Chương 71
Lục Xu
13/07/2014
Đến sáng hôm sau, trời lại trong mát, Trình Nghi Triết lái xe đưa Giang Tang Du về nhà.
Không khí trong xe rất trầm mặc, Giang Tang Du mở cửa kính, ánh mắt cô vô tình chuyển đến trên người Trình Nghi Triết, cô nhận ra anh cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người vô tình gặp nhau rồi vội vã tránh né.
Anh chu chu môi, nhưng không phát ra tiếng.
Chiếc xe lao như bay trên đường, bỏ rơi không ít xe phía sau, phong cảnh kiến trúc hai bên đường không ngừng di chuyển.
Cuối cùng, cũng đến biệt thự Giang gia.
Giang Tang Du tháo dây an toàn, bước xuống xe.
Trình Nghi Triết không nói gì, không như mọi khi anh định lái xe rời đi luôn.
Cô dừng lại một chút, không biết có nên đi đến trước cửa sổ xe anh hay không, anh đã hạ cửa kính xuống.
- Anh có chuyện gì cần nói với em à?
Trình Nghi Triết nhướng mày, nhìn cô:
- Đính hôn hình như có hơi quá vội vàng không?
Khi hỏi lời này, anh hơi hối hận, rõ ràng đây không phải cách hay nhất.
- Vội vàng ư?
Giang Tang Du nghi ngờ.
- Vội ở chỗ nào?
Bởi vì cách mở đầu không tốt nhất, nên bước tiếp theo cũng chẳng thể xấu hơn:
- Chỉ cảm thấy hơi đột ngột.
- Em lại cảm thấy rất tốt.
Giang Tang Du hơi nhếch môi.
Thái độ của Trình Nghi Triết không quá rõ ràng, khóe miệng anh giương cao nhưng không cười.
Anh không lên tiếng nữa, tận đáy lòng Giang Tang Du khẽ thở dài:
- Anh có muốn vào nhà ngồi thêm một chút không?
Anh lắc đầu:
- Công ty còn nhiều việc.
Người đàn ông này nói đến công ty làm việc, nhưng lại lái xe thẳng về nhà mình, khiến bà Từ Thanh không khỏi cười nói:
- Chẳng lẽ vì vội muốn lập gia đình, nên bắt đầu thấy nhớ nhà sao con?
Nghe thấy lời mẹ, sắc mặt Trình Nghi Triết trầm xuống nhưng cũng không nói lên lời.
Anh ngược lại, ngồi xuống sofa, nhìn thoáng mệt mỏi, không ngần ngại móc bao thuốc lá, châm một điếu, hít sâu một hơi.
Bà Từ Thanh nhìn anh, đánh giá nửa ngày, mới lắc đầu:
- Cãi nhau với Tang Du à?
Sắc mặt hơi khó coi.
Trình Nghi triết lắc đầu:
- Cha có nhà không ạ?
Bà Từ Thanh ngồi bên cạnh anh:
- Lát nữa sẽ về, nhìn con không được tốt lắm.
- Con rất khỏe.
Lại sợ bà không tin.
- Thật mà.
Cái “một lát” của bà Từ Thanh là nửa giờ sau, Trình Nghi Triết cũng ngồi trên sofa trầm mặc nửa giờ đó. Bà Từ Thanh nhìn con trai mình, đang có chút khẩn trương, dáng vẻ anh, từ lúc đặt chân vào nhà cũng không thoải mái. Vì con trai không thường xuyên về nhà, để không phải tranh cãi, nhất là giữa hai cha con, con trai bà luôn nghĩ rằng đã cứng cánh muốn bay, nhưng trong mắt chồng bà, con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm không hiểu chuyện, cái gì cũng cần phải lo.
Bà Từ Thanh thật sự lo lắng.
Ông Trình Chí Sơn ngồi đối diện, sắc mặt ông rất trầm tư, rất lâu vẫn chưa mở miệng.
Trình Nghi Triết hơi nhếch môi, không nói, anh không thích cảm giác mơ hồ hiện tại, nhất là khi đó là đại sự trong đời anh, đương nhiên, anh cũng không nực cười hi vọng toàn bộ thế giới đều đồng tình với suy nghĩ của anh.
Anh vẫn không mở miệng, khiến ông Trình Chí Sơn càng nổi giận:
- Lần trước cha và mẹ con muốn trực tiếp kết hôn, con lại không chịu, chỉ đính hôn. Tang Du là người do con lựa chọn, chúng ta không hề can thiệp vào chuyện các con. Người mà con toàn tâm toàn ý muốn cưới, chúng ta cũng thấy hài lòng. Mẹ con nói rằng, Từ bé con chưa bao giờ phạm lỗi chỉ có chuyện hôn nhân đại sự là không tốt. Con cứ nhìn chính em họ của con đi, đó là một ví dụ rất tốt, bây giờ nó khiến chú thím con điên đầu. Con đã theo đuổi Tang Du nhiều năm như thế, vậy con còn trốn tránh cái gì?
Trình Nghi Triết giương hai mắt, điều chỉnh giọng nói nhỏ đi:
- Tạm thời con không muốn nhắc đến chuyện này, con không có tâm trạng.
Ông Trình Chí Sơn còn tưởng anh có thể đưa ra một lý do, thế nên tức giận đến mức cười:
- Em họ con còn biết đường thông minh đẩy sự cố sang hướng con trai trưởng nhà Đỗ gia, con cho rằng mọi chuyện đều phải xoay quanh tâm trạng của con sao?
- Con chỉ muốn vậy, dù sao đây vẫn là cuộc đời con.
- Chúng ta ép con sao?
Ông Trình Chí Sơn nhếch miệng.
- Cha mẹ vợ của con đã chọn ngày cưới, ta và mẹ con đều đã đồng ý, nếu con không phản đối chuyện kết hôn, cũng không cần phải làm cái việc phiền toái là rời ngày đính hôn nữa.
Trình Nghi Triết nhíu mi, cười cười:
- Con chỉ hi vọng có thể từ chối chuyện đính hôn.
Có lẽ sẽ dễ nghe hơn là nếu anh trực tiếp nói “hủy bỏ”.
Sao ông Trình Chí Sơn không biết anh đang chơi chữ, không muốn nói thẳng ra là “hủy bỏ” nên chỉ có thể uyển chuyển dùng từ “từ chối” để ông dễ chấp nhận.
Nhưng lần này không được.
- Lần này đã phát thiệp mời đến khách khứa, đột nhiên từ chối mọi người sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa Tang Du sẽ phải chịu những lời dèm pha không hay. Lễ đính hôn ngày hôm đó sẽ được tổ chức rất long trọng, không phải con không biết nguyên nhân là vì sao.
Trình Nghi Triết lại càng mím chặt môi.
Vấn đề xoay vòng vốn của Hoàn Nghệ đang xuất hiện một số rắc rối, các hạng mục nhỏ đã bắt đầu khởi động, tốn rất nhiều tiền. Trong đó có một hạng mục vô cùng quan trọng đó là thiết kế một công trình ngoại thất cho khuôn viên sân bay, cần một khoản tiền rất lớn, hơn nữa hạng mục này sẽ không thể thu hồi vốn trong một thời gian ngắn, nên khiến không ít nhà đầu tư e ngại. Sở dĩ Giang gia có thể lớn mạnh như ngày hôm nay, đều do ông Giang Bác Nghi có các mối quan hệ vô cùng mật thiết với các ngân hàng. Hôm trước, ông và Giang gia đã thảo luận về vấn đề này, đối phương cũng rất tình nguyện đầu tư, hơn nữa còn ngầm ám chỉ sẽ thuyết phục một số nhà đầu tư khác.
Chuyện đính hôn lần này không phải chỉ là vấn đề của riêng hai người, mà để rất nhiều người ngoài nhìn vào, nhằm củng cố mối quan hệ giữa hai nhà dưới sự chứng kiến của mọi người, đồng thời để các nhà đầu tư phải động tâm.
Với chuyện này, ông đã lên kế hoạch từ lâu.
Miệng anh hơi khô, không kìm được tức giận mà nói:
- Có ngày hôm nay, đúng là phải có lời cảm ơn cha.
vốn là ông Trình Chí Sơn thích câu cá, khi say rượu ông đã từng khoe khoang với một vài người bạn rằng ông sẽ xây một “Thiên đường dành cho người câu cá.” Sau khi tỉnh rượu có người liền đến đề nghị với ông. Trình Nghi Triết đã phản đối trong một thời gian dài, hạng mục này không phải hoàn toàn không tốt, chỉ đơn giản là để khai thác một khu du lịch mới, dựa trên thói quen tiêu tiền hiện nay của số đông sẽ rất khó để lôi kéo khách quen. Nhưng đối với hạng mục này, sẽ phải huy động rất nhiều tiền.
Nhưng bà Từ Thanh đã nói rất hay rằng cha mẹ đều đã lớn tuổi, có thể hưởng thụ được bao ngày, con cái nên thỏa hiệp một chút.
Hiện nay, sự thỏa hiệp đó, đã cần phải trả một cái giá rất đắt.
Giờ phút này, anh giống như đang bị cột chặt vào một vật gì đó, sợi dây thừng kéo căng, anh cảm thấy nếu muốn tháo ra, anh sẽ phải trả giá đắt, ví dụ như tay anh sẽ bị thương nặng, nhưng nếu anh không quá mạnh mẽ chống cự, có lẽ anh sẽ tránh được thương vong.
Anh cố gắng gượng chạy trốn, nhưng anh không tìm thấy lí do để bản thân phải chiến đấu bằng bất cứ giá nào.
Sắc mặt ông Trình Chí Sơn lạnh tanh:
- Tự con hãy về chuẩn bị đi.
Anh quay đầu bỏ đi ra ngoài, trong lòng cực kỳ buồn bực, như đang thiếu một cái gì đó, đúng là thiếu thiếu một chút gì đó, tuy rằng chỉ thiếu một chút chút thôi.
Không khí trong xe rất trầm mặc, Giang Tang Du mở cửa kính, ánh mắt cô vô tình chuyển đến trên người Trình Nghi Triết, cô nhận ra anh cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người vô tình gặp nhau rồi vội vã tránh né.
Anh chu chu môi, nhưng không phát ra tiếng.
Chiếc xe lao như bay trên đường, bỏ rơi không ít xe phía sau, phong cảnh kiến trúc hai bên đường không ngừng di chuyển.
Cuối cùng, cũng đến biệt thự Giang gia.
Giang Tang Du tháo dây an toàn, bước xuống xe.
Trình Nghi Triết không nói gì, không như mọi khi anh định lái xe rời đi luôn.
Cô dừng lại một chút, không biết có nên đi đến trước cửa sổ xe anh hay không, anh đã hạ cửa kính xuống.
- Anh có chuyện gì cần nói với em à?
Trình Nghi Triết nhướng mày, nhìn cô:
- Đính hôn hình như có hơi quá vội vàng không?
Khi hỏi lời này, anh hơi hối hận, rõ ràng đây không phải cách hay nhất.
- Vội vàng ư?
Giang Tang Du nghi ngờ.
- Vội ở chỗ nào?
Bởi vì cách mở đầu không tốt nhất, nên bước tiếp theo cũng chẳng thể xấu hơn:
- Chỉ cảm thấy hơi đột ngột.
- Em lại cảm thấy rất tốt.
Giang Tang Du hơi nhếch môi.
Thái độ của Trình Nghi Triết không quá rõ ràng, khóe miệng anh giương cao nhưng không cười.
Anh không lên tiếng nữa, tận đáy lòng Giang Tang Du khẽ thở dài:
- Anh có muốn vào nhà ngồi thêm một chút không?
Anh lắc đầu:
- Công ty còn nhiều việc.
Người đàn ông này nói đến công ty làm việc, nhưng lại lái xe thẳng về nhà mình, khiến bà Từ Thanh không khỏi cười nói:
- Chẳng lẽ vì vội muốn lập gia đình, nên bắt đầu thấy nhớ nhà sao con?
Nghe thấy lời mẹ, sắc mặt Trình Nghi Triết trầm xuống nhưng cũng không nói lên lời.
Anh ngược lại, ngồi xuống sofa, nhìn thoáng mệt mỏi, không ngần ngại móc bao thuốc lá, châm một điếu, hít sâu một hơi.
Bà Từ Thanh nhìn anh, đánh giá nửa ngày, mới lắc đầu:
- Cãi nhau với Tang Du à?
Sắc mặt hơi khó coi.
Trình Nghi triết lắc đầu:
- Cha có nhà không ạ?
Bà Từ Thanh ngồi bên cạnh anh:
- Lát nữa sẽ về, nhìn con không được tốt lắm.
- Con rất khỏe.
Lại sợ bà không tin.
- Thật mà.
Cái “một lát” của bà Từ Thanh là nửa giờ sau, Trình Nghi Triết cũng ngồi trên sofa trầm mặc nửa giờ đó. Bà Từ Thanh nhìn con trai mình, đang có chút khẩn trương, dáng vẻ anh, từ lúc đặt chân vào nhà cũng không thoải mái. Vì con trai không thường xuyên về nhà, để không phải tranh cãi, nhất là giữa hai cha con, con trai bà luôn nghĩ rằng đã cứng cánh muốn bay, nhưng trong mắt chồng bà, con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm không hiểu chuyện, cái gì cũng cần phải lo.
Bà Từ Thanh thật sự lo lắng.
Ông Trình Chí Sơn ngồi đối diện, sắc mặt ông rất trầm tư, rất lâu vẫn chưa mở miệng.
Trình Nghi Triết hơi nhếch môi, không nói, anh không thích cảm giác mơ hồ hiện tại, nhất là khi đó là đại sự trong đời anh, đương nhiên, anh cũng không nực cười hi vọng toàn bộ thế giới đều đồng tình với suy nghĩ của anh.
Anh vẫn không mở miệng, khiến ông Trình Chí Sơn càng nổi giận:
- Lần trước cha và mẹ con muốn trực tiếp kết hôn, con lại không chịu, chỉ đính hôn. Tang Du là người do con lựa chọn, chúng ta không hề can thiệp vào chuyện các con. Người mà con toàn tâm toàn ý muốn cưới, chúng ta cũng thấy hài lòng. Mẹ con nói rằng, Từ bé con chưa bao giờ phạm lỗi chỉ có chuyện hôn nhân đại sự là không tốt. Con cứ nhìn chính em họ của con đi, đó là một ví dụ rất tốt, bây giờ nó khiến chú thím con điên đầu. Con đã theo đuổi Tang Du nhiều năm như thế, vậy con còn trốn tránh cái gì?
Trình Nghi Triết giương hai mắt, điều chỉnh giọng nói nhỏ đi:
- Tạm thời con không muốn nhắc đến chuyện này, con không có tâm trạng.
Ông Trình Chí Sơn còn tưởng anh có thể đưa ra một lý do, thế nên tức giận đến mức cười:
- Em họ con còn biết đường thông minh đẩy sự cố sang hướng con trai trưởng nhà Đỗ gia, con cho rằng mọi chuyện đều phải xoay quanh tâm trạng của con sao?
- Con chỉ muốn vậy, dù sao đây vẫn là cuộc đời con.
- Chúng ta ép con sao?
Ông Trình Chí Sơn nhếch miệng.
- Cha mẹ vợ của con đã chọn ngày cưới, ta và mẹ con đều đã đồng ý, nếu con không phản đối chuyện kết hôn, cũng không cần phải làm cái việc phiền toái là rời ngày đính hôn nữa.
Trình Nghi Triết nhíu mi, cười cười:
- Con chỉ hi vọng có thể từ chối chuyện đính hôn.
Có lẽ sẽ dễ nghe hơn là nếu anh trực tiếp nói “hủy bỏ”.
Sao ông Trình Chí Sơn không biết anh đang chơi chữ, không muốn nói thẳng ra là “hủy bỏ” nên chỉ có thể uyển chuyển dùng từ “từ chối” để ông dễ chấp nhận.
Nhưng lần này không được.
- Lần này đã phát thiệp mời đến khách khứa, đột nhiên từ chối mọi người sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa Tang Du sẽ phải chịu những lời dèm pha không hay. Lễ đính hôn ngày hôm đó sẽ được tổ chức rất long trọng, không phải con không biết nguyên nhân là vì sao.
Trình Nghi Triết lại càng mím chặt môi.
Vấn đề xoay vòng vốn của Hoàn Nghệ đang xuất hiện một số rắc rối, các hạng mục nhỏ đã bắt đầu khởi động, tốn rất nhiều tiền. Trong đó có một hạng mục vô cùng quan trọng đó là thiết kế một công trình ngoại thất cho khuôn viên sân bay, cần một khoản tiền rất lớn, hơn nữa hạng mục này sẽ không thể thu hồi vốn trong một thời gian ngắn, nên khiến không ít nhà đầu tư e ngại. Sở dĩ Giang gia có thể lớn mạnh như ngày hôm nay, đều do ông Giang Bác Nghi có các mối quan hệ vô cùng mật thiết với các ngân hàng. Hôm trước, ông và Giang gia đã thảo luận về vấn đề này, đối phương cũng rất tình nguyện đầu tư, hơn nữa còn ngầm ám chỉ sẽ thuyết phục một số nhà đầu tư khác.
Chuyện đính hôn lần này không phải chỉ là vấn đề của riêng hai người, mà để rất nhiều người ngoài nhìn vào, nhằm củng cố mối quan hệ giữa hai nhà dưới sự chứng kiến của mọi người, đồng thời để các nhà đầu tư phải động tâm.
Với chuyện này, ông đã lên kế hoạch từ lâu.
Miệng anh hơi khô, không kìm được tức giận mà nói:
- Có ngày hôm nay, đúng là phải có lời cảm ơn cha.
vốn là ông Trình Chí Sơn thích câu cá, khi say rượu ông đã từng khoe khoang với một vài người bạn rằng ông sẽ xây một “Thiên đường dành cho người câu cá.” Sau khi tỉnh rượu có người liền đến đề nghị với ông. Trình Nghi Triết đã phản đối trong một thời gian dài, hạng mục này không phải hoàn toàn không tốt, chỉ đơn giản là để khai thác một khu du lịch mới, dựa trên thói quen tiêu tiền hiện nay của số đông sẽ rất khó để lôi kéo khách quen. Nhưng đối với hạng mục này, sẽ phải huy động rất nhiều tiền.
Nhưng bà Từ Thanh đã nói rất hay rằng cha mẹ đều đã lớn tuổi, có thể hưởng thụ được bao ngày, con cái nên thỏa hiệp một chút.
Hiện nay, sự thỏa hiệp đó, đã cần phải trả một cái giá rất đắt.
Giờ phút này, anh giống như đang bị cột chặt vào một vật gì đó, sợi dây thừng kéo căng, anh cảm thấy nếu muốn tháo ra, anh sẽ phải trả giá đắt, ví dụ như tay anh sẽ bị thương nặng, nhưng nếu anh không quá mạnh mẽ chống cự, có lẽ anh sẽ tránh được thương vong.
Anh cố gắng gượng chạy trốn, nhưng anh không tìm thấy lí do để bản thân phải chiến đấu bằng bất cứ giá nào.
Sắc mặt ông Trình Chí Sơn lạnh tanh:
- Tự con hãy về chuẩn bị đi.
Anh quay đầu bỏ đi ra ngoài, trong lòng cực kỳ buồn bực, như đang thiếu một cái gì đó, đúng là thiếu thiếu một chút gì đó, tuy rằng chỉ thiếu một chút chút thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.