Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 65: Được lợi

Mộc Mộc Mộc Tử Đầu

12/08/2021

Trong Chiêu Dương cung, Thẩm Ngọc Quân cũng mới nhận được tin, vì trước đó Hoàng thượng ở đây, Hoàng thượng không nói, trước mặt hắn không dám nhiều chuyện.

"Nói như vậy Đại Hoàng tử đã cùng Hứa Quý tần dọn đến Thanh Tâm hiên mấy ngày nay rồi à?" Thẩm Ngọc Quân dùng xong cơm trưa thì dẫn Trúc Vân, Trúc Vũ đi dạo trong vườn, tuy trước đây nàng cũng đã đoán được, nhưng khi thật sự nghe vẫn hơi giật mình.

Trúc Vũ gật đầu: "Chắc là vậy ạ, nhưng còn phải xem Thục phi nương nương có đi cầu xin Hoàng thượng hay không."

"Ngay cả thánh chỉ Hoàng thượng cũng đã hạ, e là Thục phi nương nương dù có đi cầu xin cũng sẽ không có gì thay đổi," Trúc Vân cười nói: "Lần này Thục phi nương nương cũng xem như bị thiệt nhiều, không có Đại Hoàng tử, trong cung địa vị của Thục phi nương nương sẽ không lớn được như xưa."

Thẩm Ngọc Quân đồng ý gật đầu, cười nói: "Thật là không dễ dàng, Thục phi cũng có thể bị ăn thiệt lớn như vậy," nàng tiến cung đã hơn một năm, Thục phi thật sự là một tồn tại đặc biệt ở trong cung. Dưới gối nàng ta nuôi dưỡng Hoàng tử duy nhất hiện tại của Hoàng thượng, có thể không đặc biệt sao? Ai ngờ chỉ một bất cẩn của nàng ta đã lập tức mất đi chỗ dựa có lực nhất của mình?

"Nương nương," Thu Cúc bước nhanh tới, dừng lại cách trước mặt Thẩm Ngọc Quân khoảng hai bước, thở hổn hển nói: "Thục phi đi cầu xin Hoàng thượng, nhưng chắc là bị Hoàng thượng gạt bỏ rồi."

Thẩm Ngọc Quân thở dài: "Chuyện trong dự đoán, mấy ngày tiếp theo sợ là trong cung không được an ổn."

"Đúng vậy ạ," Trúc Vũ cũng thở dài theo: "Từ khi sinh ra Đại Hoàng tử đã bị ôm đến nuôi trước mặt Thục phi, nhiều năm như vậy, dù Thục phi hay là Đại Hoàng tử, với bọn họ mà nói, sự chia lìa này đều khá đau đớn."

"Đi dạo như vậy cũng được rồi, chúng ta về đi," hiện giờ Thẩm Ngọc Quân cũng là người có con, ít nhiều gì cũng có chút mẫn cẩm. Tuy Đại Hoàng tử không phải do Thục phi sinh, nhưng từ khi ra đời đã được nuôi bên cạnh nàng, tình mẫu tử của nàng đối với Đại Hoàng tử chỉ sợ không hề ít hơn Hứa Quý tần.

Phải nói Thục phi mất đi Đại Hoàng tử, người vui mừng nhất đương nhiên là Hoàng hậu rồi.

"Ma ma, thật là tốt quá," sau khi Hoàng hậu biết được ý chỉ của Hoàng thượng thì vui mừng ra mặt, nàng không thể nào che dấu được. Đã nhiều năm, Đại Hoàng tử nuôi dưới gối của Thục phi, nàng chỉ lo lắng sợ có một ngày nào đó, lần này đúng là ông trời có mắt: "Bổn cung thật sự rất vui," lúc nói Hoàng hậu chảy cả nước mắt, buồn bực nhiều năm cuối cùng đã không còn đè ép nàng nữa.

Tuy trước đó Dung ma ma cũng có nghĩ đến chiều hướng này, nhưng vẫn luôn cảm thấy Thục phi có thủ đoạn ngăn cơn sóng dữ, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ như vậy: "Đúng ạ, như vậy nương nương có thể thở phào nhẹ nhõm rồi," dù sao Đại Hoàng tử nuôi bên người Thục phi, một khi Hoàng thượng ghi nó vào danh nghĩa của Thục phi, vậy địa vị của Hoàng hậu sẽ tràn ngập nguy cơ.

Hoàng hậu khóc: "Đã nhiều năm như vậy, ma ma, bổn cung rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi," năm đó nàng cũng có nghĩ đến việc đem Đại Hoàng tử nuôi bên người, nhưng nàng chưa kịp mở miệng cầu xin, Hoàng thượng đã ôm Đại Hoàng tử vừa mới ra đời đến thẳng trong cung Thục phi. Bởi vì chuyện này, nàng có hai tháng ngủ không yên giấc, thường xuyên mơ thấy nàng bị Hoàng thượng phế đi.

Viền mắt Dung ma ma cũng ươn ướt, bà là người hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, sao lại không biết Hoàng hậu nơm nớp lo sợ thế nào trong nhiều năm nay: "Hiện tại nương nương phải vui lên mới đúng," nói rồi bà lại có chút tiếc nuối: "Nếu Đại Hoàng tử bị đưa về bên cạnh Hứa Quý tần, vậy cung quyền trong tay Thục phi, bây giờ nương nương muốn thu lại, chỉ e cũng không dễ dàng rồi."

"Chuyện này không sao," ngược lại Hoàng hậu đã nghĩ thông: "Cá và tay gấu không thể cùng có, so với Đại Hoàng tử, chút cung quyền trong tay Thục phi thì tính là gì, sau này nghĩ cách thu lại là được."

"Nương nương có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, trên mặt Dung ma ma hiện lên ý cười.

So với Hoàng hậu đang vui mừng, ngược lại Đức phi rất bình tĩnh.

"Lần này vui nhất là Hoàng hậu rồi, họa lớn trong lòng nhiều năm mất chỗ dựa, nàng ta không phải vui đến chết ư," Đức phi nằm ngửa trên ghế quý phi, cầm quyển hoa văn xem: "Lần này coi như hời cho nàng ta."

"Trung cung không con, nhiều năm nay Hoàng hậu cũng sống không dễ dàng gì," trong tay Uyển Y còn có hai quyển hoa văn thật dày khác.

Đức phi chăm chú xem quyển hoa văn trong tay, thỉnh thoảng lật qua: "Trong cung này ai sống được dễ dàng? Thục phi nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhân cung, muốn dựa vào vị ở Thúy Vi cung kia trừ bỏ Hoàng hậu, không ngờ tới nay còn chưa kéo xuống, chính hậu viện của nàng ta đã nổi lửa rồi. Qua chuyện lần này, đoán chừng Thục phi cũng có thể sống yên ổn, có tranh nữa cũng không tranh lại một câu nói của Hoàng thượng."

"Đúng ạ," Uyển Y nhìn nương nương nhà mình, trong lòng không tránh khỏi thở dài, hậu phi có phân vị cao tới đâu có thể cao qua Hoàng hậu sao, sống có thể diện đi nữa có thể qua được thể diện của Thục phi sao? Dù là hai vị đó thì không phải cũng phải nhìn sắc mặt của Hoàng thượng để sống ư, Hoàng hậu thân phận tôn quý, nhưng không được sủng ái, Thục phi sống có thể diện là vì có Đại Hoàng tử, một câu nói của Hoàng thượng, thể diện này sẽ không còn. Nương nương nhà nàng tuy là một vị trong tứ phi, nhưng bởi vì chuyện cũ năm xưa, ôi... Không nhắc đến cũng được.

"Mấy bức này, ngươi lấy chúng xuống, bổn cung cần dùng," Đức phi lật mấy mẫu hoa văn nói với Uyển Y.

