[ Nguyên Thần ] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Chương 50:

Xảo Khắc Lực Tước Tước

14/09/2023

Nhưng mà Thiên Đại Liên không lập tức đáp ứng, đầu tiên là hắn sửng sốt, tiếp theo trong mắt hiện ra vẻ khó xử.

Nhìn thấy Nhàn Kỳ Giả hắn rất vui sướng, nhưng hắn không suy nghĩ quá nhiều về việc trở về Minh Thần đảo cùng đối phương, trên thực tế hắn thiết tưởng, trước mắt không có lựa chọn rời khỏi bên cạnh Tán Binh.

Ở trong quy hoạch Thiên Đại Liên, hắn cho rằng nếu như Tán Binh đạt được chân tướng thì nhất định sẽ lựa chọn ở lại Đạo Thê, khi đó hắn cũng có thể thuận lợi trở lại bên cạnh Khuynh Kỳ Giả.

Thiên Đại Liên nhíu mày, không biết vì sao trong lòng hắn lại có một giọng nói đang hỏi hắn, hiện thực thật sự sẽ như hắn suy nghĩ sao?

Mặc dù sinh ra hoài nghi, nhưng sau khi Thiên Đại Liên vẫn còn đang rối rắm thì nhỏ giọng nói với Khuynh Kỳ Giả:

- Ta, ta tạm thời không thể trở về.

Khuynh Kỳ Giả đang mở trà thất ra nghe thấy câu nói này thì động tác trên tay dừng lại một chút, sự từ chối này làm cho ngực hắn có cảm giác đau nhói, hắn bỗng nhiên rất khó chịu, ngay cả niềm vui sướng khi nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn cũng bị đánh tan không ít.

- Vì sao?

Khuynh Kỳ giả không nhịn được hỏi, hắn muốn biết nguyên nhân.

Đi theo Khuynh Kỳ Giả đi vào trong cửa hàng điển nhã, Thiên Đại Liên Nhân vì sao tim đập nhanh, hắn biết chuyện này không công bằng.

Mấy trăm năm trước tạm thời không nhắc tới, từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tán Binh ở phía đông, thậm chí trước đó có cơ hội trở lại cũng bị hắn từ chối.

Lúc này hắn lại từ chối Khuynh Kỳ Giả, thật sự là có vẻ quá phận.

Mà khi Thiên Đại Liên rơi vào trạng thái tự trách và rối rắm thì hắn lại nghe thấy lời của Khuynh Kỳ Giả nói:

- Không sao, không trả lời cũng không sao, không cần phải quá áp lực.

Nghe ngữ khí của hắn, hắn giống như đã thoả hiệp.

Ý thức được điểm này, cả người Thiên Đại Liên đều giống như tỉnh táo lại, tranh thủ thời gian nói:

- Không, không phải, ta không có áp lực.

Hắn chỉ là cảm thấy mình làm không tốt lắm, rõ ràng là Khuynh Kỳ Giả và hắn lâu như vậy không gặp mặt, rõ ràng lúc trước hắn đã từ chối quá một lần.

- Ta chỉ là không biết nên làm như thế nào.

Thiên Đại Liên ăn ngay nói thật.

Nghe thấy những lời này, Cơ Tuyết giả trầm mặc vài giây, sau đó hắn như thở dài đáp lại:

- Ta cũng vậy.

Dựa theo an bài ban đầu, hắn sẽ gặp mặt một người khác ở Minh Thần đảo, báo cho hắn biết mặt thật của việc giẫm phải gương mặt thật, nói cho hắn biết đủ số lần bọn lừa gạt và giấu giếm của Ngu Nhân Chúng ở Quá khứ, sau đó mời hắn ở lại Đạo Thê, đồng thời mời hắn đi đối kháng với bọn chúng.

Sự sắp đặt này bị Thiên Lôi Liên đột nhiên xuất hiện phá vỡ.

Khuynh Kỳ giả rất rõ ràng hiện tại mang theo Thiên Đại Liên không khác gì là chọc giận một mình khác.

Bọn họ là tương tự, đương nhiên đều có chấp niệm đối với người nhà

Đặc biệt là một chuyện khác rất có thể mình đã trải qua vô số lần mất đi, vậy sẽ thúc đẩy hắn càng chấp nhất hơn.

Nhưng hắn thật sự là quá muốn trở về cùng đứa bé kia.

Lấy lại bình tĩnh, Khuynh Kỳ giả không hề che giấu cảm xúc, hắn rũ mi mắt xuống, dùng ánh mắt phức tạp không buông này đi vào chỗ sâu nhất của trà thất.

Thiên Đại Liên tùy ý để mình bị Khuynh Kỳ Giả mang vào gian trà thất kia, hắn tin tưởng ở chỗ sâu trong đáy lòng đối phương sẽ không làm tổn thương mình.

Đợi sau khi ngồi xuống, Khuynh Kỳ Giả rót một chén trà cho Thiên Đại Liên Đảo:

- Liên, vốn ngươi muốn làm như thế nào?

- Ta muốn cho các ngươi gặp mặt một lần.

Thiên Đại Liên trả lời thật.

Khuynh Kỳ Giả cảm thấy tâm tình của hắn có chút tốt hơn một chút, hắn gật đầu nói:

- Cái này giống với ta nghĩ.

Nghe hắn nói, Thiên Đại Liên bởi vậy cảm thấy thả lỏng, hắn không nhịn được cười một chút nói:

- Đó là tâm của chúng ta tương liên.

Thông qua tin tức lấy được ở hiệp hội Kha Học, hắn đã đoán được hắn và Giả Thiên Kỳ là hai hướng lao tới, nhưng chính tai nghe được đối phương thừa nhận lại là một loại cảm thụ khác.

Thiên Đại Liên phát hiện, tuy hắn và Khuynh Kỳ Giả đã lâu như vậy không gặp mặt, nhưng bọn họ vẫn hiểu biết lẫn nhau.

Cuộc sống lâu dài làm hắn và Khuynh Kỳ Giả hình thành sự ăn ý vô hình, đến lúc này, Thiên Đại Liên không khỏi phát ra cảm khái, có lẽ hắn vẫn luôn muốn cho Tán Binh và Khuynh Kỳ Giả gặp mặt cũng là căn cứ vào loại tâm lý này.

Trong tiềm thức của hắn vẫn luôn cho rằng Khuynh Kỳ Giả cũng muốn gặp phải Tán Binh.

Nghĩ đến đây, sự thấp thỏm trong lòng Thiên Đại Liên đã được trừ khử không ít, hắn lại nhìn về phía Giả Thiên Kỳ, phát hiện đối phương cũng đang nhìn hắn.

- Ta biết quá khứ của hắn.

Thiên Đại Liên trịnh trọng nói, trong nháy mắt vừa rồi và lúc này, hắn bắt đầu sinh ra một ý tưởng, hắn muốn nói ra bí mật hắn biết, trình bày rõ ràng với Khuynh Kỳ Giả nguyên nhân cụ thể hắn không thể trở về.

Theo lý thuyết thì hắn không nên nói ra những bí mật đó, điều này sẽ bại lộ hắn đã buông xuống giả sự thật, tiến thêm một bước dẫn tới cách nhìn của Khuynh Kỳ Giả và Tán Binh đối với hắn xảy ra biến hóa.

Nhưng hiện tại, Thiên Đại Liên cảm thấy cho dù hắn thản nhiên toàn bộ, thậm chí nói cho Khuynh Kỳ Giả đây là một thế giới trò chơi, đối phương cũng sẽ tiếp thu, sẽ không sinh ra thành kiến đối với hắn, dù sao thì bọn họ ở chung với nhau cũng là chuyện thật.

Dưới sự thôi thúc của ý tưởng này, nếu Thiên Đại Liên muốn giương cung thì hắn sẽ nói ra toàn bộ những chuyện liên quan đến Tán Binh.



Hắn nói rằng rất có thể Tán Binh đến từ một thế giới khác, nói hắn đang đi trên sa mạc.

Từ bằng hữu đến người nhà, hắn vẫn luôn cảm thấy mình như là một Tán binh, mà nửa đời trước của hắn lại không thể ngăn cản sự phai nhạt này, điều này làm cho hắn cảm thấy rất căm hận chính mình.

- Cho nên hắn mới có thể đi đóng cửa ngự ảnh lô tâm.

Thiên Đại Liên nói xong lời cuối cùng, không tự giác nói ra chân tướng bí ẩn lớn nhất trong sự kiện Sa Ngã.

