Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 38: Phiên ngoại Thiết Tây Á: Hi vọng 2

Cô Hồng

10/07/2014

Người đàn ông chậm rãi đi từ hành lang dài đến, ngũ quan thâm thúy như đao khắc rìu đục, mày kiếm anh tuấn như kiếm bay vẽ ra, mắt phượng hẹp dài lộ ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, mũi cao thẳng, môi bạc hơi mỏng, đường cong cương nghị của cằm… Lãnh khốc, anh tuấn; áo sơmi trắng sạch sẽ, trang phục màu đen vừa người cùng với chiếc caravat hợp màu, làm cho anh thoạt nhìn như là thiên thần bóng đêm cao lớn hoàn mỹ. Ở phía sau anh là một người đàn ông khác nhìn hơi gầy yếu, trang phục màu trắng tiêu sái phiêu dật, cùng với chiếc kính mắt, cả người tản ra nồng đậm phong độ của người trí thức.

Vương giả chính là người được trời sinh, mang theo một loại khí chất cao quý, vô luận đi đến nơi nào cũng được rất nhiều người chú ý, người đàn ông mặc đồ đen trước mắt đang đi tới hiển nhiên chính là vương giả trong vương giả, một thân tỏa sáng, khí phách trầm ổn. Tâm Thiết Tây Á tại giờ khắc này kịch liệt nhảy lên, cô có dự cảm, giác quan thứ sáu mãnh liệt hoạt động, đó là một loại trực giác sâu sắcvốn có của phụ nữ, cuộc đời đen tối của cô gái hai mươi mốt tuổi từ nay sẽ thay đối vì người đàn ông này!

“Nguyện ý đi theo tôi sao?” Người đàn ông giống như thiên thần chậm rãi mở miệng, đế vương cường đại khí tràng làm cho người chung quanh không tự giác ngừng thở, toàn bộ tầng trệt lặng yên không một tiếng động.

“Là làm việc sao?” Thiết Tây Á kéo kéo chiếc áo khoác của Đoạn Thụy vừa khoác lên người cô, ngửa đầu yên lặng nhìn người đàn ông đứng trước mặt, trong đôi mắt đẹp dấy lên hy vọng như ngọn lửa hừng hực, sáng chói. .

“Đúng.”

“Được! Nhưng là…” Thiết Tây Á do dự một chút, vừa định đem tình trạng hiện tại của chính mình nói thẳng ra, lại bị người đàn ông chặn ngang.

“Những vấn đề khác, Á Bá sẽ giúp cô giải quyết.”

“Cám ơn.”

“Tôi không muốn tiếp tục nghe lời cảm ơn từ miệng cô, tôi muốn thấy hành động thực tế của cô.”

“Tôi hiểu được!”

“Hoan nghênh gia nhập ‘Dạ’, ” người đàn ông vướn bàn tay to thon dài ra, “Cố Dịch Huân, cô có thể gọi tôi là Lucifer.”

“Tôi sẽ cố gắng, sẽ không để anh phải thất vọng.” Bàn tay nhỏ trắng nõn tinh tế vươn ra, bắt tay.

“Mỏi mắt mong chờ.” Cố Dịch Huân gật gật đầu, xoay người rời đi, bóng dáng cao ngất càng lúc càng xa.



“A Thụy, làm sao vậy?” Lâm Á Bá vỗ vỗ bả vai người anh em, thấy anh ta một bộ mất hồn mất vía, tò mò hỏi.

“Không có việc gì, đi thôi.”

Cô thế nhưng hoàn toàn không nhớ rõ anh! Mấy năm nay anh chấp nhất tính vì cái gì?

Năm đó, sau khi anh lấy lại bình tĩnh đã tính ngày hôm sau sẽ tiếp tục theo đuổi cô gái đó, lại nghe được thông báo cô gái đó thôi học! Anh lại một lần nữa thất hồn lạc phách…

Sau đó tìm đến nhà Thiết Tây Á, lại được người hàng xóm cho biết cô bị một đám đàn ông hung thần ác sát kéo đi chưa thấy trở về, hình như là thay mẹ cô ấy trả mợ gì đó, anh thật lo lắng, nghĩ tất cả biện pháp để tìm được cô, lại vẫn không có kết quả; không khéo là không lâu sau đó cha mẹ anh nói với anh cả nhà phải di dân sang nước ngoài, anh chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo gia đình, nhưng chuyện về cô gái đó giống khối đại tảng vẫn đặt trong đáy lòng anh, khó có thể quên được. Đột nhiên có một ngày, cha anh trong bữa cơm chiều nói muốn anh đính hôn cùng với một con gái của một đối tác của ông, hôn nhân vì trao đổi lợi ích không có tình cảm nên anh một điểm cũng không muốn, anh thầm nghĩ muốn cô gái làm cho anh tò mò làm cho anh đau lòng làm cho anh nhịn không được nghĩ muốn ôm người con gái thần bí đó vào trong lòng để bảo vệ, nên bữa cơm chiều ngày nào đó đã tan rã trong không vui, tính cách của anh mặc dù trầm mặc đơn giản nhưng lạnh lùng, nhưng cũng vẫn thuận theo, đó là lần đầu tiên anh cùng cha cãi nhau.

Sau đó, anh vụng trộm rời nhà trốn đi, vốn định quay lại Trung Quốc tìm Thiết Tây Á, nhưng là cha anh dùng thủ đoạn, đành phải đến Nhật Bản để trách cha. Nhưng hắn vẫn là xem nhẹ thủ đoạn lôi đình của cha anh, phong tỏa toàn bộ kinh tế làm cho anh ở Nhật Bản khổ sở duy trì cuộc sống, đó là đoạn thời gian nghèo túng nhất trong cuộc đời anh, bất quá trong khổ lại có vui, anh kết bạn cùng Á Bá, một người có nụ cười giảo hoạt như hồ ly, bọn họ cùng nhau vượt qua những ngày tự do bừa bãi.

Lúc trẻ có thời điểm sẽ hết sức lông bông, nội tiết tố nam dư thừa giống như luôn dao động không ngừng thôi thúc những người thiếu niên, đối với những chuyện hay vật nhìn không vừa mắt, bọn họ chỉ có một ý tưởng: quét dọn! Ở Nhật Bản lui lạt đầu đường và bọn họ gặp được Cố Dịch Huân, người ta nói không hòa hợp, bọn họ đấu rượu đấu võ đấu mưu trí, hai ngày một đêm so đấu, ba người một ý kiến như đã quen biết từ rất lâu rồi, rất nhanh họ trở thành những anh em tốt. Từ đó sáng lập ra “Dạ” và bắt đầu một đường đi đến ngày nay, sinh tử tương giao.

Nhiều năm bận rộn như vậy, anh thủy chung chưa từng quên góc sáng của phòng học năm đó anh nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp, chỗ sâu nhất trong đáy lòng là nơi vẫn có hoa có nước có ánh mặt trời vì cô mà lưu lại, anh tin tưởng vững chắc bọn họ sẽ gặp lại nhau trong biển người mờ mịt, nhưng hôm nay gặp lại…

Ánh mắt Đoạn Thụy khi nhìn lên nổi bật một màu hồng trong con ngươi ảm đạm, lén lút thở dài…

Bốn năm sau

“Tổng giám đốc, đây là hai văn kiện cần ngài ký tên, màu đỏ báo cáo trong nửa năm này của Link, màu vàng là kế hoạch đầu tư giải trí của Cố thị. Còn có hai giờ chiều có cuộc hợp với người phụ trách của các ngành, xác định vấn đề chiếu phim cuối năm.” Nữ thư ký hướng người phụ nữ đứng trước cửa sổ báo cáo ngắn gọn các hạng mục.

Người phụ nữ đưa lưng về phía người đứng ở cửa, dáng người nóng bỏng được ôm gọn trong bộ trang phục công sở màu xám, tóc hơi đỏ như màu rượu vang được bới cao lên, chỉ lộ một đoạn cổ trắng nõn cổ và vành tai như ngọc; tất chân màu đen trong suốt bao lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, phía dưới mang đôi giày cao gót màu bạc càng tôn thêm đường cong chuẩn mực, càng lộ vẻ quyến rũ mê người; chỉ cần nhìn bóng dáng của người phụ nữ đó cùng làm cho người ta cảm thấy cô là vưu vật khêu gợi.

“Được, tôi đã biết.” Thanh âm mềm mại đáng yêu lại có thể làm cho người nghe được tê dại tới tận xương.



Nữ thư ký buông văn kiện, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Thiết Tây Á đứng ở trước cửa sổ sát đất nơi có thể quan sát toàn cảnh thành phố ngưng mắt nhìn về chỗ A Diêu, khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười nhẹ nhàng làm hồn xiêu phách lạc, miễn cưỡng vươn thắt lưng một cái, giống một con mèo Ba Tư thoả mãn mà mị hoặc.

Rốt cục phá kén thành bướm! Hai mươi mốt năm sống cực khổ và một năm trải qua huấn luyện, hai mươi hai năm, tuy rằng quá trình phá kén có chút dài và thống khổ, nhưng là hết thảy đều là đáng giá, cô rốt cục có được cuộc sống cô muốn có, không phải sao? Cô cũng có bản đồ của chính mình, có có thể đứng ở giữa mọi người chỉ điểm trên giang sơn tư bản!

Là ai nói qua, chỉ có trải qua tôi luyện của địa ngục mới có thể tạo ra thiên đường thực sự, chỉ có chảy qua máu trên ngón tay mới có thể bắn ra thế gian phát bắn có một không hai, chính xác cỡ nào? Ha ha ~ cảm tạ những đau khổ!

“Đinh linh linh…” Tiếng chuông điện thoại để lien lạc riêng của vài người đặc biệt trong “Dạ” vang lên, Thiết Tây Á ngồi trở lại ghế tiếp điện thoại.

“A, Á Bá nghĩ như thế nào mà gọi điện thoại cho tôi, nhớ tới tôi, bảo bối nhỏ?” Thiết Tây Á cười khanh khách.

“…” Lâm Á Bá cảm thấy một hàng hắc lướt qua cái trán, ai có thể nói cho cô ấy biết cô gái trầm mặc lãnh diễm năm đó đã chạy đi đâu rồi? Anh không biết cô ấy lại là người phụ nữ kiểu này? “Khụ khụ, ” Lâm Á Bá làm như ho khan vài tiếng che giấu bị cảm xúc xấu hổ do bị đùa giỡn, “Có nhiệm vụ, trở về đi!”

“Được!”

Lại trở lại thành phố S, Thiết Tây Á cũng không có cái gọi là cảm giác nao nao khi về quê, không cần nhớ lại trực tiếp lái xe đến công ty. Còn chưa có vào cửa liền nghe được có người nói đến tên của chính mình, Thiết Tây Á cười rồi đi vào. Đoạn Thụy ngồi trên sô pha đùa nghịch với súng ống, Á Bá nửa dựa vào bên cửa sổ, tiểu Hạo Hạo giương nanh múa vuốt cùng với Lucifer trầm ổn ngồi sau bàn làm việc!

Bọn họ, đều là bạn của cô, lại là những người an hem mà cô thân nhất! Nhìn thấy bọn họ, tâm vốn lạnh lùng cứng rắn không tự giác mềm mại xuống, đã lâu không có dịu dàng như vậy.

Tiểu Hạo Hạo là một người có tính tình thẳng thắn, vẫn luôn đáng yêu như vậy, cô thích nhất trêu chọc anh ta; Đoạn Thụy vẫn là bộ dạng như trước luôn thích gây phiền toái với cô, cô vẫn thực không hiểu vì sao cái người chỉ thích đùa nghịch súng ống này, cho tới bây giờ luôn không thích nói chuyện, hơn nữa bộ dạng người đàn ông này so với phái nữ còn xinh đẹp thanh tú hơn làm cho cô có cảm giác ngột ngạt, cô không dám trêu chọc người như vậy a?! Á Bá vẫn như cũ là một bộ ôn nhu lạnh nhạt, thường là người điều tiết bọn họ trong lúc phân tranh, Lucifer chính là mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ nháo với nhau, chưa bao giờ tham gia vào, nhưng Thiết Tây Á biết, đây là im lặng dung túng, bằng không với tính cách của lão đại sẽ trực tiếp đem người từ cửa sổ tầng 34 văng ra ngoài.

Cười xong đùa xong mọi người bắt đầu vào vấn đề chính, bên Bắc Mỹ đang có nội chiến, Johny và Jim đang tranh đấu gay gắt, phần thưởng là vị trí cầm đầu, hang của “Dạ” vừa đén Bắc Mỹ liền bị người của Johny giữ lại ở cảng, dùng công phu sư tử ngoạm nghĩ muốn nuốt chửng. Ý tứ của Lucifer là muốn giải quyết triệt để, trước sẽ làm mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt, sau đó sẽ ngồi xem hổ đấu, đợi đến cuối cùng sẽ tranh thủ vừa thu thập cả hai vừa là đem địa bàn Bắc Mỹ nhét vào trong túi.

Mọi người đang thảo luận nhiệm vụ cho từng người, đột nhiên lão đại tiếp một cuộc điện thoại sau đó hoang mang rối loạn xông ra ngoài, lần đầu tiên cô thấy người đàn ông giống như thiên thần trên mặt có hai loại biểu tình rõ rệt, nửa ngày cũng không muốn làm rõ ràng đã xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook