Chương 19: Quyển 1 - Chương 19
Nguyệt Hạ Tang
13/01/2018
Edit: Mimi – Beta: Mimi
*****
Sau khi tiếng chấn động cuối cùng chấm dứt một lúc lâu, thế giới lại khôi phục một mảnh tĩnh lặng như ban đầu.
Cái nơi mà không lâu trước đó còn có đám khủng long ăn cỏ chạy qua chạy lại, vui đùa ầm ĩ với nhau đã như biến thành cảnh trong cõi mộng, triệt để tiêu tan giữa một mảnh tĩnh mịch này. Mặt đất bị vạch một đường hình chữ ‘nhất’, chỗ vốn là đất bằng đã bất ngờ trở thành đỉnh của một ngọn núi cao. Mà đối diện ngọn ngúi ấy, chính là đường về của bọn hắn. Chỉ là khoảng cách quá xa, cái gì cũng không thấy rõ được.
Bên cạnh vách núi, âm thanh líu rúi của White cứ một tiếng rồi lại một tiếng, đứt quãng vang lên.
Đó là tiếng gọi bạn đời.
Mạnh Cửu Chiêu không biết phải làm sao để an ủi hắn.
Vách núi quá dốc, gần như thẳng tắp mà đâm vào mặt đất, White không cách nào đi xuống. Cứ thế ba ngày liên tiếp, hắn canh giữ ở bên vách núi nửa bước cũng không rời, ngoại trừ một khoảng thời gian nhất định phải tìm thức ăn cho Louis và Mạnh Cửu Chiêu ra, toàn bộ thì giờ còn lại White đều dùng để gọi tên Black.
Ở trên núi, thực vật vô cùng có hạn, White nhường toàn bộ đồ ăn có thể tìm được gần đó cho đám con non. Sau mấy ngày đau khổ lại thêm thiếu ăn thiếu uống, đến hôm thứ tư, White đã có vẻ yếu ớt cực kỳ. Vào lúc chạng vạng, hắn bất ngờ ngã xuống.
“Chiêm chiếp! Chiêm chiếp!” Dựa vào bản năng, Louis cảm thấy không ổn, nó cẩn thận nhảy lên cổ White – nơi mà ngày thường nó yêu thích nhất, dùng bàn chân quắp lấy sợi lông của đối phương để giữ thăng bằng. Nhưng mà cọng lông vốn dĩ cực kỳ mềm mượt đó lại bị nó nhổ rụng xuống. Louis sợ hãi không gì sánh, cho rằng mình đã làm điều sai, vì thế vội vàng nhảy xuống.
Nó còn tưởng mình sẽ bị mắng, thế nhưng, từ đầu đến cuối White vẫn không hề để tâm.
“Chiếp?” Louis khó hiểu nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu, nó cúi đầu, muốn bảo người kia nhìn vào móng vuốt của mình, song chính nó lại chỉ thấy một cái bụng tròn vo phủ đầy lông măng trơn mượt. Cuối cùng nó dứt khoát làm một động tác, vẩy tung cọng lông vừa bị bứt xuống ra ngoài.
Đầu óc Mạnh Cửu Chiêu trống rỗng.
Cậu cẩn thận đứng lên sờ sờ cái mũi của White: vẫn còn hô hấp, thân thể cũng vẫn ấm áp, chỉ là —
White đã yếu quá rồi, chứng rụng lông ban đầu cũng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại không cần kéo mạnh mà chỉ đụng nhẹ một cái là liền rớt xuống cả mảng lông. Sau khi lông vũ rụng đi, làn da trần trụi sẽ bại lộ giữa không khí rét lạnh rồi nhanh chóng trở nên cứng ngắc.
Mạnh Cửu Chiêu kéo kéo cánh của Louis.
Dường như đối phương hiểu ý Mạnh Cửu Chiêu từ lúc mới sinh, cho nên nhanh chóng hiểu ra cậu muốn làm gì.
Hai người bọn chúng đào một cái động sâu ở trong tuyết, lăn White vào trong, cẩn thận bịt kín lại sau đó cũng dè dặt lách mình chui vào.
Trên người White không còn ấm áp như ngày thường, vùng da thiếu đi sự bao trùm của lông vũ tuyệt nhiên sẽ không thoải mái, nhưng Mạnh Cửu Chiêu vẫn dán thật chặt vào thân thể hắn, muốn dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho White. Khả năng di chuyển của Louis đã rất tốt, vì thế nó đam đương trọng trách nuôi sống gia đình. Tuy nhiên, nó chỉ có thể tìm được vài hạt cỏ và mấy loại trái cây tí hon không bắt mắt, sau đó hợp tác với Mạnh Cửu Chiêu nhét vào miệng White.
Buổi tối mọi thứ càng trở nên đáng sợ.
Trên mặt băng một mảnh tĩnh mịch bao trùm, Mạnh Cửu Chiêu gần như cảm thấy mình đã thành nhân loại cuối cùng còn sống sót của thế giới này. Mỗi khi đêm xuống, Louis sẽ nhỏ giọng chiêm chiếp vài tiếng, nhờ thế mà cậu cũng thấy an tâm hơn nhiều.
Cậu kéo lông Louis, sau đó hai đứa cẩn thận lại gần White thêm một chút.
Trong lòng con nhỏ, nơi nào có ba ba ở cạnh bên thì nơi đó chính là chốn an toàn.
Trưa ngày hôm sau, khi Mạnh Cửu Chiêu và Louis đồng tâm hiệp lực nhét hạt cỏ vào miệng White thì đôi mắt to tròn của người nọ bất chợt mở ra.
Kế đó, nước mắt hắn từ từ chảy xuống.
Hắn chật vật ngồi dậy, phá tan cái ổ tuyết vốn đang bao bọc thân thể mình, ôm chầm lấy hai đứa con nhỏ.
“Cục Cưng, Louis… Black… Black hắn — ”
White nghẹn ngào khóc lên.
Hai mắt đẫm lệ, White nhìn về phía vách núi, ở nơi đó, hình bóng chật vật của bạn đời hắn – Black dần dần hiện ra…
Ớ?
Black?
“Black… Tại sao em cũng trụi lông?”
Ngay sau đó, tiếng khóc tức thì ngưng bặt.
*****
Sau khi tiếng chấn động cuối cùng chấm dứt một lúc lâu, thế giới lại khôi phục một mảnh tĩnh lặng như ban đầu.
Cái nơi mà không lâu trước đó còn có đám khủng long ăn cỏ chạy qua chạy lại, vui đùa ầm ĩ với nhau đã như biến thành cảnh trong cõi mộng, triệt để tiêu tan giữa một mảnh tĩnh mịch này. Mặt đất bị vạch một đường hình chữ ‘nhất’, chỗ vốn là đất bằng đã bất ngờ trở thành đỉnh của một ngọn núi cao. Mà đối diện ngọn ngúi ấy, chính là đường về của bọn hắn. Chỉ là khoảng cách quá xa, cái gì cũng không thấy rõ được.
Bên cạnh vách núi, âm thanh líu rúi của White cứ một tiếng rồi lại một tiếng, đứt quãng vang lên.
Đó là tiếng gọi bạn đời.
Mạnh Cửu Chiêu không biết phải làm sao để an ủi hắn.
Vách núi quá dốc, gần như thẳng tắp mà đâm vào mặt đất, White không cách nào đi xuống. Cứ thế ba ngày liên tiếp, hắn canh giữ ở bên vách núi nửa bước cũng không rời, ngoại trừ một khoảng thời gian nhất định phải tìm thức ăn cho Louis và Mạnh Cửu Chiêu ra, toàn bộ thì giờ còn lại White đều dùng để gọi tên Black.
Ở trên núi, thực vật vô cùng có hạn, White nhường toàn bộ đồ ăn có thể tìm được gần đó cho đám con non. Sau mấy ngày đau khổ lại thêm thiếu ăn thiếu uống, đến hôm thứ tư, White đã có vẻ yếu ớt cực kỳ. Vào lúc chạng vạng, hắn bất ngờ ngã xuống.
“Chiêm chiếp! Chiêm chiếp!” Dựa vào bản năng, Louis cảm thấy không ổn, nó cẩn thận nhảy lên cổ White – nơi mà ngày thường nó yêu thích nhất, dùng bàn chân quắp lấy sợi lông của đối phương để giữ thăng bằng. Nhưng mà cọng lông vốn dĩ cực kỳ mềm mượt đó lại bị nó nhổ rụng xuống. Louis sợ hãi không gì sánh, cho rằng mình đã làm điều sai, vì thế vội vàng nhảy xuống.
Nó còn tưởng mình sẽ bị mắng, thế nhưng, từ đầu đến cuối White vẫn không hề để tâm.
“Chiếp?” Louis khó hiểu nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu, nó cúi đầu, muốn bảo người kia nhìn vào móng vuốt của mình, song chính nó lại chỉ thấy một cái bụng tròn vo phủ đầy lông măng trơn mượt. Cuối cùng nó dứt khoát làm một động tác, vẩy tung cọng lông vừa bị bứt xuống ra ngoài.
Đầu óc Mạnh Cửu Chiêu trống rỗng.
Cậu cẩn thận đứng lên sờ sờ cái mũi của White: vẫn còn hô hấp, thân thể cũng vẫn ấm áp, chỉ là —
White đã yếu quá rồi, chứng rụng lông ban đầu cũng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại không cần kéo mạnh mà chỉ đụng nhẹ một cái là liền rớt xuống cả mảng lông. Sau khi lông vũ rụng đi, làn da trần trụi sẽ bại lộ giữa không khí rét lạnh rồi nhanh chóng trở nên cứng ngắc.
Mạnh Cửu Chiêu kéo kéo cánh của Louis.
Dường như đối phương hiểu ý Mạnh Cửu Chiêu từ lúc mới sinh, cho nên nhanh chóng hiểu ra cậu muốn làm gì.
Hai người bọn chúng đào một cái động sâu ở trong tuyết, lăn White vào trong, cẩn thận bịt kín lại sau đó cũng dè dặt lách mình chui vào.
Trên người White không còn ấm áp như ngày thường, vùng da thiếu đi sự bao trùm của lông vũ tuyệt nhiên sẽ không thoải mái, nhưng Mạnh Cửu Chiêu vẫn dán thật chặt vào thân thể hắn, muốn dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho White. Khả năng di chuyển của Louis đã rất tốt, vì thế nó đam đương trọng trách nuôi sống gia đình. Tuy nhiên, nó chỉ có thể tìm được vài hạt cỏ và mấy loại trái cây tí hon không bắt mắt, sau đó hợp tác với Mạnh Cửu Chiêu nhét vào miệng White.
Buổi tối mọi thứ càng trở nên đáng sợ.
Trên mặt băng một mảnh tĩnh mịch bao trùm, Mạnh Cửu Chiêu gần như cảm thấy mình đã thành nhân loại cuối cùng còn sống sót của thế giới này. Mỗi khi đêm xuống, Louis sẽ nhỏ giọng chiêm chiếp vài tiếng, nhờ thế mà cậu cũng thấy an tâm hơn nhiều.
Cậu kéo lông Louis, sau đó hai đứa cẩn thận lại gần White thêm một chút.
Trong lòng con nhỏ, nơi nào có ba ba ở cạnh bên thì nơi đó chính là chốn an toàn.
Trưa ngày hôm sau, khi Mạnh Cửu Chiêu và Louis đồng tâm hiệp lực nhét hạt cỏ vào miệng White thì đôi mắt to tròn của người nọ bất chợt mở ra.
Kế đó, nước mắt hắn từ từ chảy xuống.
Hắn chật vật ngồi dậy, phá tan cái ổ tuyết vốn đang bao bọc thân thể mình, ôm chầm lấy hai đứa con nhỏ.
“Cục Cưng, Louis… Black… Black hắn — ”
White nghẹn ngào khóc lên.
Hai mắt đẫm lệ, White nhìn về phía vách núi, ở nơi đó, hình bóng chật vật của bạn đời hắn – Black dần dần hiện ra…
Ớ?
Black?
“Black… Tại sao em cũng trụi lông?”
Ngay sau đó, tiếng khóc tức thì ngưng bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.