Uyển Y vội nghiêng người qua: "Nương nương muốn là y phục cho tiểu Hoàng tử trong bụng Hi Tu nghi sao?" Mấy mẫu hoa văn nương nương nhà nàng chỉ, đều là các loại hổ con, em bé mũm mĩm đáng yêu, vừa nhìn đã biết là dùng để làm y phục cho trẻ con.

Đức phi lại thay một quyển hoa văn khác trong tay Uyển Y: "Muốn là vài món cho nó, chỉ là nhiều năm không động đến kim chỉ, không biết ngượng tay đến mức nào. Dù sao bổn cung rảnh rỗi, trước tiên luyện cho quen tay một chút."

Uyển Y cười nói: "Lúc còn ở khuê phòng tay nghề của nương nương không kém Hi Tu nghi, chờ một thời gian nương nương quen tay, tay nghề đương nhiên sẽ quay về."

"Đó là tất nhiên," Đức phi hứng thú bừng bừng nhìn hoa văn trong tay, tiếp tục lựa chọn.

Uyển Y nhìn dáng vẻ hiện tại của nương nương nhà nàng, cuối cùng nở nụ cười, như vậy là tốt rồi.

Trong Thúy Vi cung, Lệ Phi vừa mới uống thuốc xong thì nghe chuyện của cung Ngọc Phù và cung Chiêu Dương, trong lòng lập tức thư thái, ngay cả vị đắng trong miệng do vừa mới uống thuốc xong cũng không còn đắng như vậy nữa.

"Ha ha... Đây là chuyện khiến bổn cung vui nhất dạo gần đây, khụ khụ..." Lệ Phi cười đến nghẹt thở, ho không ngừng, nhưng nàng vẫn mang vẻ mặt vui vẻ.

Thường ma ma vội đi đến vỗ nhẹ vài cái sau lưng giúp nàng ta: "Nương nương vui vẻ, nô tỳ biết, nhưng phải chú ý thân thể một chút."

Lệ Phi dần ngưng ho khan, đưa tay ngăn Thường ma ma đang giúp mình nhuận khí: "Bổn cung không sao, thân thể này đã không còn dùng được, ngay cả bổn cung vui vẻ muốn tùy ý cười lớn cũng không thể rồi."

"Thân thể của nương nương đã khá hơn nhiều, chúng ta từ từ điều dưỡng, cuối cùng sẽ tốt thôi," Thường ma ma rót chén nước cho Lệ Phi, đưa tới nói: "Chỉ là tạm thời nương nương không thể quá vui hoặc quá buồn."

Lệ Phi nhận chén nước uống vài ngụm, đưa cái chén trả lại cho Thường ma ma: "Lần này đáng tiếc nhất là hai mạng của mẫu tử Thẩm thị, thật là đáng tiếc."



"Ai có thể nghĩ đến là Hi Tu nghi biết bơi chứ?" Thật ra Thường ma ma cũng hiểu lần này là Hi Tu nghi mạng lớn, đổi lại là người khác, dù không phải là một xác hai mạng, thì đứa bé trong bụng cũng rất khó giữ được.

Lệ Phi biết là Thẩm Ngọc Quân biết bơi, nghĩ đến bơi, nàng lập tức nghĩ đến chuyện ngày đó nàng kéo Thẩm Ngọc Quân nhảy xuống hồ, đó là sỉ nhục đời này của nàng: "Thục phi không có ngu như vậy, cũng không biết lần này là Cảnh Nhân cung ra tay hay là Hứa thị?"

"Nô tỳ nghĩ chắc là bút tích của Cảnh Nhân cung, dù sao nếu như không phải vì Hoàng hậu nương nương truyền gọi, Hi Tu nghi chắc chắn sẽ không ra khỏi Chiêu Dương cung," Thường ma ma cảm thấy chuyện lần này, người được lợi nhất chính là cung Cảnh Nhân.

Lệ Phi lắc đầu: "Hẳn là không phải Cảnh Nhân cung, tuy rằng cuộc sống của Hoàng hậu không được tốt, nhưng có một số chuyện, nàng ta không dám làm."

"Hứa thị?" Thường ma ma có chút kinh ngạc, dù sao ngày thường Hứa Quý tân mang đến cho người ta cảm giác là một người vô dụng, nhiều năm như vậy nếu không dựa vào Thục phi, đừng nói là sinh ra Đại Hoàng tử, chính bản thân nàng ta cũng khó mà sống sót.

"Hừ, trong cung này từ trước đến nay không có người nào không muốn bò lên trên, có điều lần này Hứa thị cũng không mò được bao nhiêu chỗ tốt," Lệ Phi hừ lạnh một tiếc.

"Ngược lại nô tỳ nghĩ Hứa Quý tần được chỗ tốt," Thường ma ma cười nhìn Lệ Phi: "Nương nương người nghĩ xem, nếu không phải vì chuyện lần này, Hứa Quý tần phải đợi đến khi nào mới có thể leo lên tam phẩm, lại phải đợi đến lúc nào mới có thể lấy Đại Hoàng tử về?"

"Xa xa không có thời hạn," Lệ Phi phì cười: "Có Thục phi đè ở trên, nếu không có chuyện lần này, nàng ta dù có lên đến tam phẩm cũng sẽ không có được Đại Hoàng tử, ngươi vừa nói như vậy, lần này nàng ta đúng là được không ít chỗ tốt."

"Nhưng đây chỉ là trước mắt," Thường ma ma đảo mắt một cái: "Thục phi cũng không phải là chủ nhân tốt tính gì."

Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên như Thẩm Ngọc Quân các nàng dự đoán, cung Ngọc Phù có tiếng khóc truyền ra. Vì có lời nói của Thành lão thái y trước đó, Thẩm Ngọc Quân nàng có thể quang minh chính đại trốn ở cung Chiêu Dương không ra, còn hỗn loạn bên ngoài, càng không có quan hệ gì với nàng.

"Nương nương," Tiểu Đặng Tử ở ngoài điện bẩm báo: "Phùng Thục nghi Hành Vân các đến thăm người."

"Mời vào đi," Thẩm Ngọc Quân thả chén canh cá trong tay xuống, nhìn ra cửa đại điện.

Từ sau khi dời đến Hành Vân các đây là lần đầu tiên Phùng Yên Nhiên đến cung Chiêu Dương, vào điện nàng vẫn như trước đây, quy quy củ củ hành lễ với Thẩm Ngọc Quân: "Tần thiếp thỉnh an Hi Tu nghi, nương nương cát tường."

"Nhanh đứng lên," Thẩm Ngọc Quân cũng không đứng dậy, vẫn ngồi trên tháp vẫy vẫy tay với Phùng Yên Nhiên: "Qua đây ngồi."

"Tạ ơn tỷ tỷ," sau khi đứng dậy Phùng Yên Nhiên đi đến tháp ngồi bên phải Thẩm Ngọc Quân: "Khí sắc của tỷ tỷ rất tốt, muội đây an tâm." Mấy ngày trước nàng nghe nói Đại Hoàng tử đụng ngã kiệu của Hi Tu nghi, lúc đó gấp đến độ muốn đến xem thử, cũng may nàng bị Tịch Vân cản lại. Hiện giờ người trong cung đều nhìn chằm chằm vào cung Ngọc Phù, rốt cuộc nàng cũng có thể đến thăm một chút.

"Khiến muội lo lắng rồi," Thẩm Ngọc Quân vì sợ phiền phức, cũng lười ứng phó nên mấy ngày trước đều lấy lý do thân thể không khỏe, muốn tịnh tâm an dưỡng mà từ chối mấy nhóm tần phi đến thăm nàng.

Phùng Yên Nhiên ở trong cung lâu như vậy, phương diện quanh co lòng vòng này sao lại không biết: "Hôm nay muội đến đây, một là đến thăn tỷ tỷ, hai nha, vẫn là muốn nói với tỷ tỷ một tiếng, Lục Chiêu nghi, người này tỷ tỷ cẩn thận một chút."

"Ý muội là sao?" Thẩm Ngọc Quân hiểu Phùng Yên Nhiên không phải là người nói nhiều, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng càng trầm tĩnh hơn.

Phùng Yên Nhiên có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: "Phải nói tuy muội có con, nhưng dù sao cũng không được sủng ái, tự bản thân muội cũng không có lòng đi tranh giành những thứ xa không với tới kia, muội chỉ muốn bảo vệ tốt thứ muội đang có," nói đến đây nàng không khỏi thở dài: "Muội cho rằng muội dọn đến Hành Vân các, nàng ta sẽ buông tâm tư, hiện tại xem ra đó cũng là bản thân muội nghĩ mà thôi."

"Nàng ta còn làm phiền muội?" Thẩm Ngọc Quân cau mày hỏi.

Gương mặt Phùng Yên Nhiên có chút mỉa mai: "Người thì ba ngày hai lần tới, đồ thì lại càng không ngừng đưa đến Hành Vân các. Quan trọng nhất là những lời nói mỗi khi đến của nàng ta, mười câu có một nữa là nhắc đến tỷ, nếu không phải muội không có lòng tranh giành tình cảm, chỉ muốn sống an phận, chỉ e thật sự dính vào con đường của nàng ta."

"Tính ra ta và Lục Chiêu nghi cũng không có giao lưu gì, nhưng không ngờ nàng ta lại nhớ ta như vậy," Thẩm Ngọc Quân cười lạnh nói.

Phùng Yên Nhiên lắc đầu, cười nói: "Tâm tư của nàng ta không khó đoán, muốn ly gián chúng ta, nàng ta ngư ông đắc lợi," nói đến đây nàng không ngăn được sờ sờ bụng mình: "Nhiều ngày qua, muội xem như là nhìn ra, nàng ta sợ muội sinh con phân vị không đủ, muội sẽ nhờ tỷ nuôi con giúp muội. Bây giờ trong cung này người có thể nuôi con cũng chỉ có mấy vị, mà muội lại từng sống trong cung của nàng ta. Sao nàng ta lại không nghĩ đến đứa bé mà từ trước đến nay không phải muội có thể quyết định được chứ?" Trên mặt Phùng Yên Nhiên lộ vẻ đau đớn, trong cung này, cho đến bây giờ nàng không có quyền nói chuyện, nhưng cũng may điều nàng mong muốn cũng không nhiều lắm.

Thẩm Ngọc Quân thở dài, nhìn Phùng Yên Nhiên: "Nếu muội đã gọi một tiếng tỷ tỷ, hôm nay ở đây ta chỉ hỏi muội một câu, muội cũng thành thật trả lời cho ta biết."

Phùng Yên Nhiên nghe vậy cũng nhìn về phía Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ hỏi đi."

"Muội có muốn tự mình nuôi đứa bé không?" Trong lòng Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn nhớ đến ước định với Phùng phu nhân lúc trước, nhưng Phùng Yên Nhiên cũng là người an phận thủ thường, hôm nay hỏi nàng ấy việc này, Thẩm Ngọc Quân cũng có dự định.

Tay đang vuốt bụng của Phùng Yên Nhiên khựng lại, sững sờ khoảng hai nhịp thở, nàng đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Quân, quỳ hai gối xuống: "Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ một chuyện."

"Muội nói đi," Thẩm Ngọc Quân thấy nàng như vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Phùng Yên Nhiên mím môi một cái, do dự một lúc, cuối cùng mở miệng: "Hôm nay sau khi muội rời khỏi Chiêu Dương cung, chắc là trong một khoảng thời gian không thể trở lại, muội biết muội là người vô dụng, ở trong cung này có thể gặp tỷ là phúc khí muội tu mấy đời, sự chăm sóc của tỷ tỷ, muội cũng khắc ghi trong lòng."

"Giữa tỷ muội chúng ta đừng nói chuyện này," trong lúc nói Thẩm Ngọc Quân muốn kéo Phùng Yên Nhiên dậy, nhưng Phùng Yên Nhiên cự tuyệt.

"Tỷ tỷ, muội không biết sau này còn có thể gặp lại tỷ hay không," Phùng Yên Nhiên khóc, nàng giận mình vô dụng, lau nước mắt lung tung: "Muội xin tỷ, nếu như muội...," những lời này nàng không nói đến cùng, nhưng nàng biết Thẩm Ngọc Quân hiểu ý của nàng: "Xin tỷ có thể giúp ta chăm sóc đứa bé đôi chút, không mong đứa bé giàu có cao quý, chỉ mong có thể bình an lớn lên, muội..."

"Muội im miệng," Phùng Yên Nhiên muốn nói tiếp nhưng bị Thẩm Ngọc Quân quát lên: "Con của mình thì tự mình trông, người khác đều có thể sống được, sao muội lại không được?"

Phùng Yên Nhiên bị Thẩm Ngọc Quân mắng có hơi trơ ra: "Muội chỉ đề phòng lỡ như..."

"Không có lỡ như," Thẩm Ngọc Quân trừng Phùng Yên Nhiên mấy cái, rồi nhìn Tịch Vân quỳ sau lưng Phùng Yên Nhiên: "Mỗi ngày ngươi đều đỡ tiểu chủ của ngươi đi dạo một lát, có chuyện gì thì ngươi sai người đến Chiêu Dương cung nói một tiếng."



Tịch Vân vội vàng dập đầu trả lời: "Vâng."

"Tỷ tỷ," Phùng Yên Nhiên nấc lên.

"Chết là chuyện dễ dàng, muội nhắm mắt lại, rất nhiều người, rất nhiều chuyện sẽ không thấy được," Thẩm Ngọc Quân nhìn Phùng Yên Nhiên nói: "Vậy người sống thì sao? Không nói phụ mẫu người nhà của muội, chỉ nói đến con của muội, muội nhẫn tâm để nó vừa sinh ra đã không có mẹ ruột sao? Có nhiều lời, ta cũng không nói ra, muội tự về suy nghĩ thật kỹ, mệnh chỉ có lúc này thôi, đừng tùy tiện từ bỏ."

Phùng Yên Nhiên được Tịch Vân đỡ rời khỏi cung Chiêu Dương.

"Tiểu chủ, người nên lau nước mắt trên mặt, để người ta thấy sẽ có lời ong tiếng ve truyền ra ngoài," Tịch Vân nhìn nước mặt và đôi mắt sưng đỏ của Phùng Yên Nhiên nói.

Phùng Yên Nhiên thở dài: "Các nàng nhìn thấy mới tốt, nhìn thấy cũng để các nàng biết quan hệ giữa ta và Hi Tu nghi đã không còn được như trước, như vậy cũng khiến các nàng hết hy vọng trên người ta." Qua lần này, lần sau trở lại chắc phải chờ tới sau khi nàng sinh.

Sau khi Phùng Yên Nhiên đi rồi, Thẩm Ngọc Quân vẫn ngồi trên tháp than ngắn thở dài.

"Nương nương, người sao vậy?" Cuối cùng Trúc Vụ không nhịn được hỏi.

"Bổn cung không sao," Thẩm Ngọc Quân một tay chống má, lại thở dài: "Trúc Vũ ngươi nói xem, gà mái mỗi ngày đẻ một trứng cũng không gặp chuyện không may gì, sao nữ nhân sinh con luôn có mấy người xảy ra chuyện?"

Trúc Vũ nghe vậy, cũng không biết phải trả lời chủ tử nhà nàng thế nào: "Chuyện này... Chuyện này..., nô tỳ cũng không biết."

Thẩm Ngọc Quân lại thở dài, đứng dậy chuẩn bị xuống tháp: "Bổn cung vẫn nên đi dạo trong vườn một chút, đi lại nhiều lúc nào cũng tốt. Bổn cung còn nhớ lúc nhỏ khi ở trong thôn trang, những phụ nhân nhà nông kia lúc sinh con cũng không có mấy người gặp chuyện không may, xem ra vẫn do chúng ta được quá nuông chiều rồi."

Lúc này tiếng khóc huyên náo trong cung Ngọc Phù không ngừng vang lên, hôm nay Đại Hoàng tử sẽ dọn đến Thanh Tâm hiên. Sáng sớm Thục phi dã cho người đóng cửa chính điện lại.

Ngoài cửa điện, Đại Hoàng tử bám vào cửa điện, khóc đến khàn giọng, nhưng vẫn dùng sức đập cửa điện, kêu: "Mẫu phi... Oa oa... Hu hu... Mẫu phi... An nhi... Biết vâng lời... Oa oa... Không muốn đi..."

Ngoài điện Đại Hoàng tử kêu khóc, trong điện Thục phi ngồi trên tháp, tuy rằng đôi mắt đã sưng đỏ, nhưng nước mắt vẫn như chuỗi ngọc bị cắt đứt, không ngừng rơi xuống: "Hức hức...," nàng cắn chặt môi, không muốn để bản thân khóc thành tiếng: "An nhi... Con... Của ta..."

"Nương nương," Y Liên quỳ rạp dưới đất, cũng khóc đến run cả người: "Nương nương... Người... Người phải bảo trọng thân thể," lúc nói còn thỉnh thoảng không kìm được mà khụt khịt vài tiếng: "Đại Hoàng tử còn... Còn nhỏ... Còn cần... Người trông nom..."

"Bổn cung hối hận," Thục phi cầm khăn gấm đã ướt đẫm che miệng: "Bổn cung hối hận... Sớm biết như vậy... Ta... Lúc đầu ta... Cũng không cần nuôi... Bây giờ... Bảo ta làm sao bỏ được... Đây... Đây là... Xẻo... tim của bổn cung... Hức hức..."

Qua khoảng thời gian uống xong một chung trà, cuối cùng Đại Hoàng tử bị ôm đi, Thục phi chạy đến ngã trước cửa đại điện, ngồi bệt dưới đất, qua khe cửa nhìn Đại Hoàng tử bị ôm đi, cuối cùng không nhịn được khóc oà lên: "Hu hu... Hu hu..."

Từ sau khi Đại Hoàng tử bị ôm đi, Thục phi liền bị bệnh, sốt cao không ngừng. Trong cung cũng không biết vì sao, cuối cùng yên tĩnh trong chốc lát. Đợi đến khi Thục phi khỏe lại, đã sắp đến trung tuần tháng bảy rồi.

Trong Thanh Tâm hiên, Hứa Quý tần vừa mới dỗ Đại Hoàng tử ngủ, đại cung nữ Hồng Kỳ bên cạnh nàng vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo: "Tiểu chủ, Thục phi nương nương đến."

Hứa Quý tần vừa mới cầm chung trà lên hơi dừng lại một chút, hít sâu hai hơi: "Nên tới đúng là vẫn tới, ta ra ngoài nghênh đón."

Thục phi bị bệnh nhiều ngày, người gầy đi không ít, nhưng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, Đại Hoàng tử là nàng nuôi lớn, cho dù thế nào, nàng không bỏ được phần tình mẫu tử này, nếu không bỏ được, vậy nàng sẽ trông nom nó một chút, nhưng chỉ vỏn vẹn là trông nom Đại Hoàng tử mà thôi.

"Thần thiếp thỉnh an Thục phi nương nương, Thục phi nương nương cát tường," Hứa Quý tần còn chưa tới cửa đã nhìn thấy Thục phi, nàng vội vàng bước nhanh về phía trước hành lễ.

Thục phi không lên tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Hứa Quý tần, qua một lúc lâu, nàng mới đi lên trước hai bước, vừa vặn đi tới trước mặt Hứa Quý tần. Nàng vung tay tát Hứa Quý tần một cái, cái tát này Thục phi dùng sức mà đánh, đánh Hứa Quý tần đến mức khóe miệng chảy máu: "Một tát này, bổn cung đánh thay Nguyên An," nói xong lại giáng một cái tát xuống: "Cái tát này, bổn cung đánh cho mình."

"Thục phi nương nương trách phạt rất đúng," sau chuyện này, bản thân Hứa Quý tần cũng có chút hối hận. Chịu đựng nhiều năm như vậy, tại sao ngày đó thấy Thẩm thị ngồi kiệu, nàng lại không nhịn được, xúi giục Đại Hoàng tử làm ra chuyện như vậy?

Trong mắt Thục phi lộ vẻ châm chọc: "Bổn cung nuôi Nguyên An nhiều năm như vậy, không dám phạm sai lầm nào. Thân nương của nó như ngươi ngược lại có thể không tiếc làm ra. Chẳng lẽ ngươi không biết nếu hoàng tử trong bụng Hi Tu nghi vì Nguyên An mà không còn, chuyện này tổn hại đến thanh danh của nó bao nhiêu sao? Nguyên An là con ruột của ngươi, rốt cuộc ngươi có nghĩ cho nó hay không, hay chỉ nghĩ đến bản thân ngươi thôi?"

Hứa Quý tần bị Thục phi mắng câm nín không trả lời được, môi luôn mấp máy, nhưng vẫn không lên tiếng.

Thục phi nhìn bộ dạng này của nàng ta, cảm thấy vô cùng chán ghét: "Có một số việc làm rồi thì không thể quay đầu lại," nàng ngẩng đầu đánh giá xung quanh, bật cười một tiếng: "Thanh Tâm hiên này đã ở quen chưa? Ban đầu không phải người thấy Thẩm thị vì mang thai mà từ chính tứ phẩm lên thẳng từ nhị phẩm rồi nhập chủ Chiêu Dương cung, ngươi mới tàn nhẫn hạ quyết tâm ư."

Hứa Quý tần nghe Thục phi nói vậy, thân thể không kìm được khựng lại.

Thục phi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nàng ta: "Ngươi cho là Trường An cung không có chủ vị, ngươi ôm Nguyên An về, Hoàng thượng sẽ cho ngươi nhập chủ Trường An cung, không phải là ngươi đang nằm mơ đó chứ?"

Thục phi kinh miệt liếc nàng ta một cái: "Gia thế, thủ đoạn, tướng mạo của Thẩm thị, ngươi so được điểm nào? Sao ngươi không tự soi gương, tự nhìn xem bản thân có khả năng ngồi lên ghế chủ vị một cung không? Thanh Tâm hiên, Hoàng thượng là để cho ngươi tự làm sạch tâm của mình. Ngươi không chỉ hủy hoại bản thân ngươi, ngươi còn hủy hoại Nguyên An, ngươi thật sự không xứng làm mẫu thân của nó."

"Thần thiếp sai rồi... Thần thiếp sai rồi," trong lòng Hứa Quý tần đã tràn ngập hối hận, Đại Hoàng tử đúng là theo Thục phi sẽ tốt hơn, nàng nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm trí, sai từng bước một.

"Đời này ngươi dừng lại ở tam phẩm đi," mắt Thục phi cũng ươn ướt, đứa bé nàng nuôi năm năm, nàng không nỡ bỏ.

Cuối cùng, Thục phi chỉ vào phòng nhìn Đại Hoàng tử đang ngủ say một lát, rồi che miệng lại, trở về cung Ngọc Phù.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook