Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!
Chương 68: Thất bại
Hoàng Hôn Họa Nguyệt
19/06/2022
Diệp Thanh An nhận được không gian khí của Nam Cung Hàn Dương thì vô cùng vui vẻ, nhịn không được mà để lên tay ngắm nghía một chút, dù sao đi nữa, đồ của Nguyên soái không phải ai cũng có thể chạm vào, dĩ nhiên đó cũng là đồ vô cùng đắc tiền cùng chất lượng.1
Nhìn thấy cậu có vẻ rất thích thú với không gian khí của hắn, Nam Cung Hàn Dương hiếm khi cảm thấy tâm trạng bản thân rất tốt liền thuận miệng nói một câu: "Đây là không gian khí có quyền hạng cấp A, mặc dù không cao lắm nhưng không gian bên trong khá tốt có thể chứa được khoảng 10 con hổ răng kiếm."
Diệp Thanh An nhướng mày: "Quyền hạn cấp A?". Vậy mà đối với Nam Cung Hàn Dương vẫn còn là chưa cao lắm đấy hả? Vậy thì cấp nào mới gọi là cao đây?1
Ở tinh hà này, người bình thường từ khi sinh ra đều sẽ được làm một số liệu được gọi là cấp bậc quyền hạn, với cấp bậc này họ sẽ được nhận những phúc lợi tương ứng từ liên bang nhưng kèm theo đó là những hạn chế nhất định.
Những người có quyền hạn càng cao thì cống hiến của người đó đối với đế tinh cũng như đối với toàn tinh hà cũng càng nhiều.
Các quyền hạn cũng phân chia cấp bậc, thấp nhật là F, hầu như ai sinh ra cũng chỉ ở mức F, sau đó lại tăng dần lên E, D, C, B, A và cao nhất là cấp S.
Tuy nhiên Diệp Thanh An biết ở tinh hà này cấp S không phải là cao nhất, cao nhất là cấp 3S nhưng hiện tại không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, cậu chỉ đang cảm khái về mức độ xa xỉ của Nguyên soái đế quốc mà thôi.
"Tôi cũng không có món đồ nào quyền hạn cấp A để trả lại cho Nguyên soái đâu." Diệp Thanh An miệng thì nói nhưng tay vẫn không có ý định trả lại đồ.
Nam Cung Hàn Dương tất nhiên càng không đòi lại đồ đã đưa cho cậu chỉ cười khẽ lắc đầu: "Không lấy lại."
Lúc này ở giữa trận chiến xảy ra dị biến, con hổ Răng Kiếm CRF đầu đàn mà Diệp Thanh An nhắm đến từ đầu bỗng nhiên tham gia vào trận chiến. Không hổ danh là con đầu đàn, trận chiến vừa có sự xuất hiện của nó liền nghiêng hẳn về một phía. Bọn Tần Ngôn, Quân Minh bên kia bị quần một trận quần áo trên người cũng không còn lành lặn nữa, loang lổ vết máu.
Diệp Thanh An bình thường không thích giúp đỡ người khác, chỉ là hiện tại cậu cũng không thể trơ mắt đứng nhìn, liếc nhìn vị Nguyên soái nào đó vẫn đứng thảnh thơi ở một bên một cái rồi phòng vào giữa cuộc chiến vừa vặn đứng chắn trước mặt con hổ Răng Kiếm CRF đầu đàn kia.1
"Loài động vật đáng yêu như mày không hợp để giết chóc đâu nha!". Diệp Thanh An nói một câu.
Con hổ Răng Kiếm CRF hoàn toàn không thèm để ý đến những gì Diệp Thanh An nói, có để ý thì cũng không để trong lòng. Nó chỉ biết hiện tại nó đang rất khó chịu, mà loài người này thì đang đứng ở trước mặt nó tự dâng mạng của mình lên, vậy thì nó không khách khí nữa.
Nghĩ vậy, nó vung tay lên, từ đệm thịt to lớn của nó, 5 cái móng vuốt sắc nhọn dài khoảng một mét xuất hiện, ở giữa ánh mắt trời bị chiếu cho lóe lên một chút thể hiện độ sắc bén cùng nguy hiểm.
"Grao!!!"
Nó gào lớn một tiếng, bàn tay to lớn vụt một cái mang theo tiếng gió mà đập xuống, nhắm thẳng vào Diệp Thanh An. Diệp Thanh An hơi nhíu mày, khó chịu vì tiếng gào lớn của nó, nhưng rất nhanh cậu liền cảm thấy vui vẻ.
Con hổ mày rất mạnh, rất xứng chức làm thú cưng yêu quý của cậu.
Diệp Thanh An nhờ vào cơ thể linh hoạt của mình, thuần thục tránh được một vuốt của con hổ đầu đàn. Dáng người thoăn thoắt leo tít lên cành cây cao, rồi thả người nhảy vọt xuống.
Súng laser ở trên tay đã vào trạng thái sẵn sàng, Diệp Thanh An trở tay dùng năng lượng lớn nhất của kiếm chém xuống một nhát.
Con hổ đầu đàn gào thét một tiếng, vết thương vừa vặn trúng vào một bên chân của nó, rất nặng cũng rất đau nhưng lại không ảnh hưởng đến mạng của nó, điều này khiến nó cảm thấy uy nghiêm của mình bị ảnh hưởng nặng nề.
Nó ngửa đầu lên trời gào thét một tiếng thật to thật dài.
Diệp Thanh An ban đầu còn không biết nó đang làm gì, nhưng sau khi nhận ra được mục đích của nó thì ánh mắt cậu trầm xuống.
"Đúng là không ngoan chút nào mà! Mày nên im mõm lại chứ!". Diệp Thanh An lại phóng vọt lên, năng lượng của kiếm laser lại vào trạng thái cao nhất.
Lần này Diệp Thanh An không cố tình né đi vị trí hiểm yếu của nó nữa mà thẳng tay chém về phía cổ của nó.
Chỉ là một vệt kiếm vừa bay tới vừa vặn bị một con hổ Răng Kiếm CRF khác bay ra chắn đi.
Diệp Thanh An nhíu mày nhìn xác con hổ răng kiếm CRF bị chém đứt làm hai nửa, cũng nhìn con hổ răng Kiếm CRF đầu đàn đang không ngừng gào rú.
Nó đang kêu gọi đồng bạn.
"Quân Minh, Tần Ngôn! Hai người mau lên, mau đưa tất cả rút khỏi đây!!" Diệp Thanh An la lớn lên một tiếng.
Ở nơi này khắp nơi đều vang lên tiếng đánh nhau ồn ào, nhưng giọng của cậu giống như có ma lực truyền vào tai mỗi người rõ mồn một.
Quân Minh đã đánh tới thấm mệt, cũng hơi hối hận vì lúc đầu không chịu rút sớm, hai người Hoàng Băng Ngân và Khanh Ngữ nhờ mấy người bọn họ vào cuộc cũng đỡ hơn rất nhiều, cũng đã có thời gian thở dốc.
Cùng với sự yểm trợ của Lam Phương Lâm ở trên cành cây mấy người bọn họ nhanh chóng thoát ra được vòng vây, toang chạy đi, chỉ là mấy con thú biến dị kia dường như hiểu được ý định của bọn họ, điên cuồng đuổi theo.
Diệp Thanh An thuận tay bắt lấy 1 quả đạn laser từ chổ của An Tử Thiên mở chốt sau đó ném vào đống thú biến dị kia.1
Một tiếng động lớn qua đi, thành công cứu thoát được cả bọn.
"Hể? Người khi nãy đi cùng cậu đâu rồi?". Lam Phương Lâm vừa thoát khỏi vòng vây liền tò mò hỏi một câu, cậu ta cứ tưởng đâu người kia sẽ ra tay giúp bọn họ một câu chứ.
Diệp Thanh An lúc này mới nhận ra Nam Cung Hàn Dương vậy mà lại không có ở chổ này, cậu cũng không lo lắng dù sao người ta cũng là Nguyên soái của một tinh tế, người cần lo không phải là anh ta.1
"Đi thôi, thật phiền phức." Cậu nói.
Ban đầu cậu chỉ mang tân trạng đi thăm dò cùng bắt một con thú cưng về chơi mà thôi, không ngờ xem ra mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.1
Con hổ đầu đàn kia dường như có gì đó rất đặc biệt, nếu không những con thú biến dị khác sẽ chẳng nghe lời nó, hơn nữa càng không có chuyện hy sinh mạng sống vì nó.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở tinh cầu này vậy?
__________
Tui: [ Cho hỏi lần bắt thú này bạn có cảm nhận gì hay không? ]
Diệp Thanh An: [ Bắt thú cưng thất bại lần đầu trong đời, có chút sốc... ]
Nguyên soái nào đó: [ Tôi vừa mới mua được một tinh cầu có điều kiện khí hậu rất tốt, dự định mở một vườn thú đa chủng tộc. ]
Nguyên soái nào đó liếc nhìn Diệp Thanh An một cái, nói tiếp: [ Và... Ừm... Chỉ nhận những chủng tộc có lông xù... ]
Chủng tộc người cá ngự trị tại một tinh cầu hệ thủy nào đó: "..."
Chủng tộc bò sát ở tinh cầu nào đó: "..."
[ Chúng tôi muốn báo cáo với Liên Bang về vấn đề kì thị chủng tộc!!! ].1
Nhìn thấy cậu có vẻ rất thích thú với không gian khí của hắn, Nam Cung Hàn Dương hiếm khi cảm thấy tâm trạng bản thân rất tốt liền thuận miệng nói một câu: "Đây là không gian khí có quyền hạng cấp A, mặc dù không cao lắm nhưng không gian bên trong khá tốt có thể chứa được khoảng 10 con hổ răng kiếm."
Diệp Thanh An nhướng mày: "Quyền hạn cấp A?". Vậy mà đối với Nam Cung Hàn Dương vẫn còn là chưa cao lắm đấy hả? Vậy thì cấp nào mới gọi là cao đây?1
Ở tinh hà này, người bình thường từ khi sinh ra đều sẽ được làm một số liệu được gọi là cấp bậc quyền hạn, với cấp bậc này họ sẽ được nhận những phúc lợi tương ứng từ liên bang nhưng kèm theo đó là những hạn chế nhất định.
Những người có quyền hạn càng cao thì cống hiến của người đó đối với đế tinh cũng như đối với toàn tinh hà cũng càng nhiều.
Các quyền hạn cũng phân chia cấp bậc, thấp nhật là F, hầu như ai sinh ra cũng chỉ ở mức F, sau đó lại tăng dần lên E, D, C, B, A và cao nhất là cấp S.
Tuy nhiên Diệp Thanh An biết ở tinh hà này cấp S không phải là cao nhất, cao nhất là cấp 3S nhưng hiện tại không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, cậu chỉ đang cảm khái về mức độ xa xỉ của Nguyên soái đế quốc mà thôi.
"Tôi cũng không có món đồ nào quyền hạn cấp A để trả lại cho Nguyên soái đâu." Diệp Thanh An miệng thì nói nhưng tay vẫn không có ý định trả lại đồ.
Nam Cung Hàn Dương tất nhiên càng không đòi lại đồ đã đưa cho cậu chỉ cười khẽ lắc đầu: "Không lấy lại."
Lúc này ở giữa trận chiến xảy ra dị biến, con hổ Răng Kiếm CRF đầu đàn mà Diệp Thanh An nhắm đến từ đầu bỗng nhiên tham gia vào trận chiến. Không hổ danh là con đầu đàn, trận chiến vừa có sự xuất hiện của nó liền nghiêng hẳn về một phía. Bọn Tần Ngôn, Quân Minh bên kia bị quần một trận quần áo trên người cũng không còn lành lặn nữa, loang lổ vết máu.
Diệp Thanh An bình thường không thích giúp đỡ người khác, chỉ là hiện tại cậu cũng không thể trơ mắt đứng nhìn, liếc nhìn vị Nguyên soái nào đó vẫn đứng thảnh thơi ở một bên một cái rồi phòng vào giữa cuộc chiến vừa vặn đứng chắn trước mặt con hổ Răng Kiếm CRF đầu đàn kia.1
"Loài động vật đáng yêu như mày không hợp để giết chóc đâu nha!". Diệp Thanh An nói một câu.
Con hổ Răng Kiếm CRF hoàn toàn không thèm để ý đến những gì Diệp Thanh An nói, có để ý thì cũng không để trong lòng. Nó chỉ biết hiện tại nó đang rất khó chịu, mà loài người này thì đang đứng ở trước mặt nó tự dâng mạng của mình lên, vậy thì nó không khách khí nữa.
Nghĩ vậy, nó vung tay lên, từ đệm thịt to lớn của nó, 5 cái móng vuốt sắc nhọn dài khoảng một mét xuất hiện, ở giữa ánh mắt trời bị chiếu cho lóe lên một chút thể hiện độ sắc bén cùng nguy hiểm.
"Grao!!!"
Nó gào lớn một tiếng, bàn tay to lớn vụt một cái mang theo tiếng gió mà đập xuống, nhắm thẳng vào Diệp Thanh An. Diệp Thanh An hơi nhíu mày, khó chịu vì tiếng gào lớn của nó, nhưng rất nhanh cậu liền cảm thấy vui vẻ.
Con hổ mày rất mạnh, rất xứng chức làm thú cưng yêu quý của cậu.
Diệp Thanh An nhờ vào cơ thể linh hoạt của mình, thuần thục tránh được một vuốt của con hổ đầu đàn. Dáng người thoăn thoắt leo tít lên cành cây cao, rồi thả người nhảy vọt xuống.
Súng laser ở trên tay đã vào trạng thái sẵn sàng, Diệp Thanh An trở tay dùng năng lượng lớn nhất của kiếm chém xuống một nhát.
Con hổ đầu đàn gào thét một tiếng, vết thương vừa vặn trúng vào một bên chân của nó, rất nặng cũng rất đau nhưng lại không ảnh hưởng đến mạng của nó, điều này khiến nó cảm thấy uy nghiêm của mình bị ảnh hưởng nặng nề.
Nó ngửa đầu lên trời gào thét một tiếng thật to thật dài.
Diệp Thanh An ban đầu còn không biết nó đang làm gì, nhưng sau khi nhận ra được mục đích của nó thì ánh mắt cậu trầm xuống.
"Đúng là không ngoan chút nào mà! Mày nên im mõm lại chứ!". Diệp Thanh An lại phóng vọt lên, năng lượng của kiếm laser lại vào trạng thái cao nhất.
Lần này Diệp Thanh An không cố tình né đi vị trí hiểm yếu của nó nữa mà thẳng tay chém về phía cổ của nó.
Chỉ là một vệt kiếm vừa bay tới vừa vặn bị một con hổ Răng Kiếm CRF khác bay ra chắn đi.
Diệp Thanh An nhíu mày nhìn xác con hổ răng kiếm CRF bị chém đứt làm hai nửa, cũng nhìn con hổ răng Kiếm CRF đầu đàn đang không ngừng gào rú.
Nó đang kêu gọi đồng bạn.
"Quân Minh, Tần Ngôn! Hai người mau lên, mau đưa tất cả rút khỏi đây!!" Diệp Thanh An la lớn lên một tiếng.
Ở nơi này khắp nơi đều vang lên tiếng đánh nhau ồn ào, nhưng giọng của cậu giống như có ma lực truyền vào tai mỗi người rõ mồn một.
Quân Minh đã đánh tới thấm mệt, cũng hơi hối hận vì lúc đầu không chịu rút sớm, hai người Hoàng Băng Ngân và Khanh Ngữ nhờ mấy người bọn họ vào cuộc cũng đỡ hơn rất nhiều, cũng đã có thời gian thở dốc.
Cùng với sự yểm trợ của Lam Phương Lâm ở trên cành cây mấy người bọn họ nhanh chóng thoát ra được vòng vây, toang chạy đi, chỉ là mấy con thú biến dị kia dường như hiểu được ý định của bọn họ, điên cuồng đuổi theo.
Diệp Thanh An thuận tay bắt lấy 1 quả đạn laser từ chổ của An Tử Thiên mở chốt sau đó ném vào đống thú biến dị kia.1
Một tiếng động lớn qua đi, thành công cứu thoát được cả bọn.
"Hể? Người khi nãy đi cùng cậu đâu rồi?". Lam Phương Lâm vừa thoát khỏi vòng vây liền tò mò hỏi một câu, cậu ta cứ tưởng đâu người kia sẽ ra tay giúp bọn họ một câu chứ.
Diệp Thanh An lúc này mới nhận ra Nam Cung Hàn Dương vậy mà lại không có ở chổ này, cậu cũng không lo lắng dù sao người ta cũng là Nguyên soái của một tinh tế, người cần lo không phải là anh ta.1
"Đi thôi, thật phiền phức." Cậu nói.
Ban đầu cậu chỉ mang tân trạng đi thăm dò cùng bắt một con thú cưng về chơi mà thôi, không ngờ xem ra mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.1
Con hổ đầu đàn kia dường như có gì đó rất đặc biệt, nếu không những con thú biến dị khác sẽ chẳng nghe lời nó, hơn nữa càng không có chuyện hy sinh mạng sống vì nó.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở tinh cầu này vậy?
__________
Tui: [ Cho hỏi lần bắt thú này bạn có cảm nhận gì hay không? ]
Diệp Thanh An: [ Bắt thú cưng thất bại lần đầu trong đời, có chút sốc... ]
Nguyên soái nào đó: [ Tôi vừa mới mua được một tinh cầu có điều kiện khí hậu rất tốt, dự định mở một vườn thú đa chủng tộc. ]
Nguyên soái nào đó liếc nhìn Diệp Thanh An một cái, nói tiếp: [ Và... Ừm... Chỉ nhận những chủng tộc có lông xù... ]
Chủng tộc người cá ngự trị tại một tinh cầu hệ thủy nào đó: "..."
Chủng tộc bò sát ở tinh cầu nào đó: "..."
[ Chúng tôi muốn báo cáo với Liên Bang về vấn đề kì thị chủng tộc!!! ].1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.