Chương 58
Lục Xu
13/07/2014
Những ngày gần đây, mối quan hệ Trình Nghi Triết và Giang Tang Du mỗi lần tiếp xúc thân mật cũng không tồi.
Giang Tang Du đang ngồi chờ Trình Nghi Triết trước cửa phòng làm việc, nhân viên liên tục ra vào đều không khỏi liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt họ đều có thâm ý, nhưng không ai dám tiến lại chào hỏi. Trong lòng mọi người đều tự hiểu, đây sẽ là thiếu phu nhân tương lai của tập đoàn Hoàn Nghệ, mặc dù những tin lá cải trên website thường không hoàn toàn chính xác, nhưng đôi nam nữ này rất xứng đôi vừa lứa, kể cả người ta không tin thì cũng không thể xem nhẹ.
Thư ký riêng Lý Vũ Phỉ thấy Giang Tang Du ngồi đợi rất lâu, liền bê một ly cà phê đến, đặt trước mặt Giang Tang Du.
- Cảm ơn.
Giang Tang Du lướt qua ly cà phê, nhưng chưa động đến.
Thư ký Lý Vũ Phỉ đã làm việc tại đây rất lâu, nếu không phải việc quan trọng, cô sẽ không bao giờ nhiệt tình tham gia.
- Tổng giám đốc họp xong là hoàn tất công việc.
Nghe đối phương thông báo, Giang Tang Du chỉ cười cười.
Lý Vũ Phỉ nhăn mày, thăm dò chuyện riêng tư của người khác cũng không hay, nhưng các nhân viên nữ đều đang rất hăm hở bàn tán bên kia lại rất thiếu thông tin về Trình Nghi Triết, nhất là trong khi vị tổng giám đốc khôi ngô tuấn tú nhất công ty này rất ít khi có mối quan hệ mập mờ với phụ nữ, nếu nhận xét Trình Nghi Triết là một người đàn ông trong sạch sẽ thì sẽ không một ai dám phản đối.
- Giang tiểu thư, tôi có thể hỏi một vài chuyện riêng tư được không ạ?
Có lẽ nên tìm hiểu trước, thăm dò sau.
Giang Tang Du lắc đầu:
- Tôi không bao giờ trả lời các câu hỏi riêng tư.
Lý Vũ Phỉ sững sờ, trong lòng thầm hiểu sẽ không moi được tin tức gì, nhìn cô Giang Tang Du này nhu nhu nhược nhược, nhưng tuyệt đối không phải loại người ngốc nghếch, vì vậy đành xin phép cáo từ.
Giang Tang Du chờ thêm một chút, Trình Nghi Triết mới đi ra.
Bước chân anh nhàn nhã, nhưng lại mạnh mẽ vững vàng, Giang Tang Du không nhịn được cười.
- Sao em không vào phòng khách?
- Dù sao em cũng chưa chờ được bao lâu.
Lúc này cô mới đứng dậy, đánh giá anh một lượt, giày da, khí phách trầm tĩnh, nhiệt thành.
Anh nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Em đói à?
- Đúng vậy.
Cô chợt nhớ ra thư ký nói anh đã xong việc, liền nói.
- Em định quay lại trường đại học ăn gà nướng nguyên con, ngày xưa em chưa dám nếm thử, nên em vẫn rất thèm thuồng.
Khóe miệng anh nhẹ giương cao, đến một độ cong rất thoải mái, cô không nhịn được tiến lên, luồn cánh tay ngoắc lấy tay anh, xem như anh đã ngầm đồng ý.
Hai bóng dáng vui vẻ tiến về phía thang máy.
Để lại quần chúng phía sau không ngừng bàn tán.
- Thật xứng đôi.
- Đây chính là đệ nhất tuấn nam mỹ nữ của thế kỷ.
- Trời sinh một đôi.
- Kim đồng ngọc nữ.
- Vương tử công chúa.
- Giai ngẫu thiên thành.
Đám con gái náo loạn thật lâu, rất sung sướng ngồi xem tình yêu đẹp của người khác, dù sao nhiều chuyện cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả cuộc sống.
Trình Nghi Triết lái xe đến quán gà nướng ở cổng sau của trường đại học, Giang Tang Du nhanh chóng xuống xe, hương vị món ăn trong quán này dù sao cô cũng không phải quá thèm. Đó là hương vị đậm đà, đến mức ăn mãi không chán, thịt gà vừa mềm vừa xốp, trên bề mặt được nướng vàng óng đẹp mắt, như đang khiêu khích người ăn, nói chung là rất mê người.
Thế nhưng những món ăn thế này, nếu không ăn cùng với những người thân thiết thì lại rất khó ăn.
Họ kêu một con cỡ vừa, nhưng khi món ăn được bê lên, Trình Nghi Triết không biết phải ăn thế nào.
Giang Tang Du hơi kinh ngạc.
- Anh không thích ăn món này à?
Anh cười cười:
- Buổi trưa có một bữa tiệc xã giao, anh ăn hơi nhiều, nên bây giờ nhìn thấy thịt anh thấy hơi ngán.
Thôi chết rồi, quên không hỏi anh muốn ăn món gì.
Thật ra anh cũng không thích gọi món riêng cho từng người, nhất là với loại thức ăn hỗn hợp như thế này. Buổi trưa anh ăn không nhiều, hiện cũng hơi đói, anh chỉ gọi một bát mì, ăn tùy tiện một chút.
Anh ăn như vậy, khiến cô hơi băn khoăn, hình như anh đang lạnh nhạt ứng đối với cô, làm sao cô không để bụng chứ.
Sau khi ăn cơm xong, trước mặt họ mà một quán trà sữa, hồi đi học cô rất thích uống trà sữa, nhớ đến đây, những kỷ niệm xưa lại ùa về.
- Em mời anh một cốc trà sữa nhé, anh chọn vị nào.
Rốt cục vẫn là anh trả tiền, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại gọi một ly nước chanh, mặc dù anh không khoái cái vị chua ê ẩm cả răng này chút nào.
Anh uống một ngụm, lông mày dường như thắt lại.
Lúc họ đi vào đến sân trường, vào đến đây, họ quyết định đi dạo một vòng, cho bõ công chuyến đi này.
Khuôn mặt bối rối rất có tính giải trí của anh khiến cô buồn cười. Cô khẽ cười nói:
- Đã không thích sao anh còn gọi loại này.
Anh khoát tay động vào ly nước đựng trong cốc giấy, nước trong cốc sóng sánh.
- Bởi vì những loại khác anh càng không thích.
Anh không thích những vị lạ, quá nóng hay quá lạnh anh cũng không thích.
Giang Tang Du suy tư:
- Chị em cũng rất thích uống vị này.
Anh nhướng mi, khuôn mặt tuấn tú khiến cô đỏ ửng mặt:
- Em có chị gái à?
Người ấy chắc chắn không thích cô nhắc đến chuyện này, Giang Tang Du thở dài, gật nhẹ đầu, cô không muốn nói nhiều về chuyện này.
Anh cười yếu ớt, hình như có một người nào đó cũng rất thích hương vị kỳ lạ này, không biết cái này có liên quan đến tính tình kỳ lạ của cô ấy không nhỉ, cái gì cũng kỳ lạ, anh lắc nhẹ chiếc ly, hít sâu một ngụm, như vừa nhấp một loại thuốc độc.
Đều khó uống như nhau, đến khi đi ngang qua thùng rác, rốt cuộc lại không cam lòng ném vào.
Dù sao cũng đã mất tiền mua, anh cứ như vậy tự nhủ với bản thân.
Đi xuyên qua sân trường, trước mặt là một hồ nước nhỏ, hoa sen trong hồ vẫn chưa tàn hết, những khóm sen rất nhiều, chụm lại thành những tốp năm tốp ba, trông hơi tiêu điều.
Họ bước đến một tảng đá nhỏ ven con đường tràn ngập màu đỏ hoa trà, nghĩ lại thì con đường trong sân trường này cũng rất khéo chiều lòng người, con đường vừa khéo cách bờ ao sen tầm một met, nên rất khó đến gần, hoa sen lại càng chỉ có thể ngắm từ xa.
Nhưng hoa sơn trà ngược lại rất dễ dàng hái.
Họ dừng lại ở đình nhỏ giữa hồ, dù sao quanh đây cũng chỉ có mỗi chỗ này để nghỉ chân, hơn nữa phong cảnh chung quanh rất thoải mái, phía trước có thể ngắm hồ nước, trong lòng dù không vui cũng trở nên dễ chịu.
Họ ngồi xuống, Trình Nghi Triết đặt ly nước hẵn còn phân nửa vẫn đang cầm trong tay chưa uống xuống.
Giang Tang Du cười:
- Chúng ta ngồi đây nói xấu người khác đi.
Anh khẽ cười thành tiếng. Cô cho rằng anh nhất định cảm thấy hứng thú, liền nói, ngón tay chỉ về phía thư viện quen thuộc trước mặt.
- Một người bạn học của em không thích thư viện đấy, mỗn lần vào với em cô ấy đều đòi đặt bom nổ thư viện cho đỡ phiền phức. Em liền nói, nếu cô ấy mà đặt bom, thì tất cả bọn em ngồi đó đều sẽ chết luôn. Cô ấy lại nói, lúc đấy chúng em sẽ nhảy xuống hồ này. Vậy chẳng phải là càng chết nhanh hơn sao, có bao nhiêu người đã chết đuối trong hồ này chứ, hơn nữa có muốn chạy cũng không chạy nhanh đến thế được….
Chuyện cũng chẳng có gì buồn cười, thời điểm xây dựng thư viện hình như chỉ có nữ sinh quan tâm, rất ít người để ý.
Thế nhưng anh vẫn giương mắt, ngắm khuôn mặt rạng rỡ của cô, mặt trời tỏa ánh nắng chiều nhẹ nhẹ hắt trên khuôn mặt cô một màu đỏ rực, anh không nén được một nụ cười.
Rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, bên cạnh là một giai nhân đầy khí chất, cảm giác này thật quá vi diệu.
Không có bất kỳ phiền tóa, bất kỳ trở ngại nào.
Thật ra, hãy cứ nhìn Trình Nghi Triết, cần gì phải tự tìm cho mình những mệt mỏi, những chuyện không vui vẻ.
Hơn nữa, người con gái bên cạnh anh, không có bất kỳ lý do nào thúc đẩy.
Họ đứng dậy, chuẩn bị ra về, họ định đi xem một bộ phim điện ảnh, nếu đi luôn thì sẽ vừa kịp.
Đi được vài bước, anh lại nhớ đến ly nước chanh mình đang uống dở, anh định xoay người chuẩn bị cầm lấy, bước vài bước anh dừng lại, bản thân anh không thích uống, anh còn cầm lại làm gì.
Dừng lại, chuẩn bị xoay người rời đi.
Đi vài bước, cười cười, hay là cứ quay lại cầm ly nước quen thuộc trong quá khứ anh vẫn đang uống dở đi nhỉ.
Khi anh đi đến bên cạnh Giang Tang Du, anh nhận ra cô vẫn đang buồn bực nhìn ly nước chanh trong tay anh.
- Em chưa từng thấy anh phải băn khoăn vì một ly nước chanh như anh đấy, thật buồn cười.
Chính anh cũng cảm thấy rất buồn cười.
- Anh cũng còn ngạc nhiên nữa là.
Họ đến rạp phim vừa kịp lúc bộ phim bắt đầu chiếu, thế nhưng bộ phim “Họa bì 2” phiên bản 3D quá hot, thật ra Trình Nghi Triết căn bản không quan tâm đến giá vé phim 3D đắt hơn phim 2D nhiều không, nhưng anh chẳng thấy chúng khác gì nhau, anh thích trả một cái giá xứng đáng với giá trị vật phẩm, bất kể đó là cái gì.
Giang Tang Du nghiêm túc đánh giá, không hiểu tâm trạng Trình Nghi Triết thể nào, nhưng anh vẫn không ngừng uống đến hết ly nước chanh mới thôi.
Nhìn anh băn khoăn, cô có thấy được đây chính là một người ông không bao giờ hời hợt với phụ nữ. Nhưng chuyện buồn cười nhất chính là bộ phim này, tuy diễn viên chính diễn không tồi, vai phụ diễn cũng rất xuất sắc, cũng không phạm sai lầm gì lớn, lại được rất nhiều đánh giá tốt từ phía nhà phê bình. Giang Tang Du thấy cũng được, khó có thể được xem một bộ phim không phải là thảm họa điện ảnh.
Ra khỏi rạp phim, cô vẫn hưng phấn không thôi:
- Triệu Vi diễn hay thật.
Anh gật đầu:
- Không sai, vừa hiên ngang khí khái vừa quyến rũ động lòng, hai phong thái này hòa quyện một chỗ.
- Anh xem một cách nghiêm túc vậy ư?
Cô vẫn vui vẻ như một cô bé.
- Em còn nghĩ anh sẽ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chút thôi, anh đặc biệt sẽ không thèm đếm xỉa đến mấy cái này đâu.
Anh xoa xoa trán:
- Thật ra cũng khá nghiêm túc.
- Vậy anh thích ai nhất?
Anh suy nghĩ một lát:
- Tiểu Duy, được không?
- Vì sao vậy?
- Cảm giác thôi.
Giang Tang Du nhíu mi không thể lý giải:
- Em thấy Triệu Vi diễn xuất sắc hơn.
Anh cười cười, không nói gì, cuối cùng ném ly nước chanh vào thùng rác.
Có thể lúc anh xem “Họa bì 1” anh thích nhất vai diễn của Triệu Vi, cảm giác, mọi thứ được diễn vô cùng hoàn mỹ, nhất là đối với người đàn ông trong lòng cô, dù cô có thích người đàn ông khác, nhưng cũng không bao giờ động lòng, vì đã có một người đàn ông đã vĩnh viễn ngự trị trong trái tim cô.
Nhưng ngay vừa rồi, anh dường như lại không nghĩ vậy.
Tại sao anh lại thấy Tiểu Duy cũng không sai chứ?
Những suy nghĩ này cần vứt bỏ sạch sẽ.
Có lẽ trong tình cảm, anh cũng cần xác định một con đường rõ ràng.
Anh nhìn lại Giang Tang Du đang đứng bên cạnh, anh cần phải vứt bỏ sạch sẽ những thứ không cần tồn tại…
Dáng vẻ Bạch Nặc Ngôn vô cùng lười biếng, trong miệng cô toàn đồ ăn vặt, trông rất đáng khinh bỉ. Cô đang ăn loại mực cay giá năm đồng một túi mà học sinh tiểu học thích nhất. Uông Đàn cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô, vì vậy dứt khoát không thèm nói gì.
Thế nhưng Bạch Nặc Ngôn còn quá đáng hơn.
- Sao cô không download phim lậu nữa à?
Bạch Nặc Ngôn vẫn luôn giữ cái kiểu “ Tôi đàng hoàng xem phim lậu đấy”.
- Ai bảo tôi không có bạn trai chứ, không ai chịu mời tôi đi xem phim thế, nếu không tôi cũng đã không phải ngồi đây xem phim lậu thế này.
Uông Đàn đúng là một fan hâm mộ điện ảnh đích thực:
- Cô cứ xem phim lậu đi, rồi để dành tiền đấy để đi mua vé xem phim là được mà, không xem vẫn mua vé cũng có sao đâu.
Bạch Nặc Ngôn không thèm để ý đến Uông Đàn, cô có điên mới làm những chuyện như vậy.
Trên thực tế, đã lâu Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa đi xem phim.
Uông Đàn không để cho cô bỏ qua chính mình:
- Cô không hỏi xem số lượng album của cô như thế nào à?
- Tốt xấu cũng không phải chuyện của tôi.
Lúc Bạch Nặc Ngôn xem hết phim “Họa bì 2”, đem đống đồ ăn vô cùng thất bại vứt sang một bên, dọa Uông Đàn phải nhảy ra xa vài met.
- Tôi một lòng một dạ chờ đợi Hoắc Tâm di tình biệt luyến đến với Tiểu Duy, cuối cùng anh ta vẫn kiên trinh không đổi, đúng là khiến tôi chết vì tức mà.
Uông Đàn không thể tưởng tượng nổi:
- Khi nào cô mới có thể suy nghĩ như một người bình thường đây? Họ vốn đang yêu đương thắm thiết, là cái cô yêu tinh kia sử dụng yêu thuật mê hoặc đấy chứ.
Bạch Nặc Ngôn không nói gì thêm, cô đặc biệt thích cảnh Tiểu Duy hôn Hoắc Tâm, thậm chí còn quan hệ với Hoắc Tâm, cực kỳ hấp dẫn.
- Đấy là vì tình yêu của anh ta chưa đủ sâu sắc, nếu anh ta yêu thật sự, sẽ phá giải được yêu thuật kia, tất cả chỉ là cái cớ.
- Con người cũng chỉ là con người, làm sao vĩ đại thế được.
Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa cam chịu:
- Sao cuối cùng Tiểu Duy và công chúa lại bị hợp lại thành một vậy?
Cái này thật vớ vẩn, cô thích Tiểu Duy còn sống cơ.
Để Tiểu Duy được sống cũng tốt chứ sao.
- Với tôi, thật hay, cái kết này quá hoàn hảo.
Bạch Nặc Ngôn dẩu môi:
- Tôi thực sự hi vọng Hoắc Tâm sẽ yêu Tiểu Duy. Cô thử nói xem, rõ ràng tình yêu của người đàn ông này rất hời hợt, mà đại đa số đàn ông đều như vậy, nhưng lúc nào cũng tỏ ra như mình là người đàn ông tốt nhất trên thế giới. Anh ta chứng minh mình thích Tiểu Duy thì sao, anh ta thừa nhận một chút sẽ chết ai chứ.
- Trong lòng cô không công bằng, mới muốn hai người đang yêu nhau phải chia tay.
- Tôi không công bằng đấy, thì đã sao? Hơn nữa đấy không phải sự thật sao? Trên đời nhất định cũng có người nói giống như tôi.
- Chính vì hiện thực không bao giờ hoàn mỹ, nên tiểu thuyết và điện ảnh mới đẹp đến vậy, bù đắp vào những chố thiếu hoàn mỹ đấy.
Bạch Nặc Ngôn chu mỏ, không thèm nói tiếp.
Chính cô cũng thích những cái kết tốt đẹp, cũng không chịu được sự ngược đãi bi thương, nên cô thật sự không có tư cách nói những lời này.
Có lẽ hết lần này đến lần khác, cô đã tạo ra những cái kết không hoàn mỹ.
Cô còn nhớ rõ ở bờ sông, Mạnh Tân Duy đã nói với cô: “Em sẽ vì sự bất hạnh của bản thân, mà khiến tất cả mọi người trở nên bất hạnh ư?”
Cô đã không đạt được hạnh phúc, sao cô còn phải để cho tất cả mọi người đều không được hạnh phúc như cô.
Cô không nên ích kỷ nghĩ về người khác như vậy, nếu không tất cả mọi người sẽ chẳng kể đến cô, chẳng ai phải lãng phí thời gian đi quan tâm đến cô.
Cô có thể phản bác như thế nào đây?
Mạnh Tân Duy còn nói: “ Tang Du là em gái em, em phải rời xa Trình Nghi Triết, Tang Du là một cô gái tốt, Trình Nghi Triết sẽ cưới một cô gái tốt như vậy, còn thân phận của em là gì nào? Chẳng qua Trình Nghi Triết chỉ chơi bời với em một chút thôi, anh ta cần thì gọi em tới, không cần thì vứt em một chỗ, em nhất định phải để bản thân phải như vậy sao…”
Có hai chữ còn chưa được nhắc đến, nhưng cô biết đó là “đê tiện”.
Làm chuyện đó với em rể, hai chữ này thật quá khó nghe.
Cô không thích, cô cực kỳ không thích.
Lần nào cũng vậy, Uông Đàn đều nói với cô:
- Đúng rồi, lúc tôi đến rạp xem phim, còn gặp Trình Nghi Triết cùng Giang Tang Du đến xem, tôi thấy họ từ đằng xa cơ. Sao trên thế giới này sao lại có hai người như vậy chứ, chỉ cần họ cùng đứng giữa đám đông, lập tức sẽ thu hút toàn bộ ánh mắt của những người xung quanh.
Ngược lại, Bạch Nặc Ngôn hít sâu một hơi, lấy trong ví ra mấy trăm đồng:
- Cô cầm toàn bộ số tiền này đi mua vé xem phim cho tôi.
- Cuối cùng cô đã tìm thấy lương tâm rồi cơ đấy.
Cô phải đi ủng hộ thần tượng mới được.
- Không phải. Từ nay về sau, ở trước mặt tôi cô đừng bao giờ nhắc đến hai cái tên đó nữa.
- Ai cơ?
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Giang Tang Du và Trình Nghi Triết.
Đặc biệt là chữ “cùng” kia.
Giang Tang Du đang ngồi chờ Trình Nghi Triết trước cửa phòng làm việc, nhân viên liên tục ra vào đều không khỏi liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt họ đều có thâm ý, nhưng không ai dám tiến lại chào hỏi. Trong lòng mọi người đều tự hiểu, đây sẽ là thiếu phu nhân tương lai của tập đoàn Hoàn Nghệ, mặc dù những tin lá cải trên website thường không hoàn toàn chính xác, nhưng đôi nam nữ này rất xứng đôi vừa lứa, kể cả người ta không tin thì cũng không thể xem nhẹ.
Thư ký riêng Lý Vũ Phỉ thấy Giang Tang Du ngồi đợi rất lâu, liền bê một ly cà phê đến, đặt trước mặt Giang Tang Du.
- Cảm ơn.
Giang Tang Du lướt qua ly cà phê, nhưng chưa động đến.
Thư ký Lý Vũ Phỉ đã làm việc tại đây rất lâu, nếu không phải việc quan trọng, cô sẽ không bao giờ nhiệt tình tham gia.
- Tổng giám đốc họp xong là hoàn tất công việc.
Nghe đối phương thông báo, Giang Tang Du chỉ cười cười.
Lý Vũ Phỉ nhăn mày, thăm dò chuyện riêng tư của người khác cũng không hay, nhưng các nhân viên nữ đều đang rất hăm hở bàn tán bên kia lại rất thiếu thông tin về Trình Nghi Triết, nhất là trong khi vị tổng giám đốc khôi ngô tuấn tú nhất công ty này rất ít khi có mối quan hệ mập mờ với phụ nữ, nếu nhận xét Trình Nghi Triết là một người đàn ông trong sạch sẽ thì sẽ không một ai dám phản đối.
- Giang tiểu thư, tôi có thể hỏi một vài chuyện riêng tư được không ạ?
Có lẽ nên tìm hiểu trước, thăm dò sau.
Giang Tang Du lắc đầu:
- Tôi không bao giờ trả lời các câu hỏi riêng tư.
Lý Vũ Phỉ sững sờ, trong lòng thầm hiểu sẽ không moi được tin tức gì, nhìn cô Giang Tang Du này nhu nhu nhược nhược, nhưng tuyệt đối không phải loại người ngốc nghếch, vì vậy đành xin phép cáo từ.
Giang Tang Du chờ thêm một chút, Trình Nghi Triết mới đi ra.
Bước chân anh nhàn nhã, nhưng lại mạnh mẽ vững vàng, Giang Tang Du không nhịn được cười.
- Sao em không vào phòng khách?
- Dù sao em cũng chưa chờ được bao lâu.
Lúc này cô mới đứng dậy, đánh giá anh một lượt, giày da, khí phách trầm tĩnh, nhiệt thành.
Anh nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Em đói à?
- Đúng vậy.
Cô chợt nhớ ra thư ký nói anh đã xong việc, liền nói.
- Em định quay lại trường đại học ăn gà nướng nguyên con, ngày xưa em chưa dám nếm thử, nên em vẫn rất thèm thuồng.
Khóe miệng anh nhẹ giương cao, đến một độ cong rất thoải mái, cô không nhịn được tiến lên, luồn cánh tay ngoắc lấy tay anh, xem như anh đã ngầm đồng ý.
Hai bóng dáng vui vẻ tiến về phía thang máy.
Để lại quần chúng phía sau không ngừng bàn tán.
- Thật xứng đôi.
- Đây chính là đệ nhất tuấn nam mỹ nữ của thế kỷ.
- Trời sinh một đôi.
- Kim đồng ngọc nữ.
- Vương tử công chúa.
- Giai ngẫu thiên thành.
Đám con gái náo loạn thật lâu, rất sung sướng ngồi xem tình yêu đẹp của người khác, dù sao nhiều chuyện cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả cuộc sống.
Trình Nghi Triết lái xe đến quán gà nướng ở cổng sau của trường đại học, Giang Tang Du nhanh chóng xuống xe, hương vị món ăn trong quán này dù sao cô cũng không phải quá thèm. Đó là hương vị đậm đà, đến mức ăn mãi không chán, thịt gà vừa mềm vừa xốp, trên bề mặt được nướng vàng óng đẹp mắt, như đang khiêu khích người ăn, nói chung là rất mê người.
Thế nhưng những món ăn thế này, nếu không ăn cùng với những người thân thiết thì lại rất khó ăn.
Họ kêu một con cỡ vừa, nhưng khi món ăn được bê lên, Trình Nghi Triết không biết phải ăn thế nào.
Giang Tang Du hơi kinh ngạc.
- Anh không thích ăn món này à?
Anh cười cười:
- Buổi trưa có một bữa tiệc xã giao, anh ăn hơi nhiều, nên bây giờ nhìn thấy thịt anh thấy hơi ngán.
Thôi chết rồi, quên không hỏi anh muốn ăn món gì.
Thật ra anh cũng không thích gọi món riêng cho từng người, nhất là với loại thức ăn hỗn hợp như thế này. Buổi trưa anh ăn không nhiều, hiện cũng hơi đói, anh chỉ gọi một bát mì, ăn tùy tiện một chút.
Anh ăn như vậy, khiến cô hơi băn khoăn, hình như anh đang lạnh nhạt ứng đối với cô, làm sao cô không để bụng chứ.
Sau khi ăn cơm xong, trước mặt họ mà một quán trà sữa, hồi đi học cô rất thích uống trà sữa, nhớ đến đây, những kỷ niệm xưa lại ùa về.
- Em mời anh một cốc trà sữa nhé, anh chọn vị nào.
Rốt cục vẫn là anh trả tiền, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại gọi một ly nước chanh, mặc dù anh không khoái cái vị chua ê ẩm cả răng này chút nào.
Anh uống một ngụm, lông mày dường như thắt lại.
Lúc họ đi vào đến sân trường, vào đến đây, họ quyết định đi dạo một vòng, cho bõ công chuyến đi này.
Khuôn mặt bối rối rất có tính giải trí của anh khiến cô buồn cười. Cô khẽ cười nói:
- Đã không thích sao anh còn gọi loại này.
Anh khoát tay động vào ly nước đựng trong cốc giấy, nước trong cốc sóng sánh.
- Bởi vì những loại khác anh càng không thích.
Anh không thích những vị lạ, quá nóng hay quá lạnh anh cũng không thích.
Giang Tang Du suy tư:
- Chị em cũng rất thích uống vị này.
Anh nhướng mi, khuôn mặt tuấn tú khiến cô đỏ ửng mặt:
- Em có chị gái à?
Người ấy chắc chắn không thích cô nhắc đến chuyện này, Giang Tang Du thở dài, gật nhẹ đầu, cô không muốn nói nhiều về chuyện này.
Anh cười yếu ớt, hình như có một người nào đó cũng rất thích hương vị kỳ lạ này, không biết cái này có liên quan đến tính tình kỳ lạ của cô ấy không nhỉ, cái gì cũng kỳ lạ, anh lắc nhẹ chiếc ly, hít sâu một ngụm, như vừa nhấp một loại thuốc độc.
Đều khó uống như nhau, đến khi đi ngang qua thùng rác, rốt cuộc lại không cam lòng ném vào.
Dù sao cũng đã mất tiền mua, anh cứ như vậy tự nhủ với bản thân.
Đi xuyên qua sân trường, trước mặt là một hồ nước nhỏ, hoa sen trong hồ vẫn chưa tàn hết, những khóm sen rất nhiều, chụm lại thành những tốp năm tốp ba, trông hơi tiêu điều.
Họ bước đến một tảng đá nhỏ ven con đường tràn ngập màu đỏ hoa trà, nghĩ lại thì con đường trong sân trường này cũng rất khéo chiều lòng người, con đường vừa khéo cách bờ ao sen tầm một met, nên rất khó đến gần, hoa sen lại càng chỉ có thể ngắm từ xa.
Nhưng hoa sơn trà ngược lại rất dễ dàng hái.
Họ dừng lại ở đình nhỏ giữa hồ, dù sao quanh đây cũng chỉ có mỗi chỗ này để nghỉ chân, hơn nữa phong cảnh chung quanh rất thoải mái, phía trước có thể ngắm hồ nước, trong lòng dù không vui cũng trở nên dễ chịu.
Họ ngồi xuống, Trình Nghi Triết đặt ly nước hẵn còn phân nửa vẫn đang cầm trong tay chưa uống xuống.
Giang Tang Du cười:
- Chúng ta ngồi đây nói xấu người khác đi.
Anh khẽ cười thành tiếng. Cô cho rằng anh nhất định cảm thấy hứng thú, liền nói, ngón tay chỉ về phía thư viện quen thuộc trước mặt.
- Một người bạn học của em không thích thư viện đấy, mỗn lần vào với em cô ấy đều đòi đặt bom nổ thư viện cho đỡ phiền phức. Em liền nói, nếu cô ấy mà đặt bom, thì tất cả bọn em ngồi đó đều sẽ chết luôn. Cô ấy lại nói, lúc đấy chúng em sẽ nhảy xuống hồ này. Vậy chẳng phải là càng chết nhanh hơn sao, có bao nhiêu người đã chết đuối trong hồ này chứ, hơn nữa có muốn chạy cũng không chạy nhanh đến thế được….
Chuyện cũng chẳng có gì buồn cười, thời điểm xây dựng thư viện hình như chỉ có nữ sinh quan tâm, rất ít người để ý.
Thế nhưng anh vẫn giương mắt, ngắm khuôn mặt rạng rỡ của cô, mặt trời tỏa ánh nắng chiều nhẹ nhẹ hắt trên khuôn mặt cô một màu đỏ rực, anh không nén được một nụ cười.
Rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, bên cạnh là một giai nhân đầy khí chất, cảm giác này thật quá vi diệu.
Không có bất kỳ phiền tóa, bất kỳ trở ngại nào.
Thật ra, hãy cứ nhìn Trình Nghi Triết, cần gì phải tự tìm cho mình những mệt mỏi, những chuyện không vui vẻ.
Hơn nữa, người con gái bên cạnh anh, không có bất kỳ lý do nào thúc đẩy.
Họ đứng dậy, chuẩn bị ra về, họ định đi xem một bộ phim điện ảnh, nếu đi luôn thì sẽ vừa kịp.
Đi được vài bước, anh lại nhớ đến ly nước chanh mình đang uống dở, anh định xoay người chuẩn bị cầm lấy, bước vài bước anh dừng lại, bản thân anh không thích uống, anh còn cầm lại làm gì.
Dừng lại, chuẩn bị xoay người rời đi.
Đi vài bước, cười cười, hay là cứ quay lại cầm ly nước quen thuộc trong quá khứ anh vẫn đang uống dở đi nhỉ.
Khi anh đi đến bên cạnh Giang Tang Du, anh nhận ra cô vẫn đang buồn bực nhìn ly nước chanh trong tay anh.
- Em chưa từng thấy anh phải băn khoăn vì một ly nước chanh như anh đấy, thật buồn cười.
Chính anh cũng cảm thấy rất buồn cười.
- Anh cũng còn ngạc nhiên nữa là.
Họ đến rạp phim vừa kịp lúc bộ phim bắt đầu chiếu, thế nhưng bộ phim “Họa bì 2” phiên bản 3D quá hot, thật ra Trình Nghi Triết căn bản không quan tâm đến giá vé phim 3D đắt hơn phim 2D nhiều không, nhưng anh chẳng thấy chúng khác gì nhau, anh thích trả một cái giá xứng đáng với giá trị vật phẩm, bất kể đó là cái gì.
Giang Tang Du nghiêm túc đánh giá, không hiểu tâm trạng Trình Nghi Triết thể nào, nhưng anh vẫn không ngừng uống đến hết ly nước chanh mới thôi.
Nhìn anh băn khoăn, cô có thấy được đây chính là một người ông không bao giờ hời hợt với phụ nữ. Nhưng chuyện buồn cười nhất chính là bộ phim này, tuy diễn viên chính diễn không tồi, vai phụ diễn cũng rất xuất sắc, cũng không phạm sai lầm gì lớn, lại được rất nhiều đánh giá tốt từ phía nhà phê bình. Giang Tang Du thấy cũng được, khó có thể được xem một bộ phim không phải là thảm họa điện ảnh.
Ra khỏi rạp phim, cô vẫn hưng phấn không thôi:
- Triệu Vi diễn hay thật.
Anh gật đầu:
- Không sai, vừa hiên ngang khí khái vừa quyến rũ động lòng, hai phong thái này hòa quyện một chỗ.
- Anh xem một cách nghiêm túc vậy ư?
Cô vẫn vui vẻ như một cô bé.
- Em còn nghĩ anh sẽ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chút thôi, anh đặc biệt sẽ không thèm đếm xỉa đến mấy cái này đâu.
Anh xoa xoa trán:
- Thật ra cũng khá nghiêm túc.
- Vậy anh thích ai nhất?
Anh suy nghĩ một lát:
- Tiểu Duy, được không?
- Vì sao vậy?
- Cảm giác thôi.
Giang Tang Du nhíu mi không thể lý giải:
- Em thấy Triệu Vi diễn xuất sắc hơn.
Anh cười cười, không nói gì, cuối cùng ném ly nước chanh vào thùng rác.
Có thể lúc anh xem “Họa bì 1” anh thích nhất vai diễn của Triệu Vi, cảm giác, mọi thứ được diễn vô cùng hoàn mỹ, nhất là đối với người đàn ông trong lòng cô, dù cô có thích người đàn ông khác, nhưng cũng không bao giờ động lòng, vì đã có một người đàn ông đã vĩnh viễn ngự trị trong trái tim cô.
Nhưng ngay vừa rồi, anh dường như lại không nghĩ vậy.
Tại sao anh lại thấy Tiểu Duy cũng không sai chứ?
Những suy nghĩ này cần vứt bỏ sạch sẽ.
Có lẽ trong tình cảm, anh cũng cần xác định một con đường rõ ràng.
Anh nhìn lại Giang Tang Du đang đứng bên cạnh, anh cần phải vứt bỏ sạch sẽ những thứ không cần tồn tại…
Dáng vẻ Bạch Nặc Ngôn vô cùng lười biếng, trong miệng cô toàn đồ ăn vặt, trông rất đáng khinh bỉ. Cô đang ăn loại mực cay giá năm đồng một túi mà học sinh tiểu học thích nhất. Uông Đàn cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô, vì vậy dứt khoát không thèm nói gì.
Thế nhưng Bạch Nặc Ngôn còn quá đáng hơn.
- Sao cô không download phim lậu nữa à?
Bạch Nặc Ngôn vẫn luôn giữ cái kiểu “ Tôi đàng hoàng xem phim lậu đấy”.
- Ai bảo tôi không có bạn trai chứ, không ai chịu mời tôi đi xem phim thế, nếu không tôi cũng đã không phải ngồi đây xem phim lậu thế này.
Uông Đàn đúng là một fan hâm mộ điện ảnh đích thực:
- Cô cứ xem phim lậu đi, rồi để dành tiền đấy để đi mua vé xem phim là được mà, không xem vẫn mua vé cũng có sao đâu.
Bạch Nặc Ngôn không thèm để ý đến Uông Đàn, cô có điên mới làm những chuyện như vậy.
Trên thực tế, đã lâu Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa đi xem phim.
Uông Đàn không để cho cô bỏ qua chính mình:
- Cô không hỏi xem số lượng album của cô như thế nào à?
- Tốt xấu cũng không phải chuyện của tôi.
Lúc Bạch Nặc Ngôn xem hết phim “Họa bì 2”, đem đống đồ ăn vô cùng thất bại vứt sang một bên, dọa Uông Đàn phải nhảy ra xa vài met.
- Tôi một lòng một dạ chờ đợi Hoắc Tâm di tình biệt luyến đến với Tiểu Duy, cuối cùng anh ta vẫn kiên trinh không đổi, đúng là khiến tôi chết vì tức mà.
Uông Đàn không thể tưởng tượng nổi:
- Khi nào cô mới có thể suy nghĩ như một người bình thường đây? Họ vốn đang yêu đương thắm thiết, là cái cô yêu tinh kia sử dụng yêu thuật mê hoặc đấy chứ.
Bạch Nặc Ngôn không nói gì thêm, cô đặc biệt thích cảnh Tiểu Duy hôn Hoắc Tâm, thậm chí còn quan hệ với Hoắc Tâm, cực kỳ hấp dẫn.
- Đấy là vì tình yêu của anh ta chưa đủ sâu sắc, nếu anh ta yêu thật sự, sẽ phá giải được yêu thuật kia, tất cả chỉ là cái cớ.
- Con người cũng chỉ là con người, làm sao vĩ đại thế được.
Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa cam chịu:
- Sao cuối cùng Tiểu Duy và công chúa lại bị hợp lại thành một vậy?
Cái này thật vớ vẩn, cô thích Tiểu Duy còn sống cơ.
Để Tiểu Duy được sống cũng tốt chứ sao.
- Với tôi, thật hay, cái kết này quá hoàn hảo.
Bạch Nặc Ngôn dẩu môi:
- Tôi thực sự hi vọng Hoắc Tâm sẽ yêu Tiểu Duy. Cô thử nói xem, rõ ràng tình yêu của người đàn ông này rất hời hợt, mà đại đa số đàn ông đều như vậy, nhưng lúc nào cũng tỏ ra như mình là người đàn ông tốt nhất trên thế giới. Anh ta chứng minh mình thích Tiểu Duy thì sao, anh ta thừa nhận một chút sẽ chết ai chứ.
- Trong lòng cô không công bằng, mới muốn hai người đang yêu nhau phải chia tay.
- Tôi không công bằng đấy, thì đã sao? Hơn nữa đấy không phải sự thật sao? Trên đời nhất định cũng có người nói giống như tôi.
- Chính vì hiện thực không bao giờ hoàn mỹ, nên tiểu thuyết và điện ảnh mới đẹp đến vậy, bù đắp vào những chố thiếu hoàn mỹ đấy.
Bạch Nặc Ngôn chu mỏ, không thèm nói tiếp.
Chính cô cũng thích những cái kết tốt đẹp, cũng không chịu được sự ngược đãi bi thương, nên cô thật sự không có tư cách nói những lời này.
Có lẽ hết lần này đến lần khác, cô đã tạo ra những cái kết không hoàn mỹ.
Cô còn nhớ rõ ở bờ sông, Mạnh Tân Duy đã nói với cô: “Em sẽ vì sự bất hạnh của bản thân, mà khiến tất cả mọi người trở nên bất hạnh ư?”
Cô đã không đạt được hạnh phúc, sao cô còn phải để cho tất cả mọi người đều không được hạnh phúc như cô.
Cô không nên ích kỷ nghĩ về người khác như vậy, nếu không tất cả mọi người sẽ chẳng kể đến cô, chẳng ai phải lãng phí thời gian đi quan tâm đến cô.
Cô có thể phản bác như thế nào đây?
Mạnh Tân Duy còn nói: “ Tang Du là em gái em, em phải rời xa Trình Nghi Triết, Tang Du là một cô gái tốt, Trình Nghi Triết sẽ cưới một cô gái tốt như vậy, còn thân phận của em là gì nào? Chẳng qua Trình Nghi Triết chỉ chơi bời với em một chút thôi, anh ta cần thì gọi em tới, không cần thì vứt em một chỗ, em nhất định phải để bản thân phải như vậy sao…”
Có hai chữ còn chưa được nhắc đến, nhưng cô biết đó là “đê tiện”.
Làm chuyện đó với em rể, hai chữ này thật quá khó nghe.
Cô không thích, cô cực kỳ không thích.
Lần nào cũng vậy, Uông Đàn đều nói với cô:
- Đúng rồi, lúc tôi đến rạp xem phim, còn gặp Trình Nghi Triết cùng Giang Tang Du đến xem, tôi thấy họ từ đằng xa cơ. Sao trên thế giới này sao lại có hai người như vậy chứ, chỉ cần họ cùng đứng giữa đám đông, lập tức sẽ thu hút toàn bộ ánh mắt của những người xung quanh.
Ngược lại, Bạch Nặc Ngôn hít sâu một hơi, lấy trong ví ra mấy trăm đồng:
- Cô cầm toàn bộ số tiền này đi mua vé xem phim cho tôi.
- Cuối cùng cô đã tìm thấy lương tâm rồi cơ đấy.
Cô phải đi ủng hộ thần tượng mới được.
- Không phải. Từ nay về sau, ở trước mặt tôi cô đừng bao giờ nhắc đến hai cái tên đó nữa.
- Ai cơ?
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Giang Tang Du và Trình Nghi Triết.
Đặc biệt là chữ “cùng” kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.