Chương 40: Hẹn hò cũng không yên
Tiểu_Phương
09/09/2024
Mãi hơn 1 tuần sau Hoàng Nam mới giải quyết xong công việc trở về. Hạ Vy cũng sắp xếp công việc tới đón anh. Cô tới sớm, ngồi chờ anh một lúc lâu. Mới thấy bóng dáng anh bước ra, Hạ Vy đã vội chạy ngay tới ôm anh.
- Hoàng Nam, cuối cùng anh cũng về rồi. Nhớ anh quá đi mất.
Hoàng Nam cũng nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô.
- Anh cũng nhớ em lắm bảo bối à. Chúng ta về nhà đi không lỡ có người chụp lại em thì không ổn.
-
Dạ vâng anh iu.
- Lâu không gặp miệng em ngọt hơn rồi bảo bối.
Hoàng Nam ngọt ngào khen Hạ Vy. Hai người vừa đi ra xe vừa nói chuyện vui vé.
Dù sao công việc của hai người cũng xong xuôi, ổn thỏa hơn hai người quyết định dành cả một ngày bên nhau.
Mới sáng sớm cả hai đã chuẩn bị xong xuôi rồi đi tới khu cắm trại. Đi khoảng gần 1 tiếng thì cũng đã tới nơi. Hai người thuê một chiếc lều nhỏ, một chiếc bếp than mua thêm cả một số món để nấu ăn. Họ tính cắm trại, chơi ở đây cả ngày.
- Hạ Vy, em cứ tới lều đi. Anh lấy đồ là được rồi.
- Không nặng lắm. Mới cả em muốn giúp anh mà. Sao lúc nào anh cũng hổng cho em giúp vậy.
- Đâu có anh chỉ sợ em nhọc thôi mà.
Hạ Vy muốn giúp anh cùng bê đồ nhưng anh cứ từ chối, sợ cô mệt nhọc. Sau khi dọn đồ đạc xong xuôi, cả hai cùng nhau đi dạo, tham quan mọi thứ xung quanh.
- Hoàng Nam hay chúng ta đi chơi cái kia đi.
- Được. Gì cũng đều nghe em cả.
Nói rồi cả hai cùng nắm tay nhau đi chơi. Dạo quanh một vòng họ phát hiện có một vườn hoa rất đẹp.
- Anh ơi vườn hoa kia đẹp quá. Chúng ta vào xem chút đi.
- Um.
Đẹp quá đi à. Anh thấy đúng không?
- Không.
- Tại sao???
- Vì em là bông hoa đẹp nhất rồi. Các bông khác chỉ làm nền cho em thôi.
- Dẻo miệng nhưng em thích.
Hoàng Nam ngọt ngào khen nịnh cô khiến Hạ Vy vui vẻ tiến đến hôn nhẹ lên môi anh một cái coi như phần thưởng nhỏ.
-
Hạ Vy, đến đây anh chụp cho em vài tấm.
- Được ạ. Chúng ta cùng chụp chung nữa.
Cả hai vui vẻ chụp những bức ảnh cùng nhau. Chụp xong cũng gần trưa nên họ quyết định về lều ăn trưa rồi chiều đi tham quan tiếp. Công nhận địa điểm họ chọn rất rộng, rất đẹp, có khi đi cả ngày cũng không hết.
Họ nắm tay nhau cùng tiến bước về phía chiếc lều nhỏ của mình. Nhưng đi mới được nửa chặng đường họ lại gặp phải một người không nên gặp.
- Hoàng Nam trùng hợp quá, anh cũng tới đây chơi sao. Hay là anh đi cùng em đi. Em vừa tìm thấy chỗ này hay lắm luôn.
Minh Nguyệt đi cùng đám bạn, thấy bóng dáng anh liền chạy tới ôm tay anh nhõng nhẽo, nũng nịu. Điều đó không chỉ khiến Hạ Vy mà ngay cả Hoàng Nam cảm thấy khó chịu.
Anh lập tức gạt tay cô ta ra khỏi người mình rồi lên giọng đuổi cô ta đi.
- Cút. Hình như cô đã quên lời cảnh cáo hôm nọ rồi nhỉ? Cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không?
- A..... anh.. sao anh dám quát em. Anh vì cô ta mà quát em sao. Em sẽ mách chuyện này với ông nội.
Minh Nguyệt tức giận, phụng phịu bỏ đi sau khi nghe lời cảnh cáo của Hoàng Nam. Còn hai người họ cũng không còn cảm thấy vui vẻ như trước nữa.
Buổi chiều sau khi đã khám phá hết xung quanh, họ cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn bên hồ nước trong xanh. Phải công nhận một điều rằng khu cắm trại này thật đẹp, trữ tình. Không những có vườn cây bóng mát, những vườn hoa lung linh mà còn cả có một hồ nước rộng lớn trong xanh. Nếu có dịp chắc chắn hai người họ sẽ ghé thăm lần nữa.
Vừa ngắm hoàng hôn họ vừa trò chuyện với nhau. Tựa vào vai Hoàng Nam, Hạ Vy suy nghĩ về những chuyện gần đây, đặc biệt là cuộc trò chuyện với ông nội anh.
-
Em suy nghĩ gì mà chăm chú vậy?
Hoàng Nam lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Hạ Vy.
- Không có gì. Liệu chúng ta có cơ hội cùng nhau tới đây nữa không anh nhi?
Cô hỏi vu vơ hỏi anh nhưng tuyệt nhiên cô sẽ không nói ra cuộc gặp với ông của anh hôm trước. Cô không muốn anh vì cô mà tới trách ông vì cô chắc chắn với tính cách của anh nếu biết chuyện anh sẽ đi tới tìm ông đối chất.
- Sao lại không? Khi nào em thích anh sẽ đưa em tới đây. Được không?
Tất nhiên rồi. Đi đâu cũng được miễn là đi cùng anh.
- À mà sắp tới sinh nhật anh rồi. Anh muốn quà gì em tặng cho.
Thật không? Muốn gì cũng được sao?
Tất nhiên rồi. Sinh nhật anh mà.
- Ừm... Vậy anh muốn...... em.
- Không đùa mà. Anh nghiêm túc coi.
Thật mà. Em nghĩ xem anh có thiếu thứ gì không? Anh chỉ thiếu mỗi em thôi mà.
- Hứ... Không nói chuyện với anh nữa.
Hạ Vy tỏ vẻ hờn dỗi. Thấy thế Hoàng Nam ngay lập tức dỗ dành cô.
Hai người ngồi mãi đến gần tối mới ra về. Trước khi về họ có ghé vào một quán ăn ăn tối. Về tới nhà sau một ngày vui chơi cả hai đã ôm nhau lăn ngay ra ngủ không biết trời đất là gì. Một phần vì mệt nhưng phần lớn vẫn là vì công việc của ngày hôm sau.
- Hoàng Nam, cuối cùng anh cũng về rồi. Nhớ anh quá đi mất.
Hoàng Nam cũng nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô.
- Anh cũng nhớ em lắm bảo bối à. Chúng ta về nhà đi không lỡ có người chụp lại em thì không ổn.
-
Dạ vâng anh iu.
- Lâu không gặp miệng em ngọt hơn rồi bảo bối.
Hoàng Nam ngọt ngào khen Hạ Vy. Hai người vừa đi ra xe vừa nói chuyện vui vé.
Dù sao công việc của hai người cũng xong xuôi, ổn thỏa hơn hai người quyết định dành cả một ngày bên nhau.
Mới sáng sớm cả hai đã chuẩn bị xong xuôi rồi đi tới khu cắm trại. Đi khoảng gần 1 tiếng thì cũng đã tới nơi. Hai người thuê một chiếc lều nhỏ, một chiếc bếp than mua thêm cả một số món để nấu ăn. Họ tính cắm trại, chơi ở đây cả ngày.
- Hạ Vy, em cứ tới lều đi. Anh lấy đồ là được rồi.
- Không nặng lắm. Mới cả em muốn giúp anh mà. Sao lúc nào anh cũng hổng cho em giúp vậy.
- Đâu có anh chỉ sợ em nhọc thôi mà.
Hạ Vy muốn giúp anh cùng bê đồ nhưng anh cứ từ chối, sợ cô mệt nhọc. Sau khi dọn đồ đạc xong xuôi, cả hai cùng nhau đi dạo, tham quan mọi thứ xung quanh.
- Hoàng Nam hay chúng ta đi chơi cái kia đi.
- Được. Gì cũng đều nghe em cả.
Nói rồi cả hai cùng nắm tay nhau đi chơi. Dạo quanh một vòng họ phát hiện có một vườn hoa rất đẹp.
- Anh ơi vườn hoa kia đẹp quá. Chúng ta vào xem chút đi.
- Um.
Đẹp quá đi à. Anh thấy đúng không?
- Không.
- Tại sao???
- Vì em là bông hoa đẹp nhất rồi. Các bông khác chỉ làm nền cho em thôi.
- Dẻo miệng nhưng em thích.
Hoàng Nam ngọt ngào khen nịnh cô khiến Hạ Vy vui vẻ tiến đến hôn nhẹ lên môi anh một cái coi như phần thưởng nhỏ.
-
Hạ Vy, đến đây anh chụp cho em vài tấm.
- Được ạ. Chúng ta cùng chụp chung nữa.
Cả hai vui vẻ chụp những bức ảnh cùng nhau. Chụp xong cũng gần trưa nên họ quyết định về lều ăn trưa rồi chiều đi tham quan tiếp. Công nhận địa điểm họ chọn rất rộng, rất đẹp, có khi đi cả ngày cũng không hết.
Họ nắm tay nhau cùng tiến bước về phía chiếc lều nhỏ của mình. Nhưng đi mới được nửa chặng đường họ lại gặp phải một người không nên gặp.
- Hoàng Nam trùng hợp quá, anh cũng tới đây chơi sao. Hay là anh đi cùng em đi. Em vừa tìm thấy chỗ này hay lắm luôn.
Minh Nguyệt đi cùng đám bạn, thấy bóng dáng anh liền chạy tới ôm tay anh nhõng nhẽo, nũng nịu. Điều đó không chỉ khiến Hạ Vy mà ngay cả Hoàng Nam cảm thấy khó chịu.
Anh lập tức gạt tay cô ta ra khỏi người mình rồi lên giọng đuổi cô ta đi.
- Cút. Hình như cô đã quên lời cảnh cáo hôm nọ rồi nhỉ? Cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không?
- A..... anh.. sao anh dám quát em. Anh vì cô ta mà quát em sao. Em sẽ mách chuyện này với ông nội.
Minh Nguyệt tức giận, phụng phịu bỏ đi sau khi nghe lời cảnh cáo của Hoàng Nam. Còn hai người họ cũng không còn cảm thấy vui vẻ như trước nữa.
Buổi chiều sau khi đã khám phá hết xung quanh, họ cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn bên hồ nước trong xanh. Phải công nhận một điều rằng khu cắm trại này thật đẹp, trữ tình. Không những có vườn cây bóng mát, những vườn hoa lung linh mà còn cả có một hồ nước rộng lớn trong xanh. Nếu có dịp chắc chắn hai người họ sẽ ghé thăm lần nữa.
Vừa ngắm hoàng hôn họ vừa trò chuyện với nhau. Tựa vào vai Hoàng Nam, Hạ Vy suy nghĩ về những chuyện gần đây, đặc biệt là cuộc trò chuyện với ông nội anh.
-
Em suy nghĩ gì mà chăm chú vậy?
Hoàng Nam lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Hạ Vy.
- Không có gì. Liệu chúng ta có cơ hội cùng nhau tới đây nữa không anh nhi?
Cô hỏi vu vơ hỏi anh nhưng tuyệt nhiên cô sẽ không nói ra cuộc gặp với ông của anh hôm trước. Cô không muốn anh vì cô mà tới trách ông vì cô chắc chắn với tính cách của anh nếu biết chuyện anh sẽ đi tới tìm ông đối chất.
- Sao lại không? Khi nào em thích anh sẽ đưa em tới đây. Được không?
Tất nhiên rồi. Đi đâu cũng được miễn là đi cùng anh.
- À mà sắp tới sinh nhật anh rồi. Anh muốn quà gì em tặng cho.
Thật không? Muốn gì cũng được sao?
Tất nhiên rồi. Sinh nhật anh mà.
- Ừm... Vậy anh muốn...... em.
- Không đùa mà. Anh nghiêm túc coi.
Thật mà. Em nghĩ xem anh có thiếu thứ gì không? Anh chỉ thiếu mỗi em thôi mà.
- Hứ... Không nói chuyện với anh nữa.
Hạ Vy tỏ vẻ hờn dỗi. Thấy thế Hoàng Nam ngay lập tức dỗ dành cô.
Hai người ngồi mãi đến gần tối mới ra về. Trước khi về họ có ghé vào một quán ăn ăn tối. Về tới nhà sau một ngày vui chơi cả hai đã ôm nhau lăn ngay ra ngủ không biết trời đất là gì. Một phần vì mệt nhưng phần lớn vẫn là vì công việc của ngày hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.