Đối với Tán Binh, thảm nạn là bước đầu hắn mất đi tất cả các bước ngoặt, cũng là thời điểm hắn muốn thay đổi vận mệnh của những người liên quan.

Trên thực tế cũng như hắn mong muốn, vận mệnh của thế giới này bị thay đổi, nhưng đó cũng chỉ là một chút mà thôi.

Suy nghĩ kỹ lại thì thấy Thiên Hành phát hiện vận mệnh lần này cũng không hề nương tay với tán binh, nếu nói là mở một mặt lưới thì cũng chỉ có thể nói là lúc trước tán binh đóng cửa thì không phải là vô dụng.

Đáng tiếc là, đối với Tán Binh thì hắn biết chuyện này thật sự là quá muộn.

Tâm tình của Thiên Đại Liên cảm thấy bị xúc động này trở nên nặng nề, trong giọng nói cũng mang theo vài phần uể oải.

Khuynh Kỳ Giả nghiêm túc nghe Thiên Đại Liên nói xong, hắn không quá ngoài ý muốn, bởi vì hắn đã sớm đoán ra kết luận này.

Thần minh không ngẫu nhiên tạo ra một người khác hoàn toàn giống hắn, trên thế giới này chỉ có hắn, một người mất đi bằng hữu, mất đi người nhà đã giao ước, thậm chí ngay cả trái tim cũng không chạm vào hắn...

Sự tồn tại của hắn và thế giới của hắn không có bất kỳ liên hệ nào, giống như người phù du phiêu bạc không chừng.

Thở dài một tiếng, vốn dĩ Nhàn đãi giả không tha bị lý tính áp đảo.

Mặc dù không tình nguyện như vậy, hắn cũng đồng ý với quan điểm của Thiên Đại Liên, hắn không đi theo Minh Thần Đại Xã là lựa chọn chính xác nhất.

Lúc này hắn cũng ý thức được, Thiên Đại Liên và Tán Binh liên lụy còn sâu hơn so với dự đoán của hắn.

Khuynh Kỳ giả cảm nhận được chỗ ngực truyền đến chua xót, nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài, chỉ cười cười với Thiên Đại Liên.

Tiếp đó hắn nhẹ giọng nói:

- Liên, ngươi có thể giúp ta nói cho hắn biết, ta muốn ba ngày sau gặp hắn ở Minh Thần Đại Xã được không?

- Hả?

Thiên Tứ Đại Liên trợn to mắt không thể tin được, hắn không ngờ rằng Giả Thiên Cơ muốn hắn hỗ trợ truyền tin tức lại.

- Ta tưởng lúc này hắn đã biết tin chúng ta gặp mặt, nếu như vậy ta cũng không sai người đi mời hắn.

Dùng ngữ khí nhẹ nhàng, Khuynh Kỳ giả lắc đầu:

- Hơn nữa ta nghĩ hắn nhìn thấy Liên Tôn trở về nhất định sẽ rất vui vẻ.

Ngàn Đại Liên cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt hắn hơi lệch, hơi có chút chột dạ bảo đảm:

- Không sao, mấy ngày nữa chúng ta có thể gặp mặt.

- Liên Hiểu và Tán Binh có giao hẹn.

Khuynh Kỳ giả nhớ tới danh hiệu kia.

Cho tới nay hắn cũng chưa từng có biện pháp xem Tán Binh là của mình, hiện tại nghe Thiên Đại Liên tự thuật hắn càng nhận biết nhiều hơn.

Cho nên tuy biết rõ hắn và Tán Binh nên coi như là thân thể, hắn vẫn xem đối phương như là người hoàn toàn độc lập để đối đãi.

Thiên Đại Liên liếc mắt một cái nhìn ra suy nghĩ của Khuynh Kỳ Giả, hắn nghĩ nghĩ nhất định bọn hắn sẽ gặp lại.

Cũng là lúc này, Thiên Đại Liên nhớ tới một chuyện.

Cẩn thận nhìn lướt qua người của Khuynh Kỳ, hắn chần chờ một chút rồi hỏi:

- Khuynh Kỳ Giả, ngươi không tò mò tại sao ta lại biết những chuyện đó sao?

Đó đều là những tin tức và tình báo mà hắn không nên biết, cho dù là Tán Binh cũng sẽ không nói chi tiết và tỉ mỉ về quá khứ bí mật cho hắn như thế.

- Đúng là rất tò mò, nhưng nếu Liên Đạo không nói thì nhất định là có tính toán của mình.

Khuynh Kỳ giả ôn hòa trả lời, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Thiên Đại Liên đề xuất đi Minh Thần đảo lúc trước, không khỏi cười nói:

- Ngay cả khi nào muốn nói cũng được.

Mặc dù chỉ là bộ dáng hiện tại cũng tốt, hắn có thể cảm giác được Thiên Đại Liên Chỉ quá lớn mật đối với hắn.

Khuynh Kỳ Giả có thể nhìn thấy tín nhiệm của Thiên Đại Liên đối với hắn, như vậy là đủ đối với hắn rồi.

Bên kia, Thiên Đại Liên Tắc rất là cảm động trả lời:

- Ta nhất định sẽ nói cho ngươi.

Chờ hiện tại, chuyện trần ai lạc, kết cục của chuyện xưa đi đến, hắn sẽ nói toàn bộ những gì hắn biết cho người máy Thông Kỳ.

Hiện tại, Thiên Đại Liên chỉ tính toán để lộ ra một phần của Tán Binh.

Mang đến tri thức đến từ thế giới bên ngoài, thật ra đề phát là chân tướng của trò chơi dễ dàng báo cho người sống ở thế giới này, không biết sẽ dẫn phát phản ứng dây chuyền gì.

Thậm chí nếu chẳng may những tri thức thuộc về thế giới bên ngoài là tri thức cấm kỵ, sẽ ô nhiễm người khác thì sao?

Thiên Đại Liên thở dài, không dám mạo hiểm.

Lại chờ thêm một đoạn thời gian.

Thiên Đại Liên thầm nghĩ, sau đó hắn nghe thấy trong bụng truyền đến cảm giác đói khát, điều này thúc đẩy hắn theo bản năng sờ sờ bụng.



Khuynh Kỳ giả nhận thấy động tác nhỏ của hắn, làm hắn phát ra tiếng cười khẽ, tiếp theo ở Thiên Đại Liên lại ngượng ngùng nói ra hắn muốn mượn phòng bếp trong quán trà làm một bữa cơm.

- Đã lâu không nấu cơm, không biết tay nghề có mới lạ hay không.

Khuynh Kỳ giả có chút lo lắng nói.

- Không sao, ngươi làm cái gì ta cũng thích ăn.

Thiên Đại Liên chạy nhanh nói tiếp, lâu như vậy mới có thể ăn một ngụm, sao hắn có thể ghét bỏ được?

Lại nói tay nghề nấu cơm của Khuynh Kỳ Giả luôn rất tốt, không phân cao thấp với Tán Binh!

Ngàn dặm đại liên luôn cảm thấy như vậy tương đối có vấn đề, nhưng hắn lại không nói ra được làm sao có vấn đề.

Bên kia, khi Thiên Đại Liên tự hỏi vấn đề triết học thì hắn đã đứng dậy chuẩn bị đi phòng bếp.

- Ta cũng đi hỗ trợ.

Thiên Đại Liên thu hồi tinh thần đang phiêu tán đứng lên.

- Không cần, chờ Liên Liên Kiệt là được rồi.

Khuynh Kỳ giả lập tức bác bỏ, trong ấn tượng của hắn thì ngàn dặm sẽ không nấu cơm.

Ngoài dự đoán của Khuynh Kỳ giả, Thiên Đại Liên không cần suy nghĩ nữa:

- Không sao, ta có thể hỗ trợ đánh trợ thủ, rửa rau gì đó.

Cái Khuynh Kỳ Giả này lập tức hiểu được Thiên Đại Liên ở bên cạnh một mình khác, nhất định thường xuyên nấu cơm với hắn.

Điều này không cấm sử dụng Khuynh Kỳ Giả lại cảm nhận được cảm giác chua xót vi diệu kia.

Khắc chế loại cảm thụ kỳ quái này, Khuynh Kỳ Giả đồng ý.

- Được rồi, ta cũng muốn cùng nhau nấu cơm với Liên gia.

Nói xong hắn hỏi Thiên Đại Liên muốn ăn cái gì.

Thiên Đại Liên lập tức báo ra mấy món ăn đặc sắc của Đạo Thế, những thức ăn đó bởi vì nguyên liệu nấu ăn chế tạo là độc hữu của Đạo Thế, ở Đông Phương rất khó mua được, cho nên có một đoạn thời gian hắn không ăn qua.

Nghĩ đến một hồi muốn ăn mỹ thực, đầu tiên là Thiên Đại Liên đói bụng nuốt nước miếng một ngụm nước miếng.

Còn chưa ăn vào trong miệng, hắn đã bắt đầu chờ mong.

Khuynh Kỳ giả nhìn bộ dáng của hắn, rất khó nói không sinh ra một loại ảo giác bọn họ trở về quá khứ, duy nhất khác với quá khứ chính là trước mặt hắn đã cao giống như Thiên Đại Liên.

Tưởng tượng đến khi mình bỏ lỡ rất nhiều thời gian trưởng thành của Thiên Đại Liên, trong nháy mắt, Khuynh Kỳ Giả không khỏi lại muốn khiển trách một người khác độc chiếm dục vọng của mình.

Tuy có chút bất mãn đối với cách làm của Tán Binh, nhưng có giả thuyết thì không thể phủ nhận rằng đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như vậy.

So với chia sẻ thì bất cứ ai cũng không khỏi thích ỷ lại vào.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Khuynh Kỳ Giả không khỏi thở dài, rõ ràng tính cách của hắn khác hẳn, hắn và Tán Binh ở phương diện này lại giống nhau như thế.

Mang theo loại cảm xúc rất phức tạp này, Giả Thiên Kỳ và Thiên Đại Liên đi về phòng bếp của quán trà mượn phòng bếp, nhanh chóng nấu một bữa cơm đơn giản.

Cảm thấy mỹ mãn ăn xong, Thiên Đại Liên lại hàn huyên với Giả Thiên Kỳ một hồi, sau đó đưa nàng ra khỏi phòng trọ.

Tuy rằng Khuynh Kỳ Giả cảm động không thôi, nhưng vẫn đúng hẹn thả hắn đi.

- Mấy ngày sau chúng ta gặp lại.

Trước khi Thiên Đại Liên đi đã cường điệu hóa Khuynh Kỳ Giả.

- Tốt.

Hắn mỉm cười gật đầu, mắt thấy Thiên Đại Liên xoay người, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Sau một thoáng trầm tư, giây tiếp theo hắn lại gọi ra một ngàn đại liên trà.

Tuy không biết Kỳ Giả này muốn làm cái gì, nhưng Thiên Đại Liên nghe thấy hắn gọi mình, vẫn quay đầu nhìn lại.

Sau đó chỉ thấy Giả Thiên Kỳ mở ra vòng tay mềm mại ôm lấy hắn.

Thiên Đại Liên không kịp đề phòng ôm ấp bất ngờ, cũng may hắn phản ứng rất nhanh, giơ tay ôm qua.

Chỉ trong vài giây, Khuynh Kỳ giả đã buông tay ra.

- Đi thôi, nếu không thì sẽ quá muộn.

Khuynh Kỳ giả ôn tồn nhắc nhở.

Thiên Đại Liên nghe thấy lời này không dừng lại nhiều mà rất không nỡ đi ra khỏi quán trà.

Nhìn theo bóng dáng của Thiên Đại Liên biến mất, Giả Khuynh Kỳ lại đợi một hồi ở chỗ cũ rồi gọi ra cấp dưới.

- Đi chuẩn bị thuyền đi, ta muốn lập tức trở về Minh Thần Đại Xã.

Khi nói chuyện, Khuynh Kỳ Giả lại nhìn thoáng qua cửa chính của gian phòng trà.

Vừa rồi khi ôm Thiên Đại Liên, Khuynh Kỳ Giả đã để lại một ấn ký không rõ ràng trên người hắn, hắn tin tưởng lấy sức quan sát của vị chấp hành quan kia, nhất định có thể nhìn thấy dấu vết Nguyên Tố Lực rơi ở sau cổ kia.

Sở dĩ Nhàn Sư Giả làm như vậy, một là vì chứng minh với Tán Binh rằng hắn đã gặp Thiên Đại Liên, hai là xuất phát từ tư tâm.

Ấn ký kia là một sự trả thù nho nhỏ, hắn còn nhớ rõ khi đó Tán Binh khoe khoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [ Nguyên Thần ] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook