Chương 58: Phương thức chiến đấu kiểu tự sát
Võng lạc hắc hiệp
26/11/2015
Trong hành lang dài của cung điện ngầm, sáu người bọn Tần Nhược cùng ngưng lại tiếng hít thở, sau đó dưới sự trợ giúp của ánh sáng từ tinh thạch chiếu sáng cùng im ắng tiến lên phía trước. Bước chân họ nhẹ tựa lông hồng, sợ tạo ra cho dù là chút xíu xìu tiếng động trong cung điện im ắng tuyệt đối này.
Mặc dù nhìn thì có vẻ như đang bịt tai đi trộm chuông đấy, nhưng sáu người đều rất là ăn ý mà làm như vậy - nơi đây dù sao cũng không phải là thắng địa du lịch gì, ở nơi đây mà nghênh ngang bước đi thì tuyệt đối là một hành vi ngớ ngẩn...
Hơn nữa chín tên cường giả trong Tử Kinh Hoa cũng đã dùng máu tươi của họ để chứng thực cho vấn đề nghiêm túc sau đây rồi: quái vật trong căn phòng bí mật này, hoàn toàn khác với bên ngoài.
Ở bên ngoài, quái vật gặp phải người chơi thì chủ động nhào tới giết ngay, thuần túy là do phản ứng từ bản năng và thuộc tính xâm lược điều khiển. Còn quái vật bên trong phòng bí mật này thì không như vậy, nơi này là hang ổ của lũ huyết ma tri chu bậc cao, trừ đám biến sắc long chu, tử dực độc chu và lục ma tri chu sống quần cư ra thì còn có cả huyết ma chu yêu và tử vong ma chu nữa; theo lời của Tử Lan nói thì sau khi tiểu đội của họ tiến vào nơi này, họ đã đi được một đoạn đường kha khá nhưng vẫn chưa gặp được bất kỳ một con quái nào cả, mãi cho đến khi tới được một ngã tư kia, những con tử dực độc chu, biến sắc long chu mới như che trời lấp đất vọt từ bốn phương tám hướng tới, lúc sau thậm chí còn xuất hiện cả tử vong ma chu nữa, từ đó cô suy đoán ra, lũ nhền nhện này hẳn phải chịu sự chỉ huy từ một con nhện bậc cao nào đó, nên mới có thể xuất kỳ bất ý phục kích tiểu đội của Huyết Sắc Tử Kinh như thế.
Có lẽ con nhện bậc cao ấy chính là tử vong ma chu, hoặc là một loại cấp cao hơn nữa!
Có điều bất kể như thế nào, cường độ tấn công lúc đó quả thật cũng quá mạnh, ngay cả đội hình được xưng là ‘mạnh nhất chiến minh Tử Kinh Hoa’ lúc đó mà cũng bị phá hủy một cách quá cấp tốc nữa; mục sư ánh sáng bị giết đầu tiên - trong chớp mắt, sau đó là các nguyên tố sư, cuối cùng người sống sót chỉ còn mỗi một Huyết Sắc Tử Kinh lúc đó trang bị đầy đủ một bộ đồ cam!
Ngay cả Tử Lan cũng không biết lúc đó rốt cục Huyết Sắc Tử Kinh đã sống sót đi ra như thế nào, bởi vì cho dù trên người Huyết Sắc Tử Kinh có chứa nhiều sách phép hơn đi nữa, cũng không có khả năng tiêu diệt toàn bộ số quái vật đông đảo như thế được, huống chi ở đó còn có loại BOSS khủng khiếp như tử vong ma chu nữa...
Đáng tiếc, những chuyện này Huyết Sắc Tử Kinh không nói bao giờ, thậm chí cũng không nói với họ hắn đã lấy được gì ở trong đó nữa. Nếu không vì Huyết Sắc Tử Kinh không rớt cấp, có lẽ các thành viên bên trong chiến minh đã cho rằng hắn chết trận trong đấy rồi.
* * * * * *
Suốt mười phút, gió yên sóng lặng.
Hành lang này trước sau dường như vẫn mãi là như vậy, chỉ có những bức tường trống trơn và màn đêm bao phủ, không có một cái bóng quái thú nào, thậm chí cả một chút dấu vết của các sinh vật cũng không có nữa. Nếu nơi này mà không có một thứ mùi khó ngửi độc đáo, gay mũi cứ kích thích thần kinh khứu giác của mỗi người vào mọi thời khắc thì nói không chừng sáu người đã quên mất mình đang ở trong hang ổ của nhền nhện ấy chứ.
“Tới rồi sao?”
Lúc này Tần Nhược đang ở vị trí giữa đội, biểu tình của hắn luôn trầm nghiêm, thỉnh thoảng lại tranh thủ nhìn lại thời gian một chút. Khi đến đây, hắn rốt cục không nhịn được, bèn quay sang bên cạnh hạ thấp thanh âm hỏi Tử Lan xem khoảng cách từ đây đến ngã tư đó còn xa nữa không, bởi vì lần trước tiểu đội của Tử Lan cũng đi chừng mười phút là bị phục kích.
Tử Lan cúi đầu trầm ngâm một chốc, rồi lắc đầu nói:
“Tọa độ biểu thị còn khoảng hai trăm mét.”
“À.”
Tần Nhược đáp một tiếng trong lòng, rồi lặng lẽ gật đầu. Cũng sắp rồi, hai trăm mét, cũng là thời điểm nên chuẩn bị rồi.
Từ miệng Tần Nhược phát ra những thanh âm gần như không thể nghe thấy, rất nhanh, nguyên tố nước trong không khí bắt đầu tụ tập về phía trên đỉnh đầu của Tần Nhược, sau đó ngưng tụ thành hình của một bức tường nước.
Năm người còn lại chỉ nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục bước đi...
Họ dường như không nhận ra rằng, không biết từ lúc nào, thành viên bậc ba mới gia nhập không lâu này đã được họ chính thức xem như một thành viên thực sự rồi, hơn nữa còn ở một vị trí rất trọng yếu nữa!
Giờ phút này Tần Nhược không hề xao lãng một chút nào, một bên hắn tiếp bước theo nhịp bước của mọi người, một bên lại tiếp tục ngưng tụ nguyên tố nước, kết thành bức tường thứ hai, thứ ba; những bức tường này toàn bộ đều trôi nổi trên đỉnh đầu của hắn, cũng không kết thành băng, chỉ cứ như thế trôi theo bước đi của mọi người.
Ước chừng đi được thêm một trăm năm mươi mét nữa, hai người đi trước nhất là Ngả Tiểu Tiễn và Lục Tâm chợt dừng lại; mọi người đã mơ hồ nghe được trong màn đêm ở phía trước, từ vài phương hướng truyền đến những tiếng đập cánh dày đặc.
Không chút do dự, Lục Tâm vung tay một cái, trong tiếng gió rít, cây chùy Phong Ma Liệt Sát vẽ ra một vệt đen ở trên không trung.
“Chuẩn bị chiến đấu!!!”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng dây cung đã vang lên.
Một vệt sáng màu lục rời khỏi dây cung, hạ cánh ở cách đây năm mươi mét.
“Ting...”
Tiếng tinh thạch chiếu sáng rơi xuống nền của hành lang yên tĩnh này nghe có vẻ thanh thúy một cách dị thường, mà ngã tư đường ở phía trước dưới ánh sáng nhu hòa của nó cũng phơi bày ra trước mặt sáu người.
Tựa như đã kích động đến một thứ gì đó...
Một giây sau, cả thảy hành lang trở nên náo nhiệt! “Vù vù”, những tiếng đập cánh mãnh liệt vang lên, tựa như có vô số những con châu chấu đang cùng vỗ cánh bay về phía này vậy!
Mặt đất cũng theo đó mà rung lên, với một tần suất cực nhanh, tựa như có một nhánh quân với số lượng rất đông đang vây qua đây, khí thế hãi người!
Cho dù đã sớm biết sẽ có khả năng đụng độ với rất nhiều những con nhền nhện bậc cao, nhưng khi chân chính lâm vào hoàn cảnh này rồi, bọn Tần Nhược vẫn không tránh khỏi bị thanh thế trước giờ chưa từng có ấy khiến cho chấn động!
Tần Nhược cũng không chịu nổi phải hung tợn hít vào một luồng hơi lạnh:
“Không lầm chứ?!?”
Trong hành lang rộng ba mươi mét này, phía trước phía sau, trên trời dưới đất, mọi phía đều đột ngột hiện ra những con nhền nhện loại khó đối phó nhất - biến sắc long chu và tử dực độc chu, mà phía sau chúng còn đang cuồn cuộn không dứt những con nhện cùng loại nữa.
Tràng cảnh này khiến cho da đầu của năm cô cậu chưa trải ở đây phải run lên, như muốn nổ tung ra. Tần Nhược lại càng không biết phải nói gì hơn, loại đội hình phục kích này thật khác với tưởng tượng của hắn quá!
Cũng may Tử Lan đã có một ít sức chống cự với khí thế này, nên cô vẫn tiếp tục dùng tốc độ không chậm hoàn thiện việc gia tăng trạng thái cho năm người kia. Trong nụ cười khổ, Tần Nhược cũng hợp thời ngưng kết xong bức tường nước cuối cùng.
Tiếp đó, nhìn về phía ‘cơn sóng’ nhền nhện đen ngòm phía trước mặt, tựa như muốn phát tiết mọi cảm xúc tiêu cực như sự chấn động lẫn sự khủng hoảng trong nội tâm ra, Tần Nhược gầm lên một tiếng rất MAN:
“Băng!!!”
Mười hai bức tường băng cùng đồng thời hưởng ứng lời kêu gọi:
“Ầm!!!”
Mười hai bức tường băng cùng ầm ầm nện xuống bốn phía của sáu người, sau đó chúng tỏa ra những luồng hơi lạnh thấu xương, rồi ở trong trận, sương trắng ùn ùn hiện ra! Hơi lạnh dị thường này đã tiêu trừ đi sự áp bách do bầy nhện gây ra ở trong lòng mọi người.
“Há!!!”
Chiến sĩ cự linh cuồng bạo Lục Tâm quát lên một tiếng, sau đó vóc dáng hắn đột nhiên cao lên thêm mấy chục centimét, cả người thẩm thấu ra một luồng ánh sáng màu máu dũng mãnh, cơ bắp hắn như muốn nổ tung ra. Hắn đi đầu lao vút tới phía chính diện của Thập Nhị Băng Tường đại trận.
Tiểu Thanh thì phụ trách đối phó với số nhện ở phía sau, phía này chỉ có khoảng một phần ba tổng số, nhưng vẫn là một con số vô cùng khủng khiếp...
Một giây sau, một trận chiến - mà theo Tần Nhược thì rất giống như kiểu tự sát - chính thức mở ra bức màn che của nó!
Mặc dù nhìn thì có vẻ như đang bịt tai đi trộm chuông đấy, nhưng sáu người đều rất là ăn ý mà làm như vậy - nơi đây dù sao cũng không phải là thắng địa du lịch gì, ở nơi đây mà nghênh ngang bước đi thì tuyệt đối là một hành vi ngớ ngẩn...
Hơn nữa chín tên cường giả trong Tử Kinh Hoa cũng đã dùng máu tươi của họ để chứng thực cho vấn đề nghiêm túc sau đây rồi: quái vật trong căn phòng bí mật này, hoàn toàn khác với bên ngoài.
Ở bên ngoài, quái vật gặp phải người chơi thì chủ động nhào tới giết ngay, thuần túy là do phản ứng từ bản năng và thuộc tính xâm lược điều khiển. Còn quái vật bên trong phòng bí mật này thì không như vậy, nơi này là hang ổ của lũ huyết ma tri chu bậc cao, trừ đám biến sắc long chu, tử dực độc chu và lục ma tri chu sống quần cư ra thì còn có cả huyết ma chu yêu và tử vong ma chu nữa; theo lời của Tử Lan nói thì sau khi tiểu đội của họ tiến vào nơi này, họ đã đi được một đoạn đường kha khá nhưng vẫn chưa gặp được bất kỳ một con quái nào cả, mãi cho đến khi tới được một ngã tư kia, những con tử dực độc chu, biến sắc long chu mới như che trời lấp đất vọt từ bốn phương tám hướng tới, lúc sau thậm chí còn xuất hiện cả tử vong ma chu nữa, từ đó cô suy đoán ra, lũ nhền nhện này hẳn phải chịu sự chỉ huy từ một con nhện bậc cao nào đó, nên mới có thể xuất kỳ bất ý phục kích tiểu đội của Huyết Sắc Tử Kinh như thế.
Có lẽ con nhện bậc cao ấy chính là tử vong ma chu, hoặc là một loại cấp cao hơn nữa!
Có điều bất kể như thế nào, cường độ tấn công lúc đó quả thật cũng quá mạnh, ngay cả đội hình được xưng là ‘mạnh nhất chiến minh Tử Kinh Hoa’ lúc đó mà cũng bị phá hủy một cách quá cấp tốc nữa; mục sư ánh sáng bị giết đầu tiên - trong chớp mắt, sau đó là các nguyên tố sư, cuối cùng người sống sót chỉ còn mỗi một Huyết Sắc Tử Kinh lúc đó trang bị đầy đủ một bộ đồ cam!
Ngay cả Tử Lan cũng không biết lúc đó rốt cục Huyết Sắc Tử Kinh đã sống sót đi ra như thế nào, bởi vì cho dù trên người Huyết Sắc Tử Kinh có chứa nhiều sách phép hơn đi nữa, cũng không có khả năng tiêu diệt toàn bộ số quái vật đông đảo như thế được, huống chi ở đó còn có loại BOSS khủng khiếp như tử vong ma chu nữa...
Đáng tiếc, những chuyện này Huyết Sắc Tử Kinh không nói bao giờ, thậm chí cũng không nói với họ hắn đã lấy được gì ở trong đó nữa. Nếu không vì Huyết Sắc Tử Kinh không rớt cấp, có lẽ các thành viên bên trong chiến minh đã cho rằng hắn chết trận trong đấy rồi.
* * * * * *
Suốt mười phút, gió yên sóng lặng.
Hành lang này trước sau dường như vẫn mãi là như vậy, chỉ có những bức tường trống trơn và màn đêm bao phủ, không có một cái bóng quái thú nào, thậm chí cả một chút dấu vết của các sinh vật cũng không có nữa. Nếu nơi này mà không có một thứ mùi khó ngửi độc đáo, gay mũi cứ kích thích thần kinh khứu giác của mỗi người vào mọi thời khắc thì nói không chừng sáu người đã quên mất mình đang ở trong hang ổ của nhền nhện ấy chứ.
“Tới rồi sao?”
Lúc này Tần Nhược đang ở vị trí giữa đội, biểu tình của hắn luôn trầm nghiêm, thỉnh thoảng lại tranh thủ nhìn lại thời gian một chút. Khi đến đây, hắn rốt cục không nhịn được, bèn quay sang bên cạnh hạ thấp thanh âm hỏi Tử Lan xem khoảng cách từ đây đến ngã tư đó còn xa nữa không, bởi vì lần trước tiểu đội của Tử Lan cũng đi chừng mười phút là bị phục kích.
Tử Lan cúi đầu trầm ngâm một chốc, rồi lắc đầu nói:
“Tọa độ biểu thị còn khoảng hai trăm mét.”
“À.”
Tần Nhược đáp một tiếng trong lòng, rồi lặng lẽ gật đầu. Cũng sắp rồi, hai trăm mét, cũng là thời điểm nên chuẩn bị rồi.
Từ miệng Tần Nhược phát ra những thanh âm gần như không thể nghe thấy, rất nhanh, nguyên tố nước trong không khí bắt đầu tụ tập về phía trên đỉnh đầu của Tần Nhược, sau đó ngưng tụ thành hình của một bức tường nước.
Năm người còn lại chỉ nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục bước đi...
Họ dường như không nhận ra rằng, không biết từ lúc nào, thành viên bậc ba mới gia nhập không lâu này đã được họ chính thức xem như một thành viên thực sự rồi, hơn nữa còn ở một vị trí rất trọng yếu nữa!
Giờ phút này Tần Nhược không hề xao lãng một chút nào, một bên hắn tiếp bước theo nhịp bước của mọi người, một bên lại tiếp tục ngưng tụ nguyên tố nước, kết thành bức tường thứ hai, thứ ba; những bức tường này toàn bộ đều trôi nổi trên đỉnh đầu của hắn, cũng không kết thành băng, chỉ cứ như thế trôi theo bước đi của mọi người.
Ước chừng đi được thêm một trăm năm mươi mét nữa, hai người đi trước nhất là Ngả Tiểu Tiễn và Lục Tâm chợt dừng lại; mọi người đã mơ hồ nghe được trong màn đêm ở phía trước, từ vài phương hướng truyền đến những tiếng đập cánh dày đặc.
Không chút do dự, Lục Tâm vung tay một cái, trong tiếng gió rít, cây chùy Phong Ma Liệt Sát vẽ ra một vệt đen ở trên không trung.
“Chuẩn bị chiến đấu!!!”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng dây cung đã vang lên.
Một vệt sáng màu lục rời khỏi dây cung, hạ cánh ở cách đây năm mươi mét.
“Ting...”
Tiếng tinh thạch chiếu sáng rơi xuống nền của hành lang yên tĩnh này nghe có vẻ thanh thúy một cách dị thường, mà ngã tư đường ở phía trước dưới ánh sáng nhu hòa của nó cũng phơi bày ra trước mặt sáu người.
Tựa như đã kích động đến một thứ gì đó...
Một giây sau, cả thảy hành lang trở nên náo nhiệt! “Vù vù”, những tiếng đập cánh mãnh liệt vang lên, tựa như có vô số những con châu chấu đang cùng vỗ cánh bay về phía này vậy!
Mặt đất cũng theo đó mà rung lên, với một tần suất cực nhanh, tựa như có một nhánh quân với số lượng rất đông đang vây qua đây, khí thế hãi người!
Cho dù đã sớm biết sẽ có khả năng đụng độ với rất nhiều những con nhền nhện bậc cao, nhưng khi chân chính lâm vào hoàn cảnh này rồi, bọn Tần Nhược vẫn không tránh khỏi bị thanh thế trước giờ chưa từng có ấy khiến cho chấn động!
Tần Nhược cũng không chịu nổi phải hung tợn hít vào một luồng hơi lạnh:
“Không lầm chứ?!?”
Trong hành lang rộng ba mươi mét này, phía trước phía sau, trên trời dưới đất, mọi phía đều đột ngột hiện ra những con nhền nhện loại khó đối phó nhất - biến sắc long chu và tử dực độc chu, mà phía sau chúng còn đang cuồn cuộn không dứt những con nhện cùng loại nữa.
Tràng cảnh này khiến cho da đầu của năm cô cậu chưa trải ở đây phải run lên, như muốn nổ tung ra. Tần Nhược lại càng không biết phải nói gì hơn, loại đội hình phục kích này thật khác với tưởng tượng của hắn quá!
Cũng may Tử Lan đã có một ít sức chống cự với khí thế này, nên cô vẫn tiếp tục dùng tốc độ không chậm hoàn thiện việc gia tăng trạng thái cho năm người kia. Trong nụ cười khổ, Tần Nhược cũng hợp thời ngưng kết xong bức tường nước cuối cùng.
Tiếp đó, nhìn về phía ‘cơn sóng’ nhền nhện đen ngòm phía trước mặt, tựa như muốn phát tiết mọi cảm xúc tiêu cực như sự chấn động lẫn sự khủng hoảng trong nội tâm ra, Tần Nhược gầm lên một tiếng rất MAN:
“Băng!!!”
Mười hai bức tường băng cùng đồng thời hưởng ứng lời kêu gọi:
“Ầm!!!”
Mười hai bức tường băng cùng ầm ầm nện xuống bốn phía của sáu người, sau đó chúng tỏa ra những luồng hơi lạnh thấu xương, rồi ở trong trận, sương trắng ùn ùn hiện ra! Hơi lạnh dị thường này đã tiêu trừ đi sự áp bách do bầy nhện gây ra ở trong lòng mọi người.
“Há!!!”
Chiến sĩ cự linh cuồng bạo Lục Tâm quát lên một tiếng, sau đó vóc dáng hắn đột nhiên cao lên thêm mấy chục centimét, cả người thẩm thấu ra một luồng ánh sáng màu máu dũng mãnh, cơ bắp hắn như muốn nổ tung ra. Hắn đi đầu lao vút tới phía chính diện của Thập Nhị Băng Tường đại trận.
Tiểu Thanh thì phụ trách đối phó với số nhện ở phía sau, phía này chỉ có khoảng một phần ba tổng số, nhưng vẫn là một con số vô cùng khủng khiếp...
Một giây sau, một trận chiến - mà theo Tần Nhược thì rất giống như kiểu tự sát - chính thức mở ra bức màn che của nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.