Chương 60: Nhanh hơn một chút có phải tốt hơn không?
Tiểu_Phương
30/10/2024
Quay lại vài phút trước sau khi thăm hỏi, phát quà và chơi đùa với bọn trẻ Hạ Vy cùng Khang Vũ nhờ sự chỉ dẫn của nhân viên họ đã tới văn phòng của viện trưởng.
Cốc.... cốc....
Mời vào!Dạ xin chào cô ạ.Dạ chào cháu. Mời chào ngồi.Dạ vầng.Viện trưởng không biết hai người là ai nhưng vẫn tiếp đón chu đáo.
Hai cháu tới đây có chuyện gì sao?Dạ cháu muốn hỏi thăm về một đứa trẻ ạ.Cháu cứ hỏi đi cô biết gì sẽ nói cho cháu hết.Dạ chẳng là con của cháu bị bắt cóc. Theo thông tin điều tra được thì thằng bé đang ở đây nên chúng cháu muốn tới hỏi không biết có phải không ạ?Ngày ngày đều có đứa trẻ bị bỏ rơi ở các độ tuổi khác nhau nên là cô cũng không nhớ rõ. Cháu có thể cho cô biết chút thông tin hay là hình ảnh của thằng bé cũng được để cô biết.Dạ con cháu tên Hoàng Vỹ. Lúc thằng bé bị bắt cóc mới 4 tuổi tính đến giờ cũng gần 5 tuổi rồi ạ. Còn đây là hình của thằng bé. Cô xem có phải thằng bé từng ở đây không ạ?Ừm để cô xem.Hạ Vy đưa ảnh chụp của Hoàng Vỹ cho viện trưởng xem. Sau một hồi xem xét thì viện trưởng trả lời khiến cô tuy vui nhưng cũng buồn.
Đúng là thằng bé có ở đây nhưng khoảng 1 tuần trước thằng bé đã được một gia đình nhận nuôi rồi.That sao a.Um. Thằng bé tới viện cũng là một sự ngẩu nhiên. Năm ngoái cô có đi leo núi, lúc xuống thì bắt gặp thẳng bé ngồi một góc dưới chân núi. Hỏi ra thì mới biết thẳng bé bị bắt cóc, nhốt ở gần đó may mắn trốn thoát được.Sau khi nắm rõ tình hình thì cô báo cảnh sát đám đó cũng đã bị bắt. Còn thắng bé lúc đó do bị bỏ đói thời gian dài dần tới sốt cao, suy nhược phải vào viện. Do sốt cao thời gian dài nên là sau khi bình phục sức khỏe của thẳng bé vẫn yếu, cô có hỏi thông tin gia đình nhưng thằng bé nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ tên mẹ, sống ở nước ngoài nhiều lăm thôi.
- Không có thông tin gì cụ thể nên là cô đưa thằng bé về đây chăm sóc. Mấy tháng trước có nhà từ thiện tới thăm trường, thấy thẳng bé kháu khỉnh nên là có ý định nhận nuôi. Tuần trước vừa hoàn tất thủ tục đón cháu đi rồi ạ.
Sau khi nghe những lời nói của viện trưởng khiến Hạ Vy tự trách, lo lắng hơn. "Tại sao lúc đó cô không ở bên con để khiền con bị bắt cóc, phải chịu nhiều tồn thương như vậy".
Vậy cô có biết thẳng bé đang ở đầu không ạ?Cái này thì cô không có rõ. Chỉ nhớ người đó là lão gia nhà họ Vũ hay sao ý. Do ông ấy mới chỉ tới đây vài lần, hơn nữa thủ tục nhận nuôi đều do luật sư làm việc.Vậy cháu cảm ơn cô. Cháu có chút quà biếu cô.Hạ Vy đưa cho viện trưởng một bao phong bì khiến bà bối rối.
Thôi cháu cứ giữ lại đi. Chăm sóc thằng bé là chuyện thường thôi mà.Cô cứ nhận đi ạ. Đây chỉ chút quà nhỏ cháu biếu cô vì thời gian qua đã chăm sóc thằng bé giúp cháu ạ. Nếu không có cô cháu không biết bây giờ thằng bé thế nào nữa. Cô là ân nhân của gia đình cháu.Thực sự là không cần đâu cháu cứ giữ lấy đi.Viện trưởng nhất quyết không nhận, bà cứ đẩy lại về phía Hạ Vy.
- Thôi thì tiền này cứ coi như là quyên góp cho trường lo cho các em nhỏ ở đây đi ạ. Cô cứ nhận đi.
Khang Vũ lúc này mới nên tiếng. Cuối cùng vì nề mặt cũng như là coi như quyên góp nên là viện trưởng mới đành nhân.
Hai người chào hỏi viện trưởng rồi ra về. Trên đường Hạ Vy im lặng tự trách thấy vậy Khang Vũ chỉ đành an ủi.
Em yên tâm đi thằng bé sẽ không sao đâu. Chúng ta sẽ tìm ra thằng bé sớm thôi.Em cũng mong là như vậy. Nhưng mà nếu em đến sớm hơn một chút có phải là em đã gặp được thẳng bé rồi không. Em thực sự không xứng đáng làm mẹ, chính con của mình mà còn không bảo vệ được. Em làm sao mà xứng đáng.Em đừng tự trách nữa. Tuy chúng ta không biết vị trí cụ thể của thằng né nhưng chúng ta biết được gia đình nhận nuôi thằng bé mà. Từ manh mối đó chúng ta có thể tìm thấy thằng bé. Yên tâm đi.Em cũng mong là như vậy. Gia đình nhận nuôi thẳng bé là Vũ gia?Liệu có phải là....
Cốc.... cốc....
Mời vào!Dạ xin chào cô ạ.Dạ chào cháu. Mời chào ngồi.Dạ vầng.Viện trưởng không biết hai người là ai nhưng vẫn tiếp đón chu đáo.
Hai cháu tới đây có chuyện gì sao?Dạ cháu muốn hỏi thăm về một đứa trẻ ạ.Cháu cứ hỏi đi cô biết gì sẽ nói cho cháu hết.Dạ chẳng là con của cháu bị bắt cóc. Theo thông tin điều tra được thì thằng bé đang ở đây nên chúng cháu muốn tới hỏi không biết có phải không ạ?Ngày ngày đều có đứa trẻ bị bỏ rơi ở các độ tuổi khác nhau nên là cô cũng không nhớ rõ. Cháu có thể cho cô biết chút thông tin hay là hình ảnh của thằng bé cũng được để cô biết.Dạ con cháu tên Hoàng Vỹ. Lúc thằng bé bị bắt cóc mới 4 tuổi tính đến giờ cũng gần 5 tuổi rồi ạ. Còn đây là hình của thằng bé. Cô xem có phải thằng bé từng ở đây không ạ?Ừm để cô xem.Hạ Vy đưa ảnh chụp của Hoàng Vỹ cho viện trưởng xem. Sau một hồi xem xét thì viện trưởng trả lời khiến cô tuy vui nhưng cũng buồn.
Đúng là thằng bé có ở đây nhưng khoảng 1 tuần trước thằng bé đã được một gia đình nhận nuôi rồi.That sao a.Um. Thằng bé tới viện cũng là một sự ngẩu nhiên. Năm ngoái cô có đi leo núi, lúc xuống thì bắt gặp thẳng bé ngồi một góc dưới chân núi. Hỏi ra thì mới biết thẳng bé bị bắt cóc, nhốt ở gần đó may mắn trốn thoát được.Sau khi nắm rõ tình hình thì cô báo cảnh sát đám đó cũng đã bị bắt. Còn thắng bé lúc đó do bị bỏ đói thời gian dài dần tới sốt cao, suy nhược phải vào viện. Do sốt cao thời gian dài nên là sau khi bình phục sức khỏe của thẳng bé vẫn yếu, cô có hỏi thông tin gia đình nhưng thằng bé nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ tên mẹ, sống ở nước ngoài nhiều lăm thôi.
- Không có thông tin gì cụ thể nên là cô đưa thằng bé về đây chăm sóc. Mấy tháng trước có nhà từ thiện tới thăm trường, thấy thẳng bé kháu khỉnh nên là có ý định nhận nuôi. Tuần trước vừa hoàn tất thủ tục đón cháu đi rồi ạ.
Sau khi nghe những lời nói của viện trưởng khiến Hạ Vy tự trách, lo lắng hơn. "Tại sao lúc đó cô không ở bên con để khiền con bị bắt cóc, phải chịu nhiều tồn thương như vậy".
Vậy cô có biết thẳng bé đang ở đầu không ạ?Cái này thì cô không có rõ. Chỉ nhớ người đó là lão gia nhà họ Vũ hay sao ý. Do ông ấy mới chỉ tới đây vài lần, hơn nữa thủ tục nhận nuôi đều do luật sư làm việc.Vậy cháu cảm ơn cô. Cháu có chút quà biếu cô.Hạ Vy đưa cho viện trưởng một bao phong bì khiến bà bối rối.
Thôi cháu cứ giữ lại đi. Chăm sóc thằng bé là chuyện thường thôi mà.Cô cứ nhận đi ạ. Đây chỉ chút quà nhỏ cháu biếu cô vì thời gian qua đã chăm sóc thằng bé giúp cháu ạ. Nếu không có cô cháu không biết bây giờ thằng bé thế nào nữa. Cô là ân nhân của gia đình cháu.Thực sự là không cần đâu cháu cứ giữ lấy đi.Viện trưởng nhất quyết không nhận, bà cứ đẩy lại về phía Hạ Vy.
- Thôi thì tiền này cứ coi như là quyên góp cho trường lo cho các em nhỏ ở đây đi ạ. Cô cứ nhận đi.
Khang Vũ lúc này mới nên tiếng. Cuối cùng vì nề mặt cũng như là coi như quyên góp nên là viện trưởng mới đành nhân.
Hai người chào hỏi viện trưởng rồi ra về. Trên đường Hạ Vy im lặng tự trách thấy vậy Khang Vũ chỉ đành an ủi.
Em yên tâm đi thằng bé sẽ không sao đâu. Chúng ta sẽ tìm ra thằng bé sớm thôi.Em cũng mong là như vậy. Nhưng mà nếu em đến sớm hơn một chút có phải là em đã gặp được thẳng bé rồi không. Em thực sự không xứng đáng làm mẹ, chính con của mình mà còn không bảo vệ được. Em làm sao mà xứng đáng.Em đừng tự trách nữa. Tuy chúng ta không biết vị trí cụ thể của thằng né nhưng chúng ta biết được gia đình nhận nuôi thằng bé mà. Từ manh mối đó chúng ta có thể tìm thấy thằng bé. Yên tâm đi.Em cũng mong là như vậy. Gia đình nhận nuôi thẳng bé là Vũ gia?Liệu có phải là....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.