Chương 154: Sự chuyển biến trên sàn!
Võng lạc hắc hiệp
22/05/2017
Đọ sức bền sao?
Khi Tần Nhược nhìn thấy Nhân Tình Của Ron mấy lần dùng kỹ năng ẩn để cứu mạng Ron lúc nguy cấp, rồi nhanh chóng uống thuốc tiếp tục chiến đấu với con báo nọ, hắn chấn động không nói nên lời...
Dạng chiến thuật thuần túy dựa vào tài lực để bào mòn HP của quái vật như thế này, dường như chỉ xuất hiện khi đối phó với những con boss cực mạnh thôi, sao đối với một con thú nho nhỏ hoàn toàn không có khí thế boss, cũng không biết bất cứ phép thuật quần thể nào như con báo kia, hai kiếm sĩ mạnh mẽ trước mặt lại phải dùng chứ?
Tần Nhược há miệng trừng mắt nhìn trận chiến kia đến nửa ngày, mãi đến khi hệ thống nhắc hắn đã nhận được 2.000 đồng vàng thù lao nhiệm vụ mới sực tỉnh lại. Hắn bèn nhanh chóng truyền âm cho Lục Tâm, hỏi về thông tin của Ron và Nhân Tình Của Ron, đồng thời cũng hỏi về con báo kia luôn.
Đáng tiếc là bọn Lục Tâm chưa hề nghe gì về hai người Ron và Nhân Tình Của Ron cả, còn phần con báo thì lại càng không biết gì hơn, và cái thôn Chiến Thần thì...
Cũng không ai biết gì cả!
Bất đắc dĩ, Tần Nhược đành kết thúc truyền âm. Ở đằng kia, trên lông của con báo nhỏ càng lúc càng xuất hiện nhiều vết thương hơn, mặc dù tốc độ lẫn cường độ tấn công của nó vẫn mạnh ghê gớm, nhưng Ron và Nhân Tình Của Ron cũng càng ngày càng phối hợp kín kẽ hơn, dần dần hai người càng lúc càng thoải mái hơn, tình hình của con báo thì càng lúc càng không ổn.
Tần Nhược nhìn thấy mà trong lòng rất căng thẳng. Hắn không biết con báo ấy còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa. Mặc dù hắn rất muốn lặng lẽ tham gia trận chiến này, ảnh hưởng đến kết quả của nó, nhưng lại lo sau khi Ron và Nhân Tình Của Ron chết rồi thì mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của con báo - mặc dù Tần Nhược căm hận hai người ấy thật, nhưng cũng không dự định làm chuyện hại người hại lẫn mình như thế.
Hơn nữa với tốc độ của con báo, một khi giải quyết xong Ron và Nhân Tình Của Ron rồi, nó hoàn toàn có thể thoải mái xử lý luôn cả tên “nhiều chuyện” là Tần Nhược.
Mặt khác, nếu là lợi dụng kỹ xảo khống chế nguyên tố bậc một, lặng lẽ quấy rối trận chiến này thì hắn rất nghi ngờ rằng Nhân Tình Của Ron sẽ xuất kỹ năng ẩn kia ra ngay, sau đó quay đầu lại phối hợp với Ron để tìm mình “nói chuyện phải quấy”. Đến lúc đó nếu rơi vào trạng thái chiến đấu thì được chẳng bằng mất.
Làm sao để có thể vẹn cả đôi đường đây?
Tần Nhược nhíu mày suy nghĩ.
Đột nhiên!
Ánh mắt Tần Nhược lóe sáng, rồi dừng ở tấm sàn mà hai người bọn Ron đang chặn con báo.
Sau đó hắn đến gần tấm sàn ấy, lặng lẽ khởi động phép thuật Màng Nước (bởi vì khoảng cách còn xa, cho nên không bị những người trên sàn phát hiện).
Nhưng, Ron và Nhân Tình Của Ron không phát hiện, không có nghĩa là con báo kia cũng không. Mặc dù nó không thể khống chế nguyên tố để tấn công thật, nhưng lại vô cùng mẫn cảm với mùi của các loại sinh vật, và nhạy hơn nữa là với các dao động phép thuật. Gần như chớp mắt khi Tần Nhược mở Màng Nước, nó cũng đột nhiên rít lên hoảng hốt:
- Xì! Xì xì...
Sau đó nó sử dụng kỹ năng phân thân ngay. Do sự biến đổi tiết tấu đột nhiên này, Ron bị nó đụng choáng váng. Nhân Tình Của Ron không hoảng không vội, theo phản xạ dùng kỹ năng ẩn - Lửa Thiêu!
Tần Nhược vốn còn có chút thắc thỏm, không biết phép thuật Màng Nước có thể ngăn nổi đợt sóng nhiệt kia không, nhưng sau khi cơn sóng ấy tràn qua mà bản thân không bị gì rồi, hắn mới nhét trái tim của mình quay trở lại lồng ngực.
Có điều, Tần Nhược biết rằng, trong vòng 6 giây nữa, hai người bọn Ron vì tranh thủ thời gian làm lạnh kỹ năng, sẽ không động đến con báo, cho nên hắn cũng ngồi ở giữa tấm sàn chứ không đến vùng ven rìa, để tránh bị họ phát hiện.
Đáng tiếc là Tần Nhược vẫn còn coi nhẹ Ron và Nhân Tình Của Ron.
Đã lăn lộn trong Vinh Quang được đến cấp bậc này, khi khu vực bên cạnh xuất hiện dao động phép thuật dù chỉ rất mỏng manh, họ vẫn cứ biết được! Thế là thừa dịp con báo nhỏ còn đang rát mắt, Nhân Tình Của Ron đột nhiên quay đầu lại chạy về sau mấy chục mét, rồi nhìn khắp tấm sàn...
Kết quả là, trên tấm sàn này, cô ta không thấy có bất cứ thứ gì cả.
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Nhân Tình Của Ron cũng không dám dừng lại lâu, mà tranh thủ chạy về để kịp lúc con báo hồi phục.
- Em cũng cảm nhận được?
Sắc mặt Ron trầm trọng, khẩn trương nhìn chung quanh rồi hỏi.
- Dạ!
Vốn Nhân Tình Của Ron tưởng rằng đó là ảo giác của mình, nhưng khi nghe Ron nói thế, cô ta lập tức thốt lên ngay:
- Không hay, chắc chắn là tên điều khiển nước kia, hắn cũng qua đây rồi!
Đáng tiếc là đã muộn rồi. Nhờ trạng thái nguyên tố nước che giấu, Tần Nhược đã đến được ven rìa tấm sàn. Hắn ở trên cao nhìn xuống đôi cẩu nam nữ kia, nghe thấy lời họ nói, lập tức biết mình đã bị lộ.
Tức thì hắn không lề mề, tạo một bức tường băng ngay trên đỉnh đầu hai người nọ ngay!
- Nổ!
Khi hơi lạnh bốc lên, hai người bọn Ron biến sắc, cùng ngẩng đầu lên nhìn, kết quả là chỉ thấy khuôn mặt của Tần Nhược ở trên sàn, và màn hơi nước bộc phát từ trên đầu của mình.
- Mẹ... A!
Trong màn hơi nước mịt mù, có tiếng kêu thảm của Nhân Tình Của Ron vang lên, sau đó, một bóng người màu đỏ văng ra, và một chiếc bóng nhỏ nhắn màu vàng cũng từ trong đó lao tới, đụng liên tục vào bóng người màu đỏ ấy đến mấy lần!
Không có sự cứu viện từ Ron, Nhân Tình Của Ron không thể nào chịu nổi sự tấn công liên tục ấy, thế là sau một tiếng kêu đau đớn, ngã lăn ra trên đất.
Không những chết, mà còn rớt ra một chiếc mũ giáp màu vàng nữa.
Rớt đồ luôn sao?
Tần Nhược vừa vui vừa sợ nhìn chằm chằm vào chiếc mũ ấy, bắt đầu chảy nước miếng. Nhưng hắn lại than thở ngay: chết tiệt, vì sao lại rớt đồ ngay trong trường hợp này chứ? Mà vì sao lại không rớt ra thanh kiếm kia đi chứ?
Ngay chính lúc này, phía dưới có tiếng thét vang lên:
- Đi chết đi cho tao! - Chỉ vì một phút ngây người mà Tần Nhược đã mất đi cơ hội lùi đầu lại. Ron đã bước ra khỏi khu vực bị tuyết bao phủ, sau đó thanh kiếm trong tay vung lên, một luồng khí bóng tối nhanh chóng kết lại thành hình một chiếc đầu sọ, bắn như tia chớp về phía Tần Nhược...
Tần Nhược giật mình. Hắn không ngờ tên “cẩu nam” này lại có cả kỹ năng tầm xa nữa, cho nên trong lúc vội vã chỉ còn kịp dựng lên một bức tường nước trước người. Tiếp đó, hắn cảm thấy có một sức mạnh nào đó cực kỳ tà ác đánh tan bức tường nước đó và lớp màng nước chung quanh hắn, rồi trạng thái tiêu cực do nguyên tố bóng tối bao vây lấy mình.
Ron không ngờ đòn đánh toàn lực ấy của mình lại không thể giết nổi một tên điều khiển nước vừa mới thăng lên bậc bốn, vừa không khởi động phép thuật phòng ngự, lại không có trang bị chữ vàng như thế, cho nên sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi - gã đã không còn cơ hội ra tay nào nữa rồi, bởi vì con báo kia sau khi đánh chết Nhân Tình Của Ron đã lao tới.
- Chết tiệt!
Ron rống lên giận dữ, sau đó nghiến răng uống vào một bình thuốc thuộc tính màu tím, nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra một tấm chắn màu vàng. Lúc này gã mới chặn lại nổi đòn đánh của con báo. Sau đó gã như phát cuồng một bên uống thuốc, một bên dẫn con báo đến gần chỗ cầu thang.
Bị Ron đánh trúng một đòn, Tần Nhược không những tổn thất trên 600 HP mà còn bị nguyên tố bóng tối quấy nhiễu nữa, cho nên rơi vào trạng thái mất hồn chừng 2 giây.
Vừa hồi phục tinh thần lại, hắn đã trông thấy Ron đang cầm một tấm chắn, dẫn theo con báo từ cầu thang chạy qua đây.
Chết tiệt!
Tần Nhược nhìn thấy hai đối tượng chết người ấy đều chạy qua đây, thế là không hề nghĩ ngợi gì nhảy ra khỏi sàn ngay.
- Băng!
- Thuật Hóa Nước!
Dưới ánh mắt chấn động của Ron, Tần Nhược hóa thành dạng nguyên tố nước trong suốt ở giữa không trung, sau đó bức tường băng nhanh chóng thành hình bên dưới hắn một chút bị chấn động, tựa như có vật nặng gì đó kéo ở một đầu của nó. Cuối cùng, có tiếng vật gì đó chạm đất vang lên.
Một thoáng thất thần như thế, con báo kia đã đuổi kịp Ron, nháy mắt xuất ra kỹ năng phân thân. Bốn con báo từ bốn hướng cùng lao vào gã.
Giết!
Một giây sau, cái đầu đáng yêu của con báo này chìa ra từ trên sàn. Nó ngồi như một con chó con, chìa đầu rồi rụt trở lại. Đôi mặt đen lay láy của nó hiếu kỳ nhìn chăm chú vào kẻ mạo hiểm dưới kia. Lúc này, Tần Nhược đang cực kỳ căng thẳng.
Sau khi nhảy xuống đất, vì tránh bị con báo kia đánh chết rớt ra trang bị, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên thi thể của Nhân Tình Của Ron, lấy chiếc mũ màu vàng nằm trên đất vào trong ba lô - trang bị của người chơi cấp đỉnh của bậc bốn chắc chắn sẽ không thể nào tệ được, lát nữa cho dù mình chết đi thì chỉ cần không bị rớt ra hai món trang sức chữ vàng, cũng coi như lời lớn!
Nhưng khi hắn xoay người thì chỉ thấy con báo kia ngồi nơi rìa sàn, dùng ánh mắt tựa như một động vật vô hại hiếu kỳ nhìn mình...
Ơ?
Không lên nổi sàn, lẽ nào nhảy xuống cũng không được sao?
Tần Nhược nhìn tấm sàn cao khoảng 7, 8 mét ấy, ánh mắt mê mang: thế này mà cũng bị kẹt lại sao? Mà điều khiến người ta thắc mắc hơn chính là, lúc trước bị kẹt nó còn nhảy tới nhảy lui hoạt bát là thế, sao bây giờ lại yên tĩnh vậy? Chẳng lẽ nào con vật này đã có trí tuệ, biết mình vừa cứu nó sao?
Tần Nhược không suy nghĩ nhiều nữa. Con báo kia hiện giờ không lập tức tìm mình gây sự, vậy thì chuyện cấp bách nhất đương nhiên là rời khỏi trạng thái chiến đấu, thoát khỏi nơi này rồi, tránh chờ lâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn nhanh chóng lui lại phía sau mấy chục mét. Đến khi rời gần hết khu vực này rồi, Tần Nhược thấy con báo nọ đột nhiên xoay người chạy xuống sàn, mà đồng thời, hắn cũng phát hiện trên ấy dường như có một thứ gì đó phản chiếu ánh sáng màu cam...
Khi Tần Nhược nhìn thấy Nhân Tình Của Ron mấy lần dùng kỹ năng ẩn để cứu mạng Ron lúc nguy cấp, rồi nhanh chóng uống thuốc tiếp tục chiến đấu với con báo nọ, hắn chấn động không nói nên lời...
Dạng chiến thuật thuần túy dựa vào tài lực để bào mòn HP của quái vật như thế này, dường như chỉ xuất hiện khi đối phó với những con boss cực mạnh thôi, sao đối với một con thú nho nhỏ hoàn toàn không có khí thế boss, cũng không biết bất cứ phép thuật quần thể nào như con báo kia, hai kiếm sĩ mạnh mẽ trước mặt lại phải dùng chứ?
Tần Nhược há miệng trừng mắt nhìn trận chiến kia đến nửa ngày, mãi đến khi hệ thống nhắc hắn đã nhận được 2.000 đồng vàng thù lao nhiệm vụ mới sực tỉnh lại. Hắn bèn nhanh chóng truyền âm cho Lục Tâm, hỏi về thông tin của Ron và Nhân Tình Của Ron, đồng thời cũng hỏi về con báo kia luôn.
Đáng tiếc là bọn Lục Tâm chưa hề nghe gì về hai người Ron và Nhân Tình Của Ron cả, còn phần con báo thì lại càng không biết gì hơn, và cái thôn Chiến Thần thì...
Cũng không ai biết gì cả!
Bất đắc dĩ, Tần Nhược đành kết thúc truyền âm. Ở đằng kia, trên lông của con báo nhỏ càng lúc càng xuất hiện nhiều vết thương hơn, mặc dù tốc độ lẫn cường độ tấn công của nó vẫn mạnh ghê gớm, nhưng Ron và Nhân Tình Của Ron cũng càng ngày càng phối hợp kín kẽ hơn, dần dần hai người càng lúc càng thoải mái hơn, tình hình của con báo thì càng lúc càng không ổn.
Tần Nhược nhìn thấy mà trong lòng rất căng thẳng. Hắn không biết con báo ấy còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa. Mặc dù hắn rất muốn lặng lẽ tham gia trận chiến này, ảnh hưởng đến kết quả của nó, nhưng lại lo sau khi Ron và Nhân Tình Của Ron chết rồi thì mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của con báo - mặc dù Tần Nhược căm hận hai người ấy thật, nhưng cũng không dự định làm chuyện hại người hại lẫn mình như thế.
Hơn nữa với tốc độ của con báo, một khi giải quyết xong Ron và Nhân Tình Của Ron rồi, nó hoàn toàn có thể thoải mái xử lý luôn cả tên “nhiều chuyện” là Tần Nhược.
Mặt khác, nếu là lợi dụng kỹ xảo khống chế nguyên tố bậc một, lặng lẽ quấy rối trận chiến này thì hắn rất nghi ngờ rằng Nhân Tình Của Ron sẽ xuất kỹ năng ẩn kia ra ngay, sau đó quay đầu lại phối hợp với Ron để tìm mình “nói chuyện phải quấy”. Đến lúc đó nếu rơi vào trạng thái chiến đấu thì được chẳng bằng mất.
Làm sao để có thể vẹn cả đôi đường đây?
Tần Nhược nhíu mày suy nghĩ.
Đột nhiên!
Ánh mắt Tần Nhược lóe sáng, rồi dừng ở tấm sàn mà hai người bọn Ron đang chặn con báo.
Sau đó hắn đến gần tấm sàn ấy, lặng lẽ khởi động phép thuật Màng Nước (bởi vì khoảng cách còn xa, cho nên không bị những người trên sàn phát hiện).
Nhưng, Ron và Nhân Tình Của Ron không phát hiện, không có nghĩa là con báo kia cũng không. Mặc dù nó không thể khống chế nguyên tố để tấn công thật, nhưng lại vô cùng mẫn cảm với mùi của các loại sinh vật, và nhạy hơn nữa là với các dao động phép thuật. Gần như chớp mắt khi Tần Nhược mở Màng Nước, nó cũng đột nhiên rít lên hoảng hốt:
- Xì! Xì xì...
Sau đó nó sử dụng kỹ năng phân thân ngay. Do sự biến đổi tiết tấu đột nhiên này, Ron bị nó đụng choáng váng. Nhân Tình Của Ron không hoảng không vội, theo phản xạ dùng kỹ năng ẩn - Lửa Thiêu!
