[ Nguyên Thần ] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 40:
Xảo Khắc Lực Tước Tước
14/09/2023
Cố nén ý cười muốn tràn ra, Thiên Đại Liên thu hồi tâm tư chạy xa kia, một lần nữa chú ý tới lời của Chung Ly.
Không để hắn nhẫn nhịn quá lâu, tiểu Hùng màu cam bưng một chậu cá hầm ớt màu đỏ tươi chạy về phía bọn họ.
Thân hình tròn vo của tiểu Hùng vô cùng linh hoạt, bàn tay tròn vo như quả ớt cũng rất ổn.
- Nói nhiều nói nhiều.
Tiểu Hùng vui vẻ đưa đồ ăn đến một bàn của Thiên Đại Liên.
Đạt Đạt Lợi Á nhìn đồ ăn lên, hơi trầm tư nhớ tới hắn và Thiên Đại Liên chỉ lo lắng nghe Chung Ly nói lễ nghi mai táng, đều quên mất thật ra Chung Ly còn chưa gọi món ăn.
Chuyện này có chút quá đáng.
Ý tưởng này của nàng đã được Đạt Lợi Á mời Chung Ly cùng nhau ăn.
- Bữa cơm này coi như là nghe Chung Ly tiên sinh giảng giải những lễ nghi kia để thù lao.
Đạt Đạt Lợi Á rất hào phóng, dù sao cũng không phải là chuyện của bọn họ, chỗ tốt của quan chấp hành chính là bọn họ làm nhiệm vụ mà bọn họ cần có thể trực tiếp chi trả kinh phí.
Chung Ly nhìn phần cá hầm ớt kia, trầm mặc một lát rồi tiếp nhận phần kiến nghị này, cũng khách khí đáp lại:
- Cảm ơn hai vị.
- Chúng ta nhanh ăn đi.
Đạt Đạt Lợi Á vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với phần đồ ăn đỏ rực kia, chỉ là ngửi mùi vị thì hắn có thể cảm nhận ra được con cá hầm ớt này không giống với những gì hắn tưởng tượng lúc ban đầu, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng mới lạ.
Ngàn Đại Liên thì không nói thêm gì nữa, trước tiên hắn nhìn thấy nóng lòng muốn thử, muốn khiêu chiến Đạt Lợi Á, lại nhìn thấy Chung Ly mặt không đổi sắc.
Ý cười lại nảy lên, lần này hắn âm thầm hít sâu một hơi mới áp chế được.
Căn cứ theo giả thiết trong trò chơi, Chung Ly không thích ăn hải sản, còn về phần đồ ăn hàng ngày của Đạt Lợi Á thì rất ít khi dùng đến ớt, hắn căn bản không biết ớt của Tuyệt Vân rất cay.
Nói không chừng món này chỉ có ta mới có thể ăn.Nguyễn Đại Liên nghĩ như vậy cầm lấy chiếc đũa gắp lên một miếng thịt cá.
Chiếc đũa vừa mới vào miệng, thịt cá tươi mới cộng thêm vị cay cay của Tuyệt Vân, làm hắn tự nhận là đồ ăn cay thì trong lúc nhất thời cũng khó có thể thừa nhận.
Nhưng so với biểu hiện của hai người còn lại trên bàn cơm thì tạm thời còn có thể.
Đạt Đạt Lợi Á không am hiểu dùng đũa, hắn miễn cưỡng gắp một miếng thịt cá, sau đó buông đũa xuống bắt đầu uống trà, Chung Ly thì bắt đầu giới thiệu nguyên liệu dùng để nấu cá hầm ớt của Vạn dân đường.
Cũng không nghĩ đến việc thử món ăn này, Đạt Lợi Á lựa chọn cùng với Chung Ly nấu lên mỹ thực li tháng.
Nghe Chung Ly nói xong, Đạt Lợi Á phụ hoạ, Thiên Đại Liên Độc hưởng trọn câu cá hầm ớt.
Cũng may không bao lâu, các món ăn khác lần lượt được đưa lên bàn, đối mặt với thức ăn mới, không thể ăn cay như đạt tới mức như lợi Á và không yêu ăn hải sản như Chung Ly mới cầm lấy chiếc đũa.
- Chung Ly tiên sinh biết cũng thật sự đủ nhiều.
Sau khi ăn xong, Đạt và Lợi Á cảm khái nói, tuy rằng bởi vì hắn không thích dùng đũa dẫn đồ ăn tới ăn không tận hứng, nhưng nghe Chung Ly kiểm kê đồ ăn từ ly nguyệt vẫn có vài phần ý tứ.
- Có biết một chút thôi.
Chung Ly khiêm tốn nói.
Thiên Đại Liên ăn uống no đủ nghe vậy rốt cục có cơ hội cười ra tiếng, hắn cười nói:
- Đâu chỉ là biết một ít, rõ ràng là trên biết thiên văn, dưới biết địa lý.
Nói đến đây, hắn lại chuyển đề tài, đột nhiên đặt câu hỏi:
- Nói đi, Chung Ly tiên sinh có biết về quân sự của Nham Vương Đế hay không?
Nham Vương Đế Quân là tôn xưng của người Nhật đối với Nham Thần Ma Lạp, hàng ngàn hàng vạn lần nhập gia tùy tục cũng dùng xưng hô này, đồng thời hắn cũng là cố ý nhắc tới đề tài này với Chung Ly.
Nhưng nghe thấy Nham Thần đánh giá cơ hội của mình lại không nhiều, Thiên Đại Liên thừa nhận hắn là cố ý hỏi không cẩn thận.
Đạt Đạt Lợi Á không biết suy nghĩ của hắn, hắn chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy có thể là trước đó bọn họ dùng cơm nói chuyện phiếm, hỏi ra loại vấn đề này.
Nhưng hắn lại vô tình ngăn cản, bởi vì hắn cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện có liên quan đến Nham Thần.
Nhưng mà nghênh đón hai ánh mắt chờ mong từ Thiên Đại Liên và Đạt Lợi Á, Chung Ly trầm tư qua lại hỏi lại:
- Ta cũng biết một ít về chuyện của Nham Thần, chỉ là không biết ngươi muốn biết phương diện nào.
Thiên Đại Liên bị hỏi, hắn còn chưa kịp nghĩ xem nên hỏi cái gì.
Nhìn thấy Thiên Đại Liên rơi vào tình huống khó xử, Đạt Lợi Á chủ động nói tiếp:
- Không bằng Chung Ly tiên sinh nói một chút về nghi thức mời tiên của Li Nguyệt Độc Hữu, như thế nào?
- Nghi thức thỉnh tiên là lễ nghi thất tinh hàng năm thỉnh Nham Thần giáng thế, ở li lịch đã truyền thừa mấy trăm năm, tạm thời cũng coi như là một bộ phận trong lịch sử của li lịch.
Chung Ly nhàn nhạt nói.
- Vì sao mỗi năm chỉ được mời một lần? Nham Thần không thể được mời nhiều hơn vài lần sao?
Ngàn Đại Liên hỏi ra nghi vấn sau khi chơi game, hắn cảm thấy người như vậy kính yêu Nham Thần, sao không cho Nham Thần xuất hiện thêm vài lần.
Lại nói, Nham Thần buông xuống nói không chừng còn có thể nghỉ ngơi, nhưng ai có thể từ chối nghỉ ngơi?
Thiên Đại Liên nghĩ như vậy, càng thêm tò mò về đáp án của Chung Ly.
- Giống như một thời tiết hoặc là một ngày hội, chính là bởi vì một năm chỉ có một lần nên mới đáng để kỷ niệm.
Nói xong, Chung Ly gật đầu:
- Nếu như ba ngày hai đêm Nham Thần xuất hiện ở Li Nguyệt, nghi thức thỉnh tiên sẽ trở thành một ngày bình thường, đâu ra kinh hỉ.
- Là vì duy trì cảm giác thần bí sao.
Đạt Đạt Lợi Á như có điều suy nghĩ, ngay sau đó hắn lại hỏi một câu:
- Đó chẳng phải là ngoại trừ nghi thức thỉnh tiên ra thì những lúc khác đều không thấy được Nham Thần à?
Chung Ly nghĩ nghĩ trả lời:
- Tạm thời xem như vậy đi.
Không đợi Đạt Lợi Á và Thiên Đại Liên lại mở miệng, Chung Ly theo đề tài này giống như tùy ý nói:
- Hai vị muốn xem nghi thức thỉnh tiên năm nay, còn phải chờ một đoạn thời gian nữa.
- Không phải thời gian của nghi thức thỉnh tiên cố định sao?
Ngàn Đại Liên thuận miệng hỏi, làm người chơi, hắn thật ra không rõ ràng lắm về thời gian cụ thể của nghi thức thỉnh tiên, chỉ biết người lữ hành vừa đến, chính là lúc nghi thức thỉnh tiên bắt đầu.
- Không có thời gian cố định, yêu cầu thất tinh lựa chọn sử dụng ngày tốt trước, ngày tốt định ra sau mới có thể tổ chức nghi thức thỉnh tiên.
Chung Ly kiên trì giảng giải.
- Vậy bây giờ có định ra ngày tốt không?
Đạt Đạt Lợi Á nhíu mày, hắn không ngờ rằng ở giữa còn có nhiều đạo đạo như vậy.
Chung Ly nhớ lại nói:
- Vừa mới định ra, cho nên ta mới nói hai vị tới có chút sớm.
Nghe những lời nói này, Thiên Nhất cảm thấy hắn và Đạt Lợi Á đúng là tới sớm, hiện tại người lữ hành có thể là vừa mới đến mông Đức.
Thiên Đại Liên phỏng đoán, hắn thông qua báo chí nhìn thấy Mông Đức Kiệt điên long xâm lấn, Tây Phong Kỵ Sĩ Đoàn tận lực tìm kiếm phương pháp giải quyết tin đưa tin.
Mà ở trong trò chơi, người lữ hành là tới trước mông đức, giải quyết xong long tai, cứu vớt Slick Long Đặc thì mới đến li trăng.
Như vậy nói đến việc để lại cho Đạt Lợi Á thời gian nghĩ cách gặp Nham Thần còn có mấy tháng?
Nghĩ lại tới đây, Thiên Đại Liên bỗng nhiên cảm thấy Đạt Lợi Á còn rất khắc chế, nếu không sau khi hắn có thể bắt được ma thần không kiêng kị gì có thể phóng thích ra... Sau khi phục chế xong lập tức thả ra quỷ thần Olympic ngươi bị phong ấn ở trong lốc xoáy, bức Nham Thần Ma Cổ hiện thân, không cần chờ lâu như vậy, trung gian còn tiêu nhiều tiền như vậy.
Gần như là đồng tình nhìn Đạt Lợi Á, vài giây sau Thiên Đại Liên phát hiện so với Đạt Lợi Á thì hắn càng phải niết bi ai vì người giàu có Phan Tarot.
Dù sao thì những hạt giống kia cuối cùng cũng giao cho ngân hàng Bắc Quốc chi trả.
Bốn bỏ năm chính là tiền mặt của ngân hàng Bắc Quốc Phan Tòng.
Trong lòng Thiên Đại Liên Tự hy vọng Phan Bá Nhâm có thể biết được chân tướng sớm một chút, nếu không bởi vì không thể được thần linh nhìn chăm chú, mà rời khỏi tháng Tư hắn nhất định sẽ tức giận mở to hai mắt.
Trong lòng rất tức giận, Phan Tòng Dung nghe thấy vậy đột nhiên hỏi:
- Nếu ta muốn đi tìm Chung Ly tiên sinh để hỏi một ít vấn đề thì nên đi đâu tìm ngươi?
- Có thể đi tới quán rượu, nhưng ta cũng chỉ có thể hiểu biết về ánh trăng, nó chỉ có thể gọi là da lông.
Đồng thời, đưa ra địa chỉ, Chung Ly vẫn còn khiêm tốn.
- Không có chuyện gì, ta chỉ là muốn tìm đến dẫn đường tiếp xúc văn hóa Liên Nguyệt, sẽ không hỏi vấn đề gì quá khó khăn.
Đạt Đạt Lợi Á nói lời khách sáo.
- Ta cũng vậy, dù sao thì trước khi nghi thức thỉnh tiên bắt đầu, chúng ta đều sẽ ở lại, không bằng nhân cơ hội hiểu biết về quốc gia này, thể nghiệm phong thổ của nó.
Thiên Đại Liên đúng lúc nói tiếp, làm ra bộ dáng bọn hắn xác thật là đến vì nghi thức thỉnh tiên.
Đạt Đạt Lợi Á có chút cảm kích, nhưng lại không biết hắn chỉ là nghĩ lấy cớ để xem cốt truyện của Li Nguyệt.
Nhưng không biết là có ảnh hưởng gì đến Đạt Lợi Á hay không nên nàng cảm thấy hắn và Thiên Đại Liên còn rất ăn ý.
Bên kia, Chung Ly cũng bị thuyết phục:
- Vậy ta thử xem, dẫn đường với ta cũng là một trải nghiệm mới lạ.
- Ta sẽ trả Ma Lạp, sẽ không làm Chung Ly tiên sinh chịu thiệt.
Đạt Đạt Lợi Á cố ý bổ câu.
Ánh mắt của Thiên Đại Liên nhìn thấy Đạt Lợi Á hoàn toàn biến thành bất đắc dĩ.
Thật ra thì ngẫm kỹ lại, li nguyệt cảng nhiều người như vậy, cuối cùng sao Đạt Lợi Á có thể mời Chung Ly làm dẫn đường? Tuy nói ở li nguyệt cảng có thể làm lễ tang cho tiên nhân thần minh đại khái chỉ có Khứ Sinh đường, nhưng có thể để cho mấy người ngu nhân tham gia vào ít nhiều vẫn là có chút trùng hợp ở trong đó.
Lắc lắc đầu, Thiên Đại Liên cảm thấy ăn không sai biệt lắm, lập tức quay về phía Đạt Lợi Á.
- Không phải ngươi còn muốn mua vật kỷ niệm cho đệ đệ muội muội của ngươi à?
Thiên Đại Liên nhắc nhở Đạt Lợi Á, làm cho hắn không cần quên mục đích đi dạo phố lần này.
Đương nhiên là Đạt Địch Lợi Á không quên chuyện này:
- Ừm, chúng ta đi mua đồ trước, qua mấy ngày ta lại đi tới cửa vào.
Nói xong hắn nhìn đồ ăn trên bàn ăn xong, lấy ra mấy trăm Ma Lạp tiền để lại trên bàn, dựa theo truyền thống ở Đông Thiên hắn ở lâu năm,
Quét mắt nhìn lên trên bàn, Chung Ly nhìn theo Đạt Lợi Á và Thiên Đại Liên đi ra khỏi Vạn dân đường.
Tiểu Hùng màu cam chạy tới thu hồi Ma Lạp, xoay người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đối với Chung Ly.
Chung Ly đành phải giải thích với tiểu Hùng:
- Đây không phải là Ma Lạp mà ta ở lại.
Trên thực tế hôm nay hắn ra ngoài lại quên mang theo Ma Lạp.
Nghe thấy lời nói của Chung Ly, tiểu Hùng phát ra nhiều lời, vẻ giật mình trên mặt cũng đã biến mất.
Trên đường đi, bỏ lỡ một màn rất là hí kịch kia, Thiên Đại Liên và Đạt Đạt Lợi Á đang trò chuyện với nhau về cái nhìn của Chung Ly.
- Ngươi cảm thấy Chung Ly thế nào?
Đạt Đạt Lợi Á thuận miệng hỏi Thiên Đại Liên, hắn muốn nghe xem hắn nghĩ gì.
Thiên Đại Liên trầm mặc một lát, sau đó thành khẩn trả lời:
- Hắn lớn lên không tệ.
- Lời này ngươi đừng để cho Lục Tịch nghe thấy.
Ma xui quỷ khiến Đạt Đạt Lợi Á lại nói.
Trong lời nói biết rõ ý của Đạt Lợi Á, Thiên Đại Liên trực tiếp cười một tiếng, sau đó nói về vấn đề chính:
- Hắn học thức rất uyên bác, giống như cái gì cũng biết, đối với trăng sáng càng rõ như lòng bàn tay.
Nghe Thiên Đại Liên trả lời, nàng lập tức hỏi lại:
- Cho nên ngươi cảm thấy loại người này thật sự sẽ làm khách khanh ở một cửa hàng tang nghi sao?
Ở trên bữa tiệc, hắn nghe Chung Ly nói đến các mặt của Li Nguyệt các, có thể nói là thuộc như lòng bàn tay.
Nhưng không giống như là kiến thức của tất cả các khách khanh bình thường.
Trong tiềm thức có một giọng nói nói cho Đạt Lợi Á, Chung Ly không đơn giản như vậy.
Mà bên cạnh Thiên Đại Liên cũng nhân lời của Đạt Lợi Á mà sững sờ, hắn không ngờ đối phương lại còn đang hoài nghi Chung Ly.
Rõ ràng ở trên bàn tiệc, Đạt Lợi Á đã mời hắn làm dẫn đường.
Thiên Đại Liên cau mày, sau khi do dự một chút hắn vẫn quyết định hỏi ra nghi vấn trong lòng:
- Ngươi cho rằng Chung Ly có mục đích khác à? Lần này gặp phải không phải là ngẫu nhiên?
Đối với điều này, Đạt Lợi Á không có giấu giếm, nói thẳng:
- Xem như là, ta hoài nghi hắn là người của Li Nguyệt thất tinh.
- Hả?
Ngàn đại liên ngốc.
Đạt Đạt Lợi Á làm lơ sự kinh ngạc của hắn, phân tích nói:
- Sau khi thất tinh không thể thông qua chiếc xe kia để phán đoán hành động của chúng ta thì rất có thể sẽ phái thân tín ra mặt thử.
Cứ như vậy đã giải thích vì sao Chung Ly biết nhiều như vậy.
Nếu hắn là môn khách thất tinh thì nói đi.
- Nhưng mà hắn hẳn là không có mục đích khác, chính là muốn biết tại sao chúng ta lại tới Li Nguyệt để làm cái gì.
Đạt Đạt Lợi Á nói ra cái nhìn của hắn, hắn không nhận thấy được ác ý ở trên người Chung Ly.
Cho nên nhiều nhất cũng chỉ là Thất Tinh phái tới đây tìm hiểu mục đích chuyến đi này của hắn.
Đạt Đạt Lợi Á cảm thấy trở về cần phải làm người điều tra Chung Ly, xem rốt cuộc hắn thuộc về thế lực phương nào.
Lúc này, Thiên Đại Liên rốt cuộc phản ứng lại:
- Ngươi không muốn ngồi chiếc xe kia à, là sợ thất tinh truy tung à?
- Đúng vậy.
Đạt Đạt Lợi Á chớp chớp mắt, hắn không cảm thấy có gì không đúng.
- Không có gì, ta bỗng nhiên cảm giác chúng ta không ăn ý.
Thiên Đại Liên vô ngữ nói, nếu không phải Đạt Lợi Á tự mình nói ra thì có lẽ hắn vẫn luôn trở thành người hắn muốn điệu thấp.
Vậy thì cũng không trách được hắn lại cho rằng Chung Ly là thất tinh phái tới, thì ra từ khi đi vào Li Nguyệt, Đạt Lợi Á vẫn luôn đề phòng thất tinh.
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến việc Chung Ly làm việc mà không có biện pháp mệnh lệnh, hoặc là nói trên đời này ngoại trừ đường chủ của đường hắn ra thì không ai có thể làm việc cho hắn, thậm chí ngay cả thiên lý cũng không có.
Thiên Đại Liên phát hiện nếu tính toán như vậy, hồ đào còn lợi hại hơn thiên lý.
Hắn thở dài một hơi, tầm nhìn của hắn thay đổi, rơi xuống không rõ tại sao hắn lại cảm thán như vậy, hỏi tiếp:
- Chung Ly đại khái không có quan hệ với thất tinh, nếu hắn là người của thất tinh thì không cần phải tranh bàn với chúng ta.
Đạt Đạt Lợi Á nghiêm túc tự hỏi Thiên Đại Liên nói, tự giác có đạo lý.
Nếu Chung Ly thật sự là môn khách thất tinh thì biểu hiện của hắn thật sự là quá mức thấy được.
Nhưng nếu hắn chỉ là một khách khanh bình thường của quán rượu quán rượu Tề Sinh Đường bọn họ thì hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Đang lúc Đạt Lợi Á quyết định vẫn điều tra một phen trước rồi nói sau thì Thiên Đại Liên bên cạnh lấy ra một vấn đề.
- Đạt Đạt Lợi Á, ngươi cảm thấy Chung Ly có thể là Nham Thần hay không?
Thiên Đại Liên hỏi như đùa giỡn, hắn muốn nhìn một chút xem thử Đạt Lợi Á có đang nghĩ về phương hướng quá thái quá hay không.
Đối với vấn đề này, Đạt Địch Á không hề nghĩ ngợi chút nào nói:
- Đương nhiên sẽ không.
Sao Thần Minh có thể nhàn rỗi như vậy, không có chuyện gì đi dạo trên đường cái, còn đua bàn ăn cơm với những người khác.
Dù sao thì Đạt Lợi Á cũng không muốn nữ hoàng băng chi làm ra chuyện như vậy.
Không để hắn nhẫn nhịn quá lâu, tiểu Hùng màu cam bưng một chậu cá hầm ớt màu đỏ tươi chạy về phía bọn họ.
Thân hình tròn vo của tiểu Hùng vô cùng linh hoạt, bàn tay tròn vo như quả ớt cũng rất ổn.
- Nói nhiều nói nhiều.
Tiểu Hùng vui vẻ đưa đồ ăn đến một bàn của Thiên Đại Liên.
Đạt Đạt Lợi Á nhìn đồ ăn lên, hơi trầm tư nhớ tới hắn và Thiên Đại Liên chỉ lo lắng nghe Chung Ly nói lễ nghi mai táng, đều quên mất thật ra Chung Ly còn chưa gọi món ăn.
Chuyện này có chút quá đáng.
Ý tưởng này của nàng đã được Đạt Lợi Á mời Chung Ly cùng nhau ăn.
- Bữa cơm này coi như là nghe Chung Ly tiên sinh giảng giải những lễ nghi kia để thù lao.
Đạt Đạt Lợi Á rất hào phóng, dù sao cũng không phải là chuyện của bọn họ, chỗ tốt của quan chấp hành chính là bọn họ làm nhiệm vụ mà bọn họ cần có thể trực tiếp chi trả kinh phí.
Chung Ly nhìn phần cá hầm ớt kia, trầm mặc một lát rồi tiếp nhận phần kiến nghị này, cũng khách khí đáp lại:
- Cảm ơn hai vị.
- Chúng ta nhanh ăn đi.
Đạt Đạt Lợi Á vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với phần đồ ăn đỏ rực kia, chỉ là ngửi mùi vị thì hắn có thể cảm nhận ra được con cá hầm ớt này không giống với những gì hắn tưởng tượng lúc ban đầu, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng mới lạ.
Ngàn Đại Liên thì không nói thêm gì nữa, trước tiên hắn nhìn thấy nóng lòng muốn thử, muốn khiêu chiến Đạt Lợi Á, lại nhìn thấy Chung Ly mặt không đổi sắc.
Ý cười lại nảy lên, lần này hắn âm thầm hít sâu một hơi mới áp chế được.
Căn cứ theo giả thiết trong trò chơi, Chung Ly không thích ăn hải sản, còn về phần đồ ăn hàng ngày của Đạt Lợi Á thì rất ít khi dùng đến ớt, hắn căn bản không biết ớt của Tuyệt Vân rất cay.
Nói không chừng món này chỉ có ta mới có thể ăn.Nguyễn Đại Liên nghĩ như vậy cầm lấy chiếc đũa gắp lên một miếng thịt cá.
Chiếc đũa vừa mới vào miệng, thịt cá tươi mới cộng thêm vị cay cay của Tuyệt Vân, làm hắn tự nhận là đồ ăn cay thì trong lúc nhất thời cũng khó có thể thừa nhận.
Nhưng so với biểu hiện của hai người còn lại trên bàn cơm thì tạm thời còn có thể.
Đạt Đạt Lợi Á không am hiểu dùng đũa, hắn miễn cưỡng gắp một miếng thịt cá, sau đó buông đũa xuống bắt đầu uống trà, Chung Ly thì bắt đầu giới thiệu nguyên liệu dùng để nấu cá hầm ớt của Vạn dân đường.
Cũng không nghĩ đến việc thử món ăn này, Đạt Lợi Á lựa chọn cùng với Chung Ly nấu lên mỹ thực li tháng.
Nghe Chung Ly nói xong, Đạt Lợi Á phụ hoạ, Thiên Đại Liên Độc hưởng trọn câu cá hầm ớt.
Cũng may không bao lâu, các món ăn khác lần lượt được đưa lên bàn, đối mặt với thức ăn mới, không thể ăn cay như đạt tới mức như lợi Á và không yêu ăn hải sản như Chung Ly mới cầm lấy chiếc đũa.
- Chung Ly tiên sinh biết cũng thật sự đủ nhiều.
Sau khi ăn xong, Đạt và Lợi Á cảm khái nói, tuy rằng bởi vì hắn không thích dùng đũa dẫn đồ ăn tới ăn không tận hứng, nhưng nghe Chung Ly kiểm kê đồ ăn từ ly nguyệt vẫn có vài phần ý tứ.
- Có biết một chút thôi.
Chung Ly khiêm tốn nói.
Thiên Đại Liên ăn uống no đủ nghe vậy rốt cục có cơ hội cười ra tiếng, hắn cười nói:
- Đâu chỉ là biết một ít, rõ ràng là trên biết thiên văn, dưới biết địa lý.
Nói đến đây, hắn lại chuyển đề tài, đột nhiên đặt câu hỏi:
- Nói đi, Chung Ly tiên sinh có biết về quân sự của Nham Vương Đế hay không?
Nham Vương Đế Quân là tôn xưng của người Nhật đối với Nham Thần Ma Lạp, hàng ngàn hàng vạn lần nhập gia tùy tục cũng dùng xưng hô này, đồng thời hắn cũng là cố ý nhắc tới đề tài này với Chung Ly.
Nhưng nghe thấy Nham Thần đánh giá cơ hội của mình lại không nhiều, Thiên Đại Liên thừa nhận hắn là cố ý hỏi không cẩn thận.
Đạt Đạt Lợi Á không biết suy nghĩ của hắn, hắn chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy có thể là trước đó bọn họ dùng cơm nói chuyện phiếm, hỏi ra loại vấn đề này.
Nhưng hắn lại vô tình ngăn cản, bởi vì hắn cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện có liên quan đến Nham Thần.
Nhưng mà nghênh đón hai ánh mắt chờ mong từ Thiên Đại Liên và Đạt Lợi Á, Chung Ly trầm tư qua lại hỏi lại:
- Ta cũng biết một ít về chuyện của Nham Thần, chỉ là không biết ngươi muốn biết phương diện nào.
Thiên Đại Liên bị hỏi, hắn còn chưa kịp nghĩ xem nên hỏi cái gì.
Nhìn thấy Thiên Đại Liên rơi vào tình huống khó xử, Đạt Lợi Á chủ động nói tiếp:
- Không bằng Chung Ly tiên sinh nói một chút về nghi thức mời tiên của Li Nguyệt Độc Hữu, như thế nào?
- Nghi thức thỉnh tiên là lễ nghi thất tinh hàng năm thỉnh Nham Thần giáng thế, ở li lịch đã truyền thừa mấy trăm năm, tạm thời cũng coi như là một bộ phận trong lịch sử của li lịch.
Chung Ly nhàn nhạt nói.
- Vì sao mỗi năm chỉ được mời một lần? Nham Thần không thể được mời nhiều hơn vài lần sao?
Ngàn Đại Liên hỏi ra nghi vấn sau khi chơi game, hắn cảm thấy người như vậy kính yêu Nham Thần, sao không cho Nham Thần xuất hiện thêm vài lần.
Lại nói, Nham Thần buông xuống nói không chừng còn có thể nghỉ ngơi, nhưng ai có thể từ chối nghỉ ngơi?
Thiên Đại Liên nghĩ như vậy, càng thêm tò mò về đáp án của Chung Ly.
- Giống như một thời tiết hoặc là một ngày hội, chính là bởi vì một năm chỉ có một lần nên mới đáng để kỷ niệm.
Nói xong, Chung Ly gật đầu:
- Nếu như ba ngày hai đêm Nham Thần xuất hiện ở Li Nguyệt, nghi thức thỉnh tiên sẽ trở thành một ngày bình thường, đâu ra kinh hỉ.
- Là vì duy trì cảm giác thần bí sao.
Đạt Đạt Lợi Á như có điều suy nghĩ, ngay sau đó hắn lại hỏi một câu:
- Đó chẳng phải là ngoại trừ nghi thức thỉnh tiên ra thì những lúc khác đều không thấy được Nham Thần à?
Chung Ly nghĩ nghĩ trả lời:
- Tạm thời xem như vậy đi.
Không đợi Đạt Lợi Á và Thiên Đại Liên lại mở miệng, Chung Ly theo đề tài này giống như tùy ý nói:
- Hai vị muốn xem nghi thức thỉnh tiên năm nay, còn phải chờ một đoạn thời gian nữa.
- Không phải thời gian của nghi thức thỉnh tiên cố định sao?
Ngàn Đại Liên thuận miệng hỏi, làm người chơi, hắn thật ra không rõ ràng lắm về thời gian cụ thể của nghi thức thỉnh tiên, chỉ biết người lữ hành vừa đến, chính là lúc nghi thức thỉnh tiên bắt đầu.
- Không có thời gian cố định, yêu cầu thất tinh lựa chọn sử dụng ngày tốt trước, ngày tốt định ra sau mới có thể tổ chức nghi thức thỉnh tiên.
Chung Ly kiên trì giảng giải.
- Vậy bây giờ có định ra ngày tốt không?
Đạt Đạt Lợi Á nhíu mày, hắn không ngờ rằng ở giữa còn có nhiều đạo đạo như vậy.
Chung Ly nhớ lại nói:
- Vừa mới định ra, cho nên ta mới nói hai vị tới có chút sớm.
Nghe những lời nói này, Thiên Nhất cảm thấy hắn và Đạt Lợi Á đúng là tới sớm, hiện tại người lữ hành có thể là vừa mới đến mông Đức.
Thiên Đại Liên phỏng đoán, hắn thông qua báo chí nhìn thấy Mông Đức Kiệt điên long xâm lấn, Tây Phong Kỵ Sĩ Đoàn tận lực tìm kiếm phương pháp giải quyết tin đưa tin.
Mà ở trong trò chơi, người lữ hành là tới trước mông đức, giải quyết xong long tai, cứu vớt Slick Long Đặc thì mới đến li trăng.
Như vậy nói đến việc để lại cho Đạt Lợi Á thời gian nghĩ cách gặp Nham Thần còn có mấy tháng?
Nghĩ lại tới đây, Thiên Đại Liên bỗng nhiên cảm thấy Đạt Lợi Á còn rất khắc chế, nếu không sau khi hắn có thể bắt được ma thần không kiêng kị gì có thể phóng thích ra... Sau khi phục chế xong lập tức thả ra quỷ thần Olympic ngươi bị phong ấn ở trong lốc xoáy, bức Nham Thần Ma Cổ hiện thân, không cần chờ lâu như vậy, trung gian còn tiêu nhiều tiền như vậy.
Gần như là đồng tình nhìn Đạt Lợi Á, vài giây sau Thiên Đại Liên phát hiện so với Đạt Lợi Á thì hắn càng phải niết bi ai vì người giàu có Phan Tarot.
Dù sao thì những hạt giống kia cuối cùng cũng giao cho ngân hàng Bắc Quốc chi trả.
Bốn bỏ năm chính là tiền mặt của ngân hàng Bắc Quốc Phan Tòng.
Trong lòng Thiên Đại Liên Tự hy vọng Phan Bá Nhâm có thể biết được chân tướng sớm một chút, nếu không bởi vì không thể được thần linh nhìn chăm chú, mà rời khỏi tháng Tư hắn nhất định sẽ tức giận mở to hai mắt.
Trong lòng rất tức giận, Phan Tòng Dung nghe thấy vậy đột nhiên hỏi:
- Nếu ta muốn đi tìm Chung Ly tiên sinh để hỏi một ít vấn đề thì nên đi đâu tìm ngươi?
- Có thể đi tới quán rượu, nhưng ta cũng chỉ có thể hiểu biết về ánh trăng, nó chỉ có thể gọi là da lông.
Đồng thời, đưa ra địa chỉ, Chung Ly vẫn còn khiêm tốn.
- Không có chuyện gì, ta chỉ là muốn tìm đến dẫn đường tiếp xúc văn hóa Liên Nguyệt, sẽ không hỏi vấn đề gì quá khó khăn.
Đạt Đạt Lợi Á nói lời khách sáo.
- Ta cũng vậy, dù sao thì trước khi nghi thức thỉnh tiên bắt đầu, chúng ta đều sẽ ở lại, không bằng nhân cơ hội hiểu biết về quốc gia này, thể nghiệm phong thổ của nó.
Thiên Đại Liên đúng lúc nói tiếp, làm ra bộ dáng bọn hắn xác thật là đến vì nghi thức thỉnh tiên.
Đạt Đạt Lợi Á có chút cảm kích, nhưng lại không biết hắn chỉ là nghĩ lấy cớ để xem cốt truyện của Li Nguyệt.
Nhưng không biết là có ảnh hưởng gì đến Đạt Lợi Á hay không nên nàng cảm thấy hắn và Thiên Đại Liên còn rất ăn ý.
Bên kia, Chung Ly cũng bị thuyết phục:
- Vậy ta thử xem, dẫn đường với ta cũng là một trải nghiệm mới lạ.
- Ta sẽ trả Ma Lạp, sẽ không làm Chung Ly tiên sinh chịu thiệt.
Đạt Đạt Lợi Á cố ý bổ câu.
Ánh mắt của Thiên Đại Liên nhìn thấy Đạt Lợi Á hoàn toàn biến thành bất đắc dĩ.
Thật ra thì ngẫm kỹ lại, li nguyệt cảng nhiều người như vậy, cuối cùng sao Đạt Lợi Á có thể mời Chung Ly làm dẫn đường? Tuy nói ở li nguyệt cảng có thể làm lễ tang cho tiên nhân thần minh đại khái chỉ có Khứ Sinh đường, nhưng có thể để cho mấy người ngu nhân tham gia vào ít nhiều vẫn là có chút trùng hợp ở trong đó.
Lắc lắc đầu, Thiên Đại Liên cảm thấy ăn không sai biệt lắm, lập tức quay về phía Đạt Lợi Á.
- Không phải ngươi còn muốn mua vật kỷ niệm cho đệ đệ muội muội của ngươi à?
Thiên Đại Liên nhắc nhở Đạt Lợi Á, làm cho hắn không cần quên mục đích đi dạo phố lần này.
Đương nhiên là Đạt Địch Lợi Á không quên chuyện này:
- Ừm, chúng ta đi mua đồ trước, qua mấy ngày ta lại đi tới cửa vào.
Nói xong hắn nhìn đồ ăn trên bàn ăn xong, lấy ra mấy trăm Ma Lạp tiền để lại trên bàn, dựa theo truyền thống ở Đông Thiên hắn ở lâu năm,
Quét mắt nhìn lên trên bàn, Chung Ly nhìn theo Đạt Lợi Á và Thiên Đại Liên đi ra khỏi Vạn dân đường.
Tiểu Hùng màu cam chạy tới thu hồi Ma Lạp, xoay người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đối với Chung Ly.
Chung Ly đành phải giải thích với tiểu Hùng:
- Đây không phải là Ma Lạp mà ta ở lại.
Trên thực tế hôm nay hắn ra ngoài lại quên mang theo Ma Lạp.
Nghe thấy lời nói của Chung Ly, tiểu Hùng phát ra nhiều lời, vẻ giật mình trên mặt cũng đã biến mất.
Trên đường đi, bỏ lỡ một màn rất là hí kịch kia, Thiên Đại Liên và Đạt Đạt Lợi Á đang trò chuyện với nhau về cái nhìn của Chung Ly.
- Ngươi cảm thấy Chung Ly thế nào?
Đạt Đạt Lợi Á thuận miệng hỏi Thiên Đại Liên, hắn muốn nghe xem hắn nghĩ gì.
Thiên Đại Liên trầm mặc một lát, sau đó thành khẩn trả lời:
- Hắn lớn lên không tệ.
- Lời này ngươi đừng để cho Lục Tịch nghe thấy.
Ma xui quỷ khiến Đạt Đạt Lợi Á lại nói.
Trong lời nói biết rõ ý của Đạt Lợi Á, Thiên Đại Liên trực tiếp cười một tiếng, sau đó nói về vấn đề chính:
- Hắn học thức rất uyên bác, giống như cái gì cũng biết, đối với trăng sáng càng rõ như lòng bàn tay.
Nghe Thiên Đại Liên trả lời, nàng lập tức hỏi lại:
- Cho nên ngươi cảm thấy loại người này thật sự sẽ làm khách khanh ở một cửa hàng tang nghi sao?
Ở trên bữa tiệc, hắn nghe Chung Ly nói đến các mặt của Li Nguyệt các, có thể nói là thuộc như lòng bàn tay.
Nhưng không giống như là kiến thức của tất cả các khách khanh bình thường.
Trong tiềm thức có một giọng nói nói cho Đạt Lợi Á, Chung Ly không đơn giản như vậy.
Mà bên cạnh Thiên Đại Liên cũng nhân lời của Đạt Lợi Á mà sững sờ, hắn không ngờ đối phương lại còn đang hoài nghi Chung Ly.
Rõ ràng ở trên bàn tiệc, Đạt Lợi Á đã mời hắn làm dẫn đường.
Thiên Đại Liên cau mày, sau khi do dự một chút hắn vẫn quyết định hỏi ra nghi vấn trong lòng:
- Ngươi cho rằng Chung Ly có mục đích khác à? Lần này gặp phải không phải là ngẫu nhiên?
Đối với điều này, Đạt Lợi Á không có giấu giếm, nói thẳng:
- Xem như là, ta hoài nghi hắn là người của Li Nguyệt thất tinh.
- Hả?
Ngàn đại liên ngốc.
Đạt Đạt Lợi Á làm lơ sự kinh ngạc của hắn, phân tích nói:
- Sau khi thất tinh không thể thông qua chiếc xe kia để phán đoán hành động của chúng ta thì rất có thể sẽ phái thân tín ra mặt thử.
Cứ như vậy đã giải thích vì sao Chung Ly biết nhiều như vậy.
Nếu hắn là môn khách thất tinh thì nói đi.
- Nhưng mà hắn hẳn là không có mục đích khác, chính là muốn biết tại sao chúng ta lại tới Li Nguyệt để làm cái gì.
Đạt Đạt Lợi Á nói ra cái nhìn của hắn, hắn không nhận thấy được ác ý ở trên người Chung Ly.
Cho nên nhiều nhất cũng chỉ là Thất Tinh phái tới đây tìm hiểu mục đích chuyến đi này của hắn.
Đạt Đạt Lợi Á cảm thấy trở về cần phải làm người điều tra Chung Ly, xem rốt cuộc hắn thuộc về thế lực phương nào.
Lúc này, Thiên Đại Liên rốt cuộc phản ứng lại:
- Ngươi không muốn ngồi chiếc xe kia à, là sợ thất tinh truy tung à?
- Đúng vậy.
Đạt Đạt Lợi Á chớp chớp mắt, hắn không cảm thấy có gì không đúng.
- Không có gì, ta bỗng nhiên cảm giác chúng ta không ăn ý.
Thiên Đại Liên vô ngữ nói, nếu không phải Đạt Lợi Á tự mình nói ra thì có lẽ hắn vẫn luôn trở thành người hắn muốn điệu thấp.
Vậy thì cũng không trách được hắn lại cho rằng Chung Ly là thất tinh phái tới, thì ra từ khi đi vào Li Nguyệt, Đạt Lợi Á vẫn luôn đề phòng thất tinh.
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến việc Chung Ly làm việc mà không có biện pháp mệnh lệnh, hoặc là nói trên đời này ngoại trừ đường chủ của đường hắn ra thì không ai có thể làm việc cho hắn, thậm chí ngay cả thiên lý cũng không có.
Thiên Đại Liên phát hiện nếu tính toán như vậy, hồ đào còn lợi hại hơn thiên lý.
Hắn thở dài một hơi, tầm nhìn của hắn thay đổi, rơi xuống không rõ tại sao hắn lại cảm thán như vậy, hỏi tiếp:
- Chung Ly đại khái không có quan hệ với thất tinh, nếu hắn là người của thất tinh thì không cần phải tranh bàn với chúng ta.
Đạt Đạt Lợi Á nghiêm túc tự hỏi Thiên Đại Liên nói, tự giác có đạo lý.
Nếu Chung Ly thật sự là môn khách thất tinh thì biểu hiện của hắn thật sự là quá mức thấy được.
Nhưng nếu hắn chỉ là một khách khanh bình thường của quán rượu quán rượu Tề Sinh Đường bọn họ thì hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Đang lúc Đạt Lợi Á quyết định vẫn điều tra một phen trước rồi nói sau thì Thiên Đại Liên bên cạnh lấy ra một vấn đề.
- Đạt Đạt Lợi Á, ngươi cảm thấy Chung Ly có thể là Nham Thần hay không?
Thiên Đại Liên hỏi như đùa giỡn, hắn muốn nhìn một chút xem thử Đạt Lợi Á có đang nghĩ về phương hướng quá thái quá hay không.
Đối với vấn đề này, Đạt Địch Á không hề nghĩ ngợi chút nào nói:
- Đương nhiên sẽ không.
Sao Thần Minh có thể nhàn rỗi như vậy, không có chuyện gì đi dạo trên đường cái, còn đua bàn ăn cơm với những người khác.
Dù sao thì Đạt Lợi Á cũng không muốn nữ hoàng băng chi làm ra chuyện như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.