Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi
Chương 24: Chỉ điểm
Mộc Mộc Mộc Tử Đầu
12/08/2021
Giờ thìn, các phi tần đều đã an tọa tại chính điện của cung Cảnh Nhân. Hoàng hậu đang ngồi ở ghế chủ vị để nhận lễ bái của phi tần được thị tẩm lần đầu vào tối hôm qua - Tiền Lạc Tích.
Sau khi Tiền Lạc Tích thực hiện ba quỳ chín lạy, Hoàng hậu theo lệ thường lên tiếng dạy bảo: "Ngươi cũng biết quy cũ trong cung, bổn cung cũng không cần phải nói nhiều. Sau này ngươi phải chung sống thật lòng cùng với các tỷ muội, không được gây ra chuyện tranh giành tình cảm, làm cho Hoàng thượng không vui."
"Vâng, tần thiếp cẩn tuân theo dạy bảo của Hoàng hậu nương nương, nhất định tuân thủ nghiêm đức hạnh của thê thiếp," Tiền Lạc Tích không phải không hiểu ý của Hoàng hậu vừa nói, nhưng mọi thứ đều do nàng ta cố gắng tranh thủ được, đó là bản lĩnh của nàng ta, không phải do người khác không hài lòng là được.
"Hoàng hậu nương nương, Phùng Quý nhân đến thỉnh an người," Thu Đồng bẩm báo.
"Mau mời nàng vào," Hoàng hậu không ngờ Phùng Quý nhân sẽ đến, cũng tốt, như vậy mọi người đều đẹp mặt.
Vẻ mặt các tần phi đang ngồi khi nghe nói Phùng Yên Nhiên tới khác nhau, nhưng người xem náo nhiệt chiếm phần lớn, một số người thì lo lắng.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ Phùng Yên Nhiên đã thông suốt, biết xử sự theo tình cảnh.
Tướng mạo của Phùng Yên Nhiên vốn xinh đẹp, tích cách hơi thẳng thắn, nhưng qua việc đêm hôm qua, dường như trong một đêm người đã thay đổi. Nàng mặc một chiếc áo gấm trăm bướm xuyên hoa màu cánh sen, bên dưới phối hợp với váy hoa xếp nếp đơn thuần, vừa tươi mát tự nhiên lại đoan trang.
Phùng Yên Nhiên cũng không có biểu cảm oán hận nào, ngược lại đoan trang khéo léo, thể hiện ra giáo dưỡng các tiểu thư khuê các nên có.
Nàng vào trong điện, cũng bước nhanh đến thỉnh an: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, các vị tỷ tỷ cát tường!"
Hoàng hậu nương nương vô cùng ôn hòa: "Dung ma ma, nha đỡ Phùng Quý nhân lên."
"Vâng."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương," Phùng Yên Nhiên được Dung ma ma đỡ từ từ đứng dậy.
"Hôm nay bên ngoài có tuyết rơi, rất lạnh, sao ngươi lại có lòng mà tới đây?" Hoàng hậu rất hài lòng với cách làm của Phùng Yên Nhiên, chí ít nàng không làm ầm ĩ để mọi người mất mặt.
"Tần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương thương xót, nhưng dù Hoàng hậu nương nương hiền đức rộng lượng, tần thiếp cũng không thể làm bậy, mất đi đức hạnh," Phùng Yên Nhiên vẫn có chút ám chỉ. Như vậy là được rồi, nếu như không có chút tức giận nào thì cũng không được bình thường.
"Ngươi rất hiểu chuyện," Hoàng hậu cười gật đầu: "Ban ghế ngồi."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương," Phùng Yên Nhiên liếc mắt nhìn Tiền Lạc Tích còn quỳ trên mặt đất, trong lòng thật sự muốn đến xé nàng ta ra, nhưng nàng nhịn xuống.
"Ui, Hoàng hậu nương nương, Tiền Thường tại còn đang quỳ trên đất đấy," Lệ Phi xinh đẹp cười nói.
"Thật đúng là," Hoàng hậu thật sự như có hơi ảo não, nhưng không hề có chút áy náy nào: "Bổn cung nhất thời không để ý, mau đứng lên." Nói xong, Hoàng hậu mới ra hiệu bảo Thu Đồng đứng bên cạnh đỡ dậy, nhìn đãi ngộ này đã thấy kết quả sau cùng rồi.
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương," Tiền Lạc Tích thật đúng là giỏi nhẫn nại, nàng ta chỉ hơi khựng người lúc Phùng Yên Nhiên đến, nhưng khôi phục lại rất nhanh, hiện tại vẫn cười một cách tự nhiên, không có chút ngượng ngùng nào khi đối mặt với Phùng Yên Nhiên.
"Ngươi cũng ngồi đi," Hoàng hậu phân phó.
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương ban ngồi," Tiền Lạc Tích đi tới chỗ cuối cùng, vừa vặn như theo sát Phùng Yên Nhiên.
Phùng Yên Nhiên tuy trong lòng ứa ra lửa, nhưng vẫn biết chừng mực, cười nói với Tiền Lạc Tích: "Chào muội muội." Nói xong cũng không nhìn Tiền Lạc Tích, dáng vẻ cự tuyệt nói chuyện.
Tiền Lạc Tích vốn có ý chọc giận Phùng Yên Nhiên, khiến nàng thất lễ trước mặt Hoàng hậu và các phi tần, nhưng không ngờ mấy ngày không gặp, Phùng Yên Nhiên lại tiến bộ không ít, tăng thêm vài phần chịu đựng, xem là đã xem thường nàng rồi.
Tiền Lạc Tích một quyền đánh vào bông, cũng vì ở nơi không thích hợp nên không dám làm thêm điều mờ ám nữa, an phận ngồi xuống vị trí của mình.
Hoàng hậu quan sát các phi tần đang ngồi, trầm giọng nói: "Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, phi tần các cung đều phải căn dặn cung nhân hầu hạ cẩn thận. Những thứ dùng trong mùa đông, Nội Vụ phủ đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa các người phái người qua lĩnh đi."
"Vâng."
"Những người khác còn có chuyện gì không?" Hoàng hậu hỏi các vị đang ngồi, thoáng thấy không có người nói thêm, bèn nói: "Nếu không còn chuyện gì thì tan đi." Nói xong Hoàng hậu đứng dậy chuẩn bị bị rời khỏi.
"Cung tiễn Hoàng hậu nương nương!" Các tần phi nhao nhao phúc lễ.
Sau khi Hoàng hậu rời khỏi chính điện vào nội điện, các tần phi cũng lần lượt rời khỏi.
Phân vị của Thẩm Ngọc Quân thấp, đương nhiên phải đợi đến cuối mới có thể rời đi.
"Thẩm tỷ tỷ quả nhiên tuệ nhãn như châu, ngày trước muội có mắt như mù trách lầm tỷ tỷ," Phùng Yên Nhiên chủ động tiến tới nói chuyện.
"Phùng Quý nhân nói gì ta thật sự không hiểu," tuy rằng Thẩm Ngọc Quân không thích Tiền Lạc Tích, nhưng cũng không có nhiều ấn tượng tốt với Phùng Yên Nhiên, càng không muốn dính dáng tới chuyện đổ bể của hai người bọn họ, nàng cũng không có sinh lực đó.
"Tỷ tỷ hiểu, trước kia là muội không hiểu chuyện, xem sói là tỷ muội, hiện tại muội đã được bài học, vẫn là tỷ tỷ thông tuệ, trước kia đã nhìn thấu tính cách của nàng ta."
Phùng Yên Nhiên muốn mượn sức của Thẩm Ngọc Quân để đối phó Tiền Lạc Tích: "Tỷ tỷ đang được sủng ái, bây giờ để cho nàng ta chen một chân, tỷ tỷ cũng phải cẩn thận một chút, dù sao thủ đoạn của nàng ta hôm nay tỷ tỷ cũng đã thấy."
"Phùng muội muội quá lo lắng rồi, ta buông tuồng đã quen, cũng không có tiếp xúc gì với nàng ta, nàng ta có thủ đoạn nào thì có liên quan gì đến ta chứ?" Thẩm Ngọc Quân thẳng thừng chỉ ra mình không muốn dính dáng đến chuyện của bọn họ: "Bây giờ không còn sớm nữa, ta về trước đây."
"Tỷ tỷ đi thong thả," Phùng Yên Nhiên biết Thẩm Ngọc Quân không phải là người nhiều chuyện, vốn cũng không ôm hy vọng có thể mượn sức của Thẩm Ngọc Quân, hiện tại đã xác nhận, trong lòng chỉ hơi tiếc nuối.
Phùng Yên Nhiên thấy Thẩm Ngọc Quân đã đi ra, cũng chuẩn bị rời khỏi.
"Phùng tỷ tỷ, xin dừng bước," giọng nói nũng nịu của Tiền Lạc Tích truyền tới, người cũng có chút lẳng lơ: "Xin thỉnh an tỷ tỷ."
Phùng Yên Nhiên quay đậu cố gắng cười nói: "Không dám nhận, mặc dù phân vị của ta cao hơn muội, nhưng dù sao cũng chưa được thị tẩm, sao dám nhận lễ của muội? Hơn nữa bây giờ phân vị của ta cao hơn muội, nhưng một lát nữa không chừng ta phải đổi giọng gọi tỷ tỷ."
"Phùng tỷ tỷ đừng nói như thế, muội muội biết sai rồi, nhưng muội cũng là bất đắc dĩ, Hoàng thượng... Hoàng thượng..." Tiền Lạc Tích giống như một con hát trời sinh, nói đổi sắc mặt là lập tức đổi.
"Tiền Thường tại đây là có ý gì? Ta khuyên Tiền Thường tại nên nói chuyện cẩn thận, Hoàng thượng không phải là người chúng ta có thể bố trí," Phùng Yên Nhiên thấy bộ dáng như bị ức hiếp của Tiền Lạc Tích, lửa trong lòng như bị đổ thêm dầu: "Trong cung ta còn có việc, đi trước một bước."
Nói xong, Phùng Yên Nhiên vội vã xoay người rời đi, bởi vì nàng không đảm bảo nếu như ở đây lâu hơn một khắc, bản thân có tiến lên tát tiện nhân Tiền Lạc Tích giả vờ giả vịt này hay không.
Tiền Lạc Tích thấy Phùng Yên Nhiên đã đi xa, vở kịch không thể diễn được nữa, cầm khăn tay lau nước nơi khóe mắt, trên mặt cũng không còn yếu đuối muốn khóc như vừa rồi, cười khẩy nói: "Thật đúng là tiến bộ, không thể khinh thường được!" Tiền Lạc Tích nói với Cát Tường và Như Ý ở sau lưng: "Chúng ta về thôi, nói vậy chút nữa có lẽ có ý chỉ truyền đến, chúng ta về trước chuẩn bị."
"Tiểu chủ nói đúng ạ."
Tiền Lạc Tích dẫn nha hoàn rời khỏi cung Cảnh Nhân, trở về chỗ của mình.
Không lâu sau khi Thẩm Ngọc Quân trở về Thiêm Hi lâu, Tiểu Đặng Tử nghe được tin tức về nói Tiền Lạc Tích tấn vị từ Thường tại lên Mỹ Nhân.
"Tiểu chủ, người cần phải đưa chút hạ lễ qua đó," Thu Cúc nói.
"Đưa? Đúng là phải đưa qua, dù sao lần trước nàng ta cũng tặng ta một lọ hương lộ, đã như vậy, đương nhiên ta phải có qua có lại," Thẩm Ngọc Quân nói: "Ta nhớ trước kia Hoàng hậu có cho ta một hộp hương Lạc Mai."
"Vâng, tiểu chủ luôn không dùng, bỏ trong kho ạ," Thu Cúc trả lời: "Tiểu chủ muốn lấy ra đưa cho Tiền Mỹ nhân sao?"
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: "Như vậy đi, nói không chừng nàng ta cũng thích hương đó."
"Đương nhiên là thích," Trúc Vân tiếp lời: "Cũng chỉ có người không thích dùng hương liệu như tiểu chủ mới để đồ quý hiếm kia mốc meo trong kho."
"Ta đây không phải vì có sẵn hoa mai sao, vậy cần xông hương mai làm gì, đó không phải là lãng phí à?" Thẩm Ngọc Quân nói.
"Tiểu chủ nói phải ạ," Trúc Vân phụ họa.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ hôm nay vừa đúng là sóng ngầm bắt đầu khởi động. Tuy nói đây chỉ là tranh thủ tình cảm trong hậu cung, nhưng chưa chắc trong lòng Hoàng thượng không có suy nghĩ muốn động đến Phùng gia và Tiền gia.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ vậy cũng có chút đứng ngồi không yên, nhưng ngẫm lại Nhị thẩm của nàng đã hơn hai mươi năm không về nhà mẹ đẻ, chắc là sẽ không liên lụy đến nhà nàng. Nhưng Tiền Lạc Tích đúng là một nhân vật!
"Trúc Vũ," Thẩm Ngọc Quân nói mấy câu vào tai Trúc Vũ.
Trúc Vũ lập tức đi ra ngoài.
Vào ban đêm, Thẩm Lâm nhận được tin tức từ trong cung truyền ra.
Ninh Thọ đường của Thẩm gia, phu thê Đại lão gia cùng hai đích tử, phu thê Nhị lão gia cùng hai đích tử đều đang có mặt.
Thẩm Lâm thấy mọi người đã đến đông đủ, mở miệng nói: "Hiện giờ trong kinh không được thái bình, thường ngày các ngươi phải chú ý hơn một chút."
"Vâng, nhi tử nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Thẩm Lâm nhìn về phía Nhị nhi tử Thẩm Trung Lương nói: "Lão nhị, thời gian này con phải quản thúc tốt hạ nhân trong phòng con, không được để bọn họ qua lại thân thiết với Tiền gia."
Sau khi Tiền Lạc Tích thực hiện ba quỳ chín lạy, Hoàng hậu theo lệ thường lên tiếng dạy bảo: "Ngươi cũng biết quy cũ trong cung, bổn cung cũng không cần phải nói nhiều. Sau này ngươi phải chung sống thật lòng cùng với các tỷ muội, không được gây ra chuyện tranh giành tình cảm, làm cho Hoàng thượng không vui."
"Vâng, tần thiếp cẩn tuân theo dạy bảo của Hoàng hậu nương nương, nhất định tuân thủ nghiêm đức hạnh của thê thiếp," Tiền Lạc Tích không phải không hiểu ý của Hoàng hậu vừa nói, nhưng mọi thứ đều do nàng ta cố gắng tranh thủ được, đó là bản lĩnh của nàng ta, không phải do người khác không hài lòng là được.
"Hoàng hậu nương nương, Phùng Quý nhân đến thỉnh an người," Thu Đồng bẩm báo.
"Mau mời nàng vào," Hoàng hậu không ngờ Phùng Quý nhân sẽ đến, cũng tốt, như vậy mọi người đều đẹp mặt.
Vẻ mặt các tần phi đang ngồi khi nghe nói Phùng Yên Nhiên tới khác nhau, nhưng người xem náo nhiệt chiếm phần lớn, một số người thì lo lắng.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ Phùng Yên Nhiên đã thông suốt, biết xử sự theo tình cảnh.
Tướng mạo của Phùng Yên Nhiên vốn xinh đẹp, tích cách hơi thẳng thắn, nhưng qua việc đêm hôm qua, dường như trong một đêm người đã thay đổi. Nàng mặc một chiếc áo gấm trăm bướm xuyên hoa màu cánh sen, bên dưới phối hợp với váy hoa xếp nếp đơn thuần, vừa tươi mát tự nhiên lại đoan trang.
Phùng Yên Nhiên cũng không có biểu cảm oán hận nào, ngược lại đoan trang khéo léo, thể hiện ra giáo dưỡng các tiểu thư khuê các nên có.
Nàng vào trong điện, cũng bước nhanh đến thỉnh an: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, các vị tỷ tỷ cát tường!"
Hoàng hậu nương nương vô cùng ôn hòa: "Dung ma ma, nha đỡ Phùng Quý nhân lên."
"Vâng."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương," Phùng Yên Nhiên được Dung ma ma đỡ từ từ đứng dậy.
"Hôm nay bên ngoài có tuyết rơi, rất lạnh, sao ngươi lại có lòng mà tới đây?" Hoàng hậu rất hài lòng với cách làm của Phùng Yên Nhiên, chí ít nàng không làm ầm ĩ để mọi người mất mặt.
"Tần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương thương xót, nhưng dù Hoàng hậu nương nương hiền đức rộng lượng, tần thiếp cũng không thể làm bậy, mất đi đức hạnh," Phùng Yên Nhiên vẫn có chút ám chỉ. Như vậy là được rồi, nếu như không có chút tức giận nào thì cũng không được bình thường.
"Ngươi rất hiểu chuyện," Hoàng hậu cười gật đầu: "Ban ghế ngồi."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương," Phùng Yên Nhiên liếc mắt nhìn Tiền Lạc Tích còn quỳ trên mặt đất, trong lòng thật sự muốn đến xé nàng ta ra, nhưng nàng nhịn xuống.
"Ui, Hoàng hậu nương nương, Tiền Thường tại còn đang quỳ trên đất đấy," Lệ Phi xinh đẹp cười nói.
"Thật đúng là," Hoàng hậu thật sự như có hơi ảo não, nhưng không hề có chút áy náy nào: "Bổn cung nhất thời không để ý, mau đứng lên." Nói xong, Hoàng hậu mới ra hiệu bảo Thu Đồng đứng bên cạnh đỡ dậy, nhìn đãi ngộ này đã thấy kết quả sau cùng rồi.
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương," Tiền Lạc Tích thật đúng là giỏi nhẫn nại, nàng ta chỉ hơi khựng người lúc Phùng Yên Nhiên đến, nhưng khôi phục lại rất nhanh, hiện tại vẫn cười một cách tự nhiên, không có chút ngượng ngùng nào khi đối mặt với Phùng Yên Nhiên.
"Ngươi cũng ngồi đi," Hoàng hậu phân phó.
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương ban ngồi," Tiền Lạc Tích đi tới chỗ cuối cùng, vừa vặn như theo sát Phùng Yên Nhiên.
Phùng Yên Nhiên tuy trong lòng ứa ra lửa, nhưng vẫn biết chừng mực, cười nói với Tiền Lạc Tích: "Chào muội muội." Nói xong cũng không nhìn Tiền Lạc Tích, dáng vẻ cự tuyệt nói chuyện.
Tiền Lạc Tích vốn có ý chọc giận Phùng Yên Nhiên, khiến nàng thất lễ trước mặt Hoàng hậu và các phi tần, nhưng không ngờ mấy ngày không gặp, Phùng Yên Nhiên lại tiến bộ không ít, tăng thêm vài phần chịu đựng, xem là đã xem thường nàng rồi.
Tiền Lạc Tích một quyền đánh vào bông, cũng vì ở nơi không thích hợp nên không dám làm thêm điều mờ ám nữa, an phận ngồi xuống vị trí của mình.
Hoàng hậu quan sát các phi tần đang ngồi, trầm giọng nói: "Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, phi tần các cung đều phải căn dặn cung nhân hầu hạ cẩn thận. Những thứ dùng trong mùa đông, Nội Vụ phủ đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa các người phái người qua lĩnh đi."
"Vâng."
"Những người khác còn có chuyện gì không?" Hoàng hậu hỏi các vị đang ngồi, thoáng thấy không có người nói thêm, bèn nói: "Nếu không còn chuyện gì thì tan đi." Nói xong Hoàng hậu đứng dậy chuẩn bị bị rời khỏi.
"Cung tiễn Hoàng hậu nương nương!" Các tần phi nhao nhao phúc lễ.
Sau khi Hoàng hậu rời khỏi chính điện vào nội điện, các tần phi cũng lần lượt rời khỏi.
Phân vị của Thẩm Ngọc Quân thấp, đương nhiên phải đợi đến cuối mới có thể rời đi.
"Thẩm tỷ tỷ quả nhiên tuệ nhãn như châu, ngày trước muội có mắt như mù trách lầm tỷ tỷ," Phùng Yên Nhiên chủ động tiến tới nói chuyện.
"Phùng Quý nhân nói gì ta thật sự không hiểu," tuy rằng Thẩm Ngọc Quân không thích Tiền Lạc Tích, nhưng cũng không có nhiều ấn tượng tốt với Phùng Yên Nhiên, càng không muốn dính dáng tới chuyện đổ bể của hai người bọn họ, nàng cũng không có sinh lực đó.
"Tỷ tỷ hiểu, trước kia là muội không hiểu chuyện, xem sói là tỷ muội, hiện tại muội đã được bài học, vẫn là tỷ tỷ thông tuệ, trước kia đã nhìn thấu tính cách của nàng ta."
Phùng Yên Nhiên muốn mượn sức của Thẩm Ngọc Quân để đối phó Tiền Lạc Tích: "Tỷ tỷ đang được sủng ái, bây giờ để cho nàng ta chen một chân, tỷ tỷ cũng phải cẩn thận một chút, dù sao thủ đoạn của nàng ta hôm nay tỷ tỷ cũng đã thấy."
"Phùng muội muội quá lo lắng rồi, ta buông tuồng đã quen, cũng không có tiếp xúc gì với nàng ta, nàng ta có thủ đoạn nào thì có liên quan gì đến ta chứ?" Thẩm Ngọc Quân thẳng thừng chỉ ra mình không muốn dính dáng đến chuyện của bọn họ: "Bây giờ không còn sớm nữa, ta về trước đây."
"Tỷ tỷ đi thong thả," Phùng Yên Nhiên biết Thẩm Ngọc Quân không phải là người nhiều chuyện, vốn cũng không ôm hy vọng có thể mượn sức của Thẩm Ngọc Quân, hiện tại đã xác nhận, trong lòng chỉ hơi tiếc nuối.
Phùng Yên Nhiên thấy Thẩm Ngọc Quân đã đi ra, cũng chuẩn bị rời khỏi.
"Phùng tỷ tỷ, xin dừng bước," giọng nói nũng nịu của Tiền Lạc Tích truyền tới, người cũng có chút lẳng lơ: "Xin thỉnh an tỷ tỷ."
Phùng Yên Nhiên quay đậu cố gắng cười nói: "Không dám nhận, mặc dù phân vị của ta cao hơn muội, nhưng dù sao cũng chưa được thị tẩm, sao dám nhận lễ của muội? Hơn nữa bây giờ phân vị của ta cao hơn muội, nhưng một lát nữa không chừng ta phải đổi giọng gọi tỷ tỷ."
"Phùng tỷ tỷ đừng nói như thế, muội muội biết sai rồi, nhưng muội cũng là bất đắc dĩ, Hoàng thượng... Hoàng thượng..." Tiền Lạc Tích giống như một con hát trời sinh, nói đổi sắc mặt là lập tức đổi.
"Tiền Thường tại đây là có ý gì? Ta khuyên Tiền Thường tại nên nói chuyện cẩn thận, Hoàng thượng không phải là người chúng ta có thể bố trí," Phùng Yên Nhiên thấy bộ dáng như bị ức hiếp của Tiền Lạc Tích, lửa trong lòng như bị đổ thêm dầu: "Trong cung ta còn có việc, đi trước một bước."
Nói xong, Phùng Yên Nhiên vội vã xoay người rời đi, bởi vì nàng không đảm bảo nếu như ở đây lâu hơn một khắc, bản thân có tiến lên tát tiện nhân Tiền Lạc Tích giả vờ giả vịt này hay không.
Tiền Lạc Tích thấy Phùng Yên Nhiên đã đi xa, vở kịch không thể diễn được nữa, cầm khăn tay lau nước nơi khóe mắt, trên mặt cũng không còn yếu đuối muốn khóc như vừa rồi, cười khẩy nói: "Thật đúng là tiến bộ, không thể khinh thường được!" Tiền Lạc Tích nói với Cát Tường và Như Ý ở sau lưng: "Chúng ta về thôi, nói vậy chút nữa có lẽ có ý chỉ truyền đến, chúng ta về trước chuẩn bị."
"Tiểu chủ nói đúng ạ."
Tiền Lạc Tích dẫn nha hoàn rời khỏi cung Cảnh Nhân, trở về chỗ của mình.
Không lâu sau khi Thẩm Ngọc Quân trở về Thiêm Hi lâu, Tiểu Đặng Tử nghe được tin tức về nói Tiền Lạc Tích tấn vị từ Thường tại lên Mỹ Nhân.
"Tiểu chủ, người cần phải đưa chút hạ lễ qua đó," Thu Cúc nói.
"Đưa? Đúng là phải đưa qua, dù sao lần trước nàng ta cũng tặng ta một lọ hương lộ, đã như vậy, đương nhiên ta phải có qua có lại," Thẩm Ngọc Quân nói: "Ta nhớ trước kia Hoàng hậu có cho ta một hộp hương Lạc Mai."
"Vâng, tiểu chủ luôn không dùng, bỏ trong kho ạ," Thu Cúc trả lời: "Tiểu chủ muốn lấy ra đưa cho Tiền Mỹ nhân sao?"
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: "Như vậy đi, nói không chừng nàng ta cũng thích hương đó."
"Đương nhiên là thích," Trúc Vân tiếp lời: "Cũng chỉ có người không thích dùng hương liệu như tiểu chủ mới để đồ quý hiếm kia mốc meo trong kho."
"Ta đây không phải vì có sẵn hoa mai sao, vậy cần xông hương mai làm gì, đó không phải là lãng phí à?" Thẩm Ngọc Quân nói.
"Tiểu chủ nói phải ạ," Trúc Vân phụ họa.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ hôm nay vừa đúng là sóng ngầm bắt đầu khởi động. Tuy nói đây chỉ là tranh thủ tình cảm trong hậu cung, nhưng chưa chắc trong lòng Hoàng thượng không có suy nghĩ muốn động đến Phùng gia và Tiền gia.
Thẩm Ngọc Quân nghĩ vậy cũng có chút đứng ngồi không yên, nhưng ngẫm lại Nhị thẩm của nàng đã hơn hai mươi năm không về nhà mẹ đẻ, chắc là sẽ không liên lụy đến nhà nàng. Nhưng Tiền Lạc Tích đúng là một nhân vật!
"Trúc Vũ," Thẩm Ngọc Quân nói mấy câu vào tai Trúc Vũ.
Trúc Vũ lập tức đi ra ngoài.
Vào ban đêm, Thẩm Lâm nhận được tin tức từ trong cung truyền ra.
Ninh Thọ đường của Thẩm gia, phu thê Đại lão gia cùng hai đích tử, phu thê Nhị lão gia cùng hai đích tử đều đang có mặt.
Thẩm Lâm thấy mọi người đã đến đông đủ, mở miệng nói: "Hiện giờ trong kinh không được thái bình, thường ngày các ngươi phải chú ý hơn một chút."
"Vâng, nhi tử nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Thẩm Lâm nhìn về phía Nhị nhi tử Thẩm Trung Lương nói: "Lão nhị, thời gian này con phải quản thúc tốt hạ nhân trong phòng con, không được để bọn họ qua lại thân thiết với Tiền gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.