Tần Nhược vốn còn có chút thắc thỏm, không biết phép thuật Màng Nước có thể ngăn nổi đợt sóng nhiệt kia không, nhưng sau khi cơn sóng ấy tràn qua mà bản thân không bị gì rồi, hắn mới nhét trái tim của mình quay trở lại lồng ngực.
Có điều, Tần Nhược biết rằng, trong vòng 6 giây nữa, hai người bọn Ron vì tranh thủ thời gian làm lạnh kỹ năng, sẽ không động đến con báo, cho nên hắn cũng ngồi ở giữa tấm sàn chứ không đến vùng ven rìa, để tránh bị họ phát hiện.
Đáng tiếc là Tần Nhược vẫn còn coi nhẹ Ron và Nhân Tình Của Ron.
Đã lăn lộn trong Vinh Quang được đến cấp bậc này, khi khu vực bên cạnh xuất hiện dao động phép thuật dù chỉ rất mỏng manh, họ vẫn cứ biết được! Thế là thừa dịp con báo nhỏ còn đang rát mắt, Nhân Tình Của Ron đột nhiên quay đầu lại chạy về sau mấy chục mét, rồi nhìn khắp tấm sàn...
Kết quả là, trên tấm sàn này, cô ta không thấy có bất cứ thứ gì cả.
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Nhân Tình Của Ron cũng không dám dừng lại lâu, mà tranh thủ chạy về để kịp lúc con báo hồi phục.
- Em cũng cảm nhận được?
Sắc mặt Ron trầm trọng, khẩn trương nhìn chung quanh rồi hỏi.
- Dạ!
Vốn Nhân Tình Của Ron tưởng rằng đó là ảo giác của mình, nhưng khi nghe Ron nói thế, cô ta lập tức thốt lên ngay:
- Không hay, chắc chắn là tên điều khiển nước kia, hắn cũng qua đây rồi!
Đáng tiếc là đã muộn rồi. Nhờ trạng thái nguyên tố nước che giấu, Tần Nhược đã đến được ven rìa tấm sàn. Hắn ở trên cao nhìn xuống đôi cẩu nam nữ kia, nghe thấy lời họ nói, lập tức biết mình đã bị lộ.
Tức thì hắn không lề mề, tạo một bức tường băng ngay trên đỉnh đầu hai người nọ ngay!
- Nổ!
Khi hơi lạnh bốc lên, hai người bọn Ron biến sắc, cùng ngẩng đầu lên nhìn, kết quả là chỉ thấy khuôn mặt của Tần Nhược ở trên sàn, và màn hơi nước bộc phát từ trên đầu của mình.
- Mẹ... A!
Trong màn hơi nước mịt mù, có tiếng kêu thảm của Nhân Tình Của Ron vang lên, sau đó, một bóng người màu đỏ văng ra, và một chiếc bóng nhỏ nhắn màu vàng cũng từ trong đó lao tới, đụng liên tục vào bóng người màu đỏ ấy đến mấy lần!
Không có sự cứu viện từ Ron, Nhân Tình Của Ron không thể nào chịu nổi sự tấn công liên tục ấy, thế là sau một tiếng kêu đau đớn, ngã lăn ra trên đất.
Không những chết, mà còn rớt ra một chiếc mũ giáp màu vàng nữa.
Rớt đồ luôn sao?
Tần Nhược vừa vui vừa sợ nhìn chằm chằm vào chiếc mũ ấy, bắt đầu chảy nước miếng. Nhưng hắn lại than thở ngay: chết tiệt, vì sao lại rớt đồ ngay trong trường hợp này chứ? Mà vì sao lại không rớt ra thanh kiếm kia đi chứ?
Ngay chính lúc này, phía dưới có tiếng thét vang lên:
- Đi chết đi cho tao! - Chỉ vì một phút ngây người mà Tần Nhược đã mất đi cơ hội lùi đầu lại. Ron đã bước ra khỏi khu vực bị tuyết bao phủ, sau đó thanh kiếm trong tay vung lên, một luồng khí bóng tối nhanh chóng kết lại thành hình một chiếc đầu sọ, bắn như tia chớp về phía Tần Nhược...
Tần Nhược giật mình. Hắn không ngờ tên “cẩu nam” này lại có cả kỹ năng tầm xa nữa, cho nên trong lúc vội vã chỉ còn kịp dựng lên một bức tường nước trước người. Tiếp đó, hắn cảm thấy có một sức mạnh nào đó cực kỳ tà ác đánh tan bức tường nước đó và lớp màng nước chung quanh hắn, rồi trạng thái tiêu cực do nguyên tố bóng tối bao vây lấy mình.
Ron không ngờ đòn đánh toàn lực ấy của mình lại không thể giết nổi một tên điều khiển nước vừa mới thăng lên bậc bốn, vừa không khởi động phép thuật phòng ngự, lại không có trang bị chữ vàng như thế, cho nên sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi - gã đã không còn cơ hội ra tay nào nữa rồi, bởi vì con báo kia sau khi đánh chết Nhân Tình Của Ron đã lao tới.
- Chết tiệt!
Ron rống lên giận dữ, sau đó nghiến răng uống vào một bình thuốc thuộc tính màu tím, nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra một tấm chắn màu vàng. Lúc này gã mới chặn lại nổi đòn đánh của con báo. Sau đó gã như phát cuồng một bên uống thuốc, một bên dẫn con báo đến gần chỗ cầu thang.
Bị Ron đánh trúng một đòn, Tần Nhược không những tổn thất trên 600 HP mà còn bị nguyên tố bóng tối quấy nhiễu nữa, cho nên rơi vào trạng thái mất hồn chừng 2 giây.
Vừa hồi phục tinh thần lại, hắn đã trông thấy Ron đang cầm một tấm chắn, dẫn theo con báo từ cầu thang chạy qua đây.
Chết tiệt!
Tần Nhược nhìn thấy hai đối tượng chết người ấy đều chạy qua đây, thế là không hề nghĩ ngợi gì nhảy ra khỏi sàn ngay.
- Băng!
- Thuật Hóa Nước!
Dưới ánh mắt chấn động của Ron, Tần Nhược hóa thành dạng nguyên tố nước trong suốt ở giữa không trung, sau đó bức tường băng nhanh chóng thành hình bên dưới hắn một chút bị chấn động, tựa như có vật nặng gì đó kéo ở một đầu của nó. Cuối cùng, có tiếng vật gì đó chạm đất vang lên.
Một thoáng thất thần như thế, con báo kia đã đuổi kịp Ron, nháy mắt xuất ra kỹ năng phân thân. Bốn con báo từ bốn hướng cùng lao vào gã.
Giết!
Một giây sau, cái đầu đáng yêu của con báo này chìa ra từ trên sàn. Nó ngồi như một con chó con, chìa đầu rồi rụt trở lại. Đôi mặt đen lay láy của nó hiếu kỳ nhìn chăm chú vào kẻ mạo hiểm dưới kia. Lúc này, Tần Nhược đang cực kỳ căng thẳng.
Sau khi nhảy xuống đất, vì tránh bị con báo kia đánh chết rớt ra trang bị, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên thi thể của Nhân Tình Của Ron, lấy chiếc mũ màu vàng nằm trên đất vào trong ba lô - trang bị của người chơi cấp đỉnh của bậc bốn chắc chắn sẽ không thể nào tệ được, lát nữa cho dù mình chết đi thì chỉ cần không bị rớt ra hai món trang sức chữ vàng, cũng coi như lời lớn!
Nhưng khi hắn xoay người thì chỉ thấy con báo kia ngồi nơi rìa sàn, dùng ánh mắt tựa như một động vật vô hại hiếu kỳ nhìn mình...
Ơ?
Không lên nổi sàn, lẽ nào nhảy xuống cũng không được sao?
Tần Nhược nhìn tấm sàn cao khoảng 7, 8 mét ấy, ánh mắt mê mang: thế này mà cũng bị kẹt lại sao? Mà điều khiến người ta thắc mắc hơn chính là, lúc trước bị kẹt nó còn nhảy tới nhảy lui hoạt bát là thế, sao bây giờ lại yên tĩnh vậy? Chẳng lẽ nào con vật này đã có trí tuệ, biết mình vừa cứu nó sao?
Tần Nhược không suy nghĩ nhiều nữa. Con báo kia hiện giờ không lập tức tìm mình gây sự, vậy thì chuyện cấp bách nhất đương nhiên là rời khỏi trạng thái chiến đấu, thoát khỏi nơi này rồi, tránh chờ lâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn nhanh chóng lui lại phía sau mấy chục mét. Đến khi rời gần hết khu vực này rồi, Tần Nhược thấy con báo nọ đột nhiên xoay người chạy xuống sàn, mà đồng thời, hắn cũng phát hiện trên ấy dường như có một thứ gì đó phản chiếu ánh sáng màu cam...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.