Chương 11: Tề Vương khẩu vị
Thiên Tằm Thổ Đậu
23/03/2018
Trong sơn động tối mờ, trên bệ đá chợt có quang
mang tụ đến, không gian ẩn ẩn chấn động, hai nhân ảnh, từ trong quang
mang này hiện ra.
Lần nữa trãi qua loại truyền tống này, đầu Chu Nguyên lại bị choáng đầu, hắn không ngừng lau trán, thư giãn.
"Nguyên nhi?"
Khi quang mang tán đi, một thanh âm ngạc nhiên, cũng là từ tiền phương truyền đến, Chu Nguyên ngẩng đầu, chính là Chu Kình đứng tại bệ đá ó, một mặt đại hỉ nhìn hắn.
"Phụ vương." Chu Nguyên cười nói.
"Ngươi tiểu tử thúi này, thật sự là hù chết phụ vương!" Chu Kình bước nhanh về phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, nửa ngày trước đó, hắn nhìn thấy Chu Nguyên biến mất trên bệ đá, đã làm cho hắn cả kinh có chút thất thố.
Chu Nguyên nhìn thấy thần sắc Chu Kình, cũng biết Chu Kình hẳn lo lắng cho hắn, lúc này có chút xấu hổ, gãi đầu một cái, vội vàng nói: "Phụ vương, tám mạch của ta đã xuất hiện!"
"Cái gì? !"
Thân thể Chu Kình chấn động, bàn tay vội vàng đập vào trên bờ vai, sau đó một đạo nguyên khí xâm nhập vào thể nội Chu Nguyên, dò xét.
Mấy tức về sau, Chu Kình biết được kết quả, bàn tay của hắn không nhịn được run rẩy, hắn kích động vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên.
"Tốt tốt tốt, thật sự là tiên tổ phù hộ, trời không tuyệt Chu gia ta!" thanh âm Chu Kình mang theo một chút rung động, con mắt ẩm ướt, có thể tưởng tượng lúc này nội tâm của hắn là bực nào kích động.
Chu Nguyên không cách nào khai mạch tu hành, là đau nhức trong lòng của hắn, kẻ làm phụ vương như hắn nhưng năm đó vô năng, mới có thể làm cho Chu Nguyên thời điểm vừa ra đời, liền bị Võ Vương chiếm mất khí vận, hại thành bộ dáng bây giờ.
Hắn tìm tất cả mọi cách, đều không thể làm cho Chu Nguyên khai mạch, cho nên hắn chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng, ký thác vào trên mật ngôn của Chu gia bọn hắn còn lưu truyền.
Nhưng bây giờ xem ra, lão thiên đã chiếu cố Chu gia bọn hắn.
Chu Nguyên nhìn qua Chu Kình xưa nay vẫn trầm ổn uy nghiêm ở trước mặt hắn toát ra bộ dáng như lúc này, trong lòng cũng có một tia ấm áp chảy xuôi, hắn duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Chu Kình, mỉm cười nói: "Phụ vương, yên tâm đi, Chu gia chúng ta đã mất đi cái gì, chúng ta đều sẽ cầm về!"
Chu Kình bớt phóng túng đi cảm xúc một chút, cũng là nặng nề gật đầu, mà lúc này ánh mắt của hắn trông thấy sau lưng Chu Nguyên, tại nơi đó, một tên thiếu nữ áo xanh, xinh đẹp đứng đó, ôm một tiểu thú xám xịt, đôi mắt sáng thanh đạm nhìn qua bọn hắn.
"Nguyên nhi?" Chu Kình nhìn về phía Chu Nguyên, lơ ngơ, hiển nhiên không biết vì sao khi Chu Nguyên trở về, lại mang ra một cái thiếu nữ thần bí.
Chu Nguyên thấy thế, liền kể lại mọi chuyện trong không gian thần bí kia cho Chu Kình.
Chu Kình nghe vậy, trầm ngâm một chút, nói: "Nếu chúng ta tiên tổ Chu gia lưu lại mật ngôn, vậy hẳn là người cùng vị tiền bối áo đen kia từng gặp nhau, mà ngươi chịu ân huệ vị tiền bối kia, tất nhiên là phải thành toàn."
Nói xong, hắn hướng về phía thiếu nữ áo xanh lộ ra nụ cười ấm áp, nói: "Vị tiểu cô nương này, nếu ngươi không có nơi nào có thể đi, có thể lưu tại Đại Chu phủ của chúng ta, ở chỗ này, chúng ta chắc chắn cam đoan ngươi sẽ an toàn."
Yêu Yêu nghe vậy, khẽ nhíu mài, thanh âm êm dịu mà lạnh nhạt: "Phiền toái."
"Không phiền phức không phiền phức." Chu Kình cười khoát khoát tay, sau đó đối với Chu Nguyên nói: "Mọi việc đã giải quyết, vậy chúng ta cũng chuẩn bị trở về Đại Chu thành, mẫu hậu ngươi có thể cung đang chờ tin."
Chu Nguyên cũng là gật đầu, hắn cũng rất muốn lập tức đem tin tức tốt này nói cho Tần Ngọc.
Ba người đi ra mật đạo, ra khỏi sơn động, từ đỉnh núi một đường đi về.
Chu Kình phân phó cấm quân lên đường, mà Yêu Yêu thì là ôm Thôn Thôn, đứng trên vách núi, đôi mắt đẹp có chút mờ mịt nhìn qua vùng thiên địa xa lạ này.
Gió nhẹ lướt qua quần áo của nàng, phác hoạ lấy đường cong lả lướt, đồng thời cũng làm cho thiếu nữ nhìn qua có chút cô đơn cùng thanh lãnh, chỉ có Thôn Thôn trong ngực, đang phát ra thanh âm lẩm bẩm lẩm bẩm như đang an ủi nàng.
"Yêu Yêu tỷ, ngươi không cần lo lắng, sư phụ thần thông quảng đại, sẽ không có việc gì, về sau chúng ta nhất định là có thể gặp lại lão nhân gia." Chu Nguyên đi đến bên cạnh Yêu Yêu, nói khẽ.
Hắn biết, Yêu Yêu biểu hiện lạnh nhạt, nhưng đến một nơi xa lạ, chung quy vẫn là có chút không được tự nhiên.
Đôi mắt đẹp của Yêu Yêu nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Hắc gia gia đã đuổi ta đi, ta biết là bởi vì đại địch đã tìm tới cửa."
"Những địch nhân kia, hẳn là hướng về phía ta mà tới, mà Hắc gia gia, không thể giúp ta được."
Mặc dù Thương Uyên chưa bao giờ nói với nàng những điều này, nhưng nàng vẫn cảm giác được, những tai hoạ kia, cũng đều là do nàng dẫn tới.
Chu Nguyên gãi đầu một cái, hắn không rõ ràng bối cảnh thân phận của hai người, cho nên cũng không biết lấy bên trong đến tột cùng ẩn giấu cái gì.
"Yêu Yêu tỷ, có lẽ sự tình đúng như như lời ngươi nói, bất quá, ta cảm thấy ngươi bây giờ, không nên phụ một phen khổ tâm của sư phụ, người làm bất cứ chuyện gì, cũng có lý do của người." Chu Nguyên chậm rãi nói.
Yêu Yêu nhẹ nhàng vuốt ve lông tóc Thôn Thôn, nàng nhìn xa xăm, chợt hướng về phía Chu Nguyên mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, ta không phải người như vậy, về sau ta sẽ đều tra rõ ràng, đến lúc đó, nếu như Hắc gia gia xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta nhất định, sẽ báo thù, những tên kia sẽ chẳng thể chạy không thoát dù là 1 tên."
Thanh âm của nàng thanh lãnh bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa băng lãnh, ngay cả Chu Nguyên cũng phải rùng mình một cái.
Tiểu tỷ tỷ này, nhìn qua như tiên nữ, nhưng một khi nghiêm túc, thì rất là sát phạt quyết đoán.
. . .
Đại Chu vương cung.
Khi Tần Ngọc biết được Chu Nguyên đã được giải quyết vấn đề bát mạch có thể tu hành, nàng kích động ôm Chu Nguyên nước mắt chảy không ngừng, khiến cho Chu Nguyên vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
"Tốt, tốt, Nguyên nhi có thể tu luyện là chuyện tốt, đừng khóc nữa." Một bên Chu Kình cũng bất đắc dĩ nói.
"Chẳng lẽ ngươi không có khóc?" Tần Ngọc lau lau mắt, trừng mắt nhìn Chu Kình.
Chu Kình có chút lúng túng sờ lên mũi, thời điểm trong hang núi cảm ứng được thể nội Chu Nguyên xuất hiện tám mạch, hắn cũng đồng dạng không kềm chế được để nước mắt chảy ra, bất quá rất nhanh đã áp chế.
"Nàng có thể giúp Yêu Yêu an bài một chỗ nghỉ ngơi không? ." Chu Kình vội vàng đổi chủ đề.
Tần Ngọc chợt nhớ đến bên cạnh mình còn có một người đang nhìn, bộ dáng có chút ngượng ngùng, bôi đi nước mắt, sau đó hướng về phía Yêu Yêu lộ ra dáng dịu dàng tươi cười, nói: "Yêu Yêu, về sau con cứ ở nơi đây, chúng ta nhất định sẽ không để cho con gặp dù là nửa điểm ủy khuất."
Thái độ của Tần Ngọc đối với Yêu Yêu cực kỳ nhiệt tình, mặc dù là từ cảm kích bọn hắn đã giúp cho Chu Nguyên, nhưng hiển nhiên nàng cũng có chút ưa thích đối với Yêu Yêu, dù sao thiếu nữ xinh đẹp như vậy, ai nhìn đều sẽ sinh lòng mừng.
Ngược lại Yêu Yêu đối với thái độ nhiệt tình của Tần Ngọc có chút không thích ứng kịp, dù sao từ nhỏ nàng đã ở Thương Uyên chưa từng tiếp xúc ngoại nhân, mà tính cách nàng lại hơi thanh lãnh, cũng không hiểu cách để có thể tiếp xúc với người lạ.
Bất quá nàng có thể cảm giác được cảm kích của Tần Ngọc là xuất phát từ nội tâm chân thành, cho nên cũng không quá mức kháng cự, chỉ nhìn Chu Nguyên một chút, liền mặc để cho Tần Ngọc lôi đi.
Tần Ngọc mang theo Yêu Yêu rời đi trước, Chu Kình cùng Chu Nguyên liếc nhau, đều là bất đắc dĩ cười.
"Vương thượng, Sở phủ chủ cầu kiến!" vào lúc này, có thị vệ bẩm báo.
Sở phủ chủ, chính là Đại Chu phủ phủ chủ, Sở Thiên Dương (có phải cái tên trong ngạo thế không nhở), cũng là trọng tướng đắc lực dưới trướng Chu Kình.
"Để cho hắn vào." Chu Kình gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên, nói: "Ngươi cũng nên ở lại, tốt xấu gì ngươi cũng là Đại Chu điện hạ, đã đến lúc cũng nên biết một số việc."
Chu Nguyên khẽ giật mình, cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu.
Tại cửa lớn nội điện, một bóng người cường tráng cất bước tiến vào, đó là một vị nam tử trung niên người mặc tử sam, diện mục kiên nghị, trong lúc hành tẩu, phảng phất có gió xoáy đi theo, ô ô rung động.
"Bái kiến vương thượng." nam tử trung niên khom người ôm quyền đối với Chu Kình, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên, gật đầu cười nói: "Điện hạ."
"Phủ chủ." Chu Nguyên cũng không dám lãnh đạm, Sở Thiên Dương là trọng thần, rất được phụ vương tín nhiệm, là phụ tá đắc lực, hơn nữa còn là Đại Chu phủ phủ chủ.
Chu Kình cười khoát tay áo, nói: "Có chuyện gì?"
Sở Thiên Dương nghe vậy, đầu tiên là nhìn Chu Nguyên một chút.
Chu Kình cười cười: "Không có việc gì, cứ để hắn nghe."
Sở Thiên Dương gật đầu, sau đó cười khổ thở dài một hơi, nói: "Vương thượng, hiện tại Từ Hồng đang có ý đồ đối với vị trí phủ chủ của ta."(đi méc thôi)
Chu Nguyên đứng một bên cũng hơi dao động trong lòng, Từ Hồng chính là Phó Phủ Chủ của Đại Chu phủ hiện tại, bất quá người này, lại là đứng về phía Tề Vương làm tay sai cho Tề Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thường xuyên đối đầuvới Đại Chu hoàng thất.
Chu Nguyên đã sớm biết Tề Vương có ý đồ muốn khống chế Đại Chu phủ, cho nên hắn âm thầm từng bước xâm chiếm, Từ Hồng chính là tay trong mà hắn an trí vào, ý đồ cướp đoạt vị trí Đại Chu phủ Phủ Chủ.
"Vương thượng, theo tin tức ta có được, Tiểu vương gia Tề Nhạc ở trong Đại Chu phủ, không ngừng uy hiếp dẫn dụ lôi kéo lấy những học viên ưu tú xuất hiện trong Đại Chu phủ."
"Chỉ là lần này đại khảo, học viên tiềm năng có thể xâm nhập vào mười vị trí đầu, hơn một nửa đều đã bị lôi kéo."
"Một khi những học viên này thông qua đại khảo, sẽ lựa chọn tiến vào Từ Hồng Ất viện, đằng sau đại khảo, chính là thi phủ, hai năm này, chỉnh thể tố chất học viên Ất viện, đều so với Giáp viện ta cao hơn, bọn hắn đã lấy được vị trí thứ nhất của thi phủ hai lần, nếu lần này lại để bọn hắn thành công, Từ Hồng liền có thể lấy cớ, mưu đoạt vị trí phủ chủ."
Năm đó lúc Chu Kình lập Đại Chu phủ, vì khích lệ các viện, cho nên định ra quy tắc, viện chủ viện nào có thể bảo trì thi phủ ở vị trí thứ nhất ba năm, thì viện chủ viện đó có thể tranh cử phủ chủ.
Nguyên bản Giáp viện do Sở Thiên Dương cai quảng là mạnh nhất, nhưng về sau khi Từ Hồng xuất hiện, nhờ Tề Vương có tài lực hùng hậu duy trì, không ngừng lôi kéo những học viên ưu tú, cho nên dẫn đến hai năm này Giáp viện, bị Ất viện chèn ép.
Hiển nhiên, Từ Hồng đang chiếm đoạt vị trí Đại Chu phủ Phủ Chủ, một khi hắn trở thành Phủ Chủ, như vậy Đại Chu phủ cũng sẽ rơi vào trong tay Tề Vương, những nhân tài ưu tú không ngừng hiện lên, sẽ bị Tề Vương đoạt đi, điều này đối với hoàng thất mà nói, chính là cắt xương cắt thịt.
Mà trọng yếu nhất là, nếu như lần này Tề Vương đạt được mưu kế, vậy sẽ để cho rất nhiều thế lực phụ thuộc cho rằng hoàng thất đang suy thoái, không cách nào lại cùng Tề Vương tranh đấu, một khi những thế lực kia quy thuận Tề Vương, đó mới là tính hủy diệt.
Chu Nguyên chau mày, nhìn về phía Chu Kình, mà lúc này hàng lông mày của hắn cũng hơi chau lại, sau một hồi khá lâu, mới có thanh âm âm trầm chậm rãi phun ra.
"Tề Vương a Tề Vương, khẩu vị của ngươi thật là lớn!"
Lần nữa trãi qua loại truyền tống này, đầu Chu Nguyên lại bị choáng đầu, hắn không ngừng lau trán, thư giãn.
"Nguyên nhi?"
Khi quang mang tán đi, một thanh âm ngạc nhiên, cũng là từ tiền phương truyền đến, Chu Nguyên ngẩng đầu, chính là Chu Kình đứng tại bệ đá ó, một mặt đại hỉ nhìn hắn.
"Phụ vương." Chu Nguyên cười nói.
"Ngươi tiểu tử thúi này, thật sự là hù chết phụ vương!" Chu Kình bước nhanh về phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, nửa ngày trước đó, hắn nhìn thấy Chu Nguyên biến mất trên bệ đá, đã làm cho hắn cả kinh có chút thất thố.
Chu Nguyên nhìn thấy thần sắc Chu Kình, cũng biết Chu Kình hẳn lo lắng cho hắn, lúc này có chút xấu hổ, gãi đầu một cái, vội vàng nói: "Phụ vương, tám mạch của ta đã xuất hiện!"
"Cái gì? !"
Thân thể Chu Kình chấn động, bàn tay vội vàng đập vào trên bờ vai, sau đó một đạo nguyên khí xâm nhập vào thể nội Chu Nguyên, dò xét.
Mấy tức về sau, Chu Kình biết được kết quả, bàn tay của hắn không nhịn được run rẩy, hắn kích động vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên.
"Tốt tốt tốt, thật sự là tiên tổ phù hộ, trời không tuyệt Chu gia ta!" thanh âm Chu Kình mang theo một chút rung động, con mắt ẩm ướt, có thể tưởng tượng lúc này nội tâm của hắn là bực nào kích động.
Chu Nguyên không cách nào khai mạch tu hành, là đau nhức trong lòng của hắn, kẻ làm phụ vương như hắn nhưng năm đó vô năng, mới có thể làm cho Chu Nguyên thời điểm vừa ra đời, liền bị Võ Vương chiếm mất khí vận, hại thành bộ dáng bây giờ.
Hắn tìm tất cả mọi cách, đều không thể làm cho Chu Nguyên khai mạch, cho nên hắn chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng, ký thác vào trên mật ngôn của Chu gia bọn hắn còn lưu truyền.
Nhưng bây giờ xem ra, lão thiên đã chiếu cố Chu gia bọn hắn.
Chu Nguyên nhìn qua Chu Kình xưa nay vẫn trầm ổn uy nghiêm ở trước mặt hắn toát ra bộ dáng như lúc này, trong lòng cũng có một tia ấm áp chảy xuôi, hắn duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Chu Kình, mỉm cười nói: "Phụ vương, yên tâm đi, Chu gia chúng ta đã mất đi cái gì, chúng ta đều sẽ cầm về!"
Chu Kình bớt phóng túng đi cảm xúc một chút, cũng là nặng nề gật đầu, mà lúc này ánh mắt của hắn trông thấy sau lưng Chu Nguyên, tại nơi đó, một tên thiếu nữ áo xanh, xinh đẹp đứng đó, ôm một tiểu thú xám xịt, đôi mắt sáng thanh đạm nhìn qua bọn hắn.
"Nguyên nhi?" Chu Kình nhìn về phía Chu Nguyên, lơ ngơ, hiển nhiên không biết vì sao khi Chu Nguyên trở về, lại mang ra một cái thiếu nữ thần bí.
Chu Nguyên thấy thế, liền kể lại mọi chuyện trong không gian thần bí kia cho Chu Kình.
Chu Kình nghe vậy, trầm ngâm một chút, nói: "Nếu chúng ta tiên tổ Chu gia lưu lại mật ngôn, vậy hẳn là người cùng vị tiền bối áo đen kia từng gặp nhau, mà ngươi chịu ân huệ vị tiền bối kia, tất nhiên là phải thành toàn."
Nói xong, hắn hướng về phía thiếu nữ áo xanh lộ ra nụ cười ấm áp, nói: "Vị tiểu cô nương này, nếu ngươi không có nơi nào có thể đi, có thể lưu tại Đại Chu phủ của chúng ta, ở chỗ này, chúng ta chắc chắn cam đoan ngươi sẽ an toàn."
Yêu Yêu nghe vậy, khẽ nhíu mài, thanh âm êm dịu mà lạnh nhạt: "Phiền toái."
"Không phiền phức không phiền phức." Chu Kình cười khoát khoát tay, sau đó đối với Chu Nguyên nói: "Mọi việc đã giải quyết, vậy chúng ta cũng chuẩn bị trở về Đại Chu thành, mẫu hậu ngươi có thể cung đang chờ tin."
Chu Nguyên cũng là gật đầu, hắn cũng rất muốn lập tức đem tin tức tốt này nói cho Tần Ngọc.
Ba người đi ra mật đạo, ra khỏi sơn động, từ đỉnh núi một đường đi về.
Chu Kình phân phó cấm quân lên đường, mà Yêu Yêu thì là ôm Thôn Thôn, đứng trên vách núi, đôi mắt đẹp có chút mờ mịt nhìn qua vùng thiên địa xa lạ này.
Gió nhẹ lướt qua quần áo của nàng, phác hoạ lấy đường cong lả lướt, đồng thời cũng làm cho thiếu nữ nhìn qua có chút cô đơn cùng thanh lãnh, chỉ có Thôn Thôn trong ngực, đang phát ra thanh âm lẩm bẩm lẩm bẩm như đang an ủi nàng.
"Yêu Yêu tỷ, ngươi không cần lo lắng, sư phụ thần thông quảng đại, sẽ không có việc gì, về sau chúng ta nhất định là có thể gặp lại lão nhân gia." Chu Nguyên đi đến bên cạnh Yêu Yêu, nói khẽ.
Hắn biết, Yêu Yêu biểu hiện lạnh nhạt, nhưng đến một nơi xa lạ, chung quy vẫn là có chút không được tự nhiên.
Đôi mắt đẹp của Yêu Yêu nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Hắc gia gia đã đuổi ta đi, ta biết là bởi vì đại địch đã tìm tới cửa."
"Những địch nhân kia, hẳn là hướng về phía ta mà tới, mà Hắc gia gia, không thể giúp ta được."
Mặc dù Thương Uyên chưa bao giờ nói với nàng những điều này, nhưng nàng vẫn cảm giác được, những tai hoạ kia, cũng đều là do nàng dẫn tới.
Chu Nguyên gãi đầu một cái, hắn không rõ ràng bối cảnh thân phận của hai người, cho nên cũng không biết lấy bên trong đến tột cùng ẩn giấu cái gì.
"Yêu Yêu tỷ, có lẽ sự tình đúng như như lời ngươi nói, bất quá, ta cảm thấy ngươi bây giờ, không nên phụ một phen khổ tâm của sư phụ, người làm bất cứ chuyện gì, cũng có lý do của người." Chu Nguyên chậm rãi nói.
Yêu Yêu nhẹ nhàng vuốt ve lông tóc Thôn Thôn, nàng nhìn xa xăm, chợt hướng về phía Chu Nguyên mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, ta không phải người như vậy, về sau ta sẽ đều tra rõ ràng, đến lúc đó, nếu như Hắc gia gia xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta nhất định, sẽ báo thù, những tên kia sẽ chẳng thể chạy không thoát dù là 1 tên."
Thanh âm của nàng thanh lãnh bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa băng lãnh, ngay cả Chu Nguyên cũng phải rùng mình một cái.
Tiểu tỷ tỷ này, nhìn qua như tiên nữ, nhưng một khi nghiêm túc, thì rất là sát phạt quyết đoán.
. . .
Đại Chu vương cung.
Khi Tần Ngọc biết được Chu Nguyên đã được giải quyết vấn đề bát mạch có thể tu hành, nàng kích động ôm Chu Nguyên nước mắt chảy không ngừng, khiến cho Chu Nguyên vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
"Tốt, tốt, Nguyên nhi có thể tu luyện là chuyện tốt, đừng khóc nữa." Một bên Chu Kình cũng bất đắc dĩ nói.
"Chẳng lẽ ngươi không có khóc?" Tần Ngọc lau lau mắt, trừng mắt nhìn Chu Kình.
Chu Kình có chút lúng túng sờ lên mũi, thời điểm trong hang núi cảm ứng được thể nội Chu Nguyên xuất hiện tám mạch, hắn cũng đồng dạng không kềm chế được để nước mắt chảy ra, bất quá rất nhanh đã áp chế.
"Nàng có thể giúp Yêu Yêu an bài một chỗ nghỉ ngơi không? ." Chu Kình vội vàng đổi chủ đề.
Tần Ngọc chợt nhớ đến bên cạnh mình còn có một người đang nhìn, bộ dáng có chút ngượng ngùng, bôi đi nước mắt, sau đó hướng về phía Yêu Yêu lộ ra dáng dịu dàng tươi cười, nói: "Yêu Yêu, về sau con cứ ở nơi đây, chúng ta nhất định sẽ không để cho con gặp dù là nửa điểm ủy khuất."
Thái độ của Tần Ngọc đối với Yêu Yêu cực kỳ nhiệt tình, mặc dù là từ cảm kích bọn hắn đã giúp cho Chu Nguyên, nhưng hiển nhiên nàng cũng có chút ưa thích đối với Yêu Yêu, dù sao thiếu nữ xinh đẹp như vậy, ai nhìn đều sẽ sinh lòng mừng.
Ngược lại Yêu Yêu đối với thái độ nhiệt tình của Tần Ngọc có chút không thích ứng kịp, dù sao từ nhỏ nàng đã ở Thương Uyên chưa từng tiếp xúc ngoại nhân, mà tính cách nàng lại hơi thanh lãnh, cũng không hiểu cách để có thể tiếp xúc với người lạ.
Bất quá nàng có thể cảm giác được cảm kích của Tần Ngọc là xuất phát từ nội tâm chân thành, cho nên cũng không quá mức kháng cự, chỉ nhìn Chu Nguyên một chút, liền mặc để cho Tần Ngọc lôi đi.
Tần Ngọc mang theo Yêu Yêu rời đi trước, Chu Kình cùng Chu Nguyên liếc nhau, đều là bất đắc dĩ cười.
"Vương thượng, Sở phủ chủ cầu kiến!" vào lúc này, có thị vệ bẩm báo.
Sở phủ chủ, chính là Đại Chu phủ phủ chủ, Sở Thiên Dương (có phải cái tên trong ngạo thế không nhở), cũng là trọng tướng đắc lực dưới trướng Chu Kình.
"Để cho hắn vào." Chu Kình gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên, nói: "Ngươi cũng nên ở lại, tốt xấu gì ngươi cũng là Đại Chu điện hạ, đã đến lúc cũng nên biết một số việc."
Chu Nguyên khẽ giật mình, cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu.
Tại cửa lớn nội điện, một bóng người cường tráng cất bước tiến vào, đó là một vị nam tử trung niên người mặc tử sam, diện mục kiên nghị, trong lúc hành tẩu, phảng phất có gió xoáy đi theo, ô ô rung động.
"Bái kiến vương thượng." nam tử trung niên khom người ôm quyền đối với Chu Kình, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên, gật đầu cười nói: "Điện hạ."
"Phủ chủ." Chu Nguyên cũng không dám lãnh đạm, Sở Thiên Dương là trọng thần, rất được phụ vương tín nhiệm, là phụ tá đắc lực, hơn nữa còn là Đại Chu phủ phủ chủ.
Chu Kình cười khoát tay áo, nói: "Có chuyện gì?"
Sở Thiên Dương nghe vậy, đầu tiên là nhìn Chu Nguyên một chút.
Chu Kình cười cười: "Không có việc gì, cứ để hắn nghe."
Sở Thiên Dương gật đầu, sau đó cười khổ thở dài một hơi, nói: "Vương thượng, hiện tại Từ Hồng đang có ý đồ đối với vị trí phủ chủ của ta."(đi méc thôi)
Chu Nguyên đứng một bên cũng hơi dao động trong lòng, Từ Hồng chính là Phó Phủ Chủ của Đại Chu phủ hiện tại, bất quá người này, lại là đứng về phía Tề Vương làm tay sai cho Tề Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thường xuyên đối đầuvới Đại Chu hoàng thất.
Chu Nguyên đã sớm biết Tề Vương có ý đồ muốn khống chế Đại Chu phủ, cho nên hắn âm thầm từng bước xâm chiếm, Từ Hồng chính là tay trong mà hắn an trí vào, ý đồ cướp đoạt vị trí Đại Chu phủ Phủ Chủ.
"Vương thượng, theo tin tức ta có được, Tiểu vương gia Tề Nhạc ở trong Đại Chu phủ, không ngừng uy hiếp dẫn dụ lôi kéo lấy những học viên ưu tú xuất hiện trong Đại Chu phủ."
"Chỉ là lần này đại khảo, học viên tiềm năng có thể xâm nhập vào mười vị trí đầu, hơn một nửa đều đã bị lôi kéo."
"Một khi những học viên này thông qua đại khảo, sẽ lựa chọn tiến vào Từ Hồng Ất viện, đằng sau đại khảo, chính là thi phủ, hai năm này, chỉnh thể tố chất học viên Ất viện, đều so với Giáp viện ta cao hơn, bọn hắn đã lấy được vị trí thứ nhất của thi phủ hai lần, nếu lần này lại để bọn hắn thành công, Từ Hồng liền có thể lấy cớ, mưu đoạt vị trí phủ chủ."
Năm đó lúc Chu Kình lập Đại Chu phủ, vì khích lệ các viện, cho nên định ra quy tắc, viện chủ viện nào có thể bảo trì thi phủ ở vị trí thứ nhất ba năm, thì viện chủ viện đó có thể tranh cử phủ chủ.
Nguyên bản Giáp viện do Sở Thiên Dương cai quảng là mạnh nhất, nhưng về sau khi Từ Hồng xuất hiện, nhờ Tề Vương có tài lực hùng hậu duy trì, không ngừng lôi kéo những học viên ưu tú, cho nên dẫn đến hai năm này Giáp viện, bị Ất viện chèn ép.
Hiển nhiên, Từ Hồng đang chiếm đoạt vị trí Đại Chu phủ Phủ Chủ, một khi hắn trở thành Phủ Chủ, như vậy Đại Chu phủ cũng sẽ rơi vào trong tay Tề Vương, những nhân tài ưu tú không ngừng hiện lên, sẽ bị Tề Vương đoạt đi, điều này đối với hoàng thất mà nói, chính là cắt xương cắt thịt.
Mà trọng yếu nhất là, nếu như lần này Tề Vương đạt được mưu kế, vậy sẽ để cho rất nhiều thế lực phụ thuộc cho rằng hoàng thất đang suy thoái, không cách nào lại cùng Tề Vương tranh đấu, một khi những thế lực kia quy thuận Tề Vương, đó mới là tính hủy diệt.
Chu Nguyên chau mày, nhìn về phía Chu Kình, mà lúc này hàng lông mày của hắn cũng hơi chau lại, sau một hồi khá lâu, mới có thanh âm âm trầm chậm rãi phun ra.
"Tề Vương a Tề Vương, khẩu vị của ngươi thật là lớn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.