Nguyện Trở Thành Bề Tôi Dưới Váy Người
Chương 11: "Tớ chỉ muốn diễn với công chúa."
GZJ
29/08/2023
- Không là không.
- Không tham gia, không đăng ký, không bàn lại.
- Không có khả năng.
Mai Thanh Trà dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn Lê Thanh Nhã.
Đối diện, nắng vàng chiếu lên cửa sổ như một tấm bảng hắt sáng khiến Mai Thanh Trà như bừng lên hào quang.
- Cậu vì lớp đi mà, cậu đàn hay như vậy đúng lúc đang thiếu hai tiết mục.
- Cậu chỉ cần tham gia thôi, một tiết mục thôi cũng được.
Mai Thanh Trà nhếch môi cười một cái, mắt nhìn thẳng Lê Thanh Nhã.
- "Cũng được"?
- Cậu có biết một giờ đàn của tớ kiếm bao nhiêu không?
- Huống hồ lễ khai giảng chiếm hơn nửa buổi, cậu điên à?
- Bao nhiêu?
Khu vực sau dãy phòng học vắng người lại bị bụi giăng kín, xung quanh yên tĩnh lạ thường giờ đây cũng chỉ nghe tiếng bước chân đều đều.
Mai Thanh Trà quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Hoàng Huy. Cậu ấy xuất hiện cùng với nắng, công tâm mà nói ông trời ưu ái cho thiếu niên này thật.
- Dạy học tám trăm, biểu diễn một triệu.
Hoàng Huy chống lưỡi lên má, mắt vẫn chăm chăm nhìn Mai Thanh Trà, bước ngang với Lê Thanh Nhã.
- Cậu diễn đơn một bài, tấu với tớ một bài.
- Công chúa, tớ trả cho cậu bốn triệu, cậu thấy có được không?
Hoàng Huy càng bước càng lại gần Mai Thanh Trà, cô buông hai tay đứng thẳng người, đầu còn phải ngẩng hơi cao để đối mắt với cậu ấy.
Mai Thanh Trà chú ý đến lúm đồng tiền mỗi khi cậu cười, kìm nén cảm xúc muốn chạm vào nó, lời nói còn chưa thốt ra đã bị Lê Thanh Nhã vội vàng cắt ngang.
- Hoàng Huy, bỏ đi.
- Chúng ta tìm bạn học khác cũng được.
Mai Thanh Trà cong môi cười, đôi mắt lạnh nhạt của cô thậm chí còn chẳng thèm thể hiện niềm vui. Chúng vẫn bình lặng tựa nước, xinh đẹp tựa sao khiến người khác chìm đắm mãi không dứt.
- Bạn học khác mà cậu nói có thể đàn được như tớ à?
Lời này nghe thấy kiêu ngạo ngang trời. Lê Thanh Nhã nghe mà chói cả tai, Hoàng Huy lại cúi đầu nheo mắt nhìn Mai Thanh Trà chỉ thấy cô vẫn hơi mỉm cười.
- Các cậu có nghe đến Festival Dương Cầm nhỏ chưa?
Lê Thanh Nhã mờ mịt lắc đầu đang chờ cô nói tiếp.
- Vậy thì về nhà tìm hiểu đi, tìm hiểu xong cậu có thể xem xét có nên mời tớ biểu diễn không.
- Tớ khuyên là nên mời tớ khi bỏ bốn triệu.
Mai Thanh Trà nói lời này dành cho Hoàng Huy, bàn tay sạch sẽ mềm mại vỗ lên má phải Hoàng Huy hai cái trước khi rời đi.
Hoàng Huy đưa tay sờ nơi đó, cười một tiếng.
- Lần đầu tiên thấy có người thế này đấy.
- Hình như công chúa mới đến không biết tớ thế nào nhỉ?
Hoàng Huy khẽ liếm môi nhìn ra cửa sổ kính, ánh mắt chăm chăm nhìn bóng lưng Mai Thanh Trà đi ngược hướng với họ.
- Hoàng Huy, tớ thấy để tớ xếp tiết mục khác là được.
- Hay cậu diễn với hoa khôi khối mình được không? Cậu ấy cũng biết hát biết đàn.
Hoàng Huy đút tay vô túi, chậm rãi quay người rời đi.
- Không cùng đẳng cấp thì không hợp tác được.
- Với lại tớ chỉ muốn diễn với công chúa thôi.
- Không phải cậu ấy thì không là ai hết, vậy nhé.
Lê Thanh Nhã mệt mỏi vuốt tóc. Cậu ấy đá chân vào vách tường nhìn hai chú chim vờn nhau ngoài cửa sổ mà ngứa cả mắt.
- Tại sao mình lại dính vào hai đứa điên như nhau vậy chứ?
- Hey Seri, how can I be a pianist for three days?
Không có phản hồi.
Cả không gian lặng thinh như lòng cậu chết lặng, có lẽ đây hẳn là kiếp nạn mà mọi người vẫn thường hay nói.
Lê Thanh Nhã mím môi, tay nắm chặt điện thoại như đang chấp nhận hiện thực tàn khốc.
- Hoàng Huy, cậu vẫn nên mời Mai Thanh Trà đi, nhà cậu nhiều tiền mà.
Hoàng Huy đầu giây bên kia bật cười, ngay từ đầu là vậy mà.
- Cái giá đó cũng đáng lắm, bốn triệu cho một bản tấu của công chúa của cậu.
- Đáng lắm.
- Mẹ nó, có phải ngay từ đầu cậu biết hết rồi đúng không, nên cậu mới gọi cậu ấy là công chúa.
- Bảo sao tớ cứ thấy kì kì, hóa ra người ta là công chúa thật.
Đầu dây bên kia chợt im lặng, tiếng bước chân cũng không còn. Lê Thanh Nhã nhìn màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị cuộc gọi thì mới nói tiếp.
- Sao im vậy? Còn đó không?
Hoàng Huy nhăn mày một cái, ngẩng đầu nhìn trời xanh chợt hỏi.
- Cậu nói cái gì, công chúa gì?
Lê Thanh Nhã chậc lưỡi một cái không kiên nhẫn.
- Thì cái cuộc thi đó đó, tớ vừa search, nó hiện ra kết quả cuộc thi đó.
- Chỉ có năm người có huy chương vàng thôi, Mai Thanh Trà là một trong số đó.
- Nhưng mà chỉ có ai thích hay theo dõi cuộc thi này mới biết được, cái này cũng lâu lắm rồi, gần chục năm trước cơ mà.
- Rốt cuộc cậu đang nói gì thế?
Hoàng Huy sốt ruột hỏi lại, sao cậu cứ thấy dị dị trong người.
- Nói chung là cậu bỏ bốn triệu để đàn cùng Mai Thanh Trà là đáng, nào rảnh tớ sẽ nói cho cậu nghe.
Hoàng Huy nhìn màn hình điện thoại tắt đen lại nhớ đến cuộc thi Mai Thanh Trà vừa nói.
Festival Dương Cầm nhỏ, không phải cuộc thi em họ cậu đạt huy chương vàng sao? Còn có huy chương vàng khác nữa à?
- Không tham gia, không đăng ký, không bàn lại.
- Không có khả năng.
Mai Thanh Trà dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn Lê Thanh Nhã.
Đối diện, nắng vàng chiếu lên cửa sổ như một tấm bảng hắt sáng khiến Mai Thanh Trà như bừng lên hào quang.
- Cậu vì lớp đi mà, cậu đàn hay như vậy đúng lúc đang thiếu hai tiết mục.
- Cậu chỉ cần tham gia thôi, một tiết mục thôi cũng được.
Mai Thanh Trà nhếch môi cười một cái, mắt nhìn thẳng Lê Thanh Nhã.
- "Cũng được"?
- Cậu có biết một giờ đàn của tớ kiếm bao nhiêu không?
- Huống hồ lễ khai giảng chiếm hơn nửa buổi, cậu điên à?
- Bao nhiêu?
Khu vực sau dãy phòng học vắng người lại bị bụi giăng kín, xung quanh yên tĩnh lạ thường giờ đây cũng chỉ nghe tiếng bước chân đều đều.
Mai Thanh Trà quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Hoàng Huy. Cậu ấy xuất hiện cùng với nắng, công tâm mà nói ông trời ưu ái cho thiếu niên này thật.
- Dạy học tám trăm, biểu diễn một triệu.
Hoàng Huy chống lưỡi lên má, mắt vẫn chăm chăm nhìn Mai Thanh Trà, bước ngang với Lê Thanh Nhã.
- Cậu diễn đơn một bài, tấu với tớ một bài.
- Công chúa, tớ trả cho cậu bốn triệu, cậu thấy có được không?
Hoàng Huy càng bước càng lại gần Mai Thanh Trà, cô buông hai tay đứng thẳng người, đầu còn phải ngẩng hơi cao để đối mắt với cậu ấy.
Mai Thanh Trà chú ý đến lúm đồng tiền mỗi khi cậu cười, kìm nén cảm xúc muốn chạm vào nó, lời nói còn chưa thốt ra đã bị Lê Thanh Nhã vội vàng cắt ngang.
- Hoàng Huy, bỏ đi.
- Chúng ta tìm bạn học khác cũng được.
Mai Thanh Trà cong môi cười, đôi mắt lạnh nhạt của cô thậm chí còn chẳng thèm thể hiện niềm vui. Chúng vẫn bình lặng tựa nước, xinh đẹp tựa sao khiến người khác chìm đắm mãi không dứt.
- Bạn học khác mà cậu nói có thể đàn được như tớ à?
Lời này nghe thấy kiêu ngạo ngang trời. Lê Thanh Nhã nghe mà chói cả tai, Hoàng Huy lại cúi đầu nheo mắt nhìn Mai Thanh Trà chỉ thấy cô vẫn hơi mỉm cười.
- Các cậu có nghe đến Festival Dương Cầm nhỏ chưa?
Lê Thanh Nhã mờ mịt lắc đầu đang chờ cô nói tiếp.
- Vậy thì về nhà tìm hiểu đi, tìm hiểu xong cậu có thể xem xét có nên mời tớ biểu diễn không.
- Tớ khuyên là nên mời tớ khi bỏ bốn triệu.
Mai Thanh Trà nói lời này dành cho Hoàng Huy, bàn tay sạch sẽ mềm mại vỗ lên má phải Hoàng Huy hai cái trước khi rời đi.
Hoàng Huy đưa tay sờ nơi đó, cười một tiếng.
- Lần đầu tiên thấy có người thế này đấy.
- Hình như công chúa mới đến không biết tớ thế nào nhỉ?
Hoàng Huy khẽ liếm môi nhìn ra cửa sổ kính, ánh mắt chăm chăm nhìn bóng lưng Mai Thanh Trà đi ngược hướng với họ.
- Hoàng Huy, tớ thấy để tớ xếp tiết mục khác là được.
- Hay cậu diễn với hoa khôi khối mình được không? Cậu ấy cũng biết hát biết đàn.
Hoàng Huy đút tay vô túi, chậm rãi quay người rời đi.
- Không cùng đẳng cấp thì không hợp tác được.
- Với lại tớ chỉ muốn diễn với công chúa thôi.
- Không phải cậu ấy thì không là ai hết, vậy nhé.
Lê Thanh Nhã mệt mỏi vuốt tóc. Cậu ấy đá chân vào vách tường nhìn hai chú chim vờn nhau ngoài cửa sổ mà ngứa cả mắt.
- Tại sao mình lại dính vào hai đứa điên như nhau vậy chứ?
- Hey Seri, how can I be a pianist for three days?
Không có phản hồi.
Cả không gian lặng thinh như lòng cậu chết lặng, có lẽ đây hẳn là kiếp nạn mà mọi người vẫn thường hay nói.
Lê Thanh Nhã mím môi, tay nắm chặt điện thoại như đang chấp nhận hiện thực tàn khốc.
- Hoàng Huy, cậu vẫn nên mời Mai Thanh Trà đi, nhà cậu nhiều tiền mà.
Hoàng Huy đầu giây bên kia bật cười, ngay từ đầu là vậy mà.
- Cái giá đó cũng đáng lắm, bốn triệu cho một bản tấu của công chúa của cậu.
- Đáng lắm.
- Mẹ nó, có phải ngay từ đầu cậu biết hết rồi đúng không, nên cậu mới gọi cậu ấy là công chúa.
- Bảo sao tớ cứ thấy kì kì, hóa ra người ta là công chúa thật.
Đầu dây bên kia chợt im lặng, tiếng bước chân cũng không còn. Lê Thanh Nhã nhìn màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị cuộc gọi thì mới nói tiếp.
- Sao im vậy? Còn đó không?
Hoàng Huy nhăn mày một cái, ngẩng đầu nhìn trời xanh chợt hỏi.
- Cậu nói cái gì, công chúa gì?
Lê Thanh Nhã chậc lưỡi một cái không kiên nhẫn.
- Thì cái cuộc thi đó đó, tớ vừa search, nó hiện ra kết quả cuộc thi đó.
- Chỉ có năm người có huy chương vàng thôi, Mai Thanh Trà là một trong số đó.
- Nhưng mà chỉ có ai thích hay theo dõi cuộc thi này mới biết được, cái này cũng lâu lắm rồi, gần chục năm trước cơ mà.
- Rốt cuộc cậu đang nói gì thế?
Hoàng Huy sốt ruột hỏi lại, sao cậu cứ thấy dị dị trong người.
- Nói chung là cậu bỏ bốn triệu để đàn cùng Mai Thanh Trà là đáng, nào rảnh tớ sẽ nói cho cậu nghe.
Hoàng Huy nhìn màn hình điện thoại tắt đen lại nhớ đến cuộc thi Mai Thanh Trà vừa nói.
Festival Dương Cầm nhỏ, không phải cuộc thi em họ cậu đạt huy chương vàng sao? Còn có huy chương vàng khác nữa à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.