Chương 15
Đông trùng
17/12/2015
“Chúng ta phải đi kiếm thức ăn. Một mình ngươi ở chỗ này chờ thủ lĩnh của ngươi hả?”
“Đợi một chút.”
Mục Túc vừa nghĩ tới phải ở một mình chờ ở nơi này đến tối cũng có chút sợ, muốn đi theo người ta nhưng lại nói không nên lời.
“Theo ta thấy chung quanh đây đã không thể kiếm được thức ăn nữa đi?”
“Đúng a! Số lượng tộc nhân tăng nhiều, thức ăn gần đây đã bị chúng ta tiêu thụ hết sạch rồi. Không còn cách nào. Bốn phía xung quanh bộ lạc ta còn có rất nhiều bộ lạc khác, chung quanh đó cũng đã không còn thức ăn, buộc lòng phải đi xa tìm kiếm, cho dù không đủ no nhưng ít nhất là cũng có đồ để lót dạ.”
“Chung quanh đây nai gạc to lớn thường hay lui tới đúng không? Các ngươi sao không săn tụi nó?”
Hai người kia đưa vẻ mặt quái dị nhìn y.
“Mỗi lần bắt nai gạc sẽ có người bị thương. Nếu như không phải làm lễ tiệc hay thiếu thốn thức ăn, chúng ta sẽ không cố ý đi săn nó. Bất quá, so với các tộc khác, chỗ bọn ta có thể tìm thấy được dấu tích của nai gạc nhiều hơn, lúc đói có thể liều mạng săn về. Được rồi, không nói nữa, chúng ta phải đi đây.
Một mình ngươi nhớ chú ý an toàn.”
“Ta giúp các ngươi đi tìm thức ăn. Ta nghĩ thủ lĩnh của ta sẽ về rất trễ. Ta ở đây cũng không có chuyện gì làm.”
“Vậy thì cùng đi thôi.”
Tài nghệ săn thú của Mục Túc có lẽ không được tinh thông, nhưng đào bới thực vật, thu hoạch quả dại thì vẫn có thể làm.
Lúc mặt trời ngả về phía tây, hai người kia còn cố ý đuổi Mục Túc trở về chỗ lúc nãy, còn phân một chút đồ thu hoạch được cho Mục Túc.
“Trời sắp tối rồi, dã thú cũng sắp sửa đi săn. Ngươi xác định muốn chờ thủ lĩnh của ngươi ở chỗ lúc nãy sao?”
“Ta….Ta đã đáp ứng với hắn không được chạy loạn rồi.”
“Nhưng buổi tối chỉ có một mình ngươi thì rất nguy hiểm. Không bằng cùng đi với chúng ta. Chỗ chúng ta ở cách nơi này không xa. Trước khi trời tối là có thể tới rồi. Ngươi nếu sợ thủ lĩnh không tìm được ngươi, vậy thì lưu lại ký hiệu đi.”
Mục Túc nghĩ nghĩ cũng cảm thấy hợp lý. Thế là lấy chủy thủ làm bằng nanh cọp Quang làm cho y khắc một bức tranh lên cây. Vẽ một cái bụi cỏ nhỏ ý chỉ bản thân (Mục Túc = cỏ linh lăng), một cái mũi tên chỉ phương hương y sắp sửa đi, lại thêm hai hình người nho nhỏ, trước hai người đó lại là một túp lều, ý bảo y sẽ đến chỗ của bộ lạc gần đây trú tạm.
Quang cầm đuốc, đem con mồi trở lại, chưa đến cây đại thụ liền bắt đầu hô lớn.
“Mục Túc, ta đã trở về. Xem ta săn được một con thú rất lớn này.”
Quang vội vã ngước lên nhìn tàng cây, giơ cây đuốc lên liền phát hiện sợi dây đang vắt vẻo ở trên đó, Mục Túc thì lại không thấy đâu.
Quang để con mồi xuống, leo lên cây, cầm lấy sợi dây. Sợi dây không có dấu hiệu bị xé đứt, là y tự mình cởi trói, khiến hắn cũng yên tâm phần nào.
Leo xuống đất, tìm kiếm chung quanh một phen. Túi hành lý vẫn còn ở đây, lại thấy bức vẽ khắc trên thân cây. Quang thảy con mồi vào túi, vừa đi vừa nói.
“Mục Túc, ngươi rất không ngoan. Lại chạy loạn. Chờ ta tìm được ngươi rồi, nhất định phải trừng phạt cái mông ngươi.”
Đến khi Mục Túc đến được bộ lạc của hai người kia thì trời đã tối, Mục Túc giúp bọn họ nổi lửa nấu nước, sau đó chờ hai người kia đem đồ đã thu hoạch được nộp lên cho thủ lĩnh bọn họ, cách đó không xa truyền ra một mùi thơm của thức ăn. Hai người kia cũng đã trở lại, trên tay còn cầm một cái khay đá đựng một ít súp thịt, mỗi người còn được hai khối bánh gạo nho nhỏ.
Mục Túc được xem như là khách nhân của hai người kia. Vì thế, cả hai liền phân một ít đồ cho Mục Túc ăn. Mục Túc nhìn hai người chia phần thức ăn ít ỏi cho mình, cảm thấy áy náy. Hai khối bánh gạo lớn cỡ lòng bàn tay, lại thêm một chén súp thịt, quả là một bữa cơm không đủ no.
Mục Túc mấy ngày nay được ăn no, lại nhìn ra bọn họ đã ở trong trạng thái nửa đói bụng này cũng lâu rồi, Mục Túc chẳng qua rất nhớ mùi vị bánh gạo do mẫu thân nấu, vì thế ngoại trừ một phần bánh gạo ra, những thứ khác đều cho lại bọn họ.
“Đợi một chút.”
Mục Túc vừa nghĩ tới phải ở một mình chờ ở nơi này đến tối cũng có chút sợ, muốn đi theo người ta nhưng lại nói không nên lời.
“Theo ta thấy chung quanh đây đã không thể kiếm được thức ăn nữa đi?”
“Đúng a! Số lượng tộc nhân tăng nhiều, thức ăn gần đây đã bị chúng ta tiêu thụ hết sạch rồi. Không còn cách nào. Bốn phía xung quanh bộ lạc ta còn có rất nhiều bộ lạc khác, chung quanh đó cũng đã không còn thức ăn, buộc lòng phải đi xa tìm kiếm, cho dù không đủ no nhưng ít nhất là cũng có đồ để lót dạ.”
“Chung quanh đây nai gạc to lớn thường hay lui tới đúng không? Các ngươi sao không săn tụi nó?”
Hai người kia đưa vẻ mặt quái dị nhìn y.
“Mỗi lần bắt nai gạc sẽ có người bị thương. Nếu như không phải làm lễ tiệc hay thiếu thốn thức ăn, chúng ta sẽ không cố ý đi săn nó. Bất quá, so với các tộc khác, chỗ bọn ta có thể tìm thấy được dấu tích của nai gạc nhiều hơn, lúc đói có thể liều mạng săn về. Được rồi, không nói nữa, chúng ta phải đi đây.
Một mình ngươi nhớ chú ý an toàn.”
“Ta giúp các ngươi đi tìm thức ăn. Ta nghĩ thủ lĩnh của ta sẽ về rất trễ. Ta ở đây cũng không có chuyện gì làm.”
“Vậy thì cùng đi thôi.”
Tài nghệ săn thú của Mục Túc có lẽ không được tinh thông, nhưng đào bới thực vật, thu hoạch quả dại thì vẫn có thể làm.
Lúc mặt trời ngả về phía tây, hai người kia còn cố ý đuổi Mục Túc trở về chỗ lúc nãy, còn phân một chút đồ thu hoạch được cho Mục Túc.
“Trời sắp tối rồi, dã thú cũng sắp sửa đi săn. Ngươi xác định muốn chờ thủ lĩnh của ngươi ở chỗ lúc nãy sao?”
“Ta….Ta đã đáp ứng với hắn không được chạy loạn rồi.”
“Nhưng buổi tối chỉ có một mình ngươi thì rất nguy hiểm. Không bằng cùng đi với chúng ta. Chỗ chúng ta ở cách nơi này không xa. Trước khi trời tối là có thể tới rồi. Ngươi nếu sợ thủ lĩnh không tìm được ngươi, vậy thì lưu lại ký hiệu đi.”
Mục Túc nghĩ nghĩ cũng cảm thấy hợp lý. Thế là lấy chủy thủ làm bằng nanh cọp Quang làm cho y khắc một bức tranh lên cây. Vẽ một cái bụi cỏ nhỏ ý chỉ bản thân (Mục Túc = cỏ linh lăng), một cái mũi tên chỉ phương hương y sắp sửa đi, lại thêm hai hình người nho nhỏ, trước hai người đó lại là một túp lều, ý bảo y sẽ đến chỗ của bộ lạc gần đây trú tạm.
Quang cầm đuốc, đem con mồi trở lại, chưa đến cây đại thụ liền bắt đầu hô lớn.
“Mục Túc, ta đã trở về. Xem ta săn được một con thú rất lớn này.”
Quang vội vã ngước lên nhìn tàng cây, giơ cây đuốc lên liền phát hiện sợi dây đang vắt vẻo ở trên đó, Mục Túc thì lại không thấy đâu.
Quang để con mồi xuống, leo lên cây, cầm lấy sợi dây. Sợi dây không có dấu hiệu bị xé đứt, là y tự mình cởi trói, khiến hắn cũng yên tâm phần nào.
Leo xuống đất, tìm kiếm chung quanh một phen. Túi hành lý vẫn còn ở đây, lại thấy bức vẽ khắc trên thân cây. Quang thảy con mồi vào túi, vừa đi vừa nói.
“Mục Túc, ngươi rất không ngoan. Lại chạy loạn. Chờ ta tìm được ngươi rồi, nhất định phải trừng phạt cái mông ngươi.”
Đến khi Mục Túc đến được bộ lạc của hai người kia thì trời đã tối, Mục Túc giúp bọn họ nổi lửa nấu nước, sau đó chờ hai người kia đem đồ đã thu hoạch được nộp lên cho thủ lĩnh bọn họ, cách đó không xa truyền ra một mùi thơm của thức ăn. Hai người kia cũng đã trở lại, trên tay còn cầm một cái khay đá đựng một ít súp thịt, mỗi người còn được hai khối bánh gạo nho nhỏ.
Mục Túc được xem như là khách nhân của hai người kia. Vì thế, cả hai liền phân một ít đồ cho Mục Túc ăn. Mục Túc nhìn hai người chia phần thức ăn ít ỏi cho mình, cảm thấy áy náy. Hai khối bánh gạo lớn cỡ lòng bàn tay, lại thêm một chén súp thịt, quả là một bữa cơm không đủ no.
Mục Túc mấy ngày nay được ăn no, lại nhìn ra bọn họ đã ở trong trạng thái nửa đói bụng này cũng lâu rồi, Mục Túc chẳng qua rất nhớ mùi vị bánh gạo do mẫu thân nấu, vì thế ngoại trừ một phần bánh gạo ra, những thứ khác đều cho lại bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.