Chương 16
Lục Xu
05/07/2014
Trình Nghi Triết khá hào phóng, sau khi kết thúc công việc liền mời tất cả nhân viên đi liên hoan một bữa, hơn nữa còn chọn một nhà hàng cực kỳ sang trọng. Nhưng tất cả những điều đó có đáng gì, đối với Bạch Nặc Ngôn mà nói, nhà hàng càng sang, cơm lại càng khó nuốt, đặc biệt Trình Nghi Triết không buông tha cơ hội mời Giang Tang Du đến. Còn chưa hết, anh ta còn để Giang Tang Du ngồi vị trí đối diện cô, làm cô không muốn cũng phải nhìn thấy cô ta.
Mạnh Tân Duy ngồi bên canh Bạch Nặc Ngôn, thấy sắc mặt cô hơi kỳ lạ, nhẹ nhàng hỏi:
- Không thích đồ ăn ở đây à?
Cô mấp máy môi:
- Sắc đẹp cũng có thể ăn được, nên no rồi.
Mạnh Tân Duy nhếch khóe miệng cười, lại dùng đũa gắp vài món cho cô, dù động tác này anh vừa làm cách đây ít phút. Trình Nghi Triết và Giang Tang Du ngồi đối diện cùng nhìn về phía hai người, vẻ mặt Trình Nghi Triết vẫn điềm nhiên, nhưng trong ánh mắt dường như còn có ý khác, mà lúc này ánh mắt Giang Tang Du chứa đầy kinh ngạc.
Bạch Nặc Ngôn có thói quen, cô thích ăn một mình,ngồi ăn hai người cô còn có thể tạm chấp nhận, càng đông người ăn càng không nuốt nổi.
Cô cầm đũa gắp món này một chút, bới món kia một chút, chủ yếu để giết thời gian.
Nhất là khi đang phải ngồi đối diện với cái bộ dạng đến là hiền thục của Giang Tang Du.
Bồi bàn lại tiếp tục bê món ăn lên, cô hậm hực nguyền rủa, để cho đống đồ ăn đó trút hết lên người Giang Tang Du đi, sau đó tiếng thét chói tai của Giang Tang Du sẽ khiến tất cả mọi người ở đây được vui vẻ. Nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng có gì xảy ra, bồi bàn rất thành thục đặt các món ăn lên bàn với một thái độ rất chuyên nghiệp.
Cô lại càng thấy khó chịu, tựa như hồi bé, mẹ có lần dạy bảo cô. Mẹ từng nói người bán hàng trong siêu thị lớn cứ luôn tươi cười chào hỏi, khiến cho những khách hàng không vào mua cảm thấy áy náy. Hồi đó, cô đúng là cực kỳ ít cười, cô cảm thấy, những người cứ cười cười cả ngày lẫn đêm đều rất ngớ ngẩn. Đến khi trưởng thành, cô lại thấy cười cũng rất hay nhé, bởi vì sẽ không ai thấy được nỗi đau đằng sau nụ cười cả.
Cô lại đánh giá Giang Tang Du một lần nữa, sau đó ánh mắt dừng về phía Mạnh Tân Duy.
Thời thiếu nữ, có cô gái nào chưa từng thích một chàng trai, dù đó là thầm mến hay là tình cảm đến từ hai phía. Họ đều hy vọng có một chàng trai sẽ thỏa mãn được những giấc mộng thanh xuân của mình, để sau này khi nhớ về thời thanh xuân sẽ không cảm thấy trống trải. Bất kể là thật lòng hay gian dối, chỉ cần để sau này khi nhớ lại sẽ không phải hối tiếc. Bây giờ nghĩ lại, cô thấy thật ngớ ngẩn.
Cô lại giễu cợt nhìn Giang Tang Du, kiểu người ngu ngốc đó là Giang Tang Du nhé, ngàn vạn lần đừng nhầm với cô.
Bạch Nặc Ngôn thừa nhận cô không phải là người khéo đưa đẩy, càng không phải là người sống trách nhiệm. Từ nhỏ đến lớn, khi đi chơi, dù có qua đêm ở nhà bạn học, cô cũng chưa bao giờ gọi điện về xin phép, đó là tính cách của cô. Cho nên giờ phút này cô chỉ muốn nói một câu: “Xin thứ lỗi, tôi có việc gấp phải đi ngay”, sau đó lập tức thoát khỏi cuộc vui này, thậm chí mới nghĩ đến đây cô đã muốn đứng dậy đi luôn.
Uông Đàn thấy Mạnh Tân Duy ngồi đây, lịch sự đi sang bàn khác, bỏ mặc sự sống chết của cô.
Bước ra khỏi phòng bao, cô bước tới cuối hành lang, ở đó có đặt một chậu cây cảnh, trên cánh có nụ hoa còn vừa chớm nở. Cô đi tới, nhìn một lượt xung quanh, xác định không có ai, mới nhanh tay ngắt nụ hoa xuống, sau đó vờ thản nhiên đi tiếp về phía bên kia hành lang. Rõ ràng không phải là vật giá trị, nhưng cảm giác lén lút khi ăn trộm vẫn giống nhau. Nó dường như y hệt hồi cô còn học năm thứ hai trung học, một lần tâm trạng buồn bực, cô bỏ chạy đến một cửa hàng lưu niệm, lén trộm một cái cặp tóc nhỏ, cuối cùng vì áy náy, cô đã mua nguyên một vỉ mười cái.
Cô ngồi ở một vị trí khuất trên cầu thang bộ không có người đi lại, tháo đôi giày ra, rồi tùy tiện duỗi chân. Trên tay cô vẫn cầm bông hoa, không một chút nể nang, cô ngắt từng cánh hoa xuống, miệng lẩm bẩm đếm. “ Đi, ở lại, đi, ở lại….”
Khi cô tàn phá xong toàn bộ những cánh hoa, ngẩng đầu lên, thuận tiện đánh giá một lượt từ đầu đến chân người đứng trước mặt cô – Giang Tang Du.
Giang Tang Du liếc nhìn đôi giày vứt cách đó không xa, rất tốt bụng nhặt đôi giày đặt xuống trước mặt cô.
Cô nhếch miệng cười, cô chẳng cần Giang Tang Du làm những việc này, muốn ra vẻ tốt bụng còn có đầy chỗ, cô ta ở chỗ này tỏ cái kiểu dịu dàng cho ai xem chứ?
- Dạo này thế nào?
Giang Tang Du khẽ cắn môi, cố nặn một câu xã giao.
- Cô muốn thấy tôi tốt hay không tốt đây?
Cô nhướn mày, cũng may không có người bên cạnh, nếu không thế nào cũng có người nói cô bắt nạt con gái ngoan hiền nhà người ta.
- Dĩ nhiên là mong cô được tốt đẹp.
Bạch Nặc Ngôn giống như vừa nghe thấy một chuyện rất buồn cười.
- Vậy tạm thời cô cứ coi như vậy đi, còn hỏi tôi làm gì?
Chân mày Giang Tang Du hơi khẩn trương:
- Lần trước gặp cô ở trong buổi tiệc, tôi cũng muốn trò chuyện với cô một chút, rất tiếc cô lại về sớm mất.
- Tôi lại thấy rất may đấy.
Giang Tang Du không để ý, thổi thổi vị trí bên cạnh chỗ cô ngồi, lấy một tờ giấy ăn đặt lên, sau đó ngồi xuống.
Bạch Nặc Ngôn chỉ còn biết đảo cặp mắt trắng giã, cô đã cho phép người này ngồi đây sao?
- Hôm nay quay quảng cáo cả ngày, cô chắc là đã mệt rồi? Cô đúng là rất giỏi, đứng trước bao nhiêu ống kính mà không hề lo sợ, tôi chẳng làm được như vậy đâu.
Không sợ mới lạ đây, lần đầu tiên đứng trước ống kính, cô còn đỏ mặt rất lâu, cô phải vỗ vỗ mạnh vào mặt, hi vọng da mặt cô sẽ nhanh chóng hạ nhiệt, cô không nói ngoa đâu nhé, đúng là cô đã từng như vậy.
- Vừa hay, đó là nghề nghiệp mà, đương nhiên là là phải quen thôi. Hơn nữa tôi trời sinh số đã khổ, có mệt cũng vẫn phải làm, đó là công việc, là kiếm cơm nuôi miệng đó.
Cô không phải là Giang Tang Du đại tiểu thơ, không cần làm gì vẫn ăn sung mặc sướng.
- Công việc của cô không tồi chút nào, mỗi ngày trôi qua đều rất sinh động, mỗi ngày đều đầy ý nghĩa.
Cô có đừng lảm nhảm vớ vẩn được không? Chỉ khi có tiền, cô mới có thể lựa chọn những công việc “Ý nghĩa”, mới có thể muốn yêu ai thì yêu.
- Đúng là rất sinh động.
Cô nhìn lên trần nhà, bọn họ đúng là chẳng thể thân thiết mà.
- Cô cô có thích công việc hiện nay không?
Giang Tang Du không chuyện gì lại tiếp tục nói nhảm.
- Dĩ nhiên là thích, kiếm tiền rất nhanh, tôi vốn chỉ thích tiền.
Tâm trạng cô đột nhiên tốt lên một chút, cứ nói chuyện như thế này, rất sướng miệng nha.
Giang Tang Du nhíu mày:
- Cô cần tiền lắm à?
- Cô nên tin đi, chẳng ai lại ngại mình nhiều tiền quá đâu.
Giang Tang Du hơi sững sờ, nhưng sau đó lập tức gật gù, kiên trì vẫn không giảm chút nào.
- Tôi sẽ kể cho cô nhiều chuyện ly kỳ mà tôi từng gặp phải khi tôi ở Châu Phi nhé, tôi còn nhớ cô rất thích nghe kể chuyện mà. Ở đó tôi từng gặp rất nhiều bạn nhỏ, bọn trẻ rất ham học. Nhưng chúng tôi ngôn ngữ bất đồng, tôi cố dậy bọn trẻ chữ Hán, nhưng kết quả là chúng luôn viết sai…
- Pass
Giang Tang Du ngẩn người:
- Ở đó có một người da đen, ngay lần đầu gặp mặt anh ta đã cầu hôn tôi, nhưng tôi không đồng ý, sau đó…
- Pass
- Lần đầu tiên nghe thấy tôi bị giật mình, tôi còn tưởng …
Trông dáng vẻ Bạch Nặc Ngôn không hề có chút hứng thú.
- Tôi muốn nghe chuyện xấu hổ của cô cơ, cô có kể được không, không thì tôi đi đây.
Cô đi giày vào, chuẩn bị rời đi.
Giang Tang Du gọi với theo:
- Quan hệ giữa cô và Mạnh Tân Duy hiện nay là như thế nào?
Bạch Nặc Ngôn lười xoay người, nói:
- Tại sao tôi phải nói với cô chứ, chúng ta thân thiết lắm à?
Thật sảng khoái biết bao, tại sao thấy bộ dạng đau khổ của Giang Tang Du cô lại thấy vui vẻ đến thế chứ? Thật vô cùng sung sướng, cảm giác đó cũng không sai, cô khích bắt nạt Giang Tang Du, thích cười trên nỗi đau của cô ta đấy. Bụng dạ cô xấu xa đen tối, không muốn ai sống tốt hơn mình đấy.
Cô giẫm mạnh đôi guốc cao quay lại phòng bao, trong lòng còn hối hận tại sao mình không giẫm mạnh hơn nữa chứ, âm thanh càng lớn càng chứng tỏ sự sảng khoái của cô lúc này, giống như vừa thắng trận trở về ý.
Mạnh Tân Duy nhìn cô một cái, cũng không hỏi cô đi đâu, chỉ quay sang từ biệt Trình Nghi Triết, sau đó kéo cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng ăn, Mạnh Tân Duy lập tức hất tay cô hỏi:
- Em thật sự không biết Trình Nghi Triết à?
- Anh nghi ngờ gì thế? Cứ như ghen tuông bạn gái vụng trộm không bằng, quan hệ của chúng ta đến mức đó sao?
Anh ôm ngực ngó cái bộ dạng tùy tiện của cô gái này, thấy vô cùng khó chịu.
Cô nhìn anh thật lâu, mới hiểu, à, ra anh vẫn còn đang tức giận cơ đấy.
Cô kéo kéo áo anh:
- Lấy xe đi, cứ đứng chỗ này trông thật ngu ngốc.
Cô đã mở đường rồi, nhìn xem cô thật biết điều nha.
Anh lại trợn mắt nhìn cô lần nữa.
- Em mới ngu ngốc.
Cô buông tay, không thèm chấp chuyện nhỏ nhặt với anh ta.
Anh đi lấy xe, cô chờ anh lái xe đến, rồi ngồi vào.
Đợi đến khi người biến mất trong tầm mắt, một lúc lâu sau đó hai người xem là Giang Tang Du và Trình Nghi Triết mới từ xa bước xuống bậc thang.
- Trông họ thật thân thiết.
Trình Nghi Triết lạnh nhạt phun ra một câu, nghe không rõ là ý đồ gì.
- Tôi cũng không ngờ, đã nhiều năm như vậy họ vẫn còn giữ được liên lạc với nhau.
Anh hơi kinh ngạc:
- Em cũng quen Bạch tiểu thư à?
- Biết
Dường như hơi ngượng ngùng nói:
- Không chỉ quen biết
Trình Nghi Triết không có thói quen thăm dò đời tư người khác, cho rằng cô không muốn nhắc tới Bạch Nặc Ngôn, nên cũng không hỏi nhiều.
- Anh đưa em về nhé.
- Cũng hay.
Mạnh Tân Duy ngồi bên canh Bạch Nặc Ngôn, thấy sắc mặt cô hơi kỳ lạ, nhẹ nhàng hỏi:
- Không thích đồ ăn ở đây à?
Cô mấp máy môi:
- Sắc đẹp cũng có thể ăn được, nên no rồi.
Mạnh Tân Duy nhếch khóe miệng cười, lại dùng đũa gắp vài món cho cô, dù động tác này anh vừa làm cách đây ít phút. Trình Nghi Triết và Giang Tang Du ngồi đối diện cùng nhìn về phía hai người, vẻ mặt Trình Nghi Triết vẫn điềm nhiên, nhưng trong ánh mắt dường như còn có ý khác, mà lúc này ánh mắt Giang Tang Du chứa đầy kinh ngạc.
Bạch Nặc Ngôn có thói quen, cô thích ăn một mình,ngồi ăn hai người cô còn có thể tạm chấp nhận, càng đông người ăn càng không nuốt nổi.
Cô cầm đũa gắp món này một chút, bới món kia một chút, chủ yếu để giết thời gian.
Nhất là khi đang phải ngồi đối diện với cái bộ dạng đến là hiền thục của Giang Tang Du.
Bồi bàn lại tiếp tục bê món ăn lên, cô hậm hực nguyền rủa, để cho đống đồ ăn đó trút hết lên người Giang Tang Du đi, sau đó tiếng thét chói tai của Giang Tang Du sẽ khiến tất cả mọi người ở đây được vui vẻ. Nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng có gì xảy ra, bồi bàn rất thành thục đặt các món ăn lên bàn với một thái độ rất chuyên nghiệp.
Cô lại càng thấy khó chịu, tựa như hồi bé, mẹ có lần dạy bảo cô. Mẹ từng nói người bán hàng trong siêu thị lớn cứ luôn tươi cười chào hỏi, khiến cho những khách hàng không vào mua cảm thấy áy náy. Hồi đó, cô đúng là cực kỳ ít cười, cô cảm thấy, những người cứ cười cười cả ngày lẫn đêm đều rất ngớ ngẩn. Đến khi trưởng thành, cô lại thấy cười cũng rất hay nhé, bởi vì sẽ không ai thấy được nỗi đau đằng sau nụ cười cả.
Cô lại đánh giá Giang Tang Du một lần nữa, sau đó ánh mắt dừng về phía Mạnh Tân Duy.
Thời thiếu nữ, có cô gái nào chưa từng thích một chàng trai, dù đó là thầm mến hay là tình cảm đến từ hai phía. Họ đều hy vọng có một chàng trai sẽ thỏa mãn được những giấc mộng thanh xuân của mình, để sau này khi nhớ về thời thanh xuân sẽ không cảm thấy trống trải. Bất kể là thật lòng hay gian dối, chỉ cần để sau này khi nhớ lại sẽ không phải hối tiếc. Bây giờ nghĩ lại, cô thấy thật ngớ ngẩn.
Cô lại giễu cợt nhìn Giang Tang Du, kiểu người ngu ngốc đó là Giang Tang Du nhé, ngàn vạn lần đừng nhầm với cô.
Bạch Nặc Ngôn thừa nhận cô không phải là người khéo đưa đẩy, càng không phải là người sống trách nhiệm. Từ nhỏ đến lớn, khi đi chơi, dù có qua đêm ở nhà bạn học, cô cũng chưa bao giờ gọi điện về xin phép, đó là tính cách của cô. Cho nên giờ phút này cô chỉ muốn nói một câu: “Xin thứ lỗi, tôi có việc gấp phải đi ngay”, sau đó lập tức thoát khỏi cuộc vui này, thậm chí mới nghĩ đến đây cô đã muốn đứng dậy đi luôn.
Uông Đàn thấy Mạnh Tân Duy ngồi đây, lịch sự đi sang bàn khác, bỏ mặc sự sống chết của cô.
Bước ra khỏi phòng bao, cô bước tới cuối hành lang, ở đó có đặt một chậu cây cảnh, trên cánh có nụ hoa còn vừa chớm nở. Cô đi tới, nhìn một lượt xung quanh, xác định không có ai, mới nhanh tay ngắt nụ hoa xuống, sau đó vờ thản nhiên đi tiếp về phía bên kia hành lang. Rõ ràng không phải là vật giá trị, nhưng cảm giác lén lút khi ăn trộm vẫn giống nhau. Nó dường như y hệt hồi cô còn học năm thứ hai trung học, một lần tâm trạng buồn bực, cô bỏ chạy đến một cửa hàng lưu niệm, lén trộm một cái cặp tóc nhỏ, cuối cùng vì áy náy, cô đã mua nguyên một vỉ mười cái.
Cô ngồi ở một vị trí khuất trên cầu thang bộ không có người đi lại, tháo đôi giày ra, rồi tùy tiện duỗi chân. Trên tay cô vẫn cầm bông hoa, không một chút nể nang, cô ngắt từng cánh hoa xuống, miệng lẩm bẩm đếm. “ Đi, ở lại, đi, ở lại….”
Khi cô tàn phá xong toàn bộ những cánh hoa, ngẩng đầu lên, thuận tiện đánh giá một lượt từ đầu đến chân người đứng trước mặt cô – Giang Tang Du.
Giang Tang Du liếc nhìn đôi giày vứt cách đó không xa, rất tốt bụng nhặt đôi giày đặt xuống trước mặt cô.
Cô nhếch miệng cười, cô chẳng cần Giang Tang Du làm những việc này, muốn ra vẻ tốt bụng còn có đầy chỗ, cô ta ở chỗ này tỏ cái kiểu dịu dàng cho ai xem chứ?
- Dạo này thế nào?
Giang Tang Du khẽ cắn môi, cố nặn một câu xã giao.
- Cô muốn thấy tôi tốt hay không tốt đây?
Cô nhướn mày, cũng may không có người bên cạnh, nếu không thế nào cũng có người nói cô bắt nạt con gái ngoan hiền nhà người ta.
- Dĩ nhiên là mong cô được tốt đẹp.
Bạch Nặc Ngôn giống như vừa nghe thấy một chuyện rất buồn cười.
- Vậy tạm thời cô cứ coi như vậy đi, còn hỏi tôi làm gì?
Chân mày Giang Tang Du hơi khẩn trương:
- Lần trước gặp cô ở trong buổi tiệc, tôi cũng muốn trò chuyện với cô một chút, rất tiếc cô lại về sớm mất.
- Tôi lại thấy rất may đấy.
Giang Tang Du không để ý, thổi thổi vị trí bên cạnh chỗ cô ngồi, lấy một tờ giấy ăn đặt lên, sau đó ngồi xuống.
Bạch Nặc Ngôn chỉ còn biết đảo cặp mắt trắng giã, cô đã cho phép người này ngồi đây sao?
- Hôm nay quay quảng cáo cả ngày, cô chắc là đã mệt rồi? Cô đúng là rất giỏi, đứng trước bao nhiêu ống kính mà không hề lo sợ, tôi chẳng làm được như vậy đâu.
Không sợ mới lạ đây, lần đầu tiên đứng trước ống kính, cô còn đỏ mặt rất lâu, cô phải vỗ vỗ mạnh vào mặt, hi vọng da mặt cô sẽ nhanh chóng hạ nhiệt, cô không nói ngoa đâu nhé, đúng là cô đã từng như vậy.
- Vừa hay, đó là nghề nghiệp mà, đương nhiên là là phải quen thôi. Hơn nữa tôi trời sinh số đã khổ, có mệt cũng vẫn phải làm, đó là công việc, là kiếm cơm nuôi miệng đó.
Cô không phải là Giang Tang Du đại tiểu thơ, không cần làm gì vẫn ăn sung mặc sướng.
- Công việc của cô không tồi chút nào, mỗi ngày trôi qua đều rất sinh động, mỗi ngày đều đầy ý nghĩa.
Cô có đừng lảm nhảm vớ vẩn được không? Chỉ khi có tiền, cô mới có thể lựa chọn những công việc “Ý nghĩa”, mới có thể muốn yêu ai thì yêu.
- Đúng là rất sinh động.
Cô nhìn lên trần nhà, bọn họ đúng là chẳng thể thân thiết mà.
- Cô cô có thích công việc hiện nay không?
Giang Tang Du không chuyện gì lại tiếp tục nói nhảm.
- Dĩ nhiên là thích, kiếm tiền rất nhanh, tôi vốn chỉ thích tiền.
Tâm trạng cô đột nhiên tốt lên một chút, cứ nói chuyện như thế này, rất sướng miệng nha.
Giang Tang Du nhíu mày:
- Cô cần tiền lắm à?
- Cô nên tin đi, chẳng ai lại ngại mình nhiều tiền quá đâu.
Giang Tang Du hơi sững sờ, nhưng sau đó lập tức gật gù, kiên trì vẫn không giảm chút nào.
- Tôi sẽ kể cho cô nhiều chuyện ly kỳ mà tôi từng gặp phải khi tôi ở Châu Phi nhé, tôi còn nhớ cô rất thích nghe kể chuyện mà. Ở đó tôi từng gặp rất nhiều bạn nhỏ, bọn trẻ rất ham học. Nhưng chúng tôi ngôn ngữ bất đồng, tôi cố dậy bọn trẻ chữ Hán, nhưng kết quả là chúng luôn viết sai…
- Pass
Giang Tang Du ngẩn người:
- Ở đó có một người da đen, ngay lần đầu gặp mặt anh ta đã cầu hôn tôi, nhưng tôi không đồng ý, sau đó…
- Pass
- Lần đầu tiên nghe thấy tôi bị giật mình, tôi còn tưởng …
Trông dáng vẻ Bạch Nặc Ngôn không hề có chút hứng thú.
- Tôi muốn nghe chuyện xấu hổ của cô cơ, cô có kể được không, không thì tôi đi đây.
Cô đi giày vào, chuẩn bị rời đi.
Giang Tang Du gọi với theo:
- Quan hệ giữa cô và Mạnh Tân Duy hiện nay là như thế nào?
Bạch Nặc Ngôn lười xoay người, nói:
- Tại sao tôi phải nói với cô chứ, chúng ta thân thiết lắm à?
Thật sảng khoái biết bao, tại sao thấy bộ dạng đau khổ của Giang Tang Du cô lại thấy vui vẻ đến thế chứ? Thật vô cùng sung sướng, cảm giác đó cũng không sai, cô khích bắt nạt Giang Tang Du, thích cười trên nỗi đau của cô ta đấy. Bụng dạ cô xấu xa đen tối, không muốn ai sống tốt hơn mình đấy.
Cô giẫm mạnh đôi guốc cao quay lại phòng bao, trong lòng còn hối hận tại sao mình không giẫm mạnh hơn nữa chứ, âm thanh càng lớn càng chứng tỏ sự sảng khoái của cô lúc này, giống như vừa thắng trận trở về ý.
Mạnh Tân Duy nhìn cô một cái, cũng không hỏi cô đi đâu, chỉ quay sang từ biệt Trình Nghi Triết, sau đó kéo cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng ăn, Mạnh Tân Duy lập tức hất tay cô hỏi:
- Em thật sự không biết Trình Nghi Triết à?
- Anh nghi ngờ gì thế? Cứ như ghen tuông bạn gái vụng trộm không bằng, quan hệ của chúng ta đến mức đó sao?
Anh ôm ngực ngó cái bộ dạng tùy tiện của cô gái này, thấy vô cùng khó chịu.
Cô nhìn anh thật lâu, mới hiểu, à, ra anh vẫn còn đang tức giận cơ đấy.
Cô kéo kéo áo anh:
- Lấy xe đi, cứ đứng chỗ này trông thật ngu ngốc.
Cô đã mở đường rồi, nhìn xem cô thật biết điều nha.
Anh lại trợn mắt nhìn cô lần nữa.
- Em mới ngu ngốc.
Cô buông tay, không thèm chấp chuyện nhỏ nhặt với anh ta.
Anh đi lấy xe, cô chờ anh lái xe đến, rồi ngồi vào.
Đợi đến khi người biến mất trong tầm mắt, một lúc lâu sau đó hai người xem là Giang Tang Du và Trình Nghi Triết mới từ xa bước xuống bậc thang.
- Trông họ thật thân thiết.
Trình Nghi Triết lạnh nhạt phun ra một câu, nghe không rõ là ý đồ gì.
- Tôi cũng không ngờ, đã nhiều năm như vậy họ vẫn còn giữ được liên lạc với nhau.
Anh hơi kinh ngạc:
- Em cũng quen Bạch tiểu thư à?
- Biết
Dường như hơi ngượng ngùng nói:
- Không chỉ quen biết
Trình Nghi Triết không có thói quen thăm dò đời tư người khác, cho rằng cô không muốn nhắc tới Bạch Nặc Ngôn, nên cũng không hỏi nhiều.
- Anh đưa em về nhé.
- Cũng hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.