Quyển 1 - Chương 7: Quyển 1 - Chương 7
Lã Diệc Hàm
15/02/2022
Dịch: Duẩn Duẩn
Sau khi hai người tay bắt mặt mừng một phen, Liên phu nhân mới chuyển sự chú ý sang Ân Tĩnh: "Đây hẳn là vợ của Baron?"
Ánh mắt Liên phu nhân nhìn Ân Tĩnh có vẻ hơi quái lạ: "Ây dà, sao tôi lại thấy con bé này quen thế nhỉ? Chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?"
"Dì đã từng tham dự đám cưới của con và A Đông đấy ạ." Ân Tỉnh tủm tỉm đáp.
Hai nhà Nguyễn - Liên là thế giao mấy đời. Tuy nhà họ Liên sinh sống ở Anh quốc nhiều năm nhưng hầu hết việc kinh doanh vẫn phát triển trong nước. Lễ kết hôn của Nguyễn Đông Đình và Ân Tĩnh, cả gia đình họ Liên cũng đều tới tham dự.
"Hình như không phải lần đó." Liên phu nhân nghiêng đầu nghĩ một lúc, đoán chừng là không nghĩ ra nên lại quay đầu tiếp tục dăm ba câu chuyện nhà cửa vặt vãnh với Tú Ngọc: "Sau khi dọn về Hồng Kông sống lại cảm thấy không quen. Thành phố này quá mức ồn ào và lộn xộn, nhưng tựu chung thì cũng có cái tốt, ví như ánh nắng ở đây rực rỡ hơn Anh quốc rất nhiều..."
Đến khi Ân Tĩnh khám xong đi ra ngoài, vẫn thấy hai vị phu nhân ngồi trên ghế sô pha chờ hội chẩn chuyện trò đến là nhiệt tình. Trông thấy Ân Tĩnh bước ra, Tú Ngọc vội đứng lên hỏi khẽ: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác ấy bảo tới đây bóp hai lần rồi đổi thuốc nữa là sẽ khỏi dứt ạ."
"Vậy thì tốt quá." Tú Ngọc nhìn qua đồng hồ đeo tay: "Sắp đến giờ trưa rồi, mẹ vừa mới hẹn aunty của con đi ăn cơm."
Tú Ngọc hẹn Liên phu nhân, Liên phu nhân liền nhanh tay hẹn luôn cậu con trai của mình, thế là cả nhóm vui vẻ quyết định gặp nhau ở khu Sheung Wan(*). Trên đường đi, Liên phu nhân chốc chốc lại nhìn sang Ân Tĩnh vài bận, cứ có cảm giác con bé này vô cùng quen mắt, cho đến khi con trai của bà tới nhà hàng, Liên phu nhân mới vỗ tay phán một câu: "Cuối cùng cũng nhớ ra! Cave, con nhìn xem, Ân Tĩnh có phải là người đẹp làm từ thiện với con tối qua không?"
(*) Sheung Wan, khu Thượng Hoàn nằm ở phía Tây Bắc của Hồng Kông, là một khu vực nhiều màu sắc, nổi tiếng bởi lịch sử và nét đặc trưng với các cửa hàng buôn và bán lẻ các sản phẩm điện tử cao cấp.
Người tên "Cave" chính là con trai của Liên phu nhân, một anh chàng có thân hình dong dỏng cao, nom tuấn tú bảnh bao với phong thái vô cùng đĩnh đạc - chẳng qua là trông anh ta cứ thấy quen quen thế nào? Nhất là đôi lông mày lưỡi kiếm cùng với cặp mắt đào hoa ngậm ý cười...
Cave đã nhận ra cô trước: "Hi, lại chạm mặt rồi!"
"Hai đứa quen nhau à?" Tú Ngọc có vẻ hơi kinh ngạc.
Quả tình, Ân Tĩnh cũng khá là ngạc nhiên, còn chưa kịp nghĩ gì thì Cave đã nhanh nhảu đáp lời: "Đâu chỉ là quen biết, thưa Dì? Tối qua chúng cháu còn hát cùng nhau khúc 'Trần Tam Ngũ Nương' đấy ạ."
Trời ạ, là anh ta!
Tối qua khi làm công ích cho các bà các thím, vị chủ xướng hào phóng trên sân khấu chính là anh ta!
Thảo nào, nhất thời cô lại không nhận ra. Tối qua, anh ta bận một bộ mã quái thân dài màu xám nhạt. Nếu không nhìn kỹ, những người xa lạ sẽ chỉ nghĩ vị chủ xướng có thân hình dong dỏng cao ấy chính là một mỹ nam dịu dàng. Mà nay, khi anh ta cởi bỏ lớp khoác ngoài ấy ra, bận lên một bộ âu phục thủ công vừa thời thượng vừa hợp dáng, càng làm bật nên vẻ phong độ và hào phóng của anh ta - đẳng cấp này, làm sao có thể hình dung bằng một từ "mỹ nam dịu dàng" được chứ?
"Mẹ đã bảo Ân Tĩnh trông rất quen, quả nhiên là con bé! Sáng nay mẹ vừa mới nhìn thấy con bé ở trên báo." Liên phu nhân trìu mến rót trà cho Cave: "Có điều nhìn ở ngoài vẫn đẹp hơn nhiều, khó trách mẹ không nhận ra con bé."
"Báo ạ?"
"Chuyện mấy đứa làm từ thiện tối qua đã được đăng lên báo, con không biết à? Trên báo còn viết cô nàng hát rất hay, hơn nữa lại còn hát Nanyin Tuyền Châu chính tông, không hề thua kém diễn viên chuyên nghiệp một chút nào!"
Mặc dù nhận được lời khen ngợi nhưng Ân Tĩnh đã đổi sắc mặt ngay sau câu nói ấy. Liên phu nhân ở bên này vẫn không hay biết gì, cô theo bản năng nhìn về phía mẹ chồng. Chỉ thấy Tú Ngọc đang nhướng mày, vẻ trầm ngâm như ra chiều suy nghĩ.
Lại lên báo - sau khi bức ảnh của Nguyễn tiên sinh trong phòng Hà Thu Sương bị lộ, nhà họ Nguyễn lại có chuyện lên báo. Bài báo không nặng cũng không nhẹ, chỉ đề cập đến việc "nữ chính hát rất hay", nhưng lỡ ai đó nhận ra cô giống như Liên phu nhân, rồi hay chuyện cô biết hát Nanyin, sau đó bới móc đoạn quá khứ đó ra, thì thể nào tai tiếng của nhà họ Nguyễn cũng thực sự...
Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, Ân Tĩnh đã sợ toát mồ hôi lạnh.
Một bàn đồ ăn ngon thoáng chốc mất đi sức hấp dẫn. Cô nhai vài miếng trong miệng với tâm trạng không yên, cuối cùng không nhịn được bèn mượn cớ đi vệ sinh, sau đó cầm cây nạng di chuyển khập khiễng đến chỗ khuất ở phía xa xa, rồi lấy chiếc điện thoại di động Motorola trong túi ra: "A Trung, phiền cậu đến tiệm sách mua giúp tôi tờ báo hôm nay."
Sau khi cúp điện thoại, cặp chân mày lá liễu của cô vẫn hơi chau như cũ, hoàn toàn không để ý phía đối diện đã có một bóng người cao lớn chiếm đóng. Mãi đến khi 'hộ hoa sứ giả' mở miệng trêu chọc: "Hồi hộp thế à?"
Bấy giờ, Ân Tĩnh mới giật mình sửng sốt: "Liên tiên sinh?"
"Gọi tôi là Cave được rồi." Không sai, người vừa rồi đích thực là Cave. Cặp mắt đào hoa vừa mới khẽ cong lên, tình ý đưa đẩy mà long lanh ngấn nước.
Ôi, người đàn ông thế này, không biết đã mê hoặc bao nhiêu phụ nữ ở Hồng Kông.
Ân Tĩnh biết chắc anh ta tới không phải thảo luận về cái tên của mình. Quả nhiên, Cave rất nhanh đã mở lời: "Em không cần phải lo lắng quá mức. Cho đến nay, đó vẫn chỉ là một tờ báo nhỏ không có sức ảnh hưởng."
Xem chừng, hết thảy những ưu tư mới rồi của mình đã rơi vào mắt anh ta, Ân Tĩnh không muốn sinh phiền phức: "Cám ơn Liên tiên sinh đã quan tâm."
"Đã bảo cứ gọi tôi là Cave, em khách sáo thế làm gì?"
Cô chỉ cười nhẹ đáp lời.
"Về bài báo sáng này, nếu như tiếp tục đào sâu hơn thì tiêu đề của số sau chắc chắn sẽ là 'Nguyễn phu nhân - Nguyễn Trần Ân Tĩnh hát Nanyin để làm từ thiện'."
Anh ta chẳng chút khó khăn vạch trần sự băn khoăn của cô. Đúng như đã đoán, vừa dứt lời, Cave đã trông thấy hàng lông mày thanh tú của Ân Tĩnh nhíu chặt, thế là bèn mỉm cười hài lòng cong cong cặp mắt đào hoa: "Thật ra có hai điểm quan trọng trong tiêu đề này, em có nhìn ra không?"
"Hai ư?"
"Đúng, là hai."
Ân Tĩnh vốn không nghĩ nhiều vậy, chẳng qua cô là một người sáng dạ, một khi đã được Cave chỉ rõ đến thế, cô cũng kịp đốp lại: "Một là từ thiện, hai là Nanyin."
"Không tệ, rất thông minh." Cave nhàn nhã ngả người ra sau: "Công chúng có thể bị thao túng, truyền thông cũng có thể bị thao túng, tới lúc ấy ánh mắt mọi người tập trung vào từ thiện hay Nanyin, điều đó còn phụ thuộc vào cách làm của em."
"Cho dù có thể kiểm soát được thì tôi cũng không quen giới truyền thông..."
"Tôi quen."
Ân Tĩnh ngẩn ra.
Cặp mắt đào hoa ấy chất chứa một nụ cười quỷ quyệt. Anh ta thong thả nghiêng người về phía trước, cho đến khi đôi môi mỏng cách cô đủ gần, mới trầm giọng nói từng chữ: "Tôi, có thể giúp em."
"Vì sao?"
"Nếu tôi nói vì tôi thích, em có tin không?"
Ân Tĩnh không trả lời, mà lặng lẽ nhìn anh ta.
Đây vốn chẳng phải là một chuyện đơn giản, ít nhất là theo quan điểm của cô, đối với người không thuộc ngành giải trí là như vậy.
Cách một cái bàn, cô thấy rõ trong cặp mắt đào hoa của người đàn ông này nhuốm đầy những ý đồ phức tạp, tuy điển trai, nhưng có phần nguy hiểm - hiển nhiên, Ân Tĩnh không tin.
Cave bật cười, dáng vẻ thích thú: "Tôi làm về mảng ăn uống, em biết chứ?"
"Tôi biết." Mẹ chồng vừa mới giới thiệu với cô ban nãy, mặc dù nhà họ Liên định cư ở ngước ngoài, nhưng gần như đã thầu hết cả ngành ăn uống ở Hồng Kông: nhà hàng Trung, nhà hàng Tây, Cha Chaan Teng(*), thậm chí cả hai phòng trà buổi sáng của chuỗi khách sạn nhà họ Nguyễn cũng được họ bao thầu.
(*) 茶餐厅: Cha Chaan Teng là đại diện của nền văn hóa ẩm thực Hồng Kông, vốn là một nhà hàng kết hợp quán trà quán cà phê trong những năm 1950 - 1960 ở Hồng Kông, được tiếp thu và phát triển theo phòng cách nhà hàng của phương Tây. Hiện nay, Cha Chaan teng là một nhà hàng có môt hình kết hợp độc đáo giữa phương Đông và phương Tây.
Cave nói: "Trong khách sạn của tôi vẫn thiếu một người thực sự biết Nanyin."
Ân Tĩnh hơi đổi sắc mặt - ý anh ta là, mời cô đến khách sạn của anh ta hát Nanyin? Thật là hoang đường!
Song, ngoài mặt cô vẫn rất lịch sự mà rào trước đón sau: "Xin lỗi, e là tôi không thích hợp."
"Sao em biết?"
Ân Tĩnh im lặng.
"Theo tôi thì em rất thích hợp đấy chứ, dẫu sao tiểu thư Ân Tĩnh mà tôi biết, đã từng hát Nanyin trên du thuyền tám năm trước, không phải ư?"
Làm sao anh ta biết?!
"Đừng lo lắng." Thấy mặt cô thoát biến như lâm vào đại địch, Cave bật cười khoái chí: "Năm đó Hà Thu Sương kết hôn với A Trần, Baron đã bao em hát trên con tàu du lịch ấy, em nhớ chứ?" Anh ta cười khẽ: "Chúng tôi là bạn cùng lớp khi du học ở Cambridge, thế nên đêm đó tôi cũng có mặt ở trên tàu."
"Năm 1979 ư?"
"Vậy à? Để tôi tính thử xem," Nói đoạn, anh ta bấm từng đốt ngón tay: "Đúng vậy, là năm 1979."
Bạn thấy đấy, cuộc đời thật nực cười biết bao - từ đầu chí cuối, chồng cô chỉ nhớ đã từng nhìn thấy cô ở linh đường của A Trần vào năm 1987, trong khi đó gặp phải một người đàn ông xa lạ, từ lời nói của anh ta mới chứng thực được rằng, cuộc tương ngộ của hai người đã sớm hơn trước đó.
Ân Tĩnh cúi đầu, thuận thế che giấu vẻ tự giễu trong đáy mắt: "Xin lỗi Liên tiên sinh, tôi vẫn không thể nhận lời được."
"Thật không?" Cave làm bộ tiếc nuối: "Thế nhưng phải làm sao đây, tôi đã quyết định giúp em rồi."
"Anh..."
"Xuỵt---" Một ngón tay bất thình lình chạm lên đôi môi đỏ mọng của Ân Tĩnh, cô cả kinh, vội xấu hổ lùi về sau, bấy giờ anh ta mới vừa lòng cất tiếng: "Em đừng vội nói 'không' thế chứ. Một khi tôi đã ra mặt thì e rằng chẳng có người thứ hai trong số những thiên kim tiểu thư danh giá ở Hồng Kông nỡ lòng chối từ đâu."
Quả là tên đàn ông vừa suồng sã vừa ngạo mạn! Ân Tĩnh đứng bật dậy, chẳng mảy may để ý đến cái chân bị thương đang băng bó của mình: "Xin lỗi, thưa Liên tiên sinh. Tôi không phải là thiên kim tiểu thư danh giá chẳng rõ thân phận của anh, tôi là Nguyễn phu nhân!"
"Ồ? Nguyễn...phu nhân?" Anh ta cười nghiền ngẫm.
Vẻ mặt đó của anh ta thực sự khiến người khác không tài nào chịu nổi!
Ngay lúc Ân Tĩnh chống nạng đi sượt qua anh ta, kẻ đáng ghét ấy lại tiếp tục lên tiếng: "Tôi vừa mới gặp Baron ở bữa trà sáng của khách sạn họ Nguyễn. Còn tưởng người bên cạnh cậu ta mới là Nguyễn phu nhân cơ chứ, thật lòng xin lỗi em."
Ân Tĩnh sững người.
Một giây sau, bên tai anh ta lại vang lên tiếng nạng đi tạt qua, chỉ còn người đàn ông hào phóng đến yêu nghiệt nhếch môi cười: "Quả nhiên là tú ngoại tuệ trung(*). Chà, thú vị rồi đây!"
(*)秀外慧中: Dung mạo thanh tú, trong lòng sắc sảo thông minh. Dùng để chỉ người con gái có dung nhan hơn người, thấu hiểu đạo lý, đối nhân xử thế đúng chuẩn mực.
~~~
P/s: Nghe tên anh nam phụ đừng ai cười đấy ạ, yêu nghiệt hệt như cái tên anh ta ^^
Quả này Đông Đình mà ko giữ vợ thì coi chừng cô đơn suốt đời ~~
Sau khi hai người tay bắt mặt mừng một phen, Liên phu nhân mới chuyển sự chú ý sang Ân Tĩnh: "Đây hẳn là vợ của Baron?"
Ánh mắt Liên phu nhân nhìn Ân Tĩnh có vẻ hơi quái lạ: "Ây dà, sao tôi lại thấy con bé này quen thế nhỉ? Chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?"
"Dì đã từng tham dự đám cưới của con và A Đông đấy ạ." Ân Tỉnh tủm tỉm đáp.
Hai nhà Nguyễn - Liên là thế giao mấy đời. Tuy nhà họ Liên sinh sống ở Anh quốc nhiều năm nhưng hầu hết việc kinh doanh vẫn phát triển trong nước. Lễ kết hôn của Nguyễn Đông Đình và Ân Tĩnh, cả gia đình họ Liên cũng đều tới tham dự.
"Hình như không phải lần đó." Liên phu nhân nghiêng đầu nghĩ một lúc, đoán chừng là không nghĩ ra nên lại quay đầu tiếp tục dăm ba câu chuyện nhà cửa vặt vãnh với Tú Ngọc: "Sau khi dọn về Hồng Kông sống lại cảm thấy không quen. Thành phố này quá mức ồn ào và lộn xộn, nhưng tựu chung thì cũng có cái tốt, ví như ánh nắng ở đây rực rỡ hơn Anh quốc rất nhiều..."
Đến khi Ân Tĩnh khám xong đi ra ngoài, vẫn thấy hai vị phu nhân ngồi trên ghế sô pha chờ hội chẩn chuyện trò đến là nhiệt tình. Trông thấy Ân Tĩnh bước ra, Tú Ngọc vội đứng lên hỏi khẽ: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác ấy bảo tới đây bóp hai lần rồi đổi thuốc nữa là sẽ khỏi dứt ạ."
"Vậy thì tốt quá." Tú Ngọc nhìn qua đồng hồ đeo tay: "Sắp đến giờ trưa rồi, mẹ vừa mới hẹn aunty của con đi ăn cơm."
Tú Ngọc hẹn Liên phu nhân, Liên phu nhân liền nhanh tay hẹn luôn cậu con trai của mình, thế là cả nhóm vui vẻ quyết định gặp nhau ở khu Sheung Wan(*). Trên đường đi, Liên phu nhân chốc chốc lại nhìn sang Ân Tĩnh vài bận, cứ có cảm giác con bé này vô cùng quen mắt, cho đến khi con trai của bà tới nhà hàng, Liên phu nhân mới vỗ tay phán một câu: "Cuối cùng cũng nhớ ra! Cave, con nhìn xem, Ân Tĩnh có phải là người đẹp làm từ thiện với con tối qua không?"
(*) Sheung Wan, khu Thượng Hoàn nằm ở phía Tây Bắc của Hồng Kông, là một khu vực nhiều màu sắc, nổi tiếng bởi lịch sử và nét đặc trưng với các cửa hàng buôn và bán lẻ các sản phẩm điện tử cao cấp.
Người tên "Cave" chính là con trai của Liên phu nhân, một anh chàng có thân hình dong dỏng cao, nom tuấn tú bảnh bao với phong thái vô cùng đĩnh đạc - chẳng qua là trông anh ta cứ thấy quen quen thế nào? Nhất là đôi lông mày lưỡi kiếm cùng với cặp mắt đào hoa ngậm ý cười...
Cave đã nhận ra cô trước: "Hi, lại chạm mặt rồi!"
"Hai đứa quen nhau à?" Tú Ngọc có vẻ hơi kinh ngạc.
Quả tình, Ân Tĩnh cũng khá là ngạc nhiên, còn chưa kịp nghĩ gì thì Cave đã nhanh nhảu đáp lời: "Đâu chỉ là quen biết, thưa Dì? Tối qua chúng cháu còn hát cùng nhau khúc 'Trần Tam Ngũ Nương' đấy ạ."
Trời ạ, là anh ta!
Tối qua khi làm công ích cho các bà các thím, vị chủ xướng hào phóng trên sân khấu chính là anh ta!
Thảo nào, nhất thời cô lại không nhận ra. Tối qua, anh ta bận một bộ mã quái thân dài màu xám nhạt. Nếu không nhìn kỹ, những người xa lạ sẽ chỉ nghĩ vị chủ xướng có thân hình dong dỏng cao ấy chính là một mỹ nam dịu dàng. Mà nay, khi anh ta cởi bỏ lớp khoác ngoài ấy ra, bận lên một bộ âu phục thủ công vừa thời thượng vừa hợp dáng, càng làm bật nên vẻ phong độ và hào phóng của anh ta - đẳng cấp này, làm sao có thể hình dung bằng một từ "mỹ nam dịu dàng" được chứ?
"Mẹ đã bảo Ân Tĩnh trông rất quen, quả nhiên là con bé! Sáng nay mẹ vừa mới nhìn thấy con bé ở trên báo." Liên phu nhân trìu mến rót trà cho Cave: "Có điều nhìn ở ngoài vẫn đẹp hơn nhiều, khó trách mẹ không nhận ra con bé."
"Báo ạ?"
"Chuyện mấy đứa làm từ thiện tối qua đã được đăng lên báo, con không biết à? Trên báo còn viết cô nàng hát rất hay, hơn nữa lại còn hát Nanyin Tuyền Châu chính tông, không hề thua kém diễn viên chuyên nghiệp một chút nào!"
Mặc dù nhận được lời khen ngợi nhưng Ân Tĩnh đã đổi sắc mặt ngay sau câu nói ấy. Liên phu nhân ở bên này vẫn không hay biết gì, cô theo bản năng nhìn về phía mẹ chồng. Chỉ thấy Tú Ngọc đang nhướng mày, vẻ trầm ngâm như ra chiều suy nghĩ.
Lại lên báo - sau khi bức ảnh của Nguyễn tiên sinh trong phòng Hà Thu Sương bị lộ, nhà họ Nguyễn lại có chuyện lên báo. Bài báo không nặng cũng không nhẹ, chỉ đề cập đến việc "nữ chính hát rất hay", nhưng lỡ ai đó nhận ra cô giống như Liên phu nhân, rồi hay chuyện cô biết hát Nanyin, sau đó bới móc đoạn quá khứ đó ra, thì thể nào tai tiếng của nhà họ Nguyễn cũng thực sự...
Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, Ân Tĩnh đã sợ toát mồ hôi lạnh.
Một bàn đồ ăn ngon thoáng chốc mất đi sức hấp dẫn. Cô nhai vài miếng trong miệng với tâm trạng không yên, cuối cùng không nhịn được bèn mượn cớ đi vệ sinh, sau đó cầm cây nạng di chuyển khập khiễng đến chỗ khuất ở phía xa xa, rồi lấy chiếc điện thoại di động Motorola trong túi ra: "A Trung, phiền cậu đến tiệm sách mua giúp tôi tờ báo hôm nay."
Sau khi cúp điện thoại, cặp chân mày lá liễu của cô vẫn hơi chau như cũ, hoàn toàn không để ý phía đối diện đã có một bóng người cao lớn chiếm đóng. Mãi đến khi 'hộ hoa sứ giả' mở miệng trêu chọc: "Hồi hộp thế à?"
Bấy giờ, Ân Tĩnh mới giật mình sửng sốt: "Liên tiên sinh?"
"Gọi tôi là Cave được rồi." Không sai, người vừa rồi đích thực là Cave. Cặp mắt đào hoa vừa mới khẽ cong lên, tình ý đưa đẩy mà long lanh ngấn nước.
Ôi, người đàn ông thế này, không biết đã mê hoặc bao nhiêu phụ nữ ở Hồng Kông.
Ân Tĩnh biết chắc anh ta tới không phải thảo luận về cái tên của mình. Quả nhiên, Cave rất nhanh đã mở lời: "Em không cần phải lo lắng quá mức. Cho đến nay, đó vẫn chỉ là một tờ báo nhỏ không có sức ảnh hưởng."
Xem chừng, hết thảy những ưu tư mới rồi của mình đã rơi vào mắt anh ta, Ân Tĩnh không muốn sinh phiền phức: "Cám ơn Liên tiên sinh đã quan tâm."
"Đã bảo cứ gọi tôi là Cave, em khách sáo thế làm gì?"
Cô chỉ cười nhẹ đáp lời.
"Về bài báo sáng này, nếu như tiếp tục đào sâu hơn thì tiêu đề của số sau chắc chắn sẽ là 'Nguyễn phu nhân - Nguyễn Trần Ân Tĩnh hát Nanyin để làm từ thiện'."
Anh ta chẳng chút khó khăn vạch trần sự băn khoăn của cô. Đúng như đã đoán, vừa dứt lời, Cave đã trông thấy hàng lông mày thanh tú của Ân Tĩnh nhíu chặt, thế là bèn mỉm cười hài lòng cong cong cặp mắt đào hoa: "Thật ra có hai điểm quan trọng trong tiêu đề này, em có nhìn ra không?"
"Hai ư?"
"Đúng, là hai."
Ân Tĩnh vốn không nghĩ nhiều vậy, chẳng qua cô là một người sáng dạ, một khi đã được Cave chỉ rõ đến thế, cô cũng kịp đốp lại: "Một là từ thiện, hai là Nanyin."
"Không tệ, rất thông minh." Cave nhàn nhã ngả người ra sau: "Công chúng có thể bị thao túng, truyền thông cũng có thể bị thao túng, tới lúc ấy ánh mắt mọi người tập trung vào từ thiện hay Nanyin, điều đó còn phụ thuộc vào cách làm của em."
"Cho dù có thể kiểm soát được thì tôi cũng không quen giới truyền thông..."
"Tôi quen."
Ân Tĩnh ngẩn ra.
Cặp mắt đào hoa ấy chất chứa một nụ cười quỷ quyệt. Anh ta thong thả nghiêng người về phía trước, cho đến khi đôi môi mỏng cách cô đủ gần, mới trầm giọng nói từng chữ: "Tôi, có thể giúp em."
"Vì sao?"
"Nếu tôi nói vì tôi thích, em có tin không?"
Ân Tĩnh không trả lời, mà lặng lẽ nhìn anh ta.
Đây vốn chẳng phải là một chuyện đơn giản, ít nhất là theo quan điểm của cô, đối với người không thuộc ngành giải trí là như vậy.
Cách một cái bàn, cô thấy rõ trong cặp mắt đào hoa của người đàn ông này nhuốm đầy những ý đồ phức tạp, tuy điển trai, nhưng có phần nguy hiểm - hiển nhiên, Ân Tĩnh không tin.
Cave bật cười, dáng vẻ thích thú: "Tôi làm về mảng ăn uống, em biết chứ?"
"Tôi biết." Mẹ chồng vừa mới giới thiệu với cô ban nãy, mặc dù nhà họ Liên định cư ở ngước ngoài, nhưng gần như đã thầu hết cả ngành ăn uống ở Hồng Kông: nhà hàng Trung, nhà hàng Tây, Cha Chaan Teng(*), thậm chí cả hai phòng trà buổi sáng của chuỗi khách sạn nhà họ Nguyễn cũng được họ bao thầu.
(*) 茶餐厅: Cha Chaan Teng là đại diện của nền văn hóa ẩm thực Hồng Kông, vốn là một nhà hàng kết hợp quán trà quán cà phê trong những năm 1950 - 1960 ở Hồng Kông, được tiếp thu và phát triển theo phòng cách nhà hàng của phương Tây. Hiện nay, Cha Chaan teng là một nhà hàng có môt hình kết hợp độc đáo giữa phương Đông và phương Tây.
Cave nói: "Trong khách sạn của tôi vẫn thiếu một người thực sự biết Nanyin."
Ân Tĩnh hơi đổi sắc mặt - ý anh ta là, mời cô đến khách sạn của anh ta hát Nanyin? Thật là hoang đường!
Song, ngoài mặt cô vẫn rất lịch sự mà rào trước đón sau: "Xin lỗi, e là tôi không thích hợp."
"Sao em biết?"
Ân Tĩnh im lặng.
"Theo tôi thì em rất thích hợp đấy chứ, dẫu sao tiểu thư Ân Tĩnh mà tôi biết, đã từng hát Nanyin trên du thuyền tám năm trước, không phải ư?"
Làm sao anh ta biết?!
"Đừng lo lắng." Thấy mặt cô thoát biến như lâm vào đại địch, Cave bật cười khoái chí: "Năm đó Hà Thu Sương kết hôn với A Trần, Baron đã bao em hát trên con tàu du lịch ấy, em nhớ chứ?" Anh ta cười khẽ: "Chúng tôi là bạn cùng lớp khi du học ở Cambridge, thế nên đêm đó tôi cũng có mặt ở trên tàu."
"Năm 1979 ư?"
"Vậy à? Để tôi tính thử xem," Nói đoạn, anh ta bấm từng đốt ngón tay: "Đúng vậy, là năm 1979."
Bạn thấy đấy, cuộc đời thật nực cười biết bao - từ đầu chí cuối, chồng cô chỉ nhớ đã từng nhìn thấy cô ở linh đường của A Trần vào năm 1987, trong khi đó gặp phải một người đàn ông xa lạ, từ lời nói của anh ta mới chứng thực được rằng, cuộc tương ngộ của hai người đã sớm hơn trước đó.
Ân Tĩnh cúi đầu, thuận thế che giấu vẻ tự giễu trong đáy mắt: "Xin lỗi Liên tiên sinh, tôi vẫn không thể nhận lời được."
"Thật không?" Cave làm bộ tiếc nuối: "Thế nhưng phải làm sao đây, tôi đã quyết định giúp em rồi."
"Anh..."
"Xuỵt---" Một ngón tay bất thình lình chạm lên đôi môi đỏ mọng của Ân Tĩnh, cô cả kinh, vội xấu hổ lùi về sau, bấy giờ anh ta mới vừa lòng cất tiếng: "Em đừng vội nói 'không' thế chứ. Một khi tôi đã ra mặt thì e rằng chẳng có người thứ hai trong số những thiên kim tiểu thư danh giá ở Hồng Kông nỡ lòng chối từ đâu."
Quả là tên đàn ông vừa suồng sã vừa ngạo mạn! Ân Tĩnh đứng bật dậy, chẳng mảy may để ý đến cái chân bị thương đang băng bó của mình: "Xin lỗi, thưa Liên tiên sinh. Tôi không phải là thiên kim tiểu thư danh giá chẳng rõ thân phận của anh, tôi là Nguyễn phu nhân!"
"Ồ? Nguyễn...phu nhân?" Anh ta cười nghiền ngẫm.
Vẻ mặt đó của anh ta thực sự khiến người khác không tài nào chịu nổi!
Ngay lúc Ân Tĩnh chống nạng đi sượt qua anh ta, kẻ đáng ghét ấy lại tiếp tục lên tiếng: "Tôi vừa mới gặp Baron ở bữa trà sáng của khách sạn họ Nguyễn. Còn tưởng người bên cạnh cậu ta mới là Nguyễn phu nhân cơ chứ, thật lòng xin lỗi em."
Ân Tĩnh sững người.
Một giây sau, bên tai anh ta lại vang lên tiếng nạng đi tạt qua, chỉ còn người đàn ông hào phóng đến yêu nghiệt nhếch môi cười: "Quả nhiên là tú ngoại tuệ trung(*). Chà, thú vị rồi đây!"
(*)秀外慧中: Dung mạo thanh tú, trong lòng sắc sảo thông minh. Dùng để chỉ người con gái có dung nhan hơn người, thấu hiểu đạo lý, đối nhân xử thế đúng chuẩn mực.
~~~
P/s: Nghe tên anh nam phụ đừng ai cười đấy ạ, yêu nghiệt hệt như cái tên anh ta ^^
Quả này Đông Đình mà ko giữ vợ thì coi chừng cô đơn suốt đời ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.