Chương 28: Sẽ có ngày ta tổ chức khoa phú yến
Trần Từ Lại Điều
04/07/2018
Khi Thiệu Huyền vẫn chưa xuống núi, người dân sống dưới chân núi vẫn
đang bàn luận việc anh thức tỉnh lực tô-tem, ai cũng không ngờ ở độ tuổi này, thân thể cũng không khỏe khoắn mà còn là trẻ con trong hang lại có thể thức tỉnh lực tô-tem!
Mới nhỏ như thế đã thức tỉnh được lực tô-tem, chứng tỏ tiềm năng không tệ, nói không chừng sau này sẽ trở thành một chiến sĩ tô-tem ưu tú.
Cũng có người thắc mắc tại sao Thiệu Huyền lại thức tỉnh sớm như thế, một số người nghĩ do anh tập luyện mỗi sáng như những đứa trẻ trên núi nên mới thức tỉnh sớm như vậy.
Một số người thì nghĩ nguyên nhân là do cá, trước nay tình huống như thế chưa bao giờ xảy ra ở đây, sao bây giờ lại xuất hiện Thiệu Huyền? Nhưng mà ý kiến này đưa ra đã bị bác bỏ, nếu như do ăn cá thì những đứa trẻ ăn cá nhiều như thế, trẻ con trong nhà cũng ăn không ít, còn lớn hơn Thiệu Huyền nữa thì tại sao lại không thức tỉnh?
Thế nên cuối cũng vẫn quy về nguyên nhân Thiệu Huyền có thế thức tỉnh sớm là do luyện tập mỗi ngày, và càng ngày càng khiến nhiều người tin hơn.
Thế nên khi Thiệu Huyền xuống núi phát hiện những đứa trẻ lâu nay chỉ biết ngủ bị người lớn lôi ra ngoài giúp bưng vác đá làm việc hoặc đi theo bắt cá.
Sau khi thăm hỏi, Thiệu Huyền mới biết được nguyên do. Cũng phải, làm việc cũng là một cách rèn luyện thân thể.
Đối với việc mỗi ngày đều dậy sớm luyện tập mà mọi người nói, Thiệu Huyền không hề phản bác. Còn về nguyên nhân thật sự ra sao Thiệu Huyền sẽ không nói ra.
Mấy đứa trẻ trong hang hôm nay không đi bắt cá, không có Thiệu Huyền, Caeser đình công không chịu làm việc, không đi đào sâu. Cho dù có công cụ nhưng không có mồi cũng không câu cá được. Người bên bãi đá vụn rất nhiều, bọn trẻ có đến đó đào sâu cũng không đào được gì mà còn bị người ta đuổi ra.
Còn Caeser thì mặc cho những người trong hang có nói thế nào, có người còn cắn răng nhường cho nó nửa con cá, nó cũng chỉ ngồi ngoài cửa hang không thèm đếm xỉa đến ai, chỉ nhìn chăm chăm lên đỉnh núi.
Nhìn thấy Thiệu Huyền, Caeser liền phấn khích chạy xông đến chỗ anh. Nếu như không phải đã được thức tỉnh lực tô-tem, thân thể cường tráng hơn, sức lực cũng mạnh hơn nhiều thì Thiệu Huyền cũng sẽ bị nó làm ngã.
Những đứa trẻ trong hang mỏi mắt chờ, Thiệu Huyền dắt Caeser sang bãi đá vụn đào được không ít sâu đá. Qua một mùa đông ngủ vùi, sâu đá đã bắt đâu hoạt động lại, hôm nay thu hoạch cũng không tệ.
Nếu như đã thức tỉnh được lực tô-tem, thì sau này Thiệu Huyền cũng sẽ đi theo ra ngoài săn bắn, không thể trông coi chuyện trong hang được nữa. Sau khi thương lượng với Cách thì cho Đồ và Lắp Bắp cùng nhau trông coi, Đồ tính toán giỏi, trí nhớ lại tốt, bây giờ cũng dạn dĩ hơn trước nhiều, nói cũng tròn vành rõ chữ, chỉ hơi ốm yếu thôi. Còn Lắp Bắp tuy không được gì nhưng cơ thể thì khỏe mạnh, nếu như điên lên thì mấy đứa trẻ trong hang cũng hết cách với nó. Hai người này cùng nhau trông coi thì chắc là ổn.
Giải quyết xong chuyện trong hang, Thiệu Huyền nhìn thấy Lang Ca cười giả lả đi qua.
“Giỏi lắm nhóc, được lắm, thức tỉnh sớm như thế, chú cứ nghĩ còn phải đợi hai năm nữa cơ.” Lang Ca rất vui, trước đó khi nói chuyện với bọn họ, Thiệu Huyền có hỏi, nếu sau khi thức tỉnh lực tô-tem xong có thể tham gia đội săn của họ hay không, lúc đó Khắc không hề từ chối mà còn giúp đỡ Thiệu Huyền, đều này cho thấy Khắc cũng rất xem trọng anh.
Vốn dĩ hôm qua lúc tham gia nghi lễ bọn họ còn kháo nhau rằng tiếc là năm nay Thiệu Huyền chưa đến tuổi, không ngờ tối hôm qua Thiệu Huyền lại mang đến cho họ một bất ngờ lớn.
Trở thành chiến sĩ tô-tem thì sẽ có căn nhà của riêng mình. Mà hôm nay Lang Ca cũng qua đây để giúp Thiệu Huyền việc này.
Hôm nay Lang Ca ngồi nướng thịt cùng các anh em trong đội săn, thảo luận về lần đi săn đầu tiên trong năm, nghe nói đám Thiệu Huyền đã xuống núi nên đến tìm, kéo Thiệu Huyền sang làm quen với mọi người.
Trong căn nhà gỗ của Lang Ca có sáu người, ai nấy đều rất trẻ, trong đó có một người vừa được thức tỉnh năm ngoái, có điều lúc thức tỉnh cũng đã mười ba tuổi, bên cạnh đó là sự trưởng thành nhanh chóng sau khi thức tỉnh nên trông lớn hơn Thiệu Huyền rất nhiều.
Biết được những người này sẽ là đồng đội tương lai của mình nên Thiệu Huyền cũng chào hỏi rất nhiệt tình.
“Chuyện nhà ở cậu đừng lo, ngày mai chúng tôi sẽ đi chặt gỗ giúp cậu xây nhà!” Cậu trai trẻ tên Ngang nói với Thiệu Huyền.
Thiệu Huyền từng nghĩ phải hai ba năm nữa mới có được căn nhà của riêng mình, không ngờ mọi việc lại xảy ra nhanh như thế.
Thông thường thì những người có người thân như Trại vẫn sẽ sống với người nhà của mình, nhưng những đứa trẻ sống trong hang như Thiệu Huyền thì sẽ tìm người giúp mình xây nhà.
Nếu đã đến rồi, Lang Ca cũng không để Thiệu Huyền rời đi mà giữ lại cùng ăn thịt nướng. Qua một mùa đông thịt nướng cũng không còn được tươi nữa, mấy người Lang Ca cũng rất muốn được ăn thịt tươi. Dù sao cũng sắp đến lần săn đầu tiên trong năm rồi, mấy người cùng đem đến thịt khô còn lại trong nhà, ăn một trận no nê, định bụng ăn hết sẽ đi săn thịt tươi về.
Ăn uống no nê, Ngang đột nhiên nhắc đến truyền thuyết đã thất lạc lâu trong bộ lạc – Khoa Phú Yến.
Đó là một truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng có một người đã từng làm một buổi tiệc như thế, rồi mời người trong bộ lạc đến tham dự. Những người tổ chức sẽ thi đấu với nhau xem ai sẽ cung cấp nhiều thức ăn hơn mà quyết định trình độ có nhiều hay không, khiến cho thực khách ăn uống no say đến khi ói mửa rồi quay về ăn tiếp vài lần, thì bữa tiệc mới thành công.
Hoạt động này chính là Khoa Phú Yến.
Mà nghe theo những gì bọn Lang Ca nói, Thiệu Huyền biết rằng Khoa Phú Yến chính là chỗ để tặng hoặc hủy hoại thức ăn và tiền của của đối thủ cạnh tranh của mình. Những người có máu mặt sẽ hủy hoại đi thức ăn và quần áo của mình trước mặt mọi người, có khi sẽ đốt đi cả ngôi nhà của mình, để thể hiện sự uy nghiêm của mình trong bộ lạc và làm nhục đối thủ, đồng thời sẽ nhận được sự kính phục của những người đến dự.
Có thể làm như thế, không những phải chuẩn bị thực lực, địa vị mà còn phải có dã tâm tranh giành quyền uy cao hơn.
Phải đủ tham vọng, đủ tự cao, đủ hung tàn.
Nhìn lại dáng vẻ lúc bọn Lang Ca nói về Khoa Phú Yến trong mắt ánh lên một sự khâm phục, dường như đối phương có mặt ở đây sẽ lập tức vái lạy vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thiệu Huyền, Lang Ca làm ra vẻ hiểu biết nói: “Cháu không hiểu đâu.”
Thiệu Huyền không hiểu thật, trong suy nghĩ của anh thì phải ngu ngốc như thế nào mới làm ra một việc như thế? Mà còn được những chiến sĩ như Lang Ca sùng bái đến vậy!
Không, nên nói là, người trong bộ lạc rất sùng bái điều này!
Nghĩ đến kiếp trước khi mời khách ăn cơm phải chừa lại đồ ăn thừa thì mới có thể diện, Thiệu Huyền mới hiểu được đôi chút. Thì ra, tập tục này đã được truyền lại từ lâu đời. Nhưng mà có lãng phí cũng không đến mức độ này chứ!
Anh đã xem thường sự cố chấp đối với thức ăn của những người ở đây, và sự theo đuổi quan điểm đối với thức ăn mới mẻ này.
Trước đây còn nghe những đứa trẻ trong bộ lạc thảo luận chiến sĩ nào đã đánh bại con dã thú hung ác như thế nào, những người anh hùng được sùng bái đó, những sự việc huy hoàng còn ghi lại đó, được truyền lại đời đời cho con cháu sau này.
Mà hiện giờ, Thiệu Huyền còn được cho biết một sự việc còn huy hoàng hơn.
Hóa ra, thứ khiến con người ta cam tâm tình nguyện theo đuổi, không nhất định là phải dùng vũ lực đánh bầm dập đối phương, cũng không cần thuyết phục ngọt ngào, thiết kế thật nhiều những đòn đánh tâm lí, chỉ cần tổ chức một buổi Khoa Phú Yến, là sẽ có rất nhiều người tự nguyện đuổi theo.
Thiệu Huyền cảm thấy giá trị quan của bản thân đã bị bóp méo.
Ngước mắt lên nhìn hai mặt trăng, Thiệu Huyền cảm khái: “Rồi sẽ có một ngày… nhất định phải điên rồ một lần!”
“Cháu vừa mới nói gì?” Lang Ca không hiểu nửa câu sau Thiệu Huyền nói có nghĩa gì.
“Không có gì… ý cháu là… nếu như có thể chúng ta cũng tổ chức một lần xem.” Thiệu Huyền nói.
Mấy người Lang Ca cười lớn, Lang Ca vỗ vai Thiệu Huyền cười không ngớt. Sau khi cười xong còn khen Thiệu Huyền: “Có chí khí!”
Trong mắt của bọn người Lang Ca, những điều Thiệu Huyền vừa nói chỉ là những lời nói bộc phát sau khi nghe truyền thuyết mà thôi, chứ không để tâm lắm, dù sao, ông cũng chưa từng thấy ai tổ chức Khoa Phú Yến bao giờ, đến cả cha mẹ, tổ tiên cũng chưa từng thấy.
Truyền thuyết, rốt cuộc có thật hay không? Đến cả thầy phù thủy và thủ lĩnh cũng chưa được thấy nữa.
Chắc có lẽ cảm thấy cứ tiếp tục nói về vấn đề này thì không ổn, Lang Ca bèn đổi sang chủ đề khác, có ý muốn dạy dỗ Thiệu Huyền một chút.
“Cháu có biết, từ khi chúng ta ra đời, bạn đồng hành thân thiết nhất là gì không?” Lang Ca hỏi.
Thiệu Huyền đang ngồi, cúi đầu trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Lang Ca dò la: “Tay trái?”
Lang Ca: “…”
Mới nhỏ như thế đã thức tỉnh được lực tô-tem, chứng tỏ tiềm năng không tệ, nói không chừng sau này sẽ trở thành một chiến sĩ tô-tem ưu tú.
Cũng có người thắc mắc tại sao Thiệu Huyền lại thức tỉnh sớm như thế, một số người nghĩ do anh tập luyện mỗi sáng như những đứa trẻ trên núi nên mới thức tỉnh sớm như vậy.
Một số người thì nghĩ nguyên nhân là do cá, trước nay tình huống như thế chưa bao giờ xảy ra ở đây, sao bây giờ lại xuất hiện Thiệu Huyền? Nhưng mà ý kiến này đưa ra đã bị bác bỏ, nếu như do ăn cá thì những đứa trẻ ăn cá nhiều như thế, trẻ con trong nhà cũng ăn không ít, còn lớn hơn Thiệu Huyền nữa thì tại sao lại không thức tỉnh?
Thế nên cuối cũng vẫn quy về nguyên nhân Thiệu Huyền có thế thức tỉnh sớm là do luyện tập mỗi ngày, và càng ngày càng khiến nhiều người tin hơn.
Thế nên khi Thiệu Huyền xuống núi phát hiện những đứa trẻ lâu nay chỉ biết ngủ bị người lớn lôi ra ngoài giúp bưng vác đá làm việc hoặc đi theo bắt cá.
Sau khi thăm hỏi, Thiệu Huyền mới biết được nguyên do. Cũng phải, làm việc cũng là một cách rèn luyện thân thể.
Đối với việc mỗi ngày đều dậy sớm luyện tập mà mọi người nói, Thiệu Huyền không hề phản bác. Còn về nguyên nhân thật sự ra sao Thiệu Huyền sẽ không nói ra.
Mấy đứa trẻ trong hang hôm nay không đi bắt cá, không có Thiệu Huyền, Caeser đình công không chịu làm việc, không đi đào sâu. Cho dù có công cụ nhưng không có mồi cũng không câu cá được. Người bên bãi đá vụn rất nhiều, bọn trẻ có đến đó đào sâu cũng không đào được gì mà còn bị người ta đuổi ra.
Còn Caeser thì mặc cho những người trong hang có nói thế nào, có người còn cắn răng nhường cho nó nửa con cá, nó cũng chỉ ngồi ngoài cửa hang không thèm đếm xỉa đến ai, chỉ nhìn chăm chăm lên đỉnh núi.
Nhìn thấy Thiệu Huyền, Caeser liền phấn khích chạy xông đến chỗ anh. Nếu như không phải đã được thức tỉnh lực tô-tem, thân thể cường tráng hơn, sức lực cũng mạnh hơn nhiều thì Thiệu Huyền cũng sẽ bị nó làm ngã.
Những đứa trẻ trong hang mỏi mắt chờ, Thiệu Huyền dắt Caeser sang bãi đá vụn đào được không ít sâu đá. Qua một mùa đông ngủ vùi, sâu đá đã bắt đâu hoạt động lại, hôm nay thu hoạch cũng không tệ.
Nếu như đã thức tỉnh được lực tô-tem, thì sau này Thiệu Huyền cũng sẽ đi theo ra ngoài săn bắn, không thể trông coi chuyện trong hang được nữa. Sau khi thương lượng với Cách thì cho Đồ và Lắp Bắp cùng nhau trông coi, Đồ tính toán giỏi, trí nhớ lại tốt, bây giờ cũng dạn dĩ hơn trước nhiều, nói cũng tròn vành rõ chữ, chỉ hơi ốm yếu thôi. Còn Lắp Bắp tuy không được gì nhưng cơ thể thì khỏe mạnh, nếu như điên lên thì mấy đứa trẻ trong hang cũng hết cách với nó. Hai người này cùng nhau trông coi thì chắc là ổn.
Giải quyết xong chuyện trong hang, Thiệu Huyền nhìn thấy Lang Ca cười giả lả đi qua.
“Giỏi lắm nhóc, được lắm, thức tỉnh sớm như thế, chú cứ nghĩ còn phải đợi hai năm nữa cơ.” Lang Ca rất vui, trước đó khi nói chuyện với bọn họ, Thiệu Huyền có hỏi, nếu sau khi thức tỉnh lực tô-tem xong có thể tham gia đội săn của họ hay không, lúc đó Khắc không hề từ chối mà còn giúp đỡ Thiệu Huyền, đều này cho thấy Khắc cũng rất xem trọng anh.
Vốn dĩ hôm qua lúc tham gia nghi lễ bọn họ còn kháo nhau rằng tiếc là năm nay Thiệu Huyền chưa đến tuổi, không ngờ tối hôm qua Thiệu Huyền lại mang đến cho họ một bất ngờ lớn.
Trở thành chiến sĩ tô-tem thì sẽ có căn nhà của riêng mình. Mà hôm nay Lang Ca cũng qua đây để giúp Thiệu Huyền việc này.
Hôm nay Lang Ca ngồi nướng thịt cùng các anh em trong đội săn, thảo luận về lần đi săn đầu tiên trong năm, nghe nói đám Thiệu Huyền đã xuống núi nên đến tìm, kéo Thiệu Huyền sang làm quen với mọi người.
Trong căn nhà gỗ của Lang Ca có sáu người, ai nấy đều rất trẻ, trong đó có một người vừa được thức tỉnh năm ngoái, có điều lúc thức tỉnh cũng đã mười ba tuổi, bên cạnh đó là sự trưởng thành nhanh chóng sau khi thức tỉnh nên trông lớn hơn Thiệu Huyền rất nhiều.
Biết được những người này sẽ là đồng đội tương lai của mình nên Thiệu Huyền cũng chào hỏi rất nhiệt tình.
“Chuyện nhà ở cậu đừng lo, ngày mai chúng tôi sẽ đi chặt gỗ giúp cậu xây nhà!” Cậu trai trẻ tên Ngang nói với Thiệu Huyền.
Thiệu Huyền từng nghĩ phải hai ba năm nữa mới có được căn nhà của riêng mình, không ngờ mọi việc lại xảy ra nhanh như thế.
Thông thường thì những người có người thân như Trại vẫn sẽ sống với người nhà của mình, nhưng những đứa trẻ sống trong hang như Thiệu Huyền thì sẽ tìm người giúp mình xây nhà.
Nếu đã đến rồi, Lang Ca cũng không để Thiệu Huyền rời đi mà giữ lại cùng ăn thịt nướng. Qua một mùa đông thịt nướng cũng không còn được tươi nữa, mấy người Lang Ca cũng rất muốn được ăn thịt tươi. Dù sao cũng sắp đến lần săn đầu tiên trong năm rồi, mấy người cùng đem đến thịt khô còn lại trong nhà, ăn một trận no nê, định bụng ăn hết sẽ đi săn thịt tươi về.
Ăn uống no nê, Ngang đột nhiên nhắc đến truyền thuyết đã thất lạc lâu trong bộ lạc – Khoa Phú Yến.
Đó là một truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng có một người đã từng làm một buổi tiệc như thế, rồi mời người trong bộ lạc đến tham dự. Những người tổ chức sẽ thi đấu với nhau xem ai sẽ cung cấp nhiều thức ăn hơn mà quyết định trình độ có nhiều hay không, khiến cho thực khách ăn uống no say đến khi ói mửa rồi quay về ăn tiếp vài lần, thì bữa tiệc mới thành công.
Hoạt động này chính là Khoa Phú Yến.
Mà nghe theo những gì bọn Lang Ca nói, Thiệu Huyền biết rằng Khoa Phú Yến chính là chỗ để tặng hoặc hủy hoại thức ăn và tiền của của đối thủ cạnh tranh của mình. Những người có máu mặt sẽ hủy hoại đi thức ăn và quần áo của mình trước mặt mọi người, có khi sẽ đốt đi cả ngôi nhà của mình, để thể hiện sự uy nghiêm của mình trong bộ lạc và làm nhục đối thủ, đồng thời sẽ nhận được sự kính phục của những người đến dự.
Có thể làm như thế, không những phải chuẩn bị thực lực, địa vị mà còn phải có dã tâm tranh giành quyền uy cao hơn.
Phải đủ tham vọng, đủ tự cao, đủ hung tàn.
Nhìn lại dáng vẻ lúc bọn Lang Ca nói về Khoa Phú Yến trong mắt ánh lên một sự khâm phục, dường như đối phương có mặt ở đây sẽ lập tức vái lạy vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thiệu Huyền, Lang Ca làm ra vẻ hiểu biết nói: “Cháu không hiểu đâu.”
Thiệu Huyền không hiểu thật, trong suy nghĩ của anh thì phải ngu ngốc như thế nào mới làm ra một việc như thế? Mà còn được những chiến sĩ như Lang Ca sùng bái đến vậy!
Không, nên nói là, người trong bộ lạc rất sùng bái điều này!
Nghĩ đến kiếp trước khi mời khách ăn cơm phải chừa lại đồ ăn thừa thì mới có thể diện, Thiệu Huyền mới hiểu được đôi chút. Thì ra, tập tục này đã được truyền lại từ lâu đời. Nhưng mà có lãng phí cũng không đến mức độ này chứ!
Anh đã xem thường sự cố chấp đối với thức ăn của những người ở đây, và sự theo đuổi quan điểm đối với thức ăn mới mẻ này.
Trước đây còn nghe những đứa trẻ trong bộ lạc thảo luận chiến sĩ nào đã đánh bại con dã thú hung ác như thế nào, những người anh hùng được sùng bái đó, những sự việc huy hoàng còn ghi lại đó, được truyền lại đời đời cho con cháu sau này.
Mà hiện giờ, Thiệu Huyền còn được cho biết một sự việc còn huy hoàng hơn.
Hóa ra, thứ khiến con người ta cam tâm tình nguyện theo đuổi, không nhất định là phải dùng vũ lực đánh bầm dập đối phương, cũng không cần thuyết phục ngọt ngào, thiết kế thật nhiều những đòn đánh tâm lí, chỉ cần tổ chức một buổi Khoa Phú Yến, là sẽ có rất nhiều người tự nguyện đuổi theo.
Thiệu Huyền cảm thấy giá trị quan của bản thân đã bị bóp méo.
Ngước mắt lên nhìn hai mặt trăng, Thiệu Huyền cảm khái: “Rồi sẽ có một ngày… nhất định phải điên rồ một lần!”
“Cháu vừa mới nói gì?” Lang Ca không hiểu nửa câu sau Thiệu Huyền nói có nghĩa gì.
“Không có gì… ý cháu là… nếu như có thể chúng ta cũng tổ chức một lần xem.” Thiệu Huyền nói.
Mấy người Lang Ca cười lớn, Lang Ca vỗ vai Thiệu Huyền cười không ngớt. Sau khi cười xong còn khen Thiệu Huyền: “Có chí khí!”
Trong mắt của bọn người Lang Ca, những điều Thiệu Huyền vừa nói chỉ là những lời nói bộc phát sau khi nghe truyền thuyết mà thôi, chứ không để tâm lắm, dù sao, ông cũng chưa từng thấy ai tổ chức Khoa Phú Yến bao giờ, đến cả cha mẹ, tổ tiên cũng chưa từng thấy.
Truyền thuyết, rốt cuộc có thật hay không? Đến cả thầy phù thủy và thủ lĩnh cũng chưa được thấy nữa.
Chắc có lẽ cảm thấy cứ tiếp tục nói về vấn đề này thì không ổn, Lang Ca bèn đổi sang chủ đề khác, có ý muốn dạy dỗ Thiệu Huyền một chút.
“Cháu có biết, từ khi chúng ta ra đời, bạn đồng hành thân thiết nhất là gì không?” Lang Ca hỏi.
Thiệu Huyền đang ngồi, cúi đầu trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Lang Ca dò la: “Tay trái?”
Lang Ca: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.