Chương 63: Cô ấy về rồi !
Tiểu_Phương
30/10/2024
Chỉ trong một tuần cố gắng, công việc cũng đã ổn thỏa. Hoàng Nam sau khi về nước anh muốn nghỉ ngơi một chút, dành thời gian chơi cùng Hoàng Vỹ.
Do lần trước thất hứa với Hoàng Vỹ nên là anh quyết định sẽ đưa thằng bé đi chơi bù. Mới sáng hai cha con đã chần bị đồ cho buổi dã ngoại. Lần này hai người quyết định đi dã ngoại thay vì đi công viên bởi Hoàng Vỹ vừa đi chơi công viên với ông rồi.
Cả hai cha con cùng đi dạo xung quanh tham quan trước rồi mới chơi các trò chơi sau. Khung cảnh yên bình, không khí trong lành, xanh mát của núi rừng, hồ nước. Trưa tới hai cha con cùng nhau nướng đồ ăn.
Chiều tới hai cha con một chút đồ rồi ngồi bên hồ câu cá. Mặt trời dần khuất sau ngọn núi, ánh hoàng hôn lấp lánh trên mặt hồ. Hai cha con tuy nói câu cá nhưng lại chìm đắm trong sắc đẹp của hoàng hôn, tâm sự vui đùa.
Cảnh hoàng hôn thật đẹp đúng không bố Nam?Um rat dep.Hoàng Nam nói chuyện mang vẻ đượm buồn. Anh nhớ lại buổi đi chơi cùng Hạ Vy, vẫn ngồi như này, vẫn khen cảnh hoàng hồn đẹp. Nhưng giờ đây không còn hình bóng ẩy nữa mà chỉ còn là những kỉ niệm.
Đẹp mà sao bố buồn vậy?Tại bố nhớ đến một người thôi!Bố nhớ đến người bố yêu à?Sao con lanh lợi vậy?Thì những lúc như này người ta chỉ nhớ đến người từng yêu thôi. Tại con thấy phim người ta hay chiếu vậy lắm.Con bớt xem mấy cái phim thần tượng đó lại. Không đúng đâu.Sao lại hông đúng? Chẳng phải đang đúng với bố sao? Mà người bố Nam yêu có xinh không? Có xinh như mẹ con không?Đương nhiên là xinh rồi. Có khi còn xinh hơn cả mẹ con ý.Không bao giờ, mẹ con là xinh nhất.Cô ấy xinh hơn, xinh như cái tên Hạ Vy của cô ấy vậy!Hả, người bố yêu cũng tên Hạ Vy sao ạ? Sao giống tên mẹ con vậy? Hay là bố đưa con đi gặp cô ấy đi, để con xem có xinh bằng mẹ con không?Chắc là không được rồi.Tại sao vậy ạ?
Mấy năm trước không biết vì sao cô ấy lại bỏ bố đi. Mấy năm nay bố không hề có chút tin tức gì về cô ấy cả.Hả? Buồn vậy! Mà thôi không sao bây giờ có con rồi. Con sẽ làm cho bố vui mỗi ngày.Ừm. Nhưng mà sau này khi tìm thấy mẹ, con cũng sẽ bỏ bố thôi.Nhưng con có thể thường xuyên về thăm bố mà. Hơn nữa con sẽ tìm cho bố một cô xinh hơn cả cô gái kia.Thôi khỏi cần ông cố nội ơi.Hai cha con cứ ngồi nói chuyện mà không để ý trời đã tối. Sau khi thu dọn đồ đạc cả hai quyết định đi ăn tối trước rồi mới về nhà.
Reng..... reng......
- Alo! Có chuyện gì?
Hoàng Vỹ sau một ngày vui chơi mệt mỏi, cậu bé đã say giấc nồng. Anh bế thằng bé lên phòng. Đang bước lên cầu thang Minh Đức lại gọi tới.
Đi UỐNG khÔNg??Không bận rồi.Dem roi con ban gi nua? Nhanh quan cu.Tút..... tút.....
Chưa kịp trả lời Minh Đức đã cúp máy cái rụp. Hoàng Nam cũng bất lực, chỉ đành đưa Hoàng Vỹ về phòng ngủ rồi tới quán. Mà cũng lạ tại sao nay Minh Đức lại có hứng thù chơi bời nhỉ, từ sau khi kết hôn với Phương Linh anh ít ra ngoài hẳn.
Nay có hứng thú uống cơ à. Mọi khi rủ đi thì toàn "tao là người đã có gia đình, phải ở nhà chăm sóc vợ mà"Đến rồi à.Hoàng Nam vừa tới đã thấy Minh Đức ngồi uống gần hết nửa chai rượu rồi liền buông lồ trêu chọc.
Mà nãy bảo có việc bận cơ mà. Không phải là bận với em nào đó chứ.Mày điên à. Có em nào. Con tao.HA. Con mày, khi nào. Mới đi nước ngoài vài ngày đã có con rồi.Con tao nhận nuôi thôi. Mà gọi tao ra đây làm gì? Có tâm sự à.Không có thì không được qoi à. Ban bừ mừ gáp nhau cứng khố.
Không có thì không được gọi à. Bạn bè mà gặp nhau cũng khó.Là do ai hả. Ai bắt mày bỏ anh em lấy vợ.Hừm.... Hình như cô ấy hết yêu tao rồi.Sao lại thế. Tình cảm thắm thiết lắm mà.Dạo gần đây tao cảm thấy cô ấy lạnh nhạt với tao hơn rồi. Cả nữa tuy là đã kết hôn nhưng cứ khi nào nhắc chuyện con cái là cô ấy lại né tránh, bảo để sau rồi tính.Tao buồn quá đi à. Vậy là cô ấy hết yêu tao rồi ư?Minh Đức rỏ vẻ buồn rầu, ôm Hoàng Nam khóc sướt mướt. Nhìn đâu ra dáng vẻ nam nhân đại trượng phu chứ.
Nè thôi nha. Tao không dỗ mày đâu đấy. Chắc là Phương Linh có kế hoạch riêng nên mới như vậy thôi.Có kế hoạch thì cũng phải nói rõ ràng chứ. Tao là chồng cô ấy mà chứ có phải người ngoài đâu.Hoàng Nam khuyên bảo, nói rõ ràng mọi chuyện thì Minh Đức mới chịu đồng ý để anh đưa về. Đã ngấm rượu nên là trên đường về anh có lỡ làm điều sai trái với vợ mình.
- Mày nói thật hả? Cô ấy về rồi sao?
Hoàng Nam hỏi lại cho chắc nhưng anh lại đã ngủ rồi khiến câu hỏi kia cứ loanh quanh lần quẩn trong đầu Hoàng
Nam suot ca dem.
Về tới nhà Minh Đức, anh vứt lại cho Phương Linh một đống hỗn độn rồi ra về. Nhìn đã thấy chán nhưng vì phận làm vợ cô vẫn phải phục vụ anh. Cô thẳng tay tát mạnh một cái vào mặt cho anh tỉnh.
- Ai dám đánh tao đấy?
Minh Đức bật dậy định đánh người.
Tôi nè. Con vợ của anh nè.A.. à... Vợ anh xin lỗi anh say quá.Anh cũng biết mình say à.Vợ tha lỗi cho anh đi mà. Anh uống có chút rượu thôi. Hơn nữa cũng là vì em mà.Vì em????Tại vì dạo này em lạnh nhạt với anh. Em còn không muốn sinh con cho anh nữa. Mà anh nói này Hoàng Nam nó còn có con rồi, anh không thể thua được.Hoàng Nam có con. Sao anh ấy biết vậy?
Sao anh ấy lại không biết. Con là do chính anh ấy nhận nuôi mà.A thi ra la con nuoi lam em tudng....Em tưởng cái gì.....À không có. Mà anh muốn có con đúng không?Đúng. Vợ sinh cho anh một đứa đi mà. Nha.Duoc. Nhung anh dung co hoi han nha.Tất nhiên rồi. Chúng ta bắt đầu thôi nào.Aaaa... Từ từ đã.....Vừa nghe được lời đồng ý của Phương Linh, Minh Đức bế bổng cô lên vào phòng ngủ. Cả hai trải qua một đêm mặn nồng.
Do lần trước thất hứa với Hoàng Vỹ nên là anh quyết định sẽ đưa thằng bé đi chơi bù. Mới sáng hai cha con đã chần bị đồ cho buổi dã ngoại. Lần này hai người quyết định đi dã ngoại thay vì đi công viên bởi Hoàng Vỹ vừa đi chơi công viên với ông rồi.
Cả hai cha con cùng đi dạo xung quanh tham quan trước rồi mới chơi các trò chơi sau. Khung cảnh yên bình, không khí trong lành, xanh mát của núi rừng, hồ nước. Trưa tới hai cha con cùng nhau nướng đồ ăn.
Chiều tới hai cha con một chút đồ rồi ngồi bên hồ câu cá. Mặt trời dần khuất sau ngọn núi, ánh hoàng hôn lấp lánh trên mặt hồ. Hai cha con tuy nói câu cá nhưng lại chìm đắm trong sắc đẹp của hoàng hôn, tâm sự vui đùa.
Cảnh hoàng hôn thật đẹp đúng không bố Nam?Um rat dep.Hoàng Nam nói chuyện mang vẻ đượm buồn. Anh nhớ lại buổi đi chơi cùng Hạ Vy, vẫn ngồi như này, vẫn khen cảnh hoàng hồn đẹp. Nhưng giờ đây không còn hình bóng ẩy nữa mà chỉ còn là những kỉ niệm.
Đẹp mà sao bố buồn vậy?Tại bố nhớ đến một người thôi!Bố nhớ đến người bố yêu à?Sao con lanh lợi vậy?Thì những lúc như này người ta chỉ nhớ đến người từng yêu thôi. Tại con thấy phim người ta hay chiếu vậy lắm.Con bớt xem mấy cái phim thần tượng đó lại. Không đúng đâu.Sao lại hông đúng? Chẳng phải đang đúng với bố sao? Mà người bố Nam yêu có xinh không? Có xinh như mẹ con không?Đương nhiên là xinh rồi. Có khi còn xinh hơn cả mẹ con ý.Không bao giờ, mẹ con là xinh nhất.Cô ấy xinh hơn, xinh như cái tên Hạ Vy của cô ấy vậy!Hả, người bố yêu cũng tên Hạ Vy sao ạ? Sao giống tên mẹ con vậy? Hay là bố đưa con đi gặp cô ấy đi, để con xem có xinh bằng mẹ con không?Chắc là không được rồi.Tại sao vậy ạ?
Mấy năm trước không biết vì sao cô ấy lại bỏ bố đi. Mấy năm nay bố không hề có chút tin tức gì về cô ấy cả.Hả? Buồn vậy! Mà thôi không sao bây giờ có con rồi. Con sẽ làm cho bố vui mỗi ngày.Ừm. Nhưng mà sau này khi tìm thấy mẹ, con cũng sẽ bỏ bố thôi.Nhưng con có thể thường xuyên về thăm bố mà. Hơn nữa con sẽ tìm cho bố một cô xinh hơn cả cô gái kia.Thôi khỏi cần ông cố nội ơi.Hai cha con cứ ngồi nói chuyện mà không để ý trời đã tối. Sau khi thu dọn đồ đạc cả hai quyết định đi ăn tối trước rồi mới về nhà.
Reng..... reng......
- Alo! Có chuyện gì?
Hoàng Vỹ sau một ngày vui chơi mệt mỏi, cậu bé đã say giấc nồng. Anh bế thằng bé lên phòng. Đang bước lên cầu thang Minh Đức lại gọi tới.
Đi UỐNG khÔNg??Không bận rồi.Dem roi con ban gi nua? Nhanh quan cu.Tút..... tút.....
Chưa kịp trả lời Minh Đức đã cúp máy cái rụp. Hoàng Nam cũng bất lực, chỉ đành đưa Hoàng Vỹ về phòng ngủ rồi tới quán. Mà cũng lạ tại sao nay Minh Đức lại có hứng thù chơi bời nhỉ, từ sau khi kết hôn với Phương Linh anh ít ra ngoài hẳn.
Nay có hứng thú uống cơ à. Mọi khi rủ đi thì toàn "tao là người đã có gia đình, phải ở nhà chăm sóc vợ mà"Đến rồi à.Hoàng Nam vừa tới đã thấy Minh Đức ngồi uống gần hết nửa chai rượu rồi liền buông lồ trêu chọc.
Mà nãy bảo có việc bận cơ mà. Không phải là bận với em nào đó chứ.Mày điên à. Có em nào. Con tao.HA. Con mày, khi nào. Mới đi nước ngoài vài ngày đã có con rồi.Con tao nhận nuôi thôi. Mà gọi tao ra đây làm gì? Có tâm sự à.Không có thì không được qoi à. Ban bừ mừ gáp nhau cứng khố.
Không có thì không được gọi à. Bạn bè mà gặp nhau cũng khó.Là do ai hả. Ai bắt mày bỏ anh em lấy vợ.Hừm.... Hình như cô ấy hết yêu tao rồi.Sao lại thế. Tình cảm thắm thiết lắm mà.Dạo gần đây tao cảm thấy cô ấy lạnh nhạt với tao hơn rồi. Cả nữa tuy là đã kết hôn nhưng cứ khi nào nhắc chuyện con cái là cô ấy lại né tránh, bảo để sau rồi tính.Tao buồn quá đi à. Vậy là cô ấy hết yêu tao rồi ư?Minh Đức rỏ vẻ buồn rầu, ôm Hoàng Nam khóc sướt mướt. Nhìn đâu ra dáng vẻ nam nhân đại trượng phu chứ.
Nè thôi nha. Tao không dỗ mày đâu đấy. Chắc là Phương Linh có kế hoạch riêng nên mới như vậy thôi.Có kế hoạch thì cũng phải nói rõ ràng chứ. Tao là chồng cô ấy mà chứ có phải người ngoài đâu.Hoàng Nam khuyên bảo, nói rõ ràng mọi chuyện thì Minh Đức mới chịu đồng ý để anh đưa về. Đã ngấm rượu nên là trên đường về anh có lỡ làm điều sai trái với vợ mình.
- Mày nói thật hả? Cô ấy về rồi sao?
Hoàng Nam hỏi lại cho chắc nhưng anh lại đã ngủ rồi khiến câu hỏi kia cứ loanh quanh lần quẩn trong đầu Hoàng
Nam suot ca dem.
Về tới nhà Minh Đức, anh vứt lại cho Phương Linh một đống hỗn độn rồi ra về. Nhìn đã thấy chán nhưng vì phận làm vợ cô vẫn phải phục vụ anh. Cô thẳng tay tát mạnh một cái vào mặt cho anh tỉnh.
- Ai dám đánh tao đấy?
Minh Đức bật dậy định đánh người.
Tôi nè. Con vợ của anh nè.A.. à... Vợ anh xin lỗi anh say quá.Anh cũng biết mình say à.Vợ tha lỗi cho anh đi mà. Anh uống có chút rượu thôi. Hơn nữa cũng là vì em mà.Vì em????Tại vì dạo này em lạnh nhạt với anh. Em còn không muốn sinh con cho anh nữa. Mà anh nói này Hoàng Nam nó còn có con rồi, anh không thể thua được.Hoàng Nam có con. Sao anh ấy biết vậy?
Sao anh ấy lại không biết. Con là do chính anh ấy nhận nuôi mà.A thi ra la con nuoi lam em tudng....Em tưởng cái gì.....À không có. Mà anh muốn có con đúng không?Đúng. Vợ sinh cho anh một đứa đi mà. Nha.Duoc. Nhung anh dung co hoi han nha.Tất nhiên rồi. Chúng ta bắt đầu thôi nào.Aaaa... Từ từ đã.....Vừa nghe được lời đồng ý của Phương Linh, Minh Đức bế bổng cô lên vào phòng ngủ. Cả hai trải qua một đêm mặn nồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.