[ Nguyên Thần ] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 16:
Xảo Khắc Lực Tước Tước
14/09/2023
Trong một đình viện của Minh Thần Đại Xã, dưới một bụi hoa anh đào ở phía sau sân, có một người đeo mắt thần đang ngủ gà ngủ gật.
Hoa anh đào đầy trời vừa vặn vì hắn ngăn cản ánh mặt trời buổi trưa, làm cho hắn ngủ vô cùng ngon ý.
Đáng tiếc phần thích ý này rất nhanh đã bị đánh vỡ, hai gã vu nữ kiến tập trong Minh Thần Đại Xã rón ra rón rén đi tới, trong đó một người lúc đi tới không quên tiện tay nắm lấy một phiến lá cây từ trong bụi hoa bên người.
- Tiểu Liên, tỉnh tỉnh, lão sư đang tìm ngươi.
Khi nói chuyện, vu nữ váy đỏ ngồi xuống, nhẹ nhàng dùng lá cây quét tới quét lui ở trước cái mũi của Thiên Đại Liên.
Cánh mũi của Thiên Đại Liên kích động, vài giây sau hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Thiển Dã Xuân đang nghẹn cười, cùng với một vị vu nữ khác không quen thuộc lắm.
Loại trạng thái mông lung này không kéo dài quá lâu, giây tiếp theo Thiên Đại Liên hắt hơi một cái.
- Két két.
Thiên Đại Liên hoàn toàn tỉnh táo lại xoa cái mũi đứng dậy khỏi cây hoa anh đào, vài giọt cánh hoa rơi xuống trên người hắn, hắn sửa lại quần áo hỏi:
- Các ngươi tan học chưa?
- Chắc chắn tan học rồi, bây giờ đã sắp giữa trưa rồi.
Thiển Dã Xuân chỉ chỉ Thái Dương nói.
Cái này Thiên Đại Liên cảm thấy ngượng ngùng, hắn muốn thừa dịp buổi sáng không khoá đánh một cái ngủ gật bổ một cái, không ngờ lại lập tức ngủ đến giữa trưa.
- Vậy ta chạy nhanh qua đi.
Thiên Đại Liên lại sửa sang lại tóc, làm cho bọn họ thoạt nhìn càng tinh thần hơn.
Thiển Dã Xuân gật đầu:
- Được rồi, đừng làm lão sư chờ lâu quá.
Lần này nàng và bằng hữu tới đây chính là được sai đi tìm Thiên Đại Liên.
Tên này không dùng tới vũ đạo, cho nên mới có thời gian ngủ ở đây.
Hồi tưởng lại chương trình học của mình, Thiển Dã Xuân ngáp một cái, đồng bạn đồng hành với nàng thấy thế cũng không nhịn được ngáp, trong lúc nhất thời hai người đều cảm thấy mệt mỏi.
Thiên Đại Liên cũng bị dẫn tới muốn ngáp, nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống, lại hàn huyên với Thiển Dã Xuân hai câu rồi đi nhanh về phía tiền viện.
Khoảng cách giữa tiền viện và hậu viện không xa, chỉ cách nhau một hành lang.
Ngựa quen đường cũ xuyên qua hành lang màu đỏ, Thiên Đại Liên không tốn bao nhiêu thời gian đã đi vào trước kiến trúc tiền viện, lúc này túm năm tụm ba vu nữ đang từ bên trong đi ra.
So với những vu nữ được tập luyện như Thiển Dã Xuân thì các nàng mặc cũng chính thức hơn.
Ngàn Đại Liên chờ các vu nữ đi gần hết mới nhìn về phía trong nhà.
Hắn nhìn thấy người mang mặt nạ hồ ly ở bên trong, đang kiên trì giải đáp nghi hoặc cho vài tên vu nữ.
Đối phương cũng cảm nhận được tầm nhìn rơi xuống trên người mình, bởi vậy sau khi giảng giải xong vấn đề thì không nói thêm nữa, ôn hòa nói với nhóm vu nữ kết thúc.
Các nữ Cố Vấn tự biết thời gian nghỉ trưa, sau khi làm xong lễ nghi thì toàn bộ tản ra.
- Liên...
Sau khi các vu nữ rời khỏi, Khuynh Kỳ giả tháo mặt nạ hồ ly xuống, quay đầu nhìn về phía cửa.
Thiên Đại Liên đã tiến vào, nghe thấy hắn gọi mình là Khuynh Kỳ Giả thì không khỏi bước nhanh hơn.
Đối mặt với người đang đi về phía mình, giả như Cơ Hội lộ ra nụ cười gần như là bản năng, sau đó cầm lấy mặt nạ hồ ly kia đi về phía Thiên Đại Liên.
Đợi khoảng cách giữa hai người dần dần gần hơn, hắn phát hiện sau đầu Thiên Đại Liên đã bị cột chặt bởi một đám tóc lỏng.
- Ngươi lại chạy về hậu viện ngủ à?
Khuynh Kỳ Giả hỏi gọn gàng dứt khoát, sau đó rất quen thuộc làm Thiên Đại Liên xoay người, để hắn giúp hắn buộc tóc lại.
Thiên Đại Liên bị nhìn thấu một bên xoay người một bên giải thích:
- Ta vốn đang đọc sách dưới tàng cây, kết quả không ngờ lại ngủ mất.
Lúc đầu, hắn quả thật chỉ muốn quyến rũ một hồi, ai biết mở mắt ra đã là giữa trưa.
Khuynh Kỳ giả tiếp nhận cách nói này, bỏ mặt nạ hồ ly xuống, không biết lấy từ đâu ra một phen.
Lại nhìn chờ mình hỗ trợ chải đầu, lúc này hắn bỗng nhiên phát giác đứa nhỏ này cao không ít, có lẽ qua hai năm nữa sẽ đuổi kịp hắn.
Mà điều này cũng có nghĩa là bọn họ tới đảo Minh Thần cũng đã được một đoạn thời gian rất dài.
Khuynh Kỳ giả nhớ lại cuộc sống ở Minh Thần Đại Xã, đồng thời nhanh chóng buộc tóc cho Thiên Đại Liên, sau đó hắn thu hồi động tác trong tay, lại nói tiếp một chuyện khác.
- Liên, buổi chiều có muốn đi cùng ta một chuyến đến thành Đạo Thê, cung tư bát trọng bảo ta đi qua tìm nàng hay không.
Khuynh Kỳ Giả chậm rãi dò hỏi.
Thiên Đại Liên sờ sờ mái tóc cột chắc chắn, không cần suy nghĩ đã đáp ứng:
- Được rồi, nhưng buổi chiều ngươi không đi học sao?
- Tối nay và ngày mai đều không có ai đi học.
Khuynh Kỳ Giả nói xong bổ sung một câu:
- Mấy ngày trước không phải Liên Đạo muốn đi tham gia tế điển dân gian sao? Nhân cơ hội này, chúng ta có thể đi cùng.
Không ngờ rằng Khuynh Kỳ Giả còn nhớ rõ mình vừa thuận miệng nói ra lời này, điều này làm trong lòng Thiên Đại Liên ấm áp, không nhịn được tiếp câu:
- Thật ra ngươi có thể trở về sớm một chút, thừa dịp không có giờ nghỉ ngơi.
Khuynh Kỳ giả cười tiếp nhận phần quan tâm này, cũng nói ra suy nghĩ của mình:
- Thật ra ta đã lâu không tham gia tế điển, cũng rất muốn đi dạo một chút.
Nghe thấy lời này, Thiên Đại Liên lập tức nghĩ đến tám vị Thần Tử, trước khi bọn họ đi vào Minh Thần Đại Xã không bao lâu, vị Cung Tư có vành tai màu hồng đã dạy học như là múa, lễ nghi, giáo dục các loại lễ nghi vốn nên do nàng phụ trách ném cho người của Khuynh Kỳ.
Khi đó nàng còn mỹ danh nói không thể để cho Khuynh Kỳ Giả lãng phí truyền thừa lấy được từ chỗ Thần Minh.
Trên thực tế, Thiên Đại Liên cảm thấy tám vị Thần Tử chính là muốn tìm một người làm việc.
Sự thật cũng đúng như hắn suy nghĩ, ngày hôm sau khi giao bộ phận lễ nghi dạy dỗ này cho Khuynh Kỳ Giả, bát trọng thần tử đã xuất hiện ở nhà xuất bản Bát Trọng Đường trong thành Đạo Thế.
Hiện giờ ngoại trừ lễ lớn ra, hoặc là gặp phải chuyện cần thiết muốn nàng quyết định thì bình thường nàng sẽ không trở về Minh Thần Đại Xã.
Nếu như nói không phải chủ mưu đã lâu thì Thiên Đại Liên sẽ không tin.
Nhưng mà nhóm vu nữ của Minh Thần Đại Xã lại thật sự thích ứng tốt, thậm chí đánh giá rất cao đối với Khuynh Kỳ Giả, Thiên Đại Liên thường xuyên nghe thấy những vu nữ lớn tuổi kia khen Khuynh Kỳ Giả không chỉ nhảy múa tốt, còn không có chủ ý kỳ quái, hy vọng hắn có thể ở lại Minh Thần Đại Xã một đoạn thời gian.
Thiên Tứ Liên ngay từ đầu còn muốn phản bác, đây không phải là lý do ném công việc cho người khác, nhưng suy nghĩ đến việc tám trọng thần tử đều giao Thần Chi Tâm cho Khuynh Kỳ Giả, lại cảm thấy vu nữ lớn tuổi nói đúng.
Trong lúc hoảng hốt, Thiên Đại Liên cảm giác sao Giả Thiên Kỳ lại đi lên một con đường chưa từng thiết tưởng.
- Liên?
Giọng nói của người máy đến từ Khuynh Kỳ kéo Thiên Đại Liên đang lơ lững tinh thần trở về.
Lấy lại bình tĩnh, Thiên Đại Liên như muốn nói ra chuyện vừa rồi:
- Ta đột nhiên cảm giác Cung Tư bát trọng là đang... Là đang làm ngươi đánh không công.
Khuynh Kỳ giả sững sờ, đây là góc độ hắn chưa từng nghĩ tới.
Đánh không công sao? Hắn dạy lễ nghi và múa đạo lâu như vậy, giống như thật sự không nhận được thù lao quá cao, nhưng mặc dù không có tiền thù lao, nhưng Minh Thần Đại Xã lại cung cấp chỗ ở và quần áo cho hắn và Thiên Đại Liên, còn có các loại đồ ăn phong phú.
Bát trọng thần tử còn đặc biệt đồng ý cho nhóm Thiên Đại Liên và Vu Nữ cùng học tập các loại tri thức, như vậy lại có thể tiết kiệm được học phí.
Khuynh Kỳ Giả còn nhớ rõ mình tiếp thu công việc mà bát trọng Thần Tử giao cho hắn, ngoại trừ nàng nói động hắn ra thì còn có một phần nguyên nhân là hắn cảm thấy mình nên làm chút chuyện gì để hoàn lại phần trợ giúp này.
- Ta không nghĩ tới thù lao, cho tới nay ta chỉ muốn làm chút chuyện ta có thể cho phép.
Khuynh Kỳ Giả thản nhiên nói, sau đó hắn dừng lại một chút:
- Sau này có thể nâng cao một chút.
Nhìn thấy Giả Thiên Kỳ hiểu lầm ý của mình, Thiên Đại Liên vội vàng giải thích:
- Đây không phải là chuyện trước, ý của ta là có chút công việc rõ ràng không nên để cho ngươi làm.
Khuynh Kỳ giả chớp chớp mắt, hắn không thể hiểu được lời của Thiên Đại Liên.
Nhìn thấy bộ dáng có thể nói là thiên chân của hắn, Thiên Đại Liên sinh ra một loại ý thức trách nhiệm, hắn cần phải tạo ra quan niệm công tác chính xác cho Khuynh Kỳ Giả, nếu không sau này hắn nhất định sẽ tăng ca mỗi ngày.
Ôm quyết tâm này, sau khi cơm nước xong, trên đường xuống núi đi đến thành Đạo Thê, Thiên Đại Liên bắt đầu nói với Khuynh Kỳ Giả về việc từ chối công việc không thuộc về mình như thế nào.
Khuynh Kỳ giả nghiêm túc lắng nghe, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với tri thức về phương diện này.
Mãi đến khi hai người bọn hắn thông qua hạt giống đi vào chân núi, lúc này người máy tiên phong mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.
- Sao Liên Tử lại biết những tri thức này?
Hắn rất tò mò.
Thiên Đại Liên suýt chút nữa bị sặc, hắn đưa trả nợ nước cho Khuynh Kỳ Giả, nhìn thấy ánh mắt của hắn, hắn trầm ngâm một chút rồi mở miệng:
- Là từ trên sách.
Minh Thần Đại Xã có thư viện rất lớn, có thể cho hắn tùy ý dùng, cho nên ngày bình thường hắn đều dựa vào thời gian đọc sách tống cổ.
- Quả nhiên đọc nhiều sách là có lợi.
Khuynh Kỳ Giả nói xong lại cười cười:
- Cũng không biết xuất bản của cung tư bát trọng, lần này lại tập san những sách này.
- Ngươi biết tám trọng đường?
Thiên Đại Liên cả kinh, hắn vẫn luôn cho rằng Giả Thiên Cơ không biết.
Nhưng mà Giả Thiên Kỳ không chỉ biết, chỉ nghe hắn tùy ý nói:
- Trong thư từ qua lại, Bát trọng cung tư thỉnh thoảng sẽ hỏi ta cảm tưởng đối với bản thảo.
Dùng lời bình của bát trọng thần tử, lời bình của hắn đâu ra đấy, cực kỳ chân thật.
Thiên Đại Liên mở to hai mắt:
- Còn có loại chuyện này sao?
Nói xong, Thiên Đại Liên cảm thấy mình quá trẻ tuổi, thật sự Bát trọng Thần Tử chỉ giao Minh Thần Đại Xã cho người của Khuynh Kỳ Quản.
Ngay khi hắn cho rằng đã đến thời điểm cực hạn thì Kẻ Khờ lại nghĩ tới cái gì.
- Lại nói, ngay cả bản thảo ta cũng đã xem qua, viết rất không tệ nha.
Khuynh Kỳ Giả vừa dứt lời đã nhìn thấy đôi mắt to như hạt đậu.
- Sao ta lại không biết bản thảo gì?
Thiên Đại Liên mờ mịt.
Khuynh Kỳ Giả chớp chớp mắt hỏi lại:
- Liên không biết sao?
Hắn dùng sức lắc đầu, Thiên Đại Liên khiếp sợ với việc hắn tiện tay dùng tiểu thuyết làm hình thức viết phân tích và ghi chép, lại bị bát trọng Thần Tử bắt đi, còn bị giao cho bản thảo của thím Khuynh Kỳ.
Một sự phẫn nộ đột nhiên sinh ra, Thiên Đại Liên hận không thể bay đến tầng tám để tìm một lời giải thích.
Cũng may lúc này bọn họ sắp đến thành Đạo Thê.
- Không được, ta phải hỏi Cung Tư tầng tám một chút.
Thiên Đại Liên tức giận nói.
- Liên Thực Để Ý?
Khuynh Kỳ giả thử dò hỏi.
Thiên Đại Liên không hề giấu giếm:
- Đương nhiên, nàng phải nói ít nhất với ta một tiếng.
Hắn thật sự cảm thấy Bát trọng thần tử thật quá đáng.
Tuy những tiểu thuyết đó hắn chỉ là tùy tiện viết ra, căn bản không để bụng, nhưng những thứ đó không đại biểu cho việc thần tử tầng tám có thể tùy ý lấy đi.
Thiên Đại Liên và Cơ Báo Giả nói ra suy nghĩ của hắn, cùng lúc đó yên lặng tổ chức ngôn ngữ, nghĩ tới lời của Bát Trùng Đường nên nói với Bát Trùng Thần Tử.
Nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, Thiên Đại Liên nghẹn một bụng lời nói, kết quả bước vào cửa chính của bát trọng đường, hắn còn chưa nói ra một câu đã nghe thấy bát trọng thần tử mở miệng trước một bước.
- Tiểu tử ngươi cũng tới à? Vừa vặn, đây là vì ngươi chuẩn bị tiền nhuận bút.
Giống như đã sớm đoán trước sẽ xảy ra chuyện gì, Bát trọng Thần Tử đưa ra một túi Ma Lạp.
Thiên Đại Liên nhìn túi Ma Lạp, môi giật giật, lại không nói ra được một câu.
Đối mặt với lời nói của Nguỵ Lăng Thiên, bát trọng thần tử nhẹ nhàng giảng giải lý do viết bản thảo:
- tháng trước ta thấy mấy bản thảo phế phẩm ở Minh Thần Đại Xã, cảm giác không tệ, liền sai người chỉnh lý lại một phần tính toán cẩn thận xem, ai ngờ Biên tập viên dưới tay ta cũng cảm thấy rất tốt, đề nghị đăng chúng nó lên trên Nguyệt san.
- Ai nha, ta vì tìm tác giả đã tốn không ít công sức, vẫn là thông qua Khuynh Kỳ Giả mới biết được là ngươi viết, chỉ muốn hôm nay để hắn tới đây một chuyến, mang tin nhắn này cho ngươi.
Lời nói của bát trọng thần tử nhìn như tích thuỷ bất lậu, nhưng nghĩ lại vẫn có không ít lỗ hổng.
Ví dụ như nàng có thể trực tiếp viết thư báo cho Thiên Đại Liên, căn bản không cần cố ý gọi Khuynh Kỳ Giả ra.
Nhưng dưới sự hấp dẫn của một túi Ma Lạp, toàn bộ những chi tiết nhỏ này đều bị Thiên Đại Liên làm lơ.
- Còn không có phát biểu sao?
Thiên Đại Liên theo bản năng hỏi lại.
Bát trọng thần tử chính đáng trả lời:
- Không có đâu, không thông qua tác giả cho phép liền phát biểu, chính là rất không lễ phép, bát trọng đường sẽ không làm loại chuyện này.
Cái này Thiên Đại Liên không có gì để nói, hắn nhìn chằm chằm túi Ma Lạp kia, lửa giận trong lòng toàn bộ bị dập tắt.
Sau khi đi vào đề thi, đây là lần đầu tiên Thiên Đại Liên nhìn thấy nhiều Ma Lạp như vậy, nếu như hắn không động lòng thì nhất định là giả.
Lại nói mấy ngày phế bản thảo mà thôi...
Thiên Đại Liên thành công thuyết phục mình, hắn gian nan mở tầm mắt khỏi Ma Lạp, nói với từ đáy lòng với Bát Trùng Thần Tử:
- Cảm ơn Bát trọng chủ biên.
- À, ngươi đồng ý là được rồi, ta sẽ gia tăng làm bài tập của biên tập.
Bát trọng thần tử rất hài lòng, cũng đề nghị với Thiên Đại Liên:
- Sau này có viết gì thì cũng có thể tìm đến tám trọng đường, ta cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện của ngươi.
- Ta sẽ tận lực.
Thiên Đại Liên nắm chặt nắm đấm, cảm giác mình tìm được đạo phát tài.
Lại cười một tiếng, bát trọng thần tử đưa mắt ra hiệu:
- Tiểu gia hỏa kia, ngươi nói chuyện với biên tập một chút đi.
Đã sớm chờ lâu ngày Biên tập tập đoàn tụ lại đây.
Thiên Đại Liên còn chưa kịp phản ứng đã bị nhóm biên tập vây quanh, không thể không bắt đầu trả lời một loạt vấn đề, hoàn toàn không nhận thấy được tin tức của Khuynh Kỳ Giả và bát trọng Thần Tử biến mất không thấy đâu nữa.
Mà ở ngõ tối đối diện đường số tám, một đôi mắt màu tím nhìn chăm chú vào Thiên Đại Liên đang bị biên tập vây quanh ở trung ương.
Mấy phút sau, Tán Binh âm thầm quan sát xoay người.
- Một khi đã chú ý đến hắn như vậy, vì sao không mang hắn đi cho rồi?
Giọng nói quen thuộc đột nhiên nhớ tới, Tán Binh ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện tiến sĩ đang đứng ở phía sau hắn.
Tán Binh nhíu mày, cực kỳ bất mãn đối với sự xuất hiện của tiến sĩ.
- Không cần hiểu lầm, ta chỉ là dựa theo lệ thường tới khuyên ngươi.
Tiến sĩ thản nhiên nói:
- Tên hề vẫn chưa từ bỏ việc chiêu mộ ngươi.
- Ta khuyên các ngươi nên bỏ qua tâm tư này đi.
Tán Binh lại lặp lại câu nói kia, hắn lại cảm thấy Ngu Nhân Chúng quá phiền phức.
- Đối với người có sức mạnh, có thể thay đổi thế giới, chúng ta luôn có nhiều kiên trì hơn, nếu ngươi thay đổi chủ ý, có thể tùy thời tới tìm ta.
Tiến sĩ nói như vậy, lại nhìn thấy tám người bọn họ đang tranh cãi nhau, giây tiếp theo hắn dùng ngữ khí nghiền ngẫm hỏi:
- Ta vẫn luôn muốn biết ngươi không ghen tị sao?
- Rõ ràng là thân thể tương đồng, hắn lại được nhận, mà ngươi lại đang lưu lạc.
Vẻ mặt của Tán Binh càng trở nên không tốt, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Đó là cảm xúc chỉ có người phàm mới có, nói đến chuyện này, không bằng chúng ta tâm sự vì sao Giáo Lệnh Viện lại khai trừ ngươi.
Hắn đã từng ở chung nên biết đại bộ phận đồng liêu rất đau đầu.
Quả nhiên tiến sĩ trầm mặt xuống, nhưng giây tiếp theo hắn thở dài:
- Ngươi rốt cuộc đã trải qua những gì, ngươi biết nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ nhiều lắm.
Lần này, Tán Binh không trả lời, hắn đi về phía trước gặp thoáng qua tiến sĩ.
Không để ý tới tiến sĩ có đuổi theo hay không, Tán Binh đưa lưng về phía tám trọng đường.
Tuy ngoài miệng Tán Binh nói là không thèm để ý tiến sĩ gần như khiêu khích, nhưng hắn vẫn không thể khống chế bị ảnh hưởng.
Mặc dù lại muốn phủ nhận, hắn lại rất rõ ràng hắn ghen tị với một người khác, ghen tị với đối phương ở lại sẽ mất đi người nhà của hắn.
Hắn cũng sinh ra ý nghĩ muốn mang đứa bé kia đi.
Nhưng cuối cùng hắn không làm như vậy.
Hít sâu một hơi, Tán Binh không suy nghĩ nhiều nữa, hắn tiếp tục đi về phía trước, mặc dù hắn chưa nghĩ kỹ xem mình nên đi đâu.
Hoa anh đào đầy trời vừa vặn vì hắn ngăn cản ánh mặt trời buổi trưa, làm cho hắn ngủ vô cùng ngon ý.
Đáng tiếc phần thích ý này rất nhanh đã bị đánh vỡ, hai gã vu nữ kiến tập trong Minh Thần Đại Xã rón ra rón rén đi tới, trong đó một người lúc đi tới không quên tiện tay nắm lấy một phiến lá cây từ trong bụi hoa bên người.
- Tiểu Liên, tỉnh tỉnh, lão sư đang tìm ngươi.
Khi nói chuyện, vu nữ váy đỏ ngồi xuống, nhẹ nhàng dùng lá cây quét tới quét lui ở trước cái mũi của Thiên Đại Liên.
Cánh mũi của Thiên Đại Liên kích động, vài giây sau hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Thiển Dã Xuân đang nghẹn cười, cùng với một vị vu nữ khác không quen thuộc lắm.
Loại trạng thái mông lung này không kéo dài quá lâu, giây tiếp theo Thiên Đại Liên hắt hơi một cái.
- Két két.
Thiên Đại Liên hoàn toàn tỉnh táo lại xoa cái mũi đứng dậy khỏi cây hoa anh đào, vài giọt cánh hoa rơi xuống trên người hắn, hắn sửa lại quần áo hỏi:
- Các ngươi tan học chưa?
- Chắc chắn tan học rồi, bây giờ đã sắp giữa trưa rồi.
Thiển Dã Xuân chỉ chỉ Thái Dương nói.
Cái này Thiên Đại Liên cảm thấy ngượng ngùng, hắn muốn thừa dịp buổi sáng không khoá đánh một cái ngủ gật bổ một cái, không ngờ lại lập tức ngủ đến giữa trưa.
- Vậy ta chạy nhanh qua đi.
Thiên Đại Liên lại sửa sang lại tóc, làm cho bọn họ thoạt nhìn càng tinh thần hơn.
Thiển Dã Xuân gật đầu:
- Được rồi, đừng làm lão sư chờ lâu quá.
Lần này nàng và bằng hữu tới đây chính là được sai đi tìm Thiên Đại Liên.
Tên này không dùng tới vũ đạo, cho nên mới có thời gian ngủ ở đây.
Hồi tưởng lại chương trình học của mình, Thiển Dã Xuân ngáp một cái, đồng bạn đồng hành với nàng thấy thế cũng không nhịn được ngáp, trong lúc nhất thời hai người đều cảm thấy mệt mỏi.
Thiên Đại Liên cũng bị dẫn tới muốn ngáp, nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống, lại hàn huyên với Thiển Dã Xuân hai câu rồi đi nhanh về phía tiền viện.
Khoảng cách giữa tiền viện và hậu viện không xa, chỉ cách nhau một hành lang.
Ngựa quen đường cũ xuyên qua hành lang màu đỏ, Thiên Đại Liên không tốn bao nhiêu thời gian đã đi vào trước kiến trúc tiền viện, lúc này túm năm tụm ba vu nữ đang từ bên trong đi ra.
So với những vu nữ được tập luyện như Thiển Dã Xuân thì các nàng mặc cũng chính thức hơn.
Ngàn Đại Liên chờ các vu nữ đi gần hết mới nhìn về phía trong nhà.
Hắn nhìn thấy người mang mặt nạ hồ ly ở bên trong, đang kiên trì giải đáp nghi hoặc cho vài tên vu nữ.
Đối phương cũng cảm nhận được tầm nhìn rơi xuống trên người mình, bởi vậy sau khi giảng giải xong vấn đề thì không nói thêm nữa, ôn hòa nói với nhóm vu nữ kết thúc.
Các nữ Cố Vấn tự biết thời gian nghỉ trưa, sau khi làm xong lễ nghi thì toàn bộ tản ra.
- Liên...
Sau khi các vu nữ rời khỏi, Khuynh Kỳ giả tháo mặt nạ hồ ly xuống, quay đầu nhìn về phía cửa.
Thiên Đại Liên đã tiến vào, nghe thấy hắn gọi mình là Khuynh Kỳ Giả thì không khỏi bước nhanh hơn.
Đối mặt với người đang đi về phía mình, giả như Cơ Hội lộ ra nụ cười gần như là bản năng, sau đó cầm lấy mặt nạ hồ ly kia đi về phía Thiên Đại Liên.
Đợi khoảng cách giữa hai người dần dần gần hơn, hắn phát hiện sau đầu Thiên Đại Liên đã bị cột chặt bởi một đám tóc lỏng.
- Ngươi lại chạy về hậu viện ngủ à?
Khuynh Kỳ Giả hỏi gọn gàng dứt khoát, sau đó rất quen thuộc làm Thiên Đại Liên xoay người, để hắn giúp hắn buộc tóc lại.
Thiên Đại Liên bị nhìn thấu một bên xoay người một bên giải thích:
- Ta vốn đang đọc sách dưới tàng cây, kết quả không ngờ lại ngủ mất.
Lúc đầu, hắn quả thật chỉ muốn quyến rũ một hồi, ai biết mở mắt ra đã là giữa trưa.
Khuynh Kỳ giả tiếp nhận cách nói này, bỏ mặt nạ hồ ly xuống, không biết lấy từ đâu ra một phen.
Lại nhìn chờ mình hỗ trợ chải đầu, lúc này hắn bỗng nhiên phát giác đứa nhỏ này cao không ít, có lẽ qua hai năm nữa sẽ đuổi kịp hắn.
Mà điều này cũng có nghĩa là bọn họ tới đảo Minh Thần cũng đã được một đoạn thời gian rất dài.
Khuynh Kỳ giả nhớ lại cuộc sống ở Minh Thần Đại Xã, đồng thời nhanh chóng buộc tóc cho Thiên Đại Liên, sau đó hắn thu hồi động tác trong tay, lại nói tiếp một chuyện khác.
- Liên, buổi chiều có muốn đi cùng ta một chuyến đến thành Đạo Thê, cung tư bát trọng bảo ta đi qua tìm nàng hay không.
Khuynh Kỳ Giả chậm rãi dò hỏi.
Thiên Đại Liên sờ sờ mái tóc cột chắc chắn, không cần suy nghĩ đã đáp ứng:
- Được rồi, nhưng buổi chiều ngươi không đi học sao?
- Tối nay và ngày mai đều không có ai đi học.
Khuynh Kỳ Giả nói xong bổ sung một câu:
- Mấy ngày trước không phải Liên Đạo muốn đi tham gia tế điển dân gian sao? Nhân cơ hội này, chúng ta có thể đi cùng.
Không ngờ rằng Khuynh Kỳ Giả còn nhớ rõ mình vừa thuận miệng nói ra lời này, điều này làm trong lòng Thiên Đại Liên ấm áp, không nhịn được tiếp câu:
- Thật ra ngươi có thể trở về sớm một chút, thừa dịp không có giờ nghỉ ngơi.
Khuynh Kỳ giả cười tiếp nhận phần quan tâm này, cũng nói ra suy nghĩ của mình:
- Thật ra ta đã lâu không tham gia tế điển, cũng rất muốn đi dạo một chút.
Nghe thấy lời này, Thiên Đại Liên lập tức nghĩ đến tám vị Thần Tử, trước khi bọn họ đi vào Minh Thần Đại Xã không bao lâu, vị Cung Tư có vành tai màu hồng đã dạy học như là múa, lễ nghi, giáo dục các loại lễ nghi vốn nên do nàng phụ trách ném cho người của Khuynh Kỳ.
Khi đó nàng còn mỹ danh nói không thể để cho Khuynh Kỳ Giả lãng phí truyền thừa lấy được từ chỗ Thần Minh.
Trên thực tế, Thiên Đại Liên cảm thấy tám vị Thần Tử chính là muốn tìm một người làm việc.
Sự thật cũng đúng như hắn suy nghĩ, ngày hôm sau khi giao bộ phận lễ nghi dạy dỗ này cho Khuynh Kỳ Giả, bát trọng thần tử đã xuất hiện ở nhà xuất bản Bát Trọng Đường trong thành Đạo Thế.
Hiện giờ ngoại trừ lễ lớn ra, hoặc là gặp phải chuyện cần thiết muốn nàng quyết định thì bình thường nàng sẽ không trở về Minh Thần Đại Xã.
Nếu như nói không phải chủ mưu đã lâu thì Thiên Đại Liên sẽ không tin.
Nhưng mà nhóm vu nữ của Minh Thần Đại Xã lại thật sự thích ứng tốt, thậm chí đánh giá rất cao đối với Khuynh Kỳ Giả, Thiên Đại Liên thường xuyên nghe thấy những vu nữ lớn tuổi kia khen Khuynh Kỳ Giả không chỉ nhảy múa tốt, còn không có chủ ý kỳ quái, hy vọng hắn có thể ở lại Minh Thần Đại Xã một đoạn thời gian.
Thiên Tứ Liên ngay từ đầu còn muốn phản bác, đây không phải là lý do ném công việc cho người khác, nhưng suy nghĩ đến việc tám trọng thần tử đều giao Thần Chi Tâm cho Khuynh Kỳ Giả, lại cảm thấy vu nữ lớn tuổi nói đúng.
Trong lúc hoảng hốt, Thiên Đại Liên cảm giác sao Giả Thiên Kỳ lại đi lên một con đường chưa từng thiết tưởng.
- Liên?
Giọng nói của người máy đến từ Khuynh Kỳ kéo Thiên Đại Liên đang lơ lững tinh thần trở về.
Lấy lại bình tĩnh, Thiên Đại Liên như muốn nói ra chuyện vừa rồi:
- Ta đột nhiên cảm giác Cung Tư bát trọng là đang... Là đang làm ngươi đánh không công.
Khuynh Kỳ giả sững sờ, đây là góc độ hắn chưa từng nghĩ tới.
Đánh không công sao? Hắn dạy lễ nghi và múa đạo lâu như vậy, giống như thật sự không nhận được thù lao quá cao, nhưng mặc dù không có tiền thù lao, nhưng Minh Thần Đại Xã lại cung cấp chỗ ở và quần áo cho hắn và Thiên Đại Liên, còn có các loại đồ ăn phong phú.
Bát trọng thần tử còn đặc biệt đồng ý cho nhóm Thiên Đại Liên và Vu Nữ cùng học tập các loại tri thức, như vậy lại có thể tiết kiệm được học phí.
Khuynh Kỳ Giả còn nhớ rõ mình tiếp thu công việc mà bát trọng Thần Tử giao cho hắn, ngoại trừ nàng nói động hắn ra thì còn có một phần nguyên nhân là hắn cảm thấy mình nên làm chút chuyện gì để hoàn lại phần trợ giúp này.
- Ta không nghĩ tới thù lao, cho tới nay ta chỉ muốn làm chút chuyện ta có thể cho phép.
Khuynh Kỳ Giả thản nhiên nói, sau đó hắn dừng lại một chút:
- Sau này có thể nâng cao một chút.
Nhìn thấy Giả Thiên Kỳ hiểu lầm ý của mình, Thiên Đại Liên vội vàng giải thích:
- Đây không phải là chuyện trước, ý của ta là có chút công việc rõ ràng không nên để cho ngươi làm.
Khuynh Kỳ giả chớp chớp mắt, hắn không thể hiểu được lời của Thiên Đại Liên.
Nhìn thấy bộ dáng có thể nói là thiên chân của hắn, Thiên Đại Liên sinh ra một loại ý thức trách nhiệm, hắn cần phải tạo ra quan niệm công tác chính xác cho Khuynh Kỳ Giả, nếu không sau này hắn nhất định sẽ tăng ca mỗi ngày.
Ôm quyết tâm này, sau khi cơm nước xong, trên đường xuống núi đi đến thành Đạo Thê, Thiên Đại Liên bắt đầu nói với Khuynh Kỳ Giả về việc từ chối công việc không thuộc về mình như thế nào.
Khuynh Kỳ giả nghiêm túc lắng nghe, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với tri thức về phương diện này.
Mãi đến khi hai người bọn hắn thông qua hạt giống đi vào chân núi, lúc này người máy tiên phong mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.
- Sao Liên Tử lại biết những tri thức này?
Hắn rất tò mò.
Thiên Đại Liên suýt chút nữa bị sặc, hắn đưa trả nợ nước cho Khuynh Kỳ Giả, nhìn thấy ánh mắt của hắn, hắn trầm ngâm một chút rồi mở miệng:
- Là từ trên sách.
Minh Thần Đại Xã có thư viện rất lớn, có thể cho hắn tùy ý dùng, cho nên ngày bình thường hắn đều dựa vào thời gian đọc sách tống cổ.
- Quả nhiên đọc nhiều sách là có lợi.
Khuynh Kỳ Giả nói xong lại cười cười:
- Cũng không biết xuất bản của cung tư bát trọng, lần này lại tập san những sách này.
- Ngươi biết tám trọng đường?
Thiên Đại Liên cả kinh, hắn vẫn luôn cho rằng Giả Thiên Cơ không biết.
Nhưng mà Giả Thiên Kỳ không chỉ biết, chỉ nghe hắn tùy ý nói:
- Trong thư từ qua lại, Bát trọng cung tư thỉnh thoảng sẽ hỏi ta cảm tưởng đối với bản thảo.
Dùng lời bình của bát trọng thần tử, lời bình của hắn đâu ra đấy, cực kỳ chân thật.
Thiên Đại Liên mở to hai mắt:
- Còn có loại chuyện này sao?
Nói xong, Thiên Đại Liên cảm thấy mình quá trẻ tuổi, thật sự Bát trọng Thần Tử chỉ giao Minh Thần Đại Xã cho người của Khuynh Kỳ Quản.
Ngay khi hắn cho rằng đã đến thời điểm cực hạn thì Kẻ Khờ lại nghĩ tới cái gì.
- Lại nói, ngay cả bản thảo ta cũng đã xem qua, viết rất không tệ nha.
Khuynh Kỳ Giả vừa dứt lời đã nhìn thấy đôi mắt to như hạt đậu.
- Sao ta lại không biết bản thảo gì?
Thiên Đại Liên mờ mịt.
Khuynh Kỳ Giả chớp chớp mắt hỏi lại:
- Liên không biết sao?
Hắn dùng sức lắc đầu, Thiên Đại Liên khiếp sợ với việc hắn tiện tay dùng tiểu thuyết làm hình thức viết phân tích và ghi chép, lại bị bát trọng Thần Tử bắt đi, còn bị giao cho bản thảo của thím Khuynh Kỳ.
Một sự phẫn nộ đột nhiên sinh ra, Thiên Đại Liên hận không thể bay đến tầng tám để tìm một lời giải thích.
Cũng may lúc này bọn họ sắp đến thành Đạo Thê.
- Không được, ta phải hỏi Cung Tư tầng tám một chút.
Thiên Đại Liên tức giận nói.
- Liên Thực Để Ý?
Khuynh Kỳ giả thử dò hỏi.
Thiên Đại Liên không hề giấu giếm:
- Đương nhiên, nàng phải nói ít nhất với ta một tiếng.
Hắn thật sự cảm thấy Bát trọng thần tử thật quá đáng.
Tuy những tiểu thuyết đó hắn chỉ là tùy tiện viết ra, căn bản không để bụng, nhưng những thứ đó không đại biểu cho việc thần tử tầng tám có thể tùy ý lấy đi.
Thiên Đại Liên và Cơ Báo Giả nói ra suy nghĩ của hắn, cùng lúc đó yên lặng tổ chức ngôn ngữ, nghĩ tới lời của Bát Trùng Đường nên nói với Bát Trùng Thần Tử.
Nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, Thiên Đại Liên nghẹn một bụng lời nói, kết quả bước vào cửa chính của bát trọng đường, hắn còn chưa nói ra một câu đã nghe thấy bát trọng thần tử mở miệng trước một bước.
- Tiểu tử ngươi cũng tới à? Vừa vặn, đây là vì ngươi chuẩn bị tiền nhuận bút.
Giống như đã sớm đoán trước sẽ xảy ra chuyện gì, Bát trọng Thần Tử đưa ra một túi Ma Lạp.
Thiên Đại Liên nhìn túi Ma Lạp, môi giật giật, lại không nói ra được một câu.
Đối mặt với lời nói của Nguỵ Lăng Thiên, bát trọng thần tử nhẹ nhàng giảng giải lý do viết bản thảo:
- tháng trước ta thấy mấy bản thảo phế phẩm ở Minh Thần Đại Xã, cảm giác không tệ, liền sai người chỉnh lý lại một phần tính toán cẩn thận xem, ai ngờ Biên tập viên dưới tay ta cũng cảm thấy rất tốt, đề nghị đăng chúng nó lên trên Nguyệt san.
- Ai nha, ta vì tìm tác giả đã tốn không ít công sức, vẫn là thông qua Khuynh Kỳ Giả mới biết được là ngươi viết, chỉ muốn hôm nay để hắn tới đây một chuyến, mang tin nhắn này cho ngươi.
Lời nói của bát trọng thần tử nhìn như tích thuỷ bất lậu, nhưng nghĩ lại vẫn có không ít lỗ hổng.
Ví dụ như nàng có thể trực tiếp viết thư báo cho Thiên Đại Liên, căn bản không cần cố ý gọi Khuynh Kỳ Giả ra.
Nhưng dưới sự hấp dẫn của một túi Ma Lạp, toàn bộ những chi tiết nhỏ này đều bị Thiên Đại Liên làm lơ.
- Còn không có phát biểu sao?
Thiên Đại Liên theo bản năng hỏi lại.
Bát trọng thần tử chính đáng trả lời:
- Không có đâu, không thông qua tác giả cho phép liền phát biểu, chính là rất không lễ phép, bát trọng đường sẽ không làm loại chuyện này.
Cái này Thiên Đại Liên không có gì để nói, hắn nhìn chằm chằm túi Ma Lạp kia, lửa giận trong lòng toàn bộ bị dập tắt.
Sau khi đi vào đề thi, đây là lần đầu tiên Thiên Đại Liên nhìn thấy nhiều Ma Lạp như vậy, nếu như hắn không động lòng thì nhất định là giả.
Lại nói mấy ngày phế bản thảo mà thôi...
Thiên Đại Liên thành công thuyết phục mình, hắn gian nan mở tầm mắt khỏi Ma Lạp, nói với từ đáy lòng với Bát Trùng Thần Tử:
- Cảm ơn Bát trọng chủ biên.
- À, ngươi đồng ý là được rồi, ta sẽ gia tăng làm bài tập của biên tập.
Bát trọng thần tử rất hài lòng, cũng đề nghị với Thiên Đại Liên:
- Sau này có viết gì thì cũng có thể tìm đến tám trọng đường, ta cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện của ngươi.
- Ta sẽ tận lực.
Thiên Đại Liên nắm chặt nắm đấm, cảm giác mình tìm được đạo phát tài.
Lại cười một tiếng, bát trọng thần tử đưa mắt ra hiệu:
- Tiểu gia hỏa kia, ngươi nói chuyện với biên tập một chút đi.
Đã sớm chờ lâu ngày Biên tập tập đoàn tụ lại đây.
Thiên Đại Liên còn chưa kịp phản ứng đã bị nhóm biên tập vây quanh, không thể không bắt đầu trả lời một loạt vấn đề, hoàn toàn không nhận thấy được tin tức của Khuynh Kỳ Giả và bát trọng Thần Tử biến mất không thấy đâu nữa.
Mà ở ngõ tối đối diện đường số tám, một đôi mắt màu tím nhìn chăm chú vào Thiên Đại Liên đang bị biên tập vây quanh ở trung ương.
Mấy phút sau, Tán Binh âm thầm quan sát xoay người.
- Một khi đã chú ý đến hắn như vậy, vì sao không mang hắn đi cho rồi?
Giọng nói quen thuộc đột nhiên nhớ tới, Tán Binh ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện tiến sĩ đang đứng ở phía sau hắn.
Tán Binh nhíu mày, cực kỳ bất mãn đối với sự xuất hiện của tiến sĩ.
- Không cần hiểu lầm, ta chỉ là dựa theo lệ thường tới khuyên ngươi.
Tiến sĩ thản nhiên nói:
- Tên hề vẫn chưa từ bỏ việc chiêu mộ ngươi.
- Ta khuyên các ngươi nên bỏ qua tâm tư này đi.
Tán Binh lại lặp lại câu nói kia, hắn lại cảm thấy Ngu Nhân Chúng quá phiền phức.
- Đối với người có sức mạnh, có thể thay đổi thế giới, chúng ta luôn có nhiều kiên trì hơn, nếu ngươi thay đổi chủ ý, có thể tùy thời tới tìm ta.
Tiến sĩ nói như vậy, lại nhìn thấy tám người bọn họ đang tranh cãi nhau, giây tiếp theo hắn dùng ngữ khí nghiền ngẫm hỏi:
- Ta vẫn luôn muốn biết ngươi không ghen tị sao?
- Rõ ràng là thân thể tương đồng, hắn lại được nhận, mà ngươi lại đang lưu lạc.
Vẻ mặt của Tán Binh càng trở nên không tốt, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Đó là cảm xúc chỉ có người phàm mới có, nói đến chuyện này, không bằng chúng ta tâm sự vì sao Giáo Lệnh Viện lại khai trừ ngươi.
Hắn đã từng ở chung nên biết đại bộ phận đồng liêu rất đau đầu.
Quả nhiên tiến sĩ trầm mặt xuống, nhưng giây tiếp theo hắn thở dài:
- Ngươi rốt cuộc đã trải qua những gì, ngươi biết nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ nhiều lắm.
Lần này, Tán Binh không trả lời, hắn đi về phía trước gặp thoáng qua tiến sĩ.
Không để ý tới tiến sĩ có đuổi theo hay không, Tán Binh đưa lưng về phía tám trọng đường.
Tuy ngoài miệng Tán Binh nói là không thèm để ý tiến sĩ gần như khiêu khích, nhưng hắn vẫn không thể khống chế bị ảnh hưởng.
Mặc dù lại muốn phủ nhận, hắn lại rất rõ ràng hắn ghen tị với một người khác, ghen tị với đối phương ở lại sẽ mất đi người nhà của hắn.
Hắn cũng sinh ra ý nghĩ muốn mang đứa bé kia đi.
Nhưng cuối cùng hắn không làm như vậy.
Hít sâu một hơi, Tán Binh không suy nghĩ nhiều nữa, hắn tiếp tục đi về phía trước, mặc dù hắn chưa nghĩ kỹ xem mình nên đi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.