nói như vậy?"
Nhạc Dương Vũ mở màn hình giả lập lên cho Diệp Thanh An coi, vừa nhìn vào liền thấy tên của Diệp Thanh An nằm chễm chệ trên top hot.
[Nghe nói năm nay trường chúng ta có 1 Omega rất xinh đẹp, ai có thể cho tôi xin phòng kí túc xá không?]1
Bên dưới có rất nhiều phản hồi lại:
[Tôi cũng muốn xin, ha ha!]
[Chủ thớt thật biết cách kiếm lợi ha ha!]
[ y da mọi người nói sai rồi, Omega gì chứ, nghe nói tuyến thể của cậu ta không còn sử dụng được đâu!]
[Tuyến thể không sử dụng được thì càng tốt chứ sao, ha ha tân sinh năm nay đúng là được lợi mà!]
Nhìn những bình luận tiêu cực nhầm vào mình như vậy, Diệp Thanh An cũng không có cảm xúc gì nhiều.1
Ngược lại là Nhạc Dương Vũ cùng Lam Phương Lâm giận đến đầu nổ bùm bùm.
"Tôi nói nếu không phải mấy người bọn tôi nhanh chóng đổi phòng sợ là sẽ có mấy tên khác mưu đồ bất chính tìm đến đây!" Nhạc Dương Vũ nói.
Lam Phương Lâm cũng thể hiện lập trường của mình: "Nếu bọn họ dám đến, tôi sẽ đập bọn họ ra bã!"
An Tử Thiên nãy giờ vẫn không nói gì, đặt cơm hộp lên bàn, nhấn cái đầu lóc chóc của Lam Phương Lâm xuống: "Ăn trước đi rồi lại nói!"
Sau đó cậu ta lại nhìn Diệp Thanh An: "Cậu đừng để ý mấy cái người trên mạng đó, họ cũng chỉ có thể để lại mấy dòng chữ trên mạng thôi chứ thật sự không dám làm gì đâu!".
Diệp Thanh An không nói gì, chỉ gật gật đầu ngồi xuống bàn ăn cơm.
_______
Vốn định viết thêm tí nhưng xin phép cắt ngang ở đây bởi vì tui cũng đi ăn cơm trưa ạ√( ̄‥ ̄√).
Ai thấy lỗi chính tả thì nhắc dùm tui để tui check lại nha cảm ơn ạ༎ຶ‿༎ຶ tui có kiểm tra chính tả 1 lần trước khi đăng rồi mà không hiểu sao lần nào cũng sót༎ຶ‿༎ຶ1
Nam Cung Hàn Dương vẫn đứng trước mặt Diệp Thanh An nở nụ cười, hoàn toàn không biết hiệu suất của việc 'tình cờ gặp mặt' dạo gần đây nhiều đến bất thường.
"Sao ngài lại ở đây?". Diệp Thanh An hỏi hắn.
"Tôi là viện khảo của trường cho nên chịu trách nhiệm việc kiểm tra xem viện sinh có mang những món đồ bị cấm vào trong kí túc xá hay không." Nam Cung Hàn Dương đỉnh đạc nói.
"Viện khảo trong trường không thiếu, còn phải để đích thân nguyên soái như ngài đi sao?". Diệp Thanh An thở dài, nhìn ra phía sau, nhận thấy ba người bạn còn lại cũng không có chú ý đến hai người bọn họ thì đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nam Cung Hàn Dương bị vạch trần cũng không có ngại ngùng, chỉ cười cười nhìn Diệp Thanh An.
Diệp Thanh An thở dài nhìn hắn: "Nếu ngài đã tới vậy thì có thể phiền nguyên soái dẫn tôi đi tham quan trường một vòng không?".
"Dĩ nhiên rồi!". Nam Cung Hàn Dương cầu còn không được, vui vẻ dẫn cậu đi dạo vài vòng.
Bên ngoài ai cũng bảo trường quân đội đệ nhất Liên Bang vô cùng lớn, Diệp Thanh An cũng biết việc đó, chỉ là không ngờ nó lại lớn đến vậy. Từ tòa kí túc xá đến khu hành chính vậy mà phải dùng xe huyền phù đi vài phút mới tới nơi. Quả thật là rộng không thể tả.
Trong trường cơ sở vật chất càng không có gì để bàn cãi, nhất là sân đấu cơ giáp ở phía trước còn có một hàng cơ giáp sáng loáng được trưng bày.
Lúc đi đến khu này hai mắt Diệp Thanh An như là sắp phát sáng vậy, nhìn đến mê mẫn luôn. Nếu không phải vì cơ giáp ở đây không bán cậu thật sự muốn hốt hết về nhà luôn.
Nam Cung Hàn Dương luôn để ý đến Diệp Thanh An cho nên cũng nhìn thấy được nét yêu thích của cậu. Nhớ đến lúc trước khi cơ giáp vốn chuẩn bị cho mình bị Diệp Thanh An lấy mất không hiểu sao hắn lại có chút buồn cười.
"Không phải cậu có cơ giáp rồi sao? Mua nhiều sao dùng hết được?"
Diệp Thanh An đến một ánh mắt cũng không cho hắn: "Tôi mua để sưu tầm không được à?".
Sưu tầm cơ giáp?
Sở thích này lần đầu hắn mới nghe thấy đó. Kinh phí làm ra một con cơ giáp chiến đấu cũng không phải rẻ, cơ giáp nào có tính năng mạnh mẽ một chút thì đều sẽ được Liên Bang ưu tiên cho những người có thành tích nổi bật, sau này chắc chắn đều là trụ cột của mỗi quốc gia nào có ai nghĩ đến chuyện sẽ đem cơ giáp mạnh mẽ để phủi bụi trong nhà để sưu tầm?
Nam Cung Hàn Dương cứ nghĩ sở thích sưu tầm thú biến dị của Diệp Thanh An đã dị lắm rồi không ngờ cậu còn có ý định 'xuất sắc' hơn nữa.
Chỉ là nếu cậu thích, thì việc này cũng không thể không được.
Bàn tính trong lòng Nam Cung Hàn Dương gõ lạch cạch. Một hồi sau hắn hắng giọng, nói: "Vậy sao? Ở nhà tôi có rất nhiều cơ giáp có tính năng vượt bật, nếu cậu muốn thì đợi cậu học xong khóa này tôi dẫn cậu đi tham quan!".1
"Thật sao? Có nhiều lắm không?". Ánh mắt Diệp Thanh An nóng rực.
Nam Cung Hàn Dương ho mấy cái, lảng tránh ánh mắt của cậu: "Tất nhiên rồi, khá nhiều khoảng hai trăm con, đều là đặc chế cả..."
"Anh hứa rồi đó, đến lúc đó cũng đừng thất hứa."
"Tất nhiên, Nguyên soái không bao giờ nuốt lời." Nam Cung Hàn Dương chắc chắn.
**
Diệp Thanh An mỹ mãn mà trở lại phòng kí túc xá, chỉ là lúc cậu trở lại mới phát hiện bạn cùng phòng của mình đã đổi người rồi. Hơn nữa còn không phải là một người mà là 3 người.
Nhạc Dương Vũ đang ngồi trên giường của mình gấp chăn nhìn thấy Diệp Thanh An mở cửa ra thì nở nụ cười chào hỏi: "Chào, tôi là bạn cùng phòng mới của cậu này!".
"Cả tôi nữa!". Lam Phương Lâm đang đánh răng ở trong nhà vệ sinh thò đầu ra.
Hiện tại ở trong phòng chỉ có hai người Lam Phương Lâm và Nhạc Dương Vũ nhưng Diệp Thanh An vẫn có thể đoán được người còn lại là ai. Quả nhiên không lâu sau An Tử Thiên cũng bước vào, nhìn đồ cậu ta cầm trên tay chắc là đi mua bữa trưa cho mọi người.
Diệp Thanh An khá ngạc nhiên: "Sao mấy cậu lại ở đây?".
"Tôi muốn chung phòng kí túc xá với cậu mà!". Nhạc Dương Vũ cười hì hì.
"Còn tôi thì bị phân khác phòng với An Tử Thiên nên tôi định đổi phòng với bạn cùng phòng của An Tử Thiên chỉ là vừa vặn tôi ở gần phòng với Nhạc Dương Vũ biết được cậu ấy đang tìm cậu, vừa vặn bốn người chúng ta đều quen nhau ở chung có lẽ sẽ thoải mái hơn nên tôi cùng An Tử Thiên cũng chuyển qua đây!". Lam Phương Lâm đã đánh răng xong, vừa lau lau mặt vừa kể lại sự tình.1
"Mà nói thật, bạn cùng phòng của cậu cũng thật dễ tính, ba người bọn tôi vừa yêu cầu đổi phòng họ liền gật đầu đồng ý ngay cũng không ngại phiền phức khi vừa sắp xếp đồ xong." Lam Phương Lâm cảm thán.
"Tất là phải đồng ý ngay rồi, các cậu không biết Diệp Thanh An chính là phiền phức lớn nhất rồi hay sao?" Nhạc Dương Vũ nói đùa.
Diệp Thanh An nhướng mày: "Sao lại nói như vậy?"
Nhạc Dương Vũ mở màn hình giả lập lên cho Diệp Thanh An coi, vừa nhìn vào liền thấy tên của Diệp Thanh An nằm chễm chệ trên top hot.
[Nghe nói năm nay trường chúng ta có 1 Omega rất xinh đẹp, ai có thể cho tôi xin phòng kí túc xá không?]1
Bên dưới có rất nhiều phản hồi lại:
[Tôi cũng muốn xin, ha ha!]
[Chủ thớt thật biết cách kiếm lợi ha ha!]
[ y da mọi người nói sai rồi, Omega gì chứ, nghe nói tuyến thể của cậu ta không còn sử dụng được đâu!]
[Tuyến thể không sử dụng được thì càng tốt chứ sao, ha ha tân sinh năm nay đúng là được lợi mà!]
Nhìn những bình luận tiêu cực nhầm vào mình như vậy, Diệp Thanh An cũng không có cảm xúc gì nhiều.1
Ngược lại là Nhạc Dương Vũ cùng Lam Phương Lâm giận đến đầu nổ bùm bùm.
"Tôi nói nếu không phải mấy người bọn tôi nhanh chóng đổi phòng sợ là sẽ có mấy tên khác mưu đồ bất chính tìm đến đây!" Nhạc Dương Vũ nói.
Lam Phương Lâm cũng thể hiện lập trường của mình: "Nếu bọn họ dám đến, tôi sẽ đập bọn họ ra bã!"
An Tử Thiên nãy giờ vẫn không nói gì, đặt cơm hộp lên bàn, nhấn cái đầu lóc chóc của Lam Phương Lâm xuống: "Ăn trước đi rồi lại nói!"
Sau đó cậu ta lại nhìn Diệp Thanh An: "Cậu đừng để ý mấy cái người trên mạng đó, họ cũng chỉ có thể để lại mấy dòng chữ trên mạng thôi chứ thật sự không dám làm gì đâu!".
Diệp Thanh An không nói gì, chỉ gật gật đầu ngồi xuống bàn ăn cơm.
_______
Vốn định viết thêm tí nhưng xin phép cắt ngang ở đây bởi vì tui cũng đi ăn cơm trưa ạ√( ̄‥ ̄√).
Ai thấy lỗi chính tả thì nhắc dùm tui để tui check lại nha cảm ơn ạ༎ຶ‿༎ຶ tui có kiểm tra chính tả 1 lần trước khi đăng rồi mà không hiểu sao lần nào cũng sót༎ຶ‿༎ຶ1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.