Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Quyển 4 - Chương 4: Quyển 4 - Chương 22

Lã Diệc Hàm

15/02/2022

Dịch: Duẩn Duẩn

Liên Giai Phu ở lại nhà họ Nguyễn rất lâu, tới tận rạng sáng mới ra về.

Lúc Nguyễn tiên sinh vào phòng vào để thay đồ, Ân Tĩnh vẫn chưa ngủ, đang ngồi ở trên giường nghiên cứu sổ sách của Nguyễn thị. Nghe thấy tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nguyễn tiên sinh đang trầm ngâm đi về phía tủ đồ, mặt mày lạnh tanh, ngay cả căn phòng sáng đèn và cô còn chưa ngủ cũng không hề phát giác.

Cô tính mở miệng gọi anh, nhưng nghĩ chắc anh đang suy ngẫm chuyện gì đó quan trọng nên không đành cắt đứt mạch suy nghĩ, cứ để mặc anh cầm quần áo đi vào trong phòng tắm. Lúc trở ra nhìn thấy Ân Tĩnh ngồi thu lu trên giường, anh mới giật mình hỏi: "Còn chưa ngủ?"

"Vâng," cô đóng sổ sách lại rồi bỏ qua một bên, nhìn thấy tóc Nguyễn Đông Đình còn ướt, bèn xuống giường mở ngăn kéo, cầm máy sấy tóc ra: "Anh hong ở đây đi ạ, mọi người ngủ hết rồi, ra ngoài hong sẽ làm ồn người khác."'

Ý cô rất đơn giản, chính là bảo anh hong tóc ở đây. Ai ngờ Nguyễn Đông Đình nhìn máy sấy tóc, thình lình hỏi một câu: "Em hong giúp tôi?"

"Dạ?" Ân Tĩnh có phần sửng sốt.

"Đùa thôi." Khi anh vươn tay định lấy máy sấy tóc, lại nghe thấy người không có ý định phục vụ bất chợt thả một câu: "Được rồi, để em giúp anh."

"Ừ hứ?"

Mặt cô hơi đỏ, nhất là sau tiếng "Ừ hứ" chọc ghẹo của anh.

Nguyễn Đông Đình thư thái ngồi xuống đất, mặc cho ngón tay cô luồn vào mái tóc mình. Ngón tay lạnh như băng cùng với máy sấy tóc phát ra tiếng "vù vù". Hồi lâu sau, giọng Ân Tĩnh mới nghèn nghẹn xen vào: "Chuyện Liên Giai Phu nói tối nay là thật sao ạ?"

Nguyễn Đông Đình không trả lời.

"Thuốc độc quinine đó... thực sự là anh tự uống ư?"

Nguyễn Đông Đình vẫn lặng im thin thít. Cho đến khi cô tắt máy sấy tóc, đặt qua một bên, mí mắt anh mới nâng lên, bắt gặp ánh nhìn cố chấp của cô ở trong gương.

Mãi lâu sau, anh mới mở lời: "Tôi nói rồi, sẽ không để em ở trong đó quá lâu."

Thế nên anh mới uống lọ thuốc kia, biết rõ là trong núi có hổ, vậy mà vẫn hiên ngang vào núi, chỉ để chứng minh với cảnh sát rằng, việc bắt Nguyễn phu nhân là vô ích - bởi hung thủ vẫn nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật!

Nhưng anh đâu hiểu, Ân Tĩnh sốt ruột đến mức nào: "Như vậy cũng không được! Anh có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ..." Cô không thể tiếp tục.

Nguyễn Đông Đình cứ nhìn cô chăm chú, nhìn một lúc lâu, Ân Tĩnh mới nhận ra giọng điệu mình tệ đến mức nào, ngay cả hốc mắt cũng ửng đỏ cả lên.

"Tóc tôi còn chưa khô." Đột nhiên, anh mở miệng, thanh âm trầm thấp.

Bấy giờ Ân Tĩnh mới cầm máy sấy tóc lên. Chẳng qua đôi tay ấy - đôi tay cầm máy sấy tóc, khẽ chạm vào tóc anh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chúng lại kiềm nén và gò lực đến thế, điệu bộ hơi run rẩy ấy giống như vừa thoát khỏi một kiếp nạn khó tránh?

Đến khi hong khô tóc, anh xoay người lại mới phát hiện cặp mắt của người phụ nữ này đã ầng ậc đầy nước như chực trào ra ngoài.

Nguyễn Đông Đình bất đắc dĩ than vắn: "Trời ạ!"

Trông cô cực kỳ túng quẫn, anh vừa mới lên tiếng, những giọt nước mắt liền vỡ đê lăn xuống. Ân Tĩnh lúng túng vội lấy tay gạt đi, chẳng ngờ bàn tay to lớn đối diện đã đi trước một bước, dịu dàng lau sạch những giọt chất lỏng nóng hổi kia: "Sao trước đây tôi không biết em thích khóc thế này?"

Anh nói thế, cô càng thêm ngượng nghịu: "Nào có đâu?"

"Không có sao?" Một ngón cái ấm áp vuốt nhẹ khóe mắt cô, không ngoài dự liệu, dính một giọt lệ nóng: "Này?"

Cô cúi đầu, đột nhiên không biết phải trả lời ra sao. Phải nói như thế nào đây? Liệu anh có hiểu những tâm sự quẫn bách mà ngay cả cô cũng cảm thấy khó xử? Yêu cũng có hai kiểu: một là khoe khoang cho cả thế giới biết, chỉ mong mọi người cùng hòa chung niềm vui; hai là giấu kỹ sâu trong tim, chỉ sợ bị người ấy phát hiện, rồi lại cười nhạo bản thân tự đa tình.

Hồi lâu sau, Nguyễn Đông Đình đành lui lại, tựa như không muốn làm khó cô: "Thôi, em nghỉ ngơi đi."

Nói xong thì toan đi ra ngoài, Ân Tĩnh bèn vội vàng gọi lại: "Nguyễn tiên sinh!"

"Ừ?"



"Trời hôm nay lạnh lắm, anh lại mới xuất viện, thật sự ngủ thư phòng được không?"

Nguyễn Đông Đình nhướng mày.

"Ý em là... em nói... cái chăn bông trong thư phòng của anh khá mỏng..."

"Chăn bông của em thì dày hơn?" Anh trêu chọc nhìn chiếc chăn bông có vẻ mỏng trên giường.

"Em, em có chăn điện!"

"Nên em muốn san sẻ với tôi?"

Cô đỏ mặt - không, mặt cô đã sớm ngượng chín như gấc đỏ!

Nguyễn tiên sinh hứng thú dạt dào, cố ý kề sát khuôn mặt tuấn tú tới gần cô: "Em mời tôi thế này, cô nam quả nữ, không sợ tôi làm gì em ư?"

Đôi môi cô mấp máy bao lần, vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Cặp mắt to tròn cứ nhìn chằm chặp bức tường ở phía sau lưng anh: "Thật ra là mẹ nói, mẹ nói..." Đầu cô nhanh chóng nhảy chữ, "Mẹ nói" một hồi lâu, rốt cuộc cũng bật ra thành câu: "Mẹ nói, đừng để anh ngủ ở thư phòng nữa!"

"Ồ?" Anh nhướng mày, sau một tiếng "Ồ" dài, mới khẽ cười đưa khăn lông cho cô: "Treo vào phòng tắm đi."

"Dạ?"

"Tôi buồn ngủ rồi - thấy em có thành ý thế này, tôi đành ở lại vậy."

Ha, lấy cả mẹ ra làm lá chắn, còn chưa đủ thành ý hay sao?

Khi Ân Tĩnh bước ra khỏi phòng tắm thì mới phát hiện đèn lớn đã tắt tự bao giờ. Dưới ánh đèn tù mù, một dáng người cao lớn đang nằm quay lưng lại với cô. Bỗng nhiên Ân Tĩnh không biết phải làm sao, cứ đứng ngây như phỗng ở trước cửa phòng tắm, đến khi giọng nói phía bên kia vọng lại: "Còn không mau qua đây?" Cô mới nhúc nhích chân, dè dặt đi đến chỗ mép giường, chỉ là nằm cách anh xa nhất.

Sau đó cẩn thận kéo chăn qua.

Sự im lặng bao trùm, phút ồn ã dần tan, nhưng người nằm trên giường chẳng mảy may thả lỏng. Cô đưa lưng về phía anh, dáng vẻ đầy tâm sự, bỗng dưng Nguyễn Đông Đình cất lời: "Còn đang suy nghĩ chuyện gì thế?"

"Không..."

"Nghĩ xem ngày mai phải lựa lời thế nào để thông báo cho mẹ biết con dâu đã dùng mẹ để bịa chuyện hay sao?"

Ân Tĩnh đỏ mặt tía tai ngay tức thì: "Hồi nào chứ ạ?"

Đáp lại cô là tiếng cười khì duy nhất của anh - Mẹ nói, đừng để anh ngủ ở thư phòng nữa - Ôi! Người mẹ khôn khéo hay vòng vo tam quốc của anh mà nói thẳng đuột ra như thế mới lạ!

Ân Tĩnh quả thật khóc không ra nước mắt, thế mà tên đầu sỏ nào đó lại cười rất vui vẻ, sự rung động của lồng ngực lan sang cả cơ thể cô: "Nằm dịch lại đây nào." Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Còn lủi ra ngoài nữa là ngã giường thật đấy."

Trong giọng của anh thấp thoáng sự trêu ghẹo, thấy Ân Tĩnh căng thẳng đến mức chẳng thể nhúc nhích nổi, anh bèn dứt khoát duỗi cánh tay, kéo cô sát lại mình.

"Ối..."

"Yên nào, tôi chẳng so đo với em làm gì. Có điều sau này mà nói dối, nhớ phải viết trước một bản nháp đấy nhé. Tài nói dối của em quả thực... tệ y như tay nghề nấu nướng của em vậy."

"Nguyễn tiên sinh!"

Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp mà từ tính thấu qua lồng ngực đến tận lỗ tai cô. Nhận thấy tay chân của người trong lòng lạnh như băng, anh bèn theo bản năng vòng hai cánh tay ôm ghì lấy cô.

"Nguyễn..."

"Suỵt - ngủ đi."

Một đêm vô sự, anh chỉ ôm cô ngủ. Có một vài giây phút, Ân Tĩnh lặng lẽ mở mắt ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú đang chìm trong giấc ngủ. Trong im lặng, khóe môi cô thấp thoáng một nụ cười.

Ngày hôm sau vào lúc dùng bữa, trên bàn chỉ có mẹ, Tuấn tử và vợ chồng bọn họ, thím Trương vội thông báo: "Cô Hai bị cảm, muốn ngủ thêm một lát, bảo rằng không xuống ăn cơm được."



Tú Ngọc chau mày: "Hôm qua còn khỏe lắm cơ mà?"

"Vâng," Thím Trương cũng cảm thấy kỳ lạ: "Hôm qua, tôi cũng không thấy cô Hai có dấu hiệu cảm sốt gì cơ ạ."

Quả thực, Ân Tĩnh không yên tâm, lúc đưa bữa sáng vào phòng cho Sơ Vân, cô cũng không thấy con bé có dấu hiệu sốt cao. Chỉ có điều trông sắc mặt con bé xanh xao, nhợt nhạt, tâm trạng thì bồn chồn, bất an.

Ân Tĩnh nhận thấy gần đây Nguyễn Sơ Vân vô cùng khác lạ, sau khi đặt bữa sáng lên tủ đầu giường, cô bèn ngồi xuống mép giường, dịu giọng dò hỏi: "Thấy em dạo này cứ buồn buồn không vui, có phải trong lòng muộn phiền chuyện gì không?"

Nguyễn Sơ Vân nghe cô hỏi thế, bỗng chốc giật mình, hốt hoảng phủ nhận ngay tắp lự: "Không, không có ạ!"

"Vậy sao tối qua em....," cô khéo léo lược bớt từ "lén lút": "lại nấp ngoài của thư phòng của anh Cả?"

"Em có chuyện muốn hỏi anh Cả." Sơ Vân cúi đầu.

Ân Tĩnh khẽ nhướng mày, băn khoăn không biết có nên hỏi là chuyện gì hay không. Nào ngờ Sơ Vân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, phát hoảng nắm tay cô cầu cứu: "Chị dâu, chị nói máy theo dõi trong phòng bếp có bình thường hay không?"

Con bé vừa hỏi, Ân Tĩnh liền nhớ đến cái máy theo dõi hiệu X-G mà cô phát hiện trong phòng bếp.

Tuy nhiên, cô là người thông minh, tường tỏ chuyện đánh rắn sẽ động cỏ, vì thế vẫn trả lời tỉnh bơ: "Cái này còn tùy vào tình huống cụ thể, nếu như ở trong các công ty chế biến thực phẩm thì người quản lý sẽ sử dụng máy theo dõi để nắm tình hình làm việc của công nhân, xem coi công nhân có lười biếng hay không. Còn lắp máy theo dõi trong phòng bếp gia đình thì..."

Cô nói rõ ràng rành mạch, những tưởng máy theo dõi mà Sơ Vân ám chỉ là máy theo dõi được phát hiện trong phòng bếp trước kia, thành thử mới lái từ máy theo dõi trong công ty dẫn đến máy theo dõi trong gia đình để giảm bớt sự cảnh giác của con bé.

Nào ngờ cô chỉ mới phân tích đến trường hợp ở công ty, Sơ Vân đã vội vàng thắc mắc: "Nhưng nếu, nếu vị trí lắp máy theo dõi không thể quay tới chỗ nhân viên thì sao?"

"Hả?" Ân Tĩnh sửng sốt trong giây lát - chẳng nhẽ, máy theo dõi mà con bé đề cập đến không phải là cái đã phát hiện ở nhà?

"Sơ Vân, rốt cuộc em muốn nói gì?"

"Không có gì," Sơ Vân cười trừ hai tiếng: "Chỉ là... đột nhiên nghĩ tới mà thôi."

Nhưng nom vẻ mặt của con bé, nào giống đột nhiên nghĩ tới chứ?

Cứ hỏi mãi cũng chẳng có ích gì, hai người xưa nay vốn chẳng mấy thân thiết. Vậy nên Nguyễn Sơ Vân không có sự tín nhiệm với cô âu cũng là lẽ thường.

Hai ngày sau, thím Trương vẫn chỉ nói một câu ở trên bàn ăn sáng: "Cô Hai bảo cảm cúm còn chưa giảm, không xuống dùng cơm được."

Cứ liên tục ba ngày như thế.

Tối nay, sau khi Nguyễn Đông Đình ra khỏi phòng tắm, Ân Tĩnh kìm lòng không đậu bèn nói hết nghi ngờ trong lòng mình: "Anh còn nhớ máy theo dõi trong phòng bếp không ạ? Em luôn cảm thấy Sơ Vân có gì đó muốn giấu chúng ta về chuyện này."

Nguyễn tiên sinh không hứng thú với chủ đề này lắm: "Con bé đâu chỉ giấu chúng ta chuyện ấy?" Anh vò khăn tắm lên đầu hai cái, rồi ngoắc ngoắc ngón tay với cô: "Lại đây hong tóc cho tôi."

Kể từ khi được phục vụ đêm đó, đại thiếu gia đã hình thành thói quen xấu không muốn tự mình động tay động chân.

Ân Tĩnh bất đắc dĩ than thở: "Anh cũng không phải là không có tay ạ!"

Mặc dù giọng điệu mềm dịu đến mức không nghe ra sự oánh trách, nhưng họ Nguyễn nào đó vẫn liếc cô đầy tính toán: "Thế nào? Em giúp tôi hong tóc, tôi giúp em làm ấm giường, không phải rất công bằng hay sao?"

"..." Thật sự là cạn lời với anh.

"Nói đi chứ, không công bằng hay sao?'

Ân Tĩnh không biết nên đáp lại màn đùa bỡn vô lại ấy thế nào, đành chỉnh mức độ máy sấy lên to nhất, thổi bay dụng ý xấu không thèm che giấu của kẻ nào đó bằng tiếng quạt "vù vù".

~~~

P/s: Vâng, niềm vui của anh vẫn là chọc vợ ạ. Mốt vợ bỏ đi thì anh mới tá hỏa ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook