Chương 8: Đồ vàng
Võng lạc hắc hiệp
13/10/2015
Bước chân ra khỏi cửa hàng, ba lô của Tần Nhược đã bị quét sạch hơn phân nửa, chỉ còn thừa mỗi một món đồ vàng, hai món đồ tím, bốn món đồ lam do Vua sói Bão Táp rớt ra, cộng với một sợi dây chuyền lam và một hạt nhân sói Bão Táp mà hắn cố gắng giữ lại thôi.
Đương nhiên, trong đó còn có hơn 2400 đồng vàng nữa. Đây là lần đầu tiên Tần Nhược cảm thấy cái thế giới này tốt đẹp vô cùng, trước mặt của mình lại thoáng đãng như thế...
Chậc chậc, có tiền trong tay là cảm giác tốt lên hẳn!
Dưới sự hưng phấn, Tần Nhược chầm chậm chạy tới một ngôi nhà nhỏ khắc họa đầy những đồ án xiên xẹo lung tung. Đây chính là nơi giám định duy nhất trong thị trấn Savis, nơi này đang có không ít người chơi xếp hàng trước mặt mấy ông lão mái tóc hoa râm để chờ được giám định trang bị.
Tốc độ của mấy NPC thợ giám định rất nhanh, chỉ liếc mắt nhìn qua là họ đã có thể phán đoán ra giá trị của món trang bị trước mặt rồi, đồng thời cũng biết bên trong túi của người nhờ giám định có phải có đủ tiền để chi trả hay không.
Giám định, cầm tiền, cả thảy quá trình này chỉ có một NPC xử lý thôi, vô cùng nhanh chóng.
Khi đến phiên Tần Nhược, ông lão thợ giám định liếc mắt nhìn từng món đồ lam trên quầy, nhíu nhíu mày, sau đó tiện tay quẳng cho mấy luồng ánh sáng màu lam qua, rồi nghểnh cái cằm lên ra vẻ khiêu khích, như đang nói ‘Ngon đưa ra nữa xem’ vậy.
Cũng may Tần Nhược cũng là lão làng rồi, hiểu rất rõ đây chỉ là do cái tính cách ‘hồn trẻ con trong thân người già’ của ông lão này quấy phá thôi, cho nên hắn không thèm so đo, chỉ thu lại hết các món trang bị đã được giám định xong trên quầy, sau đó lấy tiếp thêm hai món đồ tím ra, nhìn ông lão ấy.
Ánh sáng giám định từ màu lam biến thành màu tím - giám định xong. Ông lão thợ giám định lại giơ giơ cái cằm lên, chòm râu màu hoa râm lại một lần nữa cao ngạo vểnh vểnh...
Nhanh thực...
Trong lòng Tần Nhược thầm bội phục lắm lắm! Hắn nghĩ, nếu mình mà có loại bản lĩnh ăn tiền thế này thì cần chi còn khổ cực thế nữa? Lúc hết tiền cứ online rồi ‘sờ sờ’ vài cái thế này, là có thể phè phỡn sống thật lâu rồi.
Tự sướng thì tự sướng, nhưng Tần Nhược cũng không định chiếm vị trí này lâu lắm, sợ rước lấy cái giận của đám đông. Hắn bèn tức thì thu lại trang bị tím ngay, rồi lấy món cuối cùng còn chưa được giám định trong ba lô ra: một đôi giày.
Thứ này vừa được lấy ra, nhất thời đã thu hút được không ít ánh mắt của những người đang chờ giám định chung quanh.
Màu vàng...
Lợi hại thật đó!
Bầy người chơi chung quanh đều nhao nhao tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ.
Dù sao thì đồ vàng cũng rất khác với đồ trắng, đồ lam và đồ tím, nó nhất định phải thông qua việc giết quái thú cấp BOSS, hoặc làm các nhiệm vụ cấp cao mới có thể đạt được. Thông thường chỉ cần một ai đó có được một hay hai món đồ vàng, vậy dù người đó có khoe khoang rằng mình là một cao thủ thì cũng chẳng ai phản đối.
Mặt khác, dù là đồ vàng có thuộc tính kém cỏi nhất thì cũng phải mạnh hơn đồ tím đồng cấp rất nhiều, giá trị thấp nhất mấy trăm, cho đến cao nhất mấy chục ngàn tùy loại. Cho nên cái món đồ vàng chưa được giám định này thực ra cũng như là một biểu tượng cho tài phú vậy, vận khí tốt thì giám định ra một món giá trị mấy ngàn đồng vàng cũng là có khả năng.
Trong nhất thời, ở chỗ giám định, ánh mắt của mọi người chơi đều chuyển sang chiếc giày trên quầy hết, họ đang suy đoán xem Tần Nhược rốt cục là giám định xong rồi thở dài, hay là lại trở thành một tên nhà giàu mới nổi may mắn khác trong trò chơi đây.
“Tiền phí giám định là... Một trăm ba mươi đồng vàng.”
Chớp mắt khi luồng ánh sáng màu vàng từ tay ông lão thợ giám định bắn vào trong chiếc giày trên quầy, lời nhắc của hệ thống cũng vang lên.
Khoảnh khắc này, Tần Nhược không còn chú ý vào chiếc giày ấy nữa, mà là bị lời nhắc nọ của hệ thống khiến cho đứng tim trong giây lát. Sau đó, hắn không thiết gì đến chuyện xem xét thuộc tính của đôi giày này, mà tựa như tia chớp chộp lấy nó, rồi dùng thế sét đánh không kịp che tai lao ra khỏi chỗ giám định!
“...”
Bầy người chơi đang chuẩn bị ‘thưởng thức’ thuộc tính của đồ vàng kia lúc này mới bừng tỉnh, bèn nhao nhao nhìn cái bóng lưng đang biến mất giữa bầy người kia mà mắng xối xả:
“Móa! Nhìn chút bộ chết à?”
“Đệt, có cướp của mày đâu, chạy cái đầu mày chứ chạy!”
“Thằng quỷ hẹp hòi! Bố nguyền rủa mày sinh con gái ra không có **...”
“... Đệt, còn chạy?”
* * * * * *
Sau khi lao ra khỏi chỗ giám định, Tần Nhược nhanh như gió cuốn lướt vào trong một khách sạn bình dân của Savis. Sau khi vô cùng sảng khoái giao ra phí dừng chân 5 đồng vàng, hắn “bang” một tiếng đóng cái cửa của căn phòng ‘cấp cao’ - theo như giang hồ nói - lại. Lúc này, hắn mới cảm thấy mấy cái ánh mắt rình mò như có như không nào đó mới bị triệt để ngăn trở đi.
Tần Nhược lấy đôi ‘ủng Vua sói Bão Táp’ nhẵn nhụi, có những hoa văn màu vàng tinh xảo và toàn thân có những luồng sáng lưu chuyển kia ra, sau đó không thể kiềm chế được mà hít vào một luồng hơi lạnh.
Hy vọng thằng nhãi kia không lừa gạt mình...
‘Thằng nhãi’ mà Tần Nhược nói đến ở đây, cũng chính là đồng sự kiêm anh em tốt của hắn - ‘Vua miệng rộng’.
‘Vua miệng rộng’ nguyên danh là Vương Đạt, bởi vì hay thích ba hoa với mấy đồng sự nữ, cho nên nhận được mỹ danh là ‘Miệng rộng’, cuối cùng người quen đều không khách sáo gọi tên này thành ‘Vua miệng rộng’ hết ráo.
Tần Nhược thực ra là nhờ Vương Đạt giới thiệu mới biết trò game tên Thần Ma này. Bởi vì vấn đề thu nhập trong hiện thực và một ít nguyên nhân khác, mỗi đêm hắn đều bỏ ra một phần thời gian vào game để làm thêm chút việc vặt, kiếm chút tiền gia dụng.
Khác với Tần Nhược chỉ thích kiếm tiền, đối với trò game này, Vương Đạt có thể nói là ‘yêu đến tận tim gan’, mà kiến thức về nó của tên này cũng vô cùng sâu sắc, cứ rảnh rỗi tí là lại thích tìm Tần Nhược nhồi cho một ít tri thức, lớn thì như tư liệu về bối cảnh cốt truyện của Thần Ma, nhỏ thì tới chuyện NPC nào đó ngoáy mũi bao nhiêu lần...
Phí giám định có một dạo từng là đề tài bàn luận nóng hổi Vương Đạt... Vương Đạt thậm chí đã từ quan hệ giữa giá trị của trang bị và phí giám định tổng kết ra một bộ lý thuyết thế này:
Đồ lam, phí giám định thông thường từ vài đồng bạc cho đến một, hai đồng vàng. Trừ khi là hàng cực phẩm thì mới vượt qua ranh giới này được (xác suất ra đồ cực phẩm vô cùng thấp, nhưng rốt cục là thấp đến mức nào thì không có số liệu cụ thể để tính toán ra).
Đồ tím, phí giám định thông thường từ một, hai đồng vàng đến mười đồng vàng. Giống như trên, hàng cực phẩm mới vượt được ranh giới ấy.
Đồ vàng, phí thấp nhất cũng phải hai mươi đồng vàng, cao thì tới một trăm, thậm chí trên trăm nữa. Nghe đồn phí giám định cao nhất hiện giờ của hàng loại này là một chiếc nhẫn có tên ‘Con ngươi của quỷ hút máu’, không những thuộc tính cơ bản mạnh, mà còn cung cấp một loại năng lực quý giá mỗi ngày được một lần biến thân, nhận được năng lực ‘hút’ của quỷ hút máu nữa, phí giám định của nó là 200 đồng vàng.
Có điều, phí gám định các món đồ trang sức thường đều cao hơn của trang bị...
Bởi vậy, với phí giám định của đôi ‘ủng Vua sói Bão Táp’ này, cho dù nó có kém hơn ‘Con ngươi của quỷ hút máu’ đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không kém đến nỗi nào. Nếu không có gì bất ngờ, nó tuyệt đối sẽ là một món đồ vàng bậc ba loại cực phẩm.
Đồ vàng loại cực phẩm, tuy nói chúng không ít, nhưng cũng là một dạng tài nguyên mà rất nhiều các gia tộc, thậm chí là các chiến minh đều chấp nhận bỏ giá cao ra mua và tranh đoạt. Ngay như ở thị trấn Savis này đây, chuyện vì tranh đoạt BOSS và một ít trang bị trên người những kẻ mạo hiểm mà dẫn đến đánh nhau cũng không hề ít chút nào, Tần Nhược cũng đã từng tự thân cảm nhận ý nghĩa trong câu nói ‘thất phu vô tội mang ngọc mắc tội’ rồi. Đây cũng chính là lý do mà hắn cấp tốc rời khỏi chỗ giám định, chui vào trong khách sạn.
Đối với những kẻ độc hành mà nói, cho dù trang bị trên người đều là màu cam, hoặc có được vũ khí mạnh mẽ cấp truyền thuyết đi chăng nữa, thì đứng trước những cỗ máy chiến tranh như ‘gia tộc’ hay ‘chiến minh’, vẫn nhỏ bé vô cùng, huống chi Tần Nhược hiện chỉ mới là một kẻ điều khiển nguyên tố nước bậc ba? Nếu một khi tin hắn có trang bị cực phẩm được truyền ra ngoài, phỏng chừng sẽ có rất nhiều đạo tặc bậc bốn bằng lòng đến ‘tiếp xúc một cách thân mật nhất’ với tên gà con này cho xem.
Hiện giờ, có lẽ những người kia cũng sẽ không tận lực đi rêu rao chuyện vừa rồi, mà cho dù có rêu rao đi nữa, dưới tình huống người khác không biết tí gì về thuộc tính cụ thể của đôi ủng này, cũng sẽ không ai chú ý nhiều. Trong trò chơi, ngày nào cũng có không ít đồ vàng xuất hiện.
Sau khi yên tâm rồi, Tần Nhược mới chậm rãi nhìn tới đôi ủng Vua sói Bão Táp trên tay...
Ủng Vua sói Bão Táp:
Cấp bậc màu vàng, lực phòng vật lý + 14, lực phòng phép thuật + 8, tốc độ di động tăng lên 20%, độ hòa hợp với nguyên tố gió + 5, kèm theo kỹ năng Bước Của Gió ( tốc độ di động tăng lên 200%, thời gian duy trì 15 giây, thời gian làm lạnh 60 phút), kẻ điều khiển nguyên tố gió có thể sử dụng, yêu cầu sức mạnh 24, nhanh nhẹn 22, sức mạnh tinh thần 58, đạt tới cấp 35.
Đương nhiên, trong đó còn có hơn 2400 đồng vàng nữa. Đây là lần đầu tiên Tần Nhược cảm thấy cái thế giới này tốt đẹp vô cùng, trước mặt của mình lại thoáng đãng như thế...
Chậc chậc, có tiền trong tay là cảm giác tốt lên hẳn!
Dưới sự hưng phấn, Tần Nhược chầm chậm chạy tới một ngôi nhà nhỏ khắc họa đầy những đồ án xiên xẹo lung tung. Đây chính là nơi giám định duy nhất trong thị trấn Savis, nơi này đang có không ít người chơi xếp hàng trước mặt mấy ông lão mái tóc hoa râm để chờ được giám định trang bị.
Tốc độ của mấy NPC thợ giám định rất nhanh, chỉ liếc mắt nhìn qua là họ đã có thể phán đoán ra giá trị của món trang bị trước mặt rồi, đồng thời cũng biết bên trong túi của người nhờ giám định có phải có đủ tiền để chi trả hay không.
Giám định, cầm tiền, cả thảy quá trình này chỉ có một NPC xử lý thôi, vô cùng nhanh chóng.
Khi đến phiên Tần Nhược, ông lão thợ giám định liếc mắt nhìn từng món đồ lam trên quầy, nhíu nhíu mày, sau đó tiện tay quẳng cho mấy luồng ánh sáng màu lam qua, rồi nghểnh cái cằm lên ra vẻ khiêu khích, như đang nói ‘Ngon đưa ra nữa xem’ vậy.
Cũng may Tần Nhược cũng là lão làng rồi, hiểu rất rõ đây chỉ là do cái tính cách ‘hồn trẻ con trong thân người già’ của ông lão này quấy phá thôi, cho nên hắn không thèm so đo, chỉ thu lại hết các món trang bị đã được giám định xong trên quầy, sau đó lấy tiếp thêm hai món đồ tím ra, nhìn ông lão ấy.
Ánh sáng giám định từ màu lam biến thành màu tím - giám định xong. Ông lão thợ giám định lại giơ giơ cái cằm lên, chòm râu màu hoa râm lại một lần nữa cao ngạo vểnh vểnh...
Nhanh thực...
Trong lòng Tần Nhược thầm bội phục lắm lắm! Hắn nghĩ, nếu mình mà có loại bản lĩnh ăn tiền thế này thì cần chi còn khổ cực thế nữa? Lúc hết tiền cứ online rồi ‘sờ sờ’ vài cái thế này, là có thể phè phỡn sống thật lâu rồi.
Tự sướng thì tự sướng, nhưng Tần Nhược cũng không định chiếm vị trí này lâu lắm, sợ rước lấy cái giận của đám đông. Hắn bèn tức thì thu lại trang bị tím ngay, rồi lấy món cuối cùng còn chưa được giám định trong ba lô ra: một đôi giày.
Thứ này vừa được lấy ra, nhất thời đã thu hút được không ít ánh mắt của những người đang chờ giám định chung quanh.
Màu vàng...
Lợi hại thật đó!
Bầy người chơi chung quanh đều nhao nhao tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ.
Dù sao thì đồ vàng cũng rất khác với đồ trắng, đồ lam và đồ tím, nó nhất định phải thông qua việc giết quái thú cấp BOSS, hoặc làm các nhiệm vụ cấp cao mới có thể đạt được. Thông thường chỉ cần một ai đó có được một hay hai món đồ vàng, vậy dù người đó có khoe khoang rằng mình là một cao thủ thì cũng chẳng ai phản đối.
Mặt khác, dù là đồ vàng có thuộc tính kém cỏi nhất thì cũng phải mạnh hơn đồ tím đồng cấp rất nhiều, giá trị thấp nhất mấy trăm, cho đến cao nhất mấy chục ngàn tùy loại. Cho nên cái món đồ vàng chưa được giám định này thực ra cũng như là một biểu tượng cho tài phú vậy, vận khí tốt thì giám định ra một món giá trị mấy ngàn đồng vàng cũng là có khả năng.
Trong nhất thời, ở chỗ giám định, ánh mắt của mọi người chơi đều chuyển sang chiếc giày trên quầy hết, họ đang suy đoán xem Tần Nhược rốt cục là giám định xong rồi thở dài, hay là lại trở thành một tên nhà giàu mới nổi may mắn khác trong trò chơi đây.
“Tiền phí giám định là... Một trăm ba mươi đồng vàng.”
Chớp mắt khi luồng ánh sáng màu vàng từ tay ông lão thợ giám định bắn vào trong chiếc giày trên quầy, lời nhắc của hệ thống cũng vang lên.
Khoảnh khắc này, Tần Nhược không còn chú ý vào chiếc giày ấy nữa, mà là bị lời nhắc nọ của hệ thống khiến cho đứng tim trong giây lát. Sau đó, hắn không thiết gì đến chuyện xem xét thuộc tính của đôi giày này, mà tựa như tia chớp chộp lấy nó, rồi dùng thế sét đánh không kịp che tai lao ra khỏi chỗ giám định!
“...”
Bầy người chơi đang chuẩn bị ‘thưởng thức’ thuộc tính của đồ vàng kia lúc này mới bừng tỉnh, bèn nhao nhao nhìn cái bóng lưng đang biến mất giữa bầy người kia mà mắng xối xả:
“Móa! Nhìn chút bộ chết à?”
“Đệt, có cướp của mày đâu, chạy cái đầu mày chứ chạy!”
“Thằng quỷ hẹp hòi! Bố nguyền rủa mày sinh con gái ra không có **...”
“... Đệt, còn chạy?”
* * * * * *
Sau khi lao ra khỏi chỗ giám định, Tần Nhược nhanh như gió cuốn lướt vào trong một khách sạn bình dân của Savis. Sau khi vô cùng sảng khoái giao ra phí dừng chân 5 đồng vàng, hắn “bang” một tiếng đóng cái cửa của căn phòng ‘cấp cao’ - theo như giang hồ nói - lại. Lúc này, hắn mới cảm thấy mấy cái ánh mắt rình mò như có như không nào đó mới bị triệt để ngăn trở đi.
Tần Nhược lấy đôi ‘ủng Vua sói Bão Táp’ nhẵn nhụi, có những hoa văn màu vàng tinh xảo và toàn thân có những luồng sáng lưu chuyển kia ra, sau đó không thể kiềm chế được mà hít vào một luồng hơi lạnh.
Hy vọng thằng nhãi kia không lừa gạt mình...
‘Thằng nhãi’ mà Tần Nhược nói đến ở đây, cũng chính là đồng sự kiêm anh em tốt của hắn - ‘Vua miệng rộng’.
‘Vua miệng rộng’ nguyên danh là Vương Đạt, bởi vì hay thích ba hoa với mấy đồng sự nữ, cho nên nhận được mỹ danh là ‘Miệng rộng’, cuối cùng người quen đều không khách sáo gọi tên này thành ‘Vua miệng rộng’ hết ráo.
Tần Nhược thực ra là nhờ Vương Đạt giới thiệu mới biết trò game tên Thần Ma này. Bởi vì vấn đề thu nhập trong hiện thực và một ít nguyên nhân khác, mỗi đêm hắn đều bỏ ra một phần thời gian vào game để làm thêm chút việc vặt, kiếm chút tiền gia dụng.
Khác với Tần Nhược chỉ thích kiếm tiền, đối với trò game này, Vương Đạt có thể nói là ‘yêu đến tận tim gan’, mà kiến thức về nó của tên này cũng vô cùng sâu sắc, cứ rảnh rỗi tí là lại thích tìm Tần Nhược nhồi cho một ít tri thức, lớn thì như tư liệu về bối cảnh cốt truyện của Thần Ma, nhỏ thì tới chuyện NPC nào đó ngoáy mũi bao nhiêu lần...
Phí giám định có một dạo từng là đề tài bàn luận nóng hổi Vương Đạt... Vương Đạt thậm chí đã từ quan hệ giữa giá trị của trang bị và phí giám định tổng kết ra một bộ lý thuyết thế này:
Đồ lam, phí giám định thông thường từ vài đồng bạc cho đến một, hai đồng vàng. Trừ khi là hàng cực phẩm thì mới vượt qua ranh giới này được (xác suất ra đồ cực phẩm vô cùng thấp, nhưng rốt cục là thấp đến mức nào thì không có số liệu cụ thể để tính toán ra).
Đồ tím, phí giám định thông thường từ một, hai đồng vàng đến mười đồng vàng. Giống như trên, hàng cực phẩm mới vượt được ranh giới ấy.
Đồ vàng, phí thấp nhất cũng phải hai mươi đồng vàng, cao thì tới một trăm, thậm chí trên trăm nữa. Nghe đồn phí giám định cao nhất hiện giờ của hàng loại này là một chiếc nhẫn có tên ‘Con ngươi của quỷ hút máu’, không những thuộc tính cơ bản mạnh, mà còn cung cấp một loại năng lực quý giá mỗi ngày được một lần biến thân, nhận được năng lực ‘hút’ của quỷ hút máu nữa, phí giám định của nó là 200 đồng vàng.
Có điều, phí gám định các món đồ trang sức thường đều cao hơn của trang bị...
Bởi vậy, với phí giám định của đôi ‘ủng Vua sói Bão Táp’ này, cho dù nó có kém hơn ‘Con ngươi của quỷ hút máu’ đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không kém đến nỗi nào. Nếu không có gì bất ngờ, nó tuyệt đối sẽ là một món đồ vàng bậc ba loại cực phẩm.
Đồ vàng loại cực phẩm, tuy nói chúng không ít, nhưng cũng là một dạng tài nguyên mà rất nhiều các gia tộc, thậm chí là các chiến minh đều chấp nhận bỏ giá cao ra mua và tranh đoạt. Ngay như ở thị trấn Savis này đây, chuyện vì tranh đoạt BOSS và một ít trang bị trên người những kẻ mạo hiểm mà dẫn đến đánh nhau cũng không hề ít chút nào, Tần Nhược cũng đã từng tự thân cảm nhận ý nghĩa trong câu nói ‘thất phu vô tội mang ngọc mắc tội’ rồi. Đây cũng chính là lý do mà hắn cấp tốc rời khỏi chỗ giám định, chui vào trong khách sạn.
Đối với những kẻ độc hành mà nói, cho dù trang bị trên người đều là màu cam, hoặc có được vũ khí mạnh mẽ cấp truyền thuyết đi chăng nữa, thì đứng trước những cỗ máy chiến tranh như ‘gia tộc’ hay ‘chiến minh’, vẫn nhỏ bé vô cùng, huống chi Tần Nhược hiện chỉ mới là một kẻ điều khiển nguyên tố nước bậc ba? Nếu một khi tin hắn có trang bị cực phẩm được truyền ra ngoài, phỏng chừng sẽ có rất nhiều đạo tặc bậc bốn bằng lòng đến ‘tiếp xúc một cách thân mật nhất’ với tên gà con này cho xem.
Hiện giờ, có lẽ những người kia cũng sẽ không tận lực đi rêu rao chuyện vừa rồi, mà cho dù có rêu rao đi nữa, dưới tình huống người khác không biết tí gì về thuộc tính cụ thể của đôi ủng này, cũng sẽ không ai chú ý nhiều. Trong trò chơi, ngày nào cũng có không ít đồ vàng xuất hiện.
Sau khi yên tâm rồi, Tần Nhược mới chậm rãi nhìn tới đôi ủng Vua sói Bão Táp trên tay...
Ủng Vua sói Bão Táp:
Cấp bậc màu vàng, lực phòng vật lý + 14, lực phòng phép thuật + 8, tốc độ di động tăng lên 20%, độ hòa hợp với nguyên tố gió + 5, kèm theo kỹ năng Bước Của Gió ( tốc độ di động tăng lên 200%, thời gian duy trì 15 giây, thời gian làm lạnh 60 phút), kẻ điều khiển nguyên tố gió có thể sử dụng, yêu cầu sức mạnh 24, nhanh nhẹn 22, sức mạnh tinh thần 58, đạt tới cấp 35.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.