Chương 94: Muội muội Núi Băng
Võng lạc hắc hiệp
14/03/2016
Bởi vì bị Hiểu Hiểu chen chân vào giữa chừng, nên Hinh Thấm vốn sắp bị Tần Nhược đe dọa dụ khị quay trở về trường bây giờ rất rõ ràng không đếm xỉa gì đến nhân vật chính nữa. Sau đó Tần Nhược phát hiện con bé tiểu ác ma khoác lớp áo ‘em gái nhà bên’ này bây giờ tựa như một người khác vậy, con bé vô cùng thân thiết lôi kéo Trịnh Hiểu Hiểu, cái miệng nói ngọt như rót mật vào tai, nào là tỷ tỷ này, tỷ tỷ nọ, cuối cùng lặng lẽ kéo nhau qua một góc giao lưu, rồi mang theo bí mật trọng đại rời đi.
Tần Nhược nhìn mà đầu lớn như cái đấu, bèn cứ mặc kệ hai cô nàng làm loạn, mình thì trở về phòng làm việc mở máy tính lên, cấp tốc từ trong căn cứ địa nhắn một tin qua cho Lý Lan Lam.
Tốc độ của Lý Lan Lam cũng không chậm, tin nhắn vừa tới chưa được một phút thì bên ngoài đã truyền đến tiếng hô hơi bất ngờ của Hinh Thấm:
“A? Chị?”
“Tiểu Tiểu tỷ tỷ, gặp lại nhé, em lên trường đây!”
Thanh âm kinh hoảng của Hinh Thấm nhanh chóng rời xa.
Không bao lâu, Tần Nhược nhìn thấy Trịnh Hiểu Hiểu mang theo nét cười thần bí trên mặt tha thướt trở về bằng một điệu bộ thật đẹp mắt.
“Con bé kia đi rồi à?”
“Ừm.”
Bàn làm việc của Tiểu Tiểu gần sát ngay bàn của Tần Nhược, cho nên lúc này cô nàng từ từ ngồi xuống, chống cằm, nhẹ giọng thầm thì như đang nói với bản thân mình: “Thực không nhìn ra được con bé lại là em gái ruột của ‘ngọn núi băng’ ấy đấy, trừ việc xinh đẹp như nhau ra thì tính cách khác nhau quá.”
“Việc này có gì lạ lắm đâu, rồng đẻ chín con, chín con đều khác mà.”
Đang thư giãn, Tần Nhược nghe Tiểu Tiểu nói vậy bèn vô thức trả lời một câu, sau đó không cảm thấy có gì bất ổn cả, bèn ngừng lại một lát, rồi vội vàng hỏi Tiểu Tiểu xem vừa rồi ở ngoài đã nói gì với ‘tiểu ác ma’.
“Xem anh khẩn trương ghê chưa. Chỉ một cô bé con mà thôi, còn có thể nhai sống được anh à?”
Tiểu Tiểu lườm mắt qua.
Tần Nhược thì là có đắng cay chỉ tự mình biết, nếu Tiểu Tiểu thực sự tiết lộ ra địa chỉ hoặc số điện thoại của mình, vậy những ngày sau hắn sẽ phải khổ sở lắm.
“Yên tâm đi, tôi chỉnh con bé một lượt rồi, tôi nói với con bé là thực ra vấn đề không phải ở anh, mà là ở chị của nó.”
Câu trả lời có chút tự đắc của Tiểu Tiểu khiến Tần Nhược sững sờ: “Cô nói thế nào với nó thế?”
“Sự thực thế nào thì nói thế ấy thôi.” Tiểu Tiểu đắc ý dào dạt giải thích: “Nói cho con bé biết rằng dạng con gái anh thích là dạng con gái ‘liễu yếu đào tơ’, nếu muốn anh thích chị con bé thì nhất định phải làm chị con bé cải sửa tính cách núi băng như bây giờ đi. Ha ha, tôi rất thông minh phải không?”
“Cao!”
Tần Nhược giơ ngón cái lên. Thật không hổ là Tiểu Tiểu đấy, chỉ cần đơn giản như vậy đã khiến cho Hinh Thấm dời sự chú ý lên chị của con bé rồi. Ha ha, lẽ nào nó còn có thể ép buộc chị của nó được chứ? Thật là khéo quá, đến lúc đó mọi việc sẽ không dựa vào sự kiên trì của con bé nữa rồi...
“Được rồi, vì sự giúp đỡ của tôi với anh, hôm nay anh được phép mời tôi đi ăn đấy.”
“Ai mời ăn? Cho anh ké với!”
Tần Nhược còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Vương Đạt đã dùng một tốc độ mạnh mẽ hoàn toàn không phù hợp với hình thể mập mạp của y chạy qua. Y lắc lắc đầu, nhìn Tần Nhược, sau đó lại nhìn Tiểu Tiểu: “Ai mời thế?”
“Anh nghe lầm rồi!”
Tần Nhược và Tiểu Tiểu rất ăn ý quay đầu sang chỗ khác.
* * * * * *
Buổi chiều, giờ tan ca...
Vương Đạt theo thói quen từ phía sau vịn lấy người Tần Nhược, Tần Nhược khổ sở cười: “Em nói này ông anh, lần nào hạ thủ ông anh cũng không nhẹ chút được à, ông anh nặng đến một trăm tám mươi cân đấy ông anh biết không?”
“Một trăm bảy mươi tám...”
Vương Đạt hung tợn bỏ tay ra, sửa chữa lại lời ‘vu khống cân nặng’ của Tần Nhược với một vẻ khó chịu, sau đó hỏi: “Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa, tối nay có đến không?” Điều y đang đề cập tất nhiên là sự kiện của căn cứ địa lần này - vây diệt Ma Quỷ Cự Ngạc rồi.
Nghe vậy, Tần Nhược hơi sững người một lát, sau đó không trả lời thẳng câu hỏi:
B”ây giờ em đã kiếm được một trăm ngàn đồng vàng rồi, là nhờ đi theo đội của anh Lục Tâm đấy. Nếu không có gì bất ngờ, vậy trong một tháng là có thể gom đủ tiền giải phẫu cho Hân Vũ rồi!”
“Thật chứ?”
Vương Đạt ngẩn ra, sau khi nghe Tần Nhược khẳng định, y mới đột nhiên mừng rỡ dùng sức vỗ vai Tần Nhược: “Tiểu tử giỏi! Rồi, chuyện của Hân Vũ quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, tối nay chú không cần phải đến, cố gắng lên nhé!”
Được Vương Đạt hiểu cho, Tần Nhược cảm thấy cho dù toàn bộ đồng sự trong công ty có hiểu lầm mình cũng không sao cả, bèn gật gật đầu thật mạnh.
“Thật tốt quá, Hân Vũ mà biết nhất định sẽ vui lắm đây! Đi, chúng ta cùng đi gặp nó đi,báo cho nó tin tốt này nào!” Trong lúc nói chuyện, Vương Đạt cũng đồng thời gọi một chiếc taxi đến.
Lên xe rồi, Tần Nhược ngẫm nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy chờ đến sau khi gom được đủ tiền giải phẫu rồi mới báo cho Hân Vũ, khiến cô bé mừng rỡ một trận sẽ tốt hơn, chứ bây giờ báo, rủi đâu sau đó có gì sai lầm thì... Hắn lo không thể thực hiện được lời hứa với cô bé, mà cũng lo cô bé sẽ bị thương tổn lần nữa.
“Cũng đúng.”
Vương Đạt thở dài một tiếng, lặng lẽ gật đầu.
Nhìn những chiếc xe, những dòng người đang nhanh chóng thụt lùi hai bên xe mình, Tần Nhược đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình dường như đã khác với mấy ngày trước nhiều lắm, trước kia vào những lúc thế này, mình sẽ luôn cố nghĩ ra một ít đề tài thú vị để đến khi gặp Hân Vũ thì nói với cô bé, nhằm giải buồn. Đã rất lâu không được bình thản như thế rồi.
“Chờ Hân Vũ giải phẫu xong, thân thể khỏe rồi thì chú định làm thế nào?” Chợt thanh âm bình tĩnh của Vương Đạt vang lên.
Tần Nhược ngẩn ra, sau đó thu lại ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, nhưng không nhìn về phía Vương Đạt, hắn đáp: “Đến lúc đó rồi tính.”
“Đến lúc đó... Anh cảm thấy bây giờ chú nên chuẩn bị tinh thần sẵn đi là hơn. Chờ Hân Vũ khỏe rồi, dựa theo tính cách của con bé thì chắc chắn sẽ khăng khăng theo chú cả đời mất... Nhưng Tiểu Tiểu thì sao đây, tình cảm của hai người...” Nói đến đây, Vương Đạt lại thở dài một hơi, phiền não ngồi tựa vào ghế xe.
Chuyện tình cảm giữa Tiểu Tiểu và Tần Nhược, trong toàn công ty cũng chỉ có mình y là biết.
Kể từ khi Tiểu Tiểu bắt đầu kiềm cặp giúp Tần Nhược quen thuộc với các nghiệp vụ trong công ty, không ai có thể ngờ được rằng đóa hoa bằng vàng mà hàng trăm tên độc thân trong công ty thầm yêu này lại đi thích một tên lính mới như thế, hơn nữa tên lính mới này còn luôn giữ khoảng cách với cô nữa! Đây là một tên lính mới vào sau cô đến mấy tháng...
Sở dĩ Vương Đạt biết, là vì trong một dịp ngẫu nhiên y giúp đỡ ‘tên lính mới’ ấy, sau đó hai người thấy hợp ý, thế là thành đồng bọn với nhau; có rất nhiều chuyện Tần Nhược không hề giấu y, trong đó có chuyện Tần Nhược gánh vác một số viện phí lớn, và tích cóp phí giải phẫu từng chút một thay cho một cô gái nọ bị bệnh máu trắng, đồng thời cũng biết cả chuyện Tiểu Tiểu đã hiểu lầm thế nào khi biết Tần Nhược giao hết toàn bộ tiền lương cho một cô gái không thân không thích như vậy...
Tần Nhược nhìn mà đầu lớn như cái đấu, bèn cứ mặc kệ hai cô nàng làm loạn, mình thì trở về phòng làm việc mở máy tính lên, cấp tốc từ trong căn cứ địa nhắn một tin qua cho Lý Lan Lam.
Tốc độ của Lý Lan Lam cũng không chậm, tin nhắn vừa tới chưa được một phút thì bên ngoài đã truyền đến tiếng hô hơi bất ngờ của Hinh Thấm:
“A? Chị?”
“Tiểu Tiểu tỷ tỷ, gặp lại nhé, em lên trường đây!”
Thanh âm kinh hoảng của Hinh Thấm nhanh chóng rời xa.
Không bao lâu, Tần Nhược nhìn thấy Trịnh Hiểu Hiểu mang theo nét cười thần bí trên mặt tha thướt trở về bằng một điệu bộ thật đẹp mắt.
“Con bé kia đi rồi à?”
“Ừm.”
Bàn làm việc của Tiểu Tiểu gần sát ngay bàn của Tần Nhược, cho nên lúc này cô nàng từ từ ngồi xuống, chống cằm, nhẹ giọng thầm thì như đang nói với bản thân mình: “Thực không nhìn ra được con bé lại là em gái ruột của ‘ngọn núi băng’ ấy đấy, trừ việc xinh đẹp như nhau ra thì tính cách khác nhau quá.”
“Việc này có gì lạ lắm đâu, rồng đẻ chín con, chín con đều khác mà.”
Đang thư giãn, Tần Nhược nghe Tiểu Tiểu nói vậy bèn vô thức trả lời một câu, sau đó không cảm thấy có gì bất ổn cả, bèn ngừng lại một lát, rồi vội vàng hỏi Tiểu Tiểu xem vừa rồi ở ngoài đã nói gì với ‘tiểu ác ma’.
“Xem anh khẩn trương ghê chưa. Chỉ một cô bé con mà thôi, còn có thể nhai sống được anh à?”
Tiểu Tiểu lườm mắt qua.
Tần Nhược thì là có đắng cay chỉ tự mình biết, nếu Tiểu Tiểu thực sự tiết lộ ra địa chỉ hoặc số điện thoại của mình, vậy những ngày sau hắn sẽ phải khổ sở lắm.
“Yên tâm đi, tôi chỉnh con bé một lượt rồi, tôi nói với con bé là thực ra vấn đề không phải ở anh, mà là ở chị của nó.”
Câu trả lời có chút tự đắc của Tiểu Tiểu khiến Tần Nhược sững sờ: “Cô nói thế nào với nó thế?”
“Sự thực thế nào thì nói thế ấy thôi.” Tiểu Tiểu đắc ý dào dạt giải thích: “Nói cho con bé biết rằng dạng con gái anh thích là dạng con gái ‘liễu yếu đào tơ’, nếu muốn anh thích chị con bé thì nhất định phải làm chị con bé cải sửa tính cách núi băng như bây giờ đi. Ha ha, tôi rất thông minh phải không?”
“Cao!”
Tần Nhược giơ ngón cái lên. Thật không hổ là Tiểu Tiểu đấy, chỉ cần đơn giản như vậy đã khiến cho Hinh Thấm dời sự chú ý lên chị của con bé rồi. Ha ha, lẽ nào nó còn có thể ép buộc chị của nó được chứ? Thật là khéo quá, đến lúc đó mọi việc sẽ không dựa vào sự kiên trì của con bé nữa rồi...
“Được rồi, vì sự giúp đỡ của tôi với anh, hôm nay anh được phép mời tôi đi ăn đấy.”
“Ai mời ăn? Cho anh ké với!”
Tần Nhược còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Vương Đạt đã dùng một tốc độ mạnh mẽ hoàn toàn không phù hợp với hình thể mập mạp của y chạy qua. Y lắc lắc đầu, nhìn Tần Nhược, sau đó lại nhìn Tiểu Tiểu: “Ai mời thế?”
“Anh nghe lầm rồi!”
Tần Nhược và Tiểu Tiểu rất ăn ý quay đầu sang chỗ khác.
* * * * * *
Buổi chiều, giờ tan ca...
Vương Đạt theo thói quen từ phía sau vịn lấy người Tần Nhược, Tần Nhược khổ sở cười: “Em nói này ông anh, lần nào hạ thủ ông anh cũng không nhẹ chút được à, ông anh nặng đến một trăm tám mươi cân đấy ông anh biết không?”
“Một trăm bảy mươi tám...”
Vương Đạt hung tợn bỏ tay ra, sửa chữa lại lời ‘vu khống cân nặng’ của Tần Nhược với một vẻ khó chịu, sau đó hỏi: “Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa, tối nay có đến không?” Điều y đang đề cập tất nhiên là sự kiện của căn cứ địa lần này - vây diệt Ma Quỷ Cự Ngạc rồi.
Nghe vậy, Tần Nhược hơi sững người một lát, sau đó không trả lời thẳng câu hỏi:
B”ây giờ em đã kiếm được một trăm ngàn đồng vàng rồi, là nhờ đi theo đội của anh Lục Tâm đấy. Nếu không có gì bất ngờ, vậy trong một tháng là có thể gom đủ tiền giải phẫu cho Hân Vũ rồi!”
“Thật chứ?”
Vương Đạt ngẩn ra, sau khi nghe Tần Nhược khẳng định, y mới đột nhiên mừng rỡ dùng sức vỗ vai Tần Nhược: “Tiểu tử giỏi! Rồi, chuyện của Hân Vũ quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, tối nay chú không cần phải đến, cố gắng lên nhé!”
Được Vương Đạt hiểu cho, Tần Nhược cảm thấy cho dù toàn bộ đồng sự trong công ty có hiểu lầm mình cũng không sao cả, bèn gật gật đầu thật mạnh.
“Thật tốt quá, Hân Vũ mà biết nhất định sẽ vui lắm đây! Đi, chúng ta cùng đi gặp nó đi,báo cho nó tin tốt này nào!” Trong lúc nói chuyện, Vương Đạt cũng đồng thời gọi một chiếc taxi đến.
Lên xe rồi, Tần Nhược ngẫm nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy chờ đến sau khi gom được đủ tiền giải phẫu rồi mới báo cho Hân Vũ, khiến cô bé mừng rỡ một trận sẽ tốt hơn, chứ bây giờ báo, rủi đâu sau đó có gì sai lầm thì... Hắn lo không thể thực hiện được lời hứa với cô bé, mà cũng lo cô bé sẽ bị thương tổn lần nữa.
“Cũng đúng.”
Vương Đạt thở dài một tiếng, lặng lẽ gật đầu.
Nhìn những chiếc xe, những dòng người đang nhanh chóng thụt lùi hai bên xe mình, Tần Nhược đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình dường như đã khác với mấy ngày trước nhiều lắm, trước kia vào những lúc thế này, mình sẽ luôn cố nghĩ ra một ít đề tài thú vị để đến khi gặp Hân Vũ thì nói với cô bé, nhằm giải buồn. Đã rất lâu không được bình thản như thế rồi.
“Chờ Hân Vũ giải phẫu xong, thân thể khỏe rồi thì chú định làm thế nào?” Chợt thanh âm bình tĩnh của Vương Đạt vang lên.
Tần Nhược ngẩn ra, sau đó thu lại ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, nhưng không nhìn về phía Vương Đạt, hắn đáp: “Đến lúc đó rồi tính.”
“Đến lúc đó... Anh cảm thấy bây giờ chú nên chuẩn bị tinh thần sẵn đi là hơn. Chờ Hân Vũ khỏe rồi, dựa theo tính cách của con bé thì chắc chắn sẽ khăng khăng theo chú cả đời mất... Nhưng Tiểu Tiểu thì sao đây, tình cảm của hai người...” Nói đến đây, Vương Đạt lại thở dài một hơi, phiền não ngồi tựa vào ghế xe.
Chuyện tình cảm giữa Tiểu Tiểu và Tần Nhược, trong toàn công ty cũng chỉ có mình y là biết.
Kể từ khi Tiểu Tiểu bắt đầu kiềm cặp giúp Tần Nhược quen thuộc với các nghiệp vụ trong công ty, không ai có thể ngờ được rằng đóa hoa bằng vàng mà hàng trăm tên độc thân trong công ty thầm yêu này lại đi thích một tên lính mới như thế, hơn nữa tên lính mới này còn luôn giữ khoảng cách với cô nữa! Đây là một tên lính mới vào sau cô đến mấy tháng...
Sở dĩ Vương Đạt biết, là vì trong một dịp ngẫu nhiên y giúp đỡ ‘tên lính mới’ ấy, sau đó hai người thấy hợp ý, thế là thành đồng bọn với nhau; có rất nhiều chuyện Tần Nhược không hề giấu y, trong đó có chuyện Tần Nhược gánh vác một số viện phí lớn, và tích cóp phí giải phẫu từng chút một thay cho một cô gái nọ bị bệnh máu trắng, đồng thời cũng biết cả chuyện Tiểu Tiểu đã hiểu lầm thế nào khi biết Tần Nhược giao hết toàn bộ tiền lương cho một cô gái không thân không thích